Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 652: Kiếm của Phạm Kiến 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Từ khi Phạm Kiến làm quan đến giờ vẫn luôn làm việc ở bộ Hộ, bất luận tên gọicủa bộ Hộ thay đổi như thế nào trong quá trình cải cách, cũng bất luận nhân sựtrong triều đình thay đổi như thế nào, hắn cũng đã làm từ chức vụ nhỏ nhất đilên, chín năm trước đã là Tả Thị lang của bộ Hộ. Khi đó, Thượng thư bộ Hộ đãvề hưu do tuổi già sức yếu, bệ hạ ban ân sủng cho Phạm Kiến nhưng lại khôngtiện đề bạt vượt cấp, vì vậy cứ để vị Thượng thư già cả bệnh tật kia giữ chức,không cho phép bất cứ thế lực nào sắp xếp nhân thủ vào bộ Hộ; từ đó mở đườngcho Phạm Kiến với chức vụ Thị lang đứng ra điều hành toàn bộ bộ Hộ.Thời gian thắm thoắt thoi đưa, đã chín năm trôi qua, trong suốt chín năm đóHoàng đế Khánh Quốc cực kỳ ân sủng Phạm phủ. Còn Phạm Kiến cũng dùngchín năm này để biến cả bộ Hộ thành một tập đoàn lợi ích vững chắc như tấmsắt.Một tập đoàn lợi ích lẳng lặng không chút tiếng động, không hề rêu rao.Vì vậy khi cuộc thanh tra bộ Hộ bắt đầu, tất cả các quan viên bộ Hộ đều đưamắt lên trên, nhìn về phía vị Thượng thư đại nhân của bọn họ, biết rằng chỉ cầnvị Thượng thư đại nhân không sụp đổ, thì đám người bọn mình cũng không gặpvấn đề gì.Còn hôm nay, dường như bộ Hộ đã rơi vào một nguy hiểm, Tả Hữu Thị langkhông cách nào tới Phạm phủ. Trong lúc nhất thời, trong lòng các quan viên bộHộ tràn ngập bàng hoàng, cảm thấy bất an.o O oTả Hữu Thị lang đi được, nhưng Phạm Kiến gây dựng bộ Hộ lâu ngày, hiểu rõvà nắm giữ tình hình căng thẳng hai ngày qua, tối hôm đó đã biết rằng Thái tửvà các đại nhân thanh tra đã tìm thấy vũ khí chí mạng tại bộ Hộ - đó trang bịcủa quân sĩ phương Bắc.“Điểm này không thể khiến ta dao động.” Phạm Kiến ngồi trong thư phòng,uống nước canh trái thù lù, híp mắt nói: "Bất cứ ai đến Thương Châu điều tra,trang bị mà những tướng sĩ này mặc trên người đều là hạng cao cấp. Cho dù bảnquan có vô dụng đến đâu đi nữa cũng không thể động tay động chân vào cuộcsống khổ cực lạnh lẽo của các tướng sĩ biên cương."Ngày hôm nay, hắn không trò chuyện với bức chân chung. Ngồi đối diện hắn làmột người sống, là một môn khách trong Phạm phủ luôn được Phạm Kiến tánthưởng, Trịnh Thác tiên sinh.Năm đó, trong vụ án Phạm Nhàn đánh lén ở kinh đô, người đưa ý kiến chuyệnnày chính là Trịnh Thác tiên sinh. Trước đây Trịnh Thác cũng là lão quan trongbộ Hộ, do làm việc rất hiệu quả, Phạm Kiến dứt khoát để hắn rời bỏ bộ Hộ tớilàm việc với mình với thân phận môn khách cho thuận tiện.Trịnh Thác suy nghĩ một hồi rồi nhíu mày nói: "Đống trang bị năm xưa khôngchỉ là hàng nhái, ngược lại chúng được làm rất cẩn thận bởi thợ lành nghề,nguyên vật liệu cũng rất được chú trọng. Bông kéo sợiđược lấy từ tam đạiphường Nội Khố, vải bông cũng là sản phẩm cấp cao của Nội Khố, một số linhkiện khác còn là hàng hóa đặc biệt được vận chuyển từ Đông Di thành. Triềuđình không thể nói đại nhân có sai lầm gì trong điểm này... Tuy nhiên..."Hắn muốn nói mà lại thôi.Phạm Kiến cười nói: "Ngươi đã theo ta nhiều năm, chắc cũng biết ta làm việccẩn thận, chẳng qua đã phân tích sự việc thì ngại gì mà không suy xét từ góc độtồi tệ nhất."Trịnh Thác cười khổ nói: "Nhưng những hàng hóa đó có chất lượng không tệ,cho nên sau đó khi bộ Hộ đưa ra giá bán đã định giá ở mức khá cao, điều độngbạc từ Quốc Khố... có vẻ phải thêm một chút."“Cứ nói thẳng đi.”“Vâng, lão gia.” Trịnh Thác nói: "Bộ Hộ đã cắt giảm một ít lượng bạc từ nhómhàng hóa đó, sau đó toàn bộ được lấp vào chỗ khác."“Không sai.” Phạm Kiến mặt không chút biểu cảm nói: "Đúng là những hànghóa này đã được cắt giảm một ít bạc, vì trong tháng này gần như không trả đượcbổng lộc cho các quan viên ở kinh đô. Bệ hạ cũng không biết về chuyện này, talại không đành lòng để chuyện này làm phiền bệ hạ. Lúc đó rút bạc ở Nội Khốcòn chưa tới, lại cần chuẩn bị tiền thưởng cho quân đội trong cuộc tây chinh vàonăm thứ hai. Bộ Hộ không còn cách nào khác nên đã cắt giảm một lượng bạc từnhóm hàng hóa đó."Hắn xua tay một cái cười nói: "Nhưng khoản bạc này không lớn, cũng khôngthể lấp đầy chỗ khác."“Đúng vậy đại nhân.” Trịnh Thác vẻ mặt đầy lo lắng nói: "Chỗ hàng hóa nàychỉ là một mặt, trong cuộc thanh tra của triều đình lần này những vụ việc nhưvậy sẽ được điều tra càng ngày càng nhiều, mà những vụ việc điều động bạc lấpđầy khoảng trống này đều dẫn đến kinh đô. Chỉ sợ... tới sau này lại dẫn về bộHộ và lượng bạc đã được điều động cuối cùng tới khu vực Giang Nam."o O oPhạm Kiến thở dài lắc đầu nói: "Không có cách nào, thực ra lần này việc điềuđộng bạc tới Giang Nam chủ yếu liên quan đến việc mở cửa chiêu mua của NộiKhố. Việc này không mấy liên quan lớn với An Chi, chẳng qua vì bản quan thânlà Thượng thư bộ Hộ, cũng muốn Nội Khố có lợi nhuận tốt hơn một chút. Nếutriều đình không dùng tiền đi đấu với Minh gia, làm sao Minh gia lại đồng ý chitrả lượng bạc lớn như vậy?"
Từ khi Phạm Kiến làm quan đến giờ vẫn luôn làm việc ở bộ Hộ, bất luận tên gọi
của bộ Hộ thay đổi như thế nào trong quá trình cải cách, cũng bất luận nhân sự
trong triều đình thay đổi như thế nào, hắn cũng đã làm từ chức vụ nhỏ nhất đi
lên, chín năm trước đã là Tả Thị lang của bộ Hộ. Khi đó, Thượng thư bộ Hộ đã
về hưu do tuổi già sức yếu, bệ hạ ban ân sủng cho Phạm Kiến nhưng lại không
tiện đề bạt vượt cấp, vì vậy cứ để vị Thượng thư già cả bệnh tật kia giữ chức,
không cho phép bất cứ thế lực nào sắp xếp nhân thủ vào bộ Hộ; từ đó mở đường
cho Phạm Kiến với chức vụ Thị lang đứng ra điều hành toàn bộ bộ Hộ.
Thời gian thắm thoắt thoi đưa, đã chín năm trôi qua, trong suốt chín năm đó
Hoàng đế Khánh Quốc cực kỳ ân sủng Phạm phủ. Còn Phạm Kiến cũng dùng
chín năm này để biến cả bộ Hộ thành một tập đoàn lợi ích vững chắc như tấm
sắt.
Một tập đoàn lợi ích lẳng lặng không chút tiếng động, không hề rêu rao.
Vì vậy khi cuộc thanh tra bộ Hộ bắt đầu, tất cả các quan viên bộ Hộ đều đưa
mắt lên trên, nhìn về phía vị Thượng thư đại nhân của bọn họ, biết rằng chỉ cần
vị Thượng thư đại nhân không sụp đổ, thì đám người bọn mình cũng không gặp
vấn đề gì.
Còn hôm nay, dường như bộ Hộ đã rơi vào một nguy hiểm, Tả Hữu Thị lang
không cách nào tới Phạm phủ. Trong lúc nhất thời, trong lòng các quan viên bộ
Hộ tràn ngập bàng hoàng, cảm thấy bất an.
o O o
Tả Hữu Thị lang đi được, nhưng Phạm Kiến gây dựng bộ Hộ lâu ngày, hiểu rõ
và nắm giữ tình hình căng thẳng hai ngày qua, tối hôm đó đã biết rằng Thái tử
và các đại nhân thanh tra đã tìm thấy vũ khí chí mạng tại bộ Hộ - đó trang bị
của quân sĩ phương Bắc.
“Điểm này không thể khiến ta dao động.” Phạm Kiến ngồi trong thư phòng,
uống nước canh trái thù lù, híp mắt nói: "Bất cứ ai đến Thương Châu điều tra,
trang bị mà những tướng sĩ này mặc trên người đều là hạng cao cấp. Cho dù bản
quan có vô dụng đến đâu đi nữa cũng không thể động tay động chân vào cuộc
sống khổ cực lạnh lẽo của các tướng sĩ biên cương."
Ngày hôm nay, hắn không trò chuyện với bức chân chung. Ngồi đối diện hắn là
một người sống, là một môn khách trong Phạm phủ luôn được Phạm Kiến tán
thưởng, Trịnh Thác tiên sinh.
Năm đó, trong vụ án Phạm Nhàn đánh lén ở kinh đô, người đưa ý kiến chuyện
này chính là Trịnh Thác tiên sinh. Trước đây Trịnh Thác cũng là lão quan trong
bộ Hộ, do làm việc rất hiệu quả, Phạm Kiến dứt khoát để hắn rời bỏ bộ Hộ tới
làm việc với mình với thân phận môn khách cho thuận tiện.
Trịnh Thác suy nghĩ một hồi rồi nhíu mày nói: "Đống trang bị năm xưa không
chỉ là hàng nhái, ngược lại chúng được làm rất cẩn thận bởi thợ lành nghề,
nguyên vật liệu cũng rất được chú trọng. Bông kéo sợiđược lấy từ tam đại
phường Nội Khố, vải bông cũng là sản phẩm cấp cao của Nội Khố, một số linh
kiện khác còn là hàng hóa đặc biệt được vận chuyển từ Đông Di thành. Triều
đình không thể nói đại nhân có sai lầm gì trong điểm này... Tuy nhiên..."
Hắn muốn nói mà lại thôi.
Phạm Kiến cười nói: "Ngươi đã theo ta nhiều năm, chắc cũng biết ta làm việc
cẩn thận, chẳng qua đã phân tích sự việc thì ngại gì mà không suy xét từ góc độ
tồi tệ nhất."
Trịnh Thác cười khổ nói: "Nhưng những hàng hóa đó có chất lượng không tệ,
cho nên sau đó khi bộ Hộ đưa ra giá bán đã định giá ở mức khá cao, điều động
bạc từ Quốc Khố... có vẻ phải thêm một chút."
“Cứ nói thẳng đi.”
“Vâng, lão gia.” Trịnh Thác nói: "Bộ Hộ đã cắt giảm một ít lượng bạc từ nhóm
hàng hóa đó, sau đó toàn bộ được lấp vào chỗ khác."
“Không sai.” Phạm Kiến mặt không chút biểu cảm nói: "Đúng là những hàng
hóa này đã được cắt giảm một ít bạc, vì trong tháng này gần như không trả được
bổng lộc cho các quan viên ở kinh đô. Bệ hạ cũng không biết về chuyện này, ta
lại không đành lòng để chuyện này làm phiền bệ hạ. Lúc đó rút bạc ở Nội Khố
còn chưa tới, lại cần chuẩn bị tiền thưởng cho quân đội trong cuộc tây chinh vào
năm thứ hai. Bộ Hộ không còn cách nào khác nên đã cắt giảm một lượng bạc từ
nhóm hàng hóa đó."
Hắn xua tay một cái cười nói: "Nhưng khoản bạc này không lớn, cũng không
thể lấp đầy chỗ khác."
“Đúng vậy đại nhân.” Trịnh Thác vẻ mặt đầy lo lắng nói: "Chỗ hàng hóa này
chỉ là một mặt, trong cuộc thanh tra của triều đình lần này những vụ việc như
vậy sẽ được điều tra càng ngày càng nhiều, mà những vụ việc điều động bạc lấp
đầy khoảng trống này đều dẫn đến kinh đô. Chỉ sợ... tới sau này lại dẫn về bộ
Hộ và lượng bạc đã được điều động cuối cùng tới khu vực Giang Nam."
o O o
Phạm Kiến thở dài lắc đầu nói: "Không có cách nào, thực ra lần này việc điều
động bạc tới Giang Nam chủ yếu liên quan đến việc mở cửa chiêu mua của Nội
Khố. Việc này không mấy liên quan lớn với An Chi, chẳng qua vì bản quan thân
là Thượng thư bộ Hộ, cũng muốn Nội Khố có lợi nhuận tốt hơn một chút. Nếu
triều đình không dùng tiền đi đấu với Minh gia, làm sao Minh gia lại đồng ý chi
trả lượng bạc lớn như vậy?"
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Từ khi Phạm Kiến làm quan đến giờ vẫn luôn làm việc ở bộ Hộ, bất luận tên gọicủa bộ Hộ thay đổi như thế nào trong quá trình cải cách, cũng bất luận nhân sựtrong triều đình thay đổi như thế nào, hắn cũng đã làm từ chức vụ nhỏ nhất đilên, chín năm trước đã là Tả Thị lang của bộ Hộ. Khi đó, Thượng thư bộ Hộ đãvề hưu do tuổi già sức yếu, bệ hạ ban ân sủng cho Phạm Kiến nhưng lại khôngtiện đề bạt vượt cấp, vì vậy cứ để vị Thượng thư già cả bệnh tật kia giữ chức,không cho phép bất cứ thế lực nào sắp xếp nhân thủ vào bộ Hộ; từ đó mở đườngcho Phạm Kiến với chức vụ Thị lang đứng ra điều hành toàn bộ bộ Hộ.Thời gian thắm thoắt thoi đưa, đã chín năm trôi qua, trong suốt chín năm đóHoàng đế Khánh Quốc cực kỳ ân sủng Phạm phủ. Còn Phạm Kiến cũng dùngchín năm này để biến cả bộ Hộ thành một tập đoàn lợi ích vững chắc như tấmsắt.Một tập đoàn lợi ích lẳng lặng không chút tiếng động, không hề rêu rao.Vì vậy khi cuộc thanh tra bộ Hộ bắt đầu, tất cả các quan viên bộ Hộ đều đưamắt lên trên, nhìn về phía vị Thượng thư đại nhân của bọn họ, biết rằng chỉ cầnvị Thượng thư đại nhân không sụp đổ, thì đám người bọn mình cũng không gặpvấn đề gì.Còn hôm nay, dường như bộ Hộ đã rơi vào một nguy hiểm, Tả Hữu Thị langkhông cách nào tới Phạm phủ. Trong lúc nhất thời, trong lòng các quan viên bộHộ tràn ngập bàng hoàng, cảm thấy bất an.o O oTả Hữu Thị lang đi được, nhưng Phạm Kiến gây dựng bộ Hộ lâu ngày, hiểu rõvà nắm giữ tình hình căng thẳng hai ngày qua, tối hôm đó đã biết rằng Thái tửvà các đại nhân thanh tra đã tìm thấy vũ khí chí mạng tại bộ Hộ - đó trang bịcủa quân sĩ phương Bắc.“Điểm này không thể khiến ta dao động.” Phạm Kiến ngồi trong thư phòng,uống nước canh trái thù lù, híp mắt nói: "Bất cứ ai đến Thương Châu điều tra,trang bị mà những tướng sĩ này mặc trên người đều là hạng cao cấp. Cho dù bảnquan có vô dụng đến đâu đi nữa cũng không thể động tay động chân vào cuộcsống khổ cực lạnh lẽo của các tướng sĩ biên cương."Ngày hôm nay, hắn không trò chuyện với bức chân chung. Ngồi đối diện hắn làmột người sống, là một môn khách trong Phạm phủ luôn được Phạm Kiến tánthưởng, Trịnh Thác tiên sinh.Năm đó, trong vụ án Phạm Nhàn đánh lén ở kinh đô, người đưa ý kiến chuyệnnày chính là Trịnh Thác tiên sinh. Trước đây Trịnh Thác cũng là lão quan trongbộ Hộ, do làm việc rất hiệu quả, Phạm Kiến dứt khoát để hắn rời bỏ bộ Hộ tớilàm việc với mình với thân phận môn khách cho thuận tiện.Trịnh Thác suy nghĩ một hồi rồi nhíu mày nói: "Đống trang bị năm xưa khôngchỉ là hàng nhái, ngược lại chúng được làm rất cẩn thận bởi thợ lành nghề,nguyên vật liệu cũng rất được chú trọng. Bông kéo sợiđược lấy từ tam đạiphường Nội Khố, vải bông cũng là sản phẩm cấp cao của Nội Khố, một số linhkiện khác còn là hàng hóa đặc biệt được vận chuyển từ Đông Di thành. Triềuđình không thể nói đại nhân có sai lầm gì trong điểm này... Tuy nhiên..."Hắn muốn nói mà lại thôi.Phạm Kiến cười nói: "Ngươi đã theo ta nhiều năm, chắc cũng biết ta làm việccẩn thận, chẳng qua đã phân tích sự việc thì ngại gì mà không suy xét từ góc độtồi tệ nhất."Trịnh Thác cười khổ nói: "Nhưng những hàng hóa đó có chất lượng không tệ,cho nên sau đó khi bộ Hộ đưa ra giá bán đã định giá ở mức khá cao, điều độngbạc từ Quốc Khố... có vẻ phải thêm một chút."“Cứ nói thẳng đi.”“Vâng, lão gia.” Trịnh Thác nói: "Bộ Hộ đã cắt giảm một ít lượng bạc từ nhómhàng hóa đó, sau đó toàn bộ được lấp vào chỗ khác."“Không sai.” Phạm Kiến mặt không chút biểu cảm nói: "Đúng là những hànghóa này đã được cắt giảm một ít bạc, vì trong tháng này gần như không trả đượcbổng lộc cho các quan viên ở kinh đô. Bệ hạ cũng không biết về chuyện này, talại không đành lòng để chuyện này làm phiền bệ hạ. Lúc đó rút bạc ở Nội Khốcòn chưa tới, lại cần chuẩn bị tiền thưởng cho quân đội trong cuộc tây chinh vàonăm thứ hai. Bộ Hộ không còn cách nào khác nên đã cắt giảm một lượng bạc từnhóm hàng hóa đó."Hắn xua tay một cái cười nói: "Nhưng khoản bạc này không lớn, cũng khôngthể lấp đầy chỗ khác."“Đúng vậy đại nhân.” Trịnh Thác vẻ mặt đầy lo lắng nói: "Chỗ hàng hóa nàychỉ là một mặt, trong cuộc thanh tra của triều đình lần này những vụ việc nhưvậy sẽ được điều tra càng ngày càng nhiều, mà những vụ việc điều động bạc lấpđầy khoảng trống này đều dẫn đến kinh đô. Chỉ sợ... tới sau này lại dẫn về bộHộ và lượng bạc đã được điều động cuối cùng tới khu vực Giang Nam."o O oPhạm Kiến thở dài lắc đầu nói: "Không có cách nào, thực ra lần này việc điềuđộng bạc tới Giang Nam chủ yếu liên quan đến việc mở cửa chiêu mua của NộiKhố. Việc này không mấy liên quan lớn với An Chi, chẳng qua vì bản quan thânlà Thượng thư bộ Hộ, cũng muốn Nội Khố có lợi nhuận tốt hơn một chút. Nếutriều đình không dùng tiền đi đấu với Minh gia, làm sao Minh gia lại đồng ý chitrả lượng bạc lớn như vậy?"