Lúc nhận được điện thoại của tên đàn ông theo đuổi tôi nửa năm, tôi đang bị tên bắt cóc ép ăn bánh sữa. Tên bắt cóc: "Đừng có mà động đậy." Hắn lau đi vết bánh sữa dính trên khóe miệng tôi, đầy ẩn ý: "Nuốt hết đi." Người đầu dây bên kia gần như phát điên: "Em còn nuốt cái gì nữa hả?" Chương 1: Thiên Sát Cô Tinh Khi tỉnh lại, tôi đang bị trói tại tầng hầm tối tăm. Không khí hôi hám, khô khốc, quạt trần trên đỉnh đầu kẹt kẹt chuyển động. Có người ngồi ở phía trước, từ góc độ của tôi, chỉ có thể nhìn thấy mặt bên của hắn. Hắn mặc áo đen, hòa vào một thể với sắc tối phía sau lưng. "Này." Tôi hắng giọng một cái, gọi hắn, "Quay lại đây, để chị nhìn mặt cưng xem nào." Hắn chậm bước tiến lại gần. Một bước. Hai bước. Khuôn mặt ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó, rốt cuộc cũng dần dần sáng tỏ. Gương mặt thon gầy, tái nhợt, đôi mắt hẹp dài mà thâm thúy, nhẹ nhàng lướt qua tôi một chút, cảm giác áp bách liền ập vào mặt. Ô ô ô, cảm giác thật tuyệt. Dây thừng cột c.h.ặ.t t.a.y chân, có chút khó chịu,…
Chương 9
Sao Chổi Không Khắc Nổi TôiTác giả: Trương Nhược DưTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc nhận được điện thoại của tên đàn ông theo đuổi tôi nửa năm, tôi đang bị tên bắt cóc ép ăn bánh sữa. Tên bắt cóc: "Đừng có mà động đậy." Hắn lau đi vết bánh sữa dính trên khóe miệng tôi, đầy ẩn ý: "Nuốt hết đi." Người đầu dây bên kia gần như phát điên: "Em còn nuốt cái gì nữa hả?" Chương 1: Thiên Sát Cô Tinh Khi tỉnh lại, tôi đang bị trói tại tầng hầm tối tăm. Không khí hôi hám, khô khốc, quạt trần trên đỉnh đầu kẹt kẹt chuyển động. Có người ngồi ở phía trước, từ góc độ của tôi, chỉ có thể nhìn thấy mặt bên của hắn. Hắn mặc áo đen, hòa vào một thể với sắc tối phía sau lưng. "Này." Tôi hắng giọng một cái, gọi hắn, "Quay lại đây, để chị nhìn mặt cưng xem nào." Hắn chậm bước tiến lại gần. Một bước. Hai bước. Khuôn mặt ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó, rốt cuộc cũng dần dần sáng tỏ. Gương mặt thon gầy, tái nhợt, đôi mắt hẹp dài mà thâm thúy, nhẹ nhàng lướt qua tôi một chút, cảm giác áp bách liền ập vào mặt. Ô ô ô, cảm giác thật tuyệt. Dây thừng cột c.h.ặ.t t.a.y chân, có chút khó chịu,… Đằng sau Tiền Độ là một đám người mặc âu phục đen đầy uy lực. Tôi ôm lấy cánh tay Trì Viên, nhìn về phía Tiền Độ đang đứng đối diện, "Phải, rồi sao?""Rồi sao?"Tôi cố ý nói thẳng thừng như vậy, khiến cho Tiền Độ nghẹn họng, trân trối.Gương mặt tuấn tú của tiểu thiếu gia trắng bệch, chỉ vào tôi lắp bắp "Em..." hồi lâu, cũng không nói nên lời.Cuối cùng, hắn nghiến răng nghiến lợi, "Trước kia sao anh không nhận ra em lại không biết xấu hổ như vậy!""Còn nữa..."Dù cách một khoảng khá xa, tôi vẫn nhìn thấy vành tai hắn bỗng nhiên đỏ ửng, "Sao khi đó em không đối xử với anh như vậy..."Tiền Độ đỏ mặt tía tai, không còn hơi sức truy cứu chuyện nợ nần nữa, ngược lại lải nhải trách móc tôi có lỗi với hắn.Tôi đi vào bếp lấy kem ra, hắn vẫn còn đang nói. Xé bỏ lớp giấy gói, tôi cắn một miếng bánh kem sữa, "Hôm qua em ăn bánh kem của anh ấy, anh kích động cái gì?"Tiền Độ: "? ? Bánh kem? Chẳng lẽ không phải?"Tôi ngây thơ vô tội nhìn hắn, "Anh nghĩ là cái gì?"Tiền Độ bị sặc nước miếng, "Anh... Khụ..."Hắn ấp úng chuyển chủ đề, nhìn về phía Trì Viên, "Anh đó, trả tiền!"
Đằng sau Tiền Độ là một đám người mặc âu phục đen đầy uy lực. Tôi ôm lấy cánh tay Trì Viên, nhìn về phía Tiền Độ đang đứng đối diện, "Phải, rồi sao?"
"Rồi sao?"
Tôi cố ý nói thẳng thừng như vậy, khiến cho Tiền Độ nghẹn họng, trân trối.
Gương mặt tuấn tú của tiểu thiếu gia trắng bệch, chỉ vào tôi lắp bắp "Em..." hồi lâu, cũng không nói nên lời.
Cuối cùng, hắn nghiến răng nghiến lợi, "Trước kia sao anh không nhận ra em lại không biết xấu hổ như vậy!"
"Còn nữa..."
Dù cách một khoảng khá xa, tôi vẫn nhìn thấy vành tai hắn bỗng nhiên đỏ ửng, "Sao khi đó em không đối xử với anh như vậy..."
Tiền Độ đỏ mặt tía tai, không còn hơi sức truy cứu chuyện nợ nần nữa, ngược lại lải nhải trách móc tôi có lỗi với hắn.
Tôi đi vào bếp lấy kem ra, hắn vẫn còn đang nói. Xé bỏ lớp giấy gói, tôi cắn một miếng bánh kem sữa, "Hôm qua em ăn bánh kem của anh ấy, anh kích động cái gì?"
Tiền Độ: "? ? Bánh kem? Chẳng lẽ không phải?"
Tôi ngây thơ vô tội nhìn hắn, "Anh nghĩ là cái gì?"
Tiền Độ bị sặc nước miếng, "Anh... Khụ..."
Hắn ấp úng chuyển chủ đề, nhìn về phía Trì Viên, "Anh đó, trả tiền!"
Sao Chổi Không Khắc Nổi TôiTác giả: Trương Nhược DưTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc nhận được điện thoại của tên đàn ông theo đuổi tôi nửa năm, tôi đang bị tên bắt cóc ép ăn bánh sữa. Tên bắt cóc: "Đừng có mà động đậy." Hắn lau đi vết bánh sữa dính trên khóe miệng tôi, đầy ẩn ý: "Nuốt hết đi." Người đầu dây bên kia gần như phát điên: "Em còn nuốt cái gì nữa hả?" Chương 1: Thiên Sát Cô Tinh Khi tỉnh lại, tôi đang bị trói tại tầng hầm tối tăm. Không khí hôi hám, khô khốc, quạt trần trên đỉnh đầu kẹt kẹt chuyển động. Có người ngồi ở phía trước, từ góc độ của tôi, chỉ có thể nhìn thấy mặt bên của hắn. Hắn mặc áo đen, hòa vào một thể với sắc tối phía sau lưng. "Này." Tôi hắng giọng một cái, gọi hắn, "Quay lại đây, để chị nhìn mặt cưng xem nào." Hắn chậm bước tiến lại gần. Một bước. Hai bước. Khuôn mặt ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó, rốt cuộc cũng dần dần sáng tỏ. Gương mặt thon gầy, tái nhợt, đôi mắt hẹp dài mà thâm thúy, nhẹ nhàng lướt qua tôi một chút, cảm giác áp bách liền ập vào mặt. Ô ô ô, cảm giác thật tuyệt. Dây thừng cột c.h.ặ.t t.a.y chân, có chút khó chịu,… Đằng sau Tiền Độ là một đám người mặc âu phục đen đầy uy lực. Tôi ôm lấy cánh tay Trì Viên, nhìn về phía Tiền Độ đang đứng đối diện, "Phải, rồi sao?""Rồi sao?"Tôi cố ý nói thẳng thừng như vậy, khiến cho Tiền Độ nghẹn họng, trân trối.Gương mặt tuấn tú của tiểu thiếu gia trắng bệch, chỉ vào tôi lắp bắp "Em..." hồi lâu, cũng không nói nên lời.Cuối cùng, hắn nghiến răng nghiến lợi, "Trước kia sao anh không nhận ra em lại không biết xấu hổ như vậy!""Còn nữa..."Dù cách một khoảng khá xa, tôi vẫn nhìn thấy vành tai hắn bỗng nhiên đỏ ửng, "Sao khi đó em không đối xử với anh như vậy..."Tiền Độ đỏ mặt tía tai, không còn hơi sức truy cứu chuyện nợ nần nữa, ngược lại lải nhải trách móc tôi có lỗi với hắn.Tôi đi vào bếp lấy kem ra, hắn vẫn còn đang nói. Xé bỏ lớp giấy gói, tôi cắn một miếng bánh kem sữa, "Hôm qua em ăn bánh kem của anh ấy, anh kích động cái gì?"Tiền Độ: "? ? Bánh kem? Chẳng lẽ không phải?"Tôi ngây thơ vô tội nhìn hắn, "Anh nghĩ là cái gì?"Tiền Độ bị sặc nước miếng, "Anh... Khụ..."Hắn ấp úng chuyển chủ đề, nhìn về phía Trì Viên, "Anh đó, trả tiền!"