Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 674: Cảnh Minh 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Kể từ khi biết Chu đại quản gia đang trốn ở Minh Viên, thế công của Giám Sátviện Nội Khố Chuyển Vận ti đối với Minh gia ngày càng càng mạnh mẽ.. Sảnnghiệp của Minh gia không ngừng bị quấy rối, dần dần dà đã có dấu hiệu nhưmặt trời lặn ở đằng tây, trông hết sức đáng thương."Dư luận là một vấn đề rất quan trọng, danh tiếng cũng vậy." Phạm Nhàn thởdài, "Nếu cứ tiếp tục chèn ép Minh gia như vậy, không chỉ người dân sẽ sinhlòng phản cảm với ta, thậm chí ngay cả những thương nhân hoàng thất mà HạTê Phi đã liên lạc, chỉ e cũng cũng cảm thấy e ngại triều đình. Ai mà biết được,liệu họ có phải là Minh gia thứ hai hay không.""Điều khiến ta đau đầu nhất là." Y lắc đầu: "Chúng ta không biết tình hình trongkinh đô ra sao. Ta cũng không biết, nếu hành động quá lớn, chết mất quá nhiềungười, gây ra quá nhiều phê phán, liệu có khiến đám người ở kinh đô lấy cớ gọita về kinh hay không."Trong hoàn cảnh tình hình ở Giang Nam còn chưa ổn định, Phạm Nhàn khôngmuốn về kinh. Đặc biệt là sau khi về kinh sẽ bị đám nữ nhân trong cung cản trợ,đây không phải tình huống mà y có thể chấp nhận được.Xe đến Hoa Viên. Sau khi trò chuyện hai câu với đám người Tam hoàng tử, ydẫn Đặng Tử Việt cùng vài thân tín tâm phúc vào thư phòng, trải một tấm bảnđồ lên cái bàn sách lớn, bắt đầu chìm vào trầu tư.Sau khi suy nghĩ một lúc, Phạm Nhàn chỉ vào một châu thành nào đó trên bảnđồ, nhẹ nhàng hỏi: "Tin tức bên phía Tuyền Châu đã về chưa?"Tiểu thiếp của thiếu gia Minh gia Minh Lan Thạch thuộc Minh gia, quê nhà ởmột thôn xóm bên cạnh Tuyền Châu. Giám Sát viện đã điều tra rõ ràng, huynhtrưởng của cô nàng tiểu thiếp này là người phụ trách sắm vai hải tặc cho Minhgia, cướp bóc thuyền buôn của chính mình. Tên thủ lĩnh hải tặc đã bị Minh giacấu kết với người trong quân đội diệt khẩu, còn cô nàng tiểu thiếp cũng đã biếnmất. Còn Minh gia tuyên bố với bên ngoài là cô nàng đã về nhà thăm ngườithân.Giám Sát viện thừa biết rằng đây chỉ là lời nói dối, nhưng ai có thể lật tẩy lờinói dối này?“Tiểu thiếp đó chưa từng trở về thôn.” Một thành viên trong Khải Niên tiểu tổbáo cáo: "Dọc đường cũng không thấy dấu vết của lũ sơn tặc, chắc hẳn rằng đãbị giết ngay tại Tô Châu."Phạm Nhàn gật đầu một cái, đây là chuyện đã đoán được, đương nhiên khôngcó gì bất ngờ. Y hỏi thẳng: "Then chốt là, thôn xóm là quê hương của tên hải tặckia, chắc chắn sẽ có người theo hắn lên đảo để làm giặc, hiển nhiên nhữngngười thân cũng thiết biết về chuyện này. Nếu Minh gia giết chết tàn sát cả hònđảo, những người dân trong thôn sẽ không ngu ngốc đến mức vẫn đứng về phíaMinh gia."Gương mặt thành viên Khải Niên tiểu tổ kia lộ vẻ xấu hổ, nói: "Thôn xóm đó đãtrống rỗng."Phạm Nhàn nhíu mày, thôn xóm đã không còn? Không cần hỏi lí do vì sao, nếuđã trống rỗng, đương nhiên là do những thủ đoạn dơ bẩn bỉ ổi.“Người thân của chỗ này thì sao?” Ngón tay y vẫn đặt thẳng lên Tuyền Châu,cau mày hỏi: "Thuyền trưởng, thuyền viên và quan viên bị những đám hải tặcnày giết chết, người thân của họ đến Tô Châu phủ báo án khi nào?"Một thành viên trong của Khải Niên tiểu tổ trầm giọng trả lời: "Hầu hết ngườithân của họ đã trở về vùng trong, chỉ còn một ít ở lại Tuyền Châu. Nhưng ngườicủa Tứ Xử đã tra hỏi và tìm hiểu được thông tin, người thân của họ đã được bồithường một khoản tiền lớn, do đó ý muốn truy tìm hải tặc đã pha nhạt. Mấu chốtlà... Minh gia đối xử với bọn họ quả thật không tệ, họ hoàn toàn không tin Minhgia lại đi cấu kết với tên hải tặc."Phạm Nhàn trầm ngâm, đột nhiên mỉa mai nói: "Đương nhiên không cấu kết rồi,Minh gia chính là hải tặc mà."Sau đó y lại hỏi sang mấy chỗ sắp xếp lúc trước, đều nhận được câu trả lờikhông tốt đẹp gì. Thế mới biết sau khi mình đẩy ngã Thôi gia ở kinh đô, trongthời gian mình và Ngôn Băng Vân âm thầm lập kế đối phó với Minh gia, Minhgia cũng đã chuẩn bị đầy đủ, càng không lưu lại nhiều điểm yếu.Phạm Nhàn ngồi xuống chiếc ghế đã hơi giá lạnh, tay cầm một chén trà ấm,ngây ngốc xuất thần.Thuộc hạ nhìn Đề ti đại nhân của mình, im lặng, không biết nên nói gì mới tốt.Xem ra trong thời gian ngắn con đường quang minh chính đại rất khó đánh bạiđược Minh gia, có lẽ sẽ phải sử dụng những thủ đoạn dơ bẩn của Giám Sát viện.Dù sao Giang Nam cũng không phải nơi khác, vẫn phải cẩn trọng trước phảnứng của dân gian. Nếu để toàn dân ra đường tản bộ, Giám Sát viện cũng khó màxử lý được.Nghĩ tới đây, Phạm Nhàn bắt đầu tức giận về thái độ đung đưa bất định của TiếtThanh. Nếu Tổng đốc Giang Nam đứng ra, mình lại vòng ra đằng sau, mộtngười ở ngoài sáng, một người ở trong tối, một người mặt đỏ, một người mặttrắng.
Kể từ khi biết Chu đại quản gia đang trốn ở Minh Viên, thế công của Giám Sát
viện Nội Khố Chuyển Vận ti đối với Minh gia ngày càng càng mạnh mẽ.. Sản
nghiệp của Minh gia không ngừng bị quấy rối, dần dần dà đã có dấu hiệu như
mặt trời lặn ở đằng tây, trông hết sức đáng thương.
"Dư luận là một vấn đề rất quan trọng, danh tiếng cũng vậy." Phạm Nhàn thở
dài, "Nếu cứ tiếp tục chèn ép Minh gia như vậy, không chỉ người dân sẽ sinh
lòng phản cảm với ta, thậm chí ngay cả những thương nhân hoàng thất mà Hạ
Tê Phi đã liên lạc, chỉ e cũng cũng cảm thấy e ngại triều đình. Ai mà biết được,
liệu họ có phải là Minh gia thứ hai hay không."
"Điều khiến ta đau đầu nhất là." Y lắc đầu: "Chúng ta không biết tình hình trong
kinh đô ra sao. Ta cũng không biết, nếu hành động quá lớn, chết mất quá nhiều
người, gây ra quá nhiều phê phán, liệu có khiến đám người ở kinh đô lấy cớ gọi
ta về kinh hay không."
Trong hoàn cảnh tình hình ở Giang Nam còn chưa ổn định, Phạm Nhàn không
muốn về kinh. Đặc biệt là sau khi về kinh sẽ bị đám nữ nhân trong cung cản trợ,
đây không phải tình huống mà y có thể chấp nhận được.
Xe đến Hoa Viên. Sau khi trò chuyện hai câu với đám người Tam hoàng tử, y
dẫn Đặng Tử Việt cùng vài thân tín tâm phúc vào thư phòng, trải một tấm bản
đồ lên cái bàn sách lớn, bắt đầu chìm vào trầu tư.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Phạm Nhàn chỉ vào một châu thành nào đó trên bản
đồ, nhẹ nhàng hỏi: "Tin tức bên phía Tuyền Châu đã về chưa?"
Tiểu thiếp của thiếu gia Minh gia Minh Lan Thạch thuộc Minh gia, quê nhà ở
một thôn xóm bên cạnh Tuyền Châu. Giám Sát viện đã điều tra rõ ràng, huynh
trưởng của cô nàng tiểu thiếp này là người phụ trách sắm vai hải tặc cho Minh
gia, cướp bóc thuyền buôn của chính mình. Tên thủ lĩnh hải tặc đã bị Minh gia
cấu kết với người trong quân đội diệt khẩu, còn cô nàng tiểu thiếp cũng đã biến
mất. Còn Minh gia tuyên bố với bên ngoài là cô nàng đã về nhà thăm người
thân.
Giám Sát viện thừa biết rằng đây chỉ là lời nói dối, nhưng ai có thể lật tẩy lời
nói dối này?
“Tiểu thiếp đó chưa từng trở về thôn.” Một thành viên trong Khải Niên tiểu tổ
báo cáo: "Dọc đường cũng không thấy dấu vết của lũ sơn tặc, chắc hẳn rằng đã
bị giết ngay tại Tô Châu."
Phạm Nhàn gật đầu một cái, đây là chuyện đã đoán được, đương nhiên không
có gì bất ngờ. Y hỏi thẳng: "Then chốt là, thôn xóm là quê hương của tên hải tặc
kia, chắc chắn sẽ có người theo hắn lên đảo để làm giặc, hiển nhiên những
người thân cũng thiết biết về chuyện này. Nếu Minh gia giết chết tàn sát cả hòn
đảo, những người dân trong thôn sẽ không ngu ngốc đến mức vẫn đứng về phía
Minh gia."
Gương mặt thành viên Khải Niên tiểu tổ kia lộ vẻ xấu hổ, nói: "Thôn xóm đó đã
trống rỗng."
Phạm Nhàn nhíu mày, thôn xóm đã không còn? Không cần hỏi lí do vì sao, nếu
đã trống rỗng, đương nhiên là do những thủ đoạn dơ bẩn bỉ ổi.
“Người thân của chỗ này thì sao?” Ngón tay y vẫn đặt thẳng lên Tuyền Châu,
cau mày hỏi: "Thuyền trưởng, thuyền viên và quan viên bị những đám hải tặc
này giết chết, người thân của họ đến Tô Châu phủ báo án khi nào?"
Một thành viên trong của Khải Niên tiểu tổ trầm giọng trả lời: "Hầu hết người
thân của họ đã trở về vùng trong, chỉ còn một ít ở lại Tuyền Châu. Nhưng người
của Tứ Xử đã tra hỏi và tìm hiểu được thông tin, người thân của họ đã được bồi
thường một khoản tiền lớn, do đó ý muốn truy tìm hải tặc đã pha nhạt. Mấu chốt
là... Minh gia đối xử với bọn họ quả thật không tệ, họ hoàn toàn không tin Minh
gia lại đi cấu kết với tên hải tặc."
Phạm Nhàn trầm ngâm, đột nhiên mỉa mai nói: "Đương nhiên không cấu kết rồi,
Minh gia chính là hải tặc mà."
Sau đó y lại hỏi sang mấy chỗ sắp xếp lúc trước, đều nhận được câu trả lời
không tốt đẹp gì. Thế mới biết sau khi mình đẩy ngã Thôi gia ở kinh đô, trong
thời gian mình và Ngôn Băng Vân âm thầm lập kế đối phó với Minh gia, Minh
gia cũng đã chuẩn bị đầy đủ, càng không lưu lại nhiều điểm yếu.
Phạm Nhàn ngồi xuống chiếc ghế đã hơi giá lạnh, tay cầm một chén trà ấm,
ngây ngốc xuất thần.
Thuộc hạ nhìn Đề ti đại nhân của mình, im lặng, không biết nên nói gì mới tốt.
Xem ra trong thời gian ngắn con đường quang minh chính đại rất khó đánh bại
được Minh gia, có lẽ sẽ phải sử dụng những thủ đoạn dơ bẩn của Giám Sát viện.
Dù sao Giang Nam cũng không phải nơi khác, vẫn phải cẩn trọng trước phản
ứng của dân gian. Nếu để toàn dân ra đường tản bộ, Giám Sát viện cũng khó mà
xử lý được.
Nghĩ tới đây, Phạm Nhàn bắt đầu tức giận về thái độ đung đưa bất định của Tiết
Thanh. Nếu Tổng đốc Giang Nam đứng ra, mình lại vòng ra đằng sau, một
người ở ngoài sáng, một người ở trong tối, một người mặt đỏ, một người mặt
trắng.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Kể từ khi biết Chu đại quản gia đang trốn ở Minh Viên, thế công của Giám Sátviện Nội Khố Chuyển Vận ti đối với Minh gia ngày càng càng mạnh mẽ.. Sảnnghiệp của Minh gia không ngừng bị quấy rối, dần dần dà đã có dấu hiệu nhưmặt trời lặn ở đằng tây, trông hết sức đáng thương."Dư luận là một vấn đề rất quan trọng, danh tiếng cũng vậy." Phạm Nhàn thởdài, "Nếu cứ tiếp tục chèn ép Minh gia như vậy, không chỉ người dân sẽ sinhlòng phản cảm với ta, thậm chí ngay cả những thương nhân hoàng thất mà HạTê Phi đã liên lạc, chỉ e cũng cũng cảm thấy e ngại triều đình. Ai mà biết được,liệu họ có phải là Minh gia thứ hai hay không.""Điều khiến ta đau đầu nhất là." Y lắc đầu: "Chúng ta không biết tình hình trongkinh đô ra sao. Ta cũng không biết, nếu hành động quá lớn, chết mất quá nhiềungười, gây ra quá nhiều phê phán, liệu có khiến đám người ở kinh đô lấy cớ gọita về kinh hay không."Trong hoàn cảnh tình hình ở Giang Nam còn chưa ổn định, Phạm Nhàn khôngmuốn về kinh. Đặc biệt là sau khi về kinh sẽ bị đám nữ nhân trong cung cản trợ,đây không phải tình huống mà y có thể chấp nhận được.Xe đến Hoa Viên. Sau khi trò chuyện hai câu với đám người Tam hoàng tử, ydẫn Đặng Tử Việt cùng vài thân tín tâm phúc vào thư phòng, trải một tấm bảnđồ lên cái bàn sách lớn, bắt đầu chìm vào trầu tư.Sau khi suy nghĩ một lúc, Phạm Nhàn chỉ vào một châu thành nào đó trên bảnđồ, nhẹ nhàng hỏi: "Tin tức bên phía Tuyền Châu đã về chưa?"Tiểu thiếp của thiếu gia Minh gia Minh Lan Thạch thuộc Minh gia, quê nhà ởmột thôn xóm bên cạnh Tuyền Châu. Giám Sát viện đã điều tra rõ ràng, huynhtrưởng của cô nàng tiểu thiếp này là người phụ trách sắm vai hải tặc cho Minhgia, cướp bóc thuyền buôn của chính mình. Tên thủ lĩnh hải tặc đã bị Minh giacấu kết với người trong quân đội diệt khẩu, còn cô nàng tiểu thiếp cũng đã biếnmất. Còn Minh gia tuyên bố với bên ngoài là cô nàng đã về nhà thăm ngườithân.Giám Sát viện thừa biết rằng đây chỉ là lời nói dối, nhưng ai có thể lật tẩy lờinói dối này?“Tiểu thiếp đó chưa từng trở về thôn.” Một thành viên trong Khải Niên tiểu tổbáo cáo: "Dọc đường cũng không thấy dấu vết của lũ sơn tặc, chắc hẳn rằng đãbị giết ngay tại Tô Châu."Phạm Nhàn gật đầu một cái, đây là chuyện đã đoán được, đương nhiên khôngcó gì bất ngờ. Y hỏi thẳng: "Then chốt là, thôn xóm là quê hương của tên hải tặckia, chắc chắn sẽ có người theo hắn lên đảo để làm giặc, hiển nhiên nhữngngười thân cũng thiết biết về chuyện này. Nếu Minh gia giết chết tàn sát cả hònđảo, những người dân trong thôn sẽ không ngu ngốc đến mức vẫn đứng về phíaMinh gia."Gương mặt thành viên Khải Niên tiểu tổ kia lộ vẻ xấu hổ, nói: "Thôn xóm đó đãtrống rỗng."Phạm Nhàn nhíu mày, thôn xóm đã không còn? Không cần hỏi lí do vì sao, nếuđã trống rỗng, đương nhiên là do những thủ đoạn dơ bẩn bỉ ổi.“Người thân của chỗ này thì sao?” Ngón tay y vẫn đặt thẳng lên Tuyền Châu,cau mày hỏi: "Thuyền trưởng, thuyền viên và quan viên bị những đám hải tặcnày giết chết, người thân của họ đến Tô Châu phủ báo án khi nào?"Một thành viên trong của Khải Niên tiểu tổ trầm giọng trả lời: "Hầu hết ngườithân của họ đã trở về vùng trong, chỉ còn một ít ở lại Tuyền Châu. Nhưng ngườicủa Tứ Xử đã tra hỏi và tìm hiểu được thông tin, người thân của họ đã được bồithường một khoản tiền lớn, do đó ý muốn truy tìm hải tặc đã pha nhạt. Mấu chốtlà... Minh gia đối xử với bọn họ quả thật không tệ, họ hoàn toàn không tin Minhgia lại đi cấu kết với tên hải tặc."Phạm Nhàn trầm ngâm, đột nhiên mỉa mai nói: "Đương nhiên không cấu kết rồi,Minh gia chính là hải tặc mà."Sau đó y lại hỏi sang mấy chỗ sắp xếp lúc trước, đều nhận được câu trả lờikhông tốt đẹp gì. Thế mới biết sau khi mình đẩy ngã Thôi gia ở kinh đô, trongthời gian mình và Ngôn Băng Vân âm thầm lập kế đối phó với Minh gia, Minhgia cũng đã chuẩn bị đầy đủ, càng không lưu lại nhiều điểm yếu.Phạm Nhàn ngồi xuống chiếc ghế đã hơi giá lạnh, tay cầm một chén trà ấm,ngây ngốc xuất thần.Thuộc hạ nhìn Đề ti đại nhân của mình, im lặng, không biết nên nói gì mới tốt.Xem ra trong thời gian ngắn con đường quang minh chính đại rất khó đánh bạiđược Minh gia, có lẽ sẽ phải sử dụng những thủ đoạn dơ bẩn của Giám Sát viện.Dù sao Giang Nam cũng không phải nơi khác, vẫn phải cẩn trọng trước phảnứng của dân gian. Nếu để toàn dân ra đường tản bộ, Giám Sát viện cũng khó màxử lý được.Nghĩ tới đây, Phạm Nhàn bắt đầu tức giận về thái độ đung đưa bất định của TiếtThanh. Nếu Tổng đốc Giang Nam đứng ra, mình lại vòng ra đằng sau, mộtngười ở ngoài sáng, một người ở trong tối, một người mặt đỏ, một người mặttrắng.