Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 535: Nội Khố mở cửa 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Khánh lịch, năm thứ sáu, tháng ba, ngày hai mươi hai, có người nói là đại cát,thế nên sau khi Khâm sai đại nhân kiêm Chính sứ Nội Khố Chuyển Vận ti PhạmNhàn tới Giang Nam, Nội Khố lần đầu tiên mở cửa chiêu mua, ấn định vàongày này.Ngày này cảnh xuân tươi mới, gió nhẹ mang hơi ấm, trong thành Tô Châu cáccông tử sĩ nữ dồn dập đi ra ngoài thành đạp thanh, trên quan đạo rộng rãi cỏchưa dài đã đổ, oanh chưa bay đã sợ. Ngoài thành núi xanh trập trùng, nướcbiếc róc rách, lại trở thành nơi thích hợp cho các nhóm nam nữ quyến rũ lẫnnhau. Trong không khí lan tỏa hương vị tươi mát mỹ hảo.Trong thành Tô Châu lại là cảnh tượng khác, từ phủ Tổng đốc Giang Nam đi vềphía nam bảy mươi bốn trượng là tới phủ nha Tô Châu - địa điểm thường trúcủa Nội Khố Chuyển Vận ti. Bất luận là nha môn các ti trong khu vực GiangNam hay nha môn Tô Châu phủ đều được mở ở vùng này. Đây là nơi quan chứctụ tập, lúc bình thường cũng là nơi phòng bị nghiêm ngặt, canh gác chặt chẽnhất. Hôm nay trong đó lại thấy quân sĩ đi lại hai đầu đường, ai nấy cầm trườngthương trên tay, lại có nha dịch xốc lại tinh thần, cố chịu cảm giác buồn ngủ lúcxuân sang, chăm chú quan sát động tĩnh khắp nơi.Cả một phạm vi lớn đã được khống chế chặt chẽ.Hàng năm tới ngày Nội Khố mở cửa, tình hình đều như vậy, thứ nhất là trongtay thương nhân lớn từ các nơi mang theo quá nhiều bạc, hai là chuyện chủ trìNội Khố mở cửa, ngoại trừ quan viên Chuyển Vận ti ra trong cung còn phái tháigiám tới theo dõi và đối chiếu; Tổng đốc khu vực Giang Nam cũng có mặt dựthính, mà trong thời điểm này càng không thể thiếu đám Ngự sử Đô Sát viện cảngày không có việc gì làm. Lượng bạc tập trung hôm nay quá nhiều, đại quanquá đông, thế nên vấn đề an toàn trở nên cực kỳ quan trọng.May là Tô Châu nằm cạnh Đại Giang, Khánh Quốc lại có vũ lực cường thịnh,không có thế lực nào dám có hành động thăm dò, ngay cả lũ trộm cắp vặt trongthành Tô Châu cũng sớm bị đuổi ra bên ngoài thành.Đúng là thời tiết thanh minh, thích hợp để thu tiền....Dựa theo thông lệ, Chuyển Vận ti đưa ra một gian trạch viện lớn. Khu nhà nàycực kỳ rộng rãi, men theo hai bên sảnh chính là gian phòng ngăn cách, nghe nóilà trường thi của học sinh trong vùng Giang Nam từ tiền triều, sau này Hoàngđế Khánh Quốc xuôi nam tuần tra Nội Khố, phát hiện kết cấu này thích hợp đểtiến hành chiêu mua cho nên quyết định triển khai tại đây, sau thành thông lệ.Bình thường gian trạch viện để không này nằm trong khu vực cao cấp nhất củaTô Châu, được Chuyển Vận ti cho nha môn phủ Tổng đốc mượn để quản lý sổsách, nhưng đến giữa tháng ba là trả lại cho nha môn Chuyển Vận ti.Từ hơn mười ngày trước đã bắt đầu quét tước tu sửa, bây giờ tòa trạch viện nàycực kỳ sáng sủa, sạch sẽ không chút bụi bặm.Bên ngoài trạch viện có binh sĩ canh gác, ngoài rìa nội đường trạch viện là vàihộ vệ gương mặt bình thường, ánh sáng ngoài hành lang hơi âm u, chỉ loángthoáng thấy có xếp dãy bốn cái ghế thái sư, đặt phía sau bàn.Khi chi nhánh Tô Châu của Tân Phong quán ở phố nam kinh đô bán xong bánhbao tẩm đường, cuối cùng gian trạch viện này cũng mở cửa.Những thương nhân lớn tới từ các châu không hề hỗn loạn, rất có trật tự đi lênbậc thềm, coi như không thấy ánh mắt cảnh giác của các binh sĩ bên cạnh. Thờigian mười mấy năm, bọn họ sớm đã hiểu rõ toàn bộ trình tự.Phía sau mỗi thương nhân thường đại biểu cho một gia tộc và phe phái quantrường phía sau gia tộc đó. Nội Khố mở cửa là chuyện trọng đại, cho nên đạidiện tới đây hôm nay đều là người thay mặt cho gia tộc, chẳng qua nhân số hoàntoàn không nhiều. Phía sau các thương nhân này đều dẫn theo đầy tớ và tiênsinh thu chi, còn khiêng theo rương hòm, sổ sách và các công cụ liên quan.Đi phía trước mọi người, đương nhiên là đại diện của Minh gia.Từ năm trước trở đi, Minh gia đã bắt đầu chuyển giao đại đa số quyền lợi tới tayMinh Lan Thạch thiếu gia, Minh lão gia đã rất ít khi xuất đầu lộ diện. Nhưngkhiến đông đảo thương nhân lớn ở đây kinh ngạc là, hôm nay vị Minh lão gia tửMinh Thanh Đạt lại đích thân tới đại trạch viên này!Minh Thanh Đạt híp đôi mắt mệt mỏi lại, chắp tay chào các vị đồng nghiệp,vuốt chòm râu dài dưới cằm rồi ngạo nghễ đi vào trong cửa.Các thương nhân Giang Nam loáng thoáng xu thế theo Minh gia cầm đầu,nhanh chóng đáp lễ vị lão gia này, theo sau hắn bước vào trong cửa. Không aicó cảm giác mất tự nhiên, đã là Nội Khố chiêu mua, đương nhiên Minh gia phảiđi trước. Mọi người chỉ không hiểu, vì sao hôm nay Minh gia lại thận trọng nhưvậy, mời cả lão gia tử ra mặt.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Khánh lịch, năm thứ sáu, tháng ba, ngày hai mươi hai, có người nói là đại cát,thế nên sau khi Khâm sai đại nhân kiêm Chính sứ Nội Khố Chuyển Vận ti PhạmNhàn tới Giang Nam, Nội Khố lần đầu tiên mở cửa chiêu mua, ấn định vàongày này.Ngày này cảnh xuân tươi mới, gió nhẹ mang hơi ấm, trong thành Tô Châu cáccông tử sĩ nữ dồn dập đi ra ngoài thành đạp thanh, trên quan đạo rộng rãi cỏchưa dài đã đổ, oanh chưa bay đã sợ. Ngoài thành núi xanh trập trùng, nướcbiếc róc rách, lại trở thành nơi thích hợp cho các nhóm nam nữ quyến rũ lẫnnhau. Trong không khí lan tỏa hương vị tươi mát mỹ hảo.Trong thành Tô Châu lại là cảnh tượng khác, từ phủ Tổng đốc Giang Nam đi vềphía nam bảy mươi bốn trượng là tới phủ nha Tô Châu - địa điểm thường trúcủa Nội Khố Chuyển Vận ti. Bất luận là nha môn các ti trong khu vực GiangNam hay nha môn Tô Châu phủ đều được mở ở vùng này. Đây là nơi quan chứctụ tập, lúc bình thường cũng là nơi phòng bị nghiêm ngặt, canh gác chặt chẽnhất. Hôm nay trong đó lại thấy quân sĩ đi lại hai đầu đường, ai nấy cầm trườngthương trên tay, lại có nha dịch xốc lại tinh thần, cố chịu cảm giác buồn ngủ lúcxuân sang, chăm chú quan sát động tĩnh khắp nơi.Cả một phạm vi lớn đã được khống chế chặt chẽ.Hàng năm tới ngày Nội Khố mở cửa, tình hình đều như vậy, thứ nhất là trongtay thương nhân lớn từ các nơi mang theo quá nhiều bạc, hai là chuyện chủ trìNội Khố mở cửa, ngoại trừ quan viên Chuyển Vận ti ra trong cung còn phái tháigiám tới theo dõi và đối chiếu; Tổng đốc khu vực Giang Nam cũng có mặt dựthính, mà trong thời điểm này càng không thể thiếu đám Ngự sử Đô Sát viện cảngày không có việc gì làm. Lượng bạc tập trung hôm nay quá nhiều, đại quanquá đông, thế nên vấn đề an toàn trở nên cực kỳ quan trọng.May là Tô Châu nằm cạnh Đại Giang, Khánh Quốc lại có vũ lực cường thịnh,không có thế lực nào dám có hành động thăm dò, ngay cả lũ trộm cắp vặt trongthành Tô Châu cũng sớm bị đuổi ra bên ngoài thành.Đúng là thời tiết thanh minh, thích hợp để thu tiền....Dựa theo thông lệ, Chuyển Vận ti đưa ra một gian trạch viện lớn. Khu nhà nàycực kỳ rộng rãi, men theo hai bên sảnh chính là gian phòng ngăn cách, nghe nóilà trường thi của học sinh trong vùng Giang Nam từ tiền triều, sau này Hoàngđế Khánh Quốc xuôi nam tuần tra Nội Khố, phát hiện kết cấu này thích hợp đểtiến hành chiêu mua cho nên quyết định triển khai tại đây, sau thành thông lệ.Bình thường gian trạch viện để không này nằm trong khu vực cao cấp nhất củaTô Châu, được Chuyển Vận ti cho nha môn phủ Tổng đốc mượn để quản lý sổsách, nhưng đến giữa tháng ba là trả lại cho nha môn Chuyển Vận ti.Từ hơn mười ngày trước đã bắt đầu quét tước tu sửa, bây giờ tòa trạch viện nàycực kỳ sáng sủa, sạch sẽ không chút bụi bặm.Bên ngoài trạch viện có binh sĩ canh gác, ngoài rìa nội đường trạch viện là vàihộ vệ gương mặt bình thường, ánh sáng ngoài hành lang hơi âm u, chỉ loángthoáng thấy có xếp dãy bốn cái ghế thái sư, đặt phía sau bàn.Khi chi nhánh Tô Châu của Tân Phong quán ở phố nam kinh đô bán xong bánhbao tẩm đường, cuối cùng gian trạch viện này cũng mở cửa.Những thương nhân lớn tới từ các châu không hề hỗn loạn, rất có trật tự đi lênbậc thềm, coi như không thấy ánh mắt cảnh giác của các binh sĩ bên cạnh. Thờigian mười mấy năm, bọn họ sớm đã hiểu rõ toàn bộ trình tự.Phía sau mỗi thương nhân thường đại biểu cho một gia tộc và phe phái quantrường phía sau gia tộc đó. Nội Khố mở cửa là chuyện trọng đại, cho nên đạidiện tới đây hôm nay đều là người thay mặt cho gia tộc, chẳng qua nhân số hoàntoàn không nhiều. Phía sau các thương nhân này đều dẫn theo đầy tớ và tiênsinh thu chi, còn khiêng theo rương hòm, sổ sách và các công cụ liên quan.Đi phía trước mọi người, đương nhiên là đại diện của Minh gia.Từ năm trước trở đi, Minh gia đã bắt đầu chuyển giao đại đa số quyền lợi tới tayMinh Lan Thạch thiếu gia, Minh lão gia đã rất ít khi xuất đầu lộ diện. Nhưngkhiến đông đảo thương nhân lớn ở đây kinh ngạc là, hôm nay vị Minh lão gia tửMinh Thanh Đạt lại đích thân tới đại trạch viên này!Minh Thanh Đạt híp đôi mắt mệt mỏi lại, chắp tay chào các vị đồng nghiệp,vuốt chòm râu dài dưới cằm rồi ngạo nghễ đi vào trong cửa.Các thương nhân Giang Nam loáng thoáng xu thế theo Minh gia cầm đầu,nhanh chóng đáp lễ vị lão gia này, theo sau hắn bước vào trong cửa. Không aicó cảm giác mất tự nhiên, đã là Nội Khố chiêu mua, đương nhiên Minh gia phảiđi trước. Mọi người chỉ không hiểu, vì sao hôm nay Minh gia lại thận trọng nhưvậy, mời cả lão gia tử ra mặt.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Khánh lịch, năm thứ sáu, tháng ba, ngày hai mươi hai, có người nói là đại cát,thế nên sau khi Khâm sai đại nhân kiêm Chính sứ Nội Khố Chuyển Vận ti PhạmNhàn tới Giang Nam, Nội Khố lần đầu tiên mở cửa chiêu mua, ấn định vàongày này.Ngày này cảnh xuân tươi mới, gió nhẹ mang hơi ấm, trong thành Tô Châu cáccông tử sĩ nữ dồn dập đi ra ngoài thành đạp thanh, trên quan đạo rộng rãi cỏchưa dài đã đổ, oanh chưa bay đã sợ. Ngoài thành núi xanh trập trùng, nướcbiếc róc rách, lại trở thành nơi thích hợp cho các nhóm nam nữ quyến rũ lẫnnhau. Trong không khí lan tỏa hương vị tươi mát mỹ hảo.Trong thành Tô Châu lại là cảnh tượng khác, từ phủ Tổng đốc Giang Nam đi vềphía nam bảy mươi bốn trượng là tới phủ nha Tô Châu - địa điểm thường trúcủa Nội Khố Chuyển Vận ti. Bất luận là nha môn các ti trong khu vực GiangNam hay nha môn Tô Châu phủ đều được mở ở vùng này. Đây là nơi quan chứctụ tập, lúc bình thường cũng là nơi phòng bị nghiêm ngặt, canh gác chặt chẽnhất. Hôm nay trong đó lại thấy quân sĩ đi lại hai đầu đường, ai nấy cầm trườngthương trên tay, lại có nha dịch xốc lại tinh thần, cố chịu cảm giác buồn ngủ lúcxuân sang, chăm chú quan sát động tĩnh khắp nơi.Cả một phạm vi lớn đã được khống chế chặt chẽ.Hàng năm tới ngày Nội Khố mở cửa, tình hình đều như vậy, thứ nhất là trongtay thương nhân lớn từ các nơi mang theo quá nhiều bạc, hai là chuyện chủ trìNội Khố mở cửa, ngoại trừ quan viên Chuyển Vận ti ra trong cung còn phái tháigiám tới theo dõi và đối chiếu; Tổng đốc khu vực Giang Nam cũng có mặt dựthính, mà trong thời điểm này càng không thể thiếu đám Ngự sử Đô Sát viện cảngày không có việc gì làm. Lượng bạc tập trung hôm nay quá nhiều, đại quanquá đông, thế nên vấn đề an toàn trở nên cực kỳ quan trọng.May là Tô Châu nằm cạnh Đại Giang, Khánh Quốc lại có vũ lực cường thịnh,không có thế lực nào dám có hành động thăm dò, ngay cả lũ trộm cắp vặt trongthành Tô Châu cũng sớm bị đuổi ra bên ngoài thành.Đúng là thời tiết thanh minh, thích hợp để thu tiền....Dựa theo thông lệ, Chuyển Vận ti đưa ra một gian trạch viện lớn. Khu nhà nàycực kỳ rộng rãi, men theo hai bên sảnh chính là gian phòng ngăn cách, nghe nóilà trường thi của học sinh trong vùng Giang Nam từ tiền triều, sau này Hoàngđế Khánh Quốc xuôi nam tuần tra Nội Khố, phát hiện kết cấu này thích hợp đểtiến hành chiêu mua cho nên quyết định triển khai tại đây, sau thành thông lệ.Bình thường gian trạch viện để không này nằm trong khu vực cao cấp nhất củaTô Châu, được Chuyển Vận ti cho nha môn phủ Tổng đốc mượn để quản lý sổsách, nhưng đến giữa tháng ba là trả lại cho nha môn Chuyển Vận ti.Từ hơn mười ngày trước đã bắt đầu quét tước tu sửa, bây giờ tòa trạch viện nàycực kỳ sáng sủa, sạch sẽ không chút bụi bặm.Bên ngoài trạch viện có binh sĩ canh gác, ngoài rìa nội đường trạch viện là vàihộ vệ gương mặt bình thường, ánh sáng ngoài hành lang hơi âm u, chỉ loángthoáng thấy có xếp dãy bốn cái ghế thái sư, đặt phía sau bàn.Khi chi nhánh Tô Châu của Tân Phong quán ở phố nam kinh đô bán xong bánhbao tẩm đường, cuối cùng gian trạch viện này cũng mở cửa.Những thương nhân lớn tới từ các châu không hề hỗn loạn, rất có trật tự đi lênbậc thềm, coi như không thấy ánh mắt cảnh giác của các binh sĩ bên cạnh. Thờigian mười mấy năm, bọn họ sớm đã hiểu rõ toàn bộ trình tự.Phía sau mỗi thương nhân thường đại biểu cho một gia tộc và phe phái quantrường phía sau gia tộc đó. Nội Khố mở cửa là chuyện trọng đại, cho nên đạidiện tới đây hôm nay đều là người thay mặt cho gia tộc, chẳng qua nhân số hoàntoàn không nhiều. Phía sau các thương nhân này đều dẫn theo đầy tớ và tiênsinh thu chi, còn khiêng theo rương hòm, sổ sách và các công cụ liên quan.Đi phía trước mọi người, đương nhiên là đại diện của Minh gia.Từ năm trước trở đi, Minh gia đã bắt đầu chuyển giao đại đa số quyền lợi tới tayMinh Lan Thạch thiếu gia, Minh lão gia đã rất ít khi xuất đầu lộ diện. Nhưngkhiến đông đảo thương nhân lớn ở đây kinh ngạc là, hôm nay vị Minh lão gia tửMinh Thanh Đạt lại đích thân tới đại trạch viên này!Minh Thanh Đạt híp đôi mắt mệt mỏi lại, chắp tay chào các vị đồng nghiệp,vuốt chòm râu dài dưới cằm rồi ngạo nghễ đi vào trong cửa.Các thương nhân Giang Nam loáng thoáng xu thế theo Minh gia cầm đầu,nhanh chóng đáp lễ vị lão gia này, theo sau hắn bước vào trong cửa. Không aicó cảm giác mất tự nhiên, đã là Nội Khố chiêu mua, đương nhiên Minh gia phảiđi trước. Mọi người chỉ không hiểu, vì sao hôm nay Minh gia lại thận trọng nhưvậy, mời cả lão gia tử ra mặt.