Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 680: Có ai không sợ? 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Mấy ngày trước Tiết Thanh vẫn không nói lời nào, chính là vì hắn cũng khôngmấy chắc chắn trong chuyện đối phó với Minh gia, hơn nữa cũng e ngại với lờiđồn trong kinh đô. Bây giờ lại bị Phạm Nhàn ép buộc như vậy, trong lòng TiếtThanh dần tức giận, trầm giọng nói: “Nếu có sai lầm gì xảy ra, ai sẽ chịu tráchnhiệm?“Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi, rồi nói một cách nghiêm túc: “Chắc sẽ không cóchuyện lộn xộn gì đâu.“Tiết Thanh lạnh lùng nhìn hắn một cái nói: “Không phải bản quan ỷ thế lớntuổi, nhưng dù sao cũng coi là trưởng bối của ngươi... Chuyện này, ngươi làmkhông đủ cẩn thận, Minh gia đã yếu thế gần nửa năm, chính là để chờ ngươi tớiức hiếp bọn họ, bây giờ ngươi tới cửa ức hiếp rồi, làm sao bọn họ bỏ qua cơ hộinày được.“Phạm Nhàn lắc đầu: “Đã vào Minh Viên, bọn họ còn làm gì được?“Tiết Thanh hạ thấp tầm mắt, nói: “Minh gia nuôi một ngàn tư binh, tuy triềuđình vẫn biết, nhưng nể tình bọn họ đã từng lập công lớn cho triều đình nênluôn nhắm một mắt mở một mắt.“Đại tộc với mấy vạn ngườiMột đại tộc lên đến hàng vạn người dùng đủ loại danh nghĩa nuôi ra một ngàntư binh cũng không phải chuyện khó, nhưng Phạm Nhàn nghe câu này khôngkhỏi cười lạnh: "Rốt cuộc là lập công cho triều đình, hay lập công cho QuânSơn hội?"Nghe đến ba chữ Quân Sơn hội, Tiết Thanh lại trầm mặc. Trong khu vực GiangNam mà hắn cai quản, lại xuất hiện một tổ chức bí ẩn có thực lực vô hạn nhưvậy, rõ ràng là hắn đã thất trách. Trong mật thư mà Hoàng đế bệ hạ gửi tới đãnghiêm khắc khiển trách hắn.Tiết Thanh biết Phạm Nhàn đang dùng tội danh lớn Quân Sơn hội này để gây áplực lên mình, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Rốt cuộc kếhoạch của ngươi là gì?"Phạm Nhàn im lặng một hồi rồi mới mở miệng nói: "Minh gia định giết Minhlão tứ, đổ tội cho Giám Sát viện, chuyện này đã bị ta ngăn lại."“Trong Tô Châu phủ?” Tiết Thanh kinh ngạc, giờ mới hiểu vì sao Phạm Nhàncó vẻ như đã dự liệu trước."Một ngàn tư binh, nhưng chỉ cần Minh gia không dám nâng cờ tạo phản, ta chỉphái bốn mươi người vào thôi, bọn chúng cũng không dám độngđậy chút nào."Phạm Nhàn tiếp tục mỉm cười nói: "Chẳng phải bọn chúng thích chơi trò lùimột bước để tiến hai bước à? Ta muốn xem, cuối cùng chúng có thể lùi tới bướcnào."Tiết Thanh khép hờ hai mắt nói: "Không dám động đậy? Ngươi có cầm thánhchỉ đâu."Phạm Nhàn phản bác thằng thừng: “Chưa cầm thánh chỉ, nhưng có minh kiếmcủa thiên tử.“Tiết Thanh lạnh nhạt nói: “Minh Viên chỉ cần liều mạng chết mất mấy người,điều chỉnh tâm trạng một chút, có chôn sạch đám mật thám Giám Sát viện củangươi trong Minh Viên cũng không phải là không thể... Minh kiếm? Minh Viêncó thể tìm đủ thứ lý do, bào chữa rằng họ không hề biết điều này, chỉ cho rằngTiểu Phạm đại nhân của Giám Sát viện định giết người cướp của, họ bị ép, buộcphải phản công... Đừng quên, trong mấy tháng gần đây, Minh gia đã gây dựngcơ sở rất tốt, nếu chuyện này xảy ra, mọi người trong thiên hạ đều tin vào lờicủa họ.“Câu nói này đã chạm trúng tâm can của Phạm Nhàn, nếu thực sự đẩy Minh giavào bước đường cùng, bọn họ hoàn toàn có thể gây ra loại chuyện điên rồ nhưvậy. Với căn cơ của Minh gia tại Giang Nam và lực lượng hỗ trợ trong kinhthành, họ hoàn toàn lật mặt với Phạm Nhàn. Hơn nữa chuyện Giám Sát viện đivào Minh Viên đã xảy ra trước, nếu hai bên va chạm, dư luận sẽ đổ hẳn sangphía Minh gia.Nhưng ngược lại so với dự đoán của Tiết Thanh, dường như Phạm Nhàn hoàntoàn không quan tâm tới điều này, trên gương mặt trẻ tuổi tuấn tú của y khôngcó chút dao động cảm xúc nào.Tiết Thanh không nhịn được cau mày.Cuối cùng Phạm Nhàn cũng lên tiếng, khóe môi mang theo chút giễu cợt:“Minh gia chờ ta ra tay, chẳng lẽ ta lại không chờ Minh gia ra tay, chỉ cần vạchmặt... Nếu chúng thật sự dám động tới thuộc hạ của ta, cho dù thế nào đi nữa tacũng sẽ gán cho bọn chúng tội danh tạo loạn, bất luận người trong thiên hạ cótin hay không, ta vẫn đặt cái mũ này lên đầu mụ già mà không chịu chết Minhlão thái quân.“Nói những điều trái pháp luật như vậy trước mặt một vị Tổng đốc, không thểnói lá gan của Phạm Nhàn không lớn, nhưng câu tiếp theo lại khiến Tiết Thanhcảm thấy ớn lạnh.“Đương nhiên sẽ không có không ai tin là bọn chúng sẽ làm phản.” Phạm Nhànmỉm cười nói: “Nhưng một khi ra tay, Hắc Kỵ đang đóng tại Giang Bắc sẽ tới,ta sẽ giết hết tất cả mọi người trong Minh Viên, chỉ cần tất cả mọi người trongsáu chi đều chết sạch, có ai kêu oan cho chúng? Bách tính Giang Nam hay thânsĩ Giang Nam?“Y vẫn rất bình tĩnh nói: “Mà cho dù có kêu oan vang tới tận kinh đô thì cũng đãsao? Có kiện đến trước mặt Hoàng thượng thì đã sao? Ta giết sạch người trongsáu chi, chỉ còn lại một mình Hạ Tê Phi, cùng lắm tô điểm thêm Minh lão tứ;triều đình vẫn đoạt được gia sản Minh gia... Chỉ cần đạt được mục đích, thủđoạn dơ bẩn một chút cũng không sao.“
Mấy ngày trước Tiết Thanh vẫn không nói lời nào, chính là vì hắn cũng không
mấy chắc chắn trong chuyện đối phó với Minh gia, hơn nữa cũng e ngại với lời
đồn trong kinh đô. Bây giờ lại bị Phạm Nhàn ép buộc như vậy, trong lòng Tiết
Thanh dần tức giận, trầm giọng nói: “Nếu có sai lầm gì xảy ra, ai sẽ chịu trách
nhiệm?“
Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi, rồi nói một cách nghiêm túc: “Chắc sẽ không có
chuyện lộn xộn gì đâu.“
Tiết Thanh lạnh lùng nhìn hắn một cái nói: “Không phải bản quan ỷ thế lớn
tuổi, nhưng dù sao cũng coi là trưởng bối của ngươi... Chuyện này, ngươi làm
không đủ cẩn thận, Minh gia đã yếu thế gần nửa năm, chính là để chờ ngươi tới
ức hiếp bọn họ, bây giờ ngươi tới cửa ức hiếp rồi, làm sao bọn họ bỏ qua cơ hội
này được.“
Phạm Nhàn lắc đầu: “Đã vào Minh Viên, bọn họ còn làm gì được?“
Tiết Thanh hạ thấp tầm mắt, nói: “Minh gia nuôi một ngàn tư binh, tuy triều
đình vẫn biết, nhưng nể tình bọn họ đã từng lập công lớn cho triều đình nên
luôn nhắm một mắt mở một mắt.“
Đại tộc với mấy vạn người
Một đại tộc lên đến hàng vạn người dùng đủ loại danh nghĩa nuôi ra một ngàn
tư binh cũng không phải chuyện khó, nhưng Phạm Nhàn nghe câu này không
khỏi cười lạnh: "Rốt cuộc là lập công cho triều đình, hay lập công cho Quân
Sơn hội?"
Nghe đến ba chữ Quân Sơn hội, Tiết Thanh lại trầm mặc. Trong khu vực Giang
Nam mà hắn cai quản, lại xuất hiện một tổ chức bí ẩn có thực lực vô hạn như
vậy, rõ ràng là hắn đã thất trách. Trong mật thư mà Hoàng đế bệ hạ gửi tới đã
nghiêm khắc khiển trách hắn.
Tiết Thanh biết Phạm Nhàn đang dùng tội danh lớn Quân Sơn hội này để gây áp
lực lên mình, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Rốt cuộc kế
hoạch của ngươi là gì?"
Phạm Nhàn im lặng một hồi rồi mới mở miệng nói: "Minh gia định giết Minh
lão tứ, đổ tội cho Giám Sát viện, chuyện này đã bị ta ngăn lại."
“Trong Tô Châu phủ?” Tiết Thanh kinh ngạc, giờ mới hiểu vì sao Phạm Nhàn
có vẻ như đã dự liệu trước.
"Một ngàn tư binh, nhưng chỉ cần Minh gia không dám nâng cờ tạo phản, ta chỉ
phái bốn mươi người vào thôi, bọn chúng cũng không dám độngđậy chút nào."
Phạm Nhàn tiếp tục mỉm cười nói: "Chẳng phải bọn chúng thích chơi trò lùi
một bước để tiến hai bước à? Ta muốn xem, cuối cùng chúng có thể lùi tới bước
nào."
Tiết Thanh khép hờ hai mắt nói: "Không dám động đậy? Ngươi có cầm thánh
chỉ đâu."
Phạm Nhàn phản bác thằng thừng: “Chưa cầm thánh chỉ, nhưng có minh kiếm
của thiên tử.“
Tiết Thanh lạnh nhạt nói: “Minh Viên chỉ cần liều mạng chết mất mấy người,
điều chỉnh tâm trạng một chút, có chôn sạch đám mật thám Giám Sát viện của
ngươi trong Minh Viên cũng không phải là không thể... Minh kiếm? Minh Viên
có thể tìm đủ thứ lý do, bào chữa rằng họ không hề biết điều này, chỉ cho rằng
Tiểu Phạm đại nhân của Giám Sát viện định giết người cướp của, họ bị ép, buộc
phải phản công... Đừng quên, trong mấy tháng gần đây, Minh gia đã gây dựng
cơ sở rất tốt, nếu chuyện này xảy ra, mọi người trong thiên hạ đều tin vào lời
của họ.“
Câu nói này đã chạm trúng tâm can của Phạm Nhàn, nếu thực sự đẩy Minh gia
vào bước đường cùng, bọn họ hoàn toàn có thể gây ra loại chuyện điên rồ như
vậy. Với căn cơ của Minh gia tại Giang Nam và lực lượng hỗ trợ trong kinh
thành, họ hoàn toàn lật mặt với Phạm Nhàn. Hơn nữa chuyện Giám Sát viện đi
vào Minh Viên đã xảy ra trước, nếu hai bên va chạm, dư luận sẽ đổ hẳn sang
phía Minh gia.
Nhưng ngược lại so với dự đoán của Tiết Thanh, dường như Phạm Nhàn hoàn
toàn không quan tâm tới điều này, trên gương mặt trẻ tuổi tuấn tú của y không
có chút dao động cảm xúc nào.
Tiết Thanh không nhịn được cau mày.
Cuối cùng Phạm Nhàn cũng lên tiếng, khóe môi mang theo chút giễu cợt:
“Minh gia chờ ta ra tay, chẳng lẽ ta lại không chờ Minh gia ra tay, chỉ cần vạch
mặt... Nếu chúng thật sự dám động tới thuộc hạ của ta, cho dù thế nào đi nữa ta
cũng sẽ gán cho bọn chúng tội danh tạo loạn, bất luận người trong thiên hạ có
tin hay không, ta vẫn đặt cái mũ này lên đầu mụ già mà không chịu chết Minh
lão thái quân.“
Nói những điều trái pháp luật như vậy trước mặt một vị Tổng đốc, không thể
nói lá gan của Phạm Nhàn không lớn, nhưng câu tiếp theo lại khiến Tiết Thanh
cảm thấy ớn lạnh.
“Đương nhiên sẽ không có không ai tin là bọn chúng sẽ làm phản.” Phạm Nhàn
mỉm cười nói: “Nhưng một khi ra tay, Hắc Kỵ đang đóng tại Giang Bắc sẽ tới,
ta sẽ giết hết tất cả mọi người trong Minh Viên, chỉ cần tất cả mọi người trong
sáu chi đều chết sạch, có ai kêu oan cho chúng? Bách tính Giang Nam hay thân
sĩ Giang Nam?“
Y vẫn rất bình tĩnh nói: “Mà cho dù có kêu oan vang tới tận kinh đô thì cũng đã
sao? Có kiện đến trước mặt Hoàng thượng thì đã sao? Ta giết sạch người trong
sáu chi, chỉ còn lại một mình Hạ Tê Phi, cùng lắm tô điểm thêm Minh lão tứ;
triều đình vẫn đoạt được gia sản Minh gia... Chỉ cần đạt được mục đích, thủ
đoạn dơ bẩn một chút cũng không sao.“
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Mấy ngày trước Tiết Thanh vẫn không nói lời nào, chính là vì hắn cũng khôngmấy chắc chắn trong chuyện đối phó với Minh gia, hơn nữa cũng e ngại với lờiđồn trong kinh đô. Bây giờ lại bị Phạm Nhàn ép buộc như vậy, trong lòng TiếtThanh dần tức giận, trầm giọng nói: “Nếu có sai lầm gì xảy ra, ai sẽ chịu tráchnhiệm?“Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi, rồi nói một cách nghiêm túc: “Chắc sẽ không cóchuyện lộn xộn gì đâu.“Tiết Thanh lạnh lùng nhìn hắn một cái nói: “Không phải bản quan ỷ thế lớntuổi, nhưng dù sao cũng coi là trưởng bối của ngươi... Chuyện này, ngươi làmkhông đủ cẩn thận, Minh gia đã yếu thế gần nửa năm, chính là để chờ ngươi tớiức hiếp bọn họ, bây giờ ngươi tới cửa ức hiếp rồi, làm sao bọn họ bỏ qua cơ hộinày được.“Phạm Nhàn lắc đầu: “Đã vào Minh Viên, bọn họ còn làm gì được?“Tiết Thanh hạ thấp tầm mắt, nói: “Minh gia nuôi một ngàn tư binh, tuy triềuđình vẫn biết, nhưng nể tình bọn họ đã từng lập công lớn cho triều đình nênluôn nhắm một mắt mở một mắt.“Đại tộc với mấy vạn ngườiMột đại tộc lên đến hàng vạn người dùng đủ loại danh nghĩa nuôi ra một ngàntư binh cũng không phải chuyện khó, nhưng Phạm Nhàn nghe câu này khôngkhỏi cười lạnh: "Rốt cuộc là lập công cho triều đình, hay lập công cho QuânSơn hội?"Nghe đến ba chữ Quân Sơn hội, Tiết Thanh lại trầm mặc. Trong khu vực GiangNam mà hắn cai quản, lại xuất hiện một tổ chức bí ẩn có thực lực vô hạn nhưvậy, rõ ràng là hắn đã thất trách. Trong mật thư mà Hoàng đế bệ hạ gửi tới đãnghiêm khắc khiển trách hắn.Tiết Thanh biết Phạm Nhàn đang dùng tội danh lớn Quân Sơn hội này để gây áplực lên mình, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Rốt cuộc kếhoạch của ngươi là gì?"Phạm Nhàn im lặng một hồi rồi mới mở miệng nói: "Minh gia định giết Minhlão tứ, đổ tội cho Giám Sát viện, chuyện này đã bị ta ngăn lại."“Trong Tô Châu phủ?” Tiết Thanh kinh ngạc, giờ mới hiểu vì sao Phạm Nhàncó vẻ như đã dự liệu trước."Một ngàn tư binh, nhưng chỉ cần Minh gia không dám nâng cờ tạo phản, ta chỉphái bốn mươi người vào thôi, bọn chúng cũng không dám độngđậy chút nào."Phạm Nhàn tiếp tục mỉm cười nói: "Chẳng phải bọn chúng thích chơi trò lùimột bước để tiến hai bước à? Ta muốn xem, cuối cùng chúng có thể lùi tới bướcnào."Tiết Thanh khép hờ hai mắt nói: "Không dám động đậy? Ngươi có cầm thánhchỉ đâu."Phạm Nhàn phản bác thằng thừng: “Chưa cầm thánh chỉ, nhưng có minh kiếmcủa thiên tử.“Tiết Thanh lạnh nhạt nói: “Minh Viên chỉ cần liều mạng chết mất mấy người,điều chỉnh tâm trạng một chút, có chôn sạch đám mật thám Giám Sát viện củangươi trong Minh Viên cũng không phải là không thể... Minh kiếm? Minh Viêncó thể tìm đủ thứ lý do, bào chữa rằng họ không hề biết điều này, chỉ cho rằngTiểu Phạm đại nhân của Giám Sát viện định giết người cướp của, họ bị ép, buộcphải phản công... Đừng quên, trong mấy tháng gần đây, Minh gia đã gây dựngcơ sở rất tốt, nếu chuyện này xảy ra, mọi người trong thiên hạ đều tin vào lờicủa họ.“Câu nói này đã chạm trúng tâm can của Phạm Nhàn, nếu thực sự đẩy Minh giavào bước đường cùng, bọn họ hoàn toàn có thể gây ra loại chuyện điên rồ nhưvậy. Với căn cơ của Minh gia tại Giang Nam và lực lượng hỗ trợ trong kinhthành, họ hoàn toàn lật mặt với Phạm Nhàn. Hơn nữa chuyện Giám Sát viện đivào Minh Viên đã xảy ra trước, nếu hai bên va chạm, dư luận sẽ đổ hẳn sangphía Minh gia.Nhưng ngược lại so với dự đoán của Tiết Thanh, dường như Phạm Nhàn hoàntoàn không quan tâm tới điều này, trên gương mặt trẻ tuổi tuấn tú của y khôngcó chút dao động cảm xúc nào.Tiết Thanh không nhịn được cau mày.Cuối cùng Phạm Nhàn cũng lên tiếng, khóe môi mang theo chút giễu cợt:“Minh gia chờ ta ra tay, chẳng lẽ ta lại không chờ Minh gia ra tay, chỉ cần vạchmặt... Nếu chúng thật sự dám động tới thuộc hạ của ta, cho dù thế nào đi nữa tacũng sẽ gán cho bọn chúng tội danh tạo loạn, bất luận người trong thiên hạ cótin hay không, ta vẫn đặt cái mũ này lên đầu mụ già mà không chịu chết Minhlão thái quân.“Nói những điều trái pháp luật như vậy trước mặt một vị Tổng đốc, không thểnói lá gan của Phạm Nhàn không lớn, nhưng câu tiếp theo lại khiến Tiết Thanhcảm thấy ớn lạnh.“Đương nhiên sẽ không có không ai tin là bọn chúng sẽ làm phản.” Phạm Nhànmỉm cười nói: “Nhưng một khi ra tay, Hắc Kỵ đang đóng tại Giang Bắc sẽ tới,ta sẽ giết hết tất cả mọi người trong Minh Viên, chỉ cần tất cả mọi người trongsáu chi đều chết sạch, có ai kêu oan cho chúng? Bách tính Giang Nam hay thânsĩ Giang Nam?“Y vẫn rất bình tĩnh nói: “Mà cho dù có kêu oan vang tới tận kinh đô thì cũng đãsao? Có kiện đến trước mặt Hoàng thượng thì đã sao? Ta giết sạch người trongsáu chi, chỉ còn lại một mình Hạ Tê Phi, cùng lắm tô điểm thêm Minh lão tứ;triều đình vẫn đoạt được gia sản Minh gia... Chỉ cần đạt được mục đích, thủđoạn dơ bẩn một chút cũng không sao.“