Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 466: Tiền trang và thanh lâu 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Dù sao các quan viên cũng thực hiện hết lễ nghi, hơn nữa quy củ triều đìnhcũng không cho phép bọn họ ở lại Tô Châu quá lâu, họ lại đang muốn cách xaPhạm Đề ti của Giám Sát viện càng xa càng tốt nên như vậy càng dễ kiếm lý do.Chỉ có các quan viên phủ Tô Châu không đi được sợ hãi nhìn ghế thủ tọa.Trên vị trí thủ tọa, Phạm Nhàn, Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh và Tuần phủđại nhân nâng cốc nói cười, bầu không khí hòa hợp; Tri châu Tô Châu ngồi đóvẻ mặt đau khổ, cố ép mình tươi cười; còn Tri châu Hàng Châu biết sau nàyKhâm sai đại nhân sẽ thường trú tại Hàng Châu nên mặt dày lưu lại, khôngngừng nịnh bợ Phạm Nhàn và Tổng đốc đại nhân giữa ánh mắt giết người củacác quan viên Tô Châu. Vị Tri châu Hàng Châu này mới thật sự là người thànhtinh, không hề sợ hãi thủ đoạn trở mặt không nhận người của Phạm Nhàn, chỉkiên quyết lấy lòng thủ trưởng, cho dù là lúc nào ở đâu đều không đổi.Sau khi tan tiệc, Phạm Nhàn tiễn Tổng đốc đại nhân lên kiệu quan, hai ngườicòn ước định ngày mai sẽ tới quấy nhiễu Tiết phủ, sau đó Phạm Nhàn mới chắptay cáo từ các quan viên trong lầu các, lên xe ngựa mà mình mang theo.Y vẫn cái tính tình năm xưa, thích ngồi xe không thích ngồi kiệu.Rèm trước xe chưa khép, gió đêm của Tô Châu thành thổi tới, bên tai loángthoáng tiếng đàn sáo trong trẻo. Giang Nam trù phú, các thương nhân giàu cócũng nuôi nhiều ca kỹ. Chuyện làm ăn thanh lâu trong hai chốn Tô Hàng nàycũng nổi danh hưng thịnh.Phạm Nhàn vỗ nhẹ lên mặt, mặc cho làn gió đêm thổi đi hơi nóng trên mặt, tuychân khí trong cơ thể y đã khôi phục không ít nhưng tửu lượng vẫn chưa khôiphục. Hôm nay được các quan viên chúc rượu, giờ đầu óc cũng hơi choángváng.“Đã quyết định nơi ở tại Hàng Châu rồi, trong thành Tô Châu thì sao?” Y khéphờ hai mắt dưỡng thần, nhỏ giọng hỏi.Sử Xiển Lập ngồi bên cạnh y suy nghĩ một lát rồi nói: “Tang Văn phải giữatháng mới đến... học sinh... học sinh...”Phạm Nhàn mỉm cười, mở hai mắt thở dài: “Bảo ngươi làm việc này đúng làoan ức cho ngươi, cố chịu thêm một hai năm đi. Ngươi cũng biết đấy, bên cạnhta không có nhiều người đáng tin cậy.”Y và Sử Xiển Lập đang nói tới đại kế đưa Nguyệt lâu xuôi nam. Kinh doanhthanh lâu không chỉ là việc buôn bán kiếm bạc nhanh nhất, hơn nữa thường gâydựng được tác dụng bất ngờ, ví dụ như khai thác tình báo. Lúc ở kinh đô PhạmNhàn đã nghĩ phải đem thanh lâu mà mình mở tới Giang Nam, tuy chắc chắn sẽgặp không ít cản trở, nhưng với thân phận và quyền thế của mình, trong vòngmột năm có chút ít thành tựu chắc cũng không vấn đề.Sử Xiển Lập hỏi: “Đại nhân, chuyện này có thể tạm hoãn lại không? Dù saongày mốt ngài cũng lên đường tới Nội Khố, trong thành Tô Châu lại không cótâm phúc nào. Trong thời điểm này mà chọn mua lầu mua cô nương, ta sợ bảnthân không kiểm soát được.”“Không có ta thì có Tam điện hạ..” Khóe mắt Phạm Nhàn lóe lên ý cười xấu xa:“Ngày mai chọn cho Tam điện hạ vài lão phu tử, tuy sau này hắn sẽ theo ta tớiHàng Châu nhưng mấy ngày này sẽ ở lại Tô Châu... Đừng quên lúc ở kinh đô vịđiện hạ này làm ăn ra sao, ngươi đừng nhìn hắn còn nhỏ tuổi, trong chuyện nàyhắn tàn nhẫn lắm đấy. Có điện hạ đứng ra đương nhiên Tổng đốc đại nhânkhông tiện nói gì, ngươi muốn mua căn lầu nào thì mua, còn mấy cô nươngđang hút khách... ném nhiều bạc một tí, lý nào lại không được? Có điện hạ đứngsau lưng làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi không cần lo chuyện đám chủ nhânthanh lâu Giang Nam dám chơi âm mưu với ngươi, còn nếu đấu đá ngoài sángthì chỉ là tiết mục lấy bạc nện người mà thôi, chẳng lẽ ngươi còn lo mình khôngcó bạc?”Sử Xiển Lập trợn mắt nhìn, nghĩ thầm bệ hạ bảo ngài dạy bảo Tam hoàng tử,chẳng lẽ... từ đầu ngài đã nghĩ tới chuyện lợi dụng Tam hoàng tử mở thanh lâu?Thế này đúng là đại nghịch bất đạo!Hơn nữa, hắn lại nghĩ ngay tới một việc: sao đại nhân mang theo nhiều bạc thế?Mười ba vạn tám ngàn tám trăm tám mươi lượng bạc trong rương thì chắc chắnkhông thể động vào, vậy đại nhân nói năng như vậy, chắc chắn trong lòng còngiấu rất nhiều ngân phiếu - nghĩ tới đây Sử Xiển Lập lại lo lắng nói: “Nếu muabán ngoài sáng, chắc chắn chủ thanh lâu Giang Nam sẽ nhân cơ hội tăng giá...tiêu bạc như nước chảy như vậy, không biết sẽ duy trì được bao nhiêu ngày.”Lúc này xe ngựa đạp lên con đường lát đá sạch sẽ trong thành Tô Châu, đi quamột cánh cửa, tới một khu vực buôn bán phồn hoa như ban ngày.Cho dù đang là đêm tối, bảng hiệu trên những cửa hàng dọc con đường này vẫncực kỳ sáng sủa. Tô Châu là bến cảng xuất hàng lớn nhất của Nội Khố, cho nênnếu xét riêng mức độ phồn hoa và phát triển thương nghiệp, trừ Đông Di thành,trên thế giới này hoàn toàn không có thành thị nào so sánh được với nó.

Dù sao các quan viên cũng thực hiện hết lễ nghi, hơn nữa quy củ triều đình

cũng không cho phép bọn họ ở lại Tô Châu quá lâu, họ lại đang muốn cách xa

Phạm Đề ti của Giám Sát viện càng xa càng tốt nên như vậy càng dễ kiếm lý do.

Chỉ có các quan viên phủ Tô Châu không đi được sợ hãi nhìn ghế thủ tọa.

Trên vị trí thủ tọa, Phạm Nhàn, Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh và Tuần phủ

đại nhân nâng cốc nói cười, bầu không khí hòa hợp; Tri châu Tô Châu ngồi đó

vẻ mặt đau khổ, cố ép mình tươi cười; còn Tri châu Hàng Châu biết sau này

Khâm sai đại nhân sẽ thường trú tại Hàng Châu nên mặt dày lưu lại, không

ngừng nịnh bợ Phạm Nhàn và Tổng đốc đại nhân giữa ánh mắt giết người của

các quan viên Tô Châu. Vị Tri châu Hàng Châu này mới thật sự là người thành

tinh, không hề sợ hãi thủ đoạn trở mặt không nhận người của Phạm Nhàn, chỉ

kiên quyết lấy lòng thủ trưởng, cho dù là lúc nào ở đâu đều không đổi.

Sau khi tan tiệc, Phạm Nhàn tiễn Tổng đốc đại nhân lên kiệu quan, hai người

còn ước định ngày mai sẽ tới quấy nhiễu Tiết phủ, sau đó Phạm Nhàn mới chắp

tay cáo từ các quan viên trong lầu các, lên xe ngựa mà mình mang theo.

Y vẫn cái tính tình năm xưa, thích ngồi xe không thích ngồi kiệu.

Rèm trước xe chưa khép, gió đêm của Tô Châu thành thổi tới, bên tai loáng

thoáng tiếng đàn sáo trong trẻo. Giang Nam trù phú, các thương nhân giàu có

cũng nuôi nhiều ca kỹ. Chuyện làm ăn thanh lâu trong hai chốn Tô Hàng này

cũng nổi danh hưng thịnh.

Phạm Nhàn vỗ nhẹ lên mặt, mặc cho làn gió đêm thổi đi hơi nóng trên mặt, tuy

chân khí trong cơ thể y đã khôi phục không ít nhưng tửu lượng vẫn chưa khôi

phục. Hôm nay được các quan viên chúc rượu, giờ đầu óc cũng hơi choáng

váng.

“Đã quyết định nơi ở tại Hàng Châu rồi, trong thành Tô Châu thì sao?” Y khép

hờ hai mắt dưỡng thần, nhỏ giọng hỏi.

Sử Xiển Lập ngồi bên cạnh y suy nghĩ một lát rồi nói: “Tang Văn phải giữa

tháng mới đến... học sinh... học sinh...”

Phạm Nhàn mỉm cười, mở hai mắt thở dài: “Bảo ngươi làm việc này đúng là

oan ức cho ngươi, cố chịu thêm một hai năm đi. Ngươi cũng biết đấy, bên cạnh

ta không có nhiều người đáng tin cậy.”

Y và Sử Xiển Lập đang nói tới đại kế đưa Nguyệt lâu xuôi nam. Kinh doanh

thanh lâu không chỉ là việc buôn bán kiếm bạc nhanh nhất, hơn nữa thường gây

dựng được tác dụng bất ngờ, ví dụ như khai thác tình báo. Lúc ở kinh đô Phạm

Nhàn đã nghĩ phải đem thanh lâu mà mình mở tới Giang Nam, tuy chắc chắn sẽ

gặp không ít cản trở, nhưng với thân phận và quyền thế của mình, trong vòng

một năm có chút ít thành tựu chắc cũng không vấn đề.

Sử Xiển Lập hỏi: “Đại nhân, chuyện này có thể tạm hoãn lại không? Dù sao

ngày mốt ngài cũng lên đường tới Nội Khố, trong thành Tô Châu lại không có

tâm phúc nào. Trong thời điểm này mà chọn mua lầu mua cô nương, ta sợ bản

thân không kiểm soát được.”

“Không có ta thì có Tam điện hạ..” Khóe mắt Phạm Nhàn lóe lên ý cười xấu xa:

“Ngày mai chọn cho Tam điện hạ vài lão phu tử, tuy sau này hắn sẽ theo ta tới

Hàng Châu nhưng mấy ngày này sẽ ở lại Tô Châu... Đừng quên lúc ở kinh đô vị

điện hạ này làm ăn ra sao, ngươi đừng nhìn hắn còn nhỏ tuổi, trong chuyện này

hắn tàn nhẫn lắm đấy. Có điện hạ đứng ra đương nhiên Tổng đốc đại nhân

không tiện nói gì, ngươi muốn mua căn lầu nào thì mua, còn mấy cô nương

đang hút khách... ném nhiều bạc một tí, lý nào lại không được? Có điện hạ đứng

sau lưng làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi không cần lo chuyện đám chủ nhân

thanh lâu Giang Nam dám chơi âm mưu với ngươi, còn nếu đấu đá ngoài sáng

thì chỉ là tiết mục lấy bạc nện người mà thôi, chẳng lẽ ngươi còn lo mình không

có bạc?”

Sử Xiển Lập trợn mắt nhìn, nghĩ thầm bệ hạ bảo ngài dạy bảo Tam hoàng tử,

chẳng lẽ... từ đầu ngài đã nghĩ tới chuyện lợi dụng Tam hoàng tử mở thanh lâu?

Thế này đúng là đại nghịch bất đạo!

Hơn nữa, hắn lại nghĩ ngay tới một việc: sao đại nhân mang theo nhiều bạc thế?

Mười ba vạn tám ngàn tám trăm tám mươi lượng bạc trong rương thì chắc chắn

không thể động vào, vậy đại nhân nói năng như vậy, chắc chắn trong lòng còn

giấu rất nhiều ngân phiếu - nghĩ tới đây Sử Xiển Lập lại lo lắng nói: “Nếu mua

bán ngoài sáng, chắc chắn chủ thanh lâu Giang Nam sẽ nhân cơ hội tăng giá...

tiêu bạc như nước chảy như vậy, không biết sẽ duy trì được bao nhiêu ngày.”

Lúc này xe ngựa đạp lên con đường lát đá sạch sẽ trong thành Tô Châu, đi qua

một cánh cửa, tới một khu vực buôn bán phồn hoa như ban ngày.

Cho dù đang là đêm tối, bảng hiệu trên những cửa hàng dọc con đường này vẫn

cực kỳ sáng sủa. Tô Châu là bến cảng xuất hàng lớn nhất của Nội Khố, cho nên

nếu xét riêng mức độ phồn hoa và phát triển thương nghiệp, trừ Đông Di thành,

trên thế giới này hoàn toàn không có thành thị nào so sánh được với nó.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Dù sao các quan viên cũng thực hiện hết lễ nghi, hơn nữa quy củ triều đìnhcũng không cho phép bọn họ ở lại Tô Châu quá lâu, họ lại đang muốn cách xaPhạm Đề ti của Giám Sát viện càng xa càng tốt nên như vậy càng dễ kiếm lý do.Chỉ có các quan viên phủ Tô Châu không đi được sợ hãi nhìn ghế thủ tọa.Trên vị trí thủ tọa, Phạm Nhàn, Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh và Tuần phủđại nhân nâng cốc nói cười, bầu không khí hòa hợp; Tri châu Tô Châu ngồi đóvẻ mặt đau khổ, cố ép mình tươi cười; còn Tri châu Hàng Châu biết sau nàyKhâm sai đại nhân sẽ thường trú tại Hàng Châu nên mặt dày lưu lại, khôngngừng nịnh bợ Phạm Nhàn và Tổng đốc đại nhân giữa ánh mắt giết người củacác quan viên Tô Châu. Vị Tri châu Hàng Châu này mới thật sự là người thànhtinh, không hề sợ hãi thủ đoạn trở mặt không nhận người của Phạm Nhàn, chỉkiên quyết lấy lòng thủ trưởng, cho dù là lúc nào ở đâu đều không đổi.Sau khi tan tiệc, Phạm Nhàn tiễn Tổng đốc đại nhân lên kiệu quan, hai ngườicòn ước định ngày mai sẽ tới quấy nhiễu Tiết phủ, sau đó Phạm Nhàn mới chắptay cáo từ các quan viên trong lầu các, lên xe ngựa mà mình mang theo.Y vẫn cái tính tình năm xưa, thích ngồi xe không thích ngồi kiệu.Rèm trước xe chưa khép, gió đêm của Tô Châu thành thổi tới, bên tai loángthoáng tiếng đàn sáo trong trẻo. Giang Nam trù phú, các thương nhân giàu cócũng nuôi nhiều ca kỹ. Chuyện làm ăn thanh lâu trong hai chốn Tô Hàng nàycũng nổi danh hưng thịnh.Phạm Nhàn vỗ nhẹ lên mặt, mặc cho làn gió đêm thổi đi hơi nóng trên mặt, tuychân khí trong cơ thể y đã khôi phục không ít nhưng tửu lượng vẫn chưa khôiphục. Hôm nay được các quan viên chúc rượu, giờ đầu óc cũng hơi choángváng.“Đã quyết định nơi ở tại Hàng Châu rồi, trong thành Tô Châu thì sao?” Y khéphờ hai mắt dưỡng thần, nhỏ giọng hỏi.Sử Xiển Lập ngồi bên cạnh y suy nghĩ một lát rồi nói: “Tang Văn phải giữatháng mới đến... học sinh... học sinh...”Phạm Nhàn mỉm cười, mở hai mắt thở dài: “Bảo ngươi làm việc này đúng làoan ức cho ngươi, cố chịu thêm một hai năm đi. Ngươi cũng biết đấy, bên cạnhta không có nhiều người đáng tin cậy.”Y và Sử Xiển Lập đang nói tới đại kế đưa Nguyệt lâu xuôi nam. Kinh doanhthanh lâu không chỉ là việc buôn bán kiếm bạc nhanh nhất, hơn nữa thường gâydựng được tác dụng bất ngờ, ví dụ như khai thác tình báo. Lúc ở kinh đô PhạmNhàn đã nghĩ phải đem thanh lâu mà mình mở tới Giang Nam, tuy chắc chắn sẽgặp không ít cản trở, nhưng với thân phận và quyền thế của mình, trong vòngmột năm có chút ít thành tựu chắc cũng không vấn đề.Sử Xiển Lập hỏi: “Đại nhân, chuyện này có thể tạm hoãn lại không? Dù saongày mốt ngài cũng lên đường tới Nội Khố, trong thành Tô Châu lại không cótâm phúc nào. Trong thời điểm này mà chọn mua lầu mua cô nương, ta sợ bảnthân không kiểm soát được.”“Không có ta thì có Tam điện hạ..” Khóe mắt Phạm Nhàn lóe lên ý cười xấu xa:“Ngày mai chọn cho Tam điện hạ vài lão phu tử, tuy sau này hắn sẽ theo ta tớiHàng Châu nhưng mấy ngày này sẽ ở lại Tô Châu... Đừng quên lúc ở kinh đô vịđiện hạ này làm ăn ra sao, ngươi đừng nhìn hắn còn nhỏ tuổi, trong chuyện nàyhắn tàn nhẫn lắm đấy. Có điện hạ đứng ra đương nhiên Tổng đốc đại nhânkhông tiện nói gì, ngươi muốn mua căn lầu nào thì mua, còn mấy cô nươngđang hút khách... ném nhiều bạc một tí, lý nào lại không được? Có điện hạ đứngsau lưng làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi không cần lo chuyện đám chủ nhânthanh lâu Giang Nam dám chơi âm mưu với ngươi, còn nếu đấu đá ngoài sángthì chỉ là tiết mục lấy bạc nện người mà thôi, chẳng lẽ ngươi còn lo mình khôngcó bạc?”Sử Xiển Lập trợn mắt nhìn, nghĩ thầm bệ hạ bảo ngài dạy bảo Tam hoàng tử,chẳng lẽ... từ đầu ngài đã nghĩ tới chuyện lợi dụng Tam hoàng tử mở thanh lâu?Thế này đúng là đại nghịch bất đạo!Hơn nữa, hắn lại nghĩ ngay tới một việc: sao đại nhân mang theo nhiều bạc thế?Mười ba vạn tám ngàn tám trăm tám mươi lượng bạc trong rương thì chắc chắnkhông thể động vào, vậy đại nhân nói năng như vậy, chắc chắn trong lòng còngiấu rất nhiều ngân phiếu - nghĩ tới đây Sử Xiển Lập lại lo lắng nói: “Nếu muabán ngoài sáng, chắc chắn chủ thanh lâu Giang Nam sẽ nhân cơ hội tăng giá...tiêu bạc như nước chảy như vậy, không biết sẽ duy trì được bao nhiêu ngày.”Lúc này xe ngựa đạp lên con đường lát đá sạch sẽ trong thành Tô Châu, đi quamột cánh cửa, tới một khu vực buôn bán phồn hoa như ban ngày.Cho dù đang là đêm tối, bảng hiệu trên những cửa hàng dọc con đường này vẫncực kỳ sáng sủa. Tô Châu là bến cảng xuất hàng lớn nhất của Nội Khố, cho nênnếu xét riêng mức độ phồn hoa và phát triển thương nghiệp, trừ Đông Di thành,trên thế giới này hoàn toàn không có thành thị nào so sánh được với nó.

Chương 466: Tiền trang và thanh lâu 2