Tác giả:

Thời tiết ngày hè, công việc gặt lúa kết thúc, ngô cũng đã được thu hoạch xong, đám nông dân lại có thể thoải mái hơn, có lương thực rồi, nông dân lại bắt đầu tính đến chuyện thu xếp kết hôn, cố gắng không kéo dài đến mùa đông. Bởi vì trời đông giá rét, lúc đó thiếu ăn thiếu mặc, tổ chức việc vui cũng không tiện. Hôm nay Lâm Uyển xuất giá, đối tượng là thông gia từ bé, là Lục Chính Kỳ của nhà họ Lục thôn Đại Loan. Năm ngoái Lục Chính Kỳ tốt nghiệp cấp ba, kết quả đột nhiên ầm ĩ chuyện cách mạng văn hóa, cấp trên hủy bỏ chuyện tuyển sinh của trường cao đẳng, anh ta không thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học lại rối loạn, khắp nơi tác chiến, cho nên anh ta chạy về nhà lánh nạn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh ta đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, thậm chí còn từng nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước, có người nói là vì anh ta yêu cô gái khác, không muốn cưới cô vợ theo kiểu phong kiến từ xưa này. Cô biết đây đều là do những người ghen tị gì đó nói dối, anh ta sẽ…

Chương 143

Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam ChủTác giả: Đào Hoa LộTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThời tiết ngày hè, công việc gặt lúa kết thúc, ngô cũng đã được thu hoạch xong, đám nông dân lại có thể thoải mái hơn, có lương thực rồi, nông dân lại bắt đầu tính đến chuyện thu xếp kết hôn, cố gắng không kéo dài đến mùa đông. Bởi vì trời đông giá rét, lúc đó thiếu ăn thiếu mặc, tổ chức việc vui cũng không tiện. Hôm nay Lâm Uyển xuất giá, đối tượng là thông gia từ bé, là Lục Chính Kỳ của nhà họ Lục thôn Đại Loan. Năm ngoái Lục Chính Kỳ tốt nghiệp cấp ba, kết quả đột nhiên ầm ĩ chuyện cách mạng văn hóa, cấp trên hủy bỏ chuyện tuyển sinh của trường cao đẳng, anh ta không thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học lại rối loạn, khắp nơi tác chiến, cho nên anh ta chạy về nhà lánh nạn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh ta đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, thậm chí còn từng nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước, có người nói là vì anh ta yêu cô gái khác, không muốn cưới cô vợ theo kiểu phong kiến từ xưa này. Cô biết đây đều là do những người ghen tị gì đó nói dối, anh ta sẽ… Chu Triều Sinh không nhịn được, khó chịu nghĩ: "Bệnh đau đầu, cảm mạo của mấy người trong thôn thì có gì hay ho mà ghi chép?"Lâm Uyển nhìn anh ta rồi nói thẳng: "Bác sĩ Chu, tôi phải nói thật, thái độ làm việc của anh như vậy là không ổn đâu. Chúng ta làm nghề này là vì nhân dân, phải yêu nghề. Dù chỉ là bác sĩ của một phòng y tế thôn, nhưng phẩm hạnh và thái độ làm việc của anh phải tương đương với bác sĩ ở bệnh viện lớn." Lâm Uyển không ngần ngại mà cãi lại anh ta.xong bộ chị dâu thì mấy bà thích tui lên thể loại nào tiếp ^^ điền văn, huyền học, cổ đại gia đấu. Hay cổ đại gia đấu huyền học=))Lâm Uyển vừa dứt lời, Chu Triều Sinh giận tím mặt, giật lại cuốn sổ ghi chép bệnh trạng từ tay cô:"Không cho phép xem!"Lâm Uyển nhanh tay giữ lại, chỉ vào một trang trong cuốn sổ, thản nhiên nói:"Bác sĩ Chu, cái dấu chấm hỏi ở đây, theo tôi thì bệnh nhân này bị viêm ruột thừa. Anh nên khuyên anh ta lên huyện mổ ngay. Nếu cứ để tái phát liên tục, hậu quả sẽ rất phiền phức."Triệu chứng viêm ruột thừa vốn rất dễ nhận ra. Chu Triều Sinh chẩn đoán không sai, nhưng bệnh nhân chỉ cầm thuốc tiêu viêm về dùng. Anh nhăn mặt, hét lên:"Anh ta không chịu đi, tôi làm được gì?"Nhìn thái độ của anh, Lâm Uyển chỉ cười mỉm. Đúng lúc đó, một người phụ nữ ôm đứa trẻ đi vào. Vừa thấy Lâm Uyển, cô ấy vui vẻ nói:"Uyển Uyển, phương thuốc bằng hoa của em hiệu quả lắm, bé nhà chị vừa dùng là ngừng khóc ngay!" Cô ấy không quên quay sang cảm ơn Chu Triều Sinh:"Cảm ơn bác sĩ Chu vì thuốc bột nữa nhé."Chu Triều Sinh nhìn Lâm Uyển với ánh mắt khó hiểu, như muốn hỏi cô thật sự là ai. Anh cất giọng mỉa mai:"Người nhà cô đưa cô lên bệnh viện học bổ túc rồi à?"Lâm Uyển bật cười, đôi mắt cong cong đầy đắc ý:"Làm gì có! Tôi chỉ là bác sĩ thôn, tự học là chính."Nụ cười của cô làm Chu Triều Sinh bực mình. Anh vốn là người tự cao, không dễ làm thân. Nhưng Lâm Uyển lại không ghét anh, vì ít nhất, dù có mỉa mai người khác, anh cũng không bao giờ đ.â.m sau lưng hay gây rắc rối không đáng có.Ví dụ, dù biết Lâm Uyển đi cửa sau để có được công việc, Chu Triều Sinh cũng không cười nhạo cô như những người khác. Khi cô bị ép gả cho Lục Chính Đình sau khi bị hủy hôn với Lục Chính Kỳ, anh ta cũng không buông lời chế giễu.Với Lâm Uyển, con người như Chu Triều Sinh vẫn rất đáng tin. Nếu ở lại quê mẹ đẻ, cô nghĩ cần có một bác sĩ đáng tin cậy để hỗ trợ dân làng, và Chu Triều Sinh là lựa chọn không tồi.Mặc dù lúc này, anh ta đang hậm hực muốn đuổi cô đi, nhưng lại không buông lời thô lỗ. Thay vào đó, anh kiên nhẫn tranh luận với cô về hồ sơ bệnh án của xã viên. 

Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam ChủTác giả: Đào Hoa LộTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThời tiết ngày hè, công việc gặt lúa kết thúc, ngô cũng đã được thu hoạch xong, đám nông dân lại có thể thoải mái hơn, có lương thực rồi, nông dân lại bắt đầu tính đến chuyện thu xếp kết hôn, cố gắng không kéo dài đến mùa đông. Bởi vì trời đông giá rét, lúc đó thiếu ăn thiếu mặc, tổ chức việc vui cũng không tiện. Hôm nay Lâm Uyển xuất giá, đối tượng là thông gia từ bé, là Lục Chính Kỳ của nhà họ Lục thôn Đại Loan. Năm ngoái Lục Chính Kỳ tốt nghiệp cấp ba, kết quả đột nhiên ầm ĩ chuyện cách mạng văn hóa, cấp trên hủy bỏ chuyện tuyển sinh của trường cao đẳng, anh ta không thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học lại rối loạn, khắp nơi tác chiến, cho nên anh ta chạy về nhà lánh nạn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh ta đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, thậm chí còn từng nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước, có người nói là vì anh ta yêu cô gái khác, không muốn cưới cô vợ theo kiểu phong kiến từ xưa này. Cô biết đây đều là do những người ghen tị gì đó nói dối, anh ta sẽ… Chu Triều Sinh không nhịn được, khó chịu nghĩ: "Bệnh đau đầu, cảm mạo của mấy người trong thôn thì có gì hay ho mà ghi chép?"Lâm Uyển nhìn anh ta rồi nói thẳng: "Bác sĩ Chu, tôi phải nói thật, thái độ làm việc của anh như vậy là không ổn đâu. Chúng ta làm nghề này là vì nhân dân, phải yêu nghề. Dù chỉ là bác sĩ của một phòng y tế thôn, nhưng phẩm hạnh và thái độ làm việc của anh phải tương đương với bác sĩ ở bệnh viện lớn." Lâm Uyển không ngần ngại mà cãi lại anh ta.xong bộ chị dâu thì mấy bà thích tui lên thể loại nào tiếp ^^ điền văn, huyền học, cổ đại gia đấu. Hay cổ đại gia đấu huyền học=))Lâm Uyển vừa dứt lời, Chu Triều Sinh giận tím mặt, giật lại cuốn sổ ghi chép bệnh trạng từ tay cô:"Không cho phép xem!"Lâm Uyển nhanh tay giữ lại, chỉ vào một trang trong cuốn sổ, thản nhiên nói:"Bác sĩ Chu, cái dấu chấm hỏi ở đây, theo tôi thì bệnh nhân này bị viêm ruột thừa. Anh nên khuyên anh ta lên huyện mổ ngay. Nếu cứ để tái phát liên tục, hậu quả sẽ rất phiền phức."Triệu chứng viêm ruột thừa vốn rất dễ nhận ra. Chu Triều Sinh chẩn đoán không sai, nhưng bệnh nhân chỉ cầm thuốc tiêu viêm về dùng. Anh nhăn mặt, hét lên:"Anh ta không chịu đi, tôi làm được gì?"Nhìn thái độ của anh, Lâm Uyển chỉ cười mỉm. Đúng lúc đó, một người phụ nữ ôm đứa trẻ đi vào. Vừa thấy Lâm Uyển, cô ấy vui vẻ nói:"Uyển Uyển, phương thuốc bằng hoa của em hiệu quả lắm, bé nhà chị vừa dùng là ngừng khóc ngay!" Cô ấy không quên quay sang cảm ơn Chu Triều Sinh:"Cảm ơn bác sĩ Chu vì thuốc bột nữa nhé."Chu Triều Sinh nhìn Lâm Uyển với ánh mắt khó hiểu, như muốn hỏi cô thật sự là ai. Anh cất giọng mỉa mai:"Người nhà cô đưa cô lên bệnh viện học bổ túc rồi à?"Lâm Uyển bật cười, đôi mắt cong cong đầy đắc ý:"Làm gì có! Tôi chỉ là bác sĩ thôn, tự học là chính."Nụ cười của cô làm Chu Triều Sinh bực mình. Anh vốn là người tự cao, không dễ làm thân. Nhưng Lâm Uyển lại không ghét anh, vì ít nhất, dù có mỉa mai người khác, anh cũng không bao giờ đ.â.m sau lưng hay gây rắc rối không đáng có.Ví dụ, dù biết Lâm Uyển đi cửa sau để có được công việc, Chu Triều Sinh cũng không cười nhạo cô như những người khác. Khi cô bị ép gả cho Lục Chính Đình sau khi bị hủy hôn với Lục Chính Kỳ, anh ta cũng không buông lời chế giễu.Với Lâm Uyển, con người như Chu Triều Sinh vẫn rất đáng tin. Nếu ở lại quê mẹ đẻ, cô nghĩ cần có một bác sĩ đáng tin cậy để hỗ trợ dân làng, và Chu Triều Sinh là lựa chọn không tồi.Mặc dù lúc này, anh ta đang hậm hực muốn đuổi cô đi, nhưng lại không buông lời thô lỗ. Thay vào đó, anh kiên nhẫn tranh luận với cô về hồ sơ bệnh án của xã viên. 

Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam ChủTác giả: Đào Hoa LộTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThời tiết ngày hè, công việc gặt lúa kết thúc, ngô cũng đã được thu hoạch xong, đám nông dân lại có thể thoải mái hơn, có lương thực rồi, nông dân lại bắt đầu tính đến chuyện thu xếp kết hôn, cố gắng không kéo dài đến mùa đông. Bởi vì trời đông giá rét, lúc đó thiếu ăn thiếu mặc, tổ chức việc vui cũng không tiện. Hôm nay Lâm Uyển xuất giá, đối tượng là thông gia từ bé, là Lục Chính Kỳ của nhà họ Lục thôn Đại Loan. Năm ngoái Lục Chính Kỳ tốt nghiệp cấp ba, kết quả đột nhiên ầm ĩ chuyện cách mạng văn hóa, cấp trên hủy bỏ chuyện tuyển sinh của trường cao đẳng, anh ta không thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học lại rối loạn, khắp nơi tác chiến, cho nên anh ta chạy về nhà lánh nạn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh ta đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, thậm chí còn từng nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước, có người nói là vì anh ta yêu cô gái khác, không muốn cưới cô vợ theo kiểu phong kiến từ xưa này. Cô biết đây đều là do những người ghen tị gì đó nói dối, anh ta sẽ… Chu Triều Sinh không nhịn được, khó chịu nghĩ: "Bệnh đau đầu, cảm mạo của mấy người trong thôn thì có gì hay ho mà ghi chép?"Lâm Uyển nhìn anh ta rồi nói thẳng: "Bác sĩ Chu, tôi phải nói thật, thái độ làm việc của anh như vậy là không ổn đâu. Chúng ta làm nghề này là vì nhân dân, phải yêu nghề. Dù chỉ là bác sĩ của một phòng y tế thôn, nhưng phẩm hạnh và thái độ làm việc của anh phải tương đương với bác sĩ ở bệnh viện lớn." Lâm Uyển không ngần ngại mà cãi lại anh ta.xong bộ chị dâu thì mấy bà thích tui lên thể loại nào tiếp ^^ điền văn, huyền học, cổ đại gia đấu. Hay cổ đại gia đấu huyền học=))Lâm Uyển vừa dứt lời, Chu Triều Sinh giận tím mặt, giật lại cuốn sổ ghi chép bệnh trạng từ tay cô:"Không cho phép xem!"Lâm Uyển nhanh tay giữ lại, chỉ vào một trang trong cuốn sổ, thản nhiên nói:"Bác sĩ Chu, cái dấu chấm hỏi ở đây, theo tôi thì bệnh nhân này bị viêm ruột thừa. Anh nên khuyên anh ta lên huyện mổ ngay. Nếu cứ để tái phát liên tục, hậu quả sẽ rất phiền phức."Triệu chứng viêm ruột thừa vốn rất dễ nhận ra. Chu Triều Sinh chẩn đoán không sai, nhưng bệnh nhân chỉ cầm thuốc tiêu viêm về dùng. Anh nhăn mặt, hét lên:"Anh ta không chịu đi, tôi làm được gì?"Nhìn thái độ của anh, Lâm Uyển chỉ cười mỉm. Đúng lúc đó, một người phụ nữ ôm đứa trẻ đi vào. Vừa thấy Lâm Uyển, cô ấy vui vẻ nói:"Uyển Uyển, phương thuốc bằng hoa của em hiệu quả lắm, bé nhà chị vừa dùng là ngừng khóc ngay!" Cô ấy không quên quay sang cảm ơn Chu Triều Sinh:"Cảm ơn bác sĩ Chu vì thuốc bột nữa nhé."Chu Triều Sinh nhìn Lâm Uyển với ánh mắt khó hiểu, như muốn hỏi cô thật sự là ai. Anh cất giọng mỉa mai:"Người nhà cô đưa cô lên bệnh viện học bổ túc rồi à?"Lâm Uyển bật cười, đôi mắt cong cong đầy đắc ý:"Làm gì có! Tôi chỉ là bác sĩ thôn, tự học là chính."Nụ cười của cô làm Chu Triều Sinh bực mình. Anh vốn là người tự cao, không dễ làm thân. Nhưng Lâm Uyển lại không ghét anh, vì ít nhất, dù có mỉa mai người khác, anh cũng không bao giờ đ.â.m sau lưng hay gây rắc rối không đáng có.Ví dụ, dù biết Lâm Uyển đi cửa sau để có được công việc, Chu Triều Sinh cũng không cười nhạo cô như những người khác. Khi cô bị ép gả cho Lục Chính Đình sau khi bị hủy hôn với Lục Chính Kỳ, anh ta cũng không buông lời chế giễu.Với Lâm Uyển, con người như Chu Triều Sinh vẫn rất đáng tin. Nếu ở lại quê mẹ đẻ, cô nghĩ cần có một bác sĩ đáng tin cậy để hỗ trợ dân làng, và Chu Triều Sinh là lựa chọn không tồi.Mặc dù lúc này, anh ta đang hậm hực muốn đuổi cô đi, nhưng lại không buông lời thô lỗ. Thay vào đó, anh kiên nhẫn tranh luận với cô về hồ sơ bệnh án của xã viên. 

Chương 143