Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 682: Sương trắng khắp thành xuống bùn đen 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn gãi gãi đầu,nói: “Rõ ràng ta mong hắn chết, nhưng nếu hắn tự chếttrước khi ta muốn hắn chết, thế thì chúng ta... lại có chút vấn đề.““Ai đã chết?” Cao Đạt nhíu mày hỏi."Vị lão tổ nãi nãi trong mắt bách tính Giang Nam, vị Minh lão thái quân đã đãcứu sống không biết bao bách tính nghèo khó." Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Dokhông chịu nổi sỉ nhục khi Giám Sát viện bước vào Minh Viên, không thể chịuđựng được áp bức của Tiểu Phạm đại nhân ta trong nhiều ngày nay, buổi sánghôm nay tự vẫn bỏ mình rồi."Minh lão thái quân tự sát?Cao Đạt cực kỳ kinh hãi, tuy hắn đến từ kinh đô nhưng cũng biết thế vị lão tổtông Minh gia này đang có uy tín và địa vị ra sao trên khắp Giang Nam."Dùng cái chết để thể hiện ý chí của mình." Phạm Nhàn cười mắng: "MinhThanh Đạt đúng là tàn nhẫn, còn tàn nhẫn hơn mẹ của hắn."Thực ra, Minh lão thái quân không muốn chết.Đương nhiên đây là một câu nói nhảm, trên thế giới này không có ai muốn chết,kể cả Minh lão thái quân đã già yếu lọm khọm, không biết còn sống được mấynăm, bà lão này cũng hưởng phúc ở Giang Nam quá đủ rồi, nhưng Minh lão tháiquân vẫn không muốn chết.Danh tiếng của Minh gia ở Giang Nam rất tốt, làm rất nhiều việc thiện như mởhàng phát cháo, giúp đỡ học sinh. Trong lòng mọi người, Minh lão thái quângiống như một vị lão thần tiên thần nào đó, mặt mày hiền từ, trên tận tầng mây,toàn thân bọc bởi lớp mật ngọt ngào, trang phục sáng chói. Đến mức trong dângian Giang Nam hiện tại, thậm chí ở một số nơi xa xôi, đã có người bắt đầu lậpđền thờ cho Minh lão thái quân.Rõ ràng Minh lão thái quân chưa từng liên hệ giữa đền thờ người sống và tuổithọ của mình, cũng không hề nghĩ tới sau khi đền đã được dựng rồi, liệu bảnthân còn có thể... hay nên nói là, bản thân nên sống thêm mấy ngày? Gần đây bàlão đã dành toàn bộ tâm trí để đối phó với sức ép từ khắp nơi của Giám Sátviện, cũng lên kế hoạch ứng phó từ lâu.Trong buổi sáng đẹp trời này, khi nghe tin Giám Sát viện đã đưa mật thám vàoviện lục soát, bà lão tức giận đến nổi mặt mày đỏ bừng, la mắng: “Từ khi MinhViên được xây dựng, làm gì có chuyện quan phủ vào lục soát? Ngay cả khiTổng đốc đại nhân vào phủ cũng phải tuân theo lễ nghi, lũ khốn kiếp Giám Sátviện này!“Bà lão đang ở trong một đình viện nho nhỏ nằm sâu nhất trong Minh Viện, hoàntoàn không thấy tiếng lục soát ồn ào của Giám Sát viện ở đằng trước, nhưngcảm giác nhục nhã này vẫn khiến Minh lão thái quân cực kỳ phẫn nộ, híp mắtnói: “Ngươi định để nhà ta bị ức hiếp như vậy sao?“Người đang đứng bên cạnh bà, chính là chủ nhân hiện thời của Minh gia trêndanh nghĩa, con trai trưởng trong nhà - Minh Thanh Đạt, gương mặt hắn tái mét,biết mẹ mình nói vậy là có ý gì, nhỏ giọng nói: “Đã phái người đi rồi, chỉ cóđiều... dù gì thì lão tứ cũng là huynh đệ.“Minh lão thái quân lạnh lùng khinh thường nhìn đứa con trai của mình một cái,nghĩ thầm không có lòng dạ ác độc thì sao mà làm được đại sự? Sao mà đối mặtđược với thế công mạnh mẽ của Giám Sát viện, để kéo dài hơi tàn của mình,chịu đựng cho đến ngày trong kinh lật mình?“Trong lòng phải tàn nhẫn hơn một chút.”Minh lão thái quân dạy dỗ.Minh Thanh Đạt nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của mẫu thân, nở nụ cười kínhcẩn và hiếu thảo, đáp lại một tiếng.“Hôm nay Giám Sát viện xông vào Minh Viên như vậy, chắc chắn là vì Chu tiênsinh.” Minh Thanh Đạt nhìn mẫu thân của mình, ân cần nói: “Người xem liệu...có cần?“Minh lão thái quân lạnh lùng nhìn hắn một cái, biết ý hắn có ý gì. Chu quản giachính là Đại quản gia của Minh gia, cũng là tiên sinh thu chi của Quân Sơn hội.Người này quá quan trọng, nếu để Giám Sát viện tìm ra, rất nhiều thông tin vềQuân Sơn hội sẽ bị Phạm Nhàn nắm được, từ đó gián tiếp bị Hoàng đế nắm giữ.Bất luận là từ góc độ tự vệ cho Minh Viên hay vì an toàn của Quân Sơn hội,Chu quản gia đều phải chết. Nhưng vấn đề là... Minh lão thái quân nhẹ nhàngthở dài nói: “Có phải ngươi không biết đâu, vị này tiên sinh họ Chu, là ngườimà Trưởng công chúa phái đến gia tộc chúng ta, giết hay không giết, khôngphải do chúng ta quyết định.““Đã sắp lục soát tới phía sau rồi.” Minh Thanh Đạt mặt không biểu cảm nói,nhưng trong lòng lại thầm cười lạnh.Quân Sơn hội? Tổ chức cấp bậc này làm sao lại liên quan đến đại tộc phúthương như Minh gia được chứ? Quả nhiên, bây giờ đã là tình thế cưỡi hổ,muốn thoát cũng không thể thoát được. Xưa nay hắn luôn có thành kiến rất sâuđối với mối quan hệ sâu đậm của Minh lão thái quân và Trưởng công chúa bênkia, còn đối với Quân Sơn hội lại càng muốn tránh né.

Phạm Nhàn gãi gãi đầu,nói: “Rõ ràng ta mong hắn chết, nhưng nếu hắn tự chết

trước khi ta muốn hắn chết, thế thì chúng ta... lại có chút vấn đề.“

“Ai đã chết?” Cao Đạt nhíu mày hỏi.

"Vị lão tổ nãi nãi trong mắt bách tính Giang Nam, vị Minh lão thái quân đã đã

cứu sống không biết bao bách tính nghèo khó." Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Do

không chịu nổi sỉ nhục khi Giám Sát viện bước vào Minh Viên, không thể chịu

đựng được áp bức của Tiểu Phạm đại nhân ta trong nhiều ngày nay, buổi sáng

hôm nay tự vẫn bỏ mình rồi."

Minh lão thái quân tự sát?

Cao Đạt cực kỳ kinh hãi, tuy hắn đến từ kinh đô nhưng cũng biết thế vị lão tổ

tông Minh gia này đang có uy tín và địa vị ra sao trên khắp Giang Nam.

"Dùng cái chết để thể hiện ý chí của mình." Phạm Nhàn cười mắng: "Minh

Thanh Đạt đúng là tàn nhẫn, còn tàn nhẫn hơn mẹ của hắn."

Thực ra, Minh lão thái quân không muốn chết.

Đương nhiên đây là một câu nói nhảm, trên thế giới này không có ai muốn chết,

kể cả Minh lão thái quân đã già yếu lọm khọm, không biết còn sống được mấy

năm, bà lão này cũng hưởng phúc ở Giang Nam quá đủ rồi, nhưng Minh lão thái

quân vẫn không muốn chết.

Danh tiếng của Minh gia ở Giang Nam rất tốt, làm rất nhiều việc thiện như mở

hàng phát cháo, giúp đỡ học sinh. Trong lòng mọi người, Minh lão thái quân

giống như một vị lão thần tiên thần nào đó, mặt mày hiền từ, trên tận tầng mây,

toàn thân bọc bởi lớp mật ngọt ngào, trang phục sáng chói. Đến mức trong dân

gian Giang Nam hiện tại, thậm chí ở một số nơi xa xôi, đã có người bắt đầu lập

đền thờ cho Minh lão thái quân.

Rõ ràng Minh lão thái quân chưa từng liên hệ giữa đền thờ người sống và tuổi

thọ của mình, cũng không hề nghĩ tới sau khi đền đã được dựng rồi, liệu bản

thân còn có thể... hay nên nói là, bản thân nên sống thêm mấy ngày? Gần đây bà

lão đã dành toàn bộ tâm trí để đối phó với sức ép từ khắp nơi của Giám Sát

viện, cũng lên kế hoạch ứng phó từ lâu.

Trong buổi sáng đẹp trời này, khi nghe tin Giám Sát viện đã đưa mật thám vào

viện lục soát, bà lão tức giận đến nổi mặt mày đỏ bừng, la mắng: “Từ khi Minh

Viên được xây dựng, làm gì có chuyện quan phủ vào lục soát? Ngay cả khi

Tổng đốc đại nhân vào phủ cũng phải tuân theo lễ nghi, lũ khốn kiếp Giám Sát

viện này!“

Bà lão đang ở trong một đình viện nho nhỏ nằm sâu nhất trong Minh Viện, hoàn

toàn không thấy tiếng lục soát ồn ào của Giám Sát viện ở đằng trước, nhưng

cảm giác nhục nhã này vẫn khiến Minh lão thái quân cực kỳ phẫn nộ, híp mắt

nói: “Ngươi định để nhà ta bị ức hiếp như vậy sao?“

Người đang đứng bên cạnh bà, chính là chủ nhân hiện thời của Minh gia trên

danh nghĩa, con trai trưởng trong nhà - Minh Thanh Đạt, gương mặt hắn tái mét,

biết mẹ mình nói vậy là có ý gì, nhỏ giọng nói: “Đã phái người đi rồi, chỉ có

điều... dù gì thì lão tứ cũng là huynh đệ.“

Minh lão thái quân lạnh lùng khinh thường nhìn đứa con trai của mình một cái,

nghĩ thầm không có lòng dạ ác độc thì sao mà làm được đại sự? Sao mà đối mặt

được với thế công mạnh mẽ của Giám Sát viện, để kéo dài hơi tàn của mình,

chịu đựng cho đến ngày trong kinh lật mình?

“Trong lòng phải tàn nhẫn hơn một chút.”

Minh lão thái quân dạy dỗ.

Minh Thanh Đạt nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của mẫu thân, nở nụ cười kính

cẩn và hiếu thảo, đáp lại một tiếng.

“Hôm nay Giám Sát viện xông vào Minh Viên như vậy, chắc chắn là vì Chu tiên

sinh.” Minh Thanh Đạt nhìn mẫu thân của mình, ân cần nói: “Người xem liệu...

có cần?“

Minh lão thái quân lạnh lùng nhìn hắn một cái, biết ý hắn có ý gì. Chu quản gia

chính là Đại quản gia của Minh gia, cũng là tiên sinh thu chi của Quân Sơn hội.

Người này quá quan trọng, nếu để Giám Sát viện tìm ra, rất nhiều thông tin về

Quân Sơn hội sẽ bị Phạm Nhàn nắm được, từ đó gián tiếp bị Hoàng đế nắm giữ.

Bất luận là từ góc độ tự vệ cho Minh Viên hay vì an toàn của Quân Sơn hội,

Chu quản gia đều phải chết. Nhưng vấn đề là... Minh lão thái quân nhẹ nhàng

thở dài nói: “Có phải ngươi không biết đâu, vị này tiên sinh họ Chu, là người

mà Trưởng công chúa phái đến gia tộc chúng ta, giết hay không giết, không

phải do chúng ta quyết định.“

“Đã sắp lục soát tới phía sau rồi.” Minh Thanh Đạt mặt không biểu cảm nói,

nhưng trong lòng lại thầm cười lạnh.

Quân Sơn hội? Tổ chức cấp bậc này làm sao lại liên quan đến đại tộc phú

thương như Minh gia được chứ? Quả nhiên, bây giờ đã là tình thế cưỡi hổ,

muốn thoát cũng không thể thoát được. Xưa nay hắn luôn có thành kiến rất sâu

đối với mối quan hệ sâu đậm của Minh lão thái quân và Trưởng công chúa bên

kia, còn đối với Quân Sơn hội lại càng muốn tránh né.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn gãi gãi đầu,nói: “Rõ ràng ta mong hắn chết, nhưng nếu hắn tự chếttrước khi ta muốn hắn chết, thế thì chúng ta... lại có chút vấn đề.““Ai đã chết?” Cao Đạt nhíu mày hỏi."Vị lão tổ nãi nãi trong mắt bách tính Giang Nam, vị Minh lão thái quân đã đãcứu sống không biết bao bách tính nghèo khó." Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Dokhông chịu nổi sỉ nhục khi Giám Sát viện bước vào Minh Viên, không thể chịuđựng được áp bức của Tiểu Phạm đại nhân ta trong nhiều ngày nay, buổi sánghôm nay tự vẫn bỏ mình rồi."Minh lão thái quân tự sát?Cao Đạt cực kỳ kinh hãi, tuy hắn đến từ kinh đô nhưng cũng biết thế vị lão tổtông Minh gia này đang có uy tín và địa vị ra sao trên khắp Giang Nam."Dùng cái chết để thể hiện ý chí của mình." Phạm Nhàn cười mắng: "MinhThanh Đạt đúng là tàn nhẫn, còn tàn nhẫn hơn mẹ của hắn."Thực ra, Minh lão thái quân không muốn chết.Đương nhiên đây là một câu nói nhảm, trên thế giới này không có ai muốn chết,kể cả Minh lão thái quân đã già yếu lọm khọm, không biết còn sống được mấynăm, bà lão này cũng hưởng phúc ở Giang Nam quá đủ rồi, nhưng Minh lão tháiquân vẫn không muốn chết.Danh tiếng của Minh gia ở Giang Nam rất tốt, làm rất nhiều việc thiện như mởhàng phát cháo, giúp đỡ học sinh. Trong lòng mọi người, Minh lão thái quângiống như một vị lão thần tiên thần nào đó, mặt mày hiền từ, trên tận tầng mây,toàn thân bọc bởi lớp mật ngọt ngào, trang phục sáng chói. Đến mức trong dângian Giang Nam hiện tại, thậm chí ở một số nơi xa xôi, đã có người bắt đầu lậpđền thờ cho Minh lão thái quân.Rõ ràng Minh lão thái quân chưa từng liên hệ giữa đền thờ người sống và tuổithọ của mình, cũng không hề nghĩ tới sau khi đền đã được dựng rồi, liệu bảnthân còn có thể... hay nên nói là, bản thân nên sống thêm mấy ngày? Gần đây bàlão đã dành toàn bộ tâm trí để đối phó với sức ép từ khắp nơi của Giám Sátviện, cũng lên kế hoạch ứng phó từ lâu.Trong buổi sáng đẹp trời này, khi nghe tin Giám Sát viện đã đưa mật thám vàoviện lục soát, bà lão tức giận đến nổi mặt mày đỏ bừng, la mắng: “Từ khi MinhViên được xây dựng, làm gì có chuyện quan phủ vào lục soát? Ngay cả khiTổng đốc đại nhân vào phủ cũng phải tuân theo lễ nghi, lũ khốn kiếp Giám Sátviện này!“Bà lão đang ở trong một đình viện nho nhỏ nằm sâu nhất trong Minh Viện, hoàntoàn không thấy tiếng lục soát ồn ào của Giám Sát viện ở đằng trước, nhưngcảm giác nhục nhã này vẫn khiến Minh lão thái quân cực kỳ phẫn nộ, híp mắtnói: “Ngươi định để nhà ta bị ức hiếp như vậy sao?“Người đang đứng bên cạnh bà, chính là chủ nhân hiện thời của Minh gia trêndanh nghĩa, con trai trưởng trong nhà - Minh Thanh Đạt, gương mặt hắn tái mét,biết mẹ mình nói vậy là có ý gì, nhỏ giọng nói: “Đã phái người đi rồi, chỉ cóđiều... dù gì thì lão tứ cũng là huynh đệ.“Minh lão thái quân lạnh lùng khinh thường nhìn đứa con trai của mình một cái,nghĩ thầm không có lòng dạ ác độc thì sao mà làm được đại sự? Sao mà đối mặtđược với thế công mạnh mẽ của Giám Sát viện, để kéo dài hơi tàn của mình,chịu đựng cho đến ngày trong kinh lật mình?“Trong lòng phải tàn nhẫn hơn một chút.”Minh lão thái quân dạy dỗ.Minh Thanh Đạt nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của mẫu thân, nở nụ cười kínhcẩn và hiếu thảo, đáp lại một tiếng.“Hôm nay Giám Sát viện xông vào Minh Viên như vậy, chắc chắn là vì Chu tiênsinh.” Minh Thanh Đạt nhìn mẫu thân của mình, ân cần nói: “Người xem liệu...có cần?“Minh lão thái quân lạnh lùng nhìn hắn một cái, biết ý hắn có ý gì. Chu quản giachính là Đại quản gia của Minh gia, cũng là tiên sinh thu chi của Quân Sơn hội.Người này quá quan trọng, nếu để Giám Sát viện tìm ra, rất nhiều thông tin vềQuân Sơn hội sẽ bị Phạm Nhàn nắm được, từ đó gián tiếp bị Hoàng đế nắm giữ.Bất luận là từ góc độ tự vệ cho Minh Viên hay vì an toàn của Quân Sơn hội,Chu quản gia đều phải chết. Nhưng vấn đề là... Minh lão thái quân nhẹ nhàngthở dài nói: “Có phải ngươi không biết đâu, vị này tiên sinh họ Chu, là ngườimà Trưởng công chúa phái đến gia tộc chúng ta, giết hay không giết, khôngphải do chúng ta quyết định.““Đã sắp lục soát tới phía sau rồi.” Minh Thanh Đạt mặt không biểu cảm nói,nhưng trong lòng lại thầm cười lạnh.Quân Sơn hội? Tổ chức cấp bậc này làm sao lại liên quan đến đại tộc phúthương như Minh gia được chứ? Quả nhiên, bây giờ đã là tình thế cưỡi hổ,muốn thoát cũng không thể thoát được. Xưa nay hắn luôn có thành kiến rất sâuđối với mối quan hệ sâu đậm của Minh lão thái quân và Trưởng công chúa bênkia, còn đối với Quân Sơn hội lại càng muốn tránh né.

Chương 682: Sương trắng khắp thành xuống bùn đen 1