Kết hôn bảy năm, phu quân chưa từng bước chân vào phòng ta nửa bước. Hắn cũng có người trong lòng, là cô gái mồ côi được cứu trên chiến trường. Nàng ta trương dương, sáng ngời, nhiều lần trước mặt ta khiêu khích: "Chính thê phu nhân thì sao chứ? Còn không phải chỉ có thể một mình trông phòng trống đấy hay sao?." Ta mỉm cười, không biện giải, vuốt ve đầu chú chó Vượng Tài, nhàn nhạt cười. Nuôi nam nhân còn không bằng nuôi chó. Có trời mới biết, cuộc sống không cần quản việc, không cần hầu hạ đàn ông sung sướng đến nhường nào. Thế nhưng có một ngày, sau khi hắn vào cung, đột nhiên thay đổi. 1 Ta tên Tự Như Vi, con gái Thái phó nổi danh khắp Kinh Thành. Trong tiệc Trung Thu, ta đã cứu Hoành Dương tiểu công chúa suýt chút nữa trượt chân rơi xuống nước. Thái hậu thấy ta phẩm hạnh ôn hòa lương thiện, tài mạo song toàn, Phượng tâm đại duyệt. Một đạo ý chỉ liền đem ta gả cho Trấn Bắc Vương Nhiếp Hàn Sơn đang có danh tiếng hiển hách làm vợ. Sắc mặt ta trắng bệch, suýt…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...