Lúc nhận được điện thoại của tên đàn ông theo đuổi tôi nửa năm, tôi đang bị tên bắt cóc ép ăn bánh sữa. Tên bắt cóc: "Đừng có mà động đậy." Hắn lau đi vết bánh sữa dính trên khóe miệng tôi, đầy ẩn ý: "Nuốt hết đi." Người đầu dây bên kia gần như phát điên: "Em còn nuốt cái gì nữa hả?" Chương 1: Thiên Sát Cô Tinh Khi tỉnh lại, tôi đang bị trói tại tầng hầm tối tăm. Không khí hôi hám, khô khốc, quạt trần trên đỉnh đầu kẹt kẹt chuyển động. Có người ngồi ở phía trước, từ góc độ của tôi, chỉ có thể nhìn thấy mặt bên của hắn. Hắn mặc áo đen, hòa vào một thể với sắc tối phía sau lưng. "Này." Tôi hắng giọng một cái, gọi hắn, "Quay lại đây, để chị nhìn mặt cưng xem nào." Hắn chậm bước tiến lại gần. Một bước. Hai bước. Khuôn mặt ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó, rốt cuộc cũng dần dần sáng tỏ. Gương mặt thon gầy, tái nhợt, đôi mắt hẹp dài mà thâm thúy, nhẹ nhàng lướt qua tôi một chút, cảm giác áp bách liền ập vào mặt. Ô ô ô, cảm giác thật tuyệt. Dây thừng cột c.h.ặ.t t.a.y chân, có chút khó chịu,…

Chương 5

Sao Chổi Không Khắc Nổi TôiTác giả: Trương Nhược DưTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc nhận được điện thoại của tên đàn ông theo đuổi tôi nửa năm, tôi đang bị tên bắt cóc ép ăn bánh sữa. Tên bắt cóc: "Đừng có mà động đậy." Hắn lau đi vết bánh sữa dính trên khóe miệng tôi, đầy ẩn ý: "Nuốt hết đi." Người đầu dây bên kia gần như phát điên: "Em còn nuốt cái gì nữa hả?" Chương 1: Thiên Sát Cô Tinh Khi tỉnh lại, tôi đang bị trói tại tầng hầm tối tăm. Không khí hôi hám, khô khốc, quạt trần trên đỉnh đầu kẹt kẹt chuyển động. Có người ngồi ở phía trước, từ góc độ của tôi, chỉ có thể nhìn thấy mặt bên của hắn. Hắn mặc áo đen, hòa vào một thể với sắc tối phía sau lưng. "Này." Tôi hắng giọng một cái, gọi hắn, "Quay lại đây, để chị nhìn mặt cưng xem nào." Hắn chậm bước tiến lại gần. Một bước. Hai bước. Khuôn mặt ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó, rốt cuộc cũng dần dần sáng tỏ. Gương mặt thon gầy, tái nhợt, đôi mắt hẹp dài mà thâm thúy, nhẹ nhàng lướt qua tôi một chút, cảm giác áp bách liền ập vào mặt. Ô ô ô, cảm giác thật tuyệt. Dây thừng cột c.h.ặ.t t.a.y chân, có chút khó chịu,… Bốn mắt nhìn nhau. Hắn đang nhìn tôi, còn tôi đang nhìn cơ thể của hắn. Làn da của Trì Viên mang một màu tái nhợt như bệnh trạng, nhưng lại không hề có vẻ suy nhược. Ngược lại, những đường cong cơ bắp cuồn cuộn, uốn lượn quanh thân thể ấy lại tạo nên một sức hút khó tả.Tôi rất ít khi dùng từ ngữ này để hình dung về đàn ông. Tôi rời mắt nhìn xuống, nhân ngư tuyến (phần cơ bụng 2 bên xương chậu tạo thành chữ V) ẩn hiện sau lớp khăn tắm trắng muốt, tôi vội vàng nuốt nước miếng."Nhìn đủ chưa?"Giọng nói của Trì Viên vang lên trên đỉnh đầu. Hắn bất ngờ tiến lại gần. Hơi nước xen lẫn mùi sữa tắm phả vào mặt, nóng hổi đến mức tôi có chút hoảng hốt.Tôi vội vàng mở mắt, lắp bắp giải thích, "Tôi lúc nãy... kỳ thật là trên m.ô.n.g anh..."Lời còn chưa dứt, Trì Viên lại đột nhiên lùi lại một bước. Cảm giác bức bối, nóng bỏng cũng theo đó mà rút đi.Tôi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới để ý, thì ra Trì Viên chỉ là muốn lấy áo choàng tắm. Vừa rồi lúc tắm rửa, chiếc áo ngắn tay trên người Trì Viên đã bị hắn thô bạo xé rách. Lúc này, trên cơ thể hắn rõ ràng đang mặc một chiếc áo thiếu một cánh tay.Bàn tay hắn đặt lên gáy tôi, gần như là lôi kéo tôi đi theo cùng với bộ dạng thiếu vải ấy."Nhìn lén ông đây tắm, chúng ta từ từ tính sổ."Hắn mang tôi ra khỏi phòng tắm. Trong phòng ngủ, tôi ngồi ở mép giường nhìn hắn."A… cái sổ sách này... Anh muốn tính như thế nào thì tính, đừng nương tay với tôi."Trì Viên, người vốn tỏ ra hung thần độc ác, trong nháy mắt đã hiểu ý tứ trong lời nói của tôi.Vẻ lạnh lẽo nơi đáy mắt mất dần, chỉ còn lại một mảng đỏ ửng bên tai.Vẻ ngượng ngùng đột ngột này khiến tôi rất muốn nhặt chiếc bít tất trên đất lên mà ném vào hắn ——Anh là kẻ bắt cóc đấy, có thể đừng ngây thơ như thế được không? 

Sao Chổi Không Khắc Nổi TôiTác giả: Trương Nhược DưTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc nhận được điện thoại của tên đàn ông theo đuổi tôi nửa năm, tôi đang bị tên bắt cóc ép ăn bánh sữa. Tên bắt cóc: "Đừng có mà động đậy." Hắn lau đi vết bánh sữa dính trên khóe miệng tôi, đầy ẩn ý: "Nuốt hết đi." Người đầu dây bên kia gần như phát điên: "Em còn nuốt cái gì nữa hả?" Chương 1: Thiên Sát Cô Tinh Khi tỉnh lại, tôi đang bị trói tại tầng hầm tối tăm. Không khí hôi hám, khô khốc, quạt trần trên đỉnh đầu kẹt kẹt chuyển động. Có người ngồi ở phía trước, từ góc độ của tôi, chỉ có thể nhìn thấy mặt bên của hắn. Hắn mặc áo đen, hòa vào một thể với sắc tối phía sau lưng. "Này." Tôi hắng giọng một cái, gọi hắn, "Quay lại đây, để chị nhìn mặt cưng xem nào." Hắn chậm bước tiến lại gần. Một bước. Hai bước. Khuôn mặt ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó, rốt cuộc cũng dần dần sáng tỏ. Gương mặt thon gầy, tái nhợt, đôi mắt hẹp dài mà thâm thúy, nhẹ nhàng lướt qua tôi một chút, cảm giác áp bách liền ập vào mặt. Ô ô ô, cảm giác thật tuyệt. Dây thừng cột c.h.ặ.t t.a.y chân, có chút khó chịu,… Bốn mắt nhìn nhau. Hắn đang nhìn tôi, còn tôi đang nhìn cơ thể của hắn. Làn da của Trì Viên mang một màu tái nhợt như bệnh trạng, nhưng lại không hề có vẻ suy nhược. Ngược lại, những đường cong cơ bắp cuồn cuộn, uốn lượn quanh thân thể ấy lại tạo nên một sức hút khó tả.Tôi rất ít khi dùng từ ngữ này để hình dung về đàn ông. Tôi rời mắt nhìn xuống, nhân ngư tuyến (phần cơ bụng 2 bên xương chậu tạo thành chữ V) ẩn hiện sau lớp khăn tắm trắng muốt, tôi vội vàng nuốt nước miếng."Nhìn đủ chưa?"Giọng nói của Trì Viên vang lên trên đỉnh đầu. Hắn bất ngờ tiến lại gần. Hơi nước xen lẫn mùi sữa tắm phả vào mặt, nóng hổi đến mức tôi có chút hoảng hốt.Tôi vội vàng mở mắt, lắp bắp giải thích, "Tôi lúc nãy... kỳ thật là trên m.ô.n.g anh..."Lời còn chưa dứt, Trì Viên lại đột nhiên lùi lại một bước. Cảm giác bức bối, nóng bỏng cũng theo đó mà rút đi.Tôi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới để ý, thì ra Trì Viên chỉ là muốn lấy áo choàng tắm. Vừa rồi lúc tắm rửa, chiếc áo ngắn tay trên người Trì Viên đã bị hắn thô bạo xé rách. Lúc này, trên cơ thể hắn rõ ràng đang mặc một chiếc áo thiếu một cánh tay.Bàn tay hắn đặt lên gáy tôi, gần như là lôi kéo tôi đi theo cùng với bộ dạng thiếu vải ấy."Nhìn lén ông đây tắm, chúng ta từ từ tính sổ."Hắn mang tôi ra khỏi phòng tắm. Trong phòng ngủ, tôi ngồi ở mép giường nhìn hắn."A… cái sổ sách này... Anh muốn tính như thế nào thì tính, đừng nương tay với tôi."Trì Viên, người vốn tỏ ra hung thần độc ác, trong nháy mắt đã hiểu ý tứ trong lời nói của tôi.Vẻ lạnh lẽo nơi đáy mắt mất dần, chỉ còn lại một mảng đỏ ửng bên tai.Vẻ ngượng ngùng đột ngột này khiến tôi rất muốn nhặt chiếc bít tất trên đất lên mà ném vào hắn ——Anh là kẻ bắt cóc đấy, có thể đừng ngây thơ như thế được không? 

Sao Chổi Không Khắc Nổi TôiTác giả: Trương Nhược DưTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc nhận được điện thoại của tên đàn ông theo đuổi tôi nửa năm, tôi đang bị tên bắt cóc ép ăn bánh sữa. Tên bắt cóc: "Đừng có mà động đậy." Hắn lau đi vết bánh sữa dính trên khóe miệng tôi, đầy ẩn ý: "Nuốt hết đi." Người đầu dây bên kia gần như phát điên: "Em còn nuốt cái gì nữa hả?" Chương 1: Thiên Sát Cô Tinh Khi tỉnh lại, tôi đang bị trói tại tầng hầm tối tăm. Không khí hôi hám, khô khốc, quạt trần trên đỉnh đầu kẹt kẹt chuyển động. Có người ngồi ở phía trước, từ góc độ của tôi, chỉ có thể nhìn thấy mặt bên của hắn. Hắn mặc áo đen, hòa vào một thể với sắc tối phía sau lưng. "Này." Tôi hắng giọng một cái, gọi hắn, "Quay lại đây, để chị nhìn mặt cưng xem nào." Hắn chậm bước tiến lại gần. Một bước. Hai bước. Khuôn mặt ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó, rốt cuộc cũng dần dần sáng tỏ. Gương mặt thon gầy, tái nhợt, đôi mắt hẹp dài mà thâm thúy, nhẹ nhàng lướt qua tôi một chút, cảm giác áp bách liền ập vào mặt. Ô ô ô, cảm giác thật tuyệt. Dây thừng cột c.h.ặ.t t.a.y chân, có chút khó chịu,… Bốn mắt nhìn nhau. Hắn đang nhìn tôi, còn tôi đang nhìn cơ thể của hắn. Làn da của Trì Viên mang một màu tái nhợt như bệnh trạng, nhưng lại không hề có vẻ suy nhược. Ngược lại, những đường cong cơ bắp cuồn cuộn, uốn lượn quanh thân thể ấy lại tạo nên một sức hút khó tả.Tôi rất ít khi dùng từ ngữ này để hình dung về đàn ông. Tôi rời mắt nhìn xuống, nhân ngư tuyến (phần cơ bụng 2 bên xương chậu tạo thành chữ V) ẩn hiện sau lớp khăn tắm trắng muốt, tôi vội vàng nuốt nước miếng."Nhìn đủ chưa?"Giọng nói của Trì Viên vang lên trên đỉnh đầu. Hắn bất ngờ tiến lại gần. Hơi nước xen lẫn mùi sữa tắm phả vào mặt, nóng hổi đến mức tôi có chút hoảng hốt.Tôi vội vàng mở mắt, lắp bắp giải thích, "Tôi lúc nãy... kỳ thật là trên m.ô.n.g anh..."Lời còn chưa dứt, Trì Viên lại đột nhiên lùi lại một bước. Cảm giác bức bối, nóng bỏng cũng theo đó mà rút đi.Tôi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới để ý, thì ra Trì Viên chỉ là muốn lấy áo choàng tắm. Vừa rồi lúc tắm rửa, chiếc áo ngắn tay trên người Trì Viên đã bị hắn thô bạo xé rách. Lúc này, trên cơ thể hắn rõ ràng đang mặc một chiếc áo thiếu một cánh tay.Bàn tay hắn đặt lên gáy tôi, gần như là lôi kéo tôi đi theo cùng với bộ dạng thiếu vải ấy."Nhìn lén ông đây tắm, chúng ta từ từ tính sổ."Hắn mang tôi ra khỏi phòng tắm. Trong phòng ngủ, tôi ngồi ở mép giường nhìn hắn."A… cái sổ sách này... Anh muốn tính như thế nào thì tính, đừng nương tay với tôi."Trì Viên, người vốn tỏ ra hung thần độc ác, trong nháy mắt đã hiểu ý tứ trong lời nói của tôi.Vẻ lạnh lẽo nơi đáy mắt mất dần, chỉ còn lại một mảng đỏ ửng bên tai.Vẻ ngượng ngùng đột ngột này khiến tôi rất muốn nhặt chiếc bít tất trên đất lên mà ném vào hắn ——Anh là kẻ bắt cóc đấy, có thể đừng ngây thơ như thế được không? 

Chương 5