Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 502: Có một số chuyện làm được không nói được 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn cúi đầu, điềm nhiên như không nói: “Không có gì cả, theo lời Việntrưởng đại nhân đã nói, ánh mắt của Trưởng công chúa vẫn bị hạn chế trong mộtcung, nếu lần này Đô Sát viện thật sự vạch tội ta, chỉ e bà ta còn phải chịu thiệtnặng nề.”Tô Văn Mậu nhìn y với vẻ khó hiểu.Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, gương mặt nở nụ cười tự tin. Bệ hạ đã đưa lãochưởng quầy cho ta, tức là trong thời gian ngắn người sẽ tin tưởng lòng trungthành của ta. Ta tới Giang Nam tiếp nhận Nội Khố, chỉ có Trưởng công chúamất thể diện. Nếu lúc này Trưởng công chúa vẫn giữ im lặng thì không sao, nếutrong lúc ta chỉnh lý Nội Khố xảy ra vấn đề gì, quan viên trong triều ở kinh đôliên hợp dâng tấu, bệ hạ... không khéo sẽ sinh nghi. Còn chuyện Diệp gia nămxưa, ngược lại không gây ảnh hưởng gì lớn với ta.’“Ta muốn nồi cháo Nội Khố này nấu nhanh cho xong, trưởng công chúa thích tadùng lửa lớn, nhưng ta lại... hi vọng bà ta âm thầm giúp ta dùng lửa lớn.” PhạmNhàn cười nói: “Lúc ở Nội Khố hành động của ta rất suồng sã, có rất nhiều chỗđáng nghi ngờ, nhưng ta không cố sức che giấu, đương nhiên bệ hạ sẽ tin là tathành thật. Còn Trưởng công chúa tuy thờ ơ lạnh nhạt nhưng gian xảo tự tiện,cái này gọi là không thành thật.”Cuối cùng y giải thích: “Bất cứ tính toán quyền mưu nào, đến giai đoạn cuốicùng chẳng qua là xem tâm trạng và thái độ thân thiết của bệ hạ. Còn ta luôn thểhiện thành thật với bệ hạ.”Những câu này không biết là thuyết phục Tô Văn Mậu hay đang lừa gạt chínhmình, nhưng trong trận đánh này Phạm Nhàn biết con rể nhất định phải giànhđược thắng lợi, bản thân mình vốn là con trai, cũng phải giành được thắng lợi.Sau khi Hoàng đế gây dựng được kẻ địch Nhị hoàng tử cho Thái tử, hôm nay lạithành công dựng Phạm Nhàn lên thành đá mài đao cường hãn nhất.Trưởng công chúa chỉ thấy Phạm Nhàn lớn mạnh, gây ra áp lực cho hai vịHoàng tử và Thái hậu Hoàng hậu trong cung, nhưng không thấy rõ được loại áplực này là do Hoàng đế Khánh Quốc âm thầm bồi dưỡng. Điều này hệt như câunói mà Phạm Nhàn mượn từ miệng Trần Bình Bình: Ánh mắt của Trưởng côngchúa vẫn có giới hạn.Không phải hạn chế của lịch sử, mà hạn chế của chỗ ngồi, dù sao bà ta cũngkhông ngồi trên ghế rồng, không phải quân vương dõi mắt khắp thiên hạ.Giữa tháng ba, sắc xuân đã từ bắc sang nam quét khắp thiên hạ, cho dù là kinhthành bên Bắc Quốc hay kinh đô Nam Khánh đều bao phủ trong cảnh vui sướngphồn thịnh. Còn ở khu vực Giang Nam, nước biếc nhộn nhạo, núi xanh thấpthoáng, cây liễu ven sông đâm chồi xanh non, càng tô điểm rõ nét hơn hai chữsức sống.Nội Khố nằm phía tây nam Giang Nam, đương nhiên cũng không ngoài biếnhóa tự nhiên này. Nhưng sau vài ngày, trên dưới con sông, trong ngoài côngphường, đều xuất hiện màu xanh mơn mớt của cỏ, màu trắng nhạt của phấn hoa,tô điểm thêm cho chốn quan nha và công phường vốn hơi khô khan, khiến bầukhông khí cứng nhắc tới mức lạnh lẽo ở đây bỗng mềm mại hơn nhiều.Trong không gian an lành này, các quan viên từng tới nha môn thú nhận sai lầmcủa mình giờ mặt mày tươi cười chắp tay thăm hỏi ngoài cửa nha môn. Mộttrường máu me đã qua, ngày mai Khâm sai đại nhân sẽ về Tô Châu chủ trìchuyện Nội Khố mở cửa chiêu mua mỗi mùa xuân mới, tâm trạng các quan viênNội Khố Chuyển Vận ti đều cực kỳ thoải mái.Mở nha môn nghị sự, Phạm Nhàn ngồi ở vị trí chính giữa, nói vắn tắt bố trí saunày, chẳng qua những người ở đây đều không phải thân tín, đương nhiên chỉthuật lại đại khái phương hướng chung chung, ví dụ như sắp xếp các côngphường và nhắc lại còn vi phạm luật pháp Khánh Quốc một lần nữa thì triềuđình sẽ tập trung chỉnh lý hệ thống Nội Khố, không được làm trái!Bất luận tiền công hay bốc lộc đều phải phát xuống đúng lúc, còn công tác trị anvà bảo vệ ngày thường cũng phải cảnh giác hơn. Các quan viên nghe Khâm saiđại nhân nói thế nào thì cũng đáp ứng thế nấy, có năm cái đầu người lần trước,không ai ngu ngốc tới mức ra mặt chống đối.Phạm Nhàn bố trí Tô Văn Mậu ở lại, chẳng qua bản thân hắn không có chứcquan trong Chuyển Vận ti, cho cho nên tạm thời điều hắn vào làm quản lý trongTứ xử, cùng Đan Đạt thống lĩnh quan viên mật thám trong Giám Sát viện.Các quan viên biết Phạm Nhàn sẽ chủ trì chuyện mở cửa tân xuân của Nội Khốở Tô Châu, tiện thể sang Hàng Châu định cư. Đây là quy củ được thiết lập từ rấtnhiều năm trước, Chánh sứ Chuyển Vận ti sẽ không ở trong Nội Khố. Cứ nhưvậy Tô Văn Mậu ở lại Nội Khố không khác gì người phát ngôn của Khâm saiđại nhân, cũng tức là tuyệt đối không được coi thường. Vì vậy mọi người nhanhchóng đứng dậy làm lễ yết kiến Tô Văn Mậu.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn cúi đầu, điềm nhiên như không nói: “Không có gì cả, theo lời Việntrưởng đại nhân đã nói, ánh mắt của Trưởng công chúa vẫn bị hạn chế trong mộtcung, nếu lần này Đô Sát viện thật sự vạch tội ta, chỉ e bà ta còn phải chịu thiệtnặng nề.”Tô Văn Mậu nhìn y với vẻ khó hiểu.Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, gương mặt nở nụ cười tự tin. Bệ hạ đã đưa lãochưởng quầy cho ta, tức là trong thời gian ngắn người sẽ tin tưởng lòng trungthành của ta. Ta tới Giang Nam tiếp nhận Nội Khố, chỉ có Trưởng công chúamất thể diện. Nếu lúc này Trưởng công chúa vẫn giữ im lặng thì không sao, nếutrong lúc ta chỉnh lý Nội Khố xảy ra vấn đề gì, quan viên trong triều ở kinh đôliên hợp dâng tấu, bệ hạ... không khéo sẽ sinh nghi. Còn chuyện Diệp gia nămxưa, ngược lại không gây ảnh hưởng gì lớn với ta.’“Ta muốn nồi cháo Nội Khố này nấu nhanh cho xong, trưởng công chúa thích tadùng lửa lớn, nhưng ta lại... hi vọng bà ta âm thầm giúp ta dùng lửa lớn.” PhạmNhàn cười nói: “Lúc ở Nội Khố hành động của ta rất suồng sã, có rất nhiều chỗđáng nghi ngờ, nhưng ta không cố sức che giấu, đương nhiên bệ hạ sẽ tin là tathành thật. Còn Trưởng công chúa tuy thờ ơ lạnh nhạt nhưng gian xảo tự tiện,cái này gọi là không thành thật.”Cuối cùng y giải thích: “Bất cứ tính toán quyền mưu nào, đến giai đoạn cuốicùng chẳng qua là xem tâm trạng và thái độ thân thiết của bệ hạ. Còn ta luôn thểhiện thành thật với bệ hạ.”Những câu này không biết là thuyết phục Tô Văn Mậu hay đang lừa gạt chínhmình, nhưng trong trận đánh này Phạm Nhàn biết con rể nhất định phải giànhđược thắng lợi, bản thân mình vốn là con trai, cũng phải giành được thắng lợi.Sau khi Hoàng đế gây dựng được kẻ địch Nhị hoàng tử cho Thái tử, hôm nay lạithành công dựng Phạm Nhàn lên thành đá mài đao cường hãn nhất.Trưởng công chúa chỉ thấy Phạm Nhàn lớn mạnh, gây ra áp lực cho hai vịHoàng tử và Thái hậu Hoàng hậu trong cung, nhưng không thấy rõ được loại áplực này là do Hoàng đế Khánh Quốc âm thầm bồi dưỡng. Điều này hệt như câunói mà Phạm Nhàn mượn từ miệng Trần Bình Bình: Ánh mắt của Trưởng côngchúa vẫn có giới hạn.Không phải hạn chế của lịch sử, mà hạn chế của chỗ ngồi, dù sao bà ta cũngkhông ngồi trên ghế rồng, không phải quân vương dõi mắt khắp thiên hạ.Giữa tháng ba, sắc xuân đã từ bắc sang nam quét khắp thiên hạ, cho dù là kinhthành bên Bắc Quốc hay kinh đô Nam Khánh đều bao phủ trong cảnh vui sướngphồn thịnh. Còn ở khu vực Giang Nam, nước biếc nhộn nhạo, núi xanh thấpthoáng, cây liễu ven sông đâm chồi xanh non, càng tô điểm rõ nét hơn hai chữsức sống.Nội Khố nằm phía tây nam Giang Nam, đương nhiên cũng không ngoài biếnhóa tự nhiên này. Nhưng sau vài ngày, trên dưới con sông, trong ngoài côngphường, đều xuất hiện màu xanh mơn mớt của cỏ, màu trắng nhạt của phấn hoa,tô điểm thêm cho chốn quan nha và công phường vốn hơi khô khan, khiến bầukhông khí cứng nhắc tới mức lạnh lẽo ở đây bỗng mềm mại hơn nhiều.Trong không gian an lành này, các quan viên từng tới nha môn thú nhận sai lầmcủa mình giờ mặt mày tươi cười chắp tay thăm hỏi ngoài cửa nha môn. Mộttrường máu me đã qua, ngày mai Khâm sai đại nhân sẽ về Tô Châu chủ trìchuyện Nội Khố mở cửa chiêu mua mỗi mùa xuân mới, tâm trạng các quan viênNội Khố Chuyển Vận ti đều cực kỳ thoải mái.Mở nha môn nghị sự, Phạm Nhàn ngồi ở vị trí chính giữa, nói vắn tắt bố trí saunày, chẳng qua những người ở đây đều không phải thân tín, đương nhiên chỉthuật lại đại khái phương hướng chung chung, ví dụ như sắp xếp các côngphường và nhắc lại còn vi phạm luật pháp Khánh Quốc một lần nữa thì triềuđình sẽ tập trung chỉnh lý hệ thống Nội Khố, không được làm trái!Bất luận tiền công hay bốc lộc đều phải phát xuống đúng lúc, còn công tác trị anvà bảo vệ ngày thường cũng phải cảnh giác hơn. Các quan viên nghe Khâm saiđại nhân nói thế nào thì cũng đáp ứng thế nấy, có năm cái đầu người lần trước,không ai ngu ngốc tới mức ra mặt chống đối.Phạm Nhàn bố trí Tô Văn Mậu ở lại, chẳng qua bản thân hắn không có chứcquan trong Chuyển Vận ti, cho cho nên tạm thời điều hắn vào làm quản lý trongTứ xử, cùng Đan Đạt thống lĩnh quan viên mật thám trong Giám Sát viện.Các quan viên biết Phạm Nhàn sẽ chủ trì chuyện mở cửa tân xuân của Nội Khốở Tô Châu, tiện thể sang Hàng Châu định cư. Đây là quy củ được thiết lập từ rấtnhiều năm trước, Chánh sứ Chuyển Vận ti sẽ không ở trong Nội Khố. Cứ nhưvậy Tô Văn Mậu ở lại Nội Khố không khác gì người phát ngôn của Khâm saiđại nhân, cũng tức là tuyệt đối không được coi thường. Vì vậy mọi người nhanhchóng đứng dậy làm lễ yết kiến Tô Văn Mậu.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn cúi đầu, điềm nhiên như không nói: “Không có gì cả, theo lời Việntrưởng đại nhân đã nói, ánh mắt của Trưởng công chúa vẫn bị hạn chế trong mộtcung, nếu lần này Đô Sát viện thật sự vạch tội ta, chỉ e bà ta còn phải chịu thiệtnặng nề.”Tô Văn Mậu nhìn y với vẻ khó hiểu.Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, gương mặt nở nụ cười tự tin. Bệ hạ đã đưa lãochưởng quầy cho ta, tức là trong thời gian ngắn người sẽ tin tưởng lòng trungthành của ta. Ta tới Giang Nam tiếp nhận Nội Khố, chỉ có Trưởng công chúamất thể diện. Nếu lúc này Trưởng công chúa vẫn giữ im lặng thì không sao, nếutrong lúc ta chỉnh lý Nội Khố xảy ra vấn đề gì, quan viên trong triều ở kinh đôliên hợp dâng tấu, bệ hạ... không khéo sẽ sinh nghi. Còn chuyện Diệp gia nămxưa, ngược lại không gây ảnh hưởng gì lớn với ta.’“Ta muốn nồi cháo Nội Khố này nấu nhanh cho xong, trưởng công chúa thích tadùng lửa lớn, nhưng ta lại... hi vọng bà ta âm thầm giúp ta dùng lửa lớn.” PhạmNhàn cười nói: “Lúc ở Nội Khố hành động của ta rất suồng sã, có rất nhiều chỗđáng nghi ngờ, nhưng ta không cố sức che giấu, đương nhiên bệ hạ sẽ tin là tathành thật. Còn Trưởng công chúa tuy thờ ơ lạnh nhạt nhưng gian xảo tự tiện,cái này gọi là không thành thật.”Cuối cùng y giải thích: “Bất cứ tính toán quyền mưu nào, đến giai đoạn cuốicùng chẳng qua là xem tâm trạng và thái độ thân thiết của bệ hạ. Còn ta luôn thểhiện thành thật với bệ hạ.”Những câu này không biết là thuyết phục Tô Văn Mậu hay đang lừa gạt chínhmình, nhưng trong trận đánh này Phạm Nhàn biết con rể nhất định phải giànhđược thắng lợi, bản thân mình vốn là con trai, cũng phải giành được thắng lợi.Sau khi Hoàng đế gây dựng được kẻ địch Nhị hoàng tử cho Thái tử, hôm nay lạithành công dựng Phạm Nhàn lên thành đá mài đao cường hãn nhất.Trưởng công chúa chỉ thấy Phạm Nhàn lớn mạnh, gây ra áp lực cho hai vịHoàng tử và Thái hậu Hoàng hậu trong cung, nhưng không thấy rõ được loại áplực này là do Hoàng đế Khánh Quốc âm thầm bồi dưỡng. Điều này hệt như câunói mà Phạm Nhàn mượn từ miệng Trần Bình Bình: Ánh mắt của Trưởng côngchúa vẫn có giới hạn.Không phải hạn chế của lịch sử, mà hạn chế của chỗ ngồi, dù sao bà ta cũngkhông ngồi trên ghế rồng, không phải quân vương dõi mắt khắp thiên hạ.Giữa tháng ba, sắc xuân đã từ bắc sang nam quét khắp thiên hạ, cho dù là kinhthành bên Bắc Quốc hay kinh đô Nam Khánh đều bao phủ trong cảnh vui sướngphồn thịnh. Còn ở khu vực Giang Nam, nước biếc nhộn nhạo, núi xanh thấpthoáng, cây liễu ven sông đâm chồi xanh non, càng tô điểm rõ nét hơn hai chữsức sống.Nội Khố nằm phía tây nam Giang Nam, đương nhiên cũng không ngoài biếnhóa tự nhiên này. Nhưng sau vài ngày, trên dưới con sông, trong ngoài côngphường, đều xuất hiện màu xanh mơn mớt của cỏ, màu trắng nhạt của phấn hoa,tô điểm thêm cho chốn quan nha và công phường vốn hơi khô khan, khiến bầukhông khí cứng nhắc tới mức lạnh lẽo ở đây bỗng mềm mại hơn nhiều.Trong không gian an lành này, các quan viên từng tới nha môn thú nhận sai lầmcủa mình giờ mặt mày tươi cười chắp tay thăm hỏi ngoài cửa nha môn. Mộttrường máu me đã qua, ngày mai Khâm sai đại nhân sẽ về Tô Châu chủ trìchuyện Nội Khố mở cửa chiêu mua mỗi mùa xuân mới, tâm trạng các quan viênNội Khố Chuyển Vận ti đều cực kỳ thoải mái.Mở nha môn nghị sự, Phạm Nhàn ngồi ở vị trí chính giữa, nói vắn tắt bố trí saunày, chẳng qua những người ở đây đều không phải thân tín, đương nhiên chỉthuật lại đại khái phương hướng chung chung, ví dụ như sắp xếp các côngphường và nhắc lại còn vi phạm luật pháp Khánh Quốc một lần nữa thì triềuđình sẽ tập trung chỉnh lý hệ thống Nội Khố, không được làm trái!Bất luận tiền công hay bốc lộc đều phải phát xuống đúng lúc, còn công tác trị anvà bảo vệ ngày thường cũng phải cảnh giác hơn. Các quan viên nghe Khâm saiđại nhân nói thế nào thì cũng đáp ứng thế nấy, có năm cái đầu người lần trước,không ai ngu ngốc tới mức ra mặt chống đối.Phạm Nhàn bố trí Tô Văn Mậu ở lại, chẳng qua bản thân hắn không có chứcquan trong Chuyển Vận ti, cho cho nên tạm thời điều hắn vào làm quản lý trongTứ xử, cùng Đan Đạt thống lĩnh quan viên mật thám trong Giám Sát viện.Các quan viên biết Phạm Nhàn sẽ chủ trì chuyện mở cửa tân xuân của Nội Khốở Tô Châu, tiện thể sang Hàng Châu định cư. Đây là quy củ được thiết lập từ rấtnhiều năm trước, Chánh sứ Chuyển Vận ti sẽ không ở trong Nội Khố. Cứ nhưvậy Tô Văn Mậu ở lại Nội Khố không khác gì người phát ngôn của Khâm saiđại nhân, cũng tức là tuyệt đối không được coi thường. Vì vậy mọi người nhanhchóng đứng dậy làm lễ yết kiến Tô Văn Mậu.