Tác giả:

Thời tiết ngày hè, công việc gặt lúa kết thúc, ngô cũng đã được thu hoạch xong, đám nông dân lại có thể thoải mái hơn, có lương thực rồi, nông dân lại bắt đầu tính đến chuyện thu xếp kết hôn, cố gắng không kéo dài đến mùa đông. Bởi vì trời đông giá rét, lúc đó thiếu ăn thiếu mặc, tổ chức việc vui cũng không tiện. Hôm nay Lâm Uyển xuất giá, đối tượng là thông gia từ bé, là Lục Chính Kỳ của nhà họ Lục thôn Đại Loan. Năm ngoái Lục Chính Kỳ tốt nghiệp cấp ba, kết quả đột nhiên ầm ĩ chuyện cách mạng văn hóa, cấp trên hủy bỏ chuyện tuyển sinh của trường cao đẳng, anh ta không thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học lại rối loạn, khắp nơi tác chiến, cho nên anh ta chạy về nhà lánh nạn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh ta đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, thậm chí còn từng nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước, có người nói là vì anh ta yêu cô gái khác, không muốn cưới cô vợ theo kiểu phong kiến từ xưa này. Cô biết đây đều là do những người ghen tị gì đó nói dối, anh ta sẽ…

Chương 301

Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam ChủTác giả: Đào Hoa LộTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThời tiết ngày hè, công việc gặt lúa kết thúc, ngô cũng đã được thu hoạch xong, đám nông dân lại có thể thoải mái hơn, có lương thực rồi, nông dân lại bắt đầu tính đến chuyện thu xếp kết hôn, cố gắng không kéo dài đến mùa đông. Bởi vì trời đông giá rét, lúc đó thiếu ăn thiếu mặc, tổ chức việc vui cũng không tiện. Hôm nay Lâm Uyển xuất giá, đối tượng là thông gia từ bé, là Lục Chính Kỳ của nhà họ Lục thôn Đại Loan. Năm ngoái Lục Chính Kỳ tốt nghiệp cấp ba, kết quả đột nhiên ầm ĩ chuyện cách mạng văn hóa, cấp trên hủy bỏ chuyện tuyển sinh của trường cao đẳng, anh ta không thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học lại rối loạn, khắp nơi tác chiến, cho nên anh ta chạy về nhà lánh nạn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh ta đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, thậm chí còn từng nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước, có người nói là vì anh ta yêu cô gái khác, không muốn cưới cô vợ theo kiểu phong kiến từ xưa này. Cô biết đây đều là do những người ghen tị gì đó nói dối, anh ta sẽ… Dù câu nói ngắn gọn, Lâm Uyển hiểu rõ ý anh. Một số người dân thôn quê thường phản ứng thái quá nếu không chữa khỏi bệnh cho người nhà họ. Họ không nhìn nhận những gì bác sĩ đã cố gắng mà lại đổ lỗi, thậm chí làm lớn chuyện để đòi bồi thường. Cô mỉm cười trấn an:"Bác sĩ Kim còn không sợ, tôi cũng đâu có lý do gì phải sợ. Tôi là bác sĩ chân trần được công xã bổ nhiệm, chỉ cần làm hết sức mình là được. Nếu thực sự không cứu nổi, tôi tin đại đội sẽ đứng ra giải quyết."Người làm bác sĩ, quan trọng nhất là phải có lương tâm và trách nhiệm. Chỉ cần đặt bệnh nhân lên hàng đầu, cố gắng hết sức, dù kết quả ra sao cũng không thẹn với lòng.Chẳng mấy chốc, một nhóm người vội vã chạy tới. Tống Hòa Thuận bế đứa con trai, Tống Tiểu Ngưu, trong vòng tay. Đi cùng anh là mẹ đứa bé và ông bà nội. Còn Tống Tiểu Lỵ, cô bé được ông nội đưa đến vì cha mẹ cô bé phải làm việc.Cả hai đứa trẻ đều khoảng bảy, tám tuổi. Dù đã tỉnh lại nhưng sắc mặt vẫn nhợt nhạt, không chút sức sống.Mẹ Tống Tiểu Ngưu bật khóc, giọng nghẹn ngào:"Bác sĩ, cứu thằng bé nhà chúng tôi với!"Người bà thì nước mắt đầm đìa, gương mặt đầy lo âu.Bác sĩ Kim nhanh chóng đặt hai đứa trẻ lên giường, sau đó bảo Lâm Uyển hỗ trợ châm kim. Thấy vậy, mẹ Tống Tiểu Ngưu vội lao tới, nghi ngờ:"Cô có làm được không đấy? Đừng châm bừa, lỡ xảy ra chuyện thì sao?"Bác sĩ Kim lạnh mặt: "Vậy bà mang cháu về đi."Bà cụ nghe vậy thì cắn môi, nước mắt lã chã rơi nhưng không nói thêm lời nào.Lâm Uyển bình tĩnh tiến hành kiểm tra. Cô bắt mạch, quan sát lưỡi và thể trạng của hai đứa trẻ. Dựa vào tình hình, cô cẩn thận quyết định thủ pháp châm cứu phù hợp. Trong sách y thuật, có đề cập rằng châm cứu trước và sau khi bệnh phát tác đều có thể giúp giảm triệu chứng, nhưng cần bác sĩ có kỹ thuật tốt thực hiện.Cô châm kim vào các huyệt quan trọng như đại chùy, giản sử, hậu khê, chí dương. Tùy theo thể trạng của mỗi đứa trẻ, cô điều chỉnh lực châm và thời gian giữ kim khác nhau.Sau nửa tiếng, sắc mặt của hai đứa trẻ cải thiện rõ rệt. Người nhà mừng rỡ reo lên:"Đỡ rồi! Chúng nó đỡ rồi!"Bà cụ lao đến, ôm cháu trai vào lòng:"Ngưu Bảo ơi, đừng làm bà sợ như thế nữa."Lâm Uyển nhẹ nhàng kéo bà cụ ra, nghiêm túc nói:"Không nên vui mừng quá sớm. Bệnh sốt rét không dễ khỏi nhanh vậy đâu. Hai đứa vẫn cần lên bệnh viện huyện ngay với bác sĩ Kim." Ông Tống – người đưa Tống Tiểu Lỵ đến – tỏ vẻ không muốn đi nữa. Trong mắt ông, con gái không quan trọng bằng con trai, chữa được thì chữa, không chữa được cũng đành chịu, sao phải tốn thêm tiền? Ông lẩm bẩm:"Đi bệnh viện làm gì? Chỗ đó vừa xa, vừa tốn kém. Với lại, vào rồi không biết có ra được không." 

Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam ChủTác giả: Đào Hoa LộTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThời tiết ngày hè, công việc gặt lúa kết thúc, ngô cũng đã được thu hoạch xong, đám nông dân lại có thể thoải mái hơn, có lương thực rồi, nông dân lại bắt đầu tính đến chuyện thu xếp kết hôn, cố gắng không kéo dài đến mùa đông. Bởi vì trời đông giá rét, lúc đó thiếu ăn thiếu mặc, tổ chức việc vui cũng không tiện. Hôm nay Lâm Uyển xuất giá, đối tượng là thông gia từ bé, là Lục Chính Kỳ của nhà họ Lục thôn Đại Loan. Năm ngoái Lục Chính Kỳ tốt nghiệp cấp ba, kết quả đột nhiên ầm ĩ chuyện cách mạng văn hóa, cấp trên hủy bỏ chuyện tuyển sinh của trường cao đẳng, anh ta không thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học lại rối loạn, khắp nơi tác chiến, cho nên anh ta chạy về nhà lánh nạn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh ta đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, thậm chí còn từng nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước, có người nói là vì anh ta yêu cô gái khác, không muốn cưới cô vợ theo kiểu phong kiến từ xưa này. Cô biết đây đều là do những người ghen tị gì đó nói dối, anh ta sẽ… Dù câu nói ngắn gọn, Lâm Uyển hiểu rõ ý anh. Một số người dân thôn quê thường phản ứng thái quá nếu không chữa khỏi bệnh cho người nhà họ. Họ không nhìn nhận những gì bác sĩ đã cố gắng mà lại đổ lỗi, thậm chí làm lớn chuyện để đòi bồi thường. Cô mỉm cười trấn an:"Bác sĩ Kim còn không sợ, tôi cũng đâu có lý do gì phải sợ. Tôi là bác sĩ chân trần được công xã bổ nhiệm, chỉ cần làm hết sức mình là được. Nếu thực sự không cứu nổi, tôi tin đại đội sẽ đứng ra giải quyết."Người làm bác sĩ, quan trọng nhất là phải có lương tâm và trách nhiệm. Chỉ cần đặt bệnh nhân lên hàng đầu, cố gắng hết sức, dù kết quả ra sao cũng không thẹn với lòng.Chẳng mấy chốc, một nhóm người vội vã chạy tới. Tống Hòa Thuận bế đứa con trai, Tống Tiểu Ngưu, trong vòng tay. Đi cùng anh là mẹ đứa bé và ông bà nội. Còn Tống Tiểu Lỵ, cô bé được ông nội đưa đến vì cha mẹ cô bé phải làm việc.Cả hai đứa trẻ đều khoảng bảy, tám tuổi. Dù đã tỉnh lại nhưng sắc mặt vẫn nhợt nhạt, không chút sức sống.Mẹ Tống Tiểu Ngưu bật khóc, giọng nghẹn ngào:"Bác sĩ, cứu thằng bé nhà chúng tôi với!"Người bà thì nước mắt đầm đìa, gương mặt đầy lo âu.Bác sĩ Kim nhanh chóng đặt hai đứa trẻ lên giường, sau đó bảo Lâm Uyển hỗ trợ châm kim. Thấy vậy, mẹ Tống Tiểu Ngưu vội lao tới, nghi ngờ:"Cô có làm được không đấy? Đừng châm bừa, lỡ xảy ra chuyện thì sao?"Bác sĩ Kim lạnh mặt: "Vậy bà mang cháu về đi."Bà cụ nghe vậy thì cắn môi, nước mắt lã chã rơi nhưng không nói thêm lời nào.Lâm Uyển bình tĩnh tiến hành kiểm tra. Cô bắt mạch, quan sát lưỡi và thể trạng của hai đứa trẻ. Dựa vào tình hình, cô cẩn thận quyết định thủ pháp châm cứu phù hợp. Trong sách y thuật, có đề cập rằng châm cứu trước và sau khi bệnh phát tác đều có thể giúp giảm triệu chứng, nhưng cần bác sĩ có kỹ thuật tốt thực hiện.Cô châm kim vào các huyệt quan trọng như đại chùy, giản sử, hậu khê, chí dương. Tùy theo thể trạng của mỗi đứa trẻ, cô điều chỉnh lực châm và thời gian giữ kim khác nhau.Sau nửa tiếng, sắc mặt của hai đứa trẻ cải thiện rõ rệt. Người nhà mừng rỡ reo lên:"Đỡ rồi! Chúng nó đỡ rồi!"Bà cụ lao đến, ôm cháu trai vào lòng:"Ngưu Bảo ơi, đừng làm bà sợ như thế nữa."Lâm Uyển nhẹ nhàng kéo bà cụ ra, nghiêm túc nói:"Không nên vui mừng quá sớm. Bệnh sốt rét không dễ khỏi nhanh vậy đâu. Hai đứa vẫn cần lên bệnh viện huyện ngay với bác sĩ Kim." Ông Tống – người đưa Tống Tiểu Lỵ đến – tỏ vẻ không muốn đi nữa. Trong mắt ông, con gái không quan trọng bằng con trai, chữa được thì chữa, không chữa được cũng đành chịu, sao phải tốn thêm tiền? Ông lẩm bẩm:"Đi bệnh viện làm gì? Chỗ đó vừa xa, vừa tốn kém. Với lại, vào rồi không biết có ra được không." 

Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam ChủTác giả: Đào Hoa LộTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThời tiết ngày hè, công việc gặt lúa kết thúc, ngô cũng đã được thu hoạch xong, đám nông dân lại có thể thoải mái hơn, có lương thực rồi, nông dân lại bắt đầu tính đến chuyện thu xếp kết hôn, cố gắng không kéo dài đến mùa đông. Bởi vì trời đông giá rét, lúc đó thiếu ăn thiếu mặc, tổ chức việc vui cũng không tiện. Hôm nay Lâm Uyển xuất giá, đối tượng là thông gia từ bé, là Lục Chính Kỳ của nhà họ Lục thôn Đại Loan. Năm ngoái Lục Chính Kỳ tốt nghiệp cấp ba, kết quả đột nhiên ầm ĩ chuyện cách mạng văn hóa, cấp trên hủy bỏ chuyện tuyển sinh của trường cao đẳng, anh ta không thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học lại rối loạn, khắp nơi tác chiến, cho nên anh ta chạy về nhà lánh nạn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh ta đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, thậm chí còn từng nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước, có người nói là vì anh ta yêu cô gái khác, không muốn cưới cô vợ theo kiểu phong kiến từ xưa này. Cô biết đây đều là do những người ghen tị gì đó nói dối, anh ta sẽ… Dù câu nói ngắn gọn, Lâm Uyển hiểu rõ ý anh. Một số người dân thôn quê thường phản ứng thái quá nếu không chữa khỏi bệnh cho người nhà họ. Họ không nhìn nhận những gì bác sĩ đã cố gắng mà lại đổ lỗi, thậm chí làm lớn chuyện để đòi bồi thường. Cô mỉm cười trấn an:"Bác sĩ Kim còn không sợ, tôi cũng đâu có lý do gì phải sợ. Tôi là bác sĩ chân trần được công xã bổ nhiệm, chỉ cần làm hết sức mình là được. Nếu thực sự không cứu nổi, tôi tin đại đội sẽ đứng ra giải quyết."Người làm bác sĩ, quan trọng nhất là phải có lương tâm và trách nhiệm. Chỉ cần đặt bệnh nhân lên hàng đầu, cố gắng hết sức, dù kết quả ra sao cũng không thẹn với lòng.Chẳng mấy chốc, một nhóm người vội vã chạy tới. Tống Hòa Thuận bế đứa con trai, Tống Tiểu Ngưu, trong vòng tay. Đi cùng anh là mẹ đứa bé và ông bà nội. Còn Tống Tiểu Lỵ, cô bé được ông nội đưa đến vì cha mẹ cô bé phải làm việc.Cả hai đứa trẻ đều khoảng bảy, tám tuổi. Dù đã tỉnh lại nhưng sắc mặt vẫn nhợt nhạt, không chút sức sống.Mẹ Tống Tiểu Ngưu bật khóc, giọng nghẹn ngào:"Bác sĩ, cứu thằng bé nhà chúng tôi với!"Người bà thì nước mắt đầm đìa, gương mặt đầy lo âu.Bác sĩ Kim nhanh chóng đặt hai đứa trẻ lên giường, sau đó bảo Lâm Uyển hỗ trợ châm kim. Thấy vậy, mẹ Tống Tiểu Ngưu vội lao tới, nghi ngờ:"Cô có làm được không đấy? Đừng châm bừa, lỡ xảy ra chuyện thì sao?"Bác sĩ Kim lạnh mặt: "Vậy bà mang cháu về đi."Bà cụ nghe vậy thì cắn môi, nước mắt lã chã rơi nhưng không nói thêm lời nào.Lâm Uyển bình tĩnh tiến hành kiểm tra. Cô bắt mạch, quan sát lưỡi và thể trạng của hai đứa trẻ. Dựa vào tình hình, cô cẩn thận quyết định thủ pháp châm cứu phù hợp. Trong sách y thuật, có đề cập rằng châm cứu trước và sau khi bệnh phát tác đều có thể giúp giảm triệu chứng, nhưng cần bác sĩ có kỹ thuật tốt thực hiện.Cô châm kim vào các huyệt quan trọng như đại chùy, giản sử, hậu khê, chí dương. Tùy theo thể trạng của mỗi đứa trẻ, cô điều chỉnh lực châm và thời gian giữ kim khác nhau.Sau nửa tiếng, sắc mặt của hai đứa trẻ cải thiện rõ rệt. Người nhà mừng rỡ reo lên:"Đỡ rồi! Chúng nó đỡ rồi!"Bà cụ lao đến, ôm cháu trai vào lòng:"Ngưu Bảo ơi, đừng làm bà sợ như thế nữa."Lâm Uyển nhẹ nhàng kéo bà cụ ra, nghiêm túc nói:"Không nên vui mừng quá sớm. Bệnh sốt rét không dễ khỏi nhanh vậy đâu. Hai đứa vẫn cần lên bệnh viện huyện ngay với bác sĩ Kim." Ông Tống – người đưa Tống Tiểu Lỵ đến – tỏ vẻ không muốn đi nữa. Trong mắt ông, con gái không quan trọng bằng con trai, chữa được thì chữa, không chữa được cũng đành chịu, sao phải tốn thêm tiền? Ông lẩm bẩm:"Đi bệnh viện làm gì? Chỗ đó vừa xa, vừa tốn kém. Với lại, vào rồi không biết có ra được không." 

Chương 301