Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 687: Sương trắng khắp thành xuống bùn đen 6

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hai bên vẫn tiếp tục đối đầu, tình hình càng lúc càng căng thẳng.Trong số nam nhi thuộc sáu chi trong Minh gia, cũng có một hai người thôngminh, nhận thấy tình hình không ổn, lại nghe tới bốn chữ “ngọc đá cùng tan“của đại ca, đều cảm thấy sợ hãi. Thân là thương nhân làm sao có tư cách “ngọcđá cùng tan“ với triều đình? Trứng chọi đá thì có cố thế nào cũng không thể gâytổn thất gì cho tảng đá.Huống chi mình đâu phải con ruột của Minh lão thái quân, vì sao mình phải hisinh mạng sống bản thân? Vì vậy, Minh nhị gia và Minh tam gia đều vây lại,gương mặt ra vẻ đau đớn khôn nguôi nhưng lại thì thầm vào tai Minh ThanhĐạt, khuyên bảo Minh lão gia phải để ý tới tính mệnh của mấy vạn người trongtộc, tạm thời nhường nhịn, chuyện báo thù cho Minh lão thái quân phải từ từsuy tính.Minh Thanh Đạt tự tay giết chết lão thái quân, trong lòng vốn thấp thỏm, vẻ mặttái mét cũng không phải cố tình giả bộ. Do vậy trong tình hình hiện tại, hắnbuộc phải tỏ thái thái độ thù hận không đội chung trời không đứng chung đấtvới Giám Sát viện. Lúc này có Minh nhị gia và Minh tam gia đứng ra khuyênbảo, trong lòng hắn cũng thoáng an tâm hơn một chút, lại vờ vịt đau khổ mâuthuẫn.Không biết hai bên đối đầu bao lâu, đột nhiên nghe tiếng động ồn ào vang lênbên ngoài, tiếp theo đó là tiếng vó ngựa liên hồi, không biết bao nhiêu ngườingựa xông vào.Trong lòng Minh Thanh Đạt run rẩy, thầm nghĩ rõ ràng hắc kỵ của Giám Sátviện đang Giang Bắc, không thể đánh vào trong Minh Viên vào lúc này được.Thế thì người tới là ai?o O oHơn ngàn quan binh cưỡi ngựa phi thẳng vào, hàng trường thương san sát, quânuy oai hùng, lập tức đã tách rời tư binh của Minh Viên và các quan viên GiámSát viện. Trong lúc nhất thời tro bụi mịt mù, khí thế hùng hổ.Người đến chính là binh lính trong khu vực do Tổng đốc Giang Nam điều động.Bọn họ nhận lệnh khẩn cấp, lập tức xuất phát chạy tới, cuối cùng cũng kịp ngăngiữa hai nhóm người đang giương cung bạt kiếm trước khi thảm họa phát sinh.Người dẫn đầu là một Tham tướng, hắn đã biết về sự việc đang diễn ra tại đây,sắc mặt nghiêm nghị nói mấy câu gì đó với Minh Thanh Đạt, định vào lễ bái báiMinh lão thái nhưng lại được biết rằng Minh Viên vẫn chưa thu xếp xong, hơnnữa nơi Minh lão thái quân đã qua đời quá... tế nhị, hắn đành phải bỏ qua.Theo đội ngũ quân lính trong châu phủ đến Minh Viên, còn có một thành viêntrong Khải Niên tiểu tổ thuộc Giám Sát viện. Hắn tới gần Đặng Tử Việt, truyềnđạt lại đôi câu của Đề Tư Tưi đại nhân.Đặng Tử Việt không khỏi kinh ngạc, nghĩ thầm cho dù có rút lui cũng không cóvấn đề gì. Với hơn một nghìn binh lính châu phủ ở đây, cho dù Minh gia muốnđộng thủ cũng không được. Vấn đề là, nếu làm khác nào tuyên bố bọn họ chấpnhận lời nói Giám Sát viện bức tử Minh lão thái quân? Hắn không hiểu PhạmNhàn đang nghĩ gì trong lòng, rõ ràng phương pháp ứng phó tốt nhất lúc này làđiều Hắc Kỵ đến, thừa cơ mượn cớ diệt sạch cả Minh gia mới đúng.Có điều khi quân lính châu phủ đến đây, vừa là để bảo vệ tính mạng của nhữngquan viên Giám Sát viện, vlà để ngăn cản khả năng Hắc Kỵ tàn sát Minh Viên.Về phần nguyên nhân cái chết của Minh lão thái quân mà Đặng Tử Việt vẫnluôn nghi ngờ... chỉ Tô Châu phủ mới có quyền điều tra khám nghiệm, GiámSát viện không có tư cách đó. Mà tất cả các quan viên quản lý ở Giang Nam đềulà người của Minh gia, chắc chắn không thể tìm ra vấn đề gì. Vì vậy, hắn càngkhông hiểu, rốt cuộc Đề ti đại nhân sắp xếp như thế nào? Chu quản gia kia cònchưa bắt được mà? Cứ để mặc mọi chuyện tiếp tục phát triển như vậy à?Thời tiết giữa xuân, trong thành Tô Châu lại lại mang một màu trắng tinh khôi.Đó không phải là màu của tuyết, nhưng lại lạnh lẽo hơn tuyết.Hầu hết mọi dân chúng trong Tô Châu đều đeo hiếu, những tấm vải trắng nhưtuyết kia giống như những tấm chiếu chỉ lạnh lẽo, thuật lại ân đức và công laocủa lão thái quân Minh gia đối với nhân dân Giang Nam.Tin tức về cái chết của lão thái quân Minh gia đã lan truyền khắp Giang Namchỉ trong một đêm, còn tình hình cụ thể về cái chết của bà lão này thi được mọingười đồn đại đủ đường, ngày càng trở nên ly kỳ.Nhưng cho dù trong tin đồn phiên bản nào, mũi giáo đều chỉ về Giám Sát viện,cơn thịnh nộ của dân chúng bắt đầu tích tụ. Có điều trong thời gian ngắn, bọnhọ cũng không tìm được cách nào phát tiết. Nha môn Giám Sát viện xưa nayluôn bí ẩn nên tạm thời chưa xuất hiện cảnh tượng oanh liệt hàng vạn người dânchặn cửa đòi công lý. Còn Hoa Viên mà Khâm sai đại nhân đang ở cũng cótrọng binh canh gác, bách tính tạm thời không có dũng khí đến ra oai.

Hai bên vẫn tiếp tục đối đầu, tình hình càng lúc càng căng thẳng.

Trong số nam nhi thuộc sáu chi trong Minh gia, cũng có một hai người thông

minh, nhận thấy tình hình không ổn, lại nghe tới bốn chữ “ngọc đá cùng tan“

của đại ca, đều cảm thấy sợ hãi. Thân là thương nhân làm sao có tư cách “ngọc

đá cùng tan“ với triều đình? Trứng chọi đá thì có cố thế nào cũng không thể gây

tổn thất gì cho tảng đá.

Huống chi mình đâu phải con ruột của Minh lão thái quân, vì sao mình phải hi

sinh mạng sống bản thân? Vì vậy, Minh nhị gia và Minh tam gia đều vây lại,

gương mặt ra vẻ đau đớn khôn nguôi nhưng lại thì thầm vào tai Minh Thanh

Đạt, khuyên bảo Minh lão gia phải để ý tới tính mệnh của mấy vạn người trong

tộc, tạm thời nhường nhịn, chuyện báo thù cho Minh lão thái quân phải từ từ

suy tính.

Minh Thanh Đạt tự tay giết chết lão thái quân, trong lòng vốn thấp thỏm, vẻ mặt

tái mét cũng không phải cố tình giả bộ. Do vậy trong tình hình hiện tại, hắn

buộc phải tỏ thái thái độ thù hận không đội chung trời không đứng chung đất

với Giám Sát viện. Lúc này có Minh nhị gia và Minh tam gia đứng ra khuyên

bảo, trong lòng hắn cũng thoáng an tâm hơn một chút, lại vờ vịt đau khổ mâu

thuẫn.

Không biết hai bên đối đầu bao lâu, đột nhiên nghe tiếng động ồn ào vang lên

bên ngoài, tiếp theo đó là tiếng vó ngựa liên hồi, không biết bao nhiêu người

ngựa xông vào.

Trong lòng Minh Thanh Đạt run rẩy, thầm nghĩ rõ ràng hắc kỵ của Giám Sát

viện đang Giang Bắc, không thể đánh vào trong Minh Viên vào lúc này được.

Thế thì người tới là ai?

o O o

Hơn ngàn quan binh cưỡi ngựa phi thẳng vào, hàng trường thương san sát, quân

uy oai hùng, lập tức đã tách rời tư binh của Minh Viên và các quan viên Giám

Sát viện. Trong lúc nhất thời tro bụi mịt mù, khí thế hùng hổ.

Người đến chính là binh lính trong khu vực do Tổng đốc Giang Nam điều động.

Bọn họ nhận lệnh khẩn cấp, lập tức xuất phát chạy tới, cuối cùng cũng kịp ngăn

giữa hai nhóm người đang giương cung bạt kiếm trước khi thảm họa phát sinh.

Người dẫn đầu là một Tham tướng, hắn đã biết về sự việc đang diễn ra tại đây,

sắc mặt nghiêm nghị nói mấy câu gì đó với Minh Thanh Đạt, định vào lễ bái bái

Minh lão thái nhưng lại được biết rằng Minh Viên vẫn chưa thu xếp xong, hơn

nữa nơi Minh lão thái quân đã qua đời quá... tế nhị, hắn đành phải bỏ qua.

Theo đội ngũ quân lính trong châu phủ đến Minh Viên, còn có một thành viên

trong Khải Niên tiểu tổ thuộc Giám Sát viện. Hắn tới gần Đặng Tử Việt, truyền

đạt lại đôi câu của Đề Tư Tưi đại nhân.

Đặng Tử Việt không khỏi kinh ngạc, nghĩ thầm cho dù có rút lui cũng không có

vấn đề gì. Với hơn một nghìn binh lính châu phủ ở đây, cho dù Minh gia muốn

động thủ cũng không được. Vấn đề là, nếu làm khác nào tuyên bố bọn họ chấp

nhận lời nói Giám Sát viện bức tử Minh lão thái quân? Hắn không hiểu Phạm

Nhàn đang nghĩ gì trong lòng, rõ ràng phương pháp ứng phó tốt nhất lúc này là

điều Hắc Kỵ đến, thừa cơ mượn cớ diệt sạch cả Minh gia mới đúng.

Có điều khi quân lính châu phủ đến đây, vừa là để bảo vệ tính mạng của những

quan viên Giám Sát viện, vlà để ngăn cản khả năng Hắc Kỵ tàn sát Minh Viên.

Về phần nguyên nhân cái chết của Minh lão thái quân mà Đặng Tử Việt vẫn

luôn nghi ngờ... chỉ Tô Châu phủ mới có quyền điều tra khám nghiệm, Giám

Sát viện không có tư cách đó. Mà tất cả các quan viên quản lý ở Giang Nam đều

là người của Minh gia, chắc chắn không thể tìm ra vấn đề gì. Vì vậy, hắn càng

không hiểu, rốt cuộc Đề ti đại nhân sắp xếp như thế nào? Chu quản gia kia còn

chưa bắt được mà? Cứ để mặc mọi chuyện tiếp tục phát triển như vậy à?

Thời tiết giữa xuân, trong thành Tô Châu lại lại mang một màu trắng tinh khôi.

Đó không phải là màu của tuyết, nhưng lại lạnh lẽo hơn tuyết.

Hầu hết mọi dân chúng trong Tô Châu đều đeo hiếu, những tấm vải trắng như

tuyết kia giống như những tấm chiếu chỉ lạnh lẽo, thuật lại ân đức và công lao

của lão thái quân Minh gia đối với nhân dân Giang Nam.

Tin tức về cái chết của lão thái quân Minh gia đã lan truyền khắp Giang Nam

chỉ trong một đêm, còn tình hình cụ thể về cái chết của bà lão này thi được mọi

người đồn đại đủ đường, ngày càng trở nên ly kỳ.

Nhưng cho dù trong tin đồn phiên bản nào, mũi giáo đều chỉ về Giám Sát viện,

cơn thịnh nộ của dân chúng bắt đầu tích tụ. Có điều trong thời gian ngắn, bọn

họ cũng không tìm được cách nào phát tiết. Nha môn Giám Sát viện xưa nay

luôn bí ẩn nên tạm thời chưa xuất hiện cảnh tượng oanh liệt hàng vạn người dân

chặn cửa đòi công lý. Còn Hoa Viên mà Khâm sai đại nhân đang ở cũng có

trọng binh canh gác, bách tính tạm thời không có dũng khí đến ra oai.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hai bên vẫn tiếp tục đối đầu, tình hình càng lúc càng căng thẳng.Trong số nam nhi thuộc sáu chi trong Minh gia, cũng có một hai người thôngminh, nhận thấy tình hình không ổn, lại nghe tới bốn chữ “ngọc đá cùng tan“của đại ca, đều cảm thấy sợ hãi. Thân là thương nhân làm sao có tư cách “ngọcđá cùng tan“ với triều đình? Trứng chọi đá thì có cố thế nào cũng không thể gâytổn thất gì cho tảng đá.Huống chi mình đâu phải con ruột của Minh lão thái quân, vì sao mình phải hisinh mạng sống bản thân? Vì vậy, Minh nhị gia và Minh tam gia đều vây lại,gương mặt ra vẻ đau đớn khôn nguôi nhưng lại thì thầm vào tai Minh ThanhĐạt, khuyên bảo Minh lão gia phải để ý tới tính mệnh của mấy vạn người trongtộc, tạm thời nhường nhịn, chuyện báo thù cho Minh lão thái quân phải từ từsuy tính.Minh Thanh Đạt tự tay giết chết lão thái quân, trong lòng vốn thấp thỏm, vẻ mặttái mét cũng không phải cố tình giả bộ. Do vậy trong tình hình hiện tại, hắnbuộc phải tỏ thái thái độ thù hận không đội chung trời không đứng chung đấtvới Giám Sát viện. Lúc này có Minh nhị gia và Minh tam gia đứng ra khuyênbảo, trong lòng hắn cũng thoáng an tâm hơn một chút, lại vờ vịt đau khổ mâuthuẫn.Không biết hai bên đối đầu bao lâu, đột nhiên nghe tiếng động ồn ào vang lênbên ngoài, tiếp theo đó là tiếng vó ngựa liên hồi, không biết bao nhiêu ngườingựa xông vào.Trong lòng Minh Thanh Đạt run rẩy, thầm nghĩ rõ ràng hắc kỵ của Giám Sátviện đang Giang Bắc, không thể đánh vào trong Minh Viên vào lúc này được.Thế thì người tới là ai?o O oHơn ngàn quan binh cưỡi ngựa phi thẳng vào, hàng trường thương san sát, quânuy oai hùng, lập tức đã tách rời tư binh của Minh Viên và các quan viên GiámSát viện. Trong lúc nhất thời tro bụi mịt mù, khí thế hùng hổ.Người đến chính là binh lính trong khu vực do Tổng đốc Giang Nam điều động.Bọn họ nhận lệnh khẩn cấp, lập tức xuất phát chạy tới, cuối cùng cũng kịp ngăngiữa hai nhóm người đang giương cung bạt kiếm trước khi thảm họa phát sinh.Người dẫn đầu là một Tham tướng, hắn đã biết về sự việc đang diễn ra tại đây,sắc mặt nghiêm nghị nói mấy câu gì đó với Minh Thanh Đạt, định vào lễ bái báiMinh lão thái nhưng lại được biết rằng Minh Viên vẫn chưa thu xếp xong, hơnnữa nơi Minh lão thái quân đã qua đời quá... tế nhị, hắn đành phải bỏ qua.Theo đội ngũ quân lính trong châu phủ đến Minh Viên, còn có một thành viêntrong Khải Niên tiểu tổ thuộc Giám Sát viện. Hắn tới gần Đặng Tử Việt, truyềnđạt lại đôi câu của Đề Tư Tưi đại nhân.Đặng Tử Việt không khỏi kinh ngạc, nghĩ thầm cho dù có rút lui cũng không cóvấn đề gì. Với hơn một nghìn binh lính châu phủ ở đây, cho dù Minh gia muốnđộng thủ cũng không được. Vấn đề là, nếu làm khác nào tuyên bố bọn họ chấpnhận lời nói Giám Sát viện bức tử Minh lão thái quân? Hắn không hiểu PhạmNhàn đang nghĩ gì trong lòng, rõ ràng phương pháp ứng phó tốt nhất lúc này làđiều Hắc Kỵ đến, thừa cơ mượn cớ diệt sạch cả Minh gia mới đúng.Có điều khi quân lính châu phủ đến đây, vừa là để bảo vệ tính mạng của nhữngquan viên Giám Sát viện, vlà để ngăn cản khả năng Hắc Kỵ tàn sát Minh Viên.Về phần nguyên nhân cái chết của Minh lão thái quân mà Đặng Tử Việt vẫnluôn nghi ngờ... chỉ Tô Châu phủ mới có quyền điều tra khám nghiệm, GiámSát viện không có tư cách đó. Mà tất cả các quan viên quản lý ở Giang Nam đềulà người của Minh gia, chắc chắn không thể tìm ra vấn đề gì. Vì vậy, hắn càngkhông hiểu, rốt cuộc Đề ti đại nhân sắp xếp như thế nào? Chu quản gia kia cònchưa bắt được mà? Cứ để mặc mọi chuyện tiếp tục phát triển như vậy à?Thời tiết giữa xuân, trong thành Tô Châu lại lại mang một màu trắng tinh khôi.Đó không phải là màu của tuyết, nhưng lại lạnh lẽo hơn tuyết.Hầu hết mọi dân chúng trong Tô Châu đều đeo hiếu, những tấm vải trắng nhưtuyết kia giống như những tấm chiếu chỉ lạnh lẽo, thuật lại ân đức và công laocủa lão thái quân Minh gia đối với nhân dân Giang Nam.Tin tức về cái chết của lão thái quân Minh gia đã lan truyền khắp Giang Namchỉ trong một đêm, còn tình hình cụ thể về cái chết của bà lão này thi được mọingười đồn đại đủ đường, ngày càng trở nên ly kỳ.Nhưng cho dù trong tin đồn phiên bản nào, mũi giáo đều chỉ về Giám Sát viện,cơn thịnh nộ của dân chúng bắt đầu tích tụ. Có điều trong thời gian ngắn, bọnhọ cũng không tìm được cách nào phát tiết. Nha môn Giám Sát viện xưa nayluôn bí ẩn nên tạm thời chưa xuất hiện cảnh tượng oanh liệt hàng vạn người dânchặn cửa đòi công lý. Còn Hoa Viên mà Khâm sai đại nhân đang ở cũng cótrọng binh canh gác, bách tính tạm thời không có dũng khí đến ra oai.

Chương 687: Sương trắng khắp thành xuống bùn đen 6