Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 670: Mùa xuân hòa bình 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hoàng đế không nghe lọt tai, nhưng một số quan viên lại nghe rõ rành rành,nghe mà thấy phẫn nộ sâu trong tâm can!Thiếu hụt trong bộ Hộ liên quan chặt chẽ tới những quan viên công kích bộ Hộ.Cho dù việc Phạm Thượng thư điều chuyển ngân khố vào công trình trị thủy làkhông thích hợp, nhưng có thể hiểu cho tấm lòng hắn. Đó là làm việc vì triềuđình, vì bách tính, nhưng lại trở thành điểm yếu cho đám tiểu nhân vô sỉ nàycông kích!Thư Vu lông mày run rẩy, ánh mắt như tóe lửa, quay đầu lại nhìn chằm chằmvào những quan văn đã rời hàng.Thật ra, những nguyên lão trong Môn Hạ Thư Trung đều hiểu, triều đình muốnrút bạc là cả một quy trình phức tạp. Nếu cứ chậm rãi xin ý chỉ rồi mới điềuchuyển bạc vào công trình trị thủy, chỉ e Đại Giang sẽ sớm thiếu đê. Từ lúc giữađông, Thư Vu đã từng phàn nàn với Hoàng đế về việc này. Chuyện Phạm Kiếnđiều chuyển bạc trong bộ Hộ vào nha môn Tổng đốc Hà Vận, tuy hắn khôngbiết chi tiết nhưng cũng dám khẳng định, việc này không hề liên quan gì đến lợiích cá nhân.Vớ vẩn! Điều chuyển bạc để sửa đê điều sông ngòi, Phạm gia làm gì có córuộng đồng gì hai bên bờ Đại Giang, có thể vơ vét được ích lợi quái gì!Thư Vu kiềm nén cơn thịnh nộ trong lồng ngực, đứng dậy, quay về phía Hoàngđế trên ngai vàng thi lễ một cái.Thấy vị Đại học sĩ đức cao vọng trọng này rời hàng, những quan viên công kíchbộ Hộ lúng túng ngừng phát biểu, lùi về trong hàng của mình.Hoàng đế nhìn hắn một cái, nói: "Tự ý điều chuyển ngân khố, là tội danh gì?"Lão Thư học sĩ ngẩng đầu lên, trực tiếp phát biểu: "Bệ hạ, hỏi về luật lệ KhánhQuốc thì nên hỏi bộ Hình, Đại Lý tự. Lão thần thường đi lại trong Môn Hạ ThưTrung, nhưng lại không hiểu rõ luật pháp Khánh Quốc."Hoàng đế như cười như không nói: "Vậy lão học sĩ muốn nói gì?"Thư Bu lại thi lễ, xoay người lại khinh miệt nhìn lũ đạo chích trong triều mộtlượt, rồi mới chậm rãi thưa: "Lão thần cho rằng, trong việc này Phạm Thượngthư không hề sai lầm."“Nói vậy là sao?”“Công việc tu sửa sông ngòi đê điều, luôn rất gấp gáp, năm nay may mắn, nướclũ mùa xuân không nặng như năm ngoái, nhưng lũ mùa hạ sắp tới. Còn việc bộHộ điều bạc tới nha môn Hà Vận...” Thư Vu hít một hơi thật sâu, cực kỳ kínhcẩn nói: "Chính lão thần đã phê duyệt sổ sách trong Môn Hạ Thư Trung, lại gửithẳng cho bộ Hộ, vì thế việc bộ Hộ điều chuyển bạc, lão thần biết rất rõ."Lời này vừa nói ra, toàn bộ triều đình lại xôn xao!Thư Đại học sĩ lại dám mạo hiểm đến vậy, buộc bản thân với Phạm gia? Rốtcuộc là vì lý do gì?Phạm Thượng thư có vẻ cũng hơi giật mình, nhìn người vị Đại học sĩ già nuađứng trước mình.Hoàng đế khẽ nhíu mày, lát sau đột nhiên cười nói: "Ồ? Tại sao trẫm lại khôngbiết về việc này?"“Là lão thần già quá hóa hồ đồ, kính xin bệ hạ thứ tội.”Thư Đại học sĩ không phải là già quá hóa hồ đồ, vừa rồi trong triều đình quầnthần hung hăng phê phán, ông lão thật sự không chấp nhận nổi, lương tri tuy giànhưng vẫn kiên định lại dâng cao từ tận đáy lòng, máu nóng bốc lên khiến ônglão đứng thẳng ra bảo vệ cho bộ Hộ. Nhưng lúc này khôi phục tỉnh táo ông lãocũng nhận ra chắc chắn bệ hạ sẽ không thích trong Môn Hạ Thư Trung có ngườiđứng ra bảo vệ cho lục bộ. Thư Vu cười khổ, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ thương cholão thần lớn tuổi, hôm qua lại đã uống quá hai chén, đột nhiên nổi tính thiếuniên ngông cuồng. Bây giờ có muốn thu lại lời nói cũng không được nữa.."Hoàng đế thấy đường đường một vị Đại học sĩ mà lại sắm vai thằng hề, khôngnhịn được bật cười, chút cảm giác bất mãn kháng cự cũng dần dần tan đi.Cũng không thể vì mười tám vạn lượng bạc mà giáng chức Thượng thư bộ Hộvà một Đại học sĩ.“Hồ Hư Chi.” Hoàng đế mỉm cười hỏi: "Theo ý kiến của ngươi, trong việc nàytội danh của bộ Hộ là gì?"Hồ Đại học sĩ đứng ra khỏi hàng, suy nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng nói: "Tội khiquân."Triều đình lập tức chấn động.Hoàng đế nhíu mày một cái, lại cảm thấy hứng thú hỏi: "Vậy nên trừng phạtnhư thế nào?"“Không cần phạt.” Hồ Đại học sĩ cúi người cực thấp.“Vì sao?”“Bộ Hộ điều chuyển bạc vào công trình trị thủy, đó chính công tâm, là một lòngtrung thành phục vụ bệ hạ. Tuy là khi quân, nhưng khi quân lại vì ái quân.” HồĐại học sĩ thản nhiên phát biểu: "Luật pháp Khánh Quốc luận tội theo người,quan tâm đến tính minh bạch và công bằng theo tình thế. Các quan viên bộ Hộcùng với Thượng thư đại nhân đều mang tấm lòng ngay thẳng chân, bệ hạ minhxét."“Ồ?” Hoàng đế có vẻ rất thích lý luận này, mỉm cười nói: "Nhưng luật lệ vẫnđó, làm việc không tuân theo luật lệ, làm sao chặn được miệng lưỡi bách tínhtrong thiên hạ, làm sao khiến văn võ bá quan tuân thủ luật lệ?"
Hoàng đế không nghe lọt tai, nhưng một số quan viên lại nghe rõ rành rành,
nghe mà thấy phẫn nộ sâu trong tâm can!
Thiếu hụt trong bộ Hộ liên quan chặt chẽ tới những quan viên công kích bộ Hộ.
Cho dù việc Phạm Thượng thư điều chuyển ngân khố vào công trình trị thủy là
không thích hợp, nhưng có thể hiểu cho tấm lòng hắn. Đó là làm việc vì triều
đình, vì bách tính, nhưng lại trở thành điểm yếu cho đám tiểu nhân vô sỉ này
công kích!
Thư Vu lông mày run rẩy, ánh mắt như tóe lửa, quay đầu lại nhìn chằm chằm
vào những quan văn đã rời hàng.
Thật ra, những nguyên lão trong Môn Hạ Thư Trung đều hiểu, triều đình muốn
rút bạc là cả một quy trình phức tạp. Nếu cứ chậm rãi xin ý chỉ rồi mới điều
chuyển bạc vào công trình trị thủy, chỉ e Đại Giang sẽ sớm thiếu đê. Từ lúc giữa
đông, Thư Vu đã từng phàn nàn với Hoàng đế về việc này. Chuyện Phạm Kiến
điều chuyển bạc trong bộ Hộ vào nha môn Tổng đốc Hà Vận, tuy hắn không
biết chi tiết nhưng cũng dám khẳng định, việc này không hề liên quan gì đến lợi
ích cá nhân.
Vớ vẩn! Điều chuyển bạc để sửa đê điều sông ngòi, Phạm gia làm gì có có
ruộng đồng gì hai bên bờ Đại Giang, có thể vơ vét được ích lợi quái gì!
Thư Vu kiềm nén cơn thịnh nộ trong lồng ngực, đứng dậy, quay về phía Hoàng
đế trên ngai vàng thi lễ một cái.
Thấy vị Đại học sĩ đức cao vọng trọng này rời hàng, những quan viên công kích
bộ Hộ lúng túng ngừng phát biểu, lùi về trong hàng của mình.
Hoàng đế nhìn hắn một cái, nói: "Tự ý điều chuyển ngân khố, là tội danh gì?"
Lão Thư học sĩ ngẩng đầu lên, trực tiếp phát biểu: "Bệ hạ, hỏi về luật lệ Khánh
Quốc thì nên hỏi bộ Hình, Đại Lý tự. Lão thần thường đi lại trong Môn Hạ Thư
Trung, nhưng lại không hiểu rõ luật pháp Khánh Quốc."
Hoàng đế như cười như không nói: "Vậy lão học sĩ muốn nói gì?"
Thư Bu lại thi lễ, xoay người lại khinh miệt nhìn lũ đạo chích trong triều một
lượt, rồi mới chậm rãi thưa: "Lão thần cho rằng, trong việc này Phạm Thượng
thư không hề sai lầm."
“Nói vậy là sao?”
“Công việc tu sửa sông ngòi đê điều, luôn rất gấp gáp, năm nay may mắn, nước
lũ mùa xuân không nặng như năm ngoái, nhưng lũ mùa hạ sắp tới. Còn việc bộ
Hộ điều bạc tới nha môn Hà Vận...” Thư Vu hít một hơi thật sâu, cực kỳ kính
cẩn nói: "Chính lão thần đã phê duyệt sổ sách trong Môn Hạ Thư Trung, lại gửi
thẳng cho bộ Hộ, vì thế việc bộ Hộ điều chuyển bạc, lão thần biết rất rõ."
Lời này vừa nói ra, toàn bộ triều đình lại xôn xao!
Thư Đại học sĩ lại dám mạo hiểm đến vậy, buộc bản thân với Phạm gia? Rốt
cuộc là vì lý do gì?
Phạm Thượng thư có vẻ cũng hơi giật mình, nhìn người vị Đại học sĩ già nua
đứng trước mình.
Hoàng đế khẽ nhíu mày, lát sau đột nhiên cười nói: "Ồ? Tại sao trẫm lại không
biết về việc này?"
“Là lão thần già quá hóa hồ đồ, kính xin bệ hạ thứ tội.”
Thư Đại học sĩ không phải là già quá hóa hồ đồ, vừa rồi trong triều đình quần
thần hung hăng phê phán, ông lão thật sự không chấp nhận nổi, lương tri tuy già
nhưng vẫn kiên định lại dâng cao từ tận đáy lòng, máu nóng bốc lên khiến ông
lão đứng thẳng ra bảo vệ cho bộ Hộ. Nhưng lúc này khôi phục tỉnh táo ông lão
cũng nhận ra chắc chắn bệ hạ sẽ không thích trong Môn Hạ Thư Trung có người
đứng ra bảo vệ cho lục bộ. Thư Vu cười khổ, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ thương cho
lão thần lớn tuổi, hôm qua lại đã uống quá hai chén, đột nhiên nổi tính thiếu
niên ngông cuồng. Bây giờ có muốn thu lại lời nói cũng không được nữa.."
Hoàng đế thấy đường đường một vị Đại học sĩ mà lại sắm vai thằng hề, không
nhịn được bật cười, chút cảm giác bất mãn kháng cự cũng dần dần tan đi.
Cũng không thể vì mười tám vạn lượng bạc mà giáng chức Thượng thư bộ Hộ
và một Đại học sĩ.
“Hồ Hư Chi.” Hoàng đế mỉm cười hỏi: "Theo ý kiến của ngươi, trong việc này
tội danh của bộ Hộ là gì?"
Hồ Đại học sĩ đứng ra khỏi hàng, suy nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng nói: "Tội khi
quân."
Triều đình lập tức chấn động.
Hoàng đế nhíu mày một cái, lại cảm thấy hứng thú hỏi: "Vậy nên trừng phạt
như thế nào?"
“Không cần phạt.” Hồ Đại học sĩ cúi người cực thấp.
“Vì sao?”
“Bộ Hộ điều chuyển bạc vào công trình trị thủy, đó chính công tâm, là một lòng
trung thành phục vụ bệ hạ. Tuy là khi quân, nhưng khi quân lại vì ái quân.” Hồ
Đại học sĩ thản nhiên phát biểu: "Luật pháp Khánh Quốc luận tội theo người,
quan tâm đến tính minh bạch và công bằng theo tình thế. Các quan viên bộ Hộ
cùng với Thượng thư đại nhân đều mang tấm lòng ngay thẳng chân, bệ hạ minh
xét."
“Ồ?” Hoàng đế có vẻ rất thích lý luận này, mỉm cười nói: "Nhưng luật lệ vẫn
đó, làm việc không tuân theo luật lệ, làm sao chặn được miệng lưỡi bách tính
trong thiên hạ, làm sao khiến văn võ bá quan tuân thủ luật lệ?"
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hoàng đế không nghe lọt tai, nhưng một số quan viên lại nghe rõ rành rành,nghe mà thấy phẫn nộ sâu trong tâm can!Thiếu hụt trong bộ Hộ liên quan chặt chẽ tới những quan viên công kích bộ Hộ.Cho dù việc Phạm Thượng thư điều chuyển ngân khố vào công trình trị thủy làkhông thích hợp, nhưng có thể hiểu cho tấm lòng hắn. Đó là làm việc vì triềuđình, vì bách tính, nhưng lại trở thành điểm yếu cho đám tiểu nhân vô sỉ nàycông kích!Thư Vu lông mày run rẩy, ánh mắt như tóe lửa, quay đầu lại nhìn chằm chằmvào những quan văn đã rời hàng.Thật ra, những nguyên lão trong Môn Hạ Thư Trung đều hiểu, triều đình muốnrút bạc là cả một quy trình phức tạp. Nếu cứ chậm rãi xin ý chỉ rồi mới điềuchuyển bạc vào công trình trị thủy, chỉ e Đại Giang sẽ sớm thiếu đê. Từ lúc giữađông, Thư Vu đã từng phàn nàn với Hoàng đế về việc này. Chuyện Phạm Kiếnđiều chuyển bạc trong bộ Hộ vào nha môn Tổng đốc Hà Vận, tuy hắn khôngbiết chi tiết nhưng cũng dám khẳng định, việc này không hề liên quan gì đến lợiích cá nhân.Vớ vẩn! Điều chuyển bạc để sửa đê điều sông ngòi, Phạm gia làm gì có córuộng đồng gì hai bên bờ Đại Giang, có thể vơ vét được ích lợi quái gì!Thư Vu kiềm nén cơn thịnh nộ trong lồng ngực, đứng dậy, quay về phía Hoàngđế trên ngai vàng thi lễ một cái.Thấy vị Đại học sĩ đức cao vọng trọng này rời hàng, những quan viên công kíchbộ Hộ lúng túng ngừng phát biểu, lùi về trong hàng của mình.Hoàng đế nhìn hắn một cái, nói: "Tự ý điều chuyển ngân khố, là tội danh gì?"Lão Thư học sĩ ngẩng đầu lên, trực tiếp phát biểu: "Bệ hạ, hỏi về luật lệ KhánhQuốc thì nên hỏi bộ Hình, Đại Lý tự. Lão thần thường đi lại trong Môn Hạ ThưTrung, nhưng lại không hiểu rõ luật pháp Khánh Quốc."Hoàng đế như cười như không nói: "Vậy lão học sĩ muốn nói gì?"Thư Bu lại thi lễ, xoay người lại khinh miệt nhìn lũ đạo chích trong triều mộtlượt, rồi mới chậm rãi thưa: "Lão thần cho rằng, trong việc này Phạm Thượngthư không hề sai lầm."“Nói vậy là sao?”“Công việc tu sửa sông ngòi đê điều, luôn rất gấp gáp, năm nay may mắn, nướclũ mùa xuân không nặng như năm ngoái, nhưng lũ mùa hạ sắp tới. Còn việc bộHộ điều bạc tới nha môn Hà Vận...” Thư Vu hít một hơi thật sâu, cực kỳ kínhcẩn nói: "Chính lão thần đã phê duyệt sổ sách trong Môn Hạ Thư Trung, lại gửithẳng cho bộ Hộ, vì thế việc bộ Hộ điều chuyển bạc, lão thần biết rất rõ."Lời này vừa nói ra, toàn bộ triều đình lại xôn xao!Thư Đại học sĩ lại dám mạo hiểm đến vậy, buộc bản thân với Phạm gia? Rốtcuộc là vì lý do gì?Phạm Thượng thư có vẻ cũng hơi giật mình, nhìn người vị Đại học sĩ già nuađứng trước mình.Hoàng đế khẽ nhíu mày, lát sau đột nhiên cười nói: "Ồ? Tại sao trẫm lại khôngbiết về việc này?"“Là lão thần già quá hóa hồ đồ, kính xin bệ hạ thứ tội.”Thư Đại học sĩ không phải là già quá hóa hồ đồ, vừa rồi trong triều đình quầnthần hung hăng phê phán, ông lão thật sự không chấp nhận nổi, lương tri tuy giànhưng vẫn kiên định lại dâng cao từ tận đáy lòng, máu nóng bốc lên khiến ônglão đứng thẳng ra bảo vệ cho bộ Hộ. Nhưng lúc này khôi phục tỉnh táo ông lãocũng nhận ra chắc chắn bệ hạ sẽ không thích trong Môn Hạ Thư Trung có ngườiđứng ra bảo vệ cho lục bộ. Thư Vu cười khổ, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ thương cholão thần lớn tuổi, hôm qua lại đã uống quá hai chén, đột nhiên nổi tính thiếuniên ngông cuồng. Bây giờ có muốn thu lại lời nói cũng không được nữa.."Hoàng đế thấy đường đường một vị Đại học sĩ mà lại sắm vai thằng hề, khôngnhịn được bật cười, chút cảm giác bất mãn kháng cự cũng dần dần tan đi.Cũng không thể vì mười tám vạn lượng bạc mà giáng chức Thượng thư bộ Hộvà một Đại học sĩ.“Hồ Hư Chi.” Hoàng đế mỉm cười hỏi: "Theo ý kiến của ngươi, trong việc nàytội danh của bộ Hộ là gì?"Hồ Đại học sĩ đứng ra khỏi hàng, suy nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng nói: "Tội khiquân."Triều đình lập tức chấn động.Hoàng đế nhíu mày một cái, lại cảm thấy hứng thú hỏi: "Vậy nên trừng phạtnhư thế nào?"“Không cần phạt.” Hồ Đại học sĩ cúi người cực thấp.“Vì sao?”“Bộ Hộ điều chuyển bạc vào công trình trị thủy, đó chính công tâm, là một lòngtrung thành phục vụ bệ hạ. Tuy là khi quân, nhưng khi quân lại vì ái quân.” HồĐại học sĩ thản nhiên phát biểu: "Luật pháp Khánh Quốc luận tội theo người,quan tâm đến tính minh bạch và công bằng theo tình thế. Các quan viên bộ Hộcùng với Thượng thư đại nhân đều mang tấm lòng ngay thẳng chân, bệ hạ minhxét."“Ồ?” Hoàng đế có vẻ rất thích lý luận này, mỉm cười nói: "Nhưng luật lệ vẫnđó, làm việc không tuân theo luật lệ, làm sao chặn được miệng lưỡi bách tínhtrong thiên hạ, làm sao khiến văn võ bá quan tuân thủ luật lệ?"