Tác giả:

Thời tiết ngày hè, công việc gặt lúa kết thúc, ngô cũng đã được thu hoạch xong, đám nông dân lại có thể thoải mái hơn, có lương thực rồi, nông dân lại bắt đầu tính đến chuyện thu xếp kết hôn, cố gắng không kéo dài đến mùa đông. Bởi vì trời đông giá rét, lúc đó thiếu ăn thiếu mặc, tổ chức việc vui cũng không tiện. Hôm nay Lâm Uyển xuất giá, đối tượng là thông gia từ bé, là Lục Chính Kỳ của nhà họ Lục thôn Đại Loan. Năm ngoái Lục Chính Kỳ tốt nghiệp cấp ba, kết quả đột nhiên ầm ĩ chuyện cách mạng văn hóa, cấp trên hủy bỏ chuyện tuyển sinh của trường cao đẳng, anh ta không thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học lại rối loạn, khắp nơi tác chiến, cho nên anh ta chạy về nhà lánh nạn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh ta đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, thậm chí còn từng nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước, có người nói là vì anh ta yêu cô gái khác, không muốn cưới cô vợ theo kiểu phong kiến từ xưa này. Cô biết đây đều là do những người ghen tị gì đó nói dối, anh ta sẽ…

Chương 90

Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam ChủTác giả: Đào Hoa LộTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThời tiết ngày hè, công việc gặt lúa kết thúc, ngô cũng đã được thu hoạch xong, đám nông dân lại có thể thoải mái hơn, có lương thực rồi, nông dân lại bắt đầu tính đến chuyện thu xếp kết hôn, cố gắng không kéo dài đến mùa đông. Bởi vì trời đông giá rét, lúc đó thiếu ăn thiếu mặc, tổ chức việc vui cũng không tiện. Hôm nay Lâm Uyển xuất giá, đối tượng là thông gia từ bé, là Lục Chính Kỳ của nhà họ Lục thôn Đại Loan. Năm ngoái Lục Chính Kỳ tốt nghiệp cấp ba, kết quả đột nhiên ầm ĩ chuyện cách mạng văn hóa, cấp trên hủy bỏ chuyện tuyển sinh của trường cao đẳng, anh ta không thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học lại rối loạn, khắp nơi tác chiến, cho nên anh ta chạy về nhà lánh nạn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh ta đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, thậm chí còn từng nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước, có người nói là vì anh ta yêu cô gái khác, không muốn cưới cô vợ theo kiểu phong kiến từ xưa này. Cô biết đây đều là do những người ghen tị gì đó nói dối, anh ta sẽ… Ông dừng lại, nhàn nhã lấy một sợi lạt xỉa răng, rồi nói tiếp bằng giọng đầy ý vị:"Năm đó, khi thím của các cậu còn sống, bà ấy đã tìm tôi để chứng minh căn nhà này thuộc về vợ chồng chú hai. Đồ cưới của nhà chú hai vẫn còn nguyên, hơn nữa, con trai lớn nhà cậu kết hôn còn thiếu nhà chú hai mười đồng."Những lời này như sét đánh ngang tai. Mọi người sửng sốt.Đội trưởng Chu tiếp tục, lấy từ túi áo ra một tờ giấy đã cũ, mở ra, trên đó ghi rõ mọi thứ, kèm dấu tay của bà cụ Lâm."Trên giấy có ba người làm chứng, đều là cán bộ trong thôn. Bây giờ tuổi đã cao, nhưng danh tiếng của họ vẫn rất có trọng lượng."Trước đây, không ai đứng ra bảo vệ quyền lợi cho nhà mẹ đẻ Lâm Uyển, nên dù có cào cấu đòi lại nhà cũng chẳng giữ nổi, thậm chí còn có thể bị trả thù. Nhưng giờ đây, Lâm Uyển đã mạnh dạn lên tiếng, cộng thêm sự ủng hộ của Chu Tự Cường và đội trưởng Chu, tình thế hoàn toàn thay đổi.Đội trưởng Chu quyết định dứt khoát:"Đã có đầy đủ giấy tờ và nhân chứng, giải quyết dứt điểm chuyện này hôm nay luôn. Coi như trả bà cụ Lâm món nợ ân tình."Kế toán Lâm cầm tờ giấy, mỉm cười nói:"Trên đây còn có tên và dấu tay của cha tôi. Chính tôi cũng không biết chuyện này, ông già nhà tôi giấu kín thật. Giờ mọi chuyện rõ ràng rồi, chẳng cần bàn thêm nữa. Nhân duyên của thím tôi tốt thật, nhắc đến thím thì ai cũng phải nể." Cha Lâm nghe nhắc đến mẹ mình, nước mắt không kìm được, trào ra. Trong lòng ông dâng lên nỗi xúc động lẫn biết ơn. Mẹ ông là người hiểu chuyện, biết thương con. Dù bà không thể đè bẹp được sự ngang ngược của con trai cả, nhưng bà vẫn âm thầm bảo vệ ông, còn giúp Lâm Uyển có được mối hôn sự tốt đẹp từ nhỏ. Ông ngước nhìn Lâm Uyển, lòng ngổn ngang khi nghĩ về tất cả những gì con gái đã trải qua và sự trưởng thành của cô.Lâm Uyển không để cảm xúc làm chậm trễ, giọng cô dứt khoát:"Muốn tiếp tục ở thì trả chín trăm đồng cộng tiền thuê nhà năm sau. Còn không muốn ở nữa thì lập tức dọn ra ngoài, trả đủ chín trăm đồng tiền nhà."Anh họ ba nhà họ Lâm tức đến xì khói. Anh ta không ngờ Lâm Uyển, người trước giờ tỏ vẻ mềm mỏng, lại đột ngột thay đổi thái độ, ánh mắt sắc lạnh và nụ cười đầy âm hiểm. Sự nhẫn nhịn trong lòng anh ta bùng nổ."Con mẹ nó, có chỗ dựa thì sao? Đánh trước rồi tính sau!" – Anh ta gầm lên, vung tay tát thật mạnh về phía Lâm Uyển.Chu Tự Cường đứng xa, giật mình trước hành động bất ngờ của anh họ ba, vội hét lớn:"Dừng tay!"Nhưng chưa kịp xông lên thì Lâm Phú Cường, người trong nhà bác cả Lâm, đã nhanh chóng chặn lại.Anh họ ba, vốn tính nóng nảy, không kiềm chế được cơn giận. Cái tát này, anh ta đã dốc toàn lực, quyết làm cho Lâm Uyển không chỉ miệng đầy m.á.u mà còn phải tai điếc vài ngày."Chát!"Một âm thanh vang lên, giòn tan và nặng nề, khiến cả sân im bặt. 

Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam ChủTác giả: Đào Hoa LộTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThời tiết ngày hè, công việc gặt lúa kết thúc, ngô cũng đã được thu hoạch xong, đám nông dân lại có thể thoải mái hơn, có lương thực rồi, nông dân lại bắt đầu tính đến chuyện thu xếp kết hôn, cố gắng không kéo dài đến mùa đông. Bởi vì trời đông giá rét, lúc đó thiếu ăn thiếu mặc, tổ chức việc vui cũng không tiện. Hôm nay Lâm Uyển xuất giá, đối tượng là thông gia từ bé, là Lục Chính Kỳ của nhà họ Lục thôn Đại Loan. Năm ngoái Lục Chính Kỳ tốt nghiệp cấp ba, kết quả đột nhiên ầm ĩ chuyện cách mạng văn hóa, cấp trên hủy bỏ chuyện tuyển sinh của trường cao đẳng, anh ta không thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học lại rối loạn, khắp nơi tác chiến, cho nên anh ta chạy về nhà lánh nạn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh ta đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, thậm chí còn từng nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước, có người nói là vì anh ta yêu cô gái khác, không muốn cưới cô vợ theo kiểu phong kiến từ xưa này. Cô biết đây đều là do những người ghen tị gì đó nói dối, anh ta sẽ… Ông dừng lại, nhàn nhã lấy một sợi lạt xỉa răng, rồi nói tiếp bằng giọng đầy ý vị:"Năm đó, khi thím của các cậu còn sống, bà ấy đã tìm tôi để chứng minh căn nhà này thuộc về vợ chồng chú hai. Đồ cưới của nhà chú hai vẫn còn nguyên, hơn nữa, con trai lớn nhà cậu kết hôn còn thiếu nhà chú hai mười đồng."Những lời này như sét đánh ngang tai. Mọi người sửng sốt.Đội trưởng Chu tiếp tục, lấy từ túi áo ra một tờ giấy đã cũ, mở ra, trên đó ghi rõ mọi thứ, kèm dấu tay của bà cụ Lâm."Trên giấy có ba người làm chứng, đều là cán bộ trong thôn. Bây giờ tuổi đã cao, nhưng danh tiếng của họ vẫn rất có trọng lượng."Trước đây, không ai đứng ra bảo vệ quyền lợi cho nhà mẹ đẻ Lâm Uyển, nên dù có cào cấu đòi lại nhà cũng chẳng giữ nổi, thậm chí còn có thể bị trả thù. Nhưng giờ đây, Lâm Uyển đã mạnh dạn lên tiếng, cộng thêm sự ủng hộ của Chu Tự Cường và đội trưởng Chu, tình thế hoàn toàn thay đổi.Đội trưởng Chu quyết định dứt khoát:"Đã có đầy đủ giấy tờ và nhân chứng, giải quyết dứt điểm chuyện này hôm nay luôn. Coi như trả bà cụ Lâm món nợ ân tình."Kế toán Lâm cầm tờ giấy, mỉm cười nói:"Trên đây còn có tên và dấu tay của cha tôi. Chính tôi cũng không biết chuyện này, ông già nhà tôi giấu kín thật. Giờ mọi chuyện rõ ràng rồi, chẳng cần bàn thêm nữa. Nhân duyên của thím tôi tốt thật, nhắc đến thím thì ai cũng phải nể." Cha Lâm nghe nhắc đến mẹ mình, nước mắt không kìm được, trào ra. Trong lòng ông dâng lên nỗi xúc động lẫn biết ơn. Mẹ ông là người hiểu chuyện, biết thương con. Dù bà không thể đè bẹp được sự ngang ngược của con trai cả, nhưng bà vẫn âm thầm bảo vệ ông, còn giúp Lâm Uyển có được mối hôn sự tốt đẹp từ nhỏ. Ông ngước nhìn Lâm Uyển, lòng ngổn ngang khi nghĩ về tất cả những gì con gái đã trải qua và sự trưởng thành của cô.Lâm Uyển không để cảm xúc làm chậm trễ, giọng cô dứt khoát:"Muốn tiếp tục ở thì trả chín trăm đồng cộng tiền thuê nhà năm sau. Còn không muốn ở nữa thì lập tức dọn ra ngoài, trả đủ chín trăm đồng tiền nhà."Anh họ ba nhà họ Lâm tức đến xì khói. Anh ta không ngờ Lâm Uyển, người trước giờ tỏ vẻ mềm mỏng, lại đột ngột thay đổi thái độ, ánh mắt sắc lạnh và nụ cười đầy âm hiểm. Sự nhẫn nhịn trong lòng anh ta bùng nổ."Con mẹ nó, có chỗ dựa thì sao? Đánh trước rồi tính sau!" – Anh ta gầm lên, vung tay tát thật mạnh về phía Lâm Uyển.Chu Tự Cường đứng xa, giật mình trước hành động bất ngờ của anh họ ba, vội hét lớn:"Dừng tay!"Nhưng chưa kịp xông lên thì Lâm Phú Cường, người trong nhà bác cả Lâm, đã nhanh chóng chặn lại.Anh họ ba, vốn tính nóng nảy, không kiềm chế được cơn giận. Cái tát này, anh ta đã dốc toàn lực, quyết làm cho Lâm Uyển không chỉ miệng đầy m.á.u mà còn phải tai điếc vài ngày."Chát!"Một âm thanh vang lên, giòn tan và nặng nề, khiến cả sân im bặt. 

Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam ChủTác giả: Đào Hoa LộTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThời tiết ngày hè, công việc gặt lúa kết thúc, ngô cũng đã được thu hoạch xong, đám nông dân lại có thể thoải mái hơn, có lương thực rồi, nông dân lại bắt đầu tính đến chuyện thu xếp kết hôn, cố gắng không kéo dài đến mùa đông. Bởi vì trời đông giá rét, lúc đó thiếu ăn thiếu mặc, tổ chức việc vui cũng không tiện. Hôm nay Lâm Uyển xuất giá, đối tượng là thông gia từ bé, là Lục Chính Kỳ của nhà họ Lục thôn Đại Loan. Năm ngoái Lục Chính Kỳ tốt nghiệp cấp ba, kết quả đột nhiên ầm ĩ chuyện cách mạng văn hóa, cấp trên hủy bỏ chuyện tuyển sinh của trường cao đẳng, anh ta không thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học lại rối loạn, khắp nơi tác chiến, cho nên anh ta chạy về nhà lánh nạn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh ta đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, thậm chí còn từng nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước, có người nói là vì anh ta yêu cô gái khác, không muốn cưới cô vợ theo kiểu phong kiến từ xưa này. Cô biết đây đều là do những người ghen tị gì đó nói dối, anh ta sẽ… Ông dừng lại, nhàn nhã lấy một sợi lạt xỉa răng, rồi nói tiếp bằng giọng đầy ý vị:"Năm đó, khi thím của các cậu còn sống, bà ấy đã tìm tôi để chứng minh căn nhà này thuộc về vợ chồng chú hai. Đồ cưới của nhà chú hai vẫn còn nguyên, hơn nữa, con trai lớn nhà cậu kết hôn còn thiếu nhà chú hai mười đồng."Những lời này như sét đánh ngang tai. Mọi người sửng sốt.Đội trưởng Chu tiếp tục, lấy từ túi áo ra một tờ giấy đã cũ, mở ra, trên đó ghi rõ mọi thứ, kèm dấu tay của bà cụ Lâm."Trên giấy có ba người làm chứng, đều là cán bộ trong thôn. Bây giờ tuổi đã cao, nhưng danh tiếng của họ vẫn rất có trọng lượng."Trước đây, không ai đứng ra bảo vệ quyền lợi cho nhà mẹ đẻ Lâm Uyển, nên dù có cào cấu đòi lại nhà cũng chẳng giữ nổi, thậm chí còn có thể bị trả thù. Nhưng giờ đây, Lâm Uyển đã mạnh dạn lên tiếng, cộng thêm sự ủng hộ của Chu Tự Cường và đội trưởng Chu, tình thế hoàn toàn thay đổi.Đội trưởng Chu quyết định dứt khoát:"Đã có đầy đủ giấy tờ và nhân chứng, giải quyết dứt điểm chuyện này hôm nay luôn. Coi như trả bà cụ Lâm món nợ ân tình."Kế toán Lâm cầm tờ giấy, mỉm cười nói:"Trên đây còn có tên và dấu tay của cha tôi. Chính tôi cũng không biết chuyện này, ông già nhà tôi giấu kín thật. Giờ mọi chuyện rõ ràng rồi, chẳng cần bàn thêm nữa. Nhân duyên của thím tôi tốt thật, nhắc đến thím thì ai cũng phải nể." Cha Lâm nghe nhắc đến mẹ mình, nước mắt không kìm được, trào ra. Trong lòng ông dâng lên nỗi xúc động lẫn biết ơn. Mẹ ông là người hiểu chuyện, biết thương con. Dù bà không thể đè bẹp được sự ngang ngược của con trai cả, nhưng bà vẫn âm thầm bảo vệ ông, còn giúp Lâm Uyển có được mối hôn sự tốt đẹp từ nhỏ. Ông ngước nhìn Lâm Uyển, lòng ngổn ngang khi nghĩ về tất cả những gì con gái đã trải qua và sự trưởng thành của cô.Lâm Uyển không để cảm xúc làm chậm trễ, giọng cô dứt khoát:"Muốn tiếp tục ở thì trả chín trăm đồng cộng tiền thuê nhà năm sau. Còn không muốn ở nữa thì lập tức dọn ra ngoài, trả đủ chín trăm đồng tiền nhà."Anh họ ba nhà họ Lâm tức đến xì khói. Anh ta không ngờ Lâm Uyển, người trước giờ tỏ vẻ mềm mỏng, lại đột ngột thay đổi thái độ, ánh mắt sắc lạnh và nụ cười đầy âm hiểm. Sự nhẫn nhịn trong lòng anh ta bùng nổ."Con mẹ nó, có chỗ dựa thì sao? Đánh trước rồi tính sau!" – Anh ta gầm lên, vung tay tát thật mạnh về phía Lâm Uyển.Chu Tự Cường đứng xa, giật mình trước hành động bất ngờ của anh họ ba, vội hét lớn:"Dừng tay!"Nhưng chưa kịp xông lên thì Lâm Phú Cường, người trong nhà bác cả Lâm, đã nhanh chóng chặn lại.Anh họ ba, vốn tính nóng nảy, không kiềm chế được cơn giận. Cái tát này, anh ta đã dốc toàn lực, quyết làm cho Lâm Uyển không chỉ miệng đầy m.á.u mà còn phải tai điếc vài ngày."Chát!"Một âm thanh vang lên, giòn tan và nặng nề, khiến cả sân im bặt. 

Chương 90