Tác giả:

Thời tiết ngày hè, công việc gặt lúa kết thúc, ngô cũng đã được thu hoạch xong, đám nông dân lại có thể thoải mái hơn, có lương thực rồi, nông dân lại bắt đầu tính đến chuyện thu xếp kết hôn, cố gắng không kéo dài đến mùa đông. Bởi vì trời đông giá rét, lúc đó thiếu ăn thiếu mặc, tổ chức việc vui cũng không tiện. Hôm nay Lâm Uyển xuất giá, đối tượng là thông gia từ bé, là Lục Chính Kỳ của nhà họ Lục thôn Đại Loan. Năm ngoái Lục Chính Kỳ tốt nghiệp cấp ba, kết quả đột nhiên ầm ĩ chuyện cách mạng văn hóa, cấp trên hủy bỏ chuyện tuyển sinh của trường cao đẳng, anh ta không thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học lại rối loạn, khắp nơi tác chiến, cho nên anh ta chạy về nhà lánh nạn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh ta đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, thậm chí còn từng nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước, có người nói là vì anh ta yêu cô gái khác, không muốn cưới cô vợ theo kiểu phong kiến từ xưa này. Cô biết đây đều là do những người ghen tị gì đó nói dối, anh ta sẽ…

Chương 194

Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam ChủTác giả: Đào Hoa LộTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThời tiết ngày hè, công việc gặt lúa kết thúc, ngô cũng đã được thu hoạch xong, đám nông dân lại có thể thoải mái hơn, có lương thực rồi, nông dân lại bắt đầu tính đến chuyện thu xếp kết hôn, cố gắng không kéo dài đến mùa đông. Bởi vì trời đông giá rét, lúc đó thiếu ăn thiếu mặc, tổ chức việc vui cũng không tiện. Hôm nay Lâm Uyển xuất giá, đối tượng là thông gia từ bé, là Lục Chính Kỳ của nhà họ Lục thôn Đại Loan. Năm ngoái Lục Chính Kỳ tốt nghiệp cấp ba, kết quả đột nhiên ầm ĩ chuyện cách mạng văn hóa, cấp trên hủy bỏ chuyện tuyển sinh của trường cao đẳng, anh ta không thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học lại rối loạn, khắp nơi tác chiến, cho nên anh ta chạy về nhà lánh nạn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh ta đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, thậm chí còn từng nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước, có người nói là vì anh ta yêu cô gái khác, không muốn cưới cô vợ theo kiểu phong kiến từ xưa này. Cô biết đây đều là do những người ghen tị gì đó nói dối, anh ta sẽ… Lâm Uyển ngừng một chút, rồi tiếp tục:“Nếu em đã có cơ hội với bàn tay vàng của hệ thống, thì phải dùng nó để giúp mọi người giảm bớt bệnh tật, theo cách vừa hiệu quả vừa tiết kiệm.”Thời gian trôi qua rất nhanh khi cô tập trung làm việc. Chỉ đến khi tiếng chuông tan làm của đại đội vang lên, cô mới giật mình.Bác sĩ Kim nhắc:“Tan làm rồi.”Lâm Uyển nhìn sắc trời, mặt trời đã chếch về hướng nam, có lẽ gần mười hai giờ trưa. Cô gấp rút đi đến phòng làm việc của đại đội Ngũ Liễu để tìm Lục Chính Đình.Khi bước tới cửa sổ, cô nhìn thấy một cảnh khiến cô khựng lại. Trong phòng, Lục Chính Kỳ đang đứng trước bàn làm việc của Lục Chính Đình, vừa nói vừa khua tay múa chân. Anh ta còn chăm chú ghi chép gì đó, vẻ mặt đầy sự nghiêm túc và khẩn nài.Còn Lục Chính Đình thì hoàn toàn đối lập. Anh ngồi đó, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt hờ hững như chẳng muốn tiếp chuyện.Lâm Uyển nhanh chóng lùi lại, nép mình để tránh bị phát hiện. Trong lòng cô thầm nghĩ: Lại là Lục Chính Kỳ. Tên này không chừng lại đến lảng vảng quanh Lục Chính Đình, giở trò gì nữa. Chẳng trách mấy hôm nay anh ấy có chút lạnh nhạt với mình. Chắc chắn là do hắn nói lung tung!Cô nghe giọng Lục Chính Đình vang lên, lạnh lùng và dứt khoát:“Cậu không cần khuyên tôi. Trừ khi cô ấy muốn ly hôn, còn không, tôi sẽ không ly hôn.”Lục Chính Kỳ vẫn ngoan cố, dường như đang viết gì đó, còn Lục Chính Đình thì mất kiên nhẫn, giọng nói càng lạnh hơn: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”Lâm Uyển không thể chịu nổi nữa. Cô đẩy cửa bước vào, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Lục Chính Kỳ, giọng đầy mỉa mai:“Ở sau lưng xúi giục chồng tôi ly hôn? Anh đúng là bệnh hết thuốc chữa!”Cô liếc thấy một cây chổi dựng ở góc tường. Không chần chừ, cô chộp lấy cây chổi rồi lao vào đánh Lục Chính Kỳ không thương tiếc.Lục Chính Kỳ không nhịn được, đưa tay tóm lấy cây chổi, cố gắng giữ bình tĩnh:“Cô nói lý chút đi!”Nhưng Lâm Uyển đâu để anh ta yên:“Tôi với Lục Chính Đình kết hôn, liên quan gì đến anh? Anh đừng tự tưởng tượng mình quan trọng nữa! Anh nghĩ tôi lấy anh ba anh là để trả thù gia đình các người? Anh đúng là mặt dày! Đầu óc anh ngoài những ý nghĩ vớ vẩn này thì không nghĩ được chuyện đứng đắn nào sao?” Giọng cô mỗi lúc một lớn hơn:“Nghi ngờ tôi ức h.i.ế.p anh ba anh, muốn khuyên tôi rời đi, rồi lại phát hiện tôi sống khổ sở nên thấy áy náy, muốn mập mờ giúp đỡ tôi? Anh nằm mơ đi!”Lục Chính Kỳ cũng không chịu thua, tức giận bật lại:“Cô không thừa nhận? Tại sao cô thích anh ba tôi, rồi gả cho anh ấy? Không lẽ không phải vì anh ấy là anh ba tôi?”

Lâm Uyển ngừng một chút, rồi tiếp tục:

“Nếu em đã có cơ hội với bàn tay vàng của hệ thống, thì phải dùng nó để giúp mọi người giảm bớt bệnh tật, theo cách vừa hiệu quả vừa tiết kiệm.”

Thời gian trôi qua rất nhanh khi cô tập trung làm việc. Chỉ đến khi tiếng chuông tan làm của đại đội vang lên, cô mới giật mình.

Bác sĩ Kim nhắc:

“Tan làm rồi.”

Lâm Uyển nhìn sắc trời, mặt trời đã chếch về hướng nam, có lẽ gần mười hai giờ trưa. Cô gấp rút đi đến phòng làm việc của đại đội Ngũ Liễu để tìm Lục Chính Đình.

Khi bước tới cửa sổ, cô nhìn thấy một cảnh khiến cô khựng lại. Trong phòng, Lục Chính Kỳ đang đứng trước bàn làm việc của Lục Chính Đình, vừa nói vừa khua tay múa chân. Anh ta còn chăm chú ghi chép gì đó, vẻ mặt đầy sự nghiêm túc và khẩn nài.

Còn Lục Chính Đình thì hoàn toàn đối lập. Anh ngồi đó, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt hờ hững như chẳng muốn tiếp chuyện.

Lâm Uyển nhanh chóng lùi lại, nép mình để tránh bị phát hiện. Trong lòng cô thầm nghĩ: 

Lại là Lục Chính Kỳ. Tên này không chừng lại đến lảng vảng quanh Lục Chính Đình, giở trò gì nữa. Chẳng trách mấy hôm nay anh ấy có chút lạnh nhạt với mình. Chắc chắn là do hắn nói lung tung!

Cô nghe giọng Lục Chính Đình vang lên, lạnh lùng và dứt khoát:

“Cậu không cần khuyên tôi. Trừ khi cô ấy muốn ly hôn, còn không, tôi sẽ không ly hôn.”

Lục Chính Kỳ vẫn ngoan cố, dường như đang viết gì đó, còn Lục Chính Đình thì mất kiên nhẫn, giọng nói càng lạnh hơn:

 

“Cậu nghĩ nhiều rồi.”

Lâm Uyển không thể chịu nổi nữa. Cô đẩy cửa bước vào, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Lục Chính Kỳ, giọng đầy mỉa mai:

“Ở sau lưng xúi giục chồng tôi ly hôn? Anh đúng là bệnh hết thuốc chữa!”

Cô liếc thấy một cây chổi dựng ở góc tường. Không chần chừ, cô chộp lấy cây chổi rồi lao vào đánh Lục Chính Kỳ không thương tiếc.

Lục Chính Kỳ không nhịn được, đưa tay tóm lấy cây chổi, cố gắng giữ bình tĩnh:

“Cô nói lý chút đi!”

Nhưng Lâm Uyển đâu để anh ta yên:

“Tôi với Lục Chính Đình kết hôn, liên quan gì đến anh? Anh đừng tự tưởng tượng mình quan trọng nữa! Anh nghĩ tôi lấy anh ba anh là để trả thù gia đình các người? Anh đúng là mặt dày! Đầu óc anh ngoài những ý nghĩ vớ vẩn này thì không nghĩ được chuyện đứng đắn nào sao?”

 

Giọng cô mỗi lúc một lớn hơn:

“Nghi ngờ tôi ức h.i.ế.p anh ba anh, muốn khuyên tôi rời đi, rồi lại phát hiện tôi sống khổ sở nên thấy áy náy, muốn mập mờ giúp đỡ tôi? Anh nằm mơ đi!”

Lục Chính Kỳ cũng không chịu thua, tức giận bật lại:

“Cô không thừa nhận? Tại sao cô thích anh ba tôi, rồi gả cho anh ấy? Không lẽ không phải vì anh ấy là anh ba tôi?”

Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam ChủTác giả: Đào Hoa LộTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThời tiết ngày hè, công việc gặt lúa kết thúc, ngô cũng đã được thu hoạch xong, đám nông dân lại có thể thoải mái hơn, có lương thực rồi, nông dân lại bắt đầu tính đến chuyện thu xếp kết hôn, cố gắng không kéo dài đến mùa đông. Bởi vì trời đông giá rét, lúc đó thiếu ăn thiếu mặc, tổ chức việc vui cũng không tiện. Hôm nay Lâm Uyển xuất giá, đối tượng là thông gia từ bé, là Lục Chính Kỳ của nhà họ Lục thôn Đại Loan. Năm ngoái Lục Chính Kỳ tốt nghiệp cấp ba, kết quả đột nhiên ầm ĩ chuyện cách mạng văn hóa, cấp trên hủy bỏ chuyện tuyển sinh của trường cao đẳng, anh ta không thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học lại rối loạn, khắp nơi tác chiến, cho nên anh ta chạy về nhà lánh nạn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh ta đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, thậm chí còn từng nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước, có người nói là vì anh ta yêu cô gái khác, không muốn cưới cô vợ theo kiểu phong kiến từ xưa này. Cô biết đây đều là do những người ghen tị gì đó nói dối, anh ta sẽ… Lâm Uyển ngừng một chút, rồi tiếp tục:“Nếu em đã có cơ hội với bàn tay vàng của hệ thống, thì phải dùng nó để giúp mọi người giảm bớt bệnh tật, theo cách vừa hiệu quả vừa tiết kiệm.”Thời gian trôi qua rất nhanh khi cô tập trung làm việc. Chỉ đến khi tiếng chuông tan làm của đại đội vang lên, cô mới giật mình.Bác sĩ Kim nhắc:“Tan làm rồi.”Lâm Uyển nhìn sắc trời, mặt trời đã chếch về hướng nam, có lẽ gần mười hai giờ trưa. Cô gấp rút đi đến phòng làm việc của đại đội Ngũ Liễu để tìm Lục Chính Đình.Khi bước tới cửa sổ, cô nhìn thấy một cảnh khiến cô khựng lại. Trong phòng, Lục Chính Kỳ đang đứng trước bàn làm việc của Lục Chính Đình, vừa nói vừa khua tay múa chân. Anh ta còn chăm chú ghi chép gì đó, vẻ mặt đầy sự nghiêm túc và khẩn nài.Còn Lục Chính Đình thì hoàn toàn đối lập. Anh ngồi đó, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt hờ hững như chẳng muốn tiếp chuyện.Lâm Uyển nhanh chóng lùi lại, nép mình để tránh bị phát hiện. Trong lòng cô thầm nghĩ: Lại là Lục Chính Kỳ. Tên này không chừng lại đến lảng vảng quanh Lục Chính Đình, giở trò gì nữa. Chẳng trách mấy hôm nay anh ấy có chút lạnh nhạt với mình. Chắc chắn là do hắn nói lung tung!Cô nghe giọng Lục Chính Đình vang lên, lạnh lùng và dứt khoát:“Cậu không cần khuyên tôi. Trừ khi cô ấy muốn ly hôn, còn không, tôi sẽ không ly hôn.”Lục Chính Kỳ vẫn ngoan cố, dường như đang viết gì đó, còn Lục Chính Đình thì mất kiên nhẫn, giọng nói càng lạnh hơn: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”Lâm Uyển không thể chịu nổi nữa. Cô đẩy cửa bước vào, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Lục Chính Kỳ, giọng đầy mỉa mai:“Ở sau lưng xúi giục chồng tôi ly hôn? Anh đúng là bệnh hết thuốc chữa!”Cô liếc thấy một cây chổi dựng ở góc tường. Không chần chừ, cô chộp lấy cây chổi rồi lao vào đánh Lục Chính Kỳ không thương tiếc.Lục Chính Kỳ không nhịn được, đưa tay tóm lấy cây chổi, cố gắng giữ bình tĩnh:“Cô nói lý chút đi!”Nhưng Lâm Uyển đâu để anh ta yên:“Tôi với Lục Chính Đình kết hôn, liên quan gì đến anh? Anh đừng tự tưởng tượng mình quan trọng nữa! Anh nghĩ tôi lấy anh ba anh là để trả thù gia đình các người? Anh đúng là mặt dày! Đầu óc anh ngoài những ý nghĩ vớ vẩn này thì không nghĩ được chuyện đứng đắn nào sao?” Giọng cô mỗi lúc một lớn hơn:“Nghi ngờ tôi ức h.i.ế.p anh ba anh, muốn khuyên tôi rời đi, rồi lại phát hiện tôi sống khổ sở nên thấy áy náy, muốn mập mờ giúp đỡ tôi? Anh nằm mơ đi!”Lục Chính Kỳ cũng không chịu thua, tức giận bật lại:“Cô không thừa nhận? Tại sao cô thích anh ba tôi, rồi gả cho anh ấy? Không lẽ không phải vì anh ấy là anh ba tôi?”

Chương 194