Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 654: Kiếm của Phạm Kiến 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trịnh Thác thở dài một tiếng, hết sức bái phục Thượng thư đại nhân một lòng vìviệc công, không nói gì thêm, rời khỏi thư phòng.Hắn rời khỏi Phạm phủ, lên xe ngựa của mình, trở về nhà mình, trải một tờ giấy,viết một bức mật thư, giao cho một người trong phủ, sau đó nằm lên giường củamình, mở to hai mắt, một lúc lâu sau vẫn không thể ngủ nổi.Môn khách Phạm phủ Trịnh Thác, từ khi vào Phạm phủ cho đến nay, vẫn luôntự hỏi mà không thể xác định bản thân là loại người gì.o O oThật ra Thượng thư bộ Hộ Phạm Kiến cũng không hiểu rõ về tâm phúc củamình, không biết môn khách môn hạ theo mình nhiều năm Trịnh Thác là loạingười gì. Hắn chỉ biết một điều.Trịnh Thác không phải là người của mình.Trịnh Thác là người của Hoàng đế, chỉ là không rõ sắp xếp tới bên cạnh mìnhthông qua Giám Sát viện hay theo con đường cung đình.Có điều cho dù là theo đường nào đi nữa, Phạm Kiến biết mọi hành động củamình trong nhiều năm qua đều bị nam nhân trong cung quan sát, cho nên mấynăm gần đây mọi hành động của Phạm Kiến đều là diễn cho nam nhân kia xem.Kể cả lời phân tích đại nghĩa lẫm liệt đầy đau xót tối hôm nay.Phạm Kiến không phải Lâm Nhược Phủ, hắn sẽ không bị người thân cận nhấtbên cạnh mình đánh đổ, vì từ rất nhiều năm trước, bắt đầu từ một buổi tối, khitiếng trống ở đằng tây vang lên, hắn đã hạ quyết tâm sẽ tuyệt đối tuyệt đốikhông tin tưởng bất cứ ai trong kinh đô nữa.Đúng là bộ Hộ đã chuyển lượng lớn bạc tới Giang Nam, hơn nữa việc chuyểnbạc này cũng được Hoàng đế Khánh Quốc ngầm đồng ý. Cho nên khi ngườitrong cung nổi giận về việc này, hạ lệnh cho tam ti thanh tra bộ Hộ, Phạm Kiếnđã cực kỳ phẫn nộ, có cảm giác hoang đường như một vở hí kịch.Hắn không thể kìm được cười lên ha hả.Việc điều động quỹ công đến Giang Nam, đương nhiên không phải để đối địchvới Minh gia. Phạm Kiến biết đứa con trai đáng sợ của mình đã sớm thu thậpmột khoản ngân lượng lớn tới kinh người. Nhưng hắn không biết chỗ ngânlượng này từ đâu đến.Phạm Kiến đã chuyển tiền xuống Giang Nam, nhưng thực tế chỉ để yểm trợ choPhạm Nhàn. Lão Phạm đã suy nghĩ vấn đề này, còn lão luyện so với PhạmNhàn, hắn hoàn toàn không tin Phạm Nhàn có thể mượn cớ sử dụng di sản củaDiệp gia để thuyết phục Hoàng đế tin là trên tay Hạ Tê Phi hột nhiên xuất hiệnmột lượng lớn bạc.Mỗi khi nghĩ đến điều này, Phạm Kiến lại không nhịn được thở dài. Phạm Nhànlàm việc càng ngày càng to gan, dám liên kết với kẻ thù lâu năm của KhánhQuốc, Bắc Tề!Con trẻ hồ đồ, cha già không thể làm gì ngoài che giấu, hơn nữa để đảm bảo kếhoạch của con trai mình có thể tiến hành thuận lợi, bộ Hộ nhất định phải chuyểnmột chút tiền vào trong đó, đảm bảo có thể rút tiền ra bất cứ lúc nào.Đây chính là toàn bộ chân tướng về việc bộ Hộ chuyển quỹ công xuống GiangNam.Trong kế hoạch này, số tiền mà bộ Hộ điều động tuy lớn nhưng thực tế chỉ chira rất ít, phần lớn trong số đó đảo một vòng đi qua Giang Nam rồi quay trở lạibộ Hộ từ lâu, vì vậy Phạm Kiến hoàn toàn không lo Thái tử và Thượng thư bộLại có thể thật sự tra được điều gì.Bên cạnh đó, Phạm Kiến cố tình để lộ một khoản đưa tới nha môn trị thủy.Hoàng đế muốn để một vị đại thần không có khuyết điểm gì quá lớn từ chức,chỉ cần tạo ra thanh thế, sau đó thông qua những người khác tiến hành ám chỉmột cách khéo léo, vị đại thần đó nhất định phải từ chức.Cũng như Lâm Nhược Phủ trước đó, cũng gục ngã trong sắp đặt này.Bây giờ Phạm Kiến lại không muốn tiếp nhận sắp xếp của bệ hạ, cũng khôngmuốn trở về Đạm Châu dưỡng lão sớm như vậy, cho nên hắn cứ để bộ Hộ bịđiều tra, chỉ có làm nước đục ngầu lên, sự trong sạch của mình mới có thể càngngày càng rõ ràng.Đồng thời, hắn muốn thông qua miệng Trịnh Thác, chọc ngoáy nam nhân đangngồi trên ngai vàng.Chỉ có nam nhân đó tin tưởng Phạm Kiến là người trung thành, ngốc nghếch,dại dột nhưng lại không thể thiếu; thế thì Phạm Kiến... mới có thể tiếp tục đứngvững trong kinh đô tầng tầng đen tối, nhìn Phạm Nhàn trưởng thành bằng ánhmắt như một người cha yêu thương.“Đã được kiểm soát hết chưa?” Phạm Kiến xem qua tờ giấy viết thư, bức thưnày gửi cho con trai ở Giang Nam xa xôi, sau đó mới mở miệng nói.Một người áo đen đứng trước mặt hắn, cúi đầu thi lễ nói: "Trịnh Thác và ViênBá An, cả hai đều không vợ không con, có vẻ như đều là người của Giám Sátvừaiện."Phạm Kiến nhíu mày và nói: "Viên Bá An thực sự là người của Giám Sát Việnà? Chẳng trách thông gia của ta lại ngã nhanh như vậy."Người áo đen trầm giọng nói: "Nhưng Trịnh Thác có một đứa cháu trai, theođiều tra của thuộc hạ... có vẻ như đó là con trai ruột của hắn, chẳng qua hắn sợtrong cung sẽ dùng đứa con trai này để uy hiếp mình, nên vẫn không dámnhận."
Trịnh Thác thở dài một tiếng, hết sức bái phục Thượng thư đại nhân một lòng vì
việc công, không nói gì thêm, rời khỏi thư phòng.
Hắn rời khỏi Phạm phủ, lên xe ngựa của mình, trở về nhà mình, trải một tờ giấy,
viết một bức mật thư, giao cho một người trong phủ, sau đó nằm lên giường của
mình, mở to hai mắt, một lúc lâu sau vẫn không thể ngủ nổi.
Môn khách Phạm phủ Trịnh Thác, từ khi vào Phạm phủ cho đến nay, vẫn luôn
tự hỏi mà không thể xác định bản thân là loại người gì.
o O o
<<>>
Thật ra Thượng thư bộ Hộ Phạm Kiến cũng không hiểu rõ về tâm phúc của
mình, không biết môn khách môn hạ theo mình nhiều năm Trịnh Thác là loại
người gì. Hắn chỉ biết một điều.
Trịnh Thác không phải là người của mình.
Trịnh Thác là người của Hoàng đế, chỉ là không rõ sắp xếp tới bên cạnh mình
thông qua Giám Sát viện hay theo con đường cung đình.
Có điều cho dù là theo đường nào đi nữa, Phạm Kiến biết mọi hành động của
mình trong nhiều năm qua đều bị nam nhân trong cung quan sát, cho nên mấy
năm gần đây mọi hành động của Phạm Kiến đều là diễn cho nam nhân kia xem.
Kể cả lời phân tích đại nghĩa lẫm liệt đầy đau xót tối hôm nay.
Phạm Kiến không phải Lâm Nhược Phủ, hắn sẽ không bị người thân cận nhất
bên cạnh mình đánh đổ, vì từ rất nhiều năm trước, bắt đầu từ một buổi tối, khi
tiếng trống ở đằng tây vang lên, hắn đã hạ quyết tâm sẽ tuyệt đối tuyệt đối
không tin tưởng bất cứ ai trong kinh đô nữa.
Đúng là bộ Hộ đã chuyển lượng lớn bạc tới Giang Nam, hơn nữa việc chuyển
bạc này cũng được Hoàng đế Khánh Quốc ngầm đồng ý. Cho nên khi người
trong cung nổi giận về việc này, hạ lệnh cho tam ti thanh tra bộ Hộ, Phạm Kiến
đã cực kỳ phẫn nộ, có cảm giác hoang đường như một vở hí kịch.
Hắn không thể kìm được cười lên ha hả.
Việc điều động quỹ công đến Giang Nam, đương nhiên không phải để đối địch
với Minh gia. Phạm Kiến biết đứa con trai đáng sợ của mình đã sớm thu thập
một khoản ngân lượng lớn tới kinh người. Nhưng hắn không biết chỗ ngân
lượng này từ đâu đến.
Phạm Kiến đã chuyển tiền xuống Giang Nam, nhưng thực tế chỉ để yểm trợ cho
Phạm Nhàn. Lão Phạm đã suy nghĩ vấn đề này, còn lão luyện so với Phạm
Nhàn, hắn hoàn toàn không tin Phạm Nhàn có thể mượn cớ sử dụng di sản của
Diệp gia để thuyết phục Hoàng đế tin là trên tay Hạ Tê Phi hột nhiên xuất hiện
một lượng lớn bạc.
Mỗi khi nghĩ đến điều này, Phạm Kiến lại không nhịn được thở dài. Phạm Nhàn
làm việc càng ngày càng to gan, dám liên kết với kẻ thù lâu năm của Khánh
Quốc, Bắc Tề!
Con trẻ hồ đồ, cha già không thể làm gì ngoài che giấu, hơn nữa để đảm bảo kế
hoạch của con trai mình có thể tiến hành thuận lợi, bộ Hộ nhất định phải chuyển
một chút tiền vào trong đó, đảm bảo có thể rút tiền ra bất cứ lúc nào.
Đây chính là toàn bộ chân tướng về việc bộ Hộ chuyển quỹ công xuống Giang
Nam.
Trong kế hoạch này, số tiền mà bộ Hộ điều động tuy lớn nhưng thực tế chỉ chi
ra rất ít, phần lớn trong số đó đảo một vòng đi qua Giang Nam rồi quay trở lại
bộ Hộ từ lâu, vì vậy Phạm Kiến hoàn toàn không lo Thái tử và Thượng thư bộ
Lại có thể thật sự tra được điều gì.
Bên cạnh đó, Phạm Kiến cố tình để lộ một khoản đưa tới nha môn trị thủy.
Hoàng đế muốn để một vị đại thần không có khuyết điểm gì quá lớn từ chức,
chỉ cần tạo ra thanh thế, sau đó thông qua những người khác tiến hành ám chỉ
một cách khéo léo, vị đại thần đó nhất định phải từ chức.
Cũng như Lâm Nhược Phủ trước đó, cũng gục ngã trong sắp đặt này.
Bây giờ Phạm Kiến lại không muốn tiếp nhận sắp xếp của bệ hạ, cũng không
muốn trở về Đạm Châu dưỡng lão sớm như vậy, cho nên hắn cứ để bộ Hộ bị
điều tra, chỉ có làm nước đục ngầu lên, sự trong sạch của mình mới có thể càng
ngày càng rõ ràng.
Đồng thời, hắn muốn thông qua miệng Trịnh Thác, chọc ngoáy nam nhân đang
ngồi trên ngai vàng.
Chỉ có nam nhân đó tin tưởng Phạm Kiến là người trung thành, ngốc nghếch,
dại dột nhưng lại không thể thiếu; thế thì Phạm Kiến... mới có thể tiếp tục đứng
vững trong kinh đô tầng tầng đen tối, nhìn Phạm Nhàn trưởng thành bằng ánh
mắt như một người cha yêu thương.
“Đã được kiểm soát hết chưa?” Phạm Kiến xem qua tờ giấy viết thư, bức thư
này gửi cho con trai ở Giang Nam xa xôi, sau đó mới mở miệng nói.
Một người áo đen đứng trước mặt hắn, cúi đầu thi lễ nói: "Trịnh Thác và Viên
Bá An, cả hai đều không vợ không con, có vẻ như đều là người của Giám Sát
vừaiện."
Phạm Kiến nhíu mày và nói: "Viên Bá An thực sự là người của Giám Sát Viện
à? Chẳng trách thông gia của ta lại ngã nhanh như vậy."
Người áo đen trầm giọng nói: "Nhưng Trịnh Thác có một đứa cháu trai, theo
điều tra của thuộc hạ... có vẻ như đó là con trai ruột của hắn, chẳng qua hắn sợ
trong cung sẽ dùng đứa con trai này để uy hiếp mình, nên vẫn không dám
nhận."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trịnh Thác thở dài một tiếng, hết sức bái phục Thượng thư đại nhân một lòng vìviệc công, không nói gì thêm, rời khỏi thư phòng.Hắn rời khỏi Phạm phủ, lên xe ngựa của mình, trở về nhà mình, trải một tờ giấy,viết một bức mật thư, giao cho một người trong phủ, sau đó nằm lên giường củamình, mở to hai mắt, một lúc lâu sau vẫn không thể ngủ nổi.Môn khách Phạm phủ Trịnh Thác, từ khi vào Phạm phủ cho đến nay, vẫn luôntự hỏi mà không thể xác định bản thân là loại người gì.o O oThật ra Thượng thư bộ Hộ Phạm Kiến cũng không hiểu rõ về tâm phúc củamình, không biết môn khách môn hạ theo mình nhiều năm Trịnh Thác là loạingười gì. Hắn chỉ biết một điều.Trịnh Thác không phải là người của mình.Trịnh Thác là người của Hoàng đế, chỉ là không rõ sắp xếp tới bên cạnh mìnhthông qua Giám Sát viện hay theo con đường cung đình.Có điều cho dù là theo đường nào đi nữa, Phạm Kiến biết mọi hành động củamình trong nhiều năm qua đều bị nam nhân trong cung quan sát, cho nên mấynăm gần đây mọi hành động của Phạm Kiến đều là diễn cho nam nhân kia xem.Kể cả lời phân tích đại nghĩa lẫm liệt đầy đau xót tối hôm nay.Phạm Kiến không phải Lâm Nhược Phủ, hắn sẽ không bị người thân cận nhấtbên cạnh mình đánh đổ, vì từ rất nhiều năm trước, bắt đầu từ một buổi tối, khitiếng trống ở đằng tây vang lên, hắn đã hạ quyết tâm sẽ tuyệt đối tuyệt đốikhông tin tưởng bất cứ ai trong kinh đô nữa.Đúng là bộ Hộ đã chuyển lượng lớn bạc tới Giang Nam, hơn nữa việc chuyểnbạc này cũng được Hoàng đế Khánh Quốc ngầm đồng ý. Cho nên khi ngườitrong cung nổi giận về việc này, hạ lệnh cho tam ti thanh tra bộ Hộ, Phạm Kiếnđã cực kỳ phẫn nộ, có cảm giác hoang đường như một vở hí kịch.Hắn không thể kìm được cười lên ha hả.Việc điều động quỹ công đến Giang Nam, đương nhiên không phải để đối địchvới Minh gia. Phạm Kiến biết đứa con trai đáng sợ của mình đã sớm thu thậpmột khoản ngân lượng lớn tới kinh người. Nhưng hắn không biết chỗ ngânlượng này từ đâu đến.Phạm Kiến đã chuyển tiền xuống Giang Nam, nhưng thực tế chỉ để yểm trợ choPhạm Nhàn. Lão Phạm đã suy nghĩ vấn đề này, còn lão luyện so với PhạmNhàn, hắn hoàn toàn không tin Phạm Nhàn có thể mượn cớ sử dụng di sản củaDiệp gia để thuyết phục Hoàng đế tin là trên tay Hạ Tê Phi hột nhiên xuất hiệnmột lượng lớn bạc.Mỗi khi nghĩ đến điều này, Phạm Kiến lại không nhịn được thở dài. Phạm Nhànlàm việc càng ngày càng to gan, dám liên kết với kẻ thù lâu năm của KhánhQuốc, Bắc Tề!Con trẻ hồ đồ, cha già không thể làm gì ngoài che giấu, hơn nữa để đảm bảo kếhoạch của con trai mình có thể tiến hành thuận lợi, bộ Hộ nhất định phải chuyểnmột chút tiền vào trong đó, đảm bảo có thể rút tiền ra bất cứ lúc nào.Đây chính là toàn bộ chân tướng về việc bộ Hộ chuyển quỹ công xuống GiangNam.Trong kế hoạch này, số tiền mà bộ Hộ điều động tuy lớn nhưng thực tế chỉ chira rất ít, phần lớn trong số đó đảo một vòng đi qua Giang Nam rồi quay trở lạibộ Hộ từ lâu, vì vậy Phạm Kiến hoàn toàn không lo Thái tử và Thượng thư bộLại có thể thật sự tra được điều gì.Bên cạnh đó, Phạm Kiến cố tình để lộ một khoản đưa tới nha môn trị thủy.Hoàng đế muốn để một vị đại thần không có khuyết điểm gì quá lớn từ chức,chỉ cần tạo ra thanh thế, sau đó thông qua những người khác tiến hành ám chỉmột cách khéo léo, vị đại thần đó nhất định phải từ chức.Cũng như Lâm Nhược Phủ trước đó, cũng gục ngã trong sắp đặt này.Bây giờ Phạm Kiến lại không muốn tiếp nhận sắp xếp của bệ hạ, cũng khôngmuốn trở về Đạm Châu dưỡng lão sớm như vậy, cho nên hắn cứ để bộ Hộ bịđiều tra, chỉ có làm nước đục ngầu lên, sự trong sạch của mình mới có thể càngngày càng rõ ràng.Đồng thời, hắn muốn thông qua miệng Trịnh Thác, chọc ngoáy nam nhân đangngồi trên ngai vàng.Chỉ có nam nhân đó tin tưởng Phạm Kiến là người trung thành, ngốc nghếch,dại dột nhưng lại không thể thiếu; thế thì Phạm Kiến... mới có thể tiếp tục đứngvững trong kinh đô tầng tầng đen tối, nhìn Phạm Nhàn trưởng thành bằng ánhmắt như một người cha yêu thương.“Đã được kiểm soát hết chưa?” Phạm Kiến xem qua tờ giấy viết thư, bức thưnày gửi cho con trai ở Giang Nam xa xôi, sau đó mới mở miệng nói.Một người áo đen đứng trước mặt hắn, cúi đầu thi lễ nói: "Trịnh Thác và ViênBá An, cả hai đều không vợ không con, có vẻ như đều là người của Giám Sátvừaiện."Phạm Kiến nhíu mày và nói: "Viên Bá An thực sự là người của Giám Sát Việnà? Chẳng trách thông gia của ta lại ngã nhanh như vậy."Người áo đen trầm giọng nói: "Nhưng Trịnh Thác có một đứa cháu trai, theođiều tra của thuộc hạ... có vẻ như đó là con trai ruột của hắn, chẳng qua hắn sợtrong cung sẽ dùng đứa con trai này để uy hiếp mình, nên vẫn không dámnhận."