Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 662: Có lý và thiên uy 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Những đại thần tới Ngự Thư phòng bàn bạc vừa rồi là các quan viên lĩnh chỉphụ trách thanh tra bộ Hộ. Sau khi nghe bọn họ báo cáo, Hoàng đế Khánh Quốcdần dần nổi cơn thịnh nộ. Bản ý của hắn chỉ là thanh tra bộ Hộ, mượn cớ bộ Hộđiều chuyển bạc sang Giang Nam, khuyên Phạm Kiến từ chức, dùng phươngpháp tương đối quang minh chính đại này để thiết lập lại thế cân bằng trongtriều đình.Nhưng hắn không thể ngờ nổi, bộ Hộ lại sạch sẽ hơn rất nhiều so với tưởngtượng của hắn, Phạm Kiến cũng sạch sẽ hơn rất nhiều so với tưởng tượng củahắn. Ngược lại là năm bộ và ba ti còn lại trong triều đình lại vơ bứt không biếtbao nhiêu lợi ích từ trong bộ Hộ. Đặc biệt là cung Đông!Trước kia, Hồ Đại học sĩ đã mật tấu về việc của bộ Lễ, đồng thời rất bi ai ámchỉ, tốt nhất đừng nên tiếp tục điều tra sự việc bộ Hộ, bằng không sẽ khiến chotriều chính bất ổn. Chỉ e bộ Hộ còn chưa kịp chịu tội trạng mà họ nên chịu thìđại thần của các bộ khác đã bắt đầu phải ăn cơm tù rồi.Sau khi nổi giận, Hoàng đế lại không khỏi lạnh buốt tâm can với thủ đoạn củabộ Hộ, cho nên mới có thịnh nộ lôi đình lúc trước. Theo góc nhìn của hắn, nếuPhạm Kiến đã sớm biết những việc này, vì sao lại luôn giấu diếm? Mãi đến khihắn chuẩn bị ra tay với bộ Hộ, mới đột nhiên tung ra, đánh cho quần thần trở taykhông kịp... Thế chẳng phải là đánh cho người đang làm Hoàng đế này cũng trởtay không kịp!Hoàng đếvà Phạm Kiến lớn lên cùng nhau từ nhỏ, đương nhiên biết năng lực vịđại quản gia này. Hoàng đế không ngạc nhiên trước các ứng phó đa mưu túc trícủa bộ Hộ. Hoàng đế phẫn nộ là vì các thần tử trong triều không nên thân, bị bộHộ trói vào con thuyền lớn này. Chuyện khiến Hoàng đế càng phẫn nộ hơn nữalà không ngờ Thái tử lại ngu ngốc như vậy, thử hỏi làm sao Hoàng đế dámtruyền thiên hạ này cho hắn?Đương nhiên, Hoàng đế lại càng phẫn nộ với đòn phản kích sắc bén của PhạmKiến, bởi vì vị "đồng đội" này đang...“Hắn đang uy hiếp trẫm!” Hoàng đế cau mày, lạnh lùng nói.Hồng lão thái giám mặt đầy nếp nhăn, lắc đầu một cái, thở dài nói: "Bệ hạ, ngàiđừng trách lão nô nhiều lời, con người... ai cũng ích kỷ. Cho dù Phạm Thượngthư là một vị trung thần như vậy, nhưng tới lúc gặp cảnh nguy hiểm cũng phảinghĩ cách tự vệ."Giọng nói của Hoàng đế đã có phần the thé, chế nhạo nói: "Giở âm mưu mánhlới như vậy mà cũng coi như là trung thần à?"Hồng lão thái giám thở dài nói: "Trần viện trưởng còn đam mê mưu mô hơn,nhưng nếu nói đến lòng trung thành, e rằng lão nô cũng không dám tự nhận làvượt trên hắn."Hoàng đế chậm rãi nhắm mắt lại, nói: "Trần Bình Bình đã cứu mạng ta vô sốlần, Phạm Kiến làm sao mà so sánh được?"“Bao năm qua Phạm Thượng thư quản lý Bộ Hộ, âm thầm san phẳng mọi taihọa ngầm, là vì sao? Chẳng phải vì sự yên bình của triều đình ư?” Hồng lão tháigiám thở dài nói: "Nếu như Thượng thư đại nhân thật sự có ý không thần phục,với những bằng chứng trong tay hắn, đã quá đủ cho hắn làm rất nhiều việc.Nhưng hắn vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, chứng tỏ hắn chỉ không muốntriều đình bị đảo lộn."“Ít nhất hắn cũng phải nói với ta trước.” Hoàng đế lạnh lùng nói.Hồng lão thái giám nhẹ nhàng nói: "Theo như tin tức được đưa về từ Phạm phủnhiều năm nay, lý do Thượng thư đại nhân không tiến cung bẩm báo chính là vìkhông muốn bệ hạ hao phí tâm trí... Chắc bệ hạ vẫn còn nhớ tin tức được gửiđến đến vài ngày trước."Hoàng đế khẽ giật mình, nhớ đến tin tức mà người tên là Trịnh Thác đã báo cáo,tâm trạng từ từ bình tĩnh lại, cũng khôi phục một chút hảo cảm với Phạm Kiến,cau mày hỏi: "Nhưng vẫn phải điều tra bộ Hộ, không thể để sự việc kết thúcmột cách qua loa như vậy được. Ko thì thể điện triều đình vứt đi đâu?"“Then chốt là thái độ hiện giờ của bệ hạ đối với Phạm Thượng thư.” Hồng lãothái giám cúi đầu xin ý chỉ.Hoàng đế lắc đầu: "Hắn không thể tiếp tục làm Thượng thư bộ Hộ, ta có thể bồithường cho hắn trong những phương diện khác... Nhưng về bộ Hộ, hắn khôngthể tiếp tục dẫn dắt, An Chi đang quản lý Nội Khố ở Giang Nam, cho dù nhìn từbất cứ góc độ nào, Phạm Kiến đều không thích hợp để tiếp tục đảm nhiệm chứcThượng thư bộ Hộ."Trong lòng Hồng lão thái giám đâng lên một cảm giác bi ai, có phần đồng cảmvới vị Thượng thư đã lo nghĩ hết lòng suốt bao năm qua, thử dò hỏi: "Có câunói, lão nô không biết có nên nói không."“Nói đi.”Hồng lão thái giám giọng nhỏ nhắn nói: "Tiểu Phạm đại nhân tài hoa ngút trời,bệ hạ sắp xếp cho hắn tiếp quản Nội Khố và Giám Sát viện, quả thật là biếtngười dùng người. Còn bên phía Phạm Thượng thư, theo lẽ thường thì đúng làkhông nên tiếp tục quản lý Bộ Hộ, nhưng... bệ hạ có còn nhớ, Khánh Lịch thứnhất, ngay trong Ngự Thư phòng này, lúc đó Phạm Kiến vẫn còn là Thị lang màtừng có lần cãi vã với Trần viện trưởng đại nhân. Thật ra, từ trong xương tủy,Phạm Thượng thư không hy vọng Tiểu Phạm đại nhân chấp chưởng Giám Sátviện."
Những đại thần tới Ngự Thư phòng bàn bạc vừa rồi là các quan viên lĩnh chỉ
phụ trách thanh tra bộ Hộ. Sau khi nghe bọn họ báo cáo, Hoàng đế Khánh Quốc
dần dần nổi cơn thịnh nộ. Bản ý của hắn chỉ là thanh tra bộ Hộ, mượn cớ bộ Hộ
điều chuyển bạc sang Giang Nam, khuyên Phạm Kiến từ chức, dùng phương
pháp tương đối quang minh chính đại này để thiết lập lại thế cân bằng trong
triều đình.
Nhưng hắn không thể ngờ nổi, bộ Hộ lại sạch sẽ hơn rất nhiều so với tưởng
tượng của hắn, Phạm Kiến cũng sạch sẽ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của
hắn. Ngược lại là năm bộ và ba ti còn lại trong triều đình lại vơ bứt không biết
bao nhiêu lợi ích từ trong bộ Hộ. Đặc biệt là cung Đông!
Trước kia, Hồ Đại học sĩ đã mật tấu về việc của bộ Lễ, đồng thời rất bi ai ám
chỉ, tốt nhất đừng nên tiếp tục điều tra sự việc bộ Hộ, bằng không sẽ khiến cho
triều chính bất ổn. Chỉ e bộ Hộ còn chưa kịp chịu tội trạng mà họ nên chịu thì
đại thần của các bộ khác đã bắt đầu phải ăn cơm tù rồi.
Sau khi nổi giận, Hoàng đế lại không khỏi lạnh buốt tâm can với thủ đoạn của
bộ Hộ, cho nên mới có thịnh nộ lôi đình lúc trước. Theo góc nhìn của hắn, nếu
Phạm Kiến đã sớm biết những việc này, vì sao lại luôn giấu diếm? Mãi đến khi
hắn chuẩn bị ra tay với bộ Hộ, mới đột nhiên tung ra, đánh cho quần thần trở tay
không kịp... Thế chẳng phải là đánh cho người đang làm Hoàng đế này cũng trở
tay không kịp!
Hoàng đếvà Phạm Kiến lớn lên cùng nhau từ nhỏ, đương nhiên biết năng lực vị
đại quản gia này. Hoàng đế không ngạc nhiên trước các ứng phó đa mưu túc trí
của bộ Hộ. Hoàng đế phẫn nộ là vì các thần tử trong triều không nên thân, bị bộ
Hộ trói vào con thuyền lớn này. Chuyện khiến Hoàng đế càng phẫn nộ hơn nữa
là không ngờ Thái tử lại ngu ngốc như vậy, thử hỏi làm sao Hoàng đế dám
truyền thiên hạ này cho hắn?
Đương nhiên, Hoàng đế lại càng phẫn nộ với đòn phản kích sắc bén của Phạm
Kiến, bởi vì vị "đồng đội" này đang...
“Hắn đang uy hiếp trẫm!” Hoàng đế cau mày, lạnh lùng nói.
Hồng lão thái giám mặt đầy nếp nhăn, lắc đầu một cái, thở dài nói: "Bệ hạ, ngài
đừng trách lão nô nhiều lời, con người... ai cũng ích kỷ. Cho dù Phạm Thượng
thư là một vị trung thần như vậy, nhưng tới lúc gặp cảnh nguy hiểm cũng phải
nghĩ cách tự vệ."
Giọng nói của Hoàng đế đã có phần the thé, chế nhạo nói: "Giở âm mưu mánh
lới như vậy mà cũng coi như là trung thần à?"
Hồng lão thái giám thở dài nói: "Trần viện trưởng còn đam mê mưu mô hơn,
nhưng nếu nói đến lòng trung thành, e rằng lão nô cũng không dám tự nhận là
vượt trên hắn."
Hoàng đế chậm rãi nhắm mắt lại, nói: "Trần Bình Bình đã cứu mạng ta vô số
lần, Phạm Kiến làm sao mà so sánh được?"
“Bao năm qua Phạm Thượng thư quản lý Bộ Hộ, âm thầm san phẳng mọi tai
họa ngầm, là vì sao? Chẳng phải vì sự yên bình của triều đình ư?” Hồng lão thái
giám thở dài nói: "Nếu như Thượng thư đại nhân thật sự có ý không thần phục,
với những bằng chứng trong tay hắn, đã quá đủ cho hắn làm rất nhiều việc.
Nhưng hắn vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, chứng tỏ hắn chỉ không muốn
triều đình bị đảo lộn."
“Ít nhất hắn cũng phải nói với ta trước.” Hoàng đế lạnh lùng nói.
Hồng lão thái giám nhẹ nhàng nói: "Theo như tin tức được đưa về từ Phạm phủ
nhiều năm nay, lý do Thượng thư đại nhân không tiến cung bẩm báo chính là vì
không muốn bệ hạ hao phí tâm trí... Chắc bệ hạ vẫn còn nhớ tin tức được gửi
đến đến vài ngày trước."
Hoàng đế khẽ giật mình, nhớ đến tin tức mà người tên là Trịnh Thác đã báo cáo,
tâm trạng từ từ bình tĩnh lại, cũng khôi phục một chút hảo cảm với Phạm Kiến,
cau mày hỏi: "Nhưng vẫn phải điều tra bộ Hộ, không thể để sự việc kết thúc
một cách qua loa như vậy được. Ko thì thể điện triều đình vứt đi đâu?"
“Then chốt là thái độ hiện giờ của bệ hạ đối với Phạm Thượng thư.” Hồng lão
thái giám cúi đầu xin ý chỉ.
Hoàng đế lắc đầu: "Hắn không thể tiếp tục làm Thượng thư bộ Hộ, ta có thể bồi
thường cho hắn trong những phương diện khác... Nhưng về bộ Hộ, hắn không
thể tiếp tục dẫn dắt, An Chi đang quản lý Nội Khố ở Giang Nam, cho dù nhìn từ
bất cứ góc độ nào, Phạm Kiến đều không thích hợp để tiếp tục đảm nhiệm chức
Thượng thư bộ Hộ."
Trong lòng Hồng lão thái giám đâng lên một cảm giác bi ai, có phần đồng cảm
với vị Thượng thư đã lo nghĩ hết lòng suốt bao năm qua, thử dò hỏi: "Có câu
nói, lão nô không biết có nên nói không."
“Nói đi.”
Hồng lão thái giám giọng nhỏ nhắn nói: "Tiểu Phạm đại nhân tài hoa ngút trời,
bệ hạ sắp xếp cho hắn tiếp quản Nội Khố và Giám Sát viện, quả thật là biết
người dùng người. Còn bên phía Phạm Thượng thư, theo lẽ thường thì đúng là
không nên tiếp tục quản lý Bộ Hộ, nhưng... bệ hạ có còn nhớ, Khánh Lịch thứ
nhất, ngay trong Ngự Thư phòng này, lúc đó Phạm Kiến vẫn còn là Thị lang mà
từng có lần cãi vã với Trần viện trưởng đại nhân. Thật ra, từ trong xương tủy,
Phạm Thượng thư không hy vọng Tiểu Phạm đại nhân chấp chưởng Giám Sát
viện."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Những đại thần tới Ngự Thư phòng bàn bạc vừa rồi là các quan viên lĩnh chỉphụ trách thanh tra bộ Hộ. Sau khi nghe bọn họ báo cáo, Hoàng đế Khánh Quốcdần dần nổi cơn thịnh nộ. Bản ý của hắn chỉ là thanh tra bộ Hộ, mượn cớ bộ Hộđiều chuyển bạc sang Giang Nam, khuyên Phạm Kiến từ chức, dùng phươngpháp tương đối quang minh chính đại này để thiết lập lại thế cân bằng trongtriều đình.Nhưng hắn không thể ngờ nổi, bộ Hộ lại sạch sẽ hơn rất nhiều so với tưởngtượng của hắn, Phạm Kiến cũng sạch sẽ hơn rất nhiều so với tưởng tượng củahắn. Ngược lại là năm bộ và ba ti còn lại trong triều đình lại vơ bứt không biếtbao nhiêu lợi ích từ trong bộ Hộ. Đặc biệt là cung Đông!Trước kia, Hồ Đại học sĩ đã mật tấu về việc của bộ Lễ, đồng thời rất bi ai ámchỉ, tốt nhất đừng nên tiếp tục điều tra sự việc bộ Hộ, bằng không sẽ khiến chotriều chính bất ổn. Chỉ e bộ Hộ còn chưa kịp chịu tội trạng mà họ nên chịu thìđại thần của các bộ khác đã bắt đầu phải ăn cơm tù rồi.Sau khi nổi giận, Hoàng đế lại không khỏi lạnh buốt tâm can với thủ đoạn củabộ Hộ, cho nên mới có thịnh nộ lôi đình lúc trước. Theo góc nhìn của hắn, nếuPhạm Kiến đã sớm biết những việc này, vì sao lại luôn giấu diếm? Mãi đến khihắn chuẩn bị ra tay với bộ Hộ, mới đột nhiên tung ra, đánh cho quần thần trở taykhông kịp... Thế chẳng phải là đánh cho người đang làm Hoàng đế này cũng trởtay không kịp!Hoàng đếvà Phạm Kiến lớn lên cùng nhau từ nhỏ, đương nhiên biết năng lực vịđại quản gia này. Hoàng đế không ngạc nhiên trước các ứng phó đa mưu túc trícủa bộ Hộ. Hoàng đế phẫn nộ là vì các thần tử trong triều không nên thân, bị bộHộ trói vào con thuyền lớn này. Chuyện khiến Hoàng đế càng phẫn nộ hơn nữalà không ngờ Thái tử lại ngu ngốc như vậy, thử hỏi làm sao Hoàng đế dámtruyền thiên hạ này cho hắn?Đương nhiên, Hoàng đế lại càng phẫn nộ với đòn phản kích sắc bén của PhạmKiến, bởi vì vị "đồng đội" này đang...“Hắn đang uy hiếp trẫm!” Hoàng đế cau mày, lạnh lùng nói.Hồng lão thái giám mặt đầy nếp nhăn, lắc đầu một cái, thở dài nói: "Bệ hạ, ngàiđừng trách lão nô nhiều lời, con người... ai cũng ích kỷ. Cho dù Phạm Thượngthư là một vị trung thần như vậy, nhưng tới lúc gặp cảnh nguy hiểm cũng phảinghĩ cách tự vệ."Giọng nói của Hoàng đế đã có phần the thé, chế nhạo nói: "Giở âm mưu mánhlới như vậy mà cũng coi như là trung thần à?"Hồng lão thái giám thở dài nói: "Trần viện trưởng còn đam mê mưu mô hơn,nhưng nếu nói đến lòng trung thành, e rằng lão nô cũng không dám tự nhận làvượt trên hắn."Hoàng đế chậm rãi nhắm mắt lại, nói: "Trần Bình Bình đã cứu mạng ta vô sốlần, Phạm Kiến làm sao mà so sánh được?"“Bao năm qua Phạm Thượng thư quản lý Bộ Hộ, âm thầm san phẳng mọi taihọa ngầm, là vì sao? Chẳng phải vì sự yên bình của triều đình ư?” Hồng lão tháigiám thở dài nói: "Nếu như Thượng thư đại nhân thật sự có ý không thần phục,với những bằng chứng trong tay hắn, đã quá đủ cho hắn làm rất nhiều việc.Nhưng hắn vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, chứng tỏ hắn chỉ không muốntriều đình bị đảo lộn."“Ít nhất hắn cũng phải nói với ta trước.” Hoàng đế lạnh lùng nói.Hồng lão thái giám nhẹ nhàng nói: "Theo như tin tức được đưa về từ Phạm phủnhiều năm nay, lý do Thượng thư đại nhân không tiến cung bẩm báo chính là vìkhông muốn bệ hạ hao phí tâm trí... Chắc bệ hạ vẫn còn nhớ tin tức được gửiđến đến vài ngày trước."Hoàng đế khẽ giật mình, nhớ đến tin tức mà người tên là Trịnh Thác đã báo cáo,tâm trạng từ từ bình tĩnh lại, cũng khôi phục một chút hảo cảm với Phạm Kiến,cau mày hỏi: "Nhưng vẫn phải điều tra bộ Hộ, không thể để sự việc kết thúcmột cách qua loa như vậy được. Ko thì thể điện triều đình vứt đi đâu?"“Then chốt là thái độ hiện giờ của bệ hạ đối với Phạm Thượng thư.” Hồng lãothái giám cúi đầu xin ý chỉ.Hoàng đế lắc đầu: "Hắn không thể tiếp tục làm Thượng thư bộ Hộ, ta có thể bồithường cho hắn trong những phương diện khác... Nhưng về bộ Hộ, hắn khôngthể tiếp tục dẫn dắt, An Chi đang quản lý Nội Khố ở Giang Nam, cho dù nhìn từbất cứ góc độ nào, Phạm Kiến đều không thích hợp để tiếp tục đảm nhiệm chứcThượng thư bộ Hộ."Trong lòng Hồng lão thái giám đâng lên một cảm giác bi ai, có phần đồng cảmvới vị Thượng thư đã lo nghĩ hết lòng suốt bao năm qua, thử dò hỏi: "Có câunói, lão nô không biết có nên nói không."“Nói đi.”Hồng lão thái giám giọng nhỏ nhắn nói: "Tiểu Phạm đại nhân tài hoa ngút trời,bệ hạ sắp xếp cho hắn tiếp quản Nội Khố và Giám Sát viện, quả thật là biếtngười dùng người. Còn bên phía Phạm Thượng thư, theo lẽ thường thì đúng làkhông nên tiếp tục quản lý Bộ Hộ, nhưng... bệ hạ có còn nhớ, Khánh Lịch thứnhất, ngay trong Ngự Thư phòng này, lúc đó Phạm Kiến vẫn còn là Thị lang màtừng có lần cãi vã với Trần viện trưởng đại nhân. Thật ra, từ trong xương tủy,Phạm Thượng thư không hy vọng Tiểu Phạm đại nhân chấp chưởng Giám Sátviện."