Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 524: Giết sạch cả đảo 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Khắp đảo là thi thể khuyết thiếu, thịt lộ cả xương trắng, nối tạng bị móc ra. Bầychim mang đầy vết máu và tử vong bay lượn, chiến đấu với nhau, khí tức củacái chết và nỗi sợ tràn ngập trong biển rộng.Một cánh tay yếu ớt khó nhọc đẩy thi thể bên trên ra, rất cẩn thận đuổi lũ chimcướp biển đáng chết bên cạnh đi. Một cặp mắt căng thẳng nhìn qua khe hở raphía ngoài, xác nhận đám quan binh lên đảo đã ngồi thuyền rời khỏi. Đến giờtên hải tặc gặp đại nạn trên đảo mà không chết mới ôm nỗi sợ hãi trong lòng,trèo từ trong đống thi thể đồng bọn ra ngoài.Trên vai người này đã trúng một đao, máu thịt be bét, nếu không nhờ thân phậncủa hắn cực kỳ mẫn cảm với sát khí của đám quan binh, nhanh chóng giả chết,hơn nữa còn dùng thi thể đồng bọn che giấu cho bản thân, có lẽ hắn cũng chếttừ lâu rồi.Đám quan binh lên đảo đáng ra là đồng bọn với lũ hải tặc này, nhưng đột nhiênđám người kia bộc phát hung tính, ra tay ác độc tới mức khó tả, mãi tới khi tấtcả mọi người trên đảo đều chết sạch. Xem ra vị thủ lĩnh hải tặc kia nên nghĩ tớisớm hơn, Minh gia đến để diệt khẩu.Người may mắn sống sót sắc mặt ngăm đen, vừa nhìn là biết quanh năm sinhsống trên biển, gương mặt bình thường, thần sắc kiên nghị, hai mắt híp lại. Trảiqua đại nạn như vậy nhưng hắn có vẻ không mấy kinh hãi, chỉ ngồi thở hổn hểngiữa đống thi thể đồng bọn, cố gắng ổn định tâm thần, giật y phục đồng bọn ra,chăm chú băng bó vết thương cho mình. Sau đó hắn đứng dậy, tìm kiếm đồ ănnước uống trên đảo.Lúc đám quan binh đi khỏi, chúng cho rằng người trên đảo đã chết sạch nênkhông phá hủy nước sạch và đồ ăn, cho hắn một cơ hội sống sót.Đến lúc ổn định lại tinh thần, trời, cũng đã sáng.Đón lấy ánh bình minh dâng lên trên biển, người kia chậm rãi ngồi xuống bếntàu, nhìn bầy chim khi bay khi hạ cách đó không xa, nhìn thi thể chết thảm củađồng bọn bầu bạn với mình biết cả năm dài, bờ môi hắn trắng bệch nhưng vẫncố nén cảm giác kinh tởm buồn nôn, lật tay cầm một bình nước sạch đổ vàotrong miệng.Người chết đều là đồng bọn của hắn, nhưng hắn sẽ không an táng những ngườinày. Thứ nhất là người chết quá nhiều, một mình hắn làm sao an táng đượcnhiều thi thể nhu vậy. Thứ hai là làm hải tặc, sau khi chết nếu không thể chônthây trong biển thì để đám chim cướp biển này mang theo lên trời, chưa chắc đãlà kết cục không tốt. Ba là bình thường đám hải tặc bọn họ làm không ít việc ác,giết người gian dâm cũng rất thường xuyên, hôm nay bị người khác giết, bịchim ăn thịt, cũng coi là báo ứng.Hắn tên là Thanh Oa Nhi, người bản địa ở Tuyền Châu, gia thế bình thường,năng lực bình thường, hàng năm ra biển làm thủy thủ. Tới năm ngoái conthuyền lớn mà hắn đi cùng bị hải tặc cướp, không biết hắn dùng cách thức gì màmay mắn sống sót, hơn nữa còn gia nhập trong đám hải tặc, bắt đầu trở thànhđồng bọn với hải tặc, gây ra rất nhiều chuyện đáng ghê tởm trong vùng biểnmênh mông ngoài Tuyền Châu.Hải tặc trên đảo này là thế lực lớn nhất trên biển, nhưng rất kỳ quái, bọn họ làmăn không nhiều, hơn nữa dường như thủ lĩnh ra sức che giấu hành tung của độingũ này. Sau khi ở trên đảo một thời gian, cuối cùng Thanh Oa phát hiện hóa rachuyện làm ăn chủ yếu trên đảo là cướp thuyền hàng của Minh gia giao tới TâyDương.Mỗi lần cướp thuyền là tuyệt đối không để lại người sống, nhất là quan viêntriều đình phụ trách áp tải.Chỉ trong thời gian nửa năm, do tính cách tỉnh táo máu lạnh nên Thanh Oa rấtđược thủ lĩnh tán thưởng, trở thành một tiểu đầu mục trong số hải tặc, bắt đầuhiểu biết tường tận chi tiết hơn. Rất đáng tiếc... ngay lúc này, tối hôm qua mộtnhóm thủy sư cường đại tìm thấy hòn đảo này, hơn nữa ra tay cực kỳ tanh máu,đồ sát toàn bộ mọi người trên đảo.Ánh nắng sớm chiếu lên mặt, nhưng không có cảm giác thoái mái, vì xungquanh đâu đâu cũng là máu thịt tử thi. Yếu hầu của Thanh Oa cuộn lên, nhận ratên hải tặc đang bị lũ chim mổ lên đùi vốn ở cùng một hang núi với mình.Thanh Oa chớp mắt uể oải, khó khăn lắm mới đứng dậy được, đi tới bên cạnhthi thể kia, vung cây gậy gỗ đánh đuổi lũ chim hải tặc chết chóc này, nhìn thi thểkia, im lặng một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: “Nếu sống sót trở về, ta sẽ chămsóc cho cha mẹ ngươi!”Nói xong câu này hắn dứt khoát bỏ lại thi thể đồng bọn của mình, đi dọc theocon đường nhỏ bí mật dưới bến tàu tới một hướng khác. Thuyền trên đảo đãchìm hết, nhưng thủ lĩnh của băng hải tặc này còn có hậu chiêu, không biếtthuyền gỗ ở đó có còn không.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Khắp đảo là thi thể khuyết thiếu, thịt lộ cả xương trắng, nối tạng bị móc ra. Bầychim mang đầy vết máu và tử vong bay lượn, chiến đấu với nhau, khí tức củacái chết và nỗi sợ tràn ngập trong biển rộng.Một cánh tay yếu ớt khó nhọc đẩy thi thể bên trên ra, rất cẩn thận đuổi lũ chimcướp biển đáng chết bên cạnh đi. Một cặp mắt căng thẳng nhìn qua khe hở raphía ngoài, xác nhận đám quan binh lên đảo đã ngồi thuyền rời khỏi. Đến giờtên hải tặc gặp đại nạn trên đảo mà không chết mới ôm nỗi sợ hãi trong lòng,trèo từ trong đống thi thể đồng bọn ra ngoài.Trên vai người này đã trúng một đao, máu thịt be bét, nếu không nhờ thân phậncủa hắn cực kỳ mẫn cảm với sát khí của đám quan binh, nhanh chóng giả chết,hơn nữa còn dùng thi thể đồng bọn che giấu cho bản thân, có lẽ hắn cũng chếttừ lâu rồi.Đám quan binh lên đảo đáng ra là đồng bọn với lũ hải tặc này, nhưng đột nhiênđám người kia bộc phát hung tính, ra tay ác độc tới mức khó tả, mãi tới khi tấtcả mọi người trên đảo đều chết sạch. Xem ra vị thủ lĩnh hải tặc kia nên nghĩ tớisớm hơn, Minh gia đến để diệt khẩu.Người may mắn sống sót sắc mặt ngăm đen, vừa nhìn là biết quanh năm sinhsống trên biển, gương mặt bình thường, thần sắc kiên nghị, hai mắt híp lại. Trảiqua đại nạn như vậy nhưng hắn có vẻ không mấy kinh hãi, chỉ ngồi thở hổn hểngiữa đống thi thể đồng bọn, cố gắng ổn định tâm thần, giật y phục đồng bọn ra,chăm chú băng bó vết thương cho mình. Sau đó hắn đứng dậy, tìm kiếm đồ ănnước uống trên đảo.Lúc đám quan binh đi khỏi, chúng cho rằng người trên đảo đã chết sạch nênkhông phá hủy nước sạch và đồ ăn, cho hắn một cơ hội sống sót.Đến lúc ổn định lại tinh thần, trời, cũng đã sáng.Đón lấy ánh bình minh dâng lên trên biển, người kia chậm rãi ngồi xuống bếntàu, nhìn bầy chim khi bay khi hạ cách đó không xa, nhìn thi thể chết thảm củađồng bọn bầu bạn với mình biết cả năm dài, bờ môi hắn trắng bệch nhưng vẫncố nén cảm giác kinh tởm buồn nôn, lật tay cầm một bình nước sạch đổ vàotrong miệng.Người chết đều là đồng bọn của hắn, nhưng hắn sẽ không an táng những ngườinày. Thứ nhất là người chết quá nhiều, một mình hắn làm sao an táng đượcnhiều thi thể nhu vậy. Thứ hai là làm hải tặc, sau khi chết nếu không thể chônthây trong biển thì để đám chim cướp biển này mang theo lên trời, chưa chắc đãlà kết cục không tốt. Ba là bình thường đám hải tặc bọn họ làm không ít việc ác,giết người gian dâm cũng rất thường xuyên, hôm nay bị người khác giết, bịchim ăn thịt, cũng coi là báo ứng.Hắn tên là Thanh Oa Nhi, người bản địa ở Tuyền Châu, gia thế bình thường,năng lực bình thường, hàng năm ra biển làm thủy thủ. Tới năm ngoái conthuyền lớn mà hắn đi cùng bị hải tặc cướp, không biết hắn dùng cách thức gì màmay mắn sống sót, hơn nữa còn gia nhập trong đám hải tặc, bắt đầu trở thànhđồng bọn với hải tặc, gây ra rất nhiều chuyện đáng ghê tởm trong vùng biểnmênh mông ngoài Tuyền Châu.Hải tặc trên đảo này là thế lực lớn nhất trên biển, nhưng rất kỳ quái, bọn họ làmăn không nhiều, hơn nữa dường như thủ lĩnh ra sức che giấu hành tung của độingũ này. Sau khi ở trên đảo một thời gian, cuối cùng Thanh Oa phát hiện hóa rachuyện làm ăn chủ yếu trên đảo là cướp thuyền hàng của Minh gia giao tới TâyDương.Mỗi lần cướp thuyền là tuyệt đối không để lại người sống, nhất là quan viêntriều đình phụ trách áp tải.Chỉ trong thời gian nửa năm, do tính cách tỉnh táo máu lạnh nên Thanh Oa rấtđược thủ lĩnh tán thưởng, trở thành một tiểu đầu mục trong số hải tặc, bắt đầuhiểu biết tường tận chi tiết hơn. Rất đáng tiếc... ngay lúc này, tối hôm qua mộtnhóm thủy sư cường đại tìm thấy hòn đảo này, hơn nữa ra tay cực kỳ tanh máu,đồ sát toàn bộ mọi người trên đảo.Ánh nắng sớm chiếu lên mặt, nhưng không có cảm giác thoái mái, vì xungquanh đâu đâu cũng là máu thịt tử thi. Yếu hầu của Thanh Oa cuộn lên, nhận ratên hải tặc đang bị lũ chim mổ lên đùi vốn ở cùng một hang núi với mình.Thanh Oa chớp mắt uể oải, khó khăn lắm mới đứng dậy được, đi tới bên cạnhthi thể kia, vung cây gậy gỗ đánh đuổi lũ chim hải tặc chết chóc này, nhìn thi thểkia, im lặng một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: “Nếu sống sót trở về, ta sẽ chămsóc cho cha mẹ ngươi!”Nói xong câu này hắn dứt khoát bỏ lại thi thể đồng bọn của mình, đi dọc theocon đường nhỏ bí mật dưới bến tàu tới một hướng khác. Thuyền trên đảo đãchìm hết, nhưng thủ lĩnh của băng hải tặc này còn có hậu chiêu, không biếtthuyền gỗ ở đó có còn không.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Khắp đảo là thi thể khuyết thiếu, thịt lộ cả xương trắng, nối tạng bị móc ra. Bầychim mang đầy vết máu và tử vong bay lượn, chiến đấu với nhau, khí tức củacái chết và nỗi sợ tràn ngập trong biển rộng.Một cánh tay yếu ớt khó nhọc đẩy thi thể bên trên ra, rất cẩn thận đuổi lũ chimcướp biển đáng chết bên cạnh đi. Một cặp mắt căng thẳng nhìn qua khe hở raphía ngoài, xác nhận đám quan binh lên đảo đã ngồi thuyền rời khỏi. Đến giờtên hải tặc gặp đại nạn trên đảo mà không chết mới ôm nỗi sợ hãi trong lòng,trèo từ trong đống thi thể đồng bọn ra ngoài.Trên vai người này đã trúng một đao, máu thịt be bét, nếu không nhờ thân phậncủa hắn cực kỳ mẫn cảm với sát khí của đám quan binh, nhanh chóng giả chết,hơn nữa còn dùng thi thể đồng bọn che giấu cho bản thân, có lẽ hắn cũng chếttừ lâu rồi.Đám quan binh lên đảo đáng ra là đồng bọn với lũ hải tặc này, nhưng đột nhiênđám người kia bộc phát hung tính, ra tay ác độc tới mức khó tả, mãi tới khi tấtcả mọi người trên đảo đều chết sạch. Xem ra vị thủ lĩnh hải tặc kia nên nghĩ tớisớm hơn, Minh gia đến để diệt khẩu.Người may mắn sống sót sắc mặt ngăm đen, vừa nhìn là biết quanh năm sinhsống trên biển, gương mặt bình thường, thần sắc kiên nghị, hai mắt híp lại. Trảiqua đại nạn như vậy nhưng hắn có vẻ không mấy kinh hãi, chỉ ngồi thở hổn hểngiữa đống thi thể đồng bọn, cố gắng ổn định tâm thần, giật y phục đồng bọn ra,chăm chú băng bó vết thương cho mình. Sau đó hắn đứng dậy, tìm kiếm đồ ănnước uống trên đảo.Lúc đám quan binh đi khỏi, chúng cho rằng người trên đảo đã chết sạch nênkhông phá hủy nước sạch và đồ ăn, cho hắn một cơ hội sống sót.Đến lúc ổn định lại tinh thần, trời, cũng đã sáng.Đón lấy ánh bình minh dâng lên trên biển, người kia chậm rãi ngồi xuống bếntàu, nhìn bầy chim khi bay khi hạ cách đó không xa, nhìn thi thể chết thảm củađồng bọn bầu bạn với mình biết cả năm dài, bờ môi hắn trắng bệch nhưng vẫncố nén cảm giác kinh tởm buồn nôn, lật tay cầm một bình nước sạch đổ vàotrong miệng.Người chết đều là đồng bọn của hắn, nhưng hắn sẽ không an táng những ngườinày. Thứ nhất là người chết quá nhiều, một mình hắn làm sao an táng đượcnhiều thi thể nhu vậy. Thứ hai là làm hải tặc, sau khi chết nếu không thể chônthây trong biển thì để đám chim cướp biển này mang theo lên trời, chưa chắc đãlà kết cục không tốt. Ba là bình thường đám hải tặc bọn họ làm không ít việc ác,giết người gian dâm cũng rất thường xuyên, hôm nay bị người khác giết, bịchim ăn thịt, cũng coi là báo ứng.Hắn tên là Thanh Oa Nhi, người bản địa ở Tuyền Châu, gia thế bình thường,năng lực bình thường, hàng năm ra biển làm thủy thủ. Tới năm ngoái conthuyền lớn mà hắn đi cùng bị hải tặc cướp, không biết hắn dùng cách thức gì màmay mắn sống sót, hơn nữa còn gia nhập trong đám hải tặc, bắt đầu trở thànhđồng bọn với hải tặc, gây ra rất nhiều chuyện đáng ghê tởm trong vùng biểnmênh mông ngoài Tuyền Châu.Hải tặc trên đảo này là thế lực lớn nhất trên biển, nhưng rất kỳ quái, bọn họ làmăn không nhiều, hơn nữa dường như thủ lĩnh ra sức che giấu hành tung của độingũ này. Sau khi ở trên đảo một thời gian, cuối cùng Thanh Oa phát hiện hóa rachuyện làm ăn chủ yếu trên đảo là cướp thuyền hàng của Minh gia giao tới TâyDương.Mỗi lần cướp thuyền là tuyệt đối không để lại người sống, nhất là quan viêntriều đình phụ trách áp tải.Chỉ trong thời gian nửa năm, do tính cách tỉnh táo máu lạnh nên Thanh Oa rấtđược thủ lĩnh tán thưởng, trở thành một tiểu đầu mục trong số hải tặc, bắt đầuhiểu biết tường tận chi tiết hơn. Rất đáng tiếc... ngay lúc này, tối hôm qua mộtnhóm thủy sư cường đại tìm thấy hòn đảo này, hơn nữa ra tay cực kỳ tanh máu,đồ sát toàn bộ mọi người trên đảo.Ánh nắng sớm chiếu lên mặt, nhưng không có cảm giác thoái mái, vì xungquanh đâu đâu cũng là máu thịt tử thi. Yếu hầu của Thanh Oa cuộn lên, nhận ratên hải tặc đang bị lũ chim mổ lên đùi vốn ở cùng một hang núi với mình.Thanh Oa chớp mắt uể oải, khó khăn lắm mới đứng dậy được, đi tới bên cạnhthi thể kia, vung cây gậy gỗ đánh đuổi lũ chim hải tặc chết chóc này, nhìn thi thểkia, im lặng một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: “Nếu sống sót trở về, ta sẽ chămsóc cho cha mẹ ngươi!”Nói xong câu này hắn dứt khoát bỏ lại thi thể đồng bọn của mình, đi dọc theocon đường nhỏ bí mật dưới bến tàu tới một hướng khác. Thuyền trên đảo đãchìm hết, nhưng thủ lĩnh của băng hải tặc này còn có hậu chiêu, không biếtthuyền gỗ ở đó có còn không.