Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 526: Mẹ con Minh gia 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lão phu nhân tiếp tục lạnh giọng nói: “Viên đại gia là nữ nhân của thế tử, ngươibảo Lan Thạch đừng có chảy nước miếng nữa. Hơn nữa không phải ngươikhông biết, Phạm gia hận Viên Mộng tới thấu xương, nếu để Phạm Nhàn nhậnra Viên Mộng đang ở thành Tô Châu, chỉ e hắn sẽ lập tức giết cô ả. Lan Thạchqua lại với cô ả, cũng nguy hiểm lây.”Minh Thanh Đạt gật đầu đáp ứng, đang định rời khỏi phòng, không ngờ lão mẫuthân lại giữ hắn lại, im lặng một hồi rồi lo lắng hỏi: “Bố trí của chúng ta dẫu saocũng chỉ là bố trí của chúng ta, ta cứ cảm thấy sau khi Tiểu Phạm đại nhân dùngthử đoạn cứng rắn chấn chỉnh Nội Khố, không thể yên tĩnh như vậy mới đúng.”Minh Thanh Đạt suy nghĩ một lúc rồi bình tĩnh đáp: “Mẫu thân yên tâm, dù saochúng ta cũng là đại tộc có máu mặt trong thiên hạ, không có chứng cứ xácthực, cho dù là Khâm sai cũng không dám tùy tiện ra tay.”Minh lão thái quân lông mày bạc trắng, gương mặt đầy nếp nhăn, mang đậm vẻlõi đời và lạnh lùng. Bà lão lạnh giọng nói: “Không dám? Bốn mươi vạn lượngbạc trắng lóa mà hắn còn không muốn. Chắc chắn hắn còn muốn nhiều hơn nữa,trong thiên hạ này ngoài Minh gia ra còn ai có thể cho hắn nhiều bạc như vậy?”Đúng thật là vậy, bốn mươi vạn lượng bạc trắng, trong thời gian ngắn ngủi màxoay sở được, đồng thời đưa tới tay Phạm Nhàn, năng lực đó đủ khiến thế nhânkinh hãi. Tuy rất bất ngờ là Phạm Nhàn không chịu nhận, nhưng khoản hối lộ cóthể nói là lớn nhất trên đời này đã có thể ghi vào sử sách. Bốn mươi vạn lượngbạc trắng mà Phạm Nhàn cũng không cần, đương nhiên thứ y muốn còn lớn hơnnữa.“Con cũng nghĩ tới rồi.” Minh Thanh Đạt không hề hoang mang nói: “Khâm saiđại nhân không nhận bạc, cũng không hoàn toàn là chuyện xấu. Mới tháng chínnăm ngoái thôi, Thôi gia từng tặng một lèo hai vạn lượng bạc, Tiểu Phạm đạinhân tươi cười nhận lấy, nhưng quay đầu lại là tiêu diệt Thôi gia. Cho nên nhậnbạc hay không nhận bạc, không thể hiện được vị đại nhân kỳ quái này có suynghĩ gì không.”Từ cổ chí kim, nhận bạc làm việc là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Còn như PhạmNhàn nhận hai vạn lượng bạc trắng của Thôi gia nhưng không cho chút lợi íchnào thì thôi, còn ra chiêu lôi đình xô đổ cả Thôi gia, đúng là chuyện hiếm thấy.Hành động này hoàn toàn phá hủy uy tín của Phạm Nhàn trong giới giang hồ ănhối lộ, thương nhân Giang Nam cũng cực kỳ căm hận chuyện này.Hai gò má của lão thái quân Minh gia đã không còn sức lực, một khi cười lêntrông cực kỳ đáng sợ, chế nhạo nói: “Thôi gia đúng là thiếu phóng khoáng, nhìnnhận mọi chuyện cũng sai. Con trai bảo bối của hắn đắc tội với Phạm Nhàn ởkinh thành Bắc Tề, bị phạt quỳ cả nửa đêm, thế mà đòi dùng hai vạn lượng bạcđể hòa giải? Tiểu Phạm đại nhân nhận đống bạc này không phải để làm việc choThôi gia mà chỉ thể hiện là hắn không tiếp tục thù hận gì chuyện đối đầu ở kinhthành nữa, còn sau đó, ai mà biết được.”Nói tới đây, vị lão phu nhân lại nhíu mày hỏi: “Tuệ Nhi thế nào rồi?”Minh Thanh Đạt trả lời: “Tâm trạng khá hơn rồi.”Hai nhà Thôi Minh được Trưởng công chúa âm thầm bố trí tiến hành thông gia.Tuệ Nhi vừa được nhắc tới là chính thê của con cháu đời ba Minh gia Minh LanThạch, Thôi Chỉ Tuệ. Sau khi Thôi gia bị Phạm Nhàn đẩy ngã, tuy những nhânvật đứng đầu được Yến Tiểu Ất bảo vệ, vẫn còn sống, nhưng nhà tan cửa nát,gió lùa ngàn nơi. Cô dâu được gả vào Minh gia cũng không khỏi kinh hãi, ngàyngày lấy nước mắt rửa mặt.Sau khi nhắc qua việc nhà, đề tài lại chuyển về chuyện chính, Minh lão tháiquân híp mắt nói: “Hôm trước chưởng quầy của Thái Bình tiền trang đã nói, lầnnày bạc mà chúng ta gửi trong đó đã bị gom gần hết rồi. Nhưng mấy ngày trướccon mới nói với ta về Chiêu Thương tiền trang... có lai lịch gì? Sao ta chưa từngnghe nói?”“Con hơi lo về bên Thái Bình tiền trang.” Minh Thanh Đạt nhíu mày nói: “Lúctrước nhắc tới Sử Xiển Lập, nghe nói hắn nhắc tới vài khoản bạc ngân lượng sốlượng cực lớn, nếu triều đình hay Khâm sai đại nhân mai phục thủ đoạn gì đó,con sợ tới lúc đó sẽ có vấn đề.”Hắn thấy mẫu thân vẫn đang trầm tư không nói năng gì nên tiếp tục nói: “ChiêuThương tiền trang vừa được thành lập, năm ngoái mới bắt đầu xuất hiện bênĐông Di thành. Ngài cũng biết rồi đấy, đại đa số tiền trang hiện tại đều bắtnguồn từ Đông Di. Con đã sai người tra xét cổ phần và bối cảnh sau lưng, chắckhông có vấn đề gì. Nhi tử nghĩ là, nếu lần Nội Khố chiêu mua này bị Khâm saiđẩy giá, hàng hóa buôn bán sau này cũng cần cam đoan, ngoài Thái Bình tiềntrang cũng phải lưu lại con đường khác.”
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lão phu nhân tiếp tục lạnh giọng nói: “Viên đại gia là nữ nhân của thế tử, ngươibảo Lan Thạch đừng có chảy nước miếng nữa. Hơn nữa không phải ngươikhông biết, Phạm gia hận Viên Mộng tới thấu xương, nếu để Phạm Nhàn nhậnra Viên Mộng đang ở thành Tô Châu, chỉ e hắn sẽ lập tức giết cô ả. Lan Thạchqua lại với cô ả, cũng nguy hiểm lây.”Minh Thanh Đạt gật đầu đáp ứng, đang định rời khỏi phòng, không ngờ lão mẫuthân lại giữ hắn lại, im lặng một hồi rồi lo lắng hỏi: “Bố trí của chúng ta dẫu saocũng chỉ là bố trí của chúng ta, ta cứ cảm thấy sau khi Tiểu Phạm đại nhân dùngthử đoạn cứng rắn chấn chỉnh Nội Khố, không thể yên tĩnh như vậy mới đúng.”Minh Thanh Đạt suy nghĩ một lúc rồi bình tĩnh đáp: “Mẫu thân yên tâm, dù saochúng ta cũng là đại tộc có máu mặt trong thiên hạ, không có chứng cứ xácthực, cho dù là Khâm sai cũng không dám tùy tiện ra tay.”Minh lão thái quân lông mày bạc trắng, gương mặt đầy nếp nhăn, mang đậm vẻlõi đời và lạnh lùng. Bà lão lạnh giọng nói: “Không dám? Bốn mươi vạn lượngbạc trắng lóa mà hắn còn không muốn. Chắc chắn hắn còn muốn nhiều hơn nữa,trong thiên hạ này ngoài Minh gia ra còn ai có thể cho hắn nhiều bạc như vậy?”Đúng thật là vậy, bốn mươi vạn lượng bạc trắng, trong thời gian ngắn ngủi màxoay sở được, đồng thời đưa tới tay Phạm Nhàn, năng lực đó đủ khiến thế nhânkinh hãi. Tuy rất bất ngờ là Phạm Nhàn không chịu nhận, nhưng khoản hối lộ cóthể nói là lớn nhất trên đời này đã có thể ghi vào sử sách. Bốn mươi vạn lượngbạc trắng mà Phạm Nhàn cũng không cần, đương nhiên thứ y muốn còn lớn hơnnữa.“Con cũng nghĩ tới rồi.” Minh Thanh Đạt không hề hoang mang nói: “Khâm saiđại nhân không nhận bạc, cũng không hoàn toàn là chuyện xấu. Mới tháng chínnăm ngoái thôi, Thôi gia từng tặng một lèo hai vạn lượng bạc, Tiểu Phạm đạinhân tươi cười nhận lấy, nhưng quay đầu lại là tiêu diệt Thôi gia. Cho nên nhậnbạc hay không nhận bạc, không thể hiện được vị đại nhân kỳ quái này có suynghĩ gì không.”Từ cổ chí kim, nhận bạc làm việc là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Còn như PhạmNhàn nhận hai vạn lượng bạc trắng của Thôi gia nhưng không cho chút lợi íchnào thì thôi, còn ra chiêu lôi đình xô đổ cả Thôi gia, đúng là chuyện hiếm thấy.Hành động này hoàn toàn phá hủy uy tín của Phạm Nhàn trong giới giang hồ ănhối lộ, thương nhân Giang Nam cũng cực kỳ căm hận chuyện này.Hai gò má của lão thái quân Minh gia đã không còn sức lực, một khi cười lêntrông cực kỳ đáng sợ, chế nhạo nói: “Thôi gia đúng là thiếu phóng khoáng, nhìnnhận mọi chuyện cũng sai. Con trai bảo bối của hắn đắc tội với Phạm Nhàn ởkinh thành Bắc Tề, bị phạt quỳ cả nửa đêm, thế mà đòi dùng hai vạn lượng bạcđể hòa giải? Tiểu Phạm đại nhân nhận đống bạc này không phải để làm việc choThôi gia mà chỉ thể hiện là hắn không tiếp tục thù hận gì chuyện đối đầu ở kinhthành nữa, còn sau đó, ai mà biết được.”Nói tới đây, vị lão phu nhân lại nhíu mày hỏi: “Tuệ Nhi thế nào rồi?”Minh Thanh Đạt trả lời: “Tâm trạng khá hơn rồi.”Hai nhà Thôi Minh được Trưởng công chúa âm thầm bố trí tiến hành thông gia.Tuệ Nhi vừa được nhắc tới là chính thê của con cháu đời ba Minh gia Minh LanThạch, Thôi Chỉ Tuệ. Sau khi Thôi gia bị Phạm Nhàn đẩy ngã, tuy những nhânvật đứng đầu được Yến Tiểu Ất bảo vệ, vẫn còn sống, nhưng nhà tan cửa nát,gió lùa ngàn nơi. Cô dâu được gả vào Minh gia cũng không khỏi kinh hãi, ngàyngày lấy nước mắt rửa mặt.Sau khi nhắc qua việc nhà, đề tài lại chuyển về chuyện chính, Minh lão tháiquân híp mắt nói: “Hôm trước chưởng quầy của Thái Bình tiền trang đã nói, lầnnày bạc mà chúng ta gửi trong đó đã bị gom gần hết rồi. Nhưng mấy ngày trướccon mới nói với ta về Chiêu Thương tiền trang... có lai lịch gì? Sao ta chưa từngnghe nói?”“Con hơi lo về bên Thái Bình tiền trang.” Minh Thanh Đạt nhíu mày nói: “Lúctrước nhắc tới Sử Xiển Lập, nghe nói hắn nhắc tới vài khoản bạc ngân lượng sốlượng cực lớn, nếu triều đình hay Khâm sai đại nhân mai phục thủ đoạn gì đó,con sợ tới lúc đó sẽ có vấn đề.”Hắn thấy mẫu thân vẫn đang trầm tư không nói năng gì nên tiếp tục nói: “ChiêuThương tiền trang vừa được thành lập, năm ngoái mới bắt đầu xuất hiện bênĐông Di thành. Ngài cũng biết rồi đấy, đại đa số tiền trang hiện tại đều bắtnguồn từ Đông Di. Con đã sai người tra xét cổ phần và bối cảnh sau lưng, chắckhông có vấn đề gì. Nhi tử nghĩ là, nếu lần Nội Khố chiêu mua này bị Khâm saiđẩy giá, hàng hóa buôn bán sau này cũng cần cam đoan, ngoài Thái Bình tiềntrang cũng phải lưu lại con đường khác.”
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lão phu nhân tiếp tục lạnh giọng nói: “Viên đại gia là nữ nhân của thế tử, ngươibảo Lan Thạch đừng có chảy nước miếng nữa. Hơn nữa không phải ngươikhông biết, Phạm gia hận Viên Mộng tới thấu xương, nếu để Phạm Nhàn nhậnra Viên Mộng đang ở thành Tô Châu, chỉ e hắn sẽ lập tức giết cô ả. Lan Thạchqua lại với cô ả, cũng nguy hiểm lây.”Minh Thanh Đạt gật đầu đáp ứng, đang định rời khỏi phòng, không ngờ lão mẫuthân lại giữ hắn lại, im lặng một hồi rồi lo lắng hỏi: “Bố trí của chúng ta dẫu saocũng chỉ là bố trí của chúng ta, ta cứ cảm thấy sau khi Tiểu Phạm đại nhân dùngthử đoạn cứng rắn chấn chỉnh Nội Khố, không thể yên tĩnh như vậy mới đúng.”Minh Thanh Đạt suy nghĩ một lúc rồi bình tĩnh đáp: “Mẫu thân yên tâm, dù saochúng ta cũng là đại tộc có máu mặt trong thiên hạ, không có chứng cứ xácthực, cho dù là Khâm sai cũng không dám tùy tiện ra tay.”Minh lão thái quân lông mày bạc trắng, gương mặt đầy nếp nhăn, mang đậm vẻlõi đời và lạnh lùng. Bà lão lạnh giọng nói: “Không dám? Bốn mươi vạn lượngbạc trắng lóa mà hắn còn không muốn. Chắc chắn hắn còn muốn nhiều hơn nữa,trong thiên hạ này ngoài Minh gia ra còn ai có thể cho hắn nhiều bạc như vậy?”Đúng thật là vậy, bốn mươi vạn lượng bạc trắng, trong thời gian ngắn ngủi màxoay sở được, đồng thời đưa tới tay Phạm Nhàn, năng lực đó đủ khiến thế nhânkinh hãi. Tuy rất bất ngờ là Phạm Nhàn không chịu nhận, nhưng khoản hối lộ cóthể nói là lớn nhất trên đời này đã có thể ghi vào sử sách. Bốn mươi vạn lượngbạc trắng mà Phạm Nhàn cũng không cần, đương nhiên thứ y muốn còn lớn hơnnữa.“Con cũng nghĩ tới rồi.” Minh Thanh Đạt không hề hoang mang nói: “Khâm saiđại nhân không nhận bạc, cũng không hoàn toàn là chuyện xấu. Mới tháng chínnăm ngoái thôi, Thôi gia từng tặng một lèo hai vạn lượng bạc, Tiểu Phạm đạinhân tươi cười nhận lấy, nhưng quay đầu lại là tiêu diệt Thôi gia. Cho nên nhậnbạc hay không nhận bạc, không thể hiện được vị đại nhân kỳ quái này có suynghĩ gì không.”Từ cổ chí kim, nhận bạc làm việc là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Còn như PhạmNhàn nhận hai vạn lượng bạc trắng của Thôi gia nhưng không cho chút lợi íchnào thì thôi, còn ra chiêu lôi đình xô đổ cả Thôi gia, đúng là chuyện hiếm thấy.Hành động này hoàn toàn phá hủy uy tín của Phạm Nhàn trong giới giang hồ ănhối lộ, thương nhân Giang Nam cũng cực kỳ căm hận chuyện này.Hai gò má của lão thái quân Minh gia đã không còn sức lực, một khi cười lêntrông cực kỳ đáng sợ, chế nhạo nói: “Thôi gia đúng là thiếu phóng khoáng, nhìnnhận mọi chuyện cũng sai. Con trai bảo bối của hắn đắc tội với Phạm Nhàn ởkinh thành Bắc Tề, bị phạt quỳ cả nửa đêm, thế mà đòi dùng hai vạn lượng bạcđể hòa giải? Tiểu Phạm đại nhân nhận đống bạc này không phải để làm việc choThôi gia mà chỉ thể hiện là hắn không tiếp tục thù hận gì chuyện đối đầu ở kinhthành nữa, còn sau đó, ai mà biết được.”Nói tới đây, vị lão phu nhân lại nhíu mày hỏi: “Tuệ Nhi thế nào rồi?”Minh Thanh Đạt trả lời: “Tâm trạng khá hơn rồi.”Hai nhà Thôi Minh được Trưởng công chúa âm thầm bố trí tiến hành thông gia.Tuệ Nhi vừa được nhắc tới là chính thê của con cháu đời ba Minh gia Minh LanThạch, Thôi Chỉ Tuệ. Sau khi Thôi gia bị Phạm Nhàn đẩy ngã, tuy những nhânvật đứng đầu được Yến Tiểu Ất bảo vệ, vẫn còn sống, nhưng nhà tan cửa nát,gió lùa ngàn nơi. Cô dâu được gả vào Minh gia cũng không khỏi kinh hãi, ngàyngày lấy nước mắt rửa mặt.Sau khi nhắc qua việc nhà, đề tài lại chuyển về chuyện chính, Minh lão tháiquân híp mắt nói: “Hôm trước chưởng quầy của Thái Bình tiền trang đã nói, lầnnày bạc mà chúng ta gửi trong đó đã bị gom gần hết rồi. Nhưng mấy ngày trướccon mới nói với ta về Chiêu Thương tiền trang... có lai lịch gì? Sao ta chưa từngnghe nói?”“Con hơi lo về bên Thái Bình tiền trang.” Minh Thanh Đạt nhíu mày nói: “Lúctrước nhắc tới Sử Xiển Lập, nghe nói hắn nhắc tới vài khoản bạc ngân lượng sốlượng cực lớn, nếu triều đình hay Khâm sai đại nhân mai phục thủ đoạn gì đó,con sợ tới lúc đó sẽ có vấn đề.”Hắn thấy mẫu thân vẫn đang trầm tư không nói năng gì nên tiếp tục nói: “ChiêuThương tiền trang vừa được thành lập, năm ngoái mới bắt đầu xuất hiện bênĐông Di thành. Ngài cũng biết rồi đấy, đại đa số tiền trang hiện tại đều bắtnguồn từ Đông Di. Con đã sai người tra xét cổ phần và bối cảnh sau lưng, chắckhông có vấn đề gì. Nhi tử nghĩ là, nếu lần Nội Khố chiêu mua này bị Khâm saiđẩy giá, hàng hóa buôn bán sau này cũng cần cam đoan, ngoài Thái Bình tiềntrang cũng phải lưu lại con đường khác.”