Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 672: Cảnh Minh 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đương nhiên, Hoàng đế tự cho rằng mình đã thấy Phạm gia động vào, hơn nữacòn do bản thân chấp thuận.Hoàng đế tự tin rằng mình biết rõ mọi chuyện dưới gầm trời này, nhưng thật rahắn đã nhầm.Nói cách khác, Phạm gia đã cực kỳ gian nan để đứng vững bước chân. CònHoàng đế... lại tăng khả năng kiểm soát các quan viên trong triều, khiến trongcung cũng trở nên bình yên hơn vài phần.Mọi người đều vui mừng.Nhìn từ tình hình hiện nay, ít nhất ở trên bề mặt, không còn thế lực nào trongkinh có thể đe dọa đến ngai vàng kia, trong một thời gian ngắn, mùa xuân vànhvạnh, bình yên vô cùng.Nhưng trong bóng tối, Thái tử và Nhị hoàng tử bị ép phải tạo thành liên minhtạm thời. Tuy do sự việc này Phạm gia cũng bị tổn thất đôi chút, thế nhưng... aicũng biết, nếu như Phạm Nhàn ở Giang Nam xa xôi trở về, chắc chắn sẽ có mộtvài việc lớn xảy ra.o O oCó thể khiến hai con rồng không đội trời chung phải đoàn kết chặt chẽ với nhau,uy thế này, lực lượng này, đủ để khiến tất cả mọi người cảm thấy kiêu hãnh vàtự hào.Thế nhưng người đã thúc đẩy tất cả những điều này xảy ra, Phạm Nhàn lạikhông hề có chút đắc ý nào.Một mặt là vì tin tức từ kinh đô chưa thể truyền tới Giang Nam xa xôi nhanhchóng như vậy.Mặt khác, cho dù rằng ở kinh đô y có thể đánh các Hoàng tử đến nỗi không dámthở mạnh, nhưng ở nơi Giang Nam xa xôi này, đối mặt với Minh gia lúc nàocũng chỉ biết lùi bước, y bất ngờ phát hiện muốn đập tan Minh gia lại khó khăntới lạ kỳCòn khó khăn hơn nhiều so với việc đập tan các hoàng huynh đệ của mình!Tranh đấu trong chính trị và buôn bán, thực ra thường có một điểm chung. Đó làmỗi khi tới thời điểm trông như sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, lại đột nhiên thấyliễu rủ hoa cười lại gặp làng, ai biết mới chớp mắt lại đột nhiên hóa thành mộtmùa thu lạnh lẽo.Trận tranh đấu liên quan đến bộ Hộ ở kinh đô, phe Tín Dương và Đông Cungcho rằng mình đã nắm được nhược điểm lớn nhất của Phạm gia, cực kỳ kiêucăng, hung hăng xuất thủ, muốn đám người xung quanh Phạm gia thay đổi chủnhân. Ai ngờ đến cuối cùng chỉ là một đống lộn xộn, vô duyên vô cớ tổn thấtmột lượng lớn thực lực.Lại nói tới Giang Nam, Phạm Nhàn đang nắm trong tay thanh kiếm Khâm sai,đã thanh lý Nội Khố, kiểm soát Chuyển Vận ti, thông qua Hạ Tê Phi đánh chosợi rễ bạc của Minh gia phải co rút lại; lại thông qua việc kiện cáo thành côngđẩy Minh gia vào cảnh hỗn loạn; thông qua Giám Sát viện khổng lồ hỗ trợ, gâykhó dễ với Minh gia khắp thiên hạ. Khí thế hùng hổ dọa người, như thể bất cứlúc nào cũng có thể nghiền nát Minh gia thành bột phấn.Nhưng ngay trong những thời khắc như vậy, ai mà ngờ được lại xảy ra nhiều sựviệc khiến người ta khiếp sợ như vậy.o O o“Người của ta phải vào Minh Viên.” Phạm Nhàn vỗ bàn một cái, hai mắt lạnhlùng như nét móc cong nhìn người đối diện, nói từng chữ một: "Tiết đại nhân, tađã chờ mười ngày rồi, hôm nay sẽ không chờ thêm nữa."Ngồi bên cạnh hắn, tất nhiên là người quyền thế nhất tại Giang Nam, Tổng đốcGiang Nam Tiết Thanh đại nhân. Lúc này, hai người đang mật đàm tại thưphòng trong phủ tổng đốc.Tiên sinh thu chi của Quân Sơn hội chính là đại quản gia họ Chu của Minh gia,đã bị Giám Sát viện tra ra đang trốn trong Minh Viên. Bất luận là vì vụ ám sáttrước đó ở Giang Nam cư, hay vì hứng thú mãnh liệt của Phạm Nhàn đối vớiQuân Sơn hội, Giám Sát viện đều có đủ lý do để xông vào Minh Viên, bắt kẻ đóra.Nhưng dù sao đó cũng là Minh Viên, một trong tam đại trang viên trong thiênhạ. Tại Giang Nam, nó đại diện cho lợi ích của vô số người, cho tính mạng vàcơ nghiệp của vô số người, cũng là nơi ký thác tinh thần của vô số người.Vì vậy, cho dù Phạm Nhàn muốn phái người vào Minh Viên tìm kiếm, nhưngcũng phải vạn phần bất đắc dĩ, đến phủ Tổng đốc Giang Nam trao đổi trước vớiTiết Thanh. Chỉ cần Tiết Thanh chịu gật đầu, cho dù là Minh gia hay là giớithân sĩ ở Giang Nam, thật ra Phạm Nhàn đều không quá quan tâm.Chỉ tiếc là thời gian đang cấp bách, cho nên không cách nào gửi Đại Bảo đếnNgô Châu trước, đương nhiên cũng không thể hỏi qua của nhạc phụ, xem xemrốt cuộc giới hạn của Tiết Thanh là gì.Phạm Nhàn đành phải đến thẳng phủ Tổng đốc, đưa ra một đề nghị khiến ngườinghe kinh hãi.Còn thái độ của Tiết Thanh cũng rất rõ ràng.Muốn khám xét Minh Viên? Được.Muốn phủ Tổng đốc cử người tham gia? Không có cửa!Đương nhiên Tổng đốc Giang Nam không sợ đắc tội với Minh gia, nhưng tronglòng hắn cũng hiểu rất rõ. Minh Viên như một cánh cửa, vài tháng trước, mìnhvà Phạm Nhàn ở ngoài cửa thu thập sản nghiệp của Minh gia, hành hạ tinh thầnMinh gia, nhưng không chạm tới căn cơ của Minh gia. Vì vậy đối phương vẫnluôn lùi bước, nhường nhịn, tỏ ra yếu thế yếu thế mong được bảo toàn. Nhưngmột khi người của quan phủ bước chân vào bậc cửa cao ngất của Minh gia...

Đương nhiên, Hoàng đế tự cho rằng mình đã thấy Phạm gia động vào, hơn nữa

còn do bản thân chấp thuận.

Hoàng đế tự tin rằng mình biết rõ mọi chuyện dưới gầm trời này, nhưng thật ra

hắn đã nhầm.

Nói cách khác, Phạm gia đã cực kỳ gian nan để đứng vững bước chân. Còn

Hoàng đế... lại tăng khả năng kiểm soát các quan viên trong triều, khiến trong

cung cũng trở nên bình yên hơn vài phần.

Mọi người đều vui mừng.

Nhìn từ tình hình hiện nay, ít nhất ở trên bề mặt, không còn thế lực nào trong

kinh có thể đe dọa đến ngai vàng kia, trong một thời gian ngắn, mùa xuân vành

vạnh, bình yên vô cùng.

Nhưng trong bóng tối, Thái tử và Nhị hoàng tử bị ép phải tạo thành liên minh

tạm thời. Tuy do sự việc này Phạm gia cũng bị tổn thất đôi chút, thế nhưng... ai

cũng biết, nếu như Phạm Nhàn ở Giang Nam xa xôi trở về, chắc chắn sẽ có một

vài việc lớn xảy ra.

o O o

Có thể khiến hai con rồng không đội trời chung phải đoàn kết chặt chẽ với nhau,

uy thế này, lực lượng này, đủ để khiến tất cả mọi người cảm thấy kiêu hãnh và

tự hào.

Thế nhưng người đã thúc đẩy tất cả những điều này xảy ra, Phạm Nhàn lại

không hề có chút đắc ý nào.

Một mặt là vì tin tức từ kinh đô chưa thể truyền tới Giang Nam xa xôi nhanh

chóng như vậy.

Mặt khác, cho dù rằng ở kinh đô y có thể đánh các Hoàng tử đến nỗi không dám

thở mạnh, nhưng ở nơi Giang Nam xa xôi này, đối mặt với Minh gia lúc nào

cũng chỉ biết lùi bước, y bất ngờ phát hiện muốn đập tan Minh gia lại khó khăn

tới lạ kỳ

Còn khó khăn hơn nhiều so với việc đập tan các hoàng huynh đệ của mình!

Tranh đấu trong chính trị và buôn bán, thực ra thường có một điểm chung. Đó là

mỗi khi tới thời điểm trông như sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, lại đột nhiên thấy

liễu rủ hoa cười lại gặp làng, ai biết mới chớp mắt lại đột nhiên hóa thành một

mùa thu lạnh lẽo.

Trận tranh đấu liên quan đến bộ Hộ ở kinh đô, phe Tín Dương và Đông Cung

cho rằng mình đã nắm được nhược điểm lớn nhất của Phạm gia, cực kỳ kiêu

căng, hung hăng xuất thủ, muốn đám người xung quanh Phạm gia thay đổi chủ

nhân. Ai ngờ đến cuối cùng chỉ là một đống lộn xộn, vô duyên vô cớ tổn thất

một lượng lớn thực lực.

Lại nói tới Giang Nam, Phạm Nhàn đang nắm trong tay thanh kiếm Khâm sai,

đã thanh lý Nội Khố, kiểm soát Chuyển Vận ti, thông qua Hạ Tê Phi đánh cho

sợi rễ bạc của Minh gia phải co rút lại; lại thông qua việc kiện cáo thành công

đẩy Minh gia vào cảnh hỗn loạn; thông qua Giám Sát viện khổng lồ hỗ trợ, gây

khó dễ với Minh gia khắp thiên hạ. Khí thế hùng hổ dọa người, như thể bất cứ

lúc nào cũng có thể nghiền nát Minh gia thành bột phấn.

Nhưng ngay trong những thời khắc như vậy, ai mà ngờ được lại xảy ra nhiều sự

việc khiến người ta khiếp sợ như vậy.

o O o

“Người của ta phải vào Minh Viên.” Phạm Nhàn vỗ bàn một cái, hai mắt lạnh

lùng như nét móc cong nhìn người đối diện, nói từng chữ một: "Tiết đại nhân, ta

đã chờ mười ngày rồi, hôm nay sẽ không chờ thêm nữa."

Ngồi bên cạnh hắn, tất nhiên là người quyền thế nhất tại Giang Nam, Tổng đốc

Giang Nam Tiết Thanh đại nhân. Lúc này, hai người đang mật đàm tại thư

phòng trong phủ tổng đốc.

Tiên sinh thu chi của Quân Sơn hội chính là đại quản gia họ Chu của Minh gia,

đã bị Giám Sát viện tra ra đang trốn trong Minh Viên. Bất luận là vì vụ ám sát

trước đó ở Giang Nam cư, hay vì hứng thú mãnh liệt của Phạm Nhàn đối với

Quân Sơn hội, Giám Sát viện đều có đủ lý do để xông vào Minh Viên, bắt kẻ đó

ra.

Nhưng dù sao đó cũng là Minh Viên, một trong tam đại trang viên trong thiên

hạ. Tại Giang Nam, nó đại diện cho lợi ích của vô số người, cho tính mạng và

cơ nghiệp của vô số người, cũng là nơi ký thác tinh thần của vô số người.

Vì vậy, cho dù Phạm Nhàn muốn phái người vào Minh Viên tìm kiếm, nhưng

cũng phải vạn phần bất đắc dĩ, đến phủ Tổng đốc Giang Nam trao đổi trước với

Tiết Thanh. Chỉ cần Tiết Thanh chịu gật đầu, cho dù là Minh gia hay là giới

thân sĩ ở Giang Nam, thật ra Phạm Nhàn đều không quá quan tâm.

Chỉ tiếc là thời gian đang cấp bách, cho nên không cách nào gửi Đại Bảo đến

Ngô Châu trước, đương nhiên cũng không thể hỏi qua của nhạc phụ, xem xem

rốt cuộc giới hạn của Tiết Thanh là gì.

Phạm Nhàn đành phải đến thẳng phủ Tổng đốc, đưa ra một đề nghị khiến người

nghe kinh hãi.

Còn thái độ của Tiết Thanh cũng rất rõ ràng.

Muốn khám xét Minh Viên? Được.

Muốn phủ Tổng đốc cử người tham gia? Không có cửa!

Đương nhiên Tổng đốc Giang Nam không sợ đắc tội với Minh gia, nhưng trong

lòng hắn cũng hiểu rất rõ. Minh Viên như một cánh cửa, vài tháng trước, mình

và Phạm Nhàn ở ngoài cửa thu thập sản nghiệp của Minh gia, hành hạ tinh thần

Minh gia, nhưng không chạm tới căn cơ của Minh gia. Vì vậy đối phương vẫn

luôn lùi bước, nhường nhịn, tỏ ra yếu thế yếu thế mong được bảo toàn. Nhưng

một khi người của quan phủ bước chân vào bậc cửa cao ngất của Minh gia...

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đương nhiên, Hoàng đế tự cho rằng mình đã thấy Phạm gia động vào, hơn nữacòn do bản thân chấp thuận.Hoàng đế tự tin rằng mình biết rõ mọi chuyện dưới gầm trời này, nhưng thật rahắn đã nhầm.Nói cách khác, Phạm gia đã cực kỳ gian nan để đứng vững bước chân. CònHoàng đế... lại tăng khả năng kiểm soát các quan viên trong triều, khiến trongcung cũng trở nên bình yên hơn vài phần.Mọi người đều vui mừng.Nhìn từ tình hình hiện nay, ít nhất ở trên bề mặt, không còn thế lực nào trongkinh có thể đe dọa đến ngai vàng kia, trong một thời gian ngắn, mùa xuân vànhvạnh, bình yên vô cùng.Nhưng trong bóng tối, Thái tử và Nhị hoàng tử bị ép phải tạo thành liên minhtạm thời. Tuy do sự việc này Phạm gia cũng bị tổn thất đôi chút, thế nhưng... aicũng biết, nếu như Phạm Nhàn ở Giang Nam xa xôi trở về, chắc chắn sẽ có mộtvài việc lớn xảy ra.o O oCó thể khiến hai con rồng không đội trời chung phải đoàn kết chặt chẽ với nhau,uy thế này, lực lượng này, đủ để khiến tất cả mọi người cảm thấy kiêu hãnh vàtự hào.Thế nhưng người đã thúc đẩy tất cả những điều này xảy ra, Phạm Nhàn lạikhông hề có chút đắc ý nào.Một mặt là vì tin tức từ kinh đô chưa thể truyền tới Giang Nam xa xôi nhanhchóng như vậy.Mặt khác, cho dù rằng ở kinh đô y có thể đánh các Hoàng tử đến nỗi không dámthở mạnh, nhưng ở nơi Giang Nam xa xôi này, đối mặt với Minh gia lúc nàocũng chỉ biết lùi bước, y bất ngờ phát hiện muốn đập tan Minh gia lại khó khăntới lạ kỳCòn khó khăn hơn nhiều so với việc đập tan các hoàng huynh đệ của mình!Tranh đấu trong chính trị và buôn bán, thực ra thường có một điểm chung. Đó làmỗi khi tới thời điểm trông như sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, lại đột nhiên thấyliễu rủ hoa cười lại gặp làng, ai biết mới chớp mắt lại đột nhiên hóa thành mộtmùa thu lạnh lẽo.Trận tranh đấu liên quan đến bộ Hộ ở kinh đô, phe Tín Dương và Đông Cungcho rằng mình đã nắm được nhược điểm lớn nhất của Phạm gia, cực kỳ kiêucăng, hung hăng xuất thủ, muốn đám người xung quanh Phạm gia thay đổi chủnhân. Ai ngờ đến cuối cùng chỉ là một đống lộn xộn, vô duyên vô cớ tổn thấtmột lượng lớn thực lực.Lại nói tới Giang Nam, Phạm Nhàn đang nắm trong tay thanh kiếm Khâm sai,đã thanh lý Nội Khố, kiểm soát Chuyển Vận ti, thông qua Hạ Tê Phi đánh chosợi rễ bạc của Minh gia phải co rút lại; lại thông qua việc kiện cáo thành côngđẩy Minh gia vào cảnh hỗn loạn; thông qua Giám Sát viện khổng lồ hỗ trợ, gâykhó dễ với Minh gia khắp thiên hạ. Khí thế hùng hổ dọa người, như thể bất cứlúc nào cũng có thể nghiền nát Minh gia thành bột phấn.Nhưng ngay trong những thời khắc như vậy, ai mà ngờ được lại xảy ra nhiều sựviệc khiến người ta khiếp sợ như vậy.o O o“Người của ta phải vào Minh Viên.” Phạm Nhàn vỗ bàn một cái, hai mắt lạnhlùng như nét móc cong nhìn người đối diện, nói từng chữ một: "Tiết đại nhân, tađã chờ mười ngày rồi, hôm nay sẽ không chờ thêm nữa."Ngồi bên cạnh hắn, tất nhiên là người quyền thế nhất tại Giang Nam, Tổng đốcGiang Nam Tiết Thanh đại nhân. Lúc này, hai người đang mật đàm tại thưphòng trong phủ tổng đốc.Tiên sinh thu chi của Quân Sơn hội chính là đại quản gia họ Chu của Minh gia,đã bị Giám Sát viện tra ra đang trốn trong Minh Viên. Bất luận là vì vụ ám sáttrước đó ở Giang Nam cư, hay vì hứng thú mãnh liệt của Phạm Nhàn đối vớiQuân Sơn hội, Giám Sát viện đều có đủ lý do để xông vào Minh Viên, bắt kẻ đóra.Nhưng dù sao đó cũng là Minh Viên, một trong tam đại trang viên trong thiênhạ. Tại Giang Nam, nó đại diện cho lợi ích của vô số người, cho tính mạng vàcơ nghiệp của vô số người, cũng là nơi ký thác tinh thần của vô số người.Vì vậy, cho dù Phạm Nhàn muốn phái người vào Minh Viên tìm kiếm, nhưngcũng phải vạn phần bất đắc dĩ, đến phủ Tổng đốc Giang Nam trao đổi trước vớiTiết Thanh. Chỉ cần Tiết Thanh chịu gật đầu, cho dù là Minh gia hay là giớithân sĩ ở Giang Nam, thật ra Phạm Nhàn đều không quá quan tâm.Chỉ tiếc là thời gian đang cấp bách, cho nên không cách nào gửi Đại Bảo đếnNgô Châu trước, đương nhiên cũng không thể hỏi qua của nhạc phụ, xem xemrốt cuộc giới hạn của Tiết Thanh là gì.Phạm Nhàn đành phải đến thẳng phủ Tổng đốc, đưa ra một đề nghị khiến ngườinghe kinh hãi.Còn thái độ của Tiết Thanh cũng rất rõ ràng.Muốn khám xét Minh Viên? Được.Muốn phủ Tổng đốc cử người tham gia? Không có cửa!Đương nhiên Tổng đốc Giang Nam không sợ đắc tội với Minh gia, nhưng tronglòng hắn cũng hiểu rất rõ. Minh Viên như một cánh cửa, vài tháng trước, mìnhvà Phạm Nhàn ở ngoài cửa thu thập sản nghiệp của Minh gia, hành hạ tinh thầnMinh gia, nhưng không chạm tới căn cơ của Minh gia. Vì vậy đối phương vẫnluôn lùi bước, nhường nhịn, tỏ ra yếu thế yếu thế mong được bảo toàn. Nhưngmột khi người của quan phủ bước chân vào bậc cửa cao ngất của Minh gia...

Chương 672: Cảnh Minh 1