Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 474: Đạo lý lấy tiền của quân tử 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hắn lại nghĩ vị Hoàng tử trẻ tuổi này thấy món lợi hơn vạn lượng bạc mà vẫnnhẫn nhịn không chiếm lấy, có vẻ khác hẳn cái tính cách nham hiểm lúc mớilàm Bão Nguyệt lâu. Trong mắt hắn không khỏi lộ vẻ nghi hoặc.Nhưng lại không biết Tam hoàng tử thấy hắn thất thần như vậy bèn nói: “PhạmNhàn từng nói một câu, nếu ta chiếm lợi đối với người trong thiên hạ, cuối cùngthể nào người trong thiên hạ cũng chiếm lợi đối với triều đình. Còn ta... nếukhiến triều đình bị người khác chiếm lợi, thế thì là loại ngu xuẩn cam tâm tìnhnguyện bỏ bạc của mình ra cho người ta tiêu.”Sử Xiển Lập lập tức im lặng, trong lòng thầm lo cho sư môn. Thân là hoàng tửmà bị đào tạo tư tưởng như vậy, thế có khác nào nói với vị Hoàng tử này lợi íchcủa triều đình tương lai sẽ là lợi ích của chính ngươi, điều này mang ý nghĩa gì?Bây giờ Thái tử vẫn đang tại vị đấy!๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Không nhận ra trong lòng Sử Xiển Lập đang thầm hoảng sợ, Tam hoàng tử ngạingùng cười nói: “Sư phụ còn nói, quân tử thích tiền tài, lấy cũng có đạo lý. Còntiền tài của quân tử lại giấu khắp thiên hạ, sao lại không lấy?”Sử Xiển Lập tiếp tục nuốt ngụm máu tươi thứ tư trong ngày, hai mắt nhìn chằmchằm ra vào lá cờ xanh không ngừng phất qua trước cửa xe, cố nén cảm giác sợhãi trong lòng, giả bộ như bản thân không nghe thấy mấy lời này.“Làm ăn buôn bán, có thể coi là một sở thích nghiệp dư.” Tam hoàng tử cười hìhì nói: “Lão Sử à, lá gan của ngươi kém hai vị biểu ca của ta nhiều, không phảilựa chọn tốt để làm ăn buôn bán.”Sử Xiển Lập nhúc nhích thân thể, để quần áo phía sau đã ướt nhẹp được thôngthoáng hơn một chút, cười khổ đáp: “Điện hạ giáo huấn đúng lắm.”Tam hoàng tử bảo xe ngựa dừng lại rồi nói: “Đến tiền trang rồi, ngươi làmchuyện của mình đi, ta về phủ trước.”Trên mặt cậu nhóc lướt qua một nụ cười gian, không biết đang đắc ý điều gì.Nhìn xe ngựa đi xa, Sử Xiển Lập thầm thở dài một tiếng, bảo hai thị vệ chờ bênngoài, sửa sang lại y phục trên người một chút rồi tới quầy giao dịch của TháiBình tiền trang.Sau lưng hắn cách đó không xa, Chiêu Thương tiền trang tuy cửa nẻo vắng vẻnhưng mang đầy vẻ mới mẻ quý phái, lá cờ mới tinh bằng vải xanh như đangcười nhạo Sử Xiển Lập cổ hủ và vô tri.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Gà sinh hai lòng đỏ, ăn trước nửa bên. Tạm không đề cập tới Sử Xiển Lập vàotrong tiền trang sẽ gặp chuyện mới mẻ đáng ngạc nhiên gì, chỉ nói riêng NộiKhố Chuyển Vận ti cách thành Tô Châu rất xa xôi, một đội xe khổng lồ chở hơntrăm người đang khó nhọc tiến trong ngày mưa đầu xuân lạnh lẽo.Nội Khố Chuyển Vận ti khác với Diêm ti, Trà ti. Đầu tiên là công việc nhiềuhơn, lợi nhuận cũng lớn hơn, ngoài ra Chuyển Vận ti là cơ cấu duy nhất trongTam Ti chiếm hữu địa bàn thật sự. Công trường công xưởng sản xuất của NộiKhố cần khu vực rất lớn, từ rất nhiều năm trước triều đình đã khoanh vùng mộtmảnh đất ở phía bắc Mân Giang, dần dần tạo thành một đặc khu, diện tích cònlớn hơn cả một tiểu châu, địa vị cực kỳ đặc thù.Do lo lắng công nghệ chế tạo của Nội Khố sẽ lọt ra nước ngoài nên triều đìnhKhánh Quốc bỏ vốn liếng rất lớn trong công tác bảo vệ. Trong địa phận NộiKhố, triều đình Khánh Quốc tiến hành quản lý phong tỏa, tổng cộng bố trí nămtuyến phong tỏa. Ngoài cùng là quân đội các châu bản địa Giang Nam và thủysư, bốn tuyến bên trong thì quân đội Khánh Quốc và Giám Sát viện mỗi bênchiếm hai, giám sát lẫn nhau, như chiếc bánh ngọt nhiều tầng.Còn con đường vận chuyển ra bên ngoài, ngoài giám sát nghiêm ngặt ra còn gàikhông biết bao nhiêu người. Vô số đôi mắt hoặc ngoài sáng hoặc trong tối quansát Thôi gia, Minh gia hoặc các thương nhân lớn thay mặt.Cho dù Khánh Quốc dốc lực lượng lớn như vậy vẫn không thể ngăn nổi ánh mắttham lam của các quốc gia còn lại. Trong vài chục năm qua Nội Khố đã xảy rachuyện không biết bao nhiêu lần, còn Khánh Quốc cũng phải trả giá rất lớn chonỗ lực của mình, đầu tiên là hàng năm quân đội đóng giữ và canh phòng phảitốn không ít ngân lượng; tiếp đó là vài chục năm qua vì sự phồn vinh của KhánhQuốc đã có hơn ngàn nhân mạng tổn thất - trong thế giới này, tranh đấu trộmcắp tình báo và gián điệp phản thương nghiệp có vẻ cực kỳ tanh máu!Trận chiến tranh này dường như vĩnh viễn không có ngày chấm dứt, còn GiámSát viện lại là cơ cấu trả giá nhiều nhất trong trận chiến này, không biết baonhiêu gián điệp trong đêm tối đã bỏ mạng mới có thể đảm bảo Nội Khố an toàntới tận ngày hôm nay.Người đứng đầu Tứ Xử tiền nhiệm - Ngôn Nhược Hải và huynh trưởng củangười canh phòng Kinh Đô hiện tại Tần Hằng - Tần Sơn, trước đây cả hai làngười quản lý trực tiếp công tác bố trí phòng vệ. Hai người từng khoe khoang,với lực lượng phòng vệ của Nội Khố, ngoài việc không làm gì được đại tông sưthì cho dù là con muỗi dính chút nước hoa thôi cũng không bay ra được.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hắn lại nghĩ vị Hoàng tử trẻ tuổi này thấy món lợi hơn vạn lượng bạc mà vẫnnhẫn nhịn không chiếm lấy, có vẻ khác hẳn cái tính cách nham hiểm lúc mớilàm Bão Nguyệt lâu. Trong mắt hắn không khỏi lộ vẻ nghi hoặc.Nhưng lại không biết Tam hoàng tử thấy hắn thất thần như vậy bèn nói: “PhạmNhàn từng nói một câu, nếu ta chiếm lợi đối với người trong thiên hạ, cuối cùngthể nào người trong thiên hạ cũng chiếm lợi đối với triều đình. Còn ta... nếukhiến triều đình bị người khác chiếm lợi, thế thì là loại ngu xuẩn cam tâm tìnhnguyện bỏ bạc của mình ra cho người ta tiêu.”Sử Xiển Lập lập tức im lặng, trong lòng thầm lo cho sư môn. Thân là hoàng tửmà bị đào tạo tư tưởng như vậy, thế có khác nào nói với vị Hoàng tử này lợi íchcủa triều đình tương lai sẽ là lợi ích của chính ngươi, điều này mang ý nghĩa gì?Bây giờ Thái tử vẫn đang tại vị đấy!๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Không nhận ra trong lòng Sử Xiển Lập đang thầm hoảng sợ, Tam hoàng tử ngạingùng cười nói: “Sư phụ còn nói, quân tử thích tiền tài, lấy cũng có đạo lý. Còntiền tài của quân tử lại giấu khắp thiên hạ, sao lại không lấy?”Sử Xiển Lập tiếp tục nuốt ngụm máu tươi thứ tư trong ngày, hai mắt nhìn chằmchằm ra vào lá cờ xanh không ngừng phất qua trước cửa xe, cố nén cảm giác sợhãi trong lòng, giả bộ như bản thân không nghe thấy mấy lời này.“Làm ăn buôn bán, có thể coi là một sở thích nghiệp dư.” Tam hoàng tử cười hìhì nói: “Lão Sử à, lá gan của ngươi kém hai vị biểu ca của ta nhiều, không phảilựa chọn tốt để làm ăn buôn bán.”Sử Xiển Lập nhúc nhích thân thể, để quần áo phía sau đã ướt nhẹp được thôngthoáng hơn một chút, cười khổ đáp: “Điện hạ giáo huấn đúng lắm.”Tam hoàng tử bảo xe ngựa dừng lại rồi nói: “Đến tiền trang rồi, ngươi làmchuyện của mình đi, ta về phủ trước.”Trên mặt cậu nhóc lướt qua một nụ cười gian, không biết đang đắc ý điều gì.Nhìn xe ngựa đi xa, Sử Xiển Lập thầm thở dài một tiếng, bảo hai thị vệ chờ bênngoài, sửa sang lại y phục trên người một chút rồi tới quầy giao dịch của TháiBình tiền trang.Sau lưng hắn cách đó không xa, Chiêu Thương tiền trang tuy cửa nẻo vắng vẻnhưng mang đầy vẻ mới mẻ quý phái, lá cờ mới tinh bằng vải xanh như đangcười nhạo Sử Xiển Lập cổ hủ và vô tri.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Gà sinh hai lòng đỏ, ăn trước nửa bên. Tạm không đề cập tới Sử Xiển Lập vàotrong tiền trang sẽ gặp chuyện mới mẻ đáng ngạc nhiên gì, chỉ nói riêng NộiKhố Chuyển Vận ti cách thành Tô Châu rất xa xôi, một đội xe khổng lồ chở hơntrăm người đang khó nhọc tiến trong ngày mưa đầu xuân lạnh lẽo.Nội Khố Chuyển Vận ti khác với Diêm ti, Trà ti. Đầu tiên là công việc nhiềuhơn, lợi nhuận cũng lớn hơn, ngoài ra Chuyển Vận ti là cơ cấu duy nhất trongTam Ti chiếm hữu địa bàn thật sự. Công trường công xưởng sản xuất của NộiKhố cần khu vực rất lớn, từ rất nhiều năm trước triều đình đã khoanh vùng mộtmảnh đất ở phía bắc Mân Giang, dần dần tạo thành một đặc khu, diện tích cònlớn hơn cả một tiểu châu, địa vị cực kỳ đặc thù.Do lo lắng công nghệ chế tạo của Nội Khố sẽ lọt ra nước ngoài nên triều đìnhKhánh Quốc bỏ vốn liếng rất lớn trong công tác bảo vệ. Trong địa phận NộiKhố, triều đình Khánh Quốc tiến hành quản lý phong tỏa, tổng cộng bố trí nămtuyến phong tỏa. Ngoài cùng là quân đội các châu bản địa Giang Nam và thủysư, bốn tuyến bên trong thì quân đội Khánh Quốc và Giám Sát viện mỗi bênchiếm hai, giám sát lẫn nhau, như chiếc bánh ngọt nhiều tầng.Còn con đường vận chuyển ra bên ngoài, ngoài giám sát nghiêm ngặt ra còn gàikhông biết bao nhiêu người. Vô số đôi mắt hoặc ngoài sáng hoặc trong tối quansát Thôi gia, Minh gia hoặc các thương nhân lớn thay mặt.Cho dù Khánh Quốc dốc lực lượng lớn như vậy vẫn không thể ngăn nổi ánh mắttham lam của các quốc gia còn lại. Trong vài chục năm qua Nội Khố đã xảy rachuyện không biết bao nhiêu lần, còn Khánh Quốc cũng phải trả giá rất lớn chonỗ lực của mình, đầu tiên là hàng năm quân đội đóng giữ và canh phòng phảitốn không ít ngân lượng; tiếp đó là vài chục năm qua vì sự phồn vinh của KhánhQuốc đã có hơn ngàn nhân mạng tổn thất - trong thế giới này, tranh đấu trộmcắp tình báo và gián điệp phản thương nghiệp có vẻ cực kỳ tanh máu!Trận chiến tranh này dường như vĩnh viễn không có ngày chấm dứt, còn GiámSát viện lại là cơ cấu trả giá nhiều nhất trong trận chiến này, không biết baonhiêu gián điệp trong đêm tối đã bỏ mạng mới có thể đảm bảo Nội Khố an toàntới tận ngày hôm nay.Người đứng đầu Tứ Xử tiền nhiệm - Ngôn Nhược Hải và huynh trưởng củangười canh phòng Kinh Đô hiện tại Tần Hằng - Tần Sơn, trước đây cả hai làngười quản lý trực tiếp công tác bố trí phòng vệ. Hai người từng khoe khoang,với lực lượng phòng vệ của Nội Khố, ngoài việc không làm gì được đại tông sưthì cho dù là con muỗi dính chút nước hoa thôi cũng không bay ra được.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hắn lại nghĩ vị Hoàng tử trẻ tuổi này thấy món lợi hơn vạn lượng bạc mà vẫnnhẫn nhịn không chiếm lấy, có vẻ khác hẳn cái tính cách nham hiểm lúc mớilàm Bão Nguyệt lâu. Trong mắt hắn không khỏi lộ vẻ nghi hoặc.Nhưng lại không biết Tam hoàng tử thấy hắn thất thần như vậy bèn nói: “PhạmNhàn từng nói một câu, nếu ta chiếm lợi đối với người trong thiên hạ, cuối cùngthể nào người trong thiên hạ cũng chiếm lợi đối với triều đình. Còn ta... nếukhiến triều đình bị người khác chiếm lợi, thế thì là loại ngu xuẩn cam tâm tìnhnguyện bỏ bạc của mình ra cho người ta tiêu.”Sử Xiển Lập lập tức im lặng, trong lòng thầm lo cho sư môn. Thân là hoàng tửmà bị đào tạo tư tưởng như vậy, thế có khác nào nói với vị Hoàng tử này lợi íchcủa triều đình tương lai sẽ là lợi ích của chính ngươi, điều này mang ý nghĩa gì?Bây giờ Thái tử vẫn đang tại vị đấy!๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Không nhận ra trong lòng Sử Xiển Lập đang thầm hoảng sợ, Tam hoàng tử ngạingùng cười nói: “Sư phụ còn nói, quân tử thích tiền tài, lấy cũng có đạo lý. Còntiền tài của quân tử lại giấu khắp thiên hạ, sao lại không lấy?”Sử Xiển Lập tiếp tục nuốt ngụm máu tươi thứ tư trong ngày, hai mắt nhìn chằmchằm ra vào lá cờ xanh không ngừng phất qua trước cửa xe, cố nén cảm giác sợhãi trong lòng, giả bộ như bản thân không nghe thấy mấy lời này.“Làm ăn buôn bán, có thể coi là một sở thích nghiệp dư.” Tam hoàng tử cười hìhì nói: “Lão Sử à, lá gan của ngươi kém hai vị biểu ca của ta nhiều, không phảilựa chọn tốt để làm ăn buôn bán.”Sử Xiển Lập nhúc nhích thân thể, để quần áo phía sau đã ướt nhẹp được thôngthoáng hơn một chút, cười khổ đáp: “Điện hạ giáo huấn đúng lắm.”Tam hoàng tử bảo xe ngựa dừng lại rồi nói: “Đến tiền trang rồi, ngươi làmchuyện của mình đi, ta về phủ trước.”Trên mặt cậu nhóc lướt qua một nụ cười gian, không biết đang đắc ý điều gì.Nhìn xe ngựa đi xa, Sử Xiển Lập thầm thở dài một tiếng, bảo hai thị vệ chờ bênngoài, sửa sang lại y phục trên người một chút rồi tới quầy giao dịch của TháiBình tiền trang.Sau lưng hắn cách đó không xa, Chiêu Thương tiền trang tuy cửa nẻo vắng vẻnhưng mang đầy vẻ mới mẻ quý phái, lá cờ mới tinh bằng vải xanh như đangcười nhạo Sử Xiển Lập cổ hủ và vô tri.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Gà sinh hai lòng đỏ, ăn trước nửa bên. Tạm không đề cập tới Sử Xiển Lập vàotrong tiền trang sẽ gặp chuyện mới mẻ đáng ngạc nhiên gì, chỉ nói riêng NộiKhố Chuyển Vận ti cách thành Tô Châu rất xa xôi, một đội xe khổng lồ chở hơntrăm người đang khó nhọc tiến trong ngày mưa đầu xuân lạnh lẽo.Nội Khố Chuyển Vận ti khác với Diêm ti, Trà ti. Đầu tiên là công việc nhiềuhơn, lợi nhuận cũng lớn hơn, ngoài ra Chuyển Vận ti là cơ cấu duy nhất trongTam Ti chiếm hữu địa bàn thật sự. Công trường công xưởng sản xuất của NộiKhố cần khu vực rất lớn, từ rất nhiều năm trước triều đình đã khoanh vùng mộtmảnh đất ở phía bắc Mân Giang, dần dần tạo thành một đặc khu, diện tích cònlớn hơn cả một tiểu châu, địa vị cực kỳ đặc thù.Do lo lắng công nghệ chế tạo của Nội Khố sẽ lọt ra nước ngoài nên triều đìnhKhánh Quốc bỏ vốn liếng rất lớn trong công tác bảo vệ. Trong địa phận NộiKhố, triều đình Khánh Quốc tiến hành quản lý phong tỏa, tổng cộng bố trí nămtuyến phong tỏa. Ngoài cùng là quân đội các châu bản địa Giang Nam và thủysư, bốn tuyến bên trong thì quân đội Khánh Quốc và Giám Sát viện mỗi bênchiếm hai, giám sát lẫn nhau, như chiếc bánh ngọt nhiều tầng.Còn con đường vận chuyển ra bên ngoài, ngoài giám sát nghiêm ngặt ra còn gàikhông biết bao nhiêu người. Vô số đôi mắt hoặc ngoài sáng hoặc trong tối quansát Thôi gia, Minh gia hoặc các thương nhân lớn thay mặt.Cho dù Khánh Quốc dốc lực lượng lớn như vậy vẫn không thể ngăn nổi ánh mắttham lam của các quốc gia còn lại. Trong vài chục năm qua Nội Khố đã xảy rachuyện không biết bao nhiêu lần, còn Khánh Quốc cũng phải trả giá rất lớn chonỗ lực của mình, đầu tiên là hàng năm quân đội đóng giữ và canh phòng phảitốn không ít ngân lượng; tiếp đó là vài chục năm qua vì sự phồn vinh của KhánhQuốc đã có hơn ngàn nhân mạng tổn thất - trong thế giới này, tranh đấu trộmcắp tình báo và gián điệp phản thương nghiệp có vẻ cực kỳ tanh máu!Trận chiến tranh này dường như vĩnh viễn không có ngày chấm dứt, còn GiámSát viện lại là cơ cấu trả giá nhiều nhất trong trận chiến này, không biết baonhiêu gián điệp trong đêm tối đã bỏ mạng mới có thể đảm bảo Nội Khố an toàntới tận ngày hôm nay.Người đứng đầu Tứ Xử tiền nhiệm - Ngôn Nhược Hải và huynh trưởng củangười canh phòng Kinh Đô hiện tại Tần Hằng - Tần Sơn, trước đây cả hai làngười quản lý trực tiếp công tác bố trí phòng vệ. Hai người từng khoe khoang,với lực lượng phòng vệ của Nội Khố, ngoài việc không làm gì được đại tông sưthì cho dù là con muỗi dính chút nước hoa thôi cũng không bay ra được.

Chương 474: Đạo lý lấy tiền của quân tử 5