Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 607: Khai trương - đêm giết người 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Dù sao Cao Đạt cũng là Hổ vệ của hoàng đế, nghe câu này bèn nhíu mày nói:"Thiếu gia, chúng ta có nên thông báo cho quan phủ địa phương bắt ngườikhông... Dù sao, xưa nay trong viện không quản lý vụ án hình sự."Đêm nay Phạm Nhàn đã dám dẫn hắn đi, đương nhiên không sợ hắn đi tố cáovới trong cung, lắc đầu nói: "Thông báo cho quan phủ không khéo lại khiến côta chạy mất, dù sao cô ta cũng là người của Nhị hoàng tử và Hoằng Thành.Công văn truy bắt của Bộ Hình không có tác dụng gì đối với cô ta, muốn bắt côta ngoài sáng cũng chẳng dễ dàng.""Đáng lẽ nên mang thêm người." Cao Đạt nhăn mày nói: "Nếu cô ta bỏ trốntheo mệnh lệnh, chắc chắn bên cạnh cô ta sẽ có cao thủ, muốn bắt sống cũngkhông dễ.""Không phải bắt sống, mà là giết chết." Phạm Nhàn tựa lưng vào ghế, nhắm mắtdưỡng thần. "Ta không cần dùng cô ta để đối phó với Minh gia, chỉ cần dùng côta để gây thêm lên Minh gia. Ngày hôm nay, chi nhánh Bão Nguyệt lâu khaitrương, chắc không ai nghĩ đến chúng ta sẽ tìm ra cô ta để động thủ, càng khôngcó ai lại nghĩ là... ta sẽ đích thân hành động."Cao Đạt muốn nói gì đó nhưng lại thôi, bắt đầu hiểu suy nghĩ của Phạm Nhàn,chẳng qua không thể ngăn cản đối phương. Mục đích của Phạm Nhàn tronghành động đêm nay thực sự rất đơn giản. Nếu trên con đường đối phó với Minhgia, các quan viên Giang Nam đều loáng thoáng đứng về phía đối lập, hơn nữacòn to gan ra tay che chở cho Minh gia, vậy thì y muốn thông qua sự kiện đêmnay, gây kinh hoàng cho quan viên Giang Nam.Đối với những quan viên này, không gì thể hiện rõ nét lực lượng của Giám Sátviện hơn là máu tươi và cái chết.Xe ngựa chìm vào tĩnh lặng như chết, chỉ nghe được tiếng bánh xe đè lên đá bêndưới.......Xe ngựa đi tới một con hẻm yên tĩnh bên ngoài thành Tô Châu, dừng lại cáchtoà nhà kia còn một quãng cách xa.Phạm Nhàn vuốt ve chủy thủ trong ống tay áo, lại nhẹ nhàng đặt tay lên thanhnhuyễn kiếm bên hông, thanh kiếm này là mượn từ Hải Đường. Sau khi kiểmtra tỉ mỉ trang bị, y mới mở miệng hạ giọng nói: "Cao Đạt, ngươi phụ tráchvòng ngoài, không để lại người sống, không cho ai trốn thoát."Cao Đạt trầm giọng đáp một tiếng."Tử Việt, người phái đi đến phủ Tổng đốc đã chuẩn bị xong chưa?" Phạm Nhànhỏi.Đặng Tử Việt gật đầu."Ở đây chờ chúng ta, chú ý an toàn."Sau khi nói câu đó, Phạm Nhàn như con cá chạch màu đen lách mình ra khỏi xengựa, nhanh chóng biến mất trong bóng tối dưới bức tường cao.Đêm nay, tổng cộng chỉ có ba người, cốn dĩ với thân phận hiện tại của PhạmNhàn, y không nên đến đây mạo hiểm một mình. Tuy nhiên chuyện hôm naynhất định phải giữ bí mật, hơn nữa lý do then chốt nhất là - từ trong sâu thẳmtrong lòng, Phạm Nhàn thấy ham muốn mạo hiểm. Y phải thông qua một lượthành động để khôi phục lòng tin của bản thân đối với võ đạo, đồng thời thửnghiệm kết quả việc âm thầm tu luyện thanh kiếm này trong những ngày qua,rốt cuộc đã đạt đến trình độ nào.Cao Đạt tính toán thời gian, đoán rằng đã gần tới giờ, lại thắt chặt dây thừngquanh chuôi trường đao, xuống xe ngựa, tựa như vị sát thần bình tĩnh đi tới phíasau của toà trạch viện kia.Không biết toà trạch viện trong bóng đêm kia ẩn giấu bao nhiêu cao thủ, nhưngbọn họ chỉ có hai người. Có lẽ cũng chỉ có Phạm Nhàn và Cao Đạt mới có tự tinnhư vậy.Cao Đạt lẳng lặng đứng dưới tường sau của trạch viện, toàn thân như hòa làmmột với bức tường đá, dần dần không phân biệt được, nhưng lại từ từ vận chânkhí trong cơ thể, nghe rõ rành rành từng âm thanh nhỏ bé bên trong bức tường.Trong viện đột nhiên có một tiếng vang nhỏ, giống như tiếng Đề Ti đại nhânthích dùng ngòi bút lông ngỗng ngòi cứng cắt rách trang giấy, nếu không chú ýlắng nghe, chắc không ai để ý đến âm thanh này.Cao Đạt biết, đã có một người chết dưới tay Phạm Nhàn.Lại một tiếng vang trầm trầm nữa, giống như tiếng bánh nướng vừa ra lò độtnhiên xì hơi.Cao Đạt khẽ nhíu mày một chốc, liệu Đề ti đại nhân có dùng tay mở đầu ngườikhác không?...Phạm Nhàn như một bóng ma trong đêm tối, di chuyển ổn định không chúttiếng động trong sân, phía sau y đã có vài xác chết. Vết thương trên thi thểkhông rõ ràng, máu chảy cũng không nhiều, nhưng chết rất triệt để.Còn lúc này mấy căn phòng bên cạnh y đã mở toang cửa, đám người đang ngủsay trong đó chưa kịp đứng dậy đã bị y giết chết trên giường.Trong một căn phòng, vú già cùng những nha hoàn cũng yếu ớt gục ngã trêngiường. Thân thể họ không chút vết thương, trông như chỉ bị trúng thuốc mê.Cho đến giờ phút này, trong gian nhà vẫn không có ai phát hiện ra, đã có một kẻsát nhân đến bên cạnh mình.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Dù sao Cao Đạt cũng là Hổ vệ của hoàng đế, nghe câu này bèn nhíu mày nói:"Thiếu gia, chúng ta có nên thông báo cho quan phủ địa phương bắt ngườikhông... Dù sao, xưa nay trong viện không quản lý vụ án hình sự."Đêm nay Phạm Nhàn đã dám dẫn hắn đi, đương nhiên không sợ hắn đi tố cáovới trong cung, lắc đầu nói: "Thông báo cho quan phủ không khéo lại khiến côta chạy mất, dù sao cô ta cũng là người của Nhị hoàng tử và Hoằng Thành.Công văn truy bắt của Bộ Hình không có tác dụng gì đối với cô ta, muốn bắt côta ngoài sáng cũng chẳng dễ dàng.""Đáng lẽ nên mang thêm người." Cao Đạt nhăn mày nói: "Nếu cô ta bỏ trốntheo mệnh lệnh, chắc chắn bên cạnh cô ta sẽ có cao thủ, muốn bắt sống cũngkhông dễ.""Không phải bắt sống, mà là giết chết." Phạm Nhàn tựa lưng vào ghế, nhắm mắtdưỡng thần. "Ta không cần dùng cô ta để đối phó với Minh gia, chỉ cần dùng côta để gây thêm lên Minh gia. Ngày hôm nay, chi nhánh Bão Nguyệt lâu khaitrương, chắc không ai nghĩ đến chúng ta sẽ tìm ra cô ta để động thủ, càng khôngcó ai lại nghĩ là... ta sẽ đích thân hành động."Cao Đạt muốn nói gì đó nhưng lại thôi, bắt đầu hiểu suy nghĩ của Phạm Nhàn,chẳng qua không thể ngăn cản đối phương. Mục đích của Phạm Nhàn tronghành động đêm nay thực sự rất đơn giản. Nếu trên con đường đối phó với Minhgia, các quan viên Giang Nam đều loáng thoáng đứng về phía đối lập, hơn nữacòn to gan ra tay che chở cho Minh gia, vậy thì y muốn thông qua sự kiện đêmnay, gây kinh hoàng cho quan viên Giang Nam.Đối với những quan viên này, không gì thể hiện rõ nét lực lượng của Giám Sátviện hơn là máu tươi và cái chết.Xe ngựa chìm vào tĩnh lặng như chết, chỉ nghe được tiếng bánh xe đè lên đá bêndưới.......Xe ngựa đi tới một con hẻm yên tĩnh bên ngoài thành Tô Châu, dừng lại cáchtoà nhà kia còn một quãng cách xa.Phạm Nhàn vuốt ve chủy thủ trong ống tay áo, lại nhẹ nhàng đặt tay lên thanhnhuyễn kiếm bên hông, thanh kiếm này là mượn từ Hải Đường. Sau khi kiểmtra tỉ mỉ trang bị, y mới mở miệng hạ giọng nói: "Cao Đạt, ngươi phụ tráchvòng ngoài, không để lại người sống, không cho ai trốn thoát."Cao Đạt trầm giọng đáp một tiếng."Tử Việt, người phái đi đến phủ Tổng đốc đã chuẩn bị xong chưa?" Phạm Nhànhỏi.Đặng Tử Việt gật đầu."Ở đây chờ chúng ta, chú ý an toàn."Sau khi nói câu đó, Phạm Nhàn như con cá chạch màu đen lách mình ra khỏi xengựa, nhanh chóng biến mất trong bóng tối dưới bức tường cao.Đêm nay, tổng cộng chỉ có ba người, cốn dĩ với thân phận hiện tại của PhạmNhàn, y không nên đến đây mạo hiểm một mình. Tuy nhiên chuyện hôm naynhất định phải giữ bí mật, hơn nữa lý do then chốt nhất là - từ trong sâu thẳmtrong lòng, Phạm Nhàn thấy ham muốn mạo hiểm. Y phải thông qua một lượthành động để khôi phục lòng tin của bản thân đối với võ đạo, đồng thời thửnghiệm kết quả việc âm thầm tu luyện thanh kiếm này trong những ngày qua,rốt cuộc đã đạt đến trình độ nào.Cao Đạt tính toán thời gian, đoán rằng đã gần tới giờ, lại thắt chặt dây thừngquanh chuôi trường đao, xuống xe ngựa, tựa như vị sát thần bình tĩnh đi tới phíasau của toà trạch viện kia.Không biết toà trạch viện trong bóng đêm kia ẩn giấu bao nhiêu cao thủ, nhưngbọn họ chỉ có hai người. Có lẽ cũng chỉ có Phạm Nhàn và Cao Đạt mới có tự tinnhư vậy.Cao Đạt lẳng lặng đứng dưới tường sau của trạch viện, toàn thân như hòa làmmột với bức tường đá, dần dần không phân biệt được, nhưng lại từ từ vận chânkhí trong cơ thể, nghe rõ rành rành từng âm thanh nhỏ bé bên trong bức tường.Trong viện đột nhiên có một tiếng vang nhỏ, giống như tiếng Đề Ti đại nhânthích dùng ngòi bút lông ngỗng ngòi cứng cắt rách trang giấy, nếu không chú ýlắng nghe, chắc không ai để ý đến âm thanh này.Cao Đạt biết, đã có một người chết dưới tay Phạm Nhàn.Lại một tiếng vang trầm trầm nữa, giống như tiếng bánh nướng vừa ra lò độtnhiên xì hơi.Cao Đạt khẽ nhíu mày một chốc, liệu Đề ti đại nhân có dùng tay mở đầu ngườikhác không?...Phạm Nhàn như một bóng ma trong đêm tối, di chuyển ổn định không chúttiếng động trong sân, phía sau y đã có vài xác chết. Vết thương trên thi thểkhông rõ ràng, máu chảy cũng không nhiều, nhưng chết rất triệt để.Còn lúc này mấy căn phòng bên cạnh y đã mở toang cửa, đám người đang ngủsay trong đó chưa kịp đứng dậy đã bị y giết chết trên giường.Trong một căn phòng, vú già cùng những nha hoàn cũng yếu ớt gục ngã trêngiường. Thân thể họ không chút vết thương, trông như chỉ bị trúng thuốc mê.Cho đến giờ phút này, trong gian nhà vẫn không có ai phát hiện ra, đã có một kẻsát nhân đến bên cạnh mình.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Dù sao Cao Đạt cũng là Hổ vệ của hoàng đế, nghe câu này bèn nhíu mày nói:"Thiếu gia, chúng ta có nên thông báo cho quan phủ địa phương bắt ngườikhông... Dù sao, xưa nay trong viện không quản lý vụ án hình sự."Đêm nay Phạm Nhàn đã dám dẫn hắn đi, đương nhiên không sợ hắn đi tố cáovới trong cung, lắc đầu nói: "Thông báo cho quan phủ không khéo lại khiến côta chạy mất, dù sao cô ta cũng là người của Nhị hoàng tử và Hoằng Thành.Công văn truy bắt của Bộ Hình không có tác dụng gì đối với cô ta, muốn bắt côta ngoài sáng cũng chẳng dễ dàng.""Đáng lẽ nên mang thêm người." Cao Đạt nhăn mày nói: "Nếu cô ta bỏ trốntheo mệnh lệnh, chắc chắn bên cạnh cô ta sẽ có cao thủ, muốn bắt sống cũngkhông dễ.""Không phải bắt sống, mà là giết chết." Phạm Nhàn tựa lưng vào ghế, nhắm mắtdưỡng thần. "Ta không cần dùng cô ta để đối phó với Minh gia, chỉ cần dùng côta để gây thêm lên Minh gia. Ngày hôm nay, chi nhánh Bão Nguyệt lâu khaitrương, chắc không ai nghĩ đến chúng ta sẽ tìm ra cô ta để động thủ, càng khôngcó ai lại nghĩ là... ta sẽ đích thân hành động."Cao Đạt muốn nói gì đó nhưng lại thôi, bắt đầu hiểu suy nghĩ của Phạm Nhàn,chẳng qua không thể ngăn cản đối phương. Mục đích của Phạm Nhàn tronghành động đêm nay thực sự rất đơn giản. Nếu trên con đường đối phó với Minhgia, các quan viên Giang Nam đều loáng thoáng đứng về phía đối lập, hơn nữacòn to gan ra tay che chở cho Minh gia, vậy thì y muốn thông qua sự kiện đêmnay, gây kinh hoàng cho quan viên Giang Nam.Đối với những quan viên này, không gì thể hiện rõ nét lực lượng của Giám Sátviện hơn là máu tươi và cái chết.Xe ngựa chìm vào tĩnh lặng như chết, chỉ nghe được tiếng bánh xe đè lên đá bêndưới.......Xe ngựa đi tới một con hẻm yên tĩnh bên ngoài thành Tô Châu, dừng lại cáchtoà nhà kia còn một quãng cách xa.Phạm Nhàn vuốt ve chủy thủ trong ống tay áo, lại nhẹ nhàng đặt tay lên thanhnhuyễn kiếm bên hông, thanh kiếm này là mượn từ Hải Đường. Sau khi kiểmtra tỉ mỉ trang bị, y mới mở miệng hạ giọng nói: "Cao Đạt, ngươi phụ tráchvòng ngoài, không để lại người sống, không cho ai trốn thoát."Cao Đạt trầm giọng đáp một tiếng."Tử Việt, người phái đi đến phủ Tổng đốc đã chuẩn bị xong chưa?" Phạm Nhànhỏi.Đặng Tử Việt gật đầu."Ở đây chờ chúng ta, chú ý an toàn."Sau khi nói câu đó, Phạm Nhàn như con cá chạch màu đen lách mình ra khỏi xengựa, nhanh chóng biến mất trong bóng tối dưới bức tường cao.Đêm nay, tổng cộng chỉ có ba người, cốn dĩ với thân phận hiện tại của PhạmNhàn, y không nên đến đây mạo hiểm một mình. Tuy nhiên chuyện hôm naynhất định phải giữ bí mật, hơn nữa lý do then chốt nhất là - từ trong sâu thẳmtrong lòng, Phạm Nhàn thấy ham muốn mạo hiểm. Y phải thông qua một lượthành động để khôi phục lòng tin của bản thân đối với võ đạo, đồng thời thửnghiệm kết quả việc âm thầm tu luyện thanh kiếm này trong những ngày qua,rốt cuộc đã đạt đến trình độ nào.Cao Đạt tính toán thời gian, đoán rằng đã gần tới giờ, lại thắt chặt dây thừngquanh chuôi trường đao, xuống xe ngựa, tựa như vị sát thần bình tĩnh đi tới phíasau của toà trạch viện kia.Không biết toà trạch viện trong bóng đêm kia ẩn giấu bao nhiêu cao thủ, nhưngbọn họ chỉ có hai người. Có lẽ cũng chỉ có Phạm Nhàn và Cao Đạt mới có tự tinnhư vậy.Cao Đạt lẳng lặng đứng dưới tường sau của trạch viện, toàn thân như hòa làmmột với bức tường đá, dần dần không phân biệt được, nhưng lại từ từ vận chânkhí trong cơ thể, nghe rõ rành rành từng âm thanh nhỏ bé bên trong bức tường.Trong viện đột nhiên có một tiếng vang nhỏ, giống như tiếng Đề Ti đại nhânthích dùng ngòi bút lông ngỗng ngòi cứng cắt rách trang giấy, nếu không chú ýlắng nghe, chắc không ai để ý đến âm thanh này.Cao Đạt biết, đã có một người chết dưới tay Phạm Nhàn.Lại một tiếng vang trầm trầm nữa, giống như tiếng bánh nướng vừa ra lò độtnhiên xì hơi.Cao Đạt khẽ nhíu mày một chốc, liệu Đề ti đại nhân có dùng tay mở đầu ngườikhác không?...Phạm Nhàn như một bóng ma trong đêm tối, di chuyển ổn định không chúttiếng động trong sân, phía sau y đã có vài xác chết. Vết thương trên thi thểkhông rõ ràng, máu chảy cũng không nhiều, nhưng chết rất triệt để.Còn lúc này mấy căn phòng bên cạnh y đã mở toang cửa, đám người đang ngủsay trong đó chưa kịp đứng dậy đã bị y giết chết trên giường.Trong một căn phòng, vú già cùng những nha hoàn cũng yếu ớt gục ngã trêngiường. Thân thể họ không chút vết thương, trông như chỉ bị trúng thuốc mê.Cho đến giờ phút này, trong gian nhà vẫn không có ai phát hiện ra, đã có một kẻsát nhân đến bên cạnh mình.

Chương 607: Khai trương - đêm giết người 5