Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 497: Đá mài đao có ý thức tự chủ 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Còn chưa im lặng được bao lâu, chủ quản Bính phường bị trói chặt hai tay cườitự giễu, gương mặt mang vẻ trắng bệch đầy tuyệt vọng, rất tự giác đi tới trướcmặt Phạm Nhàn.Hắn tự thấy mình không có cơ hội may mắn gì, nếu Khâm sai đại nhân dùngdanh nghĩa trấn áp bãi công, đương nhiên sẽ không ngốc tới mức lên côngđường thẩm án, cũng hoàn toàn không cần chứng cứ gì, cần phải giết chết bangười bọn mình ngay tại chỗ để lập uy, như vậy mới có thể khiến bốn vị lãochưởng quầy năm xưa khống chế nhân viên kỹ thuật trong Nội Khố. Tam chủquản của tam đại phường đã chết mất hai, đương nhiên mình sẽ là kẻ thứ ba.Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, khẽ nhíu mày.Chủ quản Bính phường nhìn y, cắn răng một hồi rồi đột nhiên nói: “Ta cũng cólý do đáng chết, cũng không oán trách gì đại nhân đào cái hố này cho ta nhảyvào. Nhưng trước khi chết, xin đại nhân cho phép ta hỏi chuyện.”Phạm Nhàn cau mày nói: “Hỏi đi.’Chủ quản Bính phường không nhìn y nữa, quay đầu sang nhìn Thập Nhịchưởng quầy Diệp gia, bờ môi rung rung một hồi rồi mới nói với giọng run rẩy:“Thập Nhị thúc, sư phụ ta... lão nhân gia ở kinh thành có khỏe không? Đồ đệbất hiếu, mấy năm qua không thăm hỏi.”“Ngươi là?” Thập Nhị Diệp ánh mắt vẩn đục, nhìn tên chủ quản này, nghi hoặcnói.Thất Diệp thở dài một tiếng, ở bên cạnh nói: “Đồ đệ của Thập Tam, năm xưaquan hệ giữa ngươi và Thập Tam là tốt nhất nên hắn mới tới hỏi ngươi.”Thập Nhị Diệp kinh ngạc nói: “Hồ Kim Lâm? Ngươi còn sống à? Ai cũng chorằng năm xưa ngươi đã chết.” Vị lão chưởng quầy đột nhiên nghĩ ra bên cạnh làquan viên triều đình, nói câu này có vẻ không đúng, nên nhanh chóng ngậmmiệng lại.Hồ Kim Lâm mặt mày hổ thẹn, cúi đầu không nói năng gì.Thập Nhị Diệp thở dài nói: “Năm xưa tiểu thư từng nói, sống dẫu sao cũng tốthơn chết. Mấy khớp xương già chúng ta chỉ kéo dài hơi tàn thôi, sao lại khôngbiết ngại mà trách cứ ngươi được... Nhưng ngươi hỏi Thập Tam... Ài.” Chưởngquầy lắc đầu nói: “Mấy năm trước đã lên đường rồi, hai mươi ba người vàokinh, hôm nay chỉ còn lại mười lăm.”Hồ Kim Lâm nghe nói ân sư đã chết, quên bẵng luôn chuyện mình cũng sắpthành người chết, gương mặt đầy bi thương. Phạm Nhàn ở bên canh lẳng lặnglắng nghe, trong lòng cũng có một chút tâm trạng khác thường. Mấy lão nhânDiệp gia dần dần bị gió táp mưa sa, lúc mình mới vào kinh đô một năm, haimươi ba vị chưởng quầy còn mười bảy người, mới không tới hai năm mà đã cóthêm hai người chết.Y nhìn nguyên liệu sản xuất chất đống trong công phường, bỗng hơi thất thần,nghĩ thầm thời gian như nước trôi qua, tới khi nào mình mới có thể dựng lạidanh tiếng Diệp gia, lúc nào mới có thể khiến kẻ đáng chết phải chết, khiếnngười đáng sống lại được sống trong lòng con dân Khánh Quốc?Nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi y cũng tỉnh táo lại, nhìn chủ quản Bínhphường trước mặt, chế nhạo: “Tuy không biết ngươi đang diễn trò hay thật sựcòn tình nghĩa xưa, nhưng ta vốn không định giết ngươi. Cho nên đừng tưởngngươi được sống sót là vì ta mềm lòng.”“Hả?” Hồ Kim Lâm đang tưởng mình chết chắc rồi, sau khi hai chủ quản đồngbọn chết thảm, hắn hoàn toàn không còn suy nghĩ may mắn nào, đột nhiên nghenói như vậy, chỉ khiếp sợ chứ không biết nói năng ra sao.Phạm Nhàn sắc mặt không đổi nói: “Kẻ đáng tội chém thì chém, tội nhỏ thì phảichuộc tội, bản quan tới đây không phải để kết thúc ân oán ngày trước.”Lý do Phạm Nhàn không giết Hồ Kim Lâm rất đơn giản, Bính phường luôn lànơi được Nội Khố và Tam Xử trong Giám Sát viện hợp tác quản lý, chuyên phụtrách nghiên cứu thuyền bè quân sự. Mà Tam Xử của Giám Sát viện vốn là sưhuynh đệ đồng môn với Phạm Nhàn, y hiểu rõ tình huống trong Bính phườngnhất. Hồ Kim Lâm chỉ một lòng nghiên cứu bản vẽ mà nữ chủ nhân Diệp gialưu lại, tính cách chất phác ít nói, tuy cũng tham ô không ít ngân lượng, nhưngkhông phạm phải loại mà Phạm Nhàn không dung tha như ức hiếp dân chúng.So với chủ quản hai phường Giáp Ất, đúng là có lý do để không giết.Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất là Phạm Nhàn không muốn giết. Xéttheo góc độ này thì người nào đó đúng là không phải bề tôi lòng dạ trong sáng.Chủ quản Bính phường bị áp giải xuống, trong công phường vẫn còn rất nhiềuTi khố. Đám người này đưa mắt nhìn nhau, từ khi bắt đầu bãi công thì tronglòng mọi người đã âm thầm lo sợ nhưng vẫn có chút tự tin. Đây không phải lầnđầu các Ti khố kết bè kết đảng chống đối với quan viên Chuyển Vận ti, màtrong quá khứ chỉ cần yêu cầu của đám người bọn mình không quá đáng, mọichuyện luôn được giải quyết theo cách ôn hòa. Theo bọn họ thấy chỉ muốn giữlại chỗ bạc mà mình tham ô bóc lột trong mấy năm nay, đây là yêu cầu rất hợplý."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Còn chưa im lặng được bao lâu, chủ quản Bính phường bị trói chặt hai tay cườitự giễu, gương mặt mang vẻ trắng bệch đầy tuyệt vọng, rất tự giác đi tới trướcmặt Phạm Nhàn.Hắn tự thấy mình không có cơ hội may mắn gì, nếu Khâm sai đại nhân dùngdanh nghĩa trấn áp bãi công, đương nhiên sẽ không ngốc tới mức lên côngđường thẩm án, cũng hoàn toàn không cần chứng cứ gì, cần phải giết chết bangười bọn mình ngay tại chỗ để lập uy, như vậy mới có thể khiến bốn vị lãochưởng quầy năm xưa khống chế nhân viên kỹ thuật trong Nội Khố. Tam chủquản của tam đại phường đã chết mất hai, đương nhiên mình sẽ là kẻ thứ ba.Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, khẽ nhíu mày.Chủ quản Bính phường nhìn y, cắn răng một hồi rồi đột nhiên nói: “Ta cũng cólý do đáng chết, cũng không oán trách gì đại nhân đào cái hố này cho ta nhảyvào. Nhưng trước khi chết, xin đại nhân cho phép ta hỏi chuyện.”Phạm Nhàn cau mày nói: “Hỏi đi.’Chủ quản Bính phường không nhìn y nữa, quay đầu sang nhìn Thập Nhịchưởng quầy Diệp gia, bờ môi rung rung một hồi rồi mới nói với giọng run rẩy:“Thập Nhị thúc, sư phụ ta... lão nhân gia ở kinh thành có khỏe không? Đồ đệbất hiếu, mấy năm qua không thăm hỏi.”“Ngươi là?” Thập Nhị Diệp ánh mắt vẩn đục, nhìn tên chủ quản này, nghi hoặcnói.Thất Diệp thở dài một tiếng, ở bên cạnh nói: “Đồ đệ của Thập Tam, năm xưaquan hệ giữa ngươi và Thập Tam là tốt nhất nên hắn mới tới hỏi ngươi.”Thập Nhị Diệp kinh ngạc nói: “Hồ Kim Lâm? Ngươi còn sống à? Ai cũng chorằng năm xưa ngươi đã chết.” Vị lão chưởng quầy đột nhiên nghĩ ra bên cạnh làquan viên triều đình, nói câu này có vẻ không đúng, nên nhanh chóng ngậmmiệng lại.Hồ Kim Lâm mặt mày hổ thẹn, cúi đầu không nói năng gì.Thập Nhị Diệp thở dài nói: “Năm xưa tiểu thư từng nói, sống dẫu sao cũng tốthơn chết. Mấy khớp xương già chúng ta chỉ kéo dài hơi tàn thôi, sao lại khôngbiết ngại mà trách cứ ngươi được... Nhưng ngươi hỏi Thập Tam... Ài.” Chưởngquầy lắc đầu nói: “Mấy năm trước đã lên đường rồi, hai mươi ba người vàokinh, hôm nay chỉ còn lại mười lăm.”Hồ Kim Lâm nghe nói ân sư đã chết, quên bẵng luôn chuyện mình cũng sắpthành người chết, gương mặt đầy bi thương. Phạm Nhàn ở bên canh lẳng lặnglắng nghe, trong lòng cũng có một chút tâm trạng khác thường. Mấy lão nhânDiệp gia dần dần bị gió táp mưa sa, lúc mình mới vào kinh đô một năm, haimươi ba vị chưởng quầy còn mười bảy người, mới không tới hai năm mà đã cóthêm hai người chết.Y nhìn nguyên liệu sản xuất chất đống trong công phường, bỗng hơi thất thần,nghĩ thầm thời gian như nước trôi qua, tới khi nào mình mới có thể dựng lạidanh tiếng Diệp gia, lúc nào mới có thể khiến kẻ đáng chết phải chết, khiếnngười đáng sống lại được sống trong lòng con dân Khánh Quốc?Nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi y cũng tỉnh táo lại, nhìn chủ quản Bínhphường trước mặt, chế nhạo: “Tuy không biết ngươi đang diễn trò hay thật sựcòn tình nghĩa xưa, nhưng ta vốn không định giết ngươi. Cho nên đừng tưởngngươi được sống sót là vì ta mềm lòng.”“Hả?” Hồ Kim Lâm đang tưởng mình chết chắc rồi, sau khi hai chủ quản đồngbọn chết thảm, hắn hoàn toàn không còn suy nghĩ may mắn nào, đột nhiên nghenói như vậy, chỉ khiếp sợ chứ không biết nói năng ra sao.Phạm Nhàn sắc mặt không đổi nói: “Kẻ đáng tội chém thì chém, tội nhỏ thì phảichuộc tội, bản quan tới đây không phải để kết thúc ân oán ngày trước.”Lý do Phạm Nhàn không giết Hồ Kim Lâm rất đơn giản, Bính phường luôn lànơi được Nội Khố và Tam Xử trong Giám Sát viện hợp tác quản lý, chuyên phụtrách nghiên cứu thuyền bè quân sự. Mà Tam Xử của Giám Sát viện vốn là sưhuynh đệ đồng môn với Phạm Nhàn, y hiểu rõ tình huống trong Bính phườngnhất. Hồ Kim Lâm chỉ một lòng nghiên cứu bản vẽ mà nữ chủ nhân Diệp gialưu lại, tính cách chất phác ít nói, tuy cũng tham ô không ít ngân lượng, nhưngkhông phạm phải loại mà Phạm Nhàn không dung tha như ức hiếp dân chúng.So với chủ quản hai phường Giáp Ất, đúng là có lý do để không giết.Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất là Phạm Nhàn không muốn giết. Xéttheo góc độ này thì người nào đó đúng là không phải bề tôi lòng dạ trong sáng.Chủ quản Bính phường bị áp giải xuống, trong công phường vẫn còn rất nhiềuTi khố. Đám người này đưa mắt nhìn nhau, từ khi bắt đầu bãi công thì tronglòng mọi người đã âm thầm lo sợ nhưng vẫn có chút tự tin. Đây không phải lầnđầu các Ti khố kết bè kết đảng chống đối với quan viên Chuyển Vận ti, màtrong quá khứ chỉ cần yêu cầu của đám người bọn mình không quá đáng, mọichuyện luôn được giải quyết theo cách ôn hòa. Theo bọn họ thấy chỉ muốn giữlại chỗ bạc mà mình tham ô bóc lột trong mấy năm nay, đây là yêu cầu rất hợplý."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Còn chưa im lặng được bao lâu, chủ quản Bính phường bị trói chặt hai tay cườitự giễu, gương mặt mang vẻ trắng bệch đầy tuyệt vọng, rất tự giác đi tới trướcmặt Phạm Nhàn.Hắn tự thấy mình không có cơ hội may mắn gì, nếu Khâm sai đại nhân dùngdanh nghĩa trấn áp bãi công, đương nhiên sẽ không ngốc tới mức lên côngđường thẩm án, cũng hoàn toàn không cần chứng cứ gì, cần phải giết chết bangười bọn mình ngay tại chỗ để lập uy, như vậy mới có thể khiến bốn vị lãochưởng quầy năm xưa khống chế nhân viên kỹ thuật trong Nội Khố. Tam chủquản của tam đại phường đã chết mất hai, đương nhiên mình sẽ là kẻ thứ ba.Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, khẽ nhíu mày.Chủ quản Bính phường nhìn y, cắn răng một hồi rồi đột nhiên nói: “Ta cũng cólý do đáng chết, cũng không oán trách gì đại nhân đào cái hố này cho ta nhảyvào. Nhưng trước khi chết, xin đại nhân cho phép ta hỏi chuyện.”Phạm Nhàn cau mày nói: “Hỏi đi.’Chủ quản Bính phường không nhìn y nữa, quay đầu sang nhìn Thập Nhịchưởng quầy Diệp gia, bờ môi rung rung một hồi rồi mới nói với giọng run rẩy:“Thập Nhị thúc, sư phụ ta... lão nhân gia ở kinh thành có khỏe không? Đồ đệbất hiếu, mấy năm qua không thăm hỏi.”“Ngươi là?” Thập Nhị Diệp ánh mắt vẩn đục, nhìn tên chủ quản này, nghi hoặcnói.Thất Diệp thở dài một tiếng, ở bên cạnh nói: “Đồ đệ của Thập Tam, năm xưaquan hệ giữa ngươi và Thập Tam là tốt nhất nên hắn mới tới hỏi ngươi.”Thập Nhị Diệp kinh ngạc nói: “Hồ Kim Lâm? Ngươi còn sống à? Ai cũng chorằng năm xưa ngươi đã chết.” Vị lão chưởng quầy đột nhiên nghĩ ra bên cạnh làquan viên triều đình, nói câu này có vẻ không đúng, nên nhanh chóng ngậmmiệng lại.Hồ Kim Lâm mặt mày hổ thẹn, cúi đầu không nói năng gì.Thập Nhị Diệp thở dài nói: “Năm xưa tiểu thư từng nói, sống dẫu sao cũng tốthơn chết. Mấy khớp xương già chúng ta chỉ kéo dài hơi tàn thôi, sao lại khôngbiết ngại mà trách cứ ngươi được... Nhưng ngươi hỏi Thập Tam... Ài.” Chưởngquầy lắc đầu nói: “Mấy năm trước đã lên đường rồi, hai mươi ba người vàokinh, hôm nay chỉ còn lại mười lăm.”Hồ Kim Lâm nghe nói ân sư đã chết, quên bẵng luôn chuyện mình cũng sắpthành người chết, gương mặt đầy bi thương. Phạm Nhàn ở bên canh lẳng lặnglắng nghe, trong lòng cũng có một chút tâm trạng khác thường. Mấy lão nhânDiệp gia dần dần bị gió táp mưa sa, lúc mình mới vào kinh đô một năm, haimươi ba vị chưởng quầy còn mười bảy người, mới không tới hai năm mà đã cóthêm hai người chết.Y nhìn nguyên liệu sản xuất chất đống trong công phường, bỗng hơi thất thần,nghĩ thầm thời gian như nước trôi qua, tới khi nào mình mới có thể dựng lạidanh tiếng Diệp gia, lúc nào mới có thể khiến kẻ đáng chết phải chết, khiếnngười đáng sống lại được sống trong lòng con dân Khánh Quốc?Nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi y cũng tỉnh táo lại, nhìn chủ quản Bínhphường trước mặt, chế nhạo: “Tuy không biết ngươi đang diễn trò hay thật sựcòn tình nghĩa xưa, nhưng ta vốn không định giết ngươi. Cho nên đừng tưởngngươi được sống sót là vì ta mềm lòng.”“Hả?” Hồ Kim Lâm đang tưởng mình chết chắc rồi, sau khi hai chủ quản đồngbọn chết thảm, hắn hoàn toàn không còn suy nghĩ may mắn nào, đột nhiên nghenói như vậy, chỉ khiếp sợ chứ không biết nói năng ra sao.Phạm Nhàn sắc mặt không đổi nói: “Kẻ đáng tội chém thì chém, tội nhỏ thì phảichuộc tội, bản quan tới đây không phải để kết thúc ân oán ngày trước.”Lý do Phạm Nhàn không giết Hồ Kim Lâm rất đơn giản, Bính phường luôn lànơi được Nội Khố và Tam Xử trong Giám Sát viện hợp tác quản lý, chuyên phụtrách nghiên cứu thuyền bè quân sự. Mà Tam Xử của Giám Sát viện vốn là sưhuynh đệ đồng môn với Phạm Nhàn, y hiểu rõ tình huống trong Bính phườngnhất. Hồ Kim Lâm chỉ một lòng nghiên cứu bản vẽ mà nữ chủ nhân Diệp gialưu lại, tính cách chất phác ít nói, tuy cũng tham ô không ít ngân lượng, nhưngkhông phạm phải loại mà Phạm Nhàn không dung tha như ức hiếp dân chúng.So với chủ quản hai phường Giáp Ất, đúng là có lý do để không giết.Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất là Phạm Nhàn không muốn giết. Xéttheo góc độ này thì người nào đó đúng là không phải bề tôi lòng dạ trong sáng.Chủ quản Bính phường bị áp giải xuống, trong công phường vẫn còn rất nhiềuTi khố. Đám người này đưa mắt nhìn nhau, từ khi bắt đầu bãi công thì tronglòng mọi người đã âm thầm lo sợ nhưng vẫn có chút tự tin. Đây không phải lầnđầu các Ti khố kết bè kết đảng chống đối với quan viên Chuyển Vận ti, màtrong quá khứ chỉ cần yêu cầu của đám người bọn mình không quá đáng, mọichuyện luôn được giải quyết theo cách ôn hòa. Theo bọn họ thấy chỉ muốn giữlại chỗ bạc mà mình tham ô bóc lột trong mấy năm nay, đây là yêu cầu rất hợplý."