Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 638: Đào góc tường trên đại điện 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Thiếu khanh Nhâm Thiểu An ho khan hai tiếng, rút ra một cuốn sổ, ngân ngađọc: "Ngày hai mươi hai tháng ba năm Khánh Lịch thứ sáu, Nội Khố ChuyểnVận ti mở cửa chiêu mua, quyền buôn bán mười sáu hạng mục ba tuyến Bắc,Nam, Đông, tổng số hạch toán là..."Hắn nói đến đây, dường như lại bị bị con số khổng lồ kia làm cho hồn bayphách lạc, ổn định lại tâm thần rồi mới nói:“Hai ngàn bốn trăm hai mươi hai vạn lạng... chẵn...!”o O oCon số cao ngất này vừa thốt lên khỏi miệng, cả toà Thái Cực điện trở nên lặngngắt như tờ, một lúc lâu sau mới có người nói ra thành tiếng.Hai ngàn bốn trăm hai mươi hai vạn lạng? Nhiều đến vậy sao? So với nămtrước, đã tăng thêm tới tám phần mười! Phạm Nhàn... y đã làm thế nào? Chẳnglẽ y đã dùng yêu thuật đầu độc lòng người khiến các thương gia hoàng thất ởGiang Nam biến thành lũ ngốc toàn tập?Quần thần trợn mắt há hốc mồm, quay sang nhìn nhau, bị con số khổng lồ nàyđè nặng đến mức không thở được, tinh thần của tất cả mọi người đều chìm tronghoang mang.Bịch một tiếng!Thư Đại học sĩ mặt mày đỏ chót, vấp ngã trên sàn nhà, khiến cho quần thần rốiloạn một hồi, nửa ngày sau đỡ hắn đứng dậy. Chỉ thấy sắc mặt vị Đại học sĩ nàycực kỳ phấn khích, hắn quay về phía bệ hạ vẫn im lặng ngồi trên ghế rồng, nói:"Chúc mừng thánh thượng, chúc mừng thánh thượng!"Lúc này quần thần mới phản ứng lại sau tiếng trầm trồ kinh ngạc, ai nấy xoayngười cung kính hành lễ với Hoàng đế, tiếng nịnh bợ ập tới như thủy triều dângtrào, tán tụng như biển, thánh ân như núi, trời ban Đại Khánh, bệ hạ anh minh,vân vân.Hai ngàn bốn trăm vạn lạng bạc trắng, ngay cả khi mới nhận được có bốn phầnmười, đó cũng là gần một ngàn vạn lạng bạc! Một khoản thu lớn đến như vậy cóthể sử dụng để thực hiện rất nhiều việc, như là công trình trị thủy, như là tăngcường quân đội, như là cứu trợ dân sinh, như là ... tăng lương cho quan viên?Cho dù những đại thần này thuộc phe phái nào, họ đều là thần tử của KhánhQuốc, quốc gia mạnh nhất đương thời. Nghĩ đến việc triều đình có thêm mộtkhoản thu nhập lớn đến mức có thể giải quyết được vấn đề khẩn cấp Quốc Khốtrống rỗng, ai cũng cảm thấy vui mừng khôn xiết.Niềm vui khó tả này không phải là giả tạo, mà là thật sự vui mừng. Các đại thầncho dù có tham lam hay không, có tài đức hay ngu dốt, đều hy vọng triều đìnhcó thể phát triển tốt hơn.Trong lúc những người này ra sức nịnh nọt Hoàng đế, cũng khó tránh khỏi nghĩđến người mà vừa rồi mình còn nghi ngờ và phản đối... Tiểu Phạm đại nhân.Nội Khố mở cửa chiêu mua diễn ra suôn sẻ như vậy, đem lại lợi ích khổng lồcho triều đình, Phạm Nhàn ở Giang Nam xa xôi đôn đốc tác chiến, đương nhiênphải được công nhận là người có công lớn nhất. Nhưng vấn đề là làm sao màngoặt lại được đây? Vì vậy một số đại thần con mắt đảo tứ tung, so chết gì cũngkhông chịu nhắc đến chuyện ở Giang Nam.Ngay lúc này, lại là Hồ Đại học sĩ đứng lên trước tiên.Hắn vừa đứng ra, không khí vui mừng náo nhiệt trong triều đình lập tức lắngxuống không ít, mọi người đều muốn biết Hồ Đại học sĩ định nói gì.Hồ Đại học sĩ bình tâm tĩnh khí, bẩm: "Con số này lớn đến mức khó tin, thầnkhông hy vọng Phạm đại nhân dùng một số thủ đoạn khác, có câu tát ao bắt cá,năm nay cưỡng bức bóc lột những thương gia hoàng thất ở Giang Nam đến cạnkiệt, trong khi sản xuất của Nội Khố lại không theo kịp, vậy năm sau phải làmsao?"Trong bầu không khí an lành, đột nhiên có thêm một âm thanh không hòa hợp,đúng là khiến người ta khó chịu. Quần thần xôn xao, ngay cả những ngườikhông vừa mắt với Phạm Nhàn cũng cảm thấy không chấp nhận nổi, dồn dậplên tiếng nói thay cho Nội Khố Chuyển Vận ti, đều cho rằng câu này của HồĐại học sĩ là không phù hợp.Hoàng đế cũng thoát khỏi cảm xúc hưng phấn vừa rồi, lạnh lùng nhìn Hồ Đạihọc sĩ nói: "Theo ý kiến của ngươi, Phạm Nhàn đã kiếm được nhiều tiền bạccho triều đình như vậy, nhưng không nên được thưởng, ngược lại nên bị phạt?"Hồ Đại học sĩ lắc đầu, dứt khoát nói: "Thần nói như vậy chỉ là một chút nghingờ mà thôi, dù sao thần cũng không ở Giang Nam, không biết tình hình cụ thể,nhưng theo bổn phận của vi thần vẫn phải nhắc nhở Bệ Hạ một chút. Còn TiểuPhạm đại nhân, chỉ cần lần này mở cửa chiêu mua này không có vấn đề, đươngnhiên không thể bị phạt, mà nên được thưởng lớn."Hoàng đế ổn định lại trong lòng, thản nhiên hỏi: "Theo ý Hồ khanh, nên thưởngnhư thế nào?"“Tuy là chuyện tiền bạc, nhưng lại là căn cơ của quốc gia.” Hồ Đại học sĩ bìnhtĩnh phát biểu: "Tiểu Phạm đại nhân đã lập được đại công cho căn cơ đó, nênđược thưởng lớn chưa từng có."

Thiếu khanh Nhâm Thiểu An ho khan hai tiếng, rút ra một cuốn sổ, ngân nga

đọc: "Ngày hai mươi hai tháng ba năm Khánh Lịch thứ sáu, Nội Khố Chuyển

Vận ti mở cửa chiêu mua, quyền buôn bán mười sáu hạng mục ba tuyến Bắc,

Nam, Đông, tổng số hạch toán là..."

Hắn nói đến đây, dường như lại bị bị con số khổng lồ kia làm cho hồn bay

phách lạc, ổn định lại tâm thần rồi mới nói:

“Hai ngàn bốn trăm hai mươi hai vạn lạng... chẵn...!”

o O o

Con số cao ngất này vừa thốt lên khỏi miệng, cả toà Thái Cực điện trở nên lặng

ngắt như tờ, một lúc lâu sau mới có người nói ra thành tiếng.

Hai ngàn bốn trăm hai mươi hai vạn lạng? Nhiều đến vậy sao? So với năm

trước, đã tăng thêm tới tám phần mười! Phạm Nhàn... y đã làm thế nào? Chẳng

lẽ y đã dùng yêu thuật đầu độc lòng người khiến các thương gia hoàng thất ở

Giang Nam biến thành lũ ngốc toàn tập?

Quần thần trợn mắt há hốc mồm, quay sang nhìn nhau, bị con số khổng lồ này

đè nặng đến mức không thở được, tinh thần của tất cả mọi người đều chìm trong

hoang mang.

Bịch một tiếng!

Thư Đại học sĩ mặt mày đỏ chót, vấp ngã trên sàn nhà, khiến cho quần thần rối

loạn một hồi, nửa ngày sau đỡ hắn đứng dậy. Chỉ thấy sắc mặt vị Đại học sĩ này

cực kỳ phấn khích, hắn quay về phía bệ hạ vẫn im lặng ngồi trên ghế rồng, nói:

"Chúc mừng thánh thượng, chúc mừng thánh thượng!"

Lúc này quần thần mới phản ứng lại sau tiếng trầm trồ kinh ngạc, ai nấy xoay

người cung kính hành lễ với Hoàng đế, tiếng nịnh bợ ập tới như thủy triều dâng

trào, tán tụng như biển, thánh ân như núi, trời ban Đại Khánh, bệ hạ anh minh,

vân vân.

Hai ngàn bốn trăm vạn lạng bạc trắng, ngay cả khi mới nhận được có bốn phần

mười, đó cũng là gần một ngàn vạn lạng bạc! Một khoản thu lớn đến như vậy có

thể sử dụng để thực hiện rất nhiều việc, như là công trình trị thủy, như là tăng

cường quân đội, như là cứu trợ dân sinh, như là ... tăng lương cho quan viên?

Cho dù những đại thần này thuộc phe phái nào, họ đều là thần tử của Khánh

Quốc, quốc gia mạnh nhất đương thời. Nghĩ đến việc triều đình có thêm một

khoản thu nhập lớn đến mức có thể giải quyết được vấn đề khẩn cấp Quốc Khố

trống rỗng, ai cũng cảm thấy vui mừng khôn xiết.

Niềm vui khó tả này không phải là giả tạo, mà là thật sự vui mừng. Các đại thần

cho dù có tham lam hay không, có tài đức hay ngu dốt, đều hy vọng triều đình

có thể phát triển tốt hơn.

Trong lúc những người này ra sức nịnh nọt Hoàng đế, cũng khó tránh khỏi nghĩ

đến người mà vừa rồi mình còn nghi ngờ và phản đối... Tiểu Phạm đại nhân.

Nội Khố mở cửa chiêu mua diễn ra suôn sẻ như vậy, đem lại lợi ích khổng lồ

cho triều đình, Phạm Nhàn ở Giang Nam xa xôi đôn đốc tác chiến, đương nhiên

phải được công nhận là người có công lớn nhất. Nhưng vấn đề là làm sao mà

ngoặt lại được đây? Vì vậy một số đại thần con mắt đảo tứ tung, so chết gì cũng

không chịu nhắc đến chuyện ở Giang Nam.

Ngay lúc này, lại là Hồ Đại học sĩ đứng lên trước tiên.

Hắn vừa đứng ra, không khí vui mừng náo nhiệt trong triều đình lập tức lắng

xuống không ít, mọi người đều muốn biết Hồ Đại học sĩ định nói gì.

Hồ Đại học sĩ bình tâm tĩnh khí, bẩm: "Con số này lớn đến mức khó tin, thần

không hy vọng Phạm đại nhân dùng một số thủ đoạn khác, có câu tát ao bắt cá,

năm nay cưỡng bức bóc lột những thương gia hoàng thất ở Giang Nam đến cạn

kiệt, trong khi sản xuất của Nội Khố lại không theo kịp, vậy năm sau phải làm

sao?"

Trong bầu không khí an lành, đột nhiên có thêm một âm thanh không hòa hợp,

đúng là khiến người ta khó chịu. Quần thần xôn xao, ngay cả những người

không vừa mắt với Phạm Nhàn cũng cảm thấy không chấp nhận nổi, dồn dập

lên tiếng nói thay cho Nội Khố Chuyển Vận ti, đều cho rằng câu này của Hồ

Đại học sĩ là không phù hợp.

Hoàng đế cũng thoát khỏi cảm xúc hưng phấn vừa rồi, lạnh lùng nhìn Hồ Đại

học sĩ nói: "Theo ý kiến của ngươi, Phạm Nhàn đã kiếm được nhiều tiền bạc

cho triều đình như vậy, nhưng không nên được thưởng, ngược lại nên bị phạt?"

Hồ Đại học sĩ lắc đầu, dứt khoát nói: "Thần nói như vậy chỉ là một chút nghi

ngờ mà thôi, dù sao thần cũng không ở Giang Nam, không biết tình hình cụ thể,

nhưng theo bổn phận của vi thần vẫn phải nhắc nhở Bệ Hạ một chút. Còn Tiểu

Phạm đại nhân, chỉ cần lần này mở cửa chiêu mua này không có vấn đề, đương

nhiên không thể bị phạt, mà nên được thưởng lớn."

Hoàng đế ổn định lại trong lòng, thản nhiên hỏi: "Theo ý Hồ khanh, nên thưởng

như thế nào?"

“Tuy là chuyện tiền bạc, nhưng lại là căn cơ của quốc gia.” Hồ Đại học sĩ bình

tĩnh phát biểu: "Tiểu Phạm đại nhân đã lập được đại công cho căn cơ đó, nên

được thưởng lớn chưa từng có."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Thiếu khanh Nhâm Thiểu An ho khan hai tiếng, rút ra một cuốn sổ, ngân ngađọc: "Ngày hai mươi hai tháng ba năm Khánh Lịch thứ sáu, Nội Khố ChuyểnVận ti mở cửa chiêu mua, quyền buôn bán mười sáu hạng mục ba tuyến Bắc,Nam, Đông, tổng số hạch toán là..."Hắn nói đến đây, dường như lại bị bị con số khổng lồ kia làm cho hồn bayphách lạc, ổn định lại tâm thần rồi mới nói:“Hai ngàn bốn trăm hai mươi hai vạn lạng... chẵn...!”o O oCon số cao ngất này vừa thốt lên khỏi miệng, cả toà Thái Cực điện trở nên lặngngắt như tờ, một lúc lâu sau mới có người nói ra thành tiếng.Hai ngàn bốn trăm hai mươi hai vạn lạng? Nhiều đến vậy sao? So với nămtrước, đã tăng thêm tới tám phần mười! Phạm Nhàn... y đã làm thế nào? Chẳnglẽ y đã dùng yêu thuật đầu độc lòng người khiến các thương gia hoàng thất ởGiang Nam biến thành lũ ngốc toàn tập?Quần thần trợn mắt há hốc mồm, quay sang nhìn nhau, bị con số khổng lồ nàyđè nặng đến mức không thở được, tinh thần của tất cả mọi người đều chìm tronghoang mang.Bịch một tiếng!Thư Đại học sĩ mặt mày đỏ chót, vấp ngã trên sàn nhà, khiến cho quần thần rốiloạn một hồi, nửa ngày sau đỡ hắn đứng dậy. Chỉ thấy sắc mặt vị Đại học sĩ nàycực kỳ phấn khích, hắn quay về phía bệ hạ vẫn im lặng ngồi trên ghế rồng, nói:"Chúc mừng thánh thượng, chúc mừng thánh thượng!"Lúc này quần thần mới phản ứng lại sau tiếng trầm trồ kinh ngạc, ai nấy xoayngười cung kính hành lễ với Hoàng đế, tiếng nịnh bợ ập tới như thủy triều dângtrào, tán tụng như biển, thánh ân như núi, trời ban Đại Khánh, bệ hạ anh minh,vân vân.Hai ngàn bốn trăm vạn lạng bạc trắng, ngay cả khi mới nhận được có bốn phầnmười, đó cũng là gần một ngàn vạn lạng bạc! Một khoản thu lớn đến như vậy cóthể sử dụng để thực hiện rất nhiều việc, như là công trình trị thủy, như là tăngcường quân đội, như là cứu trợ dân sinh, như là ... tăng lương cho quan viên?Cho dù những đại thần này thuộc phe phái nào, họ đều là thần tử của KhánhQuốc, quốc gia mạnh nhất đương thời. Nghĩ đến việc triều đình có thêm mộtkhoản thu nhập lớn đến mức có thể giải quyết được vấn đề khẩn cấp Quốc Khốtrống rỗng, ai cũng cảm thấy vui mừng khôn xiết.Niềm vui khó tả này không phải là giả tạo, mà là thật sự vui mừng. Các đại thầncho dù có tham lam hay không, có tài đức hay ngu dốt, đều hy vọng triều đìnhcó thể phát triển tốt hơn.Trong lúc những người này ra sức nịnh nọt Hoàng đế, cũng khó tránh khỏi nghĩđến người mà vừa rồi mình còn nghi ngờ và phản đối... Tiểu Phạm đại nhân.Nội Khố mở cửa chiêu mua diễn ra suôn sẻ như vậy, đem lại lợi ích khổng lồcho triều đình, Phạm Nhàn ở Giang Nam xa xôi đôn đốc tác chiến, đương nhiênphải được công nhận là người có công lớn nhất. Nhưng vấn đề là làm sao màngoặt lại được đây? Vì vậy một số đại thần con mắt đảo tứ tung, so chết gì cũngkhông chịu nhắc đến chuyện ở Giang Nam.Ngay lúc này, lại là Hồ Đại học sĩ đứng lên trước tiên.Hắn vừa đứng ra, không khí vui mừng náo nhiệt trong triều đình lập tức lắngxuống không ít, mọi người đều muốn biết Hồ Đại học sĩ định nói gì.Hồ Đại học sĩ bình tâm tĩnh khí, bẩm: "Con số này lớn đến mức khó tin, thầnkhông hy vọng Phạm đại nhân dùng một số thủ đoạn khác, có câu tát ao bắt cá,năm nay cưỡng bức bóc lột những thương gia hoàng thất ở Giang Nam đến cạnkiệt, trong khi sản xuất của Nội Khố lại không theo kịp, vậy năm sau phải làmsao?"Trong bầu không khí an lành, đột nhiên có thêm một âm thanh không hòa hợp,đúng là khiến người ta khó chịu. Quần thần xôn xao, ngay cả những ngườikhông vừa mắt với Phạm Nhàn cũng cảm thấy không chấp nhận nổi, dồn dậplên tiếng nói thay cho Nội Khố Chuyển Vận ti, đều cho rằng câu này của HồĐại học sĩ là không phù hợp.Hoàng đế cũng thoát khỏi cảm xúc hưng phấn vừa rồi, lạnh lùng nhìn Hồ Đạihọc sĩ nói: "Theo ý kiến của ngươi, Phạm Nhàn đã kiếm được nhiều tiền bạccho triều đình như vậy, nhưng không nên được thưởng, ngược lại nên bị phạt?"Hồ Đại học sĩ lắc đầu, dứt khoát nói: "Thần nói như vậy chỉ là một chút nghingờ mà thôi, dù sao thần cũng không ở Giang Nam, không biết tình hình cụ thể,nhưng theo bổn phận của vi thần vẫn phải nhắc nhở Bệ Hạ một chút. Còn TiểuPhạm đại nhân, chỉ cần lần này mở cửa chiêu mua này không có vấn đề, đươngnhiên không thể bị phạt, mà nên được thưởng lớn."Hoàng đế ổn định lại trong lòng, thản nhiên hỏi: "Theo ý Hồ khanh, nên thưởngnhư thế nào?"“Tuy là chuyện tiền bạc, nhưng lại là căn cơ của quốc gia.” Hồ Đại học sĩ bìnhtĩnh phát biểu: "Tiểu Phạm đại nhân đã lập được đại công cho căn cơ đó, nênđược thưởng lớn chưa từng có."

Chương 638: Đào góc tường trên đại điện 4