Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 632: Hoàng cung và triều đình 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Bây giờ, thân thể Thái tử Khánh Quốc đã khỏe mạnh hơn nhiều so với hai nămtrước, ít nhất cũng màu trắng bệch bệnh tật đã bớt đi không ít. Chuyện nàyđương nhiên là nhờ Hoàng hậu quản giáo nghiêm khắc, không cho phép hắntiêu tốn quá nhiều sức lực vào chuyện nam nữ; nhưng cũng vì do tuổi tác lớndần, phải đối mặt với tình hình phức tạp bị mấy vị hoàng huynh, hoàng đệ từ từép sát... cho nên buộc phải thay đổi.Đối với Thái tử, kẻ thù lớn nhất trong quá khứ đương nhiên là Nhị hoàng tử,nhưng từ khi Nhị hoàng tử bị Phạm Nhàn đánh thành cho nửa người tàn phế.Hắn lại bất ngờ phát hiện, người mà hắn tưởng là trợ thủ lớn nhất của mìnhPhạm Nhàn - lại cũng là con trai của phụ hoàng. Hơn nữa còn là con trai củaphụ hoàng và nữ yêu tinh kia!Đối với cung Đông mà nói, mối thù xưa nay với Diệp gia đã là không thể hóagiải, vì vậy người mà Thái tử cảnh giác nhất hiện nay, đương nhiên là PhạmNhàn ở Giang Nam xa xôi.Mọi người đều thầm hiểu rằng, sau khi thân thế của Phạm Nhàn được tiết lộ,nếu Thái tử lên ngôi, chắc chắn Phạm Nhàn không thể sống có kết thúc an lành.Còn nếu Phạm Nhàn nắm đại quyền, chắc chắn cũng... không thể cho phép Tháitử lên ngôi!"Mẫu hậu, xem ra bắt đầu ra tay với vụ việc của Bộ Hộ được rồi." Lúc trướcThái tử đứng sau tấm bình phong lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Hoàng hậu vàHồng Trúc, giờ mới lên tiếng.Hoàng hậu nhắm mắt suy nghĩ một hồi rồi hỏi: "Rốt cuộc Thái giám Hồng Trúcnày đáng tin bao nhiêu phần?""Bảy phần mười."Hoàng hậu mỉm cười nói: "Ta cũng đang nghĩ như vậy. Hồng Trúc vốn là ngườihầu trong Ngự Thư phòng, đi theo bên cạnh phụ hoàng của con, lại đang trên đàthăng tiến. Tuy bây giờ hắn được được điều đến Đông Cung, thăng hai cấp, trởthành thái giám tổng quản, nhưng quyền lực của hắn lại kém xa trước đây."Thái tử nói: "Nếu Phạm Nhàn không tố giác chuyện Hồng Trúc nhận hối lộ lênphụ hoàng... Phụ hoàng cũng chẳng tức giận đến mức đuổi Hồng Trúc đi."Mọi người trong cung đều biết chuyện này, cũng sự việc trong Ngự Thư phòngngày hôm đó, đều cho rằng lý do Hồng Trúc rời Ngự Thư phòng là vì hắn đãđắc tội với Phạm Nhàn, Đề ti đại nhân của Giám Sát viện.Hoàng hậu thở dài nói: "Theo cách bệ hạ xử lý, rõ ràng người thật sự ưa thíchtiểu thái giám Hồng Trúc này... Vấn đề là, bản cung vẫn chưa biết rốt cuộcchuyện này là thật hay giả."Thái tử cau mày trầm tư nói: "Hồng Trúc thù hận Phạm Nhàn thì chắc là thật.Trong cung, các thái giám và cung nữ đều nghe hắn nghiến răng nghiến lợi kểlại chuyện đó. Về phía phụ hoàng... dù cho người dùng Hồng Trúc để giám sátcon, nhưng con tin là trong nửa năm qua con không mắc sai lầm nào."Hoàng hậu gật đầu, ánh mắt lóe lên một luồng sát ý, cười lạnh nói: "Chỉ cầnnguyên nhân khiến bệ hạ tức giận là thật... có thể điều tra vụ việc ở bộ Hộ.Phạm Kiến không thể tiếp tục ở lại bộ Hộ, bằng không thì Phạm Nhàn kiểmsoát Nội Khố ở Giang Nam và Phạm Kiến nắm giữ Quốc Khố ở kinh đô, ngàytháng tương lai con sẽ gặp rất nhiều khó khăn."Thái tử gật đầu đáp: "Con luôn nhớ lời dạy của phụ hoàng, chỉ làm những việcmà phụ hoàng đồng ý."Hoàng hậu cau mày nói: "Ta sẽ ghé thăm Nghiễm Tín cung hỏi ý kiến cô cô củacon."Đột nhiên nghe thấy tên của Trưởng công chúa, ánh mắt Thái tử lóe lên sắc tháilạ, nhưng lập tức che giấu kỹ lưỡng, thoáng chần chờ rồi nói: "Liệu lần này cónên nhờ bên phía cô cô can thiệp không?"Hoàng hậu lắc đầu, cười lạnh nói: "Cô ta cũng chẳng phải loại dễ đối phó... Hơnnữa, bây giờ bệ hạ cho cô ta vào cung, chẳng phải vì để giám sát cô ta gần hơnà? Người ở trong thâm cung, muốn liên lạc với các đại thần trong triều cũngkhông được thuận tiện. Phụ hoàng của con làm việc, tuy nhìn vào thường đơngiản nhưng thực tế lại rất tàn nhẫn. Con nên học hỏi khía cạnh này nhiều hơn...Ài, cô cô của con gần đây muốn làm gì cũng không tiện cho lắm."Vị quốc mẫu trên danh nghĩa này thở dài, nhưng vẻ vui sướng trước nỗi đau củangười khác lại lộ rõ trên chân mày, có che cũng không nổi. Trưởng công chúa ởKhánh Quốc đã quá nổi bật trong lòng các vị phu nhân, loáng thoáng che khuấtphong thái của của Hoàng hậu, làm sao Hoàng hậu có thể vui lòng cho được?Bây giờ trượng phu của mình ngày càng ngứa mắt với cô em chồng, tuy theo lýtrí Hoàng hậu cũng biết đây không phải là chuyện tốt, nhưng theo cảm tính vẫnkhông khỏi cảm thấy khoái chí.Đồ hồ ly không biết xấu hổ!o O o“Bản cung chỉ đến thông báo với cô ta một tiếng thôi.” Hoàng hậu thở dài vỗ vỗvai Thái tử, "Mối quan hệ giữa cô cô của con và lão nhị, con tạm thời nhẫn nhịnmột chút, đừng nhớ lại chuyện lúc trước nữa. Còn chuyện điều tra khoản thiếuhụt trong bộ Hộ lần này, ta sẽ phái người làm... Yên tâm đi."

Bây giờ, thân thể Thái tử Khánh Quốc đã khỏe mạnh hơn nhiều so với hai năm

trước, ít nhất cũng màu trắng bệch bệnh tật đã bớt đi không ít. Chuyện này

đương nhiên là nhờ Hoàng hậu quản giáo nghiêm khắc, không cho phép hắn

tiêu tốn quá nhiều sức lực vào chuyện nam nữ; nhưng cũng vì do tuổi tác lớn

dần, phải đối mặt với tình hình phức tạp bị mấy vị hoàng huynh, hoàng đệ từ từ

ép sát... cho nên buộc phải thay đổi.

Đối với Thái tử, kẻ thù lớn nhất trong quá khứ đương nhiên là Nhị hoàng tử,

nhưng từ khi Nhị hoàng tử bị Phạm Nhàn đánh thành cho nửa người tàn phế.

Hắn lại bất ngờ phát hiện, người mà hắn tưởng là trợ thủ lớn nhất của mình

Phạm Nhàn - lại cũng là con trai của phụ hoàng. Hơn nữa còn là con trai của

phụ hoàng và nữ yêu tinh kia!

Đối với cung Đông mà nói, mối thù xưa nay với Diệp gia đã là không thể hóa

giải, vì vậy người mà Thái tử cảnh giác nhất hiện nay, đương nhiên là Phạm

Nhàn ở Giang Nam xa xôi.

Mọi người đều thầm hiểu rằng, sau khi thân thế của Phạm Nhàn được tiết lộ,

nếu Thái tử lên ngôi, chắc chắn Phạm Nhàn không thể sống có kết thúc an lành.

Còn nếu Phạm Nhàn nắm đại quyền, chắc chắn cũng... không thể cho phép Thái

tử lên ngôi!

"Mẫu hậu, xem ra bắt đầu ra tay với vụ việc của Bộ Hộ được rồi." Lúc trước

Thái tử đứng sau tấm bình phong lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Hoàng hậu và

Hồng Trúc, giờ mới lên tiếng.

Hoàng hậu nhắm mắt suy nghĩ một hồi rồi hỏi: "Rốt cuộc Thái giám Hồng Trúc

này đáng tin bao nhiêu phần?"

"Bảy phần mười."

Hoàng hậu mỉm cười nói: "Ta cũng đang nghĩ như vậy. Hồng Trúc vốn là người

hầu trong Ngự Thư phòng, đi theo bên cạnh phụ hoàng của con, lại đang trên đà

thăng tiến. Tuy bây giờ hắn được được điều đến Đông Cung, thăng hai cấp, trở

thành thái giám tổng quản, nhưng quyền lực của hắn lại kém xa trước đây."

Thái tử nói: "Nếu Phạm Nhàn không tố giác chuyện Hồng Trúc nhận hối lộ lên

phụ hoàng... Phụ hoàng cũng chẳng tức giận đến mức đuổi Hồng Trúc đi."

Mọi người trong cung đều biết chuyện này, cũng sự việc trong Ngự Thư phòng

ngày hôm đó, đều cho rằng lý do Hồng Trúc rời Ngự Thư phòng là vì hắn đã

đắc tội với Phạm Nhàn, Đề ti đại nhân của Giám Sát viện.

Hoàng hậu thở dài nói: "Theo cách bệ hạ xử lý, rõ ràng người thật sự ưa thích

tiểu thái giám Hồng Trúc này... Vấn đề là, bản cung vẫn chưa biết rốt cuộc

chuyện này là thật hay giả."

Thái tử cau mày trầm tư nói: "Hồng Trúc thù hận Phạm Nhàn thì chắc là thật.

Trong cung, các thái giám và cung nữ đều nghe hắn nghiến răng nghiến lợi kể

lại chuyện đó. Về phía phụ hoàng... dù cho người dùng Hồng Trúc để giám sát

con, nhưng con tin là trong nửa năm qua con không mắc sai lầm nào."

Hoàng hậu gật đầu, ánh mắt lóe lên một luồng sát ý, cười lạnh nói: "Chỉ cần

nguyên nhân khiến bệ hạ tức giận là thật... có thể điều tra vụ việc ở bộ Hộ.

Phạm Kiến không thể tiếp tục ở lại bộ Hộ, bằng không thì Phạm Nhàn kiểm

soát Nội Khố ở Giang Nam và Phạm Kiến nắm giữ Quốc Khố ở kinh đô, ngày

tháng tương lai con sẽ gặp rất nhiều khó khăn."

Thái tử gật đầu đáp: "Con luôn nhớ lời dạy của phụ hoàng, chỉ làm những việc

mà phụ hoàng đồng ý."

Hoàng hậu cau mày nói: "Ta sẽ ghé thăm Nghiễm Tín cung hỏi ý kiến cô cô của

con."

Đột nhiên nghe thấy tên của Trưởng công chúa, ánh mắt Thái tử lóe lên sắc thái

lạ, nhưng lập tức che giấu kỹ lưỡng, thoáng chần chờ rồi nói: "Liệu lần này có

nên nhờ bên phía cô cô can thiệp không?"

Hoàng hậu lắc đầu, cười lạnh nói: "Cô ta cũng chẳng phải loại dễ đối phó... Hơn

nữa, bây giờ bệ hạ cho cô ta vào cung, chẳng phải vì để giám sát cô ta gần hơn

à? Người ở trong thâm cung, muốn liên lạc với các đại thần trong triều cũng

không được thuận tiện. Phụ hoàng của con làm việc, tuy nhìn vào thường đơn

giản nhưng thực tế lại rất tàn nhẫn. Con nên học hỏi khía cạnh này nhiều hơn...

Ài, cô cô của con gần đây muốn làm gì cũng không tiện cho lắm."

Vị quốc mẫu trên danh nghĩa này thở dài, nhưng vẻ vui sướng trước nỗi đau của

người khác lại lộ rõ trên chân mày, có che cũng không nổi. Trưởng công chúa ở

Khánh Quốc đã quá nổi bật trong lòng các vị phu nhân, loáng thoáng che khuất

phong thái của của Hoàng hậu, làm sao Hoàng hậu có thể vui lòng cho được?

Bây giờ trượng phu của mình ngày càng ngứa mắt với cô em chồng, tuy theo lý

trí Hoàng hậu cũng biết đây không phải là chuyện tốt, nhưng theo cảm tính vẫn

không khỏi cảm thấy khoái chí.

Đồ hồ ly không biết xấu hổ!

o O o

“Bản cung chỉ đến thông báo với cô ta một tiếng thôi.” Hoàng hậu thở dài vỗ vỗ

vai Thái tử, "Mối quan hệ giữa cô cô của con và lão nhị, con tạm thời nhẫn nhịn

một chút, đừng nhớ lại chuyện lúc trước nữa. Còn chuyện điều tra khoản thiếu

hụt trong bộ Hộ lần này, ta sẽ phái người làm... Yên tâm đi."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Bây giờ, thân thể Thái tử Khánh Quốc đã khỏe mạnh hơn nhiều so với hai nămtrước, ít nhất cũng màu trắng bệch bệnh tật đã bớt đi không ít. Chuyện nàyđương nhiên là nhờ Hoàng hậu quản giáo nghiêm khắc, không cho phép hắntiêu tốn quá nhiều sức lực vào chuyện nam nữ; nhưng cũng vì do tuổi tác lớndần, phải đối mặt với tình hình phức tạp bị mấy vị hoàng huynh, hoàng đệ từ từép sát... cho nên buộc phải thay đổi.Đối với Thái tử, kẻ thù lớn nhất trong quá khứ đương nhiên là Nhị hoàng tử,nhưng từ khi Nhị hoàng tử bị Phạm Nhàn đánh thành cho nửa người tàn phế.Hắn lại bất ngờ phát hiện, người mà hắn tưởng là trợ thủ lớn nhất của mìnhPhạm Nhàn - lại cũng là con trai của phụ hoàng. Hơn nữa còn là con trai củaphụ hoàng và nữ yêu tinh kia!Đối với cung Đông mà nói, mối thù xưa nay với Diệp gia đã là không thể hóagiải, vì vậy người mà Thái tử cảnh giác nhất hiện nay, đương nhiên là PhạmNhàn ở Giang Nam xa xôi.Mọi người đều thầm hiểu rằng, sau khi thân thế của Phạm Nhàn được tiết lộ,nếu Thái tử lên ngôi, chắc chắn Phạm Nhàn không thể sống có kết thúc an lành.Còn nếu Phạm Nhàn nắm đại quyền, chắc chắn cũng... không thể cho phép Tháitử lên ngôi!"Mẫu hậu, xem ra bắt đầu ra tay với vụ việc của Bộ Hộ được rồi." Lúc trướcThái tử đứng sau tấm bình phong lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Hoàng hậu vàHồng Trúc, giờ mới lên tiếng.Hoàng hậu nhắm mắt suy nghĩ một hồi rồi hỏi: "Rốt cuộc Thái giám Hồng Trúcnày đáng tin bao nhiêu phần?""Bảy phần mười."Hoàng hậu mỉm cười nói: "Ta cũng đang nghĩ như vậy. Hồng Trúc vốn là ngườihầu trong Ngự Thư phòng, đi theo bên cạnh phụ hoàng của con, lại đang trên đàthăng tiến. Tuy bây giờ hắn được được điều đến Đông Cung, thăng hai cấp, trởthành thái giám tổng quản, nhưng quyền lực của hắn lại kém xa trước đây."Thái tử nói: "Nếu Phạm Nhàn không tố giác chuyện Hồng Trúc nhận hối lộ lênphụ hoàng... Phụ hoàng cũng chẳng tức giận đến mức đuổi Hồng Trúc đi."Mọi người trong cung đều biết chuyện này, cũng sự việc trong Ngự Thư phòngngày hôm đó, đều cho rằng lý do Hồng Trúc rời Ngự Thư phòng là vì hắn đãđắc tội với Phạm Nhàn, Đề ti đại nhân của Giám Sát viện.Hoàng hậu thở dài nói: "Theo cách bệ hạ xử lý, rõ ràng người thật sự ưa thíchtiểu thái giám Hồng Trúc này... Vấn đề là, bản cung vẫn chưa biết rốt cuộcchuyện này là thật hay giả."Thái tử cau mày trầm tư nói: "Hồng Trúc thù hận Phạm Nhàn thì chắc là thật.Trong cung, các thái giám và cung nữ đều nghe hắn nghiến răng nghiến lợi kểlại chuyện đó. Về phía phụ hoàng... dù cho người dùng Hồng Trúc để giám sátcon, nhưng con tin là trong nửa năm qua con không mắc sai lầm nào."Hoàng hậu gật đầu, ánh mắt lóe lên một luồng sát ý, cười lạnh nói: "Chỉ cầnnguyên nhân khiến bệ hạ tức giận là thật... có thể điều tra vụ việc ở bộ Hộ.Phạm Kiến không thể tiếp tục ở lại bộ Hộ, bằng không thì Phạm Nhàn kiểmsoát Nội Khố ở Giang Nam và Phạm Kiến nắm giữ Quốc Khố ở kinh đô, ngàytháng tương lai con sẽ gặp rất nhiều khó khăn."Thái tử gật đầu đáp: "Con luôn nhớ lời dạy của phụ hoàng, chỉ làm những việcmà phụ hoàng đồng ý."Hoàng hậu cau mày nói: "Ta sẽ ghé thăm Nghiễm Tín cung hỏi ý kiến cô cô củacon."Đột nhiên nghe thấy tên của Trưởng công chúa, ánh mắt Thái tử lóe lên sắc tháilạ, nhưng lập tức che giấu kỹ lưỡng, thoáng chần chờ rồi nói: "Liệu lần này cónên nhờ bên phía cô cô can thiệp không?"Hoàng hậu lắc đầu, cười lạnh nói: "Cô ta cũng chẳng phải loại dễ đối phó... Hơnnữa, bây giờ bệ hạ cho cô ta vào cung, chẳng phải vì để giám sát cô ta gần hơnà? Người ở trong thâm cung, muốn liên lạc với các đại thần trong triều cũngkhông được thuận tiện. Phụ hoàng của con làm việc, tuy nhìn vào thường đơngiản nhưng thực tế lại rất tàn nhẫn. Con nên học hỏi khía cạnh này nhiều hơn...Ài, cô cô của con gần đây muốn làm gì cũng không tiện cho lắm."Vị quốc mẫu trên danh nghĩa này thở dài, nhưng vẻ vui sướng trước nỗi đau củangười khác lại lộ rõ trên chân mày, có che cũng không nổi. Trưởng công chúa ởKhánh Quốc đã quá nổi bật trong lòng các vị phu nhân, loáng thoáng che khuấtphong thái của của Hoàng hậu, làm sao Hoàng hậu có thể vui lòng cho được?Bây giờ trượng phu của mình ngày càng ngứa mắt với cô em chồng, tuy theo lýtrí Hoàng hậu cũng biết đây không phải là chuyện tốt, nhưng theo cảm tính vẫnkhông khỏi cảm thấy khoái chí.Đồ hồ ly không biết xấu hổ!o O o“Bản cung chỉ đến thông báo với cô ta một tiếng thôi.” Hoàng hậu thở dài vỗ vỗvai Thái tử, "Mối quan hệ giữa cô cô của con và lão nhị, con tạm thời nhẫn nhịnmột chút, đừng nhớ lại chuyện lúc trước nữa. Còn chuyện điều tra khoản thiếuhụt trong bộ Hộ lần này, ta sẽ phái người làm... Yên tâm đi."

Chương 632: Hoàng cung và triều đình 2