Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 517: Hòn sỏi trong mắt Minh gia 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… “Lần này phụ thân điều động đủ vốn liếng, thậm chí tạm gác tiền dâng tặng kinhđô, tập hợp tận bốn mươi vạn lượng!”“Bốn mươi vạn lượng!” Trâu Lỗi trong lòng chấn động, khóe môi cũng run rẩy.Ra giá lớn như vậy mua một tiểu chư hầu ở kinh đô còn được, chẳng lẽ vẫnkhông lay động được cõi lòng Khâm sai đại nhân?Minh Lan Thạch cắn răng nói: “Còn có hai phần mười cổ phần danh nghĩa .”Trâu Lỗi thật sự không dám tin vào lỗ tai mình, hai phần mười cổ phần danhnghĩa này còn đáng sợ hơn cả bốn mươi vạn lượng, làm sao trong tộc lại sẵnlòng dùng khoản lợi ích lớn đến vậy để thu mua Phạm Nhàn? Bình thườngphụng dưỡng Trưởng công chúa cũng không chi trả hào phóng như vậy... thậmchí đây không thể gọi là hào phóng nữa, phải nói là cắt thịt đổi lấy bình an.Minh Lan Thạch chậm rãi nhắm hai mắt lại, mi mắt khẽ nhúc nhích, gương mặtvặn vẹo, chắc trong lòng cực kỳ khó chịu. Trâu Lỗi không dám nói gì thêm,trong xe ngựa lại chìm vào một đợt trầm mặc.Một lúc lâu sau, Minh Lan Thạch giờ đã dần dần thay phụ thân quản lý đại đasố sản nghiệp Minh gia, giờ mới chậm rãi mở hai mắt, từ tốn nói: “Chúng ta đềuđánh giá thấp khẩu vị của Phạm đại nhân, đừng quên vị... phụ thân đại nhân củahắn chính là Thượng thư bộ Hộ trong triều. Bốn mươi vạn tuyệt đối có thể thumua một vị hoàng tử, nhưng thu mua hắn thì không được, thế nên lúc trước đãnói rồi, cách này không thể thực hiện được.”“Bên Trưởng công chúa thì sao?” Trâu Lỗi oán hận nói: “Minh gia chúng ta bỏbao công sức ra giúp Trưởng công chúa, làm sao Trưởng công chúa lại trơ mắtbỏ mặc được?”Minh Lan Thạch suy nghĩ một hồi rồi nhỏ giọng nói: “Đối phó với quan viênmua chuộc không được, thế thì phải hãm hại, bắt đầu từ trung ương mà rồi lanra tứ chi, thế thì phải bỏ công sức vào kinh đô. Trong triều đình, ngấm ngầmmóc nối với quan viên các khu vực, đáng tiếc... có vẻ chiêu này cũng chẳng cótác dụng gì.”“Vì sao?” Trâu Lỗi kinh ngạc.Minh Lan Thạch tự giễu: “Phạm đại nhân là người ra sao? Sau lưng hắn có Trầnviện trưởng đại nhân và Phạm Thượng thư. Lâm tướng tuy từ quan đã lâunhưng dư uy vẫn còn, chỉ cần bệ hạ không thể hiện thái độ, làm gì có quan viênnào dám dựa theo ý chúng ta dâng thư vạch tội hắn? Đô Sát viện các ngươi thìlàm hai lần rồi, tiếc là bị phạt trượng tới lạnh buốt cả tim!”Trâu Lỗi suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói: “Bây giờ không giống khi xưa, nayPhạm đại nhân ở tận Giang Nam xa xôi, không kịp biện giải, lại rời xa Giám Sátviện, phản ứng không được nhanh chóng như xưa... Cho dù quan hệ giữa hắn vàbệ hạ không như bình thường, nhưng ngay cả một vị Hoàng tử chính thức đinữa cũng không thể gây chuyện trong khu vực Giang Nam mà không bị triềuđình triệu hồi về kinh đô... Nếu chúng ta tạo ra một số chuyện, không khéo bệhạ sẽ gọi Phạm đại nhân về.”Minh Lan Thạch chế nhạo: “Đây là chỗ tai hại khi quan viên các ngươi nhìnnhận vấn đề. Các ngươi luôn luôn đặt ánh mắt vào quan tước phẩm cấp và thânphận. Không sai, cho dù là vị vị Hoàng tử chính thức tới Giang Nam, Minh giacũng có cách khiến hắn ủ rũ trở về. Phạm Nhàn chỉ là con tư sinh của bệ hạ,chúng ta không có gì phải sợ, nhưng trong tộc nhìn nhận vấn đề khác với cácquan viên xem xét vấn đề... Trong mắt chúng ta, Phạm đại nhân có quyền, cóbinh, có tiền, danh tiếng cực tốt, mà ra tay lại vô cùng ác độc; cho dù hắn có chỗnào bẩn thỉu, lại bị Giám Sát viện vốn phụ trách phóng đại vết bẩn cho triềuđình rửa sạch toàn bộ, mọi người hoàn toàn không nắm được hắn... Một hòn đácuội trơ trụi, ai mà nuốt xuống bụng được? Hắn còn khó đối phó hơn nhiều sovới bất cứ vị Hoàng tử điện hạ nào.”“Nếu ý của ngươi là kích động bách tính Giang Nam gây chuyện...” Minh LanThạch cười lạnh nói: “Ngươi có tin không, Phạm Nhàn dám điều Hắc Kỵ tới TôChâu, trực tiếp diệt môn Minh gia chúng ta!”Trâu Lỗi hít một hơi lạnh, do dự nói: “Không thể nào? Chẳng lẽ hắn hoàn toànkhông thèm để ý tới... thể diện triều đình à? Luật pháp Khánh Quốc đâu phảiviết ra để chơi.”“Hắn là thằng điên.” Minh Lan Thạch cắn răng hạ giọng mắng: “Một thằng điêntrông ôn hòa lễ độ. Nhưng nếu có thể không trêu chọc hắn thì tốt nhất đừng nêntrêu vào, trừ phi ngươi chắc chắn có thể khiến hắn biến mất khỏi thế giới này.”Trâu Lỗi đột nhiên yên lặng, một lúc lâu sau mới nói đầy ẩn ý: “Đại hội võlâm?”Đây là cách Minh gia âm thầm khống chế võ lâm Giang Nam, chẳng qua khoáclớp áo triều đình, thế nên trong tay Minh gia không có nhiều cao thủ giang hồnhưng lại mượn tay Trâu Lỗi khống chế một số kẻ liều mạng. Lúc này hắn pháthiện Minh gia hoàn toàn không cách nào ra tay với hòn sỏi Khâm sai đại nhân,trong lòng chợt lóe lên ý niệm khác, tiện thể nhắc luôn tới.
“Lần này phụ thân điều động đủ vốn liếng, thậm chí tạm gác tiền dâng tặng kinh
đô, tập hợp tận bốn mươi vạn lượng!”
“Bốn mươi vạn lượng!” Trâu Lỗi trong lòng chấn động, khóe môi cũng run rẩy.
Ra giá lớn như vậy mua một tiểu chư hầu ở kinh đô còn được, chẳng lẽ vẫn
không lay động được cõi lòng Khâm sai đại nhân?
Minh Lan Thạch cắn răng nói: “Còn có hai phần mười cổ phần danh nghĩa .”
Trâu Lỗi thật sự không dám tin vào lỗ tai mình, hai phần mười cổ phần danh
nghĩa này còn đáng sợ hơn cả bốn mươi vạn lượng, làm sao trong tộc lại sẵn
lòng dùng khoản lợi ích lớn đến vậy để thu mua Phạm Nhàn? Bình thường
phụng dưỡng Trưởng công chúa cũng không chi trả hào phóng như vậy... thậm
chí đây không thể gọi là hào phóng nữa, phải nói là cắt thịt đổi lấy bình an.
Minh Lan Thạch chậm rãi nhắm hai mắt lại, mi mắt khẽ nhúc nhích, gương mặt
vặn vẹo, chắc trong lòng cực kỳ khó chịu. Trâu Lỗi không dám nói gì thêm,
trong xe ngựa lại chìm vào một đợt trầm mặc.
Một lúc lâu sau, Minh Lan Thạch giờ đã dần dần thay phụ thân quản lý đại đa
số sản nghiệp Minh gia, giờ mới chậm rãi mở hai mắt, từ tốn nói: “Chúng ta đều
đánh giá thấp khẩu vị của Phạm đại nhân, đừng quên vị... phụ thân đại nhân của
hắn chính là Thượng thư bộ Hộ trong triều. Bốn mươi vạn tuyệt đối có thể thu
mua một vị hoàng tử, nhưng thu mua hắn thì không được, thế nên lúc trước đã
nói rồi, cách này không thể thực hiện được.”
“Bên Trưởng công chúa thì sao?” Trâu Lỗi oán hận nói: “Minh gia chúng ta bỏ
bao công sức ra giúp Trưởng công chúa, làm sao Trưởng công chúa lại trơ mắt
bỏ mặc được?”
Minh Lan Thạch suy nghĩ một hồi rồi nhỏ giọng nói: “Đối phó với quan viên
mua chuộc không được, thế thì phải hãm hại, bắt đầu từ trung ương mà rồi lan
ra tứ chi, thế thì phải bỏ công sức vào kinh đô. Trong triều đình, ngấm ngầm
móc nối với quan viên các khu vực, đáng tiếc... có vẻ chiêu này cũng chẳng có
tác dụng gì.”
“Vì sao?” Trâu Lỗi kinh ngạc.
Minh Lan Thạch tự giễu: “Phạm đại nhân là người ra sao? Sau lưng hắn có Trần
viện trưởng đại nhân và Phạm Thượng thư. Lâm tướng tuy từ quan đã lâu
nhưng dư uy vẫn còn, chỉ cần bệ hạ không thể hiện thái độ, làm gì có quan viên
nào dám dựa theo ý chúng ta dâng thư vạch tội hắn? Đô Sát viện các ngươi thì
làm hai lần rồi, tiếc là bị phạt trượng tới lạnh buốt cả tim!”
Trâu Lỗi suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói: “Bây giờ không giống khi xưa, nay
Phạm đại nhân ở tận Giang Nam xa xôi, không kịp biện giải, lại rời xa Giám Sát
viện, phản ứng không được nhanh chóng như xưa... Cho dù quan hệ giữa hắn và
bệ hạ không như bình thường, nhưng ngay cả một vị Hoàng tử chính thức đi
nữa cũng không thể gây chuyện trong khu vực Giang Nam mà không bị triều
đình triệu hồi về kinh đô... Nếu chúng ta tạo ra một số chuyện, không khéo bệ
hạ sẽ gọi Phạm đại nhân về.”
Minh Lan Thạch chế nhạo: “Đây là chỗ tai hại khi quan viên các ngươi nhìn
nhận vấn đề. Các ngươi luôn luôn đặt ánh mắt vào quan tước phẩm cấp và thân
phận. Không sai, cho dù là vị vị Hoàng tử chính thức tới Giang Nam, Minh gia
cũng có cách khiến hắn ủ rũ trở về. Phạm Nhàn chỉ là con tư sinh của bệ hạ,
chúng ta không có gì phải sợ, nhưng trong tộc nhìn nhận vấn đề khác với các
quan viên xem xét vấn đề... Trong mắt chúng ta, Phạm đại nhân có quyền, có
binh, có tiền, danh tiếng cực tốt, mà ra tay lại vô cùng ác độc; cho dù hắn có chỗ
nào bẩn thỉu, lại bị Giám Sát viện vốn phụ trách phóng đại vết bẩn cho triều
đình rửa sạch toàn bộ, mọi người hoàn toàn không nắm được hắn... Một hòn đá
cuội trơ trụi, ai mà nuốt xuống bụng được? Hắn còn khó đối phó hơn nhiều so
với bất cứ vị Hoàng tử điện hạ nào.”
“Nếu ý của ngươi là kích động bách tính Giang Nam gây chuyện...” Minh Lan
Thạch cười lạnh nói: “Ngươi có tin không, Phạm Nhàn dám điều Hắc Kỵ tới Tô
Châu, trực tiếp diệt môn Minh gia chúng ta!”
Trâu Lỗi hít một hơi lạnh, do dự nói: “Không thể nào? Chẳng lẽ hắn hoàn toàn
không thèm để ý tới... thể diện triều đình à? Luật pháp Khánh Quốc đâu phải
viết ra để chơi.”
“Hắn là thằng điên.” Minh Lan Thạch cắn răng hạ giọng mắng: “Một thằng điên
trông ôn hòa lễ độ. Nhưng nếu có thể không trêu chọc hắn thì tốt nhất đừng nên
trêu vào, trừ phi ngươi chắc chắn có thể khiến hắn biến mất khỏi thế giới này.”
Trâu Lỗi đột nhiên yên lặng, một lúc lâu sau mới nói đầy ẩn ý: “Đại hội võ
lâm?”
Đây là cách Minh gia âm thầm khống chế võ lâm Giang Nam, chẳng qua khoác
lớp áo triều đình, thế nên trong tay Minh gia không có nhiều cao thủ giang hồ
nhưng lại mượn tay Trâu Lỗi khống chế một số kẻ liều mạng. Lúc này hắn phát
hiện Minh gia hoàn toàn không cách nào ra tay với hòn sỏi Khâm sai đại nhân,
trong lòng chợt lóe lên ý niệm khác, tiện thể nhắc luôn tới.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… “Lần này phụ thân điều động đủ vốn liếng, thậm chí tạm gác tiền dâng tặng kinhđô, tập hợp tận bốn mươi vạn lượng!”“Bốn mươi vạn lượng!” Trâu Lỗi trong lòng chấn động, khóe môi cũng run rẩy.Ra giá lớn như vậy mua một tiểu chư hầu ở kinh đô còn được, chẳng lẽ vẫnkhông lay động được cõi lòng Khâm sai đại nhân?Minh Lan Thạch cắn răng nói: “Còn có hai phần mười cổ phần danh nghĩa .”Trâu Lỗi thật sự không dám tin vào lỗ tai mình, hai phần mười cổ phần danhnghĩa này còn đáng sợ hơn cả bốn mươi vạn lượng, làm sao trong tộc lại sẵnlòng dùng khoản lợi ích lớn đến vậy để thu mua Phạm Nhàn? Bình thườngphụng dưỡng Trưởng công chúa cũng không chi trả hào phóng như vậy... thậmchí đây không thể gọi là hào phóng nữa, phải nói là cắt thịt đổi lấy bình an.Minh Lan Thạch chậm rãi nhắm hai mắt lại, mi mắt khẽ nhúc nhích, gương mặtvặn vẹo, chắc trong lòng cực kỳ khó chịu. Trâu Lỗi không dám nói gì thêm,trong xe ngựa lại chìm vào một đợt trầm mặc.Một lúc lâu sau, Minh Lan Thạch giờ đã dần dần thay phụ thân quản lý đại đasố sản nghiệp Minh gia, giờ mới chậm rãi mở hai mắt, từ tốn nói: “Chúng ta đềuđánh giá thấp khẩu vị của Phạm đại nhân, đừng quên vị... phụ thân đại nhân củahắn chính là Thượng thư bộ Hộ trong triều. Bốn mươi vạn tuyệt đối có thể thumua một vị hoàng tử, nhưng thu mua hắn thì không được, thế nên lúc trước đãnói rồi, cách này không thể thực hiện được.”“Bên Trưởng công chúa thì sao?” Trâu Lỗi oán hận nói: “Minh gia chúng ta bỏbao công sức ra giúp Trưởng công chúa, làm sao Trưởng công chúa lại trơ mắtbỏ mặc được?”Minh Lan Thạch suy nghĩ một hồi rồi nhỏ giọng nói: “Đối phó với quan viênmua chuộc không được, thế thì phải hãm hại, bắt đầu từ trung ương mà rồi lanra tứ chi, thế thì phải bỏ công sức vào kinh đô. Trong triều đình, ngấm ngầmmóc nối với quan viên các khu vực, đáng tiếc... có vẻ chiêu này cũng chẳng cótác dụng gì.”“Vì sao?” Trâu Lỗi kinh ngạc.Minh Lan Thạch tự giễu: “Phạm đại nhân là người ra sao? Sau lưng hắn có Trầnviện trưởng đại nhân và Phạm Thượng thư. Lâm tướng tuy từ quan đã lâunhưng dư uy vẫn còn, chỉ cần bệ hạ không thể hiện thái độ, làm gì có quan viênnào dám dựa theo ý chúng ta dâng thư vạch tội hắn? Đô Sát viện các ngươi thìlàm hai lần rồi, tiếc là bị phạt trượng tới lạnh buốt cả tim!”Trâu Lỗi suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói: “Bây giờ không giống khi xưa, nayPhạm đại nhân ở tận Giang Nam xa xôi, không kịp biện giải, lại rời xa Giám Sátviện, phản ứng không được nhanh chóng như xưa... Cho dù quan hệ giữa hắn vàbệ hạ không như bình thường, nhưng ngay cả một vị Hoàng tử chính thức đinữa cũng không thể gây chuyện trong khu vực Giang Nam mà không bị triềuđình triệu hồi về kinh đô... Nếu chúng ta tạo ra một số chuyện, không khéo bệhạ sẽ gọi Phạm đại nhân về.”Minh Lan Thạch chế nhạo: “Đây là chỗ tai hại khi quan viên các ngươi nhìnnhận vấn đề. Các ngươi luôn luôn đặt ánh mắt vào quan tước phẩm cấp và thânphận. Không sai, cho dù là vị vị Hoàng tử chính thức tới Giang Nam, Minh giacũng có cách khiến hắn ủ rũ trở về. Phạm Nhàn chỉ là con tư sinh của bệ hạ,chúng ta không có gì phải sợ, nhưng trong tộc nhìn nhận vấn đề khác với cácquan viên xem xét vấn đề... Trong mắt chúng ta, Phạm đại nhân có quyền, cóbinh, có tiền, danh tiếng cực tốt, mà ra tay lại vô cùng ác độc; cho dù hắn có chỗnào bẩn thỉu, lại bị Giám Sát viện vốn phụ trách phóng đại vết bẩn cho triềuđình rửa sạch toàn bộ, mọi người hoàn toàn không nắm được hắn... Một hòn đácuội trơ trụi, ai mà nuốt xuống bụng được? Hắn còn khó đối phó hơn nhiều sovới bất cứ vị Hoàng tử điện hạ nào.”“Nếu ý của ngươi là kích động bách tính Giang Nam gây chuyện...” Minh LanThạch cười lạnh nói: “Ngươi có tin không, Phạm Nhàn dám điều Hắc Kỵ tới TôChâu, trực tiếp diệt môn Minh gia chúng ta!”Trâu Lỗi hít một hơi lạnh, do dự nói: “Không thể nào? Chẳng lẽ hắn hoàn toànkhông thèm để ý tới... thể diện triều đình à? Luật pháp Khánh Quốc đâu phảiviết ra để chơi.”“Hắn là thằng điên.” Minh Lan Thạch cắn răng hạ giọng mắng: “Một thằng điêntrông ôn hòa lễ độ. Nhưng nếu có thể không trêu chọc hắn thì tốt nhất đừng nêntrêu vào, trừ phi ngươi chắc chắn có thể khiến hắn biến mất khỏi thế giới này.”Trâu Lỗi đột nhiên yên lặng, một lúc lâu sau mới nói đầy ẩn ý: “Đại hội võlâm?”Đây là cách Minh gia âm thầm khống chế võ lâm Giang Nam, chẳng qua khoáclớp áo triều đình, thế nên trong tay Minh gia không có nhiều cao thủ giang hồnhưng lại mượn tay Trâu Lỗi khống chế một số kẻ liều mạng. Lúc này hắn pháthiện Minh gia hoàn toàn không cách nào ra tay với hòn sỏi Khâm sai đại nhân,trong lòng chợt lóe lên ý niệm khác, tiện thể nhắc luôn tới.