Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 660: Có lý và thiên uy 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…  Chuyện tới nước này, đương nhiên Thái tử cũng hiểu được mọi chuyện, PhạmKiến con cáo già trầm lặng vô sỉ âm độc gian xảo giả dối!Khi triều đình bắt đầu điều tra Bộ Hộ, không! Phải nói là từ vài năm trước, khiThái tử thò tay vào bộ Hộ, Phạm Kiến đã lạnh quan sát mọi chuyện, sau đódùng những thủ đoạn cực kỳ lão luyện, âm thầm che giấu mọi việc, không đểcho bất cứ ai nhận ra. Nhưng mặt khác, hắn còn cố tình để lại một chi tiết nhỏkhông đáng sự chú ý, chỉ cần nhẹ nhàng tác dụng vào, là có thể kéo đến một vịtrí nào đó trong bảy ti...Cứ như vậy, vừa giúp Thái tử che giấu, lại vừa nắm được nhược điểm của Tháitử, quan trọng nhất là, việc che giấu này còn giúp các quan viên bên phía Tháitử che giấu bản thân. Do đó, khoản bạc lên đến bốn mươi vạn lượng này đã biếnthành hư vô, được xoá sạch sẽ một cách kỳ lạ, sạch đến mức mà Phương Lệcũng cho rằng không có vấn đề gì.Thêm vào bộ Lễ sụp đổ, cộng thêm sự ngu ngốc của Thái tử.Khắp thiên hạ này chỉ có Phạm Kiến biết được toàn bộ quá trình, Thượng thưđại nhân này rất lão luyện, không trực tiếp tung ra công kích kẻ thù, mà để lạimột dấu vết nho nhỏ trong cỏ dại.Chẳng hạn như những chiếc áo đông mà các tướng sĩ mặc ở phương bắc đầytuyết, hoặc như những dụng cụ công thành không cần thiết trên chiến tuyến phíanam.Còn khi triều đình bắt đầu điều tra bộ Hộ, sẽ tìm thấy dấu vết đó, nhẹ nhàng kéodài... cuối cùng kéo phăng dây lưng của chính bọn họ.Đây là một âm mưu được chôn giấu suốt nhiều năm.Phạm Kiến không cần phải làm gì, chỉ cần chờ đến khi bản thân bị đe dọa, tạora một loại tình huống nào đó khiến một số người nắm lấy dây lưng quần mà họđã quên từ lâu, rồi kéo thật mạnh.Một âm mưu tuyệt hảo.Việc điều tra bộ Lễ cũng đã bắt đầu, mặc dù sau khi Quách Du Chi bị hànhquyết chết ở Thiên Lao, bộ Lễ đã trải qua một đợt thay máu lớn, tất cả công vănđều khá hỗn loạn. Nhưng nhóm thanh triều đình tra ra sức lùng sục, lại đượcGiám Sát viện lục soát kỹ lưỡng, đơn điều chuyển mà bộ Lễ đã mở và biên nhậnmà bộ Hộ âm thầm bảo lưu đã khớp với nhau.Bốn mươi vạn lượng bạc kia thật sự được gửi đến bộ Lễ. Vấn đề là, bộ Lễ rút đibốn mươi vạn lượng bạc để chỉnh sửa học xá và học nha thi Hương... nhưng sửađến đâu rồi?Hồ Đại học sĩ tuần tra các khu vực trong thiên hạ lâu ngày, sau này vào cunglàm việc tại Môn Hạ Thư Trung, đương nhiên biết dưới gầm trời này học xátrong các quận các khu vực vẫn còn tàn tạ như xưa, thậm chí học nha thi Hươngở nhiều nơi còn bị dột. Vì vậy sắc mặt hắn càng ngày càng trở nên khó coi, hỏicác quan viên bộ Lễ trước mặt: "Ai có thể nói cho ta biết, bốn mươi vạn lượngbạc này đã đi đâu không?"Hồ Đại học sĩ lặng lẽ nghiêng người nhìn Thái tử điện hạ một cái, thầm thở dàitrong lòng.Thực ra, mọi người trong công đường đều hiểu rõ về tình hình triều đình vàinăm trước. Bộ Lễ luôn là sân sau của Đông Cung, bộ Lễ cũng chẳng có gandám lấy bốn mươi vạn lượng bạc ra tiêu xài, ai cũng có thể đoán được số bạcnày chảy về phía Đông Cung.Chỉ có điều, nếu tra ra Đông Cung, việc này lại hơi khó tiếp tục.Hồ Đại học sĩ trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Vấn đề hàng đầu hiện giờ, làcần điều tra rõ ràng tung tích của bốn mươi vạn lượng bạc này."Thái Tử lòng thầm kinh hãi, nhưng gương mặt lại cười nói ôn hòa: "Hồ đạinhân nói vậy rất có lý."Mộc Thiết của Nhất Xử Giám Sát viện không đủ tư cách để ngồi cạnh các vị đạithần này, vẫn luôn đứng ở một bên. Hắn nhìn sắc mặt vị Phạm Lão Thượng thưngồi ở giữa, đột nhiên mở miệng nói: "Bạc đã đến bộ Lễ. Có điều quan viên phụtrách việc này đã chết trong vụ án vào kỳ thi mùa xuân năm kia."Thái Tử im lặng đứng bên cạnh, Quách Du Chi đã chết, Quách Bảo Khôn đã bịlưu đày. Bây giờ Giám Sát viện lại xác nhận người phụ trách đã chết, thậm chínếu Trưởng công chúa biết mình liên quan tới bốn mươi vạn lượng bạc nàycũng không thể tìm được bằng chứng nào để giao cho Hồ Đại học sĩ, cho nêntâm trạng của hắn cũng khá hơn một chút. Nhưng sau khi yên tâm, hắn lạikhông khỏi bi ai và phẫn nộ. Cô cô! Tại sao cô cô lại làm như vậy?Nhưng không ngờ câu nói tiếp theo của Mộc Thiết, lại khiến Thái tử điện hạcảm thấy trong lòng lạnh buốt.Chỉ nghe hắn hắng giọng nói: "Có điều vẫn có dấu vết để điều tra. Đại học sĩ,ngài xem có nên để Giám Sát viện đi điều tra Lễ Bộ không?"Điều tra Lễ Bộ?Mọi người trong sảnh đường đều kinh hãi, nghĩ thầm trong lòng, để đám GiámSát viện như hổ như sói này đi điều tra Lễ Bộ? Triều đình điều tra bộ Hộ, rõràng sẽ khiến Tiểu Phạm đại nhân ở Giang Nam xa xôi vô cùng tức giận. GiámSát viện điều tra bộ Lễ, dưới sự điều khiển từ xa của Tiểu Phạm đại nhân, đámquan viên tội nghiệp ở Lễ Bộ chỉ e khó mà sống sống

 

Chuyện tới nước này, đương nhiên Thái tử cũng hiểu được mọi chuyện, Phạm

Kiến con cáo già trầm lặng vô sỉ âm độc gian xảo giả dối!

Khi triều đình bắt đầu điều tra Bộ Hộ, không! Phải nói là từ vài năm trước, khi

Thái tử thò tay vào bộ Hộ, Phạm Kiến đã lạnh quan sát mọi chuyện, sau đó

dùng những thủ đoạn cực kỳ lão luyện, âm thầm che giấu mọi việc, không để

cho bất cứ ai nhận ra. Nhưng mặt khác, hắn còn cố tình để lại một chi tiết nhỏ

không đáng sự chú ý, chỉ cần nhẹ nhàng tác dụng vào, là có thể kéo đến một vị

trí nào đó trong bảy ti...

Cứ như vậy, vừa giúp Thái tử che giấu, lại vừa nắm được nhược điểm của Thái

tử, quan trọng nhất là, việc che giấu này còn giúp các quan viên bên phía Thái

tử che giấu bản thân. Do đó, khoản bạc lên đến bốn mươi vạn lượng này đã biến

thành hư vô, được xoá sạch sẽ một cách kỳ lạ, sạch đến mức mà Phương Lệ

cũng cho rằng không có vấn đề gì.

Thêm vào bộ Lễ sụp đổ, cộng thêm sự ngu ngốc của Thái tử.

Khắp thiên hạ này chỉ có Phạm Kiến biết được toàn bộ quá trình, Thượng thư

đại nhân này rất lão luyện, không trực tiếp tung ra công kích kẻ thù, mà để lại

một dấu vết nho nhỏ trong cỏ dại.

Chẳng hạn như những chiếc áo đông mà các tướng sĩ mặc ở phương bắc đầy

tuyết, hoặc như những dụng cụ công thành không cần thiết trên chiến tuyến phía

nam.

Còn khi triều đình bắt đầu điều tra bộ Hộ, sẽ tìm thấy dấu vết đó, nhẹ nhàng kéo

dài... cuối cùng kéo phăng dây lưng của chính bọn họ.

Đây là một âm mưu được chôn giấu suốt nhiều năm.

Phạm Kiến không cần phải làm gì, chỉ cần chờ đến khi bản thân bị đe dọa, tạo

ra một loại tình huống nào đó khiến một số người nắm lấy dây lưng quần mà họ

đã quên từ lâu, rồi kéo thật mạnh.

Một âm mưu tuyệt hảo.

Việc điều tra bộ Lễ cũng đã bắt đầu, mặc dù sau khi Quách Du Chi bị hành

quyết chết ở Thiên Lao, bộ Lễ đã trải qua một đợt thay máu lớn, tất cả công văn

đều khá hỗn loạn. Nhưng nhóm thanh triều đình tra ra sức lùng sục, lại được

Giám Sát viện lục soát kỹ lưỡng, đơn điều chuyển mà bộ Lễ đã mở và biên nhận

mà bộ Hộ âm thầm bảo lưu đã khớp với nhau.

Bốn mươi vạn lượng bạc kia thật sự được gửi đến bộ Lễ. Vấn đề là, bộ Lễ rút đi

bốn mươi vạn lượng bạc để chỉnh sửa học xá và học nha thi Hương... nhưng sửa

đến đâu rồi?

Hồ Đại học sĩ tuần tra các khu vực trong thiên hạ lâu ngày, sau này vào cung

làm việc tại Môn Hạ Thư Trung, đương nhiên biết dưới gầm trời này học xá

trong các quận các khu vực vẫn còn tàn tạ như xưa, thậm chí học nha thi Hương

ở nhiều nơi còn bị dột. Vì vậy sắc mặt hắn càng ngày càng trở nên khó coi, hỏi

các quan viên bộ Lễ trước mặt: "Ai có thể nói cho ta biết, bốn mươi vạn lượng

bạc này đã đi đâu không?"

Hồ Đại học sĩ lặng lẽ nghiêng người nhìn Thái tử điện hạ một cái, thầm thở dài

trong lòng.

Thực ra, mọi người trong công đường đều hiểu rõ về tình hình triều đình vài

năm trước. Bộ Lễ luôn là sân sau của Đông Cung, bộ Lễ cũng chẳng có gan

dám lấy bốn mươi vạn lượng bạc ra tiêu xài, ai cũng có thể đoán được số bạc

này chảy về phía Đông Cung.

Chỉ có điều, nếu tra ra Đông Cung, việc này lại hơi khó tiếp tục.

Hồ Đại học sĩ trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Vấn đề hàng đầu hiện giờ, là

cần điều tra rõ ràng tung tích của bốn mươi vạn lượng bạc này."

Thái Tử lòng thầm kinh hãi, nhưng gương mặt lại cười nói ôn hòa: "Hồ đại

nhân nói vậy rất có lý."

Mộc Thiết của Nhất Xử Giám Sát viện không đủ tư cách để ngồi cạnh các vị đại

thần này, vẫn luôn đứng ở một bên. Hắn nhìn sắc mặt vị Phạm Lão Thượng thư

ngồi ở giữa, đột nhiên mở miệng nói: "Bạc đã đến bộ Lễ. Có điều quan viên phụ

trách việc này đã chết trong vụ án vào kỳ thi mùa xuân năm kia."

Thái Tử im lặng đứng bên cạnh, Quách Du Chi đã chết, Quách Bảo Khôn đã bị

lưu đày. Bây giờ Giám Sát viện lại xác nhận người phụ trách đã chết, thậm chí

nếu Trưởng công chúa biết mình liên quan tới bốn mươi vạn lượng bạc này

cũng không thể tìm được bằng chứng nào để giao cho Hồ Đại học sĩ, cho nên

tâm trạng của hắn cũng khá hơn một chút. Nhưng sau khi yên tâm, hắn lại

không khỏi bi ai và phẫn nộ. Cô cô! Tại sao cô cô lại làm như vậy?

Nhưng không ngờ câu nói tiếp theo của Mộc Thiết, lại khiến Thái tử điện hạ

cảm thấy trong lòng lạnh buốt.

Chỉ nghe hắn hắng giọng nói: "Có điều vẫn có dấu vết để điều tra. Đại học sĩ,

ngài xem có nên để Giám Sát viện đi điều tra Lễ Bộ không?"

Điều tra Lễ Bộ?

Mọi người trong sảnh đường đều kinh hãi, nghĩ thầm trong lòng, để đám Giám

Sát viện như hổ như sói này đi điều tra Lễ Bộ? Triều đình điều tra bộ Hộ, rõ

ràng sẽ khiến Tiểu Phạm đại nhân ở Giang Nam xa xôi vô cùng tức giận. Giám

Sát viện điều tra bộ Lễ, dưới sự điều khiển từ xa của Tiểu Phạm đại nhân, đám

quan viên tội nghiệp ở Lễ Bộ chỉ e khó mà sống sống

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…  Chuyện tới nước này, đương nhiên Thái tử cũng hiểu được mọi chuyện, PhạmKiến con cáo già trầm lặng vô sỉ âm độc gian xảo giả dối!Khi triều đình bắt đầu điều tra Bộ Hộ, không! Phải nói là từ vài năm trước, khiThái tử thò tay vào bộ Hộ, Phạm Kiến đã lạnh quan sát mọi chuyện, sau đódùng những thủ đoạn cực kỳ lão luyện, âm thầm che giấu mọi việc, không đểcho bất cứ ai nhận ra. Nhưng mặt khác, hắn còn cố tình để lại một chi tiết nhỏkhông đáng sự chú ý, chỉ cần nhẹ nhàng tác dụng vào, là có thể kéo đến một vịtrí nào đó trong bảy ti...Cứ như vậy, vừa giúp Thái tử che giấu, lại vừa nắm được nhược điểm của Tháitử, quan trọng nhất là, việc che giấu này còn giúp các quan viên bên phía Tháitử che giấu bản thân. Do đó, khoản bạc lên đến bốn mươi vạn lượng này đã biếnthành hư vô, được xoá sạch sẽ một cách kỳ lạ, sạch đến mức mà Phương Lệcũng cho rằng không có vấn đề gì.Thêm vào bộ Lễ sụp đổ, cộng thêm sự ngu ngốc của Thái tử.Khắp thiên hạ này chỉ có Phạm Kiến biết được toàn bộ quá trình, Thượng thưđại nhân này rất lão luyện, không trực tiếp tung ra công kích kẻ thù, mà để lạimột dấu vết nho nhỏ trong cỏ dại.Chẳng hạn như những chiếc áo đông mà các tướng sĩ mặc ở phương bắc đầytuyết, hoặc như những dụng cụ công thành không cần thiết trên chiến tuyến phíanam.Còn khi triều đình bắt đầu điều tra bộ Hộ, sẽ tìm thấy dấu vết đó, nhẹ nhàng kéodài... cuối cùng kéo phăng dây lưng của chính bọn họ.Đây là một âm mưu được chôn giấu suốt nhiều năm.Phạm Kiến không cần phải làm gì, chỉ cần chờ đến khi bản thân bị đe dọa, tạora một loại tình huống nào đó khiến một số người nắm lấy dây lưng quần mà họđã quên từ lâu, rồi kéo thật mạnh.Một âm mưu tuyệt hảo.Việc điều tra bộ Lễ cũng đã bắt đầu, mặc dù sau khi Quách Du Chi bị hànhquyết chết ở Thiên Lao, bộ Lễ đã trải qua một đợt thay máu lớn, tất cả công vănđều khá hỗn loạn. Nhưng nhóm thanh triều đình tra ra sức lùng sục, lại đượcGiám Sát viện lục soát kỹ lưỡng, đơn điều chuyển mà bộ Lễ đã mở và biên nhậnmà bộ Hộ âm thầm bảo lưu đã khớp với nhau.Bốn mươi vạn lượng bạc kia thật sự được gửi đến bộ Lễ. Vấn đề là, bộ Lễ rút đibốn mươi vạn lượng bạc để chỉnh sửa học xá và học nha thi Hương... nhưng sửađến đâu rồi?Hồ Đại học sĩ tuần tra các khu vực trong thiên hạ lâu ngày, sau này vào cunglàm việc tại Môn Hạ Thư Trung, đương nhiên biết dưới gầm trời này học xátrong các quận các khu vực vẫn còn tàn tạ như xưa, thậm chí học nha thi Hươngở nhiều nơi còn bị dột. Vì vậy sắc mặt hắn càng ngày càng trở nên khó coi, hỏicác quan viên bộ Lễ trước mặt: "Ai có thể nói cho ta biết, bốn mươi vạn lượngbạc này đã đi đâu không?"Hồ Đại học sĩ lặng lẽ nghiêng người nhìn Thái tử điện hạ một cái, thầm thở dàitrong lòng.Thực ra, mọi người trong công đường đều hiểu rõ về tình hình triều đình vàinăm trước. Bộ Lễ luôn là sân sau của Đông Cung, bộ Lễ cũng chẳng có gandám lấy bốn mươi vạn lượng bạc ra tiêu xài, ai cũng có thể đoán được số bạcnày chảy về phía Đông Cung.Chỉ có điều, nếu tra ra Đông Cung, việc này lại hơi khó tiếp tục.Hồ Đại học sĩ trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Vấn đề hàng đầu hiện giờ, làcần điều tra rõ ràng tung tích của bốn mươi vạn lượng bạc này."Thái Tử lòng thầm kinh hãi, nhưng gương mặt lại cười nói ôn hòa: "Hồ đạinhân nói vậy rất có lý."Mộc Thiết của Nhất Xử Giám Sát viện không đủ tư cách để ngồi cạnh các vị đạithần này, vẫn luôn đứng ở một bên. Hắn nhìn sắc mặt vị Phạm Lão Thượng thưngồi ở giữa, đột nhiên mở miệng nói: "Bạc đã đến bộ Lễ. Có điều quan viên phụtrách việc này đã chết trong vụ án vào kỳ thi mùa xuân năm kia."Thái Tử im lặng đứng bên cạnh, Quách Du Chi đã chết, Quách Bảo Khôn đã bịlưu đày. Bây giờ Giám Sát viện lại xác nhận người phụ trách đã chết, thậm chínếu Trưởng công chúa biết mình liên quan tới bốn mươi vạn lượng bạc nàycũng không thể tìm được bằng chứng nào để giao cho Hồ Đại học sĩ, cho nêntâm trạng của hắn cũng khá hơn một chút. Nhưng sau khi yên tâm, hắn lạikhông khỏi bi ai và phẫn nộ. Cô cô! Tại sao cô cô lại làm như vậy?Nhưng không ngờ câu nói tiếp theo của Mộc Thiết, lại khiến Thái tử điện hạcảm thấy trong lòng lạnh buốt.Chỉ nghe hắn hắng giọng nói: "Có điều vẫn có dấu vết để điều tra. Đại học sĩ,ngài xem có nên để Giám Sát viện đi điều tra Lễ Bộ không?"Điều tra Lễ Bộ?Mọi người trong sảnh đường đều kinh hãi, nghĩ thầm trong lòng, để đám GiámSát viện như hổ như sói này đi điều tra Lễ Bộ? Triều đình điều tra bộ Hộ, rõràng sẽ khiến Tiểu Phạm đại nhân ở Giang Nam xa xôi vô cùng tức giận. GiámSát viện điều tra bộ Lễ, dưới sự điều khiển từ xa của Tiểu Phạm đại nhân, đámquan viên tội nghiệp ở Lễ Bộ chỉ e khó mà sống sống

Chương 660: Có lý và thiên uy 2