Tác giả:

Trên yến tiệc trong cung. Ta say khướt ôm chầm lấy tướng quân bặm môi hôn một phát. Mọi người đều điếng hồn! “Tổ tông à, hôn nhầm rồi, đó là Diêm Vương sống đấy!” Vốn tưởng ta sẽ bị x/ử t/ử trước mặt quần thần thiên hạ, nào ngờ tên tướng quân lại kéo ta vào lòng. Vẻ mặt hắn ta đ.â.m chiêu: “Đích thị là hôn nhầm, đáng lý phải hôn môi!” Ta có một bí mật không thể cho ai biết được. Ta đã trùng sinh sau khi ch*t! Nguyên Ninh năm thứ mười ba, nước Tống bị di/ệt vo/ng, phụ hoàng bị bắt. Ta vì không muốn bị sỉ nhục, trước khi Hung Nô tiến vào phủ, đã tự tay chấm dứt mạng sống của mình bằng một mảnh lụa trắng. Giờ đây, khi ta tỉnh dậy lại một lần nữa nhìn thấy Lâm Thụy Hiên… Đôi mắt ta run rẩy: “Lâm Thụy Hiên, bây giờ là Nguyên Ninh năm thứ mấy rồi?” Bóng người trước mặt càng lúc càng kéo dài ra. Lâm Thụy Hiên không biết vị công chúa này lại muốn bày trò gì, chỉ trầm giọng đáp: “Nguyên Ninh năm thứ mười, công chúa trong mơ tỉnh lại quên luôn cả việc này sao?” Không sai! Ta trùng sinh rồi!…

Chương 20

Trùng Sinh Ta Để Lại Thư Hòa LyTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhTrên yến tiệc trong cung. Ta say khướt ôm chầm lấy tướng quân bặm môi hôn một phát. Mọi người đều điếng hồn! “Tổ tông à, hôn nhầm rồi, đó là Diêm Vương sống đấy!” Vốn tưởng ta sẽ bị x/ử t/ử trước mặt quần thần thiên hạ, nào ngờ tên tướng quân lại kéo ta vào lòng. Vẻ mặt hắn ta đ.â.m chiêu: “Đích thị là hôn nhầm, đáng lý phải hôn môi!” Ta có một bí mật không thể cho ai biết được. Ta đã trùng sinh sau khi ch*t! Nguyên Ninh năm thứ mười ba, nước Tống bị di/ệt vo/ng, phụ hoàng bị bắt. Ta vì không muốn bị sỉ nhục, trước khi Hung Nô tiến vào phủ, đã tự tay chấm dứt mạng sống của mình bằng một mảnh lụa trắng. Giờ đây, khi ta tỉnh dậy lại một lần nữa nhìn thấy Lâm Thụy Hiên… Đôi mắt ta run rẩy: “Lâm Thụy Hiên, bây giờ là Nguyên Ninh năm thứ mấy rồi?” Bóng người trước mặt càng lúc càng kéo dài ra. Lâm Thụy Hiên không biết vị công chúa này lại muốn bày trò gì, chỉ trầm giọng đáp: “Nguyên Ninh năm thứ mười, công chúa trong mơ tỉnh lại quên luôn cả việc này sao?” Không sai! Ta trùng sinh rồi!… Trong hoàng cung hỗn loạn, các vũ nữ hét toáng lên rồi nhanh chóng bỏ chạy, nội thị cũng tìm đường chạy trốn.Lâm Thụy Hiên đã tiến công vào tới!Hoàng đế ngồi sụp xuống trên long ngai, đồng tử chợt co lại khi nhìn về cửa điện.Chỉ thấy Lâm Thụy Hiên đang cầm một thanh kiếm trong tay, từng bước từng bước đi về phía lão ta.Hoàng đế theo bản năng hơi rút người lại, nhưng vẫn dùng giọng điệu uy nghiêm hét lên: “Lâm Thụy Hiên! Ngươi thật to gan!” “Bệ hạ, nếu như người không gi*t Nghệ Hề, ta cũng sẽ không bị ép đến nước này!”Lâm Thụy Hiên hai mắt đỏ bừng, vung kiếm xuống, m.á.u b.ắ.n tung tóe khắp nơi.Cứ như vậy, nước Tống năm Ninh Nguyên đã kết thúc.Lâm Thụy Hiên chiếm được cảm tình người dân rồi lên ngôi, trở thành vị vua mới của nước Tống, niên hiệu là Bình Khang.Sau khi lên ngôi…Tất cả những kẻ phản đồ gian trá trong triều đều bị Lâm Thụy Hiên lần lượt thảo phạt.Tân Tống quốc đã không còn trọng văn, cũng không chỉ biết múa võ, cả hai phải phối hợp cùng nhau, dùng văn trị quốc, dùng võ dẹp loạn.Đợi mọi chuyện ổn định.Sắc lệnh đầu tiên do Lâm Thụy Hiên ban hành chính là… chôn cất Tống Nghệ Hề với danh hiệu hoàng hậu.“Bệ hạ, Tống Nghệ Hề là công chúa tiền triều, hiện tại ngài tổ chức tang lễ long trọng như hoàng hậu e là không thích đáng.”“Không thích đáng chỗ nào?” Đôi mắt Lâm Thụy Hiên lạnh lùng như mũi tên, “Nếu không có lương thảo mà Nghê Hề hy sinh bằng mạng sống để đánh đổi, trẫm sao có thể sống đến ngày hôm nay!” Sau khi giọng nói truyền xuống.Cả triều lại im lặng, cho đến khi có người đứng ra lớn tiếng phụ họa: “Bệ hạ anh minh!”“Tống Nghệ Hề mặc dù là công chúa tiền triều, nhưng ngày đó bị kết án tử trong cung đã nói ra những điều khiến người đời giác ngộ! Nàng xứng đáng nhận được danh hiệu hoàng hậu này!”Vừa nói ra những lời này, tất cả triều thần có mặt trong điện đều im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng không ai dám nói thêm gì nữa.Chuyện này cứ quyết định như thế.Lâm Thụy Hiên từ sau khi quay về, lần đầu tiên y trở lại phủ công chúa.Bước chân vào trong phủ, tràn ngập sự trống rỗng.Nghe tỳ nữ ở đó nói, trước khi Tống Nghệ Hề xuất phát đến mở kho lương, đã đuổi hết người trong phủ đi.Nàng đã an bày mọi thứ cho cái ch*t của mình, không muốn liên lụy đến bất kỳ ai trong phủ công chúa.Trái tim Lâm Thụy Hiên đột nhiên đau nhói lên.Y đã đứng trong sân rất lâu, dường như trong đáy mắt có thế thấy được hình bóng Tống Nghệ Hề đang trong viện đợi y dùng bữa.Sự chua xót dâng tràn.Lâm Thụy Hiên bước vào phòng ngủ của hai người.Căn phòng không có người dọn dẹp nên đã đóng đầy bụi trắng, trên bàn có một thứ gì đó được đè dưới nghiên mực.Tim Lâm Thụy Hiên đập loạn một nhịp, đi đến từng bước chậm rãi. Chỉ nhìn thấy thấp thoáng dưới nghiên mực đó — chính là Thư Hòa Ly.[Hoàn] 

Trùng Sinh Ta Để Lại Thư Hòa LyTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhTrên yến tiệc trong cung. Ta say khướt ôm chầm lấy tướng quân bặm môi hôn một phát. Mọi người đều điếng hồn! “Tổ tông à, hôn nhầm rồi, đó là Diêm Vương sống đấy!” Vốn tưởng ta sẽ bị x/ử t/ử trước mặt quần thần thiên hạ, nào ngờ tên tướng quân lại kéo ta vào lòng. Vẻ mặt hắn ta đ.â.m chiêu: “Đích thị là hôn nhầm, đáng lý phải hôn môi!” Ta có một bí mật không thể cho ai biết được. Ta đã trùng sinh sau khi ch*t! Nguyên Ninh năm thứ mười ba, nước Tống bị di/ệt vo/ng, phụ hoàng bị bắt. Ta vì không muốn bị sỉ nhục, trước khi Hung Nô tiến vào phủ, đã tự tay chấm dứt mạng sống của mình bằng một mảnh lụa trắng. Giờ đây, khi ta tỉnh dậy lại một lần nữa nhìn thấy Lâm Thụy Hiên… Đôi mắt ta run rẩy: “Lâm Thụy Hiên, bây giờ là Nguyên Ninh năm thứ mấy rồi?” Bóng người trước mặt càng lúc càng kéo dài ra. Lâm Thụy Hiên không biết vị công chúa này lại muốn bày trò gì, chỉ trầm giọng đáp: “Nguyên Ninh năm thứ mười, công chúa trong mơ tỉnh lại quên luôn cả việc này sao?” Không sai! Ta trùng sinh rồi!… Trong hoàng cung hỗn loạn, các vũ nữ hét toáng lên rồi nhanh chóng bỏ chạy, nội thị cũng tìm đường chạy trốn.Lâm Thụy Hiên đã tiến công vào tới!Hoàng đế ngồi sụp xuống trên long ngai, đồng tử chợt co lại khi nhìn về cửa điện.Chỉ thấy Lâm Thụy Hiên đang cầm một thanh kiếm trong tay, từng bước từng bước đi về phía lão ta.Hoàng đế theo bản năng hơi rút người lại, nhưng vẫn dùng giọng điệu uy nghiêm hét lên: “Lâm Thụy Hiên! Ngươi thật to gan!” “Bệ hạ, nếu như người không gi*t Nghệ Hề, ta cũng sẽ không bị ép đến nước này!”Lâm Thụy Hiên hai mắt đỏ bừng, vung kiếm xuống, m.á.u b.ắ.n tung tóe khắp nơi.Cứ như vậy, nước Tống năm Ninh Nguyên đã kết thúc.Lâm Thụy Hiên chiếm được cảm tình người dân rồi lên ngôi, trở thành vị vua mới của nước Tống, niên hiệu là Bình Khang.Sau khi lên ngôi…Tất cả những kẻ phản đồ gian trá trong triều đều bị Lâm Thụy Hiên lần lượt thảo phạt.Tân Tống quốc đã không còn trọng văn, cũng không chỉ biết múa võ, cả hai phải phối hợp cùng nhau, dùng văn trị quốc, dùng võ dẹp loạn.Đợi mọi chuyện ổn định.Sắc lệnh đầu tiên do Lâm Thụy Hiên ban hành chính là… chôn cất Tống Nghệ Hề với danh hiệu hoàng hậu.“Bệ hạ, Tống Nghệ Hề là công chúa tiền triều, hiện tại ngài tổ chức tang lễ long trọng như hoàng hậu e là không thích đáng.”“Không thích đáng chỗ nào?” Đôi mắt Lâm Thụy Hiên lạnh lùng như mũi tên, “Nếu không có lương thảo mà Nghê Hề hy sinh bằng mạng sống để đánh đổi, trẫm sao có thể sống đến ngày hôm nay!” Sau khi giọng nói truyền xuống.Cả triều lại im lặng, cho đến khi có người đứng ra lớn tiếng phụ họa: “Bệ hạ anh minh!”“Tống Nghệ Hề mặc dù là công chúa tiền triều, nhưng ngày đó bị kết án tử trong cung đã nói ra những điều khiến người đời giác ngộ! Nàng xứng đáng nhận được danh hiệu hoàng hậu này!”Vừa nói ra những lời này, tất cả triều thần có mặt trong điện đều im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng không ai dám nói thêm gì nữa.Chuyện này cứ quyết định như thế.Lâm Thụy Hiên từ sau khi quay về, lần đầu tiên y trở lại phủ công chúa.Bước chân vào trong phủ, tràn ngập sự trống rỗng.Nghe tỳ nữ ở đó nói, trước khi Tống Nghệ Hề xuất phát đến mở kho lương, đã đuổi hết người trong phủ đi.Nàng đã an bày mọi thứ cho cái ch*t của mình, không muốn liên lụy đến bất kỳ ai trong phủ công chúa.Trái tim Lâm Thụy Hiên đột nhiên đau nhói lên.Y đã đứng trong sân rất lâu, dường như trong đáy mắt có thế thấy được hình bóng Tống Nghệ Hề đang trong viện đợi y dùng bữa.Sự chua xót dâng tràn.Lâm Thụy Hiên bước vào phòng ngủ của hai người.Căn phòng không có người dọn dẹp nên đã đóng đầy bụi trắng, trên bàn có một thứ gì đó được đè dưới nghiên mực.Tim Lâm Thụy Hiên đập loạn một nhịp, đi đến từng bước chậm rãi. Chỉ nhìn thấy thấp thoáng dưới nghiên mực đó — chính là Thư Hòa Ly.[Hoàn] 

Trùng Sinh Ta Để Lại Thư Hòa LyTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhTrên yến tiệc trong cung. Ta say khướt ôm chầm lấy tướng quân bặm môi hôn một phát. Mọi người đều điếng hồn! “Tổ tông à, hôn nhầm rồi, đó là Diêm Vương sống đấy!” Vốn tưởng ta sẽ bị x/ử t/ử trước mặt quần thần thiên hạ, nào ngờ tên tướng quân lại kéo ta vào lòng. Vẻ mặt hắn ta đ.â.m chiêu: “Đích thị là hôn nhầm, đáng lý phải hôn môi!” Ta có một bí mật không thể cho ai biết được. Ta đã trùng sinh sau khi ch*t! Nguyên Ninh năm thứ mười ba, nước Tống bị di/ệt vo/ng, phụ hoàng bị bắt. Ta vì không muốn bị sỉ nhục, trước khi Hung Nô tiến vào phủ, đã tự tay chấm dứt mạng sống của mình bằng một mảnh lụa trắng. Giờ đây, khi ta tỉnh dậy lại một lần nữa nhìn thấy Lâm Thụy Hiên… Đôi mắt ta run rẩy: “Lâm Thụy Hiên, bây giờ là Nguyên Ninh năm thứ mấy rồi?” Bóng người trước mặt càng lúc càng kéo dài ra. Lâm Thụy Hiên không biết vị công chúa này lại muốn bày trò gì, chỉ trầm giọng đáp: “Nguyên Ninh năm thứ mười, công chúa trong mơ tỉnh lại quên luôn cả việc này sao?” Không sai! Ta trùng sinh rồi!… Trong hoàng cung hỗn loạn, các vũ nữ hét toáng lên rồi nhanh chóng bỏ chạy, nội thị cũng tìm đường chạy trốn.Lâm Thụy Hiên đã tiến công vào tới!Hoàng đế ngồi sụp xuống trên long ngai, đồng tử chợt co lại khi nhìn về cửa điện.Chỉ thấy Lâm Thụy Hiên đang cầm một thanh kiếm trong tay, từng bước từng bước đi về phía lão ta.Hoàng đế theo bản năng hơi rút người lại, nhưng vẫn dùng giọng điệu uy nghiêm hét lên: “Lâm Thụy Hiên! Ngươi thật to gan!” “Bệ hạ, nếu như người không gi*t Nghệ Hề, ta cũng sẽ không bị ép đến nước này!”Lâm Thụy Hiên hai mắt đỏ bừng, vung kiếm xuống, m.á.u b.ắ.n tung tóe khắp nơi.Cứ như vậy, nước Tống năm Ninh Nguyên đã kết thúc.Lâm Thụy Hiên chiếm được cảm tình người dân rồi lên ngôi, trở thành vị vua mới của nước Tống, niên hiệu là Bình Khang.Sau khi lên ngôi…Tất cả những kẻ phản đồ gian trá trong triều đều bị Lâm Thụy Hiên lần lượt thảo phạt.Tân Tống quốc đã không còn trọng văn, cũng không chỉ biết múa võ, cả hai phải phối hợp cùng nhau, dùng văn trị quốc, dùng võ dẹp loạn.Đợi mọi chuyện ổn định.Sắc lệnh đầu tiên do Lâm Thụy Hiên ban hành chính là… chôn cất Tống Nghệ Hề với danh hiệu hoàng hậu.“Bệ hạ, Tống Nghệ Hề là công chúa tiền triều, hiện tại ngài tổ chức tang lễ long trọng như hoàng hậu e là không thích đáng.”“Không thích đáng chỗ nào?” Đôi mắt Lâm Thụy Hiên lạnh lùng như mũi tên, “Nếu không có lương thảo mà Nghê Hề hy sinh bằng mạng sống để đánh đổi, trẫm sao có thể sống đến ngày hôm nay!” Sau khi giọng nói truyền xuống.Cả triều lại im lặng, cho đến khi có người đứng ra lớn tiếng phụ họa: “Bệ hạ anh minh!”“Tống Nghệ Hề mặc dù là công chúa tiền triều, nhưng ngày đó bị kết án tử trong cung đã nói ra những điều khiến người đời giác ngộ! Nàng xứng đáng nhận được danh hiệu hoàng hậu này!”Vừa nói ra những lời này, tất cả triều thần có mặt trong điện đều im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng không ai dám nói thêm gì nữa.Chuyện này cứ quyết định như thế.Lâm Thụy Hiên từ sau khi quay về, lần đầu tiên y trở lại phủ công chúa.Bước chân vào trong phủ, tràn ngập sự trống rỗng.Nghe tỳ nữ ở đó nói, trước khi Tống Nghệ Hề xuất phát đến mở kho lương, đã đuổi hết người trong phủ đi.Nàng đã an bày mọi thứ cho cái ch*t của mình, không muốn liên lụy đến bất kỳ ai trong phủ công chúa.Trái tim Lâm Thụy Hiên đột nhiên đau nhói lên.Y đã đứng trong sân rất lâu, dường như trong đáy mắt có thế thấy được hình bóng Tống Nghệ Hề đang trong viện đợi y dùng bữa.Sự chua xót dâng tràn.Lâm Thụy Hiên bước vào phòng ngủ của hai người.Căn phòng không có người dọn dẹp nên đã đóng đầy bụi trắng, trên bàn có một thứ gì đó được đè dưới nghiên mực.Tim Lâm Thụy Hiên đập loạn một nhịp, đi đến từng bước chậm rãi. Chỉ nhìn thấy thấp thoáng dưới nghiên mực đó — chính là Thư Hòa Ly.[Hoàn] 

Chương 20