Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 537: Nội Khố mở cửa 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Một vị sư gia khác bên cạnh hắn cũng lộ vẻ tiếc nuối nói: “Mấy hôm trướcDương Kế Mỹ có tới vài lần, cũng là mong đại nhân có thể nói vài tiếng giúphắn trước mặt Tiểu Phạm đại nhân... Nhà hắn nhiều đời buôn muối, giờ nhìntảng mỡ dày Nội Khố cũng thấy thèm.”Dương Kế Mỹ là thương nhân buôn muối lớn nhất vùng Lưỡng Hoài, hay nênnói là con buôn muối, luôn cẩn thận xu nịnh phủ Tổng đốc.Tiết Thanh suy nghĩ một hồi rồi cười nói: “Tham? Có ai không tham? Cái tênham tiền Dương Kế Mỹ... một tòa hoa viên đẹp như vậy, ta yêu cầu hắn, hắnkiên quyết không đưa, lần này lại nhất quyết vòng qua tay ta đưa cho PhạmNhàn làm chỗ ở. Hắn nghĩ cái gì, lẽ nào bản quan không biết? Lẽ nào trong lòngPhạm đại nhân không hiểu?”Hắn thân là Tổng đốc Giang Nam, quản lý một phần bảy binh mã dân chúngtrong thiên hạ, thực lực hùng hậu tới cực điểm, đương nhiên cũng lắm tai mắt,nghĩ tới chuyện trước lại không nhịn được thở dài nói: “Chắc chắn sau nàyPhạm đại nhân phải nể mặt Dương Kế Mỹ, nhưng chuyện Nội Khố này... hắnkhông có cơ hội gì.”Sư gia tò mò hỏi: “Rốt cuộc Khâm sai đại nhân nghĩ ra sao? Sáu hạng mụctrống kia, rốt cuộc hắn định giao vào tay ai?”Nụ cười trên mặt Tiết Thanh tắt dần, nói: “THật ra không cần hỏi, bệ hạ đã pháihắn tới Giang Nam, sáu hạng mục này đương nhiên là hắn chuẩn bị cho chínhmình.”Tiếp theo hắn cười lạnh nói: “Đừng nói sáu hạng mục này, ta thấy hôm nayMinh gia muốn bảo vệ tám hạng mục của mình, chỉ e cũng cực kỳ vất vả.”Sư gia nhíu mày thật sâu nói: “Không biết lần này Tiểu Phạm đại nhân sẽ chọnnhà nào.”Tiết Thanh nở nụ cười chế nhạo,hắn thống lĩnh khu vực Giang Nam, đươngnhiên biết Phạm Nhàn đã động tay động chân, cười nói: “Người được chọn, chỉe không ai trong số các ngươi nghĩ ra được. Vị Khâm sai đại nhân này đúng làlợi hại, không ngờ lại không chọn người đại diện trong số các thương nhân màlại tìm một kẻ trong dân gian. Nếu ngày thường tên kia dám nghênh ngang đivào thành Tô Châu, chỉ e bản quan sẽ bắt hắn bỏ tù, kiếm chút lợi ích mớiđúng.”Sư gia không biết chuyện trong đó, cười khan hai tiếng, trong lòng vẫn tò mò,dò hỏi: “Chuyện Nội Khố mở cửa, Khâm sai đại nhân... không nói với ngài à?”Theo thông lệ của chốn quan trường, một tảng thịt béo lớn như Nội Khố khôngthể do quan viên một phe phái độc chiếm được, nhất là yên tâm địa vị cao quý,lại cắm rễ trong Giang Nam đã lâu, Phạm Nhàn có kiêu ngạo thế nào cũng phảingỏ ý với phủ Tổng đốc.Tiết Thanh khẽ nhíu mày, lắc đầu nói: “Đương nhiên Tiểu Phạm đại nhân cónhắc tới việc này, đừng nhìn hắn tuổi tác không lớn, tác phong làm việc lại rấtổn thỏa. Phạm Thượng thư và Trần Viện trưởng dạy rất tốt... Chỉ có điều bảnquan, lần này rất bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là uyển chuyển từ chối ýtốt của Tiểu Phạm đại nhân.”“Hả?” Sư gia bật thốt lên, uyển chuyển từ chối ý tốt? Chỉ cần Phạm Nhàn mởmiệng, ý tốt nho nhỏ này ít nhất cũng là hạng mục lên tới hơn mười vạn lượngbạc. Từ bao giờ mà Tổng đốc đại nhân trở nên thanh liêm giữ minh như vậy?Chẳng lẽ hắn học cách trở mặt rồi?Tiết Thanh cười tự giễu, đứng dậy nói: “Tuy cũng gần đây, nhưng chúng ta nênđi sớm một chút. Tiểu Phạm đại nhân đang chờ trong trạch viện, còn có lão giàmặt trắng Quách Tranh kia nữa, công công trong cung cũng mang ý chỉ tới,chúng ta đừng để chậm trễ.”Hắn không giải thích với các sư gia còn thân cận với mình hơn cả phu nhân, vìsao mình uyển chuyển từ chối ý tốt của Phạm Nhàn, là vì Tiết Thanh hiểu, NộiKhố trông như chỗ tranh tài của Phạm Nhàn và Trưởng công chúa, thật ra saulưng đại diện cho lớp ý nghĩa càng sâu hơn. Rốt cuộc những Hoàng tử kia nênsắp xếp ra sao, chuyện này đã bắt đầu trở thành một vấn đề cực kỳ khó giảiquyết.Thân phận của Tiết Thanh không cho phép hắn chọn phe quá sớm, nếu khôngbệ hạ sẽ rất tức giận, thế nên hắn không tiện tới chia sẻ bữa tiệc Nội Khố này.Được các hộ vệ bao bọc xung quanh ra ngoài cửa chính phủ Tổng đốc GiangNam, Tiết Thanh vô thúc quay đầu lại, nhìn tấm biển trước phủ, bị ánh mặt trờimới ló làm chói mắt, trong lòng hắn dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt. Mấynăm nay hành động của bệ hạ càng ngày càng... kỳ quái, tất cả mọi người đềunhìn vào kinh đô, suy đoán bố cục tương lai. Nhưng rối loạn như vậy rõ ràngkhông phải chuyện tốt đối với triều đình Khánh Quốc.Lòng người không yên, quan viên nên xử trí ra sao?Bệ hạ ơi bệ hạ, rốt cuộc người đang nghĩ cái gì?Nội Khố mở cửa, các thương nhân tới đây gọi mua đã ngồi ở phòng chờ, cònPhạm Nhàn chủ trì việc này giờ vẫn đang nhàn nhã uống trà. Người uống trà tròchuyện với y là một vị thái giám tới từ kinh đô.

Một vị sư gia khác bên cạnh hắn cũng lộ vẻ tiếc nuối nói: “Mấy hôm trước

Dương Kế Mỹ có tới vài lần, cũng là mong đại nhân có thể nói vài tiếng giúp

hắn trước mặt Tiểu Phạm đại nhân... Nhà hắn nhiều đời buôn muối, giờ nhìn

tảng mỡ dày Nội Khố cũng thấy thèm.”

Dương Kế Mỹ là thương nhân buôn muối lớn nhất vùng Lưỡng Hoài, hay nên

nói là con buôn muối, luôn cẩn thận xu nịnh phủ Tổng đốc.

Tiết Thanh suy nghĩ một hồi rồi cười nói: “Tham? Có ai không tham? Cái tên

ham tiền Dương Kế Mỹ... một tòa hoa viên đẹp như vậy, ta yêu cầu hắn, hắn

kiên quyết không đưa, lần này lại nhất quyết vòng qua tay ta đưa cho Phạm

Nhàn làm chỗ ở. Hắn nghĩ cái gì, lẽ nào bản quan không biết? Lẽ nào trong lòng

Phạm đại nhân không hiểu?”

Hắn thân là Tổng đốc Giang Nam, quản lý một phần bảy binh mã dân chúng

trong thiên hạ, thực lực hùng hậu tới cực điểm, đương nhiên cũng lắm tai mắt,

nghĩ tới chuyện trước lại không nhịn được thở dài nói: “Chắc chắn sau này

Phạm đại nhân phải nể mặt Dương Kế Mỹ, nhưng chuyện Nội Khố này... hắn

không có cơ hội gì.”

Sư gia tò mò hỏi: “Rốt cuộc Khâm sai đại nhân nghĩ ra sao? Sáu hạng mục

trống kia, rốt cuộc hắn định giao vào tay ai?”

Nụ cười trên mặt Tiết Thanh tắt dần, nói: “THật ra không cần hỏi, bệ hạ đã phái

hắn tới Giang Nam, sáu hạng mục này đương nhiên là hắn chuẩn bị cho chính

mình.”

Tiếp theo hắn cười lạnh nói: “Đừng nói sáu hạng mục này, ta thấy hôm nay

Minh gia muốn bảo vệ tám hạng mục của mình, chỉ e cũng cực kỳ vất vả.”

Sư gia nhíu mày thật sâu nói: “Không biết lần này Tiểu Phạm đại nhân sẽ chọn

nhà nào.”

Tiết Thanh nở nụ cười chế nhạo,hắn thống lĩnh khu vực Giang Nam, đương

nhiên biết Phạm Nhàn đã động tay động chân, cười nói: “Người được chọn, chỉ

e không ai trong số các ngươi nghĩ ra được. Vị Khâm sai đại nhân này đúng là

lợi hại, không ngờ lại không chọn người đại diện trong số các thương nhân mà

lại tìm một kẻ trong dân gian. Nếu ngày thường tên kia dám nghênh ngang đi

vào thành Tô Châu, chỉ e bản quan sẽ bắt hắn bỏ tù, kiếm chút lợi ích mới

đúng.”

Sư gia không biết chuyện trong đó, cười khan hai tiếng, trong lòng vẫn tò mò,

dò hỏi: “Chuyện Nội Khố mở cửa, Khâm sai đại nhân... không nói với ngài à?”

Theo thông lệ của chốn quan trường, một tảng thịt béo lớn như Nội Khố không

thể do quan viên một phe phái độc chiếm được, nhất là yên tâm địa vị cao quý,

lại cắm rễ trong Giang Nam đã lâu, Phạm Nhàn có kiêu ngạo thế nào cũng phải

ngỏ ý với phủ Tổng đốc.

Tiết Thanh khẽ nhíu mày, lắc đầu nói: “Đương nhiên Tiểu Phạm đại nhân có

nhắc tới việc này, đừng nhìn hắn tuổi tác không lớn, tác phong làm việc lại rất

ổn thỏa. Phạm Thượng thư và Trần Viện trưởng dạy rất tốt... Chỉ có điều bản

quan, lần này rất bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là uyển chuyển từ chối ý

tốt của Tiểu Phạm đại nhân.”

“Hả?” Sư gia bật thốt lên, uyển chuyển từ chối ý tốt? Chỉ cần Phạm Nhàn mở

miệng, ý tốt nho nhỏ này ít nhất cũng là hạng mục lên tới hơn mười vạn lượng

bạc. Từ bao giờ mà Tổng đốc đại nhân trở nên thanh liêm giữ minh như vậy?

Chẳng lẽ hắn học cách trở mặt rồi?

Tiết Thanh cười tự giễu, đứng dậy nói: “Tuy cũng gần đây, nhưng chúng ta nên

đi sớm một chút. Tiểu Phạm đại nhân đang chờ trong trạch viện, còn có lão già

mặt trắng Quách Tranh kia nữa, công công trong cung cũng mang ý chỉ tới,

chúng ta đừng để chậm trễ.”

Hắn không giải thích với các sư gia còn thân cận với mình hơn cả phu nhân, vì

sao mình uyển chuyển từ chối ý tốt của Phạm Nhàn, là vì Tiết Thanh hiểu, Nội

Khố trông như chỗ tranh tài của Phạm Nhàn và Trưởng công chúa, thật ra sau

lưng đại diện cho lớp ý nghĩa càng sâu hơn. Rốt cuộc những Hoàng tử kia nên

sắp xếp ra sao, chuyện này đã bắt đầu trở thành một vấn đề cực kỳ khó giải

quyết.

Thân phận của Tiết Thanh không cho phép hắn chọn phe quá sớm, nếu không

bệ hạ sẽ rất tức giận, thế nên hắn không tiện tới chia sẻ bữa tiệc Nội Khố này.

Được các hộ vệ bao bọc xung quanh ra ngoài cửa chính phủ Tổng đốc Giang

Nam, Tiết Thanh vô thúc quay đầu lại, nhìn tấm biển trước phủ, bị ánh mặt trời

mới ló làm chói mắt, trong lòng hắn dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt. Mấy

năm nay hành động của bệ hạ càng ngày càng... kỳ quái, tất cả mọi người đều

nhìn vào kinh đô, suy đoán bố cục tương lai. Nhưng rối loạn như vậy rõ ràng

không phải chuyện tốt đối với triều đình Khánh Quốc.

Lòng người không yên, quan viên nên xử trí ra sao?

Bệ hạ ơi bệ hạ, rốt cuộc người đang nghĩ cái gì?

Nội Khố mở cửa, các thương nhân tới đây gọi mua đã ngồi ở phòng chờ, còn

Phạm Nhàn chủ trì việc này giờ vẫn đang nhàn nhã uống trà. Người uống trà trò

chuyện với y là một vị thái giám tới từ kinh đô.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Một vị sư gia khác bên cạnh hắn cũng lộ vẻ tiếc nuối nói: “Mấy hôm trướcDương Kế Mỹ có tới vài lần, cũng là mong đại nhân có thể nói vài tiếng giúphắn trước mặt Tiểu Phạm đại nhân... Nhà hắn nhiều đời buôn muối, giờ nhìntảng mỡ dày Nội Khố cũng thấy thèm.”Dương Kế Mỹ là thương nhân buôn muối lớn nhất vùng Lưỡng Hoài, hay nênnói là con buôn muối, luôn cẩn thận xu nịnh phủ Tổng đốc.Tiết Thanh suy nghĩ một hồi rồi cười nói: “Tham? Có ai không tham? Cái tênham tiền Dương Kế Mỹ... một tòa hoa viên đẹp như vậy, ta yêu cầu hắn, hắnkiên quyết không đưa, lần này lại nhất quyết vòng qua tay ta đưa cho PhạmNhàn làm chỗ ở. Hắn nghĩ cái gì, lẽ nào bản quan không biết? Lẽ nào trong lòngPhạm đại nhân không hiểu?”Hắn thân là Tổng đốc Giang Nam, quản lý một phần bảy binh mã dân chúngtrong thiên hạ, thực lực hùng hậu tới cực điểm, đương nhiên cũng lắm tai mắt,nghĩ tới chuyện trước lại không nhịn được thở dài nói: “Chắc chắn sau nàyPhạm đại nhân phải nể mặt Dương Kế Mỹ, nhưng chuyện Nội Khố này... hắnkhông có cơ hội gì.”Sư gia tò mò hỏi: “Rốt cuộc Khâm sai đại nhân nghĩ ra sao? Sáu hạng mụctrống kia, rốt cuộc hắn định giao vào tay ai?”Nụ cười trên mặt Tiết Thanh tắt dần, nói: “THật ra không cần hỏi, bệ hạ đã pháihắn tới Giang Nam, sáu hạng mục này đương nhiên là hắn chuẩn bị cho chínhmình.”Tiếp theo hắn cười lạnh nói: “Đừng nói sáu hạng mục này, ta thấy hôm nayMinh gia muốn bảo vệ tám hạng mục của mình, chỉ e cũng cực kỳ vất vả.”Sư gia nhíu mày thật sâu nói: “Không biết lần này Tiểu Phạm đại nhân sẽ chọnnhà nào.”Tiết Thanh nở nụ cười chế nhạo,hắn thống lĩnh khu vực Giang Nam, đươngnhiên biết Phạm Nhàn đã động tay động chân, cười nói: “Người được chọn, chỉe không ai trong số các ngươi nghĩ ra được. Vị Khâm sai đại nhân này đúng làlợi hại, không ngờ lại không chọn người đại diện trong số các thương nhân màlại tìm một kẻ trong dân gian. Nếu ngày thường tên kia dám nghênh ngang đivào thành Tô Châu, chỉ e bản quan sẽ bắt hắn bỏ tù, kiếm chút lợi ích mớiđúng.”Sư gia không biết chuyện trong đó, cười khan hai tiếng, trong lòng vẫn tò mò,dò hỏi: “Chuyện Nội Khố mở cửa, Khâm sai đại nhân... không nói với ngài à?”Theo thông lệ của chốn quan trường, một tảng thịt béo lớn như Nội Khố khôngthể do quan viên một phe phái độc chiếm được, nhất là yên tâm địa vị cao quý,lại cắm rễ trong Giang Nam đã lâu, Phạm Nhàn có kiêu ngạo thế nào cũng phảingỏ ý với phủ Tổng đốc.Tiết Thanh khẽ nhíu mày, lắc đầu nói: “Đương nhiên Tiểu Phạm đại nhân cónhắc tới việc này, đừng nhìn hắn tuổi tác không lớn, tác phong làm việc lại rấtổn thỏa. Phạm Thượng thư và Trần Viện trưởng dạy rất tốt... Chỉ có điều bảnquan, lần này rất bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là uyển chuyển từ chối ýtốt của Tiểu Phạm đại nhân.”“Hả?” Sư gia bật thốt lên, uyển chuyển từ chối ý tốt? Chỉ cần Phạm Nhàn mởmiệng, ý tốt nho nhỏ này ít nhất cũng là hạng mục lên tới hơn mười vạn lượngbạc. Từ bao giờ mà Tổng đốc đại nhân trở nên thanh liêm giữ minh như vậy?Chẳng lẽ hắn học cách trở mặt rồi?Tiết Thanh cười tự giễu, đứng dậy nói: “Tuy cũng gần đây, nhưng chúng ta nênđi sớm một chút. Tiểu Phạm đại nhân đang chờ trong trạch viện, còn có lão giàmặt trắng Quách Tranh kia nữa, công công trong cung cũng mang ý chỉ tới,chúng ta đừng để chậm trễ.”Hắn không giải thích với các sư gia còn thân cận với mình hơn cả phu nhân, vìsao mình uyển chuyển từ chối ý tốt của Phạm Nhàn, là vì Tiết Thanh hiểu, NộiKhố trông như chỗ tranh tài của Phạm Nhàn và Trưởng công chúa, thật ra saulưng đại diện cho lớp ý nghĩa càng sâu hơn. Rốt cuộc những Hoàng tử kia nênsắp xếp ra sao, chuyện này đã bắt đầu trở thành một vấn đề cực kỳ khó giảiquyết.Thân phận của Tiết Thanh không cho phép hắn chọn phe quá sớm, nếu khôngbệ hạ sẽ rất tức giận, thế nên hắn không tiện tới chia sẻ bữa tiệc Nội Khố này.Được các hộ vệ bao bọc xung quanh ra ngoài cửa chính phủ Tổng đốc GiangNam, Tiết Thanh vô thúc quay đầu lại, nhìn tấm biển trước phủ, bị ánh mặt trờimới ló làm chói mắt, trong lòng hắn dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt. Mấynăm nay hành động của bệ hạ càng ngày càng... kỳ quái, tất cả mọi người đềunhìn vào kinh đô, suy đoán bố cục tương lai. Nhưng rối loạn như vậy rõ ràngkhông phải chuyện tốt đối với triều đình Khánh Quốc.Lòng người không yên, quan viên nên xử trí ra sao?Bệ hạ ơi bệ hạ, rốt cuộc người đang nghĩ cái gì?Nội Khố mở cửa, các thương nhân tới đây gọi mua đã ngồi ở phòng chờ, cònPhạm Nhàn chủ trì việc này giờ vẫn đang nhàn nhã uống trà. Người uống trà tròchuyện với y là một vị thái giám tới từ kinh đô.

Chương 537: Nội Khố mở cửa 3