Tác giả:

Thời tiết ngày hè, công việc gặt lúa kết thúc, ngô cũng đã được thu hoạch xong, đám nông dân lại có thể thoải mái hơn, có lương thực rồi, nông dân lại bắt đầu tính đến chuyện thu xếp kết hôn, cố gắng không kéo dài đến mùa đông. Bởi vì trời đông giá rét, lúc đó thiếu ăn thiếu mặc, tổ chức việc vui cũng không tiện. Hôm nay Lâm Uyển xuất giá, đối tượng là thông gia từ bé, là Lục Chính Kỳ của nhà họ Lục thôn Đại Loan. Năm ngoái Lục Chính Kỳ tốt nghiệp cấp ba, kết quả đột nhiên ầm ĩ chuyện cách mạng văn hóa, cấp trên hủy bỏ chuyện tuyển sinh của trường cao đẳng, anh ta không thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học lại rối loạn, khắp nơi tác chiến, cho nên anh ta chạy về nhà lánh nạn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh ta đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, thậm chí còn từng nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước, có người nói là vì anh ta yêu cô gái khác, không muốn cưới cô vợ theo kiểu phong kiến từ xưa này. Cô biết đây đều là do những người ghen tị gì đó nói dối, anh ta sẽ…

Chương 151

Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam ChủTác giả: Đào Hoa LộTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThời tiết ngày hè, công việc gặt lúa kết thúc, ngô cũng đã được thu hoạch xong, đám nông dân lại có thể thoải mái hơn, có lương thực rồi, nông dân lại bắt đầu tính đến chuyện thu xếp kết hôn, cố gắng không kéo dài đến mùa đông. Bởi vì trời đông giá rét, lúc đó thiếu ăn thiếu mặc, tổ chức việc vui cũng không tiện. Hôm nay Lâm Uyển xuất giá, đối tượng là thông gia từ bé, là Lục Chính Kỳ của nhà họ Lục thôn Đại Loan. Năm ngoái Lục Chính Kỳ tốt nghiệp cấp ba, kết quả đột nhiên ầm ĩ chuyện cách mạng văn hóa, cấp trên hủy bỏ chuyện tuyển sinh của trường cao đẳng, anh ta không thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học lại rối loạn, khắp nơi tác chiến, cho nên anh ta chạy về nhà lánh nạn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh ta đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, thậm chí còn từng nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước, có người nói là vì anh ta yêu cô gái khác, không muốn cưới cô vợ theo kiểu phong kiến từ xưa này. Cô biết đây đều là do những người ghen tị gì đó nói dối, anh ta sẽ… Nghe vậy, mẹ Lâm xúc động đến mức nước mắt lưng tròng. Bà nhanh chóng lau đi, lòng dâng tràn niềm vui. Bà nghĩ, dù bệnh không thể chữa khỏi hoàn toàn, nhưng ít nhất những liệu pháp này giúp hai đứa con trai được thư giãn, dịu lại và có thêm hy vọng.Lâm Uyển nhìn sang anh cả, người vừa trải qua cơn phát bệnh. Lúc này, anh đang nằm nghỉ, cơ thể vẫn khẽ run, nhưng trạng thái đã tốt hơn nhiều so với trước. Cô trấn an mọi người:"Đợi uống thuốc xong, số lần phát bệnh sẽ giảm bớt. Sau này, anh cả sẽ không còn run rẩy liên tục như thế nữa."Hiện tại, bệnh tình của anh cả khá nghiêm trọng. Các cơn phát tác lớn nhỏ liên tiếp, khiến anh thường xuyên run rẩy không kiểm soát. Nhưng hôm nay, sau một hồi quan sát, Lâm Uyển cảm thấy tình hình ổn định nên bảo các anh nghỉ ngơi.Sau đó, cô gọi Tiểu Minh Quang tới, chuẩn bị cho cậu bé đi ngủ trưa.Tiểu Minh Quang ngoan ngoãn đứng dậy, nắm lấy tay cô, đi vào nhà. Cậu bé cởi giày rồi leo lên giường đất, nằm yên lặng. Dù chưa ngủ, đôi mắt cậu đã nhắm lại, không nói lời nào.Nhìn Tiểu Minh Quang ngoan ngoãn và hiểu chuyện như vậy, lòng mẹ Lâm mềm nhũn. Bà cầm chiếc quạt hương bồ, dịu dàng quạt cho cậu bé, miệng thì thầm:  "Thằng bé này và con thật có duyên phận. Hồi nhỏ, con cũng ngoan như thế này."Lâm Uyển cúi đầu nhìn cậu bé. Không thể liên lạc được với người nhà của Tiểu Minh Quang, cậu bé lại không chịu mở lời, mà nội dung cốt truyện cũng không nhắc đến thân thế của cậu. Dần dần, cô đã coi Tiểu Minh Quang như người nhà mình.Ngồi bên giường, Lâm Uyển lấy sách ra đọc thêm một lúc, trong đầu tính toán viết thư cho bệnh viện để mua ít thiên ma – một loại dược liệu có thể phối hợp với thuốc điều trị bệnh động kinh. Thiên ma thường phát triển tốt ở những nơi cao hơn mực nước biển, mà vùng này không có loại đó.Cô cũng tranh thủ dạy mẹ Lâm vài huyệt vị cơ bản, bảo bà cứ xoa bóp thường xuyên cho các anh trai, nhất là khi bệnh tái phát. Nếu mát-xa đúng huyệt, các triệu chứng có thể thuyên giảm, thời gian phát bệnh cũng sẽ ngắn lại.Mẹ Lâm học rất nghiêm túc, ánh mắt bà chăm chú như muốn ghi nhớ từng lời cô nói.Buổi chiều, Lâm Uyển cùng mẹ Lâm đi phân loại dược liệu. Những loại có dược tính tốt được lựa chọn, phơi khô để bảo quản. Số còn lại, cô nhờ 999 hấp thu hết dược tính, sau đó phơi khô làm củi đốt.Sau khi sắp xếp xong đống dược liệu, Lâm Uyển đem quyển sách được khâu bằng chỉ trả lại cho Chu Triều Sinh tại phòng y tế. 

Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam ChủTác giả: Đào Hoa LộTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThời tiết ngày hè, công việc gặt lúa kết thúc, ngô cũng đã được thu hoạch xong, đám nông dân lại có thể thoải mái hơn, có lương thực rồi, nông dân lại bắt đầu tính đến chuyện thu xếp kết hôn, cố gắng không kéo dài đến mùa đông. Bởi vì trời đông giá rét, lúc đó thiếu ăn thiếu mặc, tổ chức việc vui cũng không tiện. Hôm nay Lâm Uyển xuất giá, đối tượng là thông gia từ bé, là Lục Chính Kỳ của nhà họ Lục thôn Đại Loan. Năm ngoái Lục Chính Kỳ tốt nghiệp cấp ba, kết quả đột nhiên ầm ĩ chuyện cách mạng văn hóa, cấp trên hủy bỏ chuyện tuyển sinh của trường cao đẳng, anh ta không thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học lại rối loạn, khắp nơi tác chiến, cho nên anh ta chạy về nhà lánh nạn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh ta đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, thậm chí còn từng nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước, có người nói là vì anh ta yêu cô gái khác, không muốn cưới cô vợ theo kiểu phong kiến từ xưa này. Cô biết đây đều là do những người ghen tị gì đó nói dối, anh ta sẽ… Nghe vậy, mẹ Lâm xúc động đến mức nước mắt lưng tròng. Bà nhanh chóng lau đi, lòng dâng tràn niềm vui. Bà nghĩ, dù bệnh không thể chữa khỏi hoàn toàn, nhưng ít nhất những liệu pháp này giúp hai đứa con trai được thư giãn, dịu lại và có thêm hy vọng.Lâm Uyển nhìn sang anh cả, người vừa trải qua cơn phát bệnh. Lúc này, anh đang nằm nghỉ, cơ thể vẫn khẽ run, nhưng trạng thái đã tốt hơn nhiều so với trước. Cô trấn an mọi người:"Đợi uống thuốc xong, số lần phát bệnh sẽ giảm bớt. Sau này, anh cả sẽ không còn run rẩy liên tục như thế nữa."Hiện tại, bệnh tình của anh cả khá nghiêm trọng. Các cơn phát tác lớn nhỏ liên tiếp, khiến anh thường xuyên run rẩy không kiểm soát. Nhưng hôm nay, sau một hồi quan sát, Lâm Uyển cảm thấy tình hình ổn định nên bảo các anh nghỉ ngơi.Sau đó, cô gọi Tiểu Minh Quang tới, chuẩn bị cho cậu bé đi ngủ trưa.Tiểu Minh Quang ngoan ngoãn đứng dậy, nắm lấy tay cô, đi vào nhà. Cậu bé cởi giày rồi leo lên giường đất, nằm yên lặng. Dù chưa ngủ, đôi mắt cậu đã nhắm lại, không nói lời nào.Nhìn Tiểu Minh Quang ngoan ngoãn và hiểu chuyện như vậy, lòng mẹ Lâm mềm nhũn. Bà cầm chiếc quạt hương bồ, dịu dàng quạt cho cậu bé, miệng thì thầm:  "Thằng bé này và con thật có duyên phận. Hồi nhỏ, con cũng ngoan như thế này."Lâm Uyển cúi đầu nhìn cậu bé. Không thể liên lạc được với người nhà của Tiểu Minh Quang, cậu bé lại không chịu mở lời, mà nội dung cốt truyện cũng không nhắc đến thân thế của cậu. Dần dần, cô đã coi Tiểu Minh Quang như người nhà mình.Ngồi bên giường, Lâm Uyển lấy sách ra đọc thêm một lúc, trong đầu tính toán viết thư cho bệnh viện để mua ít thiên ma – một loại dược liệu có thể phối hợp với thuốc điều trị bệnh động kinh. Thiên ma thường phát triển tốt ở những nơi cao hơn mực nước biển, mà vùng này không có loại đó.Cô cũng tranh thủ dạy mẹ Lâm vài huyệt vị cơ bản, bảo bà cứ xoa bóp thường xuyên cho các anh trai, nhất là khi bệnh tái phát. Nếu mát-xa đúng huyệt, các triệu chứng có thể thuyên giảm, thời gian phát bệnh cũng sẽ ngắn lại.Mẹ Lâm học rất nghiêm túc, ánh mắt bà chăm chú như muốn ghi nhớ từng lời cô nói.Buổi chiều, Lâm Uyển cùng mẹ Lâm đi phân loại dược liệu. Những loại có dược tính tốt được lựa chọn, phơi khô để bảo quản. Số còn lại, cô nhờ 999 hấp thu hết dược tính, sau đó phơi khô làm củi đốt.Sau khi sắp xếp xong đống dược liệu, Lâm Uyển đem quyển sách được khâu bằng chỉ trả lại cho Chu Triều Sinh tại phòng y tế. 

Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam ChủTác giả: Đào Hoa LộTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThời tiết ngày hè, công việc gặt lúa kết thúc, ngô cũng đã được thu hoạch xong, đám nông dân lại có thể thoải mái hơn, có lương thực rồi, nông dân lại bắt đầu tính đến chuyện thu xếp kết hôn, cố gắng không kéo dài đến mùa đông. Bởi vì trời đông giá rét, lúc đó thiếu ăn thiếu mặc, tổ chức việc vui cũng không tiện. Hôm nay Lâm Uyển xuất giá, đối tượng là thông gia từ bé, là Lục Chính Kỳ của nhà họ Lục thôn Đại Loan. Năm ngoái Lục Chính Kỳ tốt nghiệp cấp ba, kết quả đột nhiên ầm ĩ chuyện cách mạng văn hóa, cấp trên hủy bỏ chuyện tuyển sinh của trường cao đẳng, anh ta không thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học lại rối loạn, khắp nơi tác chiến, cho nên anh ta chạy về nhà lánh nạn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh ta đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, thậm chí còn từng nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước, có người nói là vì anh ta yêu cô gái khác, không muốn cưới cô vợ theo kiểu phong kiến từ xưa này. Cô biết đây đều là do những người ghen tị gì đó nói dối, anh ta sẽ… Nghe vậy, mẹ Lâm xúc động đến mức nước mắt lưng tròng. Bà nhanh chóng lau đi, lòng dâng tràn niềm vui. Bà nghĩ, dù bệnh không thể chữa khỏi hoàn toàn, nhưng ít nhất những liệu pháp này giúp hai đứa con trai được thư giãn, dịu lại và có thêm hy vọng.Lâm Uyển nhìn sang anh cả, người vừa trải qua cơn phát bệnh. Lúc này, anh đang nằm nghỉ, cơ thể vẫn khẽ run, nhưng trạng thái đã tốt hơn nhiều so với trước. Cô trấn an mọi người:"Đợi uống thuốc xong, số lần phát bệnh sẽ giảm bớt. Sau này, anh cả sẽ không còn run rẩy liên tục như thế nữa."Hiện tại, bệnh tình của anh cả khá nghiêm trọng. Các cơn phát tác lớn nhỏ liên tiếp, khiến anh thường xuyên run rẩy không kiểm soát. Nhưng hôm nay, sau một hồi quan sát, Lâm Uyển cảm thấy tình hình ổn định nên bảo các anh nghỉ ngơi.Sau đó, cô gọi Tiểu Minh Quang tới, chuẩn bị cho cậu bé đi ngủ trưa.Tiểu Minh Quang ngoan ngoãn đứng dậy, nắm lấy tay cô, đi vào nhà. Cậu bé cởi giày rồi leo lên giường đất, nằm yên lặng. Dù chưa ngủ, đôi mắt cậu đã nhắm lại, không nói lời nào.Nhìn Tiểu Minh Quang ngoan ngoãn và hiểu chuyện như vậy, lòng mẹ Lâm mềm nhũn. Bà cầm chiếc quạt hương bồ, dịu dàng quạt cho cậu bé, miệng thì thầm:  "Thằng bé này và con thật có duyên phận. Hồi nhỏ, con cũng ngoan như thế này."Lâm Uyển cúi đầu nhìn cậu bé. Không thể liên lạc được với người nhà của Tiểu Minh Quang, cậu bé lại không chịu mở lời, mà nội dung cốt truyện cũng không nhắc đến thân thế của cậu. Dần dần, cô đã coi Tiểu Minh Quang như người nhà mình.Ngồi bên giường, Lâm Uyển lấy sách ra đọc thêm một lúc, trong đầu tính toán viết thư cho bệnh viện để mua ít thiên ma – một loại dược liệu có thể phối hợp với thuốc điều trị bệnh động kinh. Thiên ma thường phát triển tốt ở những nơi cao hơn mực nước biển, mà vùng này không có loại đó.Cô cũng tranh thủ dạy mẹ Lâm vài huyệt vị cơ bản, bảo bà cứ xoa bóp thường xuyên cho các anh trai, nhất là khi bệnh tái phát. Nếu mát-xa đúng huyệt, các triệu chứng có thể thuyên giảm, thời gian phát bệnh cũng sẽ ngắn lại.Mẹ Lâm học rất nghiêm túc, ánh mắt bà chăm chú như muốn ghi nhớ từng lời cô nói.Buổi chiều, Lâm Uyển cùng mẹ Lâm đi phân loại dược liệu. Những loại có dược tính tốt được lựa chọn, phơi khô để bảo quản. Số còn lại, cô nhờ 999 hấp thu hết dược tính, sau đó phơi khô làm củi đốt.Sau khi sắp xếp xong đống dược liệu, Lâm Uyển đem quyển sách được khâu bằng chỉ trả lại cho Chu Triều Sinh tại phòng y tế. 

Chương 151