Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 601: Bánh bao quán Tân Phong 7
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn mỉm cười lắc đầu, trước mắt như hiện lên cảnh tượng tra thẩm căngthẳng nhưng lại mang đôi chút hoang đường ở Tô Châu phủ.Trên công đường của Tô Châu phủ, cuộc tranh luận vẫn đang diễn ra. Đây đã làngày thứ tư, chiến tướng chủ lực của hai bên luân phiên động não, đều cảm thấymệt mỏi. Vì vậy, thời gian nghỉ giữa các phiên công đường cũng dài hơn nhiềuso với ngày đầu tiên. Chưa nói được bao nhiêu, đã có người tranh nhau yêu cầunghỉ ngơi.Tri châu Tô Châu cũng hiểu, bên phía Hạ Tê Phi muốn kéo dài, nhưng hắn cũngchẳng có cách nào. Đã sớm nhận được khẩu dụ của Khâm sai đại nhân, hắn phảixét xử tuân theo pháp luật, không thể kết án lung tung... Đã không thể kết ánlung tung, đương nhiên phải để cho hai phe dưới công đường tranh luận.Nhưng ... một người là Tống Thế Nhân, một người là Trần Bá Thường, đều lànhững nhân vật nổi danh với tài ăn nói, nếu để họ tranh luận, e rằng có thể kéodài cả năm!Tri châu Tô Châu cũng đã nhìn thấu, buông xuôi. Vì vậy, mỗi khi thấy hai bênyêu cầu nghỉ ngơi, hắn lại mỉm cười cho phép. Hắn còn ra lệnh cho nha dịchđưa ghế cho hai bên ngồi, còn mấy thứ như như trà nước cũng không thiếu.Minh Lan Thạch sắc mặt tái nhợt ngồi trên ghế. Mấy ngày qua, thiếu gia Minhgia cũng bị lôi kéo không thương tiếc, không thể giúp gì cho việc làm ăn của giatộc. Mấy vị thúc thúc của hắn chỉ là loại vô dụng biết ăn không biết làm. Lạiđang là lúc Nội Khố mở cửa chiêu mua, việc nhập hàng tới Mân Bắc đều cầnđến nhân vật quan trọng trong gia tộc, cuối cùng lại phải nhờ phụ thân đang cáoốm nằm trên giường đứng lên điều hành những công việc này.Minh gia hiểu rõ, Khâm sai đại nhân định dùng vụ kiện này làm loạn trận tuyếncủa gia tộc bọn họ, khiến họ không thể phân thân trên thương trường Nội Khố.Tuy nhiên Minh gia cũng không có phương pháp ứng phó tốt hơn, không thểlàm gì khác đành phải đồng ý kéo dài vụ kiện... Dù sao theo như tình hình hiệntại, không khéo vụ kiện có thể còn kéo dài một năm nữa, miễn không thua làđược rồi.Bây giờ đến phiên bên phía Minh gia lên tiếng, vị tụng sư nổi tiếng Giang NamTrần Bá Thường sắc mặt tái mét, dường như mấy ngày qua đã hao phí không ítsức lực. Hắn nhận khăn ấm từ tay học sinh đưa lên lau mặt, xốc lại lại tinh thần,bước lên giữa công đường rồi nghiêm nghị nói: "Thánh nhân thời cổ đã có câu:ngũ luân - phụ tử có thân, quân thần có nghĩa, phu thê có sự khác biệt, lớn nhỏcó thứ tự, bạn bè có lòng tin. Đại nhân, Hạ tiên sinh được nhận định là thất thiếugia của Minh gia, nhưng phụ tử có thân, với đích tôn Minh gia cũng không cógì..."Còn chưa nói hết lời, Tống Thế Nhân bên kia đã cướp lời một cách quái gở:"Không phải Hạ tiên sinh, mà là Minh tiên sinh, ngươi đừng nói sai nữa, nếukhông khi vụ kiện kết thúc, Minh thất lão gia Minh Thanh Thành có thể tiếp tụckiện ngươi đấy."Sắc mặt Tống Thế Nhân cũng chẳng khá hơn, đôi mắt lõm sâu. Lần này hắn đếnGiang Nam một mình, không kịp mang theo thư đồng và học sinh, tuy có GiámSát viện hỗ trợ, nhưng việc tìm kiếm chứng cứ và tài liệu có lợi cho phe mìnhtrong đống giấy tờ cũ rích cũng chẳng dễ dàng gì. Hơn nữa, đối thủ là tụng sưđịa phương, phía sau có không biết bao nhiêu người hỗ trợ, nên chỉ sau bốnngày tranh cãi, ngay cả vị tụng sư hàng đầu thiên hạ này cũng có vẻ sa sút tinhthần.Nghe Tống Thế Nhân nói vậy, Trần Bá Thường cũng không nóng giận, mỉmcười cúi người tạ lỗi với Hạ Tê Phi rồi tiếp tục nói: "Tuy nhiên, vấn đề thứ tựlớn nhỏ không thể không cẩn thận. Nếu Minh Thanh Đạt là con trai đích tôn củaMinh gia, thì đương nhiên phải có quyền quản lý tài sản của Minh gia."Hắn tiếp tục cao giọng nói: "Trong Lễ Ký Tang Phục Tứ Chế có viết: Trờikhông có hai mặt trời, đất không có hai chủ, nước không có hai vua, nhà khôngcó hai người đứng đầu."Trần Bá Thường càng nói càng hăng, giọng điệu cũng càng dữ dội: "Từ xưa đãnhư vậy, sao lại thay đổi được? Luật pháp Khánh Quốc đã quy định, Hạ... Minhtiên sinh có cần phải dây dưa như vậy không? Kính xin đại nhân sớm định án."Tống Thế Nhân đứng dậy có vẻ khó khăn, mỉm cười trước ánh mắt quan tâmcủa Hạ Tê Phi, bước ra trước công đường ngạo nghễ: "Cái gọi là gia sản, chỉ làvấn đề thừa kế tước vị và phân chia tài sản. Những gì Trần tiên sinh vừa nói, takhông phản đối, nhưng thừa kế tước vị là một việc, phân chia tài sản lại là việckhác. Năm xưa lão thái gia Minh gia năm xưa cũng có tước vị, bây giờ đã đượcMinh Thanh Đạt kế tục, Minh Thanh Thành tiên sinh không dị nghị gì vềchuyện này. Tuy nhiên, thừa kế chức vị chỉ phân biệt chính thất và tòng thất,phân chia tài sản lại có phương pháp khác."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn mỉm cười lắc đầu, trước mắt như hiện lên cảnh tượng tra thẩm căngthẳng nhưng lại mang đôi chút hoang đường ở Tô Châu phủ.Trên công đường của Tô Châu phủ, cuộc tranh luận vẫn đang diễn ra. Đây đã làngày thứ tư, chiến tướng chủ lực của hai bên luân phiên động não, đều cảm thấymệt mỏi. Vì vậy, thời gian nghỉ giữa các phiên công đường cũng dài hơn nhiềuso với ngày đầu tiên. Chưa nói được bao nhiêu, đã có người tranh nhau yêu cầunghỉ ngơi.Tri châu Tô Châu cũng hiểu, bên phía Hạ Tê Phi muốn kéo dài, nhưng hắn cũngchẳng có cách nào. Đã sớm nhận được khẩu dụ của Khâm sai đại nhân, hắn phảixét xử tuân theo pháp luật, không thể kết án lung tung... Đã không thể kết ánlung tung, đương nhiên phải để cho hai phe dưới công đường tranh luận.Nhưng ... một người là Tống Thế Nhân, một người là Trần Bá Thường, đều lànhững nhân vật nổi danh với tài ăn nói, nếu để họ tranh luận, e rằng có thể kéodài cả năm!Tri châu Tô Châu cũng đã nhìn thấu, buông xuôi. Vì vậy, mỗi khi thấy hai bênyêu cầu nghỉ ngơi, hắn lại mỉm cười cho phép. Hắn còn ra lệnh cho nha dịchđưa ghế cho hai bên ngồi, còn mấy thứ như như trà nước cũng không thiếu.Minh Lan Thạch sắc mặt tái nhợt ngồi trên ghế. Mấy ngày qua, thiếu gia Minhgia cũng bị lôi kéo không thương tiếc, không thể giúp gì cho việc làm ăn của giatộc. Mấy vị thúc thúc của hắn chỉ là loại vô dụng biết ăn không biết làm. Lạiđang là lúc Nội Khố mở cửa chiêu mua, việc nhập hàng tới Mân Bắc đều cầnđến nhân vật quan trọng trong gia tộc, cuối cùng lại phải nhờ phụ thân đang cáoốm nằm trên giường đứng lên điều hành những công việc này.Minh gia hiểu rõ, Khâm sai đại nhân định dùng vụ kiện này làm loạn trận tuyếncủa gia tộc bọn họ, khiến họ không thể phân thân trên thương trường Nội Khố.Tuy nhiên Minh gia cũng không có phương pháp ứng phó tốt hơn, không thểlàm gì khác đành phải đồng ý kéo dài vụ kiện... Dù sao theo như tình hình hiệntại, không khéo vụ kiện có thể còn kéo dài một năm nữa, miễn không thua làđược rồi.Bây giờ đến phiên bên phía Minh gia lên tiếng, vị tụng sư nổi tiếng Giang NamTrần Bá Thường sắc mặt tái mét, dường như mấy ngày qua đã hao phí không ítsức lực. Hắn nhận khăn ấm từ tay học sinh đưa lên lau mặt, xốc lại lại tinh thần,bước lên giữa công đường rồi nghiêm nghị nói: "Thánh nhân thời cổ đã có câu:ngũ luân - phụ tử có thân, quân thần có nghĩa, phu thê có sự khác biệt, lớn nhỏcó thứ tự, bạn bè có lòng tin. Đại nhân, Hạ tiên sinh được nhận định là thất thiếugia của Minh gia, nhưng phụ tử có thân, với đích tôn Minh gia cũng không cógì..."Còn chưa nói hết lời, Tống Thế Nhân bên kia đã cướp lời một cách quái gở:"Không phải Hạ tiên sinh, mà là Minh tiên sinh, ngươi đừng nói sai nữa, nếukhông khi vụ kiện kết thúc, Minh thất lão gia Minh Thanh Thành có thể tiếp tụckiện ngươi đấy."Sắc mặt Tống Thế Nhân cũng chẳng khá hơn, đôi mắt lõm sâu. Lần này hắn đếnGiang Nam một mình, không kịp mang theo thư đồng và học sinh, tuy có GiámSát viện hỗ trợ, nhưng việc tìm kiếm chứng cứ và tài liệu có lợi cho phe mìnhtrong đống giấy tờ cũ rích cũng chẳng dễ dàng gì. Hơn nữa, đối thủ là tụng sưđịa phương, phía sau có không biết bao nhiêu người hỗ trợ, nên chỉ sau bốnngày tranh cãi, ngay cả vị tụng sư hàng đầu thiên hạ này cũng có vẻ sa sút tinhthần.Nghe Tống Thế Nhân nói vậy, Trần Bá Thường cũng không nóng giận, mỉmcười cúi người tạ lỗi với Hạ Tê Phi rồi tiếp tục nói: "Tuy nhiên, vấn đề thứ tựlớn nhỏ không thể không cẩn thận. Nếu Minh Thanh Đạt là con trai đích tôn củaMinh gia, thì đương nhiên phải có quyền quản lý tài sản của Minh gia."Hắn tiếp tục cao giọng nói: "Trong Lễ Ký Tang Phục Tứ Chế có viết: Trờikhông có hai mặt trời, đất không có hai chủ, nước không có hai vua, nhà khôngcó hai người đứng đầu."Trần Bá Thường càng nói càng hăng, giọng điệu cũng càng dữ dội: "Từ xưa đãnhư vậy, sao lại thay đổi được? Luật pháp Khánh Quốc đã quy định, Hạ... Minhtiên sinh có cần phải dây dưa như vậy không? Kính xin đại nhân sớm định án."Tống Thế Nhân đứng dậy có vẻ khó khăn, mỉm cười trước ánh mắt quan tâmcủa Hạ Tê Phi, bước ra trước công đường ngạo nghễ: "Cái gọi là gia sản, chỉ làvấn đề thừa kế tước vị và phân chia tài sản. Những gì Trần tiên sinh vừa nói, takhông phản đối, nhưng thừa kế tước vị là một việc, phân chia tài sản lại là việckhác. Năm xưa lão thái gia Minh gia năm xưa cũng có tước vị, bây giờ đã đượcMinh Thanh Đạt kế tục, Minh Thanh Thành tiên sinh không dị nghị gì vềchuyện này. Tuy nhiên, thừa kế chức vị chỉ phân biệt chính thất và tòng thất,phân chia tài sản lại có phương pháp khác."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn mỉm cười lắc đầu, trước mắt như hiện lên cảnh tượng tra thẩm căngthẳng nhưng lại mang đôi chút hoang đường ở Tô Châu phủ.Trên công đường của Tô Châu phủ, cuộc tranh luận vẫn đang diễn ra. Đây đã làngày thứ tư, chiến tướng chủ lực của hai bên luân phiên động não, đều cảm thấymệt mỏi. Vì vậy, thời gian nghỉ giữa các phiên công đường cũng dài hơn nhiềuso với ngày đầu tiên. Chưa nói được bao nhiêu, đã có người tranh nhau yêu cầunghỉ ngơi.Tri châu Tô Châu cũng hiểu, bên phía Hạ Tê Phi muốn kéo dài, nhưng hắn cũngchẳng có cách nào. Đã sớm nhận được khẩu dụ của Khâm sai đại nhân, hắn phảixét xử tuân theo pháp luật, không thể kết án lung tung... Đã không thể kết ánlung tung, đương nhiên phải để cho hai phe dưới công đường tranh luận.Nhưng ... một người là Tống Thế Nhân, một người là Trần Bá Thường, đều lànhững nhân vật nổi danh với tài ăn nói, nếu để họ tranh luận, e rằng có thể kéodài cả năm!Tri châu Tô Châu cũng đã nhìn thấu, buông xuôi. Vì vậy, mỗi khi thấy hai bênyêu cầu nghỉ ngơi, hắn lại mỉm cười cho phép. Hắn còn ra lệnh cho nha dịchđưa ghế cho hai bên ngồi, còn mấy thứ như như trà nước cũng không thiếu.Minh Lan Thạch sắc mặt tái nhợt ngồi trên ghế. Mấy ngày qua, thiếu gia Minhgia cũng bị lôi kéo không thương tiếc, không thể giúp gì cho việc làm ăn của giatộc. Mấy vị thúc thúc của hắn chỉ là loại vô dụng biết ăn không biết làm. Lạiđang là lúc Nội Khố mở cửa chiêu mua, việc nhập hàng tới Mân Bắc đều cầnđến nhân vật quan trọng trong gia tộc, cuối cùng lại phải nhờ phụ thân đang cáoốm nằm trên giường đứng lên điều hành những công việc này.Minh gia hiểu rõ, Khâm sai đại nhân định dùng vụ kiện này làm loạn trận tuyếncủa gia tộc bọn họ, khiến họ không thể phân thân trên thương trường Nội Khố.Tuy nhiên Minh gia cũng không có phương pháp ứng phó tốt hơn, không thểlàm gì khác đành phải đồng ý kéo dài vụ kiện... Dù sao theo như tình hình hiệntại, không khéo vụ kiện có thể còn kéo dài một năm nữa, miễn không thua làđược rồi.Bây giờ đến phiên bên phía Minh gia lên tiếng, vị tụng sư nổi tiếng Giang NamTrần Bá Thường sắc mặt tái mét, dường như mấy ngày qua đã hao phí không ítsức lực. Hắn nhận khăn ấm từ tay học sinh đưa lên lau mặt, xốc lại lại tinh thần,bước lên giữa công đường rồi nghiêm nghị nói: "Thánh nhân thời cổ đã có câu:ngũ luân - phụ tử có thân, quân thần có nghĩa, phu thê có sự khác biệt, lớn nhỏcó thứ tự, bạn bè có lòng tin. Đại nhân, Hạ tiên sinh được nhận định là thất thiếugia của Minh gia, nhưng phụ tử có thân, với đích tôn Minh gia cũng không cógì..."Còn chưa nói hết lời, Tống Thế Nhân bên kia đã cướp lời một cách quái gở:"Không phải Hạ tiên sinh, mà là Minh tiên sinh, ngươi đừng nói sai nữa, nếukhông khi vụ kiện kết thúc, Minh thất lão gia Minh Thanh Thành có thể tiếp tụckiện ngươi đấy."Sắc mặt Tống Thế Nhân cũng chẳng khá hơn, đôi mắt lõm sâu. Lần này hắn đếnGiang Nam một mình, không kịp mang theo thư đồng và học sinh, tuy có GiámSát viện hỗ trợ, nhưng việc tìm kiếm chứng cứ và tài liệu có lợi cho phe mìnhtrong đống giấy tờ cũ rích cũng chẳng dễ dàng gì. Hơn nữa, đối thủ là tụng sưđịa phương, phía sau có không biết bao nhiêu người hỗ trợ, nên chỉ sau bốnngày tranh cãi, ngay cả vị tụng sư hàng đầu thiên hạ này cũng có vẻ sa sút tinhthần.Nghe Tống Thế Nhân nói vậy, Trần Bá Thường cũng không nóng giận, mỉmcười cúi người tạ lỗi với Hạ Tê Phi rồi tiếp tục nói: "Tuy nhiên, vấn đề thứ tựlớn nhỏ không thể không cẩn thận. Nếu Minh Thanh Đạt là con trai đích tôn củaMinh gia, thì đương nhiên phải có quyền quản lý tài sản của Minh gia."Hắn tiếp tục cao giọng nói: "Trong Lễ Ký Tang Phục Tứ Chế có viết: Trờikhông có hai mặt trời, đất không có hai chủ, nước không có hai vua, nhà khôngcó hai người đứng đầu."Trần Bá Thường càng nói càng hăng, giọng điệu cũng càng dữ dội: "Từ xưa đãnhư vậy, sao lại thay đổi được? Luật pháp Khánh Quốc đã quy định, Hạ... Minhtiên sinh có cần phải dây dưa như vậy không? Kính xin đại nhân sớm định án."Tống Thế Nhân đứng dậy có vẻ khó khăn, mỉm cười trước ánh mắt quan tâmcủa Hạ Tê Phi, bước ra trước công đường ngạo nghễ: "Cái gọi là gia sản, chỉ làvấn đề thừa kế tước vị và phân chia tài sản. Những gì Trần tiên sinh vừa nói, takhông phản đối, nhưng thừa kế tước vị là một việc, phân chia tài sản lại là việckhác. Năm xưa lão thái gia Minh gia năm xưa cũng có tước vị, bây giờ đã đượcMinh Thanh Đạt kế tục, Minh Thanh Thành tiên sinh không dị nghị gì vềchuyện này. Tuy nhiên, thừa kế chức vị chỉ phân biệt chính thất và tòng thất,phân chia tài sản lại có phương pháp khác."