Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 562: Trời sáng đâu phải vì người gõ chuông 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhị tế tự lạnh lùng nhìn cô nói: “Đừng lãng phí tâm tư suy nghĩ mấy vấn đềnày. Không sai, bây giờ ta là một thành viên của Quân Sơn hội. Quân Sơn hộivốn là một liên minh lỏng lẻo, có lẽ tổ chức này vốn không có mục tiêu cụ thể,nhưng một khi mọi người tìm được mục tiêu nào đó, tất cả sẽ cùng nhau tiến vềmục tiêu đó.”Hải Đường nhẹ nhàng hỏi tiếp: “Vậy mục tiêu của ngài là gì?’“Giết chết Hạ Tê Phi.” Nhị tế tự lạnh lùng nói.Hải Đường mỉm cười nói: “Chẳng qua chỉ là một số tranh chấp của thươngnhân, sao lại khiến ngài ra tay?”Cô bình tĩnh hỏi: “Hôm nay Hạ Tê Phi ra tay cạnh tranh hạng mục chiêu muatrong Nội Khố, ngài lại chọn chặn giết giữa đường, chẳng lẽ không sợ triều đìnhNội Khố tức giận?’Nhị tế tự mặt không đổi sắc nói: “giết chết Hạ Tê Phi chính là để chuyện NộiKhố trở lại con đường mà chúng ta muốn.”Hải Đường kinh ngạc, càng cảm thấy khó hiểu: “Câu nói này không đủ đểthuyết phục ta... Ta biết ngài và Đại tế tự, ngài không phải người ham danh lợiphú quý.”Nhị tế tự im lặng.Hải Đường lại nhẹ nhàng nói: “Minh gia cũng không có tư cách thỉnh cầu ngài.”Nhị tế tự chậm rãi lắc đầu: “Lúc trước đã nói rồi, đây chỉ là một loại hợp táclỏng lẻo, chẳng qua mục tiêu của ta và Minh gia vừa vặn thống nhất.”“Ngài muốn đối phó với Phạm Nhàn?” Lông mày của Hải Đường nhíu lại.Nhị tế tự lạnh lùng lắc đầu.Hải Đường thầm thở dài một tiếng trong lòng, cô đã đoán ra chân tướng trongchuyện này. Đối phó có thân phận đặc thù, nếu không phải bị ai sai khiến nhưngvẫn muốn giơ tay chen ngang trong chuyện Nội Khố chiêu mua, thế thì đươngnhiên là vì vấn đề trong kinh đô. Nếu mục tiêu của Nhị tế tự không phải PhạmNhàn, thế hiện căn nguyên của chuyện này bỗng trở nên vô cùng sống động.Hải Đường lắc đầu nói: “Đúng là khó mà tin nổi, tế tự Khánh miếu, thật ra lạiâm thầm đối đầu với Hoàng đế Khánh Quốc...”Gương mặt Nhị tế tự đã bỏng tới mức xuất hiện vô số vết rộp, trên gương mặtxám đen nổi tơ máu, trông cực kỳ khủng khiếp. Con ngươi trong mắt hắn đã hóathành màu trắng, âm u nói: “Thánh nữ thật thông minh, Khâm sai đại nhân nhậnThánh lệnh tới đây sửa sang Nội Khố. Suy nghĩ của ta là để Thánh lệnh nàyvĩnh viễn không thể thực hiện được.”Hải Đường im lặng, xem ra trong triều đình Nội Khố đã bắt đầu xuất hiện mộtdòng chảy ngầm, mục tiêu của dòng chảy này đương nhiên là nam nhân ngồingay ngắn trên ghế rồng kia. Mà Phạm Nhàn là quyền thần mà nam nhân đó tintưởng sủng ái nhất, nếu không có gì bất ngờ y sẽ phải đứng nơi đầu gió, gánhvác nguy hiểm cực lớn.Lý do Nhị tế tự chịu nói ra nhiều bí mật như vậy ngay trước mặt Hải Đường,đương nhiên là vì thân phận Bắc Tề của Hải Đường cùng quan hệ thân cận giữaKhánh miếu và Thiên Nhất đạo.Nhị tế tự thầm hiểu, cho dù Hải Đường có thân cận với Phạm Nhàn một chút,nhưng thân là người Bắc Tề, biết trong Nội Khố có người chuẩn bị gây bất lợiđối với Hoàng đế, chắc chắn cô sẽ chọn cách thông minh nhất là giữ im lặng.Hải Đường im lặng một hồi lâu, rời mở miệng nói: “Đại sư, bảo hổ lột da, làhành động thiếu khôn ngoan.”Quân Sơn hội vốn lỏng lẻo sẽ vì nguyên nhân cực kỳ khủng khiếp này mà phảico chặt lại với nhau. Đại sự như vậy chắc chắn phải có người cầm đầu, theophân tích của Hải Đường, người cầm đầu chính là Trưởng công chúa vẫn khôngcó biểu hiện gì lợi hại nhưng vẫn khiến Phạm Nhàn đề phòng cẩn thận...Nhị tế tự lạnh lùng nói: “Trong mắt của bông hoa, côn trùng là hổ; trong mắtcủa cây trúc, ngọn lửa là hổ; trong mắt của dòng sông, mặt trời lả hổ... Trongmắt ta, bệ hạ là hổ.”Hải Đường nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?’Chuyện gì mà khiến vị Nhị tế tự Khánh miếu này kiên quyết muốn nhảy vào thếgian hỗn độn bẩn thỉu này? Khiến khổ tu sĩ vốn luôn từ bi thương tiếc thế nhânbiến thành một ma Tu La quỷ giơ đao chém đầu người khác?Trong con ngươi khủng khiếp của Nhị tế tự lóe lên vẻ buồn bã và tưởng nhớ, látsau mới điềm đạm nói: “Sư huynh đi rồi.”Hải Đường khẽ giật mình, mấy tháng trước tin tức Đại tế tự Khánh miếu tạ thếđã lan truyền khắp thiên hạ, nhưng lúc đó triều đình Khánh Quốc chỉ tuyên bốĐại tế tự quanh năm truyền đạo ở phía nam, phải chịu đựng khí độc một thờigian dài, lao lực lâu ngày sinh bệnh, cho nên mới về kinh không lâu đã mắcbệnh mất trên giường... Còn lúc này nghe Nhị tế tự nói vậy, Hải Đường cũng tựhiểu, chắc chắn trong chuyện này không chỉ đơn giản như vậy, không khéo cáichết của Đại tế tự Khánh miếu có liên quan rất lớn tới Hoàng đế Khánh Quốc.Cô khép hai tay thành hình chữ thập, thi lễ một cái, biết không thể hỏi tiếp. Đốiphương đã gợi ý đủ rồi, cũng không nói thêm điều gì.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhị tế tự lạnh lùng nhìn cô nói: “Đừng lãng phí tâm tư suy nghĩ mấy vấn đềnày. Không sai, bây giờ ta là một thành viên của Quân Sơn hội. Quân Sơn hộivốn là một liên minh lỏng lẻo, có lẽ tổ chức này vốn không có mục tiêu cụ thể,nhưng một khi mọi người tìm được mục tiêu nào đó, tất cả sẽ cùng nhau tiến vềmục tiêu đó.”Hải Đường nhẹ nhàng hỏi tiếp: “Vậy mục tiêu của ngài là gì?’“Giết chết Hạ Tê Phi.” Nhị tế tự lạnh lùng nói.Hải Đường mỉm cười nói: “Chẳng qua chỉ là một số tranh chấp của thươngnhân, sao lại khiến ngài ra tay?”Cô bình tĩnh hỏi: “Hôm nay Hạ Tê Phi ra tay cạnh tranh hạng mục chiêu muatrong Nội Khố, ngài lại chọn chặn giết giữa đường, chẳng lẽ không sợ triều đìnhNội Khố tức giận?’Nhị tế tự mặt không đổi sắc nói: “giết chết Hạ Tê Phi chính là để chuyện NộiKhố trở lại con đường mà chúng ta muốn.”Hải Đường kinh ngạc, càng cảm thấy khó hiểu: “Câu nói này không đủ đểthuyết phục ta... Ta biết ngài và Đại tế tự, ngài không phải người ham danh lợiphú quý.”Nhị tế tự im lặng.Hải Đường lại nhẹ nhàng nói: “Minh gia cũng không có tư cách thỉnh cầu ngài.”Nhị tế tự chậm rãi lắc đầu: “Lúc trước đã nói rồi, đây chỉ là một loại hợp táclỏng lẻo, chẳng qua mục tiêu của ta và Minh gia vừa vặn thống nhất.”“Ngài muốn đối phó với Phạm Nhàn?” Lông mày của Hải Đường nhíu lại.Nhị tế tự lạnh lùng lắc đầu.Hải Đường thầm thở dài một tiếng trong lòng, cô đã đoán ra chân tướng trongchuyện này. Đối phó có thân phận đặc thù, nếu không phải bị ai sai khiến nhưngvẫn muốn giơ tay chen ngang trong chuyện Nội Khố chiêu mua, thế thì đươngnhiên là vì vấn đề trong kinh đô. Nếu mục tiêu của Nhị tế tự không phải PhạmNhàn, thế hiện căn nguyên của chuyện này bỗng trở nên vô cùng sống động.Hải Đường lắc đầu nói: “Đúng là khó mà tin nổi, tế tự Khánh miếu, thật ra lạiâm thầm đối đầu với Hoàng đế Khánh Quốc...”Gương mặt Nhị tế tự đã bỏng tới mức xuất hiện vô số vết rộp, trên gương mặtxám đen nổi tơ máu, trông cực kỳ khủng khiếp. Con ngươi trong mắt hắn đã hóathành màu trắng, âm u nói: “Thánh nữ thật thông minh, Khâm sai đại nhân nhậnThánh lệnh tới đây sửa sang Nội Khố. Suy nghĩ của ta là để Thánh lệnh nàyvĩnh viễn không thể thực hiện được.”Hải Đường im lặng, xem ra trong triều đình Nội Khố đã bắt đầu xuất hiện mộtdòng chảy ngầm, mục tiêu của dòng chảy này đương nhiên là nam nhân ngồingay ngắn trên ghế rồng kia. Mà Phạm Nhàn là quyền thần mà nam nhân đó tintưởng sủng ái nhất, nếu không có gì bất ngờ y sẽ phải đứng nơi đầu gió, gánhvác nguy hiểm cực lớn.Lý do Nhị tế tự chịu nói ra nhiều bí mật như vậy ngay trước mặt Hải Đường,đương nhiên là vì thân phận Bắc Tề của Hải Đường cùng quan hệ thân cận giữaKhánh miếu và Thiên Nhất đạo.Nhị tế tự thầm hiểu, cho dù Hải Đường có thân cận với Phạm Nhàn một chút,nhưng thân là người Bắc Tề, biết trong Nội Khố có người chuẩn bị gây bất lợiđối với Hoàng đế, chắc chắn cô sẽ chọn cách thông minh nhất là giữ im lặng.Hải Đường im lặng một hồi lâu, rời mở miệng nói: “Đại sư, bảo hổ lột da, làhành động thiếu khôn ngoan.”Quân Sơn hội vốn lỏng lẻo sẽ vì nguyên nhân cực kỳ khủng khiếp này mà phảico chặt lại với nhau. Đại sự như vậy chắc chắn phải có người cầm đầu, theophân tích của Hải Đường, người cầm đầu chính là Trưởng công chúa vẫn khôngcó biểu hiện gì lợi hại nhưng vẫn khiến Phạm Nhàn đề phòng cẩn thận...Nhị tế tự lạnh lùng nói: “Trong mắt của bông hoa, côn trùng là hổ; trong mắtcủa cây trúc, ngọn lửa là hổ; trong mắt của dòng sông, mặt trời lả hổ... Trongmắt ta, bệ hạ là hổ.”Hải Đường nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?’Chuyện gì mà khiến vị Nhị tế tự Khánh miếu này kiên quyết muốn nhảy vào thếgian hỗn độn bẩn thỉu này? Khiến khổ tu sĩ vốn luôn từ bi thương tiếc thế nhânbiến thành một ma Tu La quỷ giơ đao chém đầu người khác?Trong con ngươi khủng khiếp của Nhị tế tự lóe lên vẻ buồn bã và tưởng nhớ, látsau mới điềm đạm nói: “Sư huynh đi rồi.”Hải Đường khẽ giật mình, mấy tháng trước tin tức Đại tế tự Khánh miếu tạ thếđã lan truyền khắp thiên hạ, nhưng lúc đó triều đình Khánh Quốc chỉ tuyên bốĐại tế tự quanh năm truyền đạo ở phía nam, phải chịu đựng khí độc một thờigian dài, lao lực lâu ngày sinh bệnh, cho nên mới về kinh không lâu đã mắcbệnh mất trên giường... Còn lúc này nghe Nhị tế tự nói vậy, Hải Đường cũng tựhiểu, chắc chắn trong chuyện này không chỉ đơn giản như vậy, không khéo cáichết của Đại tế tự Khánh miếu có liên quan rất lớn tới Hoàng đế Khánh Quốc.Cô khép hai tay thành hình chữ thập, thi lễ một cái, biết không thể hỏi tiếp. Đốiphương đã gợi ý đủ rồi, cũng không nói thêm điều gì.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhị tế tự lạnh lùng nhìn cô nói: “Đừng lãng phí tâm tư suy nghĩ mấy vấn đềnày. Không sai, bây giờ ta là một thành viên của Quân Sơn hội. Quân Sơn hộivốn là một liên minh lỏng lẻo, có lẽ tổ chức này vốn không có mục tiêu cụ thể,nhưng một khi mọi người tìm được mục tiêu nào đó, tất cả sẽ cùng nhau tiến vềmục tiêu đó.”Hải Đường nhẹ nhàng hỏi tiếp: “Vậy mục tiêu của ngài là gì?’“Giết chết Hạ Tê Phi.” Nhị tế tự lạnh lùng nói.Hải Đường mỉm cười nói: “Chẳng qua chỉ là một số tranh chấp của thươngnhân, sao lại khiến ngài ra tay?”Cô bình tĩnh hỏi: “Hôm nay Hạ Tê Phi ra tay cạnh tranh hạng mục chiêu muatrong Nội Khố, ngài lại chọn chặn giết giữa đường, chẳng lẽ không sợ triều đìnhNội Khố tức giận?’Nhị tế tự mặt không đổi sắc nói: “giết chết Hạ Tê Phi chính là để chuyện NộiKhố trở lại con đường mà chúng ta muốn.”Hải Đường kinh ngạc, càng cảm thấy khó hiểu: “Câu nói này không đủ đểthuyết phục ta... Ta biết ngài và Đại tế tự, ngài không phải người ham danh lợiphú quý.”Nhị tế tự im lặng.Hải Đường lại nhẹ nhàng nói: “Minh gia cũng không có tư cách thỉnh cầu ngài.”Nhị tế tự chậm rãi lắc đầu: “Lúc trước đã nói rồi, đây chỉ là một loại hợp táclỏng lẻo, chẳng qua mục tiêu của ta và Minh gia vừa vặn thống nhất.”“Ngài muốn đối phó với Phạm Nhàn?” Lông mày của Hải Đường nhíu lại.Nhị tế tự lạnh lùng lắc đầu.Hải Đường thầm thở dài một tiếng trong lòng, cô đã đoán ra chân tướng trongchuyện này. Đối phó có thân phận đặc thù, nếu không phải bị ai sai khiến nhưngvẫn muốn giơ tay chen ngang trong chuyện Nội Khố chiêu mua, thế thì đươngnhiên là vì vấn đề trong kinh đô. Nếu mục tiêu của Nhị tế tự không phải PhạmNhàn, thế hiện căn nguyên của chuyện này bỗng trở nên vô cùng sống động.Hải Đường lắc đầu nói: “Đúng là khó mà tin nổi, tế tự Khánh miếu, thật ra lạiâm thầm đối đầu với Hoàng đế Khánh Quốc...”Gương mặt Nhị tế tự đã bỏng tới mức xuất hiện vô số vết rộp, trên gương mặtxám đen nổi tơ máu, trông cực kỳ khủng khiếp. Con ngươi trong mắt hắn đã hóathành màu trắng, âm u nói: “Thánh nữ thật thông minh, Khâm sai đại nhân nhậnThánh lệnh tới đây sửa sang Nội Khố. Suy nghĩ của ta là để Thánh lệnh nàyvĩnh viễn không thể thực hiện được.”Hải Đường im lặng, xem ra trong triều đình Nội Khố đã bắt đầu xuất hiện mộtdòng chảy ngầm, mục tiêu của dòng chảy này đương nhiên là nam nhân ngồingay ngắn trên ghế rồng kia. Mà Phạm Nhàn là quyền thần mà nam nhân đó tintưởng sủng ái nhất, nếu không có gì bất ngờ y sẽ phải đứng nơi đầu gió, gánhvác nguy hiểm cực lớn.Lý do Nhị tế tự chịu nói ra nhiều bí mật như vậy ngay trước mặt Hải Đường,đương nhiên là vì thân phận Bắc Tề của Hải Đường cùng quan hệ thân cận giữaKhánh miếu và Thiên Nhất đạo.Nhị tế tự thầm hiểu, cho dù Hải Đường có thân cận với Phạm Nhàn một chút,nhưng thân là người Bắc Tề, biết trong Nội Khố có người chuẩn bị gây bất lợiđối với Hoàng đế, chắc chắn cô sẽ chọn cách thông minh nhất là giữ im lặng.Hải Đường im lặng một hồi lâu, rời mở miệng nói: “Đại sư, bảo hổ lột da, làhành động thiếu khôn ngoan.”Quân Sơn hội vốn lỏng lẻo sẽ vì nguyên nhân cực kỳ khủng khiếp này mà phảico chặt lại với nhau. Đại sự như vậy chắc chắn phải có người cầm đầu, theophân tích của Hải Đường, người cầm đầu chính là Trưởng công chúa vẫn khôngcó biểu hiện gì lợi hại nhưng vẫn khiến Phạm Nhàn đề phòng cẩn thận...Nhị tế tự lạnh lùng nói: “Trong mắt của bông hoa, côn trùng là hổ; trong mắtcủa cây trúc, ngọn lửa là hổ; trong mắt của dòng sông, mặt trời lả hổ... Trongmắt ta, bệ hạ là hổ.”Hải Đường nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?’Chuyện gì mà khiến vị Nhị tế tự Khánh miếu này kiên quyết muốn nhảy vào thếgian hỗn độn bẩn thỉu này? Khiến khổ tu sĩ vốn luôn từ bi thương tiếc thế nhânbiến thành một ma Tu La quỷ giơ đao chém đầu người khác?Trong con ngươi khủng khiếp của Nhị tế tự lóe lên vẻ buồn bã và tưởng nhớ, látsau mới điềm đạm nói: “Sư huynh đi rồi.”Hải Đường khẽ giật mình, mấy tháng trước tin tức Đại tế tự Khánh miếu tạ thếđã lan truyền khắp thiên hạ, nhưng lúc đó triều đình Khánh Quốc chỉ tuyên bốĐại tế tự quanh năm truyền đạo ở phía nam, phải chịu đựng khí độc một thờigian dài, lao lực lâu ngày sinh bệnh, cho nên mới về kinh không lâu đã mắcbệnh mất trên giường... Còn lúc này nghe Nhị tế tự nói vậy, Hải Đường cũng tựhiểu, chắc chắn trong chuyện này không chỉ đơn giản như vậy, không khéo cáichết của Đại tế tự Khánh miếu có liên quan rất lớn tới Hoàng đế Khánh Quốc.Cô khép hai tay thành hình chữ thập, thi lễ một cái, biết không thể hỏi tiếp. Đốiphương đã gợi ý đủ rồi, cũng không nói thêm điều gì.