Tác giả:

Thời tiết ngày hè, công việc gặt lúa kết thúc, ngô cũng đã được thu hoạch xong, đám nông dân lại có thể thoải mái hơn, có lương thực rồi, nông dân lại bắt đầu tính đến chuyện thu xếp kết hôn, cố gắng không kéo dài đến mùa đông. Bởi vì trời đông giá rét, lúc đó thiếu ăn thiếu mặc, tổ chức việc vui cũng không tiện. Hôm nay Lâm Uyển xuất giá, đối tượng là thông gia từ bé, là Lục Chính Kỳ của nhà họ Lục thôn Đại Loan. Năm ngoái Lục Chính Kỳ tốt nghiệp cấp ba, kết quả đột nhiên ầm ĩ chuyện cách mạng văn hóa, cấp trên hủy bỏ chuyện tuyển sinh của trường cao đẳng, anh ta không thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học lại rối loạn, khắp nơi tác chiến, cho nên anh ta chạy về nhà lánh nạn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh ta đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, thậm chí còn từng nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước, có người nói là vì anh ta yêu cô gái khác, không muốn cưới cô vợ theo kiểu phong kiến từ xưa này. Cô biết đây đều là do những người ghen tị gì đó nói dối, anh ta sẽ…

Chương 115

Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam ChủTác giả: Đào Hoa LộTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThời tiết ngày hè, công việc gặt lúa kết thúc, ngô cũng đã được thu hoạch xong, đám nông dân lại có thể thoải mái hơn, có lương thực rồi, nông dân lại bắt đầu tính đến chuyện thu xếp kết hôn, cố gắng không kéo dài đến mùa đông. Bởi vì trời đông giá rét, lúc đó thiếu ăn thiếu mặc, tổ chức việc vui cũng không tiện. Hôm nay Lâm Uyển xuất giá, đối tượng là thông gia từ bé, là Lục Chính Kỳ của nhà họ Lục thôn Đại Loan. Năm ngoái Lục Chính Kỳ tốt nghiệp cấp ba, kết quả đột nhiên ầm ĩ chuyện cách mạng văn hóa, cấp trên hủy bỏ chuyện tuyển sinh của trường cao đẳng, anh ta không thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học lại rối loạn, khắp nơi tác chiến, cho nên anh ta chạy về nhà lánh nạn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh ta đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, thậm chí còn từng nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước, có người nói là vì anh ta yêu cô gái khác, không muốn cưới cô vợ theo kiểu phong kiến từ xưa này. Cô biết đây đều là do những người ghen tị gì đó nói dối, anh ta sẽ… Nhìn thoáng qua, Lâm Uyển đã hiểu ngay chuyện gì. Chắc chắn bà Lục vừa phát hiện số đồ hộp và sữa mạch nha biến mất, nghi ngờ Lục Minh Lương trộm chìa khóa tủ để lấy, nên định đánh cậu. Lục Minh Lương nhanh trí leo lên cái thang gãy ở góc tường, trốn thoát bằng cách trèo lên cây.“Mày cứ đợi đấy! Đợi cha mày về tao bảo nó lột da mày!” Bà Lục vừa nói vừa hùng hổ chỉ vào cậu bé.Lục Minh Lương trên cây không chút nao núng, còn lớn tiếng hét:“Thím ba! Thím ba về rồi!”Nghe vậy, bà Lục sững người, theo bản năng quay đầu lại. Thấy Lâm Uyển đứng ngay sau lưng, bà lập tức bực tức mắng:“Cô ta về thì làm sao? Cô ta về, tao đánh cả cô ta!”Chưa dứt lời, giọng nói lạnh lùng của Lâm Uyển vang lên từ phía sau, từng chữ sắc bén như kim châm:xong bộ chị dâu thì mấy bà thích tui lên thể loại nào tiếp ^^ điền văn, huyền học, cổ đại gia đấu. Hay cổ đại gia đấu huyền học=))“Mẹ, chẳng phải mẹ bị bệnh sao? Con thấy mẹ cần uống thêm thuốc rồi đấy.”Bà Lục giật mình khi nhìn thấy Lâm Uyển bước vào sân, nhưng ngay sau đó, bà lấy lại bình tĩnh. Dẫu sao bà cũng là mẹ chồng, không thể tỏ ra yếu thế được. Bà chống nạnh, giọng chanh chua:"Cô còn biết đường về à? Tôi hỏi cô, có phải cô trộm đồ hộp với bột mạch nha của tôi không?"Lâm Uyển chẳng buồn tức giận, chỉ nhếch môi, giọng bình thản nhưng đủ để khiến bà Lục tái mặt:"Mẹ đừng tự làm mình mất mặt. Mẹ sợ bọn trẻ nhìn thấy rồi đòi ăn, nên toàn chui vào bếp ăn vụng giữa đêm. Con còn cần nói rõ hơn không?"Tiếng xì xào bàn tán từ những người trong sân khiến bà Lục đỏ bừng mặt. Họ chỉ chậc lưỡi, lắc đầu: "Đúng là chưa thấy ai như bà ta. Nhà người ta giữ đồ ngon cho trẻ con, đây lại giấu đi ăn một mình."Không nén được giận, bà Lục lớn tiếng phản bác:"Đồ của tôi, tôi muốn ăn thế nào thì ăn, ai cho cô ý kiến chứ?"Lâm Uyển nhìn bà ta một lượt, ánh mắt như thể đang nói "khỏi cần tranh luận vô ích". Cô khoát tay bảo mọi người giải tán, rồi gọi Lục Minh Lương đang leo trèo trên cây xuống:"Minh Lương, trèo cao như thế nguy hiểm lắm. Sau này không được làm vậy nữa."Cậu bé cười hì hì, đáp:"Thím ba, cháu không trèo thì bà đánh c.h.ế.t cháu mất!"Lâm Uyển thở dài, trèo lên chiếc thang, tự tay đỡ cậu bé xuống. Vừa đặt chân xuống đất, cô giơ tay đánh nhẹ hai cái vào m.ô.n.g thằng bé:"Nếu còn trèo nữa, thím sẽ đánh cho m.ô.n.g nở hoa đấy!"Minh Lương ôm chặt lấy cô, cười tít mắt:"Thím ba chẳng nỡ đâu!"Lâm Uyển mỉm cười bất lực, biết thằng bé nói đúng. Cô đặt cậu xuống đất, dọn dẹp quanh sân, rồi phát hiện chị dâu cả và chị dâu hai còn chưa về. Bà Lục như thường lệ, lại giận dỗi không chịu nấu cơm.Cô lắc đầu, rửa tay và chuẩn bị nấu cháo đậu. Trong lòng thầm nghĩ: Bà không nấu cơm thì khỏi ăn luôn. Để xem giận dỗi được đến đâu. 

Nhìn thoáng qua, Lâm Uyển đã hiểu ngay chuyện gì. Chắc chắn bà Lục vừa phát hiện số đồ hộp và sữa mạch nha biến mất, nghi ngờ Lục Minh Lương trộm chìa khóa tủ để lấy, nên định đánh cậu. Lục Minh Lương nhanh trí leo lên cái thang gãy ở góc tường, trốn thoát bằng cách trèo lên cây.

“Mày cứ đợi đấy! Đợi cha mày về tao bảo nó lột da mày!” Bà Lục vừa nói vừa hùng hổ chỉ vào cậu bé.

Lục Minh Lương trên cây không chút nao núng, còn lớn tiếng hét:

“Thím ba! Thím ba về rồi!”

Nghe vậy, bà Lục sững người, theo bản năng quay đầu lại. Thấy Lâm Uyển đứng ngay sau lưng, bà lập tức bực tức mắng:

“Cô ta về thì làm sao? Cô ta về, tao đánh cả cô ta!”

Chưa dứt lời, giọng nói lạnh lùng của Lâm Uyển vang lên từ phía sau, từng chữ sắc bén như kim châm:

xong bộ chị dâu thì mấy bà thích tui lên thể loại nào tiếp ^^ điền văn, huyền học, cổ đại gia đấu. Hay cổ đại gia đấu huyền học=))

“Mẹ, chẳng phải mẹ bị bệnh sao? Con thấy mẹ cần uống thêm thuốc rồi đấy.”

Bà Lục giật mình khi nhìn thấy Lâm Uyển bước vào sân, nhưng ngay sau đó, bà lấy lại bình tĩnh. Dẫu sao bà cũng là mẹ chồng, không thể tỏ ra yếu thế được. Bà chống nạnh, giọng chanh chua:

"Cô còn biết đường về à? Tôi hỏi cô, có phải cô trộm đồ hộp với bột mạch nha của tôi không?"

Lâm Uyển chẳng buồn tức giận, chỉ nhếch môi, giọng bình thản nhưng đủ để khiến bà Lục tái mặt:

"Mẹ đừng tự làm mình mất mặt. Mẹ sợ bọn trẻ nhìn thấy rồi đòi ăn, nên toàn chui vào bếp ăn vụng giữa đêm. Con còn cần nói rõ hơn không?"

Tiếng xì xào bàn tán từ những người trong sân khiến bà Lục đỏ bừng mặt. Họ chỉ chậc lưỡi, lắc đầu:

 

"Đúng là chưa thấy ai như bà ta. Nhà người ta giữ đồ ngon cho trẻ con, đây lại giấu đi ăn một mình."

Không nén được giận, bà Lục lớn tiếng phản bác:

"Đồ của tôi, tôi muốn ăn thế nào thì ăn, ai cho cô ý kiến chứ?"

Lâm Uyển nhìn bà ta một lượt, ánh mắt như thể đang nói "khỏi cần tranh luận vô ích". Cô khoát tay bảo mọi người giải tán, rồi gọi Lục Minh Lương đang leo trèo trên cây xuống:

"Minh Lương, trèo cao như thế nguy hiểm lắm. Sau này không được làm vậy nữa."

Cậu bé cười hì hì, đáp:

"Thím ba, cháu không trèo thì bà đánh c.h.ế.t cháu mất!"

Lâm Uyển thở dài, trèo lên chiếc thang, tự tay đỡ cậu bé xuống. Vừa đặt chân xuống đất, cô giơ tay đánh nhẹ hai cái vào m.ô.n.g thằng bé:

"Nếu còn trèo nữa, thím sẽ đánh cho m.ô.n.g nở hoa đấy!"

Minh Lương ôm chặt lấy cô, cười tít mắt:

"Thím ba chẳng nỡ đâu!"

Lâm Uyển mỉm cười bất lực, biết thằng bé nói đúng. Cô đặt cậu xuống đất, dọn dẹp quanh sân, rồi phát hiện chị dâu cả và chị dâu hai còn chưa về. Bà Lục như thường lệ, lại giận dỗi không chịu nấu cơm.

Cô lắc đầu, rửa tay và chuẩn bị nấu cháo đậu. Trong lòng thầm nghĩ: 

Bà không nấu cơm thì khỏi ăn luôn. Để xem giận dỗi được đến đâu.

 

Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam ChủTác giả: Đào Hoa LộTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThời tiết ngày hè, công việc gặt lúa kết thúc, ngô cũng đã được thu hoạch xong, đám nông dân lại có thể thoải mái hơn, có lương thực rồi, nông dân lại bắt đầu tính đến chuyện thu xếp kết hôn, cố gắng không kéo dài đến mùa đông. Bởi vì trời đông giá rét, lúc đó thiếu ăn thiếu mặc, tổ chức việc vui cũng không tiện. Hôm nay Lâm Uyển xuất giá, đối tượng là thông gia từ bé, là Lục Chính Kỳ của nhà họ Lục thôn Đại Loan. Năm ngoái Lục Chính Kỳ tốt nghiệp cấp ba, kết quả đột nhiên ầm ĩ chuyện cách mạng văn hóa, cấp trên hủy bỏ chuyện tuyển sinh của trường cao đẳng, anh ta không thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học lại rối loạn, khắp nơi tác chiến, cho nên anh ta chạy về nhà lánh nạn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh ta đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, thậm chí còn từng nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước, có người nói là vì anh ta yêu cô gái khác, không muốn cưới cô vợ theo kiểu phong kiến từ xưa này. Cô biết đây đều là do những người ghen tị gì đó nói dối, anh ta sẽ… Nhìn thoáng qua, Lâm Uyển đã hiểu ngay chuyện gì. Chắc chắn bà Lục vừa phát hiện số đồ hộp và sữa mạch nha biến mất, nghi ngờ Lục Minh Lương trộm chìa khóa tủ để lấy, nên định đánh cậu. Lục Minh Lương nhanh trí leo lên cái thang gãy ở góc tường, trốn thoát bằng cách trèo lên cây.“Mày cứ đợi đấy! Đợi cha mày về tao bảo nó lột da mày!” Bà Lục vừa nói vừa hùng hổ chỉ vào cậu bé.Lục Minh Lương trên cây không chút nao núng, còn lớn tiếng hét:“Thím ba! Thím ba về rồi!”Nghe vậy, bà Lục sững người, theo bản năng quay đầu lại. Thấy Lâm Uyển đứng ngay sau lưng, bà lập tức bực tức mắng:“Cô ta về thì làm sao? Cô ta về, tao đánh cả cô ta!”Chưa dứt lời, giọng nói lạnh lùng của Lâm Uyển vang lên từ phía sau, từng chữ sắc bén như kim châm:xong bộ chị dâu thì mấy bà thích tui lên thể loại nào tiếp ^^ điền văn, huyền học, cổ đại gia đấu. Hay cổ đại gia đấu huyền học=))“Mẹ, chẳng phải mẹ bị bệnh sao? Con thấy mẹ cần uống thêm thuốc rồi đấy.”Bà Lục giật mình khi nhìn thấy Lâm Uyển bước vào sân, nhưng ngay sau đó, bà lấy lại bình tĩnh. Dẫu sao bà cũng là mẹ chồng, không thể tỏ ra yếu thế được. Bà chống nạnh, giọng chanh chua:"Cô còn biết đường về à? Tôi hỏi cô, có phải cô trộm đồ hộp với bột mạch nha của tôi không?"Lâm Uyển chẳng buồn tức giận, chỉ nhếch môi, giọng bình thản nhưng đủ để khiến bà Lục tái mặt:"Mẹ đừng tự làm mình mất mặt. Mẹ sợ bọn trẻ nhìn thấy rồi đòi ăn, nên toàn chui vào bếp ăn vụng giữa đêm. Con còn cần nói rõ hơn không?"Tiếng xì xào bàn tán từ những người trong sân khiến bà Lục đỏ bừng mặt. Họ chỉ chậc lưỡi, lắc đầu: "Đúng là chưa thấy ai như bà ta. Nhà người ta giữ đồ ngon cho trẻ con, đây lại giấu đi ăn một mình."Không nén được giận, bà Lục lớn tiếng phản bác:"Đồ của tôi, tôi muốn ăn thế nào thì ăn, ai cho cô ý kiến chứ?"Lâm Uyển nhìn bà ta một lượt, ánh mắt như thể đang nói "khỏi cần tranh luận vô ích". Cô khoát tay bảo mọi người giải tán, rồi gọi Lục Minh Lương đang leo trèo trên cây xuống:"Minh Lương, trèo cao như thế nguy hiểm lắm. Sau này không được làm vậy nữa."Cậu bé cười hì hì, đáp:"Thím ba, cháu không trèo thì bà đánh c.h.ế.t cháu mất!"Lâm Uyển thở dài, trèo lên chiếc thang, tự tay đỡ cậu bé xuống. Vừa đặt chân xuống đất, cô giơ tay đánh nhẹ hai cái vào m.ô.n.g thằng bé:"Nếu còn trèo nữa, thím sẽ đánh cho m.ô.n.g nở hoa đấy!"Minh Lương ôm chặt lấy cô, cười tít mắt:"Thím ba chẳng nỡ đâu!"Lâm Uyển mỉm cười bất lực, biết thằng bé nói đúng. Cô đặt cậu xuống đất, dọn dẹp quanh sân, rồi phát hiện chị dâu cả và chị dâu hai còn chưa về. Bà Lục như thường lệ, lại giận dỗi không chịu nấu cơm.Cô lắc đầu, rửa tay và chuẩn bị nấu cháo đậu. Trong lòng thầm nghĩ: Bà không nấu cơm thì khỏi ăn luôn. Để xem giận dỗi được đến đâu. 

Chương 115