Đến cả Thái tử nhìn thấy ta cũng mang vẻ mặt như vừa gặp phải quỷ. Ta ôm gối, không dám cử động, chỉ biết co rúm người lại, chui sâu vào trong chăn. “Chết tiệt! Một đứa trẻ nhỏ như vậy mà cũng bị đưa vào Đông cung chịu khổ, Ngụy lão tặc quả thật không phải người!” Lục Lương đệ vừa mắng chửi vừa tức tối, làm ta càng không dám nhúc nhích, bởi lẽ người mà nàng gọi là Ngụy lão tặc chính là phụ thân ta. Nàng hoàn toàn không ngờ rằng, đối thủ tranh sủng với nàng hoá ra lại là một tiểu nha đầu còn chưa đến tuổi dậy thì. Nàng tức giận chống nạnh, thở hổn hển. Thái tử và Lục Lương đệ trừng mắt nhìn nhau, rồi lại quay sang nhìn ta đang co rúm trên giường, khiến ta sợ hãi đến mức run rẩy. Rốt cuộc, ta ngủ thiếp đi. Hôm sau tỉnh lại, ta phát hiện mình đã trở về Phương Phi Uyển. “Thái tử đâu? Còn Lục Lương đệ nữa?” Ta chớp chớp mắt, mờ mịt hỏi. Thanh Tiêu tỷ tỷ, người đã nhìn ta lớn lên, vẻ mặt đầy kỳ quái, vừa giúp ta rửa mặt chải đầu vừa chậm rãi nói: “Thái tử điện hạ đã ra ngoài, đêm qua là Lục…

Chương 3

Lộ Tòng Kim Dạ Bạch - Vãn Ý Tá Bắc PhongTác giả: Vãn Ý Tá Bắc PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Nữ CườngĐến cả Thái tử nhìn thấy ta cũng mang vẻ mặt như vừa gặp phải quỷ. Ta ôm gối, không dám cử động, chỉ biết co rúm người lại, chui sâu vào trong chăn. “Chết tiệt! Một đứa trẻ nhỏ như vậy mà cũng bị đưa vào Đông cung chịu khổ, Ngụy lão tặc quả thật không phải người!” Lục Lương đệ vừa mắng chửi vừa tức tối, làm ta càng không dám nhúc nhích, bởi lẽ người mà nàng gọi là Ngụy lão tặc chính là phụ thân ta. Nàng hoàn toàn không ngờ rằng, đối thủ tranh sủng với nàng hoá ra lại là một tiểu nha đầu còn chưa đến tuổi dậy thì. Nàng tức giận chống nạnh, thở hổn hển. Thái tử và Lục Lương đệ trừng mắt nhìn nhau, rồi lại quay sang nhìn ta đang co rúm trên giường, khiến ta sợ hãi đến mức run rẩy. Rốt cuộc, ta ngủ thiếp đi. Hôm sau tỉnh lại, ta phát hiện mình đã trở về Phương Phi Uyển. “Thái tử đâu? Còn Lục Lương đệ nữa?” Ta chớp chớp mắt, mờ mịt hỏi. Thanh Tiêu tỷ tỷ, người đã nhìn ta lớn lên, vẻ mặt đầy kỳ quái, vừa giúp ta rửa mặt chải đầu vừa chậm rãi nói: “Thái tử điện hạ đã ra ngoài, đêm qua là Lục… Lục Lương đệ tức giận mắng ta là đồ nhát gan, lại mắng cả phụ thân ta. Nhưng khi nhìn thấy vết thương trên người ta, nàng lập tức quay đầu đi.Chắc hẳn chúng rất đáng sợ. Chính ta cũng thấy vậy.Thuốc mà Ngụy Hoài Sở đưa cho ta, cuối cùng vẫn bị ta giấu dưới gầm giường.Từ ngày đó, dường như Lục Lương đệ không còn ghét ta nữa.Nàng nghênh ngang chuyển đồ đạc của mình đến Phương Phi Uyển, búng vào trán ta một cái rồi nói:“Mới có mười tuổi, cái gì mà Thái tử phi? Muội còn nhỏ hơn cả con gái của Quế Hoa tỷ ở nhà bên dưới quê của ta.”Lục Lương đệ rất thích nấu ăn, nhưng hiện giờ thân phận nàng đã khác, mỗi lần xuống bếp, nàng đều bị các tỳ nữ xì xào sau lưng, cười nàng là con nhà thôn quê.Đến ngày thứ tư ở Phương Phi Uyển, cuối cùng nàng cũng không nhịn được nữa, tự tay vào bếp.Ta nếm thử một miếng, rồi lặng lẽ đặt đũa xuống.Thái tử thì đã ăn sạch nửa bát cơm, thấy ta không ăn, liền tò mò hỏi:“Vì sao không ăn?”Ta nhìn hắn, rồi lại nhìn sang Lục Lương đệ.“Cơm này có vị giống y như đồ ăn mà ta đã nếm khi mới vào Đông cung, thứ mà ngài từng mang đến.”Lục Lương đệ đang uống trà, nghe vậy thì phun thẳng vào mặt Thái tử.Nàng ho sặc sụa đến đỏ cả mặt, trong khi Thái tử cười đến mức không ngừng lại được.“Ngươi nói đúng đấy,” Thái tử bật cười, “Những món ngươi ăn trước đây đều là do Đại Nha làm.”Hắn vẫn nhớ rõ buổi chiều ngày thứ hai sau khi ta vào Đông cung, Lục Đại Nha vụng về đưa hộp thức ăn cho hắn, miệng nói rằng sợ ta còn nhỏ, ăn uống không đủ dinh dưỡng, nhưng vẻ mặt thì cứ ra vẻ dữ tợn, miệng luôn bảo đây là đồ thừa, ăn không hết thì lãng phí.Thì ra Lục Lương đệ là một người tốt.Nhưng điều đó cũng không làm nguôi thắc mắc của ta: “Đại Nha là ai?”Lục Lương đệ tức khắc gầm lên một tiếng, lao tới húc đầu vào n.g.ự.c Thái tử, khiến hắn ngã nhào.Nàng ra lệnh cấm ta nhắc đến cái tên đó nữa.Sau này ta mới biết, Lục Đại Nha chính là tên cũ của nàng.Cái tên Lục Tình Phương được ghi trong ngọc điệp hoàng tộc là tên mà nàng tự đặt, vào ngày đại quân tiến vào kinh thành, nàng đã lật mấy quyển điển cố tận mấy lượt để chọn ra cái tên này.Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia GiaKể từ khi Lục Lương đệ chuyển đến ở cùng ta, ngày nào ta cũng được gặp họ.Chỉ là… họ không ngủ chung với ta.Thời gian thấm thoắt, đã hơn nửa năm kể từ khi ta vào Đông cung, mùa đông năm nay đến muộn hơn mọi năm.Ta đã cao lên không ít.Ngay sau tiết Lập Đông, Lục Lương đệ có tin vui.Thái tử vừa trở về từ bên ngoài, hớn hở cười như kẻ ngốc: “Ta sắp có con rồi! Con của ta và Tình Phương!”Lục Lương đệ ngồi trên xích đu, che miệng cười khi nhìn hắn vui sướng đến mức lố bịch.Nàng dịu dàng trách móc: “Trước đây loạn thế, cứ mãi chạy trốn mà không thể giữ được, giờ chàng đã là Thái tử, nếu vẫn chưa có con thì chẳng phải quá vô lý sao?”Suốt nửa năm qua, các đại thần trong triều không ngừng thúc giục Đông cung sớm có người nối dõi.Ta kéo một chiếc ghế thấp ngồi xuống bên cạnh Lục Lương đệ, cũng cười theo.Nàng nhìn ta, nụ cười thoáng chững lại, trong mắt tựa như có chút lo lắng.“Ngụy Từ…”Ta không hiểu ánh mắt của nàng, nhưng nghe người ta nói, phụ nữ mang thai có thể cảm nhận được đứa bé trong bụng.Thế là ta rụt rè đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt lên bụng nàng, đến cả thở cũng không dám mạnh.“Lục Lương đệ, muội sắp làm tỷ tỷ rồi sao?”Thái tử “phì” một tiếng bật cười, Lục Lương đệ cũng bật cười theo.Hai người họ nhìn nhau, bầu không khí chợt trở nên nhẹ nhàng hơn. Sau đó, Lục Lương đệ dịu dàng dặn ta, ra bên ngoài không được nói như vậy.Thanh Tiêu tỷ tỷ lén nói với ta, khi đứa trẻ này sinh ra, nó phải gọi ta là mẫu thân.Nhưng mẫu thân của đứa trẻ là Lục Lương đệ cơ mà.Buổi chiều hôm đó, ánh mặt trời cuối thu còn sót lại của năm chiếu xuống rực rỡ.Ta chống cằm ngồi nhìn, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.Những người ở đây luôn giữ kẽ, họ gọi ta là Thái tử phi, nhưng không thật sự thân thiết với ta.Chỉ có Lục Lương đệ và Thái tử là khác biệt.Sau này khi đứa trẻ chào đời, ta sẽ có thêm một người bạn để chơi cùng.Đông cung so với nhà của ta… tốt hơn rất nhiều.Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương ban thưởng rất nhiều vật phẩm.Vô số châu báu, dược liệu được đưa vào Đông cung, Thái tử còn đích thân mời Thái y lệnh từ Thái y viện đến, mỗi ngày đều bắt mạch cho Lục Lương đệ.Lần đầu gặp Lục Lương đệ, nàng hung dữ, chẳng giống bất kỳ cô nương nào trong Đông cung.Nhưng từ khi mang thai, nàng dường như cẩn trọng hơn rất nhiều, mỗi cử động đều nhẹ nhàng, chậm rãi.

Lộ Tòng Kim Dạ Bạch - Vãn Ý Tá Bắc PhongTác giả: Vãn Ý Tá Bắc PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Nữ CườngĐến cả Thái tử nhìn thấy ta cũng mang vẻ mặt như vừa gặp phải quỷ. Ta ôm gối, không dám cử động, chỉ biết co rúm người lại, chui sâu vào trong chăn. “Chết tiệt! Một đứa trẻ nhỏ như vậy mà cũng bị đưa vào Đông cung chịu khổ, Ngụy lão tặc quả thật không phải người!” Lục Lương đệ vừa mắng chửi vừa tức tối, làm ta càng không dám nhúc nhích, bởi lẽ người mà nàng gọi là Ngụy lão tặc chính là phụ thân ta. Nàng hoàn toàn không ngờ rằng, đối thủ tranh sủng với nàng hoá ra lại là một tiểu nha đầu còn chưa đến tuổi dậy thì. Nàng tức giận chống nạnh, thở hổn hển. Thái tử và Lục Lương đệ trừng mắt nhìn nhau, rồi lại quay sang nhìn ta đang co rúm trên giường, khiến ta sợ hãi đến mức run rẩy. Rốt cuộc, ta ngủ thiếp đi. Hôm sau tỉnh lại, ta phát hiện mình đã trở về Phương Phi Uyển. “Thái tử đâu? Còn Lục Lương đệ nữa?” Ta chớp chớp mắt, mờ mịt hỏi. Thanh Tiêu tỷ tỷ, người đã nhìn ta lớn lên, vẻ mặt đầy kỳ quái, vừa giúp ta rửa mặt chải đầu vừa chậm rãi nói: “Thái tử điện hạ đã ra ngoài, đêm qua là Lục… Lục Lương đệ tức giận mắng ta là đồ nhát gan, lại mắng cả phụ thân ta. Nhưng khi nhìn thấy vết thương trên người ta, nàng lập tức quay đầu đi.Chắc hẳn chúng rất đáng sợ. Chính ta cũng thấy vậy.Thuốc mà Ngụy Hoài Sở đưa cho ta, cuối cùng vẫn bị ta giấu dưới gầm giường.Từ ngày đó, dường như Lục Lương đệ không còn ghét ta nữa.Nàng nghênh ngang chuyển đồ đạc của mình đến Phương Phi Uyển, búng vào trán ta một cái rồi nói:“Mới có mười tuổi, cái gì mà Thái tử phi? Muội còn nhỏ hơn cả con gái của Quế Hoa tỷ ở nhà bên dưới quê của ta.”Lục Lương đệ rất thích nấu ăn, nhưng hiện giờ thân phận nàng đã khác, mỗi lần xuống bếp, nàng đều bị các tỳ nữ xì xào sau lưng, cười nàng là con nhà thôn quê.Đến ngày thứ tư ở Phương Phi Uyển, cuối cùng nàng cũng không nhịn được nữa, tự tay vào bếp.Ta nếm thử một miếng, rồi lặng lẽ đặt đũa xuống.Thái tử thì đã ăn sạch nửa bát cơm, thấy ta không ăn, liền tò mò hỏi:“Vì sao không ăn?”Ta nhìn hắn, rồi lại nhìn sang Lục Lương đệ.“Cơm này có vị giống y như đồ ăn mà ta đã nếm khi mới vào Đông cung, thứ mà ngài từng mang đến.”Lục Lương đệ đang uống trà, nghe vậy thì phun thẳng vào mặt Thái tử.Nàng ho sặc sụa đến đỏ cả mặt, trong khi Thái tử cười đến mức không ngừng lại được.“Ngươi nói đúng đấy,” Thái tử bật cười, “Những món ngươi ăn trước đây đều là do Đại Nha làm.”Hắn vẫn nhớ rõ buổi chiều ngày thứ hai sau khi ta vào Đông cung, Lục Đại Nha vụng về đưa hộp thức ăn cho hắn, miệng nói rằng sợ ta còn nhỏ, ăn uống không đủ dinh dưỡng, nhưng vẻ mặt thì cứ ra vẻ dữ tợn, miệng luôn bảo đây là đồ thừa, ăn không hết thì lãng phí.Thì ra Lục Lương đệ là một người tốt.Nhưng điều đó cũng không làm nguôi thắc mắc của ta: “Đại Nha là ai?”Lục Lương đệ tức khắc gầm lên một tiếng, lao tới húc đầu vào n.g.ự.c Thái tử, khiến hắn ngã nhào.Nàng ra lệnh cấm ta nhắc đến cái tên đó nữa.Sau này ta mới biết, Lục Đại Nha chính là tên cũ của nàng.Cái tên Lục Tình Phương được ghi trong ngọc điệp hoàng tộc là tên mà nàng tự đặt, vào ngày đại quân tiến vào kinh thành, nàng đã lật mấy quyển điển cố tận mấy lượt để chọn ra cái tên này.Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia GiaKể từ khi Lục Lương đệ chuyển đến ở cùng ta, ngày nào ta cũng được gặp họ.Chỉ là… họ không ngủ chung với ta.Thời gian thấm thoắt, đã hơn nửa năm kể từ khi ta vào Đông cung, mùa đông năm nay đến muộn hơn mọi năm.Ta đã cao lên không ít.Ngay sau tiết Lập Đông, Lục Lương đệ có tin vui.Thái tử vừa trở về từ bên ngoài, hớn hở cười như kẻ ngốc: “Ta sắp có con rồi! Con của ta và Tình Phương!”Lục Lương đệ ngồi trên xích đu, che miệng cười khi nhìn hắn vui sướng đến mức lố bịch.Nàng dịu dàng trách móc: “Trước đây loạn thế, cứ mãi chạy trốn mà không thể giữ được, giờ chàng đã là Thái tử, nếu vẫn chưa có con thì chẳng phải quá vô lý sao?”Suốt nửa năm qua, các đại thần trong triều không ngừng thúc giục Đông cung sớm có người nối dõi.Ta kéo một chiếc ghế thấp ngồi xuống bên cạnh Lục Lương đệ, cũng cười theo.Nàng nhìn ta, nụ cười thoáng chững lại, trong mắt tựa như có chút lo lắng.“Ngụy Từ…”Ta không hiểu ánh mắt của nàng, nhưng nghe người ta nói, phụ nữ mang thai có thể cảm nhận được đứa bé trong bụng.Thế là ta rụt rè đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt lên bụng nàng, đến cả thở cũng không dám mạnh.“Lục Lương đệ, muội sắp làm tỷ tỷ rồi sao?”Thái tử “phì” một tiếng bật cười, Lục Lương đệ cũng bật cười theo.Hai người họ nhìn nhau, bầu không khí chợt trở nên nhẹ nhàng hơn. Sau đó, Lục Lương đệ dịu dàng dặn ta, ra bên ngoài không được nói như vậy.Thanh Tiêu tỷ tỷ lén nói với ta, khi đứa trẻ này sinh ra, nó phải gọi ta là mẫu thân.Nhưng mẫu thân của đứa trẻ là Lục Lương đệ cơ mà.Buổi chiều hôm đó, ánh mặt trời cuối thu còn sót lại của năm chiếu xuống rực rỡ.Ta chống cằm ngồi nhìn, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.Những người ở đây luôn giữ kẽ, họ gọi ta là Thái tử phi, nhưng không thật sự thân thiết với ta.Chỉ có Lục Lương đệ và Thái tử là khác biệt.Sau này khi đứa trẻ chào đời, ta sẽ có thêm một người bạn để chơi cùng.Đông cung so với nhà của ta… tốt hơn rất nhiều.Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương ban thưởng rất nhiều vật phẩm.Vô số châu báu, dược liệu được đưa vào Đông cung, Thái tử còn đích thân mời Thái y lệnh từ Thái y viện đến, mỗi ngày đều bắt mạch cho Lục Lương đệ.Lần đầu gặp Lục Lương đệ, nàng hung dữ, chẳng giống bất kỳ cô nương nào trong Đông cung.Nhưng từ khi mang thai, nàng dường như cẩn trọng hơn rất nhiều, mỗi cử động đều nhẹ nhàng, chậm rãi.

Lộ Tòng Kim Dạ Bạch - Vãn Ý Tá Bắc PhongTác giả: Vãn Ý Tá Bắc PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Nữ CườngĐến cả Thái tử nhìn thấy ta cũng mang vẻ mặt như vừa gặp phải quỷ. Ta ôm gối, không dám cử động, chỉ biết co rúm người lại, chui sâu vào trong chăn. “Chết tiệt! Một đứa trẻ nhỏ như vậy mà cũng bị đưa vào Đông cung chịu khổ, Ngụy lão tặc quả thật không phải người!” Lục Lương đệ vừa mắng chửi vừa tức tối, làm ta càng không dám nhúc nhích, bởi lẽ người mà nàng gọi là Ngụy lão tặc chính là phụ thân ta. Nàng hoàn toàn không ngờ rằng, đối thủ tranh sủng với nàng hoá ra lại là một tiểu nha đầu còn chưa đến tuổi dậy thì. Nàng tức giận chống nạnh, thở hổn hển. Thái tử và Lục Lương đệ trừng mắt nhìn nhau, rồi lại quay sang nhìn ta đang co rúm trên giường, khiến ta sợ hãi đến mức run rẩy. Rốt cuộc, ta ngủ thiếp đi. Hôm sau tỉnh lại, ta phát hiện mình đã trở về Phương Phi Uyển. “Thái tử đâu? Còn Lục Lương đệ nữa?” Ta chớp chớp mắt, mờ mịt hỏi. Thanh Tiêu tỷ tỷ, người đã nhìn ta lớn lên, vẻ mặt đầy kỳ quái, vừa giúp ta rửa mặt chải đầu vừa chậm rãi nói: “Thái tử điện hạ đã ra ngoài, đêm qua là Lục… Lục Lương đệ tức giận mắng ta là đồ nhát gan, lại mắng cả phụ thân ta. Nhưng khi nhìn thấy vết thương trên người ta, nàng lập tức quay đầu đi.Chắc hẳn chúng rất đáng sợ. Chính ta cũng thấy vậy.Thuốc mà Ngụy Hoài Sở đưa cho ta, cuối cùng vẫn bị ta giấu dưới gầm giường.Từ ngày đó, dường như Lục Lương đệ không còn ghét ta nữa.Nàng nghênh ngang chuyển đồ đạc của mình đến Phương Phi Uyển, búng vào trán ta một cái rồi nói:“Mới có mười tuổi, cái gì mà Thái tử phi? Muội còn nhỏ hơn cả con gái của Quế Hoa tỷ ở nhà bên dưới quê của ta.”Lục Lương đệ rất thích nấu ăn, nhưng hiện giờ thân phận nàng đã khác, mỗi lần xuống bếp, nàng đều bị các tỳ nữ xì xào sau lưng, cười nàng là con nhà thôn quê.Đến ngày thứ tư ở Phương Phi Uyển, cuối cùng nàng cũng không nhịn được nữa, tự tay vào bếp.Ta nếm thử một miếng, rồi lặng lẽ đặt đũa xuống.Thái tử thì đã ăn sạch nửa bát cơm, thấy ta không ăn, liền tò mò hỏi:“Vì sao không ăn?”Ta nhìn hắn, rồi lại nhìn sang Lục Lương đệ.“Cơm này có vị giống y như đồ ăn mà ta đã nếm khi mới vào Đông cung, thứ mà ngài từng mang đến.”Lục Lương đệ đang uống trà, nghe vậy thì phun thẳng vào mặt Thái tử.Nàng ho sặc sụa đến đỏ cả mặt, trong khi Thái tử cười đến mức không ngừng lại được.“Ngươi nói đúng đấy,” Thái tử bật cười, “Những món ngươi ăn trước đây đều là do Đại Nha làm.”Hắn vẫn nhớ rõ buổi chiều ngày thứ hai sau khi ta vào Đông cung, Lục Đại Nha vụng về đưa hộp thức ăn cho hắn, miệng nói rằng sợ ta còn nhỏ, ăn uống không đủ dinh dưỡng, nhưng vẻ mặt thì cứ ra vẻ dữ tợn, miệng luôn bảo đây là đồ thừa, ăn không hết thì lãng phí.Thì ra Lục Lương đệ là một người tốt.Nhưng điều đó cũng không làm nguôi thắc mắc của ta: “Đại Nha là ai?”Lục Lương đệ tức khắc gầm lên một tiếng, lao tới húc đầu vào n.g.ự.c Thái tử, khiến hắn ngã nhào.Nàng ra lệnh cấm ta nhắc đến cái tên đó nữa.Sau này ta mới biết, Lục Đại Nha chính là tên cũ của nàng.Cái tên Lục Tình Phương được ghi trong ngọc điệp hoàng tộc là tên mà nàng tự đặt, vào ngày đại quân tiến vào kinh thành, nàng đã lật mấy quyển điển cố tận mấy lượt để chọn ra cái tên này.Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia GiaKể từ khi Lục Lương đệ chuyển đến ở cùng ta, ngày nào ta cũng được gặp họ.Chỉ là… họ không ngủ chung với ta.Thời gian thấm thoắt, đã hơn nửa năm kể từ khi ta vào Đông cung, mùa đông năm nay đến muộn hơn mọi năm.Ta đã cao lên không ít.Ngay sau tiết Lập Đông, Lục Lương đệ có tin vui.Thái tử vừa trở về từ bên ngoài, hớn hở cười như kẻ ngốc: “Ta sắp có con rồi! Con của ta và Tình Phương!”Lục Lương đệ ngồi trên xích đu, che miệng cười khi nhìn hắn vui sướng đến mức lố bịch.Nàng dịu dàng trách móc: “Trước đây loạn thế, cứ mãi chạy trốn mà không thể giữ được, giờ chàng đã là Thái tử, nếu vẫn chưa có con thì chẳng phải quá vô lý sao?”Suốt nửa năm qua, các đại thần trong triều không ngừng thúc giục Đông cung sớm có người nối dõi.Ta kéo một chiếc ghế thấp ngồi xuống bên cạnh Lục Lương đệ, cũng cười theo.Nàng nhìn ta, nụ cười thoáng chững lại, trong mắt tựa như có chút lo lắng.“Ngụy Từ…”Ta không hiểu ánh mắt của nàng, nhưng nghe người ta nói, phụ nữ mang thai có thể cảm nhận được đứa bé trong bụng.Thế là ta rụt rè đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt lên bụng nàng, đến cả thở cũng không dám mạnh.“Lục Lương đệ, muội sắp làm tỷ tỷ rồi sao?”Thái tử “phì” một tiếng bật cười, Lục Lương đệ cũng bật cười theo.Hai người họ nhìn nhau, bầu không khí chợt trở nên nhẹ nhàng hơn. Sau đó, Lục Lương đệ dịu dàng dặn ta, ra bên ngoài không được nói như vậy.Thanh Tiêu tỷ tỷ lén nói với ta, khi đứa trẻ này sinh ra, nó phải gọi ta là mẫu thân.Nhưng mẫu thân của đứa trẻ là Lục Lương đệ cơ mà.Buổi chiều hôm đó, ánh mặt trời cuối thu còn sót lại của năm chiếu xuống rực rỡ.Ta chống cằm ngồi nhìn, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.Những người ở đây luôn giữ kẽ, họ gọi ta là Thái tử phi, nhưng không thật sự thân thiết với ta.Chỉ có Lục Lương đệ và Thái tử là khác biệt.Sau này khi đứa trẻ chào đời, ta sẽ có thêm một người bạn để chơi cùng.Đông cung so với nhà của ta… tốt hơn rất nhiều.Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương ban thưởng rất nhiều vật phẩm.Vô số châu báu, dược liệu được đưa vào Đông cung, Thái tử còn đích thân mời Thái y lệnh từ Thái y viện đến, mỗi ngày đều bắt mạch cho Lục Lương đệ.Lần đầu gặp Lục Lương đệ, nàng hung dữ, chẳng giống bất kỳ cô nương nào trong Đông cung.Nhưng từ khi mang thai, nàng dường như cẩn trọng hơn rất nhiều, mỗi cử động đều nhẹ nhàng, chậm rãi.

Chương 3