Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 625: Không cam lòng buông tay 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trong tháng tư, ý xuân đã trở nên rực rỡ và nồng đậm đến mức tột đỉnh, toàn bộGiang Nam đều được bao phủ trong gió ấm. Người dân đi trên phố bắt đầu chỉmặc một tấm áo hai lớp. Trong khi đó, ngoại thành kinh đô cách Tô Châu hàngnghìn dặm, cách một khoảng rất xa, vẫn có thể nhìn thấy một dải tuyết trắngtrên đỉnh Thương Sơn, giống như màu trắng lạnh lẽo trên gương mặt của mộtxác chết.Người đàn ông cao lớn đội nón lá thu ánh mắt dõi theo dải tuyết trắng trên đỉnhnúi, lẳng lặng uống hết trà còn sót lại trong chén, gọi một bát mì chay, và bắtđầu ăn một cách vô vị.Địa điểm này nằm ở ngoại ô cách kinh đô ba mươi dặm, gọi là Thạch Bài thôn.Còn người đàn ông cao lớn đội nón lá này, chính là người đã trải qua ngàn vạnkhổ ải từ Giang Nam chạy tới Khánh Miếu, Nhị tế tự - Tam Thạch đại sư. TamThạch đại sư vào kinh không phải để luận đạo, không phải để bẻ cành liễu rủngoài ngự đạo, hắn đến đây để giết người, hắn đến đây để... ám sát Hoàng đế!Bất luận Phạm Nhàn ở Giang Nam, cố ý hay vô ý thả hắn rời đi, nhưng GiámSát viện điều tra nghiêm ngặt, cho dù con đường tây bắc không được bố trítrọng binh, nhưng Tam Thạch muốn vòng qua Giám Sát viện và phong tỏa củaHắc Kỵ để đến kinh đô, vẫn phải bỏ ra không ít thời gian.Quân Sơn hội thực sự là một tổ chức lỏng lẻo, nhưng khi tổ chức này có mộtnhiệm vụ thần thánh và quan trọng, tầm quan trọng của nó đột nhiên hiển hiện.Rốt cuộc tổ chức huyền bí này đã tập hợp bao nhiêu nhân vật quan trọng trongcác thế lực khắp thiên hạ, không mấy ai biết được.Tuy Tam Thạch đại sư là Nhị tế tự cao quý của Khánh Miếu, nhưng trong QuânSơn hội cũng không có nhiều tiếng nói, hơn nữa bản thân hắn khá phản đối sắpxếp của Quân Sơn hội ở Giang Nam. Sau khi đã cố gắng ngẳn cản công tác cảitổ của Phạm Nhàn mà không thành công, vị Tam Thạch đại sư này đã tự biếnmình thành quân cờ thí, thoát khỏi sắp xếp của Quân Sơn hội, một thân mộtmình, ngực đầy chí khí, như trong lòng chứa trọn vầng mặt trời đỏ, cứ thế ngạonghễ đi tới kinh thành xa xôi.Đến kinh thành để giết người, giết người không thể giết chết.Hắn vừa suy nghĩ, vừa lặng lẽ ăn mì sợi, tuân theo lời dạy ân cần của đại sưhuynh năm xưa. Hắn nhai thật kỹ từng sợi mì cho đến khi quện lại như cháo, rồimới thỏa mãn nuốt chúng vào bụng.Không hiểu vì sao, Tam Thạch đại sư ăn mà bi ai dâng lên từ tận đáy lòng, khómà kìm nén được, hai giọt nước mắt đục ngầu lăn từ đôi mắt già nua của hắnxuống, rơi vào bát mì.Hắn muốn vào kinh đô để hỏi tên Hoàng đế kia, vì sao!o O oo O oSau khi ăn xong mì sợi, hắn đội lại chiếc nón lá, che khuất dung nhan của mình,nhặt lên cây gậy gỗ cao ngang người từ bên cạnh bàn, rời khỏi quán mì, dọctheo con đường nhỏ dưới chân núi cạnh Thạch Bài thôn, bắt đầu đi về phía kinhđô.Phía trước là cung điện hoàng thành u tối, phía sau là ngọn núi thanh khiết, khổtu sĩ đi ở chính giữa.Rừng càng ngày càng sâu, con đường càng ngày càng hẹp. Trời vẫn còn sớm,không có tiều phu nào chăm chỉ dậy sớm chặt củi, nơi hoang vắng này cũngkhông thể có khách đường qua. Trên con đường núi, tất cả hoàn toàn yên tĩnh,yên tĩnh đến mức hơi quỷ dị. âm thanh của chim chóc, côn trùng cũng không hềcó.Dù sao Tam Thạch đại sư cũng không phải là một võ giả tinh thông ám sát, chỉlà một khổ tu sĩ có tu vi cực cao, cho nên tuy trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái,nhưng cũng không quá để ý.Chắc hẳn triều đình và Quân Sơn hội đều không biết mình đã từ Giang Nam tớikinh đô, người biết chuyện này chỉ có thánh nữ Bắc Tề - Hải Đường cô nương.Mà nhìn từ bất cứ khía cạnh nào, Hải Đường cũng không thể tiết lộ hành tungcủa mình. Tam Thạch đại sư rất tin tưởng điều này. Hắn không cho là có ai nắmbắt được hành trình của mình, tiến hành mai phục từ trước.Vì vậy, khi một mũi tên thê lương tuyệt sát bắn ra từ trong khu rừng rậm rạp,cực kỳ tàn nhẫn nhắm thẳng vào vành mắt hắn, Tam Thạch đại sư cảm thấy vôcùng bất ngờ.Mũi tên bay ra có vẻ cực kỳ quỷ dị, lúc đầu yên lặng không một tiếng động, nhưma như quỷ, chỉ đến khi còn cách mặt hắn ba thước mới đột nhiên phát ra tiếngrít như câu hồn đoạt phách, khiến người ta cực kỳ sợ hãi!Xoạt... Hống!Mũi tên dài màu đen, cứ như thốt lên một tiếng ""giết"".o O oTam Thạch đại sư rên lên một tiếng, cây gậy gỗ dài hung hăng đâm thẳng xuốngmặt đất. Mũi gậy khắc thành hình đầu chim, trong khoảnh khắc cực ngắn đãvươn về phía trước, chặn lại mũi lông như từ trên bầu trời bay tới.
Trong tháng tư, ý xuân đã trở nên rực rỡ và nồng đậm đến mức tột đỉnh, toàn bộ
Giang Nam đều được bao phủ trong gió ấm. Người dân đi trên phố bắt đầu chỉ
mặc một tấm áo hai lớp. Trong khi đó, ngoại thành kinh đô cách Tô Châu hàng
nghìn dặm, cách một khoảng rất xa, vẫn có thể nhìn thấy một dải tuyết trắng
trên đỉnh Thương Sơn, giống như màu trắng lạnh lẽo trên gương mặt của một
xác chết.
Người đàn ông cao lớn đội nón lá thu ánh mắt dõi theo dải tuyết trắng trên đỉnh
núi, lẳng lặng uống hết trà còn sót lại trong chén, gọi một bát mì chay, và bắt
đầu ăn một cách vô vị.
Địa điểm này nằm ở ngoại ô cách kinh đô ba mươi dặm, gọi là Thạch Bài thôn.
Còn người đàn ông cao lớn đội nón lá này, chính là người đã trải qua ngàn vạn
khổ ải từ Giang Nam chạy tới Khánh Miếu, Nhị tế tự - Tam Thạch đại sư. Tam
Thạch đại sư vào kinh không phải để luận đạo, không phải để bẻ cành liễu rủ
ngoài ngự đạo, hắn đến đây để giết người, hắn đến đây để... ám sát Hoàng đế!
Bất luận Phạm Nhàn ở Giang Nam, cố ý hay vô ý thả hắn rời đi, nhưng Giám
Sát viện điều tra nghiêm ngặt, cho dù con đường tây bắc không được bố trí
trọng binh, nhưng Tam Thạch muốn vòng qua Giám Sát viện và phong tỏa của
Hắc Kỵ để đến kinh đô, vẫn phải bỏ ra không ít thời gian.
Quân Sơn hội thực sự là một tổ chức lỏng lẻo, nhưng khi tổ chức này có một
nhiệm vụ thần thánh và quan trọng, tầm quan trọng của nó đột nhiên hiển hiện.
Rốt cuộc tổ chức huyền bí này đã tập hợp bao nhiêu nhân vật quan trọng trong
các thế lực khắp thiên hạ, không mấy ai biết được.
Tuy Tam Thạch đại sư là Nhị tế tự cao quý của Khánh Miếu, nhưng trong Quân
Sơn hội cũng không có nhiều tiếng nói, hơn nữa bản thân hắn khá phản đối sắp
xếp của Quân Sơn hội ở Giang Nam. Sau khi đã cố gắng ngẳn cản công tác cải
tổ của Phạm Nhàn mà không thành công, vị Tam Thạch đại sư này đã tự biến
mình thành quân cờ thí, thoát khỏi sắp xếp của Quân Sơn hội, một thân một
mình, ngực đầy chí khí, như trong lòng chứa trọn vầng mặt trời đỏ, cứ thế ngạo
nghễ đi tới kinh thành xa xôi.
Đến kinh thành để giết người, giết người không thể giết chết.
Hắn vừa suy nghĩ, vừa lặng lẽ ăn mì sợi, tuân theo lời dạy ân cần của đại sư
huynh năm xưa. Hắn nhai thật kỹ từng sợi mì cho đến khi quện lại như cháo, rồi
mới thỏa mãn nuốt chúng vào bụng.
Không hiểu vì sao, Tam Thạch đại sư ăn mà bi ai dâng lên từ tận đáy lòng, khó
mà kìm nén được, hai giọt nước mắt đục ngầu lăn từ đôi mắt già nua của hắn
xuống, rơi vào bát mì.
Hắn muốn vào kinh đô để hỏi tên Hoàng đế kia, vì sao!
o O o
o O o
Sau khi ăn xong mì sợi, hắn đội lại chiếc nón lá, che khuất dung nhan của mình,
nhặt lên cây gậy gỗ cao ngang người từ bên cạnh bàn, rời khỏi quán mì, dọc
theo con đường nhỏ dưới chân núi cạnh Thạch Bài thôn, bắt đầu đi về phía kinh
đô.
Phía trước là cung điện hoàng thành u tối, phía sau là ngọn núi thanh khiết, khổ
tu sĩ đi ở chính giữa.
Rừng càng ngày càng sâu, con đường càng ngày càng hẹp. Trời vẫn còn sớm,
không có tiều phu nào chăm chỉ dậy sớm chặt củi, nơi hoang vắng này cũng
không thể có khách đường qua. Trên con đường núi, tất cả hoàn toàn yên tĩnh,
yên tĩnh đến mức hơi quỷ dị. âm thanh của chim chóc, côn trùng cũng không hề
có.
Dù sao Tam Thạch đại sư cũng không phải là một võ giả tinh thông ám sát, chỉ
là một khổ tu sĩ có tu vi cực cao, cho nên tuy trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái,
nhưng cũng không quá để ý.
Chắc hẳn triều đình và Quân Sơn hội đều không biết mình đã từ Giang Nam tới
kinh đô, người biết chuyện này chỉ có thánh nữ Bắc Tề - Hải Đường cô nương.
Mà nhìn từ bất cứ khía cạnh nào, Hải Đường cũng không thể tiết lộ hành tung
của mình. Tam Thạch đại sư rất tin tưởng điều này. Hắn không cho là có ai nắm
bắt được hành trình của mình, tiến hành mai phục từ trước.
Vì vậy, khi một mũi tên thê lương tuyệt sát bắn ra từ trong khu rừng rậm rạp,
cực kỳ tàn nhẫn nhắm thẳng vào vành mắt hắn, Tam Thạch đại sư cảm thấy vô
cùng bất ngờ.
Mũi tên bay ra có vẻ cực kỳ quỷ dị, lúc đầu yên lặng không một tiếng động, như
ma như quỷ, chỉ đến khi còn cách mặt hắn ba thước mới đột nhiên phát ra tiếng
rít như câu hồn đoạt phách, khiến người ta cực kỳ sợ hãi!
Xoạt... Hống!
Mũi tên dài màu đen, cứ như thốt lên một tiếng ""giết"".
o O o
Tam Thạch đại sư rên lên một tiếng, cây gậy gỗ dài hung hăng đâm thẳng xuống
mặt đất. Mũi gậy khắc thành hình đầu chim, trong khoảnh khắc cực ngắn đã
vươn về phía trước, chặn lại mũi lông như từ trên bầu trời bay tới.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trong tháng tư, ý xuân đã trở nên rực rỡ và nồng đậm đến mức tột đỉnh, toàn bộGiang Nam đều được bao phủ trong gió ấm. Người dân đi trên phố bắt đầu chỉmặc một tấm áo hai lớp. Trong khi đó, ngoại thành kinh đô cách Tô Châu hàngnghìn dặm, cách một khoảng rất xa, vẫn có thể nhìn thấy một dải tuyết trắngtrên đỉnh Thương Sơn, giống như màu trắng lạnh lẽo trên gương mặt của mộtxác chết.Người đàn ông cao lớn đội nón lá thu ánh mắt dõi theo dải tuyết trắng trên đỉnhnúi, lẳng lặng uống hết trà còn sót lại trong chén, gọi một bát mì chay, và bắtđầu ăn một cách vô vị.Địa điểm này nằm ở ngoại ô cách kinh đô ba mươi dặm, gọi là Thạch Bài thôn.Còn người đàn ông cao lớn đội nón lá này, chính là người đã trải qua ngàn vạnkhổ ải từ Giang Nam chạy tới Khánh Miếu, Nhị tế tự - Tam Thạch đại sư. TamThạch đại sư vào kinh không phải để luận đạo, không phải để bẻ cành liễu rủngoài ngự đạo, hắn đến đây để giết người, hắn đến đây để... ám sát Hoàng đế!Bất luận Phạm Nhàn ở Giang Nam, cố ý hay vô ý thả hắn rời đi, nhưng GiámSát viện điều tra nghiêm ngặt, cho dù con đường tây bắc không được bố trítrọng binh, nhưng Tam Thạch muốn vòng qua Giám Sát viện và phong tỏa củaHắc Kỵ để đến kinh đô, vẫn phải bỏ ra không ít thời gian.Quân Sơn hội thực sự là một tổ chức lỏng lẻo, nhưng khi tổ chức này có mộtnhiệm vụ thần thánh và quan trọng, tầm quan trọng của nó đột nhiên hiển hiện.Rốt cuộc tổ chức huyền bí này đã tập hợp bao nhiêu nhân vật quan trọng trongcác thế lực khắp thiên hạ, không mấy ai biết được.Tuy Tam Thạch đại sư là Nhị tế tự cao quý của Khánh Miếu, nhưng trong QuânSơn hội cũng không có nhiều tiếng nói, hơn nữa bản thân hắn khá phản đối sắpxếp của Quân Sơn hội ở Giang Nam. Sau khi đã cố gắng ngẳn cản công tác cảitổ của Phạm Nhàn mà không thành công, vị Tam Thạch đại sư này đã tự biếnmình thành quân cờ thí, thoát khỏi sắp xếp của Quân Sơn hội, một thân mộtmình, ngực đầy chí khí, như trong lòng chứa trọn vầng mặt trời đỏ, cứ thế ngạonghễ đi tới kinh thành xa xôi.Đến kinh thành để giết người, giết người không thể giết chết.Hắn vừa suy nghĩ, vừa lặng lẽ ăn mì sợi, tuân theo lời dạy ân cần của đại sưhuynh năm xưa. Hắn nhai thật kỹ từng sợi mì cho đến khi quện lại như cháo, rồimới thỏa mãn nuốt chúng vào bụng.Không hiểu vì sao, Tam Thạch đại sư ăn mà bi ai dâng lên từ tận đáy lòng, khómà kìm nén được, hai giọt nước mắt đục ngầu lăn từ đôi mắt già nua của hắnxuống, rơi vào bát mì.Hắn muốn vào kinh đô để hỏi tên Hoàng đế kia, vì sao!o O oo O oSau khi ăn xong mì sợi, hắn đội lại chiếc nón lá, che khuất dung nhan của mình,nhặt lên cây gậy gỗ cao ngang người từ bên cạnh bàn, rời khỏi quán mì, dọctheo con đường nhỏ dưới chân núi cạnh Thạch Bài thôn, bắt đầu đi về phía kinhđô.Phía trước là cung điện hoàng thành u tối, phía sau là ngọn núi thanh khiết, khổtu sĩ đi ở chính giữa.Rừng càng ngày càng sâu, con đường càng ngày càng hẹp. Trời vẫn còn sớm,không có tiều phu nào chăm chỉ dậy sớm chặt củi, nơi hoang vắng này cũngkhông thể có khách đường qua. Trên con đường núi, tất cả hoàn toàn yên tĩnh,yên tĩnh đến mức hơi quỷ dị. âm thanh của chim chóc, côn trùng cũng không hềcó.Dù sao Tam Thạch đại sư cũng không phải là một võ giả tinh thông ám sát, chỉlà một khổ tu sĩ có tu vi cực cao, cho nên tuy trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái,nhưng cũng không quá để ý.Chắc hẳn triều đình và Quân Sơn hội đều không biết mình đã từ Giang Nam tớikinh đô, người biết chuyện này chỉ có thánh nữ Bắc Tề - Hải Đường cô nương.Mà nhìn từ bất cứ khía cạnh nào, Hải Đường cũng không thể tiết lộ hành tungcủa mình. Tam Thạch đại sư rất tin tưởng điều này. Hắn không cho là có ai nắmbắt được hành trình của mình, tiến hành mai phục từ trước.Vì vậy, khi một mũi tên thê lương tuyệt sát bắn ra từ trong khu rừng rậm rạp,cực kỳ tàn nhẫn nhắm thẳng vào vành mắt hắn, Tam Thạch đại sư cảm thấy vôcùng bất ngờ.Mũi tên bay ra có vẻ cực kỳ quỷ dị, lúc đầu yên lặng không một tiếng động, nhưma như quỷ, chỉ đến khi còn cách mặt hắn ba thước mới đột nhiên phát ra tiếngrít như câu hồn đoạt phách, khiến người ta cực kỳ sợ hãi!Xoạt... Hống!Mũi tên dài màu đen, cứ như thốt lên một tiếng ""giết"".o O oTam Thạch đại sư rên lên một tiếng, cây gậy gỗ dài hung hăng đâm thẳng xuốngmặt đất. Mũi gậy khắc thành hình đầu chim, trong khoảnh khắc cực ngắn đãvươn về phía trước, chặn lại mũi lông như từ trên bầu trời bay tới.