Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 648: Thanh tra và tác phẩm của nghệ sĩ 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… “Bệ hạ ghen tị.”“Cho nên ta cần thối lui.”Thượng thư Hộ bộ, Phạm Kiến, cuối cùng đưa ra kết luận.Nhưng hắn lập tức lộ vẻ cười nhạo ngả ngớn giờ đây rất khó thấy trên gươngmặt này: "Có điều... ngươi cũng biết ta mà, ta luôn im lặng, giỏi diễn kịch,nhưng ở tận sâu trong xương tủy, ta lại là người quật cường tàn nhẫn. Hắn muốnta học Lâm Nhược Phủ, tự nguyện từ chức tránh việc mọi người phải vạch mặtkhó coi... Nhưng ta lại không chịu từ chức, dù sao thì Hoàng đế cũng phải quantâm đến vấn đề thể diện hơn là thần tử."Đây là điều nàng đã dạy ta.Phạm Kiến thở dài, ngón tay xoa nhẹ nhàng, cảm thụ xúc giác do tờ giấy kiamang đến.Trên giấy có vẽ chân dung một cô gái bằng bút than, chỉ vẽ vài nét nhẹ nhàng,nhưng lại phác họa cực kỳ sống động thần thái và dung mạo của cô gái đó.Đặc biệt là đôi mắt của cô gái trong hình vẽ, như thể đang đầy thương xót, dịudàng, nghịch ngợm... nhìn Phạm Kiến, người đang nhìn cô.“Bệ hạ đã yêu cầu đại họa sĩ vẽ trộm chân dung của nàng trong hoàng cung.”Phạm Kiến nhìn cô gái trong bức tranh, mỉm cười nói: "Nhưng đối với ta, dungmạo của nàng luôn ở trong đầu óc ta, rất rõ ràng."“Mỗi khi muốn nói chuyện với nàng, ta lại không nhịn được vẽ một bức.”“Vẽ nàng nghịch ngợm, họa nàng lạnh lùng, họa nàng đau lòng, họa nàng hạnhphúc.”“Bao nhiêu nàng như vậy, ai mới thật sự là nàng thực sự? Đáng tiếc, cũngkhông còn cách nào hỏi nàng nữa.”Phạm Kiến thở dài, đưa tờ giấy kia tới giá cắm nến thiêu rụi. Hắn nhìn dungnhanh thanh tú kia dần dần biến mất trong ngọn lửa, ngây ngốc nói: "Nếu nhưnăm ấy bệ hạ và ta không trở về quê nhà Đạm Châu để tránh nóng, chắc sẽkhông gặp nàng cũng .. không có những chuyện sau đó."“Có lẽ ta vẫn là tên họa sĩ suốt ngày lưu luyến trong thanh lâu.” Thượng thư đạinhân chạm nhẹ vào khóe môi của mình, nở nụ cười tự giễu: "Nàng đã từng nói,thế gian này cần đến những nghệ sĩ như ta. Đáng tiếc, cuối cùng ta lại trở thànhngười mang đậm mùi tiền nhất trong khắp Khánh Quốc."Ngọn lửa trên tờ giấy đốt dần tới giữa, chỉ để lại một ít mảnh giấy loag lổ màuxám đen.“Nàng vẫn coi ta như một huynh trưởng đáng tin cậy.” Cuối cùng Phạm Kiếnnói: "Ta rất biết ơn lòng tin của nàng, cho nên cứ yên tâm đi, tuy ta không thểthay đổi nhiều điều nhưng ít nhất ta sẽ kiên trì đứng ở kinh đô này, nhìn NhànNhi dần dần trưởng thành."Bên ngoài thư phòng, vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.“Vào đi.” Phạm Kiến mỉm cười nói.Liễu thị mang bát canh trái thù lù đến, nhẹ nhàng đặt lên bàn đọc sách, gươngmặt mang vẻ âu lo khó lòng xóa bỏ. Sự tình trong cung đã sớm được truyền từchỗ Nghi quý tần về đến trong nhà. Liễu thị thân là nữ chủ nhân của Phạm phủ,đương nhiên biết ngày mai lúc lên triều, lão gia của mình sẽ phải đối mặt vớikhó khăn gì.Phạm Kiến nhìn thê tử một cái, thở dài nói: "Yên tâm đi, bệ hạ sẽ không làmkhó ta."Ánh mắt Liễu thị lóe lên chút oán trách, nhẹ giọng nói: "Nếu bệ hạ còn nhớ tìnhxưa, thì làm sao lại để đám tiểu nhân này gây xích mích, yêu cầu điều tra bộ Hộ.Trong lục bộ này, có ai trong sạch từ đầu đến chân?"Phạm Kiến lắc đầu nói: "Phải tin tưởng bệ hạ. Chuyện này liên quan đến đại sựtriều chính, đương nhiên không thể xem nhẹ."Liễu thị biết lão gia không muốn tiếp tục đề tài khiến người ta buồn bã này,miễn cưỡng gật đầu.Phạm Kiến nâng bát, hướng về phía mùi giấy cháy còn lưu lại trên bàn đọc, nói:"Kính người chén này."Sau đó hắn uống một hơi cạn sạch.Liễu thị giật mình, tự hỏi trong lòng chồng mình đang kính ai?o O oNgày hôm sau lên triều. đúng như mọi người dự đoán, bệ hạ chỉ trích gay gắtbiểu hiện vụng về của bộ Hộ trong hai năm qua, đẩy phần lớn trách nhiệm trongviệc Quốc Khố cạn kiệt lên đầu bộ Hộ. Vì Thượng thư bộ Hộ Phạm Kiến vẫntiếp tục cáo ốm không lên triều, nên không ai trong bộ Hộ có thể tự biện bạch.Các quan viên bộ Hộ như rắn mất đầu, hết sức đáng thương chịu đựng côngkích từ cả văn võ trong triều.Triều đình đã ban hành sắc lệnh, bắt đầu điều tra việc thiếu hụt của bộ Hộ trongnhững năm gần đây, do Giám Sát viện chấp hành cụ thể, với sự giúp đỡ từ bộLại, bộ Hình, Đại Lý tự. Cử Hồ đại học sĩ trong Môn Hạ Thư Trung Thư dẫnđầu thanh tra sự vụ, Thái tử điện hạ ở bên cạnh bổ sung những thiếu sót.Mọi người đã nghe tin về việc sắp điều tra bộ Hộ, cho nên không khiến ai bấtngờ. Nhưng khi trận thế này bày ra, các đại thần vẫn thoáng chút kinh ngạc. Thếtrận lớn như vậy, xem ra bệ hạ thật sự muốn cho bộ Hộ nếm chút khổ đau.Không biết Tiểu Phạm đại nhân ở Giang Nam sau khi biết việc này sẽ phản ứngra sao?

“Bệ hạ ghen tị.”

“Cho nên ta cần thối lui.”

Thượng thư Hộ bộ, Phạm Kiến, cuối cùng đưa ra kết luận.

Nhưng hắn lập tức lộ vẻ cười nhạo ngả ngớn giờ đây rất khó thấy trên gương

mặt này: "Có điều... ngươi cũng biết ta mà, ta luôn im lặng, giỏi diễn kịch,

nhưng ở tận sâu trong xương tủy, ta lại là người quật cường tàn nhẫn. Hắn muốn

ta học Lâm Nhược Phủ, tự nguyện từ chức tránh việc mọi người phải vạch mặt

khó coi... Nhưng ta lại không chịu từ chức, dù sao thì Hoàng đế cũng phải quan

tâm đến vấn đề thể diện hơn là thần tử."

Đây là điều nàng đã dạy ta.

Phạm Kiến thở dài, ngón tay xoa nhẹ nhàng, cảm thụ xúc giác do tờ giấy kia

mang đến.

Trên giấy có vẽ chân dung một cô gái bằng bút than, chỉ vẽ vài nét nhẹ nhàng,

nhưng lại phác họa cực kỳ sống động thần thái và dung mạo của cô gái đó.

Đặc biệt là đôi mắt của cô gái trong hình vẽ, như thể đang đầy thương xót, dịu

dàng, nghịch ngợm... nhìn Phạm Kiến, người đang nhìn cô.

“Bệ hạ đã yêu cầu đại họa sĩ vẽ trộm chân dung của nàng trong hoàng cung.”

Phạm Kiến nhìn cô gái trong bức tranh, mỉm cười nói: "Nhưng đối với ta, dung

mạo của nàng luôn ở trong đầu óc ta, rất rõ ràng."

“Mỗi khi muốn nói chuyện với nàng, ta lại không nhịn được vẽ một bức.”

“Vẽ nàng nghịch ngợm, họa nàng lạnh lùng, họa nàng đau lòng, họa nàng hạnh

phúc.”

“Bao nhiêu nàng như vậy, ai mới thật sự là nàng thực sự? Đáng tiếc, cũng

không còn cách nào hỏi nàng nữa.”

Phạm Kiến thở dài, đưa tờ giấy kia tới giá cắm nến thiêu rụi. Hắn nhìn dung

nhanh thanh tú kia dần dần biến mất trong ngọn lửa, ngây ngốc nói: "Nếu như

năm ấy bệ hạ và ta không trở về quê nhà Đạm Châu để tránh nóng, chắc sẽ

không gặp nàng cũng .. không có những chuyện sau đó."

“Có lẽ ta vẫn là tên họa sĩ suốt ngày lưu luyến trong thanh lâu.” Thượng thư đại

nhân chạm nhẹ vào khóe môi của mình, nở nụ cười tự giễu: "Nàng đã từng nói,

thế gian này cần đến những nghệ sĩ như ta. Đáng tiếc, cuối cùng ta lại trở thành

người mang đậm mùi tiền nhất trong khắp Khánh Quốc."

Ngọn lửa trên tờ giấy đốt dần tới giữa, chỉ để lại một ít mảnh giấy loag lổ màu

xám đen.

“Nàng vẫn coi ta như một huynh trưởng đáng tin cậy.” Cuối cùng Phạm Kiến

nói: "Ta rất biết ơn lòng tin của nàng, cho nên cứ yên tâm đi, tuy ta không thể

thay đổi nhiều điều nhưng ít nhất ta sẽ kiên trì đứng ở kinh đô này, nhìn Nhàn

Nhi dần dần trưởng thành."

Bên ngoài thư phòng, vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

“Vào đi.” Phạm Kiến mỉm cười nói.

Liễu thị mang bát canh trái thù lù đến, nhẹ nhàng đặt lên bàn đọc sách, gương

mặt mang vẻ âu lo khó lòng xóa bỏ. Sự tình trong cung đã sớm được truyền từ

chỗ Nghi quý tần về đến trong nhà. Liễu thị thân là nữ chủ nhân của Phạm phủ,

đương nhiên biết ngày mai lúc lên triều, lão gia của mình sẽ phải đối mặt với

khó khăn gì.

Phạm Kiến nhìn thê tử một cái, thở dài nói: "Yên tâm đi, bệ hạ sẽ không làm

khó ta."

Ánh mắt Liễu thị lóe lên chút oán trách, nhẹ giọng nói: "Nếu bệ hạ còn nhớ tình

xưa, thì làm sao lại để đám tiểu nhân này gây xích mích, yêu cầu điều tra bộ Hộ.

Trong lục bộ này, có ai trong sạch từ đầu đến chân?"

Phạm Kiến lắc đầu nói: "Phải tin tưởng bệ hạ. Chuyện này liên quan đến đại sự

triều chính, đương nhiên không thể xem nhẹ."

Liễu thị biết lão gia không muốn tiếp tục đề tài khiến người ta buồn bã này,

miễn cưỡng gật đầu.

Phạm Kiến nâng bát, hướng về phía mùi giấy cháy còn lưu lại trên bàn đọc, nói:

"Kính người chén này."

Sau đó hắn uống một hơi cạn sạch.

Liễu thị giật mình, tự hỏi trong lòng chồng mình đang kính ai?

o O o

Ngày hôm sau lên triều. đúng như mọi người dự đoán, bệ hạ chỉ trích gay gắt

biểu hiện vụng về của bộ Hộ trong hai năm qua, đẩy phần lớn trách nhiệm trong

việc Quốc Khố cạn kiệt lên đầu bộ Hộ. Vì Thượng thư bộ Hộ Phạm Kiến vẫn

tiếp tục cáo ốm không lên triều, nên không ai trong bộ Hộ có thể tự biện bạch.

Các quan viên bộ Hộ như rắn mất đầu, hết sức đáng thương chịu đựng công

kích từ cả văn võ trong triều.

Triều đình đã ban hành sắc lệnh, bắt đầu điều tra việc thiếu hụt của bộ Hộ trong

những năm gần đây, do Giám Sát viện chấp hành cụ thể, với sự giúp đỡ từ bộ

Lại, bộ Hình, Đại Lý tự. Cử Hồ đại học sĩ trong Môn Hạ Thư Trung Thư dẫn

đầu thanh tra sự vụ, Thái tử điện hạ ở bên cạnh bổ sung những thiếu sót.

Mọi người đã nghe tin về việc sắp điều tra bộ Hộ, cho nên không khiến ai bất

ngờ. Nhưng khi trận thế này bày ra, các đại thần vẫn thoáng chút kinh ngạc. Thế

trận lớn như vậy, xem ra bệ hạ thật sự muốn cho bộ Hộ nếm chút khổ đau.

Không biết Tiểu Phạm đại nhân ở Giang Nam sau khi biết việc này sẽ phản ứng

ra sao?

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… “Bệ hạ ghen tị.”“Cho nên ta cần thối lui.”Thượng thư Hộ bộ, Phạm Kiến, cuối cùng đưa ra kết luận.Nhưng hắn lập tức lộ vẻ cười nhạo ngả ngớn giờ đây rất khó thấy trên gươngmặt này: "Có điều... ngươi cũng biết ta mà, ta luôn im lặng, giỏi diễn kịch,nhưng ở tận sâu trong xương tủy, ta lại là người quật cường tàn nhẫn. Hắn muốnta học Lâm Nhược Phủ, tự nguyện từ chức tránh việc mọi người phải vạch mặtkhó coi... Nhưng ta lại không chịu từ chức, dù sao thì Hoàng đế cũng phải quantâm đến vấn đề thể diện hơn là thần tử."Đây là điều nàng đã dạy ta.Phạm Kiến thở dài, ngón tay xoa nhẹ nhàng, cảm thụ xúc giác do tờ giấy kiamang đến.Trên giấy có vẽ chân dung một cô gái bằng bút than, chỉ vẽ vài nét nhẹ nhàng,nhưng lại phác họa cực kỳ sống động thần thái và dung mạo của cô gái đó.Đặc biệt là đôi mắt của cô gái trong hình vẽ, như thể đang đầy thương xót, dịudàng, nghịch ngợm... nhìn Phạm Kiến, người đang nhìn cô.“Bệ hạ đã yêu cầu đại họa sĩ vẽ trộm chân dung của nàng trong hoàng cung.”Phạm Kiến nhìn cô gái trong bức tranh, mỉm cười nói: "Nhưng đối với ta, dungmạo của nàng luôn ở trong đầu óc ta, rất rõ ràng."“Mỗi khi muốn nói chuyện với nàng, ta lại không nhịn được vẽ một bức.”“Vẽ nàng nghịch ngợm, họa nàng lạnh lùng, họa nàng đau lòng, họa nàng hạnhphúc.”“Bao nhiêu nàng như vậy, ai mới thật sự là nàng thực sự? Đáng tiếc, cũngkhông còn cách nào hỏi nàng nữa.”Phạm Kiến thở dài, đưa tờ giấy kia tới giá cắm nến thiêu rụi. Hắn nhìn dungnhanh thanh tú kia dần dần biến mất trong ngọn lửa, ngây ngốc nói: "Nếu nhưnăm ấy bệ hạ và ta không trở về quê nhà Đạm Châu để tránh nóng, chắc sẽkhông gặp nàng cũng .. không có những chuyện sau đó."“Có lẽ ta vẫn là tên họa sĩ suốt ngày lưu luyến trong thanh lâu.” Thượng thư đạinhân chạm nhẹ vào khóe môi của mình, nở nụ cười tự giễu: "Nàng đã từng nói,thế gian này cần đến những nghệ sĩ như ta. Đáng tiếc, cuối cùng ta lại trở thànhngười mang đậm mùi tiền nhất trong khắp Khánh Quốc."Ngọn lửa trên tờ giấy đốt dần tới giữa, chỉ để lại một ít mảnh giấy loag lổ màuxám đen.“Nàng vẫn coi ta như một huynh trưởng đáng tin cậy.” Cuối cùng Phạm Kiếnnói: "Ta rất biết ơn lòng tin của nàng, cho nên cứ yên tâm đi, tuy ta không thểthay đổi nhiều điều nhưng ít nhất ta sẽ kiên trì đứng ở kinh đô này, nhìn NhànNhi dần dần trưởng thành."Bên ngoài thư phòng, vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.“Vào đi.” Phạm Kiến mỉm cười nói.Liễu thị mang bát canh trái thù lù đến, nhẹ nhàng đặt lên bàn đọc sách, gươngmặt mang vẻ âu lo khó lòng xóa bỏ. Sự tình trong cung đã sớm được truyền từchỗ Nghi quý tần về đến trong nhà. Liễu thị thân là nữ chủ nhân của Phạm phủ,đương nhiên biết ngày mai lúc lên triều, lão gia của mình sẽ phải đối mặt vớikhó khăn gì.Phạm Kiến nhìn thê tử một cái, thở dài nói: "Yên tâm đi, bệ hạ sẽ không làmkhó ta."Ánh mắt Liễu thị lóe lên chút oán trách, nhẹ giọng nói: "Nếu bệ hạ còn nhớ tìnhxưa, thì làm sao lại để đám tiểu nhân này gây xích mích, yêu cầu điều tra bộ Hộ.Trong lục bộ này, có ai trong sạch từ đầu đến chân?"Phạm Kiến lắc đầu nói: "Phải tin tưởng bệ hạ. Chuyện này liên quan đến đại sựtriều chính, đương nhiên không thể xem nhẹ."Liễu thị biết lão gia không muốn tiếp tục đề tài khiến người ta buồn bã này,miễn cưỡng gật đầu.Phạm Kiến nâng bát, hướng về phía mùi giấy cháy còn lưu lại trên bàn đọc, nói:"Kính người chén này."Sau đó hắn uống một hơi cạn sạch.Liễu thị giật mình, tự hỏi trong lòng chồng mình đang kính ai?o O oNgày hôm sau lên triều. đúng như mọi người dự đoán, bệ hạ chỉ trích gay gắtbiểu hiện vụng về của bộ Hộ trong hai năm qua, đẩy phần lớn trách nhiệm trongviệc Quốc Khố cạn kiệt lên đầu bộ Hộ. Vì Thượng thư bộ Hộ Phạm Kiến vẫntiếp tục cáo ốm không lên triều, nên không ai trong bộ Hộ có thể tự biện bạch.Các quan viên bộ Hộ như rắn mất đầu, hết sức đáng thương chịu đựng côngkích từ cả văn võ trong triều.Triều đình đã ban hành sắc lệnh, bắt đầu điều tra việc thiếu hụt của bộ Hộ trongnhững năm gần đây, do Giám Sát viện chấp hành cụ thể, với sự giúp đỡ từ bộLại, bộ Hình, Đại Lý tự. Cử Hồ đại học sĩ trong Môn Hạ Thư Trung Thư dẫnđầu thanh tra sự vụ, Thái tử điện hạ ở bên cạnh bổ sung những thiếu sót.Mọi người đã nghe tin về việc sắp điều tra bộ Hộ, cho nên không khiến ai bấtngờ. Nhưng khi trận thế này bày ra, các đại thần vẫn thoáng chút kinh ngạc. Thếtrận lớn như vậy, xem ra bệ hạ thật sự muốn cho bộ Hộ nếm chút khổ đau.Không biết Tiểu Phạm đại nhân ở Giang Nam sau khi biết việc này sẽ phản ứngra sao?

Chương 648: Thanh tra và tác phẩm của nghệ sĩ 1