Tác giả:

Tên học sinh nghèo yêu cầu tôi phải đưa cho cô bạn thanh mai trúc mã của anh ta ba vạn mỗi tháng, nếu không sẽ không nhận sự trợ cấp của tôi.     Tôi biết anh ta cũng đã tái sinh.   Kiếp trước, tôi đã đầu tư tiền bạc và nguồn lực để biến anh ta thành tỷ phú châu Á nhưng anh ta lại nghĩ rằng mình sinh ra là để làm tổng tài.   Còn ra vẻ cao cao tại thượng đe dọa tôi: ''Tôi chỉ cho cô một cơ hội này, nếu bỏ lỡ, cô có quỳ xuống cầu xin tôi cũng không được.''   Tôi lập tức khóa thẻ của anh ta, mua cho anh ta một lọ thuốc ngủ, để anh ta ngày nào cũng mơ thấy mình là tỷ phú.   …   Giờ ra chơi, Cố Cảnh Thành ôm cô bạn thanh mai trúc mã của mình đến tìm tôi đòi tiền.   Anh ta ném tờ giấy ghi số thẻ ngân hàng lên bàn, rồi ra lệnh cho tôi: ''Sau này mỗi tháng cô phải chuyển ba vạn tiền sinh hoạt vào tài khoản của Uyển Nhi.''   Ngay lập tức, mọi người xung quanh đều nhìn anh ta với ánh mắt kỳ lạ. Có lẽ họ chưa từng thấy một học sinh nghèo nào lại trơ tráo như vậy, đòi tiền người khác mà không cần…

Chương 11: Hoàn

Bạn Trai Tỷ Phú Tái SinhTác giả: Lý Tiểu ĐaoTruyện Đô Thị, Truyện Trọng SinhTên học sinh nghèo yêu cầu tôi phải đưa cho cô bạn thanh mai trúc mã của anh ta ba vạn mỗi tháng, nếu không sẽ không nhận sự trợ cấp của tôi.     Tôi biết anh ta cũng đã tái sinh.   Kiếp trước, tôi đã đầu tư tiền bạc và nguồn lực để biến anh ta thành tỷ phú châu Á nhưng anh ta lại nghĩ rằng mình sinh ra là để làm tổng tài.   Còn ra vẻ cao cao tại thượng đe dọa tôi: ''Tôi chỉ cho cô một cơ hội này, nếu bỏ lỡ, cô có quỳ xuống cầu xin tôi cũng không được.''   Tôi lập tức khóa thẻ của anh ta, mua cho anh ta một lọ thuốc ngủ, để anh ta ngày nào cũng mơ thấy mình là tỷ phú.   …   Giờ ra chơi, Cố Cảnh Thành ôm cô bạn thanh mai trúc mã của mình đến tìm tôi đòi tiền.   Anh ta ném tờ giấy ghi số thẻ ngân hàng lên bàn, rồi ra lệnh cho tôi: ''Sau này mỗi tháng cô phải chuyển ba vạn tiền sinh hoạt vào tài khoản của Uyển Nhi.''   Ngay lập tức, mọi người xung quanh đều nhìn anh ta với ánh mắt kỳ lạ. Có lẽ họ chưa từng thấy một học sinh nghèo nào lại trơ tráo như vậy, đòi tiền người khác mà không cần… ''Ân nhân cứu mạng? Quả thận đó là tôi bỏ tiền ra mua, cô bán cho ai cũng được, chỉ tình cờ bán cho tôi mà thôi. Kiếp trước tôi mua cho cô biệt thự, xe sang, đưa cô đi du lịch, cô không thỏa mãn thì thôi, còn muốn làm phu nhân của tỷ phú. Cô hại c.h.ế.t Nhiễm Nhiễm, hại c.h.ế.t tôi, kiếp này lại hại tôi phải nghỉ học sớm, nếu không phải do cô xúi giục, tôi sẽ không bao giờ vào công ty lừa đảo này. Bây giờ tôi ngồi tù rồi, cô cũng đừng hòng sống tốt! Cảnh sát, cảnh sát, tôi muốn tố cáo! Là Tống Hiểu Uyển, người phụ nữ độc ác này cũng là một phần tử của băng nhóm lừa đảo, chính cô ta đã đưa tôi vào đây!'' ''Câm miệng, đồ ăn bám, khen vài câu đã tưởng mình là tỷ phú rồi à? Nhìn cái vẻ giả tạo cố tỏ ra mình giàu có khi không có tiền của anh, tôi thấy buồn nôn muốn ói. Tôi cảnh cáo anh, nếu anh không trả lại sổ đỏ và ngọc bội gia truyền cho tôi, tôi sẽ cho anh ngồi tù đến khi nào mục rữa thì thôi! Cảnh sát, tôi muốn tố cáo, số tiền phạm tội của Cố Cảnh Thành không chỉ có vậy đâu...'' Trò chó cắn chó này tôi còn chưa xem đã thì Tống Hiểu Uyển đã chạy ra ngoài tìm cảnh sát tố cáo, sợ chậm một giây thì Cố Cảnh Thành sẽ không ngồi tù lâu được. Cố Cảnh Thành vội vàng nhìn tôi, cầu xin tôi: ''Nhiễm Nhiễm, vì tình nghĩa vợ chồng một kiếp của chúng ta, em có thể giúp anh không? Anh biết chỉ cần em ra tay, anh có thể giảm được vài năm tù...'' ''Anh có biết lừa đảo qua mạng sẽ khiến bao nhiêu gia đình tan cửa nát nhà không? Cố Cảnh Thành, đây là tội đáng mà anh phải chịu, anh vào trong đó cải tạo cho tốt đi.'' Bản án của Cố Cảnh Thành đã được đưa ra, bị kết án 3 năm tù giam. Kể từ ngày đó, Tống Hiểu Uyển đã biến mất. Nghe nói có một ngày cô ta đến đồn cảnh sát trình báo, người toàn thương tích, nói rằng mình bị người mẹ nghiện cờ b.ạ.c bán cho một ông già giàu có có sở thích đặc biệt làm thú cưng.  Cô ta không chịu đựng được nữa, cầu xin cảnh sát cứu cô ta. Lúc đầu cảnh sát còn xuất cảnh đi xem nhưng ông già kia đã đưa ra giấy đăng ký kết hôn của hai người và lời khai ra tòa của mẹ Tống Hiểu Uyển, cuối cùng kết luận là mâu thuẫn gia đình rồi kết án. Sau đó không còn tin tức gì về Tống Hiểu Uyển nữa. Ngày Cố Cảnh Thành ra tù cũng chính là ngày họp lớp của chúng tôi. Anh ta đã đến nhưng không lộ diện, chỉ đứng từ xa nhìn trộm tôi một cái rồi quay người bỏ chạy. Ba năm ngồi tù, anh ta đã không còn phong độ như trước, cả người gầy gò xanh xao, đôi mắt trũng sâu. Anh ta một chiếc áo hoodie đã giặt đến bạc màu, dùng mũ trùm kín cả đầu.Khi có người đi ngang qua, anh ta cũng vô thức né tránh. Tôi nhìn thấy anh ta qua cửa sổ, anh ta đang nhìn chằm chằm vào Tô Dật đang bên cạnh tôi.  Trong ánh mắt lộ rõ sự ghen tị, đố kỵ và không cam lòng. Bởi vì lúc này Tô Dật đã là người giàu nhất châu Á rồi. Kiếp trước, Cố Cảnh Thành đã mất mười năm để ngồi lên vị trí người giàu nhất, còn Tô Dật chỉ mất có ba năm ngắn ngủi. Anh ấy tuy có nhờ đến sức mạnh của gia đình tôi nhưng bản thân cũng rất nỗ lực, có chí tiến thủ. Tuy ba tôi có ý muốn tác hợp cho bọn tôi nhưng tôi thực sự chỉ coi anh ấy như anh trai. Tô Dật không ép buộc tôi mà luôn tôn trọng ý kiến của tôi, yêu thương tôi. Hai chị em sinh đôi mà tôi từng tài trợ trước đây cũng trở thành cánh tay đắc lực nhất của tôi. Hai người tuy chỉ là sinh viên tốt nghiệp từ trường đại học bình thường nhưng rất chăm chỉ học tập, biết ơn, biết báo đáp. Không chỉ đưa ông bà nuôi nấng họ từ nhỏ về thành phố sinh sống, mà còn vì tôi mà từ chối lời mời của các công ty lớn. Tôi tin rằng một ngày nào đó, với sự giúp đỡ của họ, tôi sẽ từng bước xây dựng nên đế chế kinh doanh của riêng mình. HẾT.

Bạn Trai Tỷ Phú Tái SinhTác giả: Lý Tiểu ĐaoTruyện Đô Thị, Truyện Trọng SinhTên học sinh nghèo yêu cầu tôi phải đưa cho cô bạn thanh mai trúc mã của anh ta ba vạn mỗi tháng, nếu không sẽ không nhận sự trợ cấp của tôi.     Tôi biết anh ta cũng đã tái sinh.   Kiếp trước, tôi đã đầu tư tiền bạc và nguồn lực để biến anh ta thành tỷ phú châu Á nhưng anh ta lại nghĩ rằng mình sinh ra là để làm tổng tài.   Còn ra vẻ cao cao tại thượng đe dọa tôi: ''Tôi chỉ cho cô một cơ hội này, nếu bỏ lỡ, cô có quỳ xuống cầu xin tôi cũng không được.''   Tôi lập tức khóa thẻ của anh ta, mua cho anh ta một lọ thuốc ngủ, để anh ta ngày nào cũng mơ thấy mình là tỷ phú.   …   Giờ ra chơi, Cố Cảnh Thành ôm cô bạn thanh mai trúc mã của mình đến tìm tôi đòi tiền.   Anh ta ném tờ giấy ghi số thẻ ngân hàng lên bàn, rồi ra lệnh cho tôi: ''Sau này mỗi tháng cô phải chuyển ba vạn tiền sinh hoạt vào tài khoản của Uyển Nhi.''   Ngay lập tức, mọi người xung quanh đều nhìn anh ta với ánh mắt kỳ lạ. Có lẽ họ chưa từng thấy một học sinh nghèo nào lại trơ tráo như vậy, đòi tiền người khác mà không cần… ''Ân nhân cứu mạng? Quả thận đó là tôi bỏ tiền ra mua, cô bán cho ai cũng được, chỉ tình cờ bán cho tôi mà thôi. Kiếp trước tôi mua cho cô biệt thự, xe sang, đưa cô đi du lịch, cô không thỏa mãn thì thôi, còn muốn làm phu nhân của tỷ phú. Cô hại c.h.ế.t Nhiễm Nhiễm, hại c.h.ế.t tôi, kiếp này lại hại tôi phải nghỉ học sớm, nếu không phải do cô xúi giục, tôi sẽ không bao giờ vào công ty lừa đảo này. Bây giờ tôi ngồi tù rồi, cô cũng đừng hòng sống tốt! Cảnh sát, cảnh sát, tôi muốn tố cáo! Là Tống Hiểu Uyển, người phụ nữ độc ác này cũng là một phần tử của băng nhóm lừa đảo, chính cô ta đã đưa tôi vào đây!'' ''Câm miệng, đồ ăn bám, khen vài câu đã tưởng mình là tỷ phú rồi à? Nhìn cái vẻ giả tạo cố tỏ ra mình giàu có khi không có tiền của anh, tôi thấy buồn nôn muốn ói. Tôi cảnh cáo anh, nếu anh không trả lại sổ đỏ và ngọc bội gia truyền cho tôi, tôi sẽ cho anh ngồi tù đến khi nào mục rữa thì thôi! Cảnh sát, tôi muốn tố cáo, số tiền phạm tội của Cố Cảnh Thành không chỉ có vậy đâu...'' Trò chó cắn chó này tôi còn chưa xem đã thì Tống Hiểu Uyển đã chạy ra ngoài tìm cảnh sát tố cáo, sợ chậm một giây thì Cố Cảnh Thành sẽ không ngồi tù lâu được. Cố Cảnh Thành vội vàng nhìn tôi, cầu xin tôi: ''Nhiễm Nhiễm, vì tình nghĩa vợ chồng một kiếp của chúng ta, em có thể giúp anh không? Anh biết chỉ cần em ra tay, anh có thể giảm được vài năm tù...'' ''Anh có biết lừa đảo qua mạng sẽ khiến bao nhiêu gia đình tan cửa nát nhà không? Cố Cảnh Thành, đây là tội đáng mà anh phải chịu, anh vào trong đó cải tạo cho tốt đi.'' Bản án của Cố Cảnh Thành đã được đưa ra, bị kết án 3 năm tù giam. Kể từ ngày đó, Tống Hiểu Uyển đã biến mất. Nghe nói có một ngày cô ta đến đồn cảnh sát trình báo, người toàn thương tích, nói rằng mình bị người mẹ nghiện cờ b.ạ.c bán cho một ông già giàu có có sở thích đặc biệt làm thú cưng.  Cô ta không chịu đựng được nữa, cầu xin cảnh sát cứu cô ta. Lúc đầu cảnh sát còn xuất cảnh đi xem nhưng ông già kia đã đưa ra giấy đăng ký kết hôn của hai người và lời khai ra tòa của mẹ Tống Hiểu Uyển, cuối cùng kết luận là mâu thuẫn gia đình rồi kết án. Sau đó không còn tin tức gì về Tống Hiểu Uyển nữa. Ngày Cố Cảnh Thành ra tù cũng chính là ngày họp lớp của chúng tôi. Anh ta đã đến nhưng không lộ diện, chỉ đứng từ xa nhìn trộm tôi một cái rồi quay người bỏ chạy. Ba năm ngồi tù, anh ta đã không còn phong độ như trước, cả người gầy gò xanh xao, đôi mắt trũng sâu. Anh ta một chiếc áo hoodie đã giặt đến bạc màu, dùng mũ trùm kín cả đầu.Khi có người đi ngang qua, anh ta cũng vô thức né tránh. Tôi nhìn thấy anh ta qua cửa sổ, anh ta đang nhìn chằm chằm vào Tô Dật đang bên cạnh tôi.  Trong ánh mắt lộ rõ sự ghen tị, đố kỵ và không cam lòng. Bởi vì lúc này Tô Dật đã là người giàu nhất châu Á rồi. Kiếp trước, Cố Cảnh Thành đã mất mười năm để ngồi lên vị trí người giàu nhất, còn Tô Dật chỉ mất có ba năm ngắn ngủi. Anh ấy tuy có nhờ đến sức mạnh của gia đình tôi nhưng bản thân cũng rất nỗ lực, có chí tiến thủ. Tuy ba tôi có ý muốn tác hợp cho bọn tôi nhưng tôi thực sự chỉ coi anh ấy như anh trai. Tô Dật không ép buộc tôi mà luôn tôn trọng ý kiến của tôi, yêu thương tôi. Hai chị em sinh đôi mà tôi từng tài trợ trước đây cũng trở thành cánh tay đắc lực nhất của tôi. Hai người tuy chỉ là sinh viên tốt nghiệp từ trường đại học bình thường nhưng rất chăm chỉ học tập, biết ơn, biết báo đáp. Không chỉ đưa ông bà nuôi nấng họ từ nhỏ về thành phố sinh sống, mà còn vì tôi mà từ chối lời mời của các công ty lớn. Tôi tin rằng một ngày nào đó, với sự giúp đỡ của họ, tôi sẽ từng bước xây dựng nên đế chế kinh doanh của riêng mình. HẾT.

Bạn Trai Tỷ Phú Tái SinhTác giả: Lý Tiểu ĐaoTruyện Đô Thị, Truyện Trọng SinhTên học sinh nghèo yêu cầu tôi phải đưa cho cô bạn thanh mai trúc mã của anh ta ba vạn mỗi tháng, nếu không sẽ không nhận sự trợ cấp của tôi.     Tôi biết anh ta cũng đã tái sinh.   Kiếp trước, tôi đã đầu tư tiền bạc và nguồn lực để biến anh ta thành tỷ phú châu Á nhưng anh ta lại nghĩ rằng mình sinh ra là để làm tổng tài.   Còn ra vẻ cao cao tại thượng đe dọa tôi: ''Tôi chỉ cho cô một cơ hội này, nếu bỏ lỡ, cô có quỳ xuống cầu xin tôi cũng không được.''   Tôi lập tức khóa thẻ của anh ta, mua cho anh ta một lọ thuốc ngủ, để anh ta ngày nào cũng mơ thấy mình là tỷ phú.   …   Giờ ra chơi, Cố Cảnh Thành ôm cô bạn thanh mai trúc mã của mình đến tìm tôi đòi tiền.   Anh ta ném tờ giấy ghi số thẻ ngân hàng lên bàn, rồi ra lệnh cho tôi: ''Sau này mỗi tháng cô phải chuyển ba vạn tiền sinh hoạt vào tài khoản của Uyển Nhi.''   Ngay lập tức, mọi người xung quanh đều nhìn anh ta với ánh mắt kỳ lạ. Có lẽ họ chưa từng thấy một học sinh nghèo nào lại trơ tráo như vậy, đòi tiền người khác mà không cần… ''Ân nhân cứu mạng? Quả thận đó là tôi bỏ tiền ra mua, cô bán cho ai cũng được, chỉ tình cờ bán cho tôi mà thôi. Kiếp trước tôi mua cho cô biệt thự, xe sang, đưa cô đi du lịch, cô không thỏa mãn thì thôi, còn muốn làm phu nhân của tỷ phú. Cô hại c.h.ế.t Nhiễm Nhiễm, hại c.h.ế.t tôi, kiếp này lại hại tôi phải nghỉ học sớm, nếu không phải do cô xúi giục, tôi sẽ không bao giờ vào công ty lừa đảo này. Bây giờ tôi ngồi tù rồi, cô cũng đừng hòng sống tốt! Cảnh sát, cảnh sát, tôi muốn tố cáo! Là Tống Hiểu Uyển, người phụ nữ độc ác này cũng là một phần tử của băng nhóm lừa đảo, chính cô ta đã đưa tôi vào đây!'' ''Câm miệng, đồ ăn bám, khen vài câu đã tưởng mình là tỷ phú rồi à? Nhìn cái vẻ giả tạo cố tỏ ra mình giàu có khi không có tiền của anh, tôi thấy buồn nôn muốn ói. Tôi cảnh cáo anh, nếu anh không trả lại sổ đỏ và ngọc bội gia truyền cho tôi, tôi sẽ cho anh ngồi tù đến khi nào mục rữa thì thôi! Cảnh sát, tôi muốn tố cáo, số tiền phạm tội của Cố Cảnh Thành không chỉ có vậy đâu...'' Trò chó cắn chó này tôi còn chưa xem đã thì Tống Hiểu Uyển đã chạy ra ngoài tìm cảnh sát tố cáo, sợ chậm một giây thì Cố Cảnh Thành sẽ không ngồi tù lâu được. Cố Cảnh Thành vội vàng nhìn tôi, cầu xin tôi: ''Nhiễm Nhiễm, vì tình nghĩa vợ chồng một kiếp của chúng ta, em có thể giúp anh không? Anh biết chỉ cần em ra tay, anh có thể giảm được vài năm tù...'' ''Anh có biết lừa đảo qua mạng sẽ khiến bao nhiêu gia đình tan cửa nát nhà không? Cố Cảnh Thành, đây là tội đáng mà anh phải chịu, anh vào trong đó cải tạo cho tốt đi.'' Bản án của Cố Cảnh Thành đã được đưa ra, bị kết án 3 năm tù giam. Kể từ ngày đó, Tống Hiểu Uyển đã biến mất. Nghe nói có một ngày cô ta đến đồn cảnh sát trình báo, người toàn thương tích, nói rằng mình bị người mẹ nghiện cờ b.ạ.c bán cho một ông già giàu có có sở thích đặc biệt làm thú cưng.  Cô ta không chịu đựng được nữa, cầu xin cảnh sát cứu cô ta. Lúc đầu cảnh sát còn xuất cảnh đi xem nhưng ông già kia đã đưa ra giấy đăng ký kết hôn của hai người và lời khai ra tòa của mẹ Tống Hiểu Uyển, cuối cùng kết luận là mâu thuẫn gia đình rồi kết án. Sau đó không còn tin tức gì về Tống Hiểu Uyển nữa. Ngày Cố Cảnh Thành ra tù cũng chính là ngày họp lớp của chúng tôi. Anh ta đã đến nhưng không lộ diện, chỉ đứng từ xa nhìn trộm tôi một cái rồi quay người bỏ chạy. Ba năm ngồi tù, anh ta đã không còn phong độ như trước, cả người gầy gò xanh xao, đôi mắt trũng sâu. Anh ta một chiếc áo hoodie đã giặt đến bạc màu, dùng mũ trùm kín cả đầu.Khi có người đi ngang qua, anh ta cũng vô thức né tránh. Tôi nhìn thấy anh ta qua cửa sổ, anh ta đang nhìn chằm chằm vào Tô Dật đang bên cạnh tôi.  Trong ánh mắt lộ rõ sự ghen tị, đố kỵ và không cam lòng. Bởi vì lúc này Tô Dật đã là người giàu nhất châu Á rồi. Kiếp trước, Cố Cảnh Thành đã mất mười năm để ngồi lên vị trí người giàu nhất, còn Tô Dật chỉ mất có ba năm ngắn ngủi. Anh ấy tuy có nhờ đến sức mạnh của gia đình tôi nhưng bản thân cũng rất nỗ lực, có chí tiến thủ. Tuy ba tôi có ý muốn tác hợp cho bọn tôi nhưng tôi thực sự chỉ coi anh ấy như anh trai. Tô Dật không ép buộc tôi mà luôn tôn trọng ý kiến của tôi, yêu thương tôi. Hai chị em sinh đôi mà tôi từng tài trợ trước đây cũng trở thành cánh tay đắc lực nhất của tôi. Hai người tuy chỉ là sinh viên tốt nghiệp từ trường đại học bình thường nhưng rất chăm chỉ học tập, biết ơn, biết báo đáp. Không chỉ đưa ông bà nuôi nấng họ từ nhỏ về thành phố sinh sống, mà còn vì tôi mà từ chối lời mời của các công ty lớn. Tôi tin rằng một ngày nào đó, với sự giúp đỡ của họ, tôi sẽ từng bước xây dựng nên đế chế kinh doanh của riêng mình. HẾT.

Chương 11: Hoàn