Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 689: Ta ngồi trên lầu ngắm lòng dân 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nghe câu này, Phạm Nhàn không nhịn được bật cười. Minh lão gia này khôngchỉ tâm địa thâm độc mà da mặt cũng dày đến mức sánh ngang với mình. Y thởdài nói: “Nếu để người ngoài nghe được câu này, không biết sẽ hoảng sợ đếnmức nào, đường đường gia chủ Minh gia, lại khuyên Giám Sát viện điều traMinh Viên.“Minh Thanh Đạt mỉm cười nói: “Nếu không như vậy, làm sao đại nhân tintưởng tấm lòng của Thanh Đạt.““Yên tâm đi.” Phạm Nhàn bình tĩnh nói. “Thân phận địa vị của ta khác vớingươi, ngươi không thể giao tiên sinh họ Chu kia cho ta, nhưng những gì ta đãđáp ứng nhà ngươi, ta sẽ làm được. Minh lão lục, ta sẽ xử lý, ngươi không cầnquá để tâm.““Có điều...” Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Minh Thanh Đạt, thúc ép:“Vẫn câu nói lúc trước, lần này ngươi ám toán bản quan một trận, bây giờ tất cảmọi người ở Giang Nam chỉ hận không thể ăn thịt bản quan. Vấn đề này ngươiphải nghĩ cách giải quyết, bằng không thì, ngươi cũng biết hậu quả rồi đấy.“Minh Thanh Đạt thành khẩn cúi người tuân lệnh, lại hỏi ý kiến: “Về phía lão tứkia thì sao?“Phạm Nhàn im lặng, không trả lời câu hỏi của hắn.Minh Thanh Đạt thầm thở dài trong lòng, biết dẫu sao trong tay Khâm sai đạinhân cũng giữ một số nhược điểm, mới có thể yên tâm để mình ngồi trên chứcvị gia chủ Minh gia. Chuyện cướp tù Minh tứ gia, Giám Sát viện nắm đượcnhân chứng, bất cứ lúc nào có thể lôi ra tiêu diệt mình.Phạm Nhàn như cười như không nhìn hắn một cái, nghĩ thầm quân cờ như Minhtứ gia sao lại lấy ra vào lúc này được? Nếu không truy cứu vụ cướp ngục, Minhtứ gia cũng không có tác dụng gì; nếu truy cứu, Minh tứ gia cũng chỉ có đườngchết thôi, há chẳng đáng tiếc lắm thay?“Bây giờ tâm trạng của ngươi vẫn đang kích động, không nên vội vàng giảiquyết tâm phúc của lão thái quân.” Phạm Nhàn căn dặn, đột nhiên cười nói:“Loại chuyện này ngươi giỏi hơn ta, ta nói vậy có vẻ dư thừa rồi.“Minh Thanh Đạt gấp rút cung kính đáp: “Tất cả là nhờ chỉ dẫn của Khâm sai đạinhân.““Đừng khiêm tốn.” Khóe môi Phạm Nhàn khẽ cong lên, ngăn hắn lại: “Thủđoạn lợi hại như lúc cuối thì làm sao bản quan nghĩ ra được. ngoài ra...“ PhạmNhàn nhẹ nhàng nói: “Khi mọi việc đã lắng xuống, chuyện Hạ Tê Phi nhận tổquy tông, ngươi bắt tay vào sắp xếp một chút.“Minh Thanh Đạt đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt vừa bình tĩnh vừa mang tâmtrạng phức tạp nhìn Phạm Nhàn, một lúc lâu sau mới nói nhỏ: “Đại nhân vẫncòn nghi ngờ tại hạ.““Đừng nói những lời khoa trương đó.” Phạm Nhàn đáp: “Ngươi hiểu, ta cũnghiểu, ngươi không tin ta, đương nhiên ta cũng không tin ngươi. Hạ Tê Phi mớilà người ta thật sự tin tưởng. Một ngày hắn còn chưa vào Minh Viên tham gianghị sự, hiệp nghị giữa ngươi và ta vẫn chưa coi là đã được thực hiện.“Nếp nhăn của Minh Thanh Đạt dường như càng sâu hơn, hít sâu một hơi nói:“Từ nhỏ Thanh Thành đã có hiềm khích với ta, chỉ e hắn hận ta tới thấu xương.Thôi được, tuân theo mệnh lệnh của Khâm sai đại nhân, ta sẽ nhường nhịn.Nhưng, lão thái quân vừa mới qua đời... đang lúc tâm trạng mọi người rất kíchđộng, ai cũng đều biết Thanh Thành là tâm phúc của đại nhân, để hắn nhận tổquy tông, ta sợ không thể kiềm chế được phản ứng của hàng vạn người trongtộc.“Phạm Nhàn lắc đầu nói thẳng: “Giờ là lúc sao rồi? Toàn bộ Giang Nam đềuđang oán hận ta, ngươi nghĩ ta còn quan tâm đến lời phản đối của mấy vạnngười trong tộc ngươi à? Tình hình hiện tại là do ngươi tạo thành, đương nhiêntrong tộc phản đối ngươi cũng phải giải quyết. Ta chỉ quan tâm đến kết quả, cònquá trình, đó là việc ngươi phải suy nghĩ.“Sắc mặt Minh Thanh Đạt có vẻ ưu tư, nói: “Việc này... thật ra hơi khó khăn.““Không có gì là khó cả.” Phạm Nhàn cười nhạo nhìn hắn. “Những mưu kế củangươi khiến bản quan cũng phải tán thưởng. Lão thái quân đã được chôn cất,Giám Sát viện cũng không có quyền điều tra cái gì, nhưng ta vẫn phái ngườitheo dõi ngôi mộ đó. Ngươi gặp khó khăn, dù sao cũng tốt hơn là bản quan gặpkhó khăn. Nếu như bản quan thật sự gặp khó khăn đến mức không thể chịuđựng nữa, thì cả đời này ngươi sẽ đầy rẫy khó khăn.“Phía Giám Sát viện đã nắm đủ nhược điểm liên quan đến Minh Thanh Đạt, nếuMinh Thanh Đạt còn có ý gì đồ khác, trước khi những ngày tháng tốt lành củaPhạm Nhàn qua đi, chắc chắn Minh Thanh Đạt sẽ là người đầu tiên bị ngàn đaobăm vằm. Chuyện tới nước này, đương nhiên Minh Thanh Đạt cũng hiểu, tuymưu tính lão luyện của mình giúp bản thân lên làm chủ nhân thật sự của Minhgia, nhưng cũng là đặt mông ngồi lên trên núi lửa. Đặc biệt là chiêu cuối cùnglừa dối Khâm sai đại nhân, tuy khiến cho Giám Sát viện không thể đe dọa Minhgia, nhưng cũng thật sự chọc giận Phạm Nhàn.Phạm Nhàn lột bỏ lớp mặt nạ, bắt đầu tiến hành uy hiếp trắng trợn.

Nghe câu này, Phạm Nhàn không nhịn được bật cười. Minh lão gia này không

chỉ tâm địa thâm độc mà da mặt cũng dày đến mức sánh ngang với mình. Y thở

dài nói: “Nếu để người ngoài nghe được câu này, không biết sẽ hoảng sợ đến

mức nào, đường đường gia chủ Minh gia, lại khuyên Giám Sát viện điều tra

Minh Viên.“

Minh Thanh Đạt mỉm cười nói: “Nếu không như vậy, làm sao đại nhân tin

tưởng tấm lòng của Thanh Đạt.“

“Yên tâm đi.” Phạm Nhàn bình tĩnh nói. “Thân phận địa vị của ta khác với

ngươi, ngươi không thể giao tiên sinh họ Chu kia cho ta, nhưng những gì ta đã

đáp ứng nhà ngươi, ta sẽ làm được. Minh lão lục, ta sẽ xử lý, ngươi không cần

quá để tâm.“

“Có điều...” Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Minh Thanh Đạt, thúc ép:

“Vẫn câu nói lúc trước, lần này ngươi ám toán bản quan một trận, bây giờ tất cả

mọi người ở Giang Nam chỉ hận không thể ăn thịt bản quan. Vấn đề này ngươi

phải nghĩ cách giải quyết, bằng không thì, ngươi cũng biết hậu quả rồi đấy.“

Minh Thanh Đạt thành khẩn cúi người tuân lệnh, lại hỏi ý kiến: “Về phía lão tứ

kia thì sao?“

Phạm Nhàn im lặng, không trả lời câu hỏi của hắn.

Minh Thanh Đạt thầm thở dài trong lòng, biết dẫu sao trong tay Khâm sai đại

nhân cũng giữ một số nhược điểm, mới có thể yên tâm để mình ngồi trên chức

vị gia chủ Minh gia. Chuyện cướp tù Minh tứ gia, Giám Sát viện nắm được

nhân chứng, bất cứ lúc nào có thể lôi ra tiêu diệt mình.

Phạm Nhàn như cười như không nhìn hắn một cái, nghĩ thầm quân cờ như Minh

tứ gia sao lại lấy ra vào lúc này được? Nếu không truy cứu vụ cướp ngục, Minh

tứ gia cũng không có tác dụng gì; nếu truy cứu, Minh tứ gia cũng chỉ có đường

chết thôi, há chẳng đáng tiếc lắm thay?

“Bây giờ tâm trạng của ngươi vẫn đang kích động, không nên vội vàng giải

quyết tâm phúc của lão thái quân.” Phạm Nhàn căn dặn, đột nhiên cười nói:

“Loại chuyện này ngươi giỏi hơn ta, ta nói vậy có vẻ dư thừa rồi.“

Minh Thanh Đạt gấp rút cung kính đáp: “Tất cả là nhờ chỉ dẫn của Khâm sai đại

nhân.“

“Đừng khiêm tốn.” Khóe môi Phạm Nhàn khẽ cong lên, ngăn hắn lại: “Thủ

đoạn lợi hại như lúc cuối thì làm sao bản quan nghĩ ra được. ngoài ra...“ Phạm

Nhàn nhẹ nhàng nói: “Khi mọi việc đã lắng xuống, chuyện Hạ Tê Phi nhận tổ

quy tông, ngươi bắt tay vào sắp xếp một chút.“

Minh Thanh Đạt đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt vừa bình tĩnh vừa mang tâm

trạng phức tạp nhìn Phạm Nhàn, một lúc lâu sau mới nói nhỏ: “Đại nhân vẫn

còn nghi ngờ tại hạ.“

“Đừng nói những lời khoa trương đó.” Phạm Nhàn đáp: “Ngươi hiểu, ta cũng

hiểu, ngươi không tin ta, đương nhiên ta cũng không tin ngươi. Hạ Tê Phi mới

là người ta thật sự tin tưởng. Một ngày hắn còn chưa vào Minh Viên tham gia

nghị sự, hiệp nghị giữa ngươi và ta vẫn chưa coi là đã được thực hiện.“

Nếp nhăn của Minh Thanh Đạt dường như càng sâu hơn, hít sâu một hơi nói:

“Từ nhỏ Thanh Thành đã có hiềm khích với ta, chỉ e hắn hận ta tới thấu xương.

Thôi được, tuân theo mệnh lệnh của Khâm sai đại nhân, ta sẽ nhường nhịn.

Nhưng, lão thái quân vừa mới qua đời... đang lúc tâm trạng mọi người rất kích

động, ai cũng đều biết Thanh Thành là tâm phúc của đại nhân, để hắn nhận tổ

quy tông, ta sợ không thể kiềm chế được phản ứng của hàng vạn người trong

tộc.“

Phạm Nhàn lắc đầu nói thẳng: “Giờ là lúc sao rồi? Toàn bộ Giang Nam đều

đang oán hận ta, ngươi nghĩ ta còn quan tâm đến lời phản đối của mấy vạn

người trong tộc ngươi à? Tình hình hiện tại là do ngươi tạo thành, đương nhiên

trong tộc phản đối ngươi cũng phải giải quyết. Ta chỉ quan tâm đến kết quả, còn

quá trình, đó là việc ngươi phải suy nghĩ.“

Sắc mặt Minh Thanh Đạt có vẻ ưu tư, nói: “Việc này... thật ra hơi khó khăn.“

“Không có gì là khó cả.” Phạm Nhàn cười nhạo nhìn hắn. “Những mưu kế của

ngươi khiến bản quan cũng phải tán thưởng. Lão thái quân đã được chôn cất,

Giám Sát viện cũng không có quyền điều tra cái gì, nhưng ta vẫn phái người

theo dõi ngôi mộ đó. Ngươi gặp khó khăn, dù sao cũng tốt hơn là bản quan gặp

khó khăn. Nếu như bản quan thật sự gặp khó khăn đến mức không thể chịu

đựng nữa, thì cả đời này ngươi sẽ đầy rẫy khó khăn.“

Phía Giám Sát viện đã nắm đủ nhược điểm liên quan đến Minh Thanh Đạt, nếu

Minh Thanh Đạt còn có ý gì đồ khác, trước khi những ngày tháng tốt lành của

Phạm Nhàn qua đi, chắc chắn Minh Thanh Đạt sẽ là người đầu tiên bị ngàn đao

băm vằm. Chuyện tới nước này, đương nhiên Minh Thanh Đạt cũng hiểu, tuy

mưu tính lão luyện của mình giúp bản thân lên làm chủ nhân thật sự của Minh

gia, nhưng cũng là đặt mông ngồi lên trên núi lửa. Đặc biệt là chiêu cuối cùng

lừa dối Khâm sai đại nhân, tuy khiến cho Giám Sát viện không thể đe dọa Minh

gia, nhưng cũng thật sự chọc giận Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn lột bỏ lớp mặt nạ, bắt đầu tiến hành uy hiếp trắng trợn.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nghe câu này, Phạm Nhàn không nhịn được bật cười. Minh lão gia này khôngchỉ tâm địa thâm độc mà da mặt cũng dày đến mức sánh ngang với mình. Y thởdài nói: “Nếu để người ngoài nghe được câu này, không biết sẽ hoảng sợ đếnmức nào, đường đường gia chủ Minh gia, lại khuyên Giám Sát viện điều traMinh Viên.“Minh Thanh Đạt mỉm cười nói: “Nếu không như vậy, làm sao đại nhân tintưởng tấm lòng của Thanh Đạt.““Yên tâm đi.” Phạm Nhàn bình tĩnh nói. “Thân phận địa vị của ta khác vớingươi, ngươi không thể giao tiên sinh họ Chu kia cho ta, nhưng những gì ta đãđáp ứng nhà ngươi, ta sẽ làm được. Minh lão lục, ta sẽ xử lý, ngươi không cầnquá để tâm.““Có điều...” Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Minh Thanh Đạt, thúc ép:“Vẫn câu nói lúc trước, lần này ngươi ám toán bản quan một trận, bây giờ tất cảmọi người ở Giang Nam chỉ hận không thể ăn thịt bản quan. Vấn đề này ngươiphải nghĩ cách giải quyết, bằng không thì, ngươi cũng biết hậu quả rồi đấy.“Minh Thanh Đạt thành khẩn cúi người tuân lệnh, lại hỏi ý kiến: “Về phía lão tứkia thì sao?“Phạm Nhàn im lặng, không trả lời câu hỏi của hắn.Minh Thanh Đạt thầm thở dài trong lòng, biết dẫu sao trong tay Khâm sai đạinhân cũng giữ một số nhược điểm, mới có thể yên tâm để mình ngồi trên chứcvị gia chủ Minh gia. Chuyện cướp tù Minh tứ gia, Giám Sát viện nắm đượcnhân chứng, bất cứ lúc nào có thể lôi ra tiêu diệt mình.Phạm Nhàn như cười như không nhìn hắn một cái, nghĩ thầm quân cờ như Minhtứ gia sao lại lấy ra vào lúc này được? Nếu không truy cứu vụ cướp ngục, Minhtứ gia cũng không có tác dụng gì; nếu truy cứu, Minh tứ gia cũng chỉ có đườngchết thôi, há chẳng đáng tiếc lắm thay?“Bây giờ tâm trạng của ngươi vẫn đang kích động, không nên vội vàng giảiquyết tâm phúc của lão thái quân.” Phạm Nhàn căn dặn, đột nhiên cười nói:“Loại chuyện này ngươi giỏi hơn ta, ta nói vậy có vẻ dư thừa rồi.“Minh Thanh Đạt gấp rút cung kính đáp: “Tất cả là nhờ chỉ dẫn của Khâm sai đạinhân.““Đừng khiêm tốn.” Khóe môi Phạm Nhàn khẽ cong lên, ngăn hắn lại: “Thủđoạn lợi hại như lúc cuối thì làm sao bản quan nghĩ ra được. ngoài ra...“ PhạmNhàn nhẹ nhàng nói: “Khi mọi việc đã lắng xuống, chuyện Hạ Tê Phi nhận tổquy tông, ngươi bắt tay vào sắp xếp một chút.“Minh Thanh Đạt đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt vừa bình tĩnh vừa mang tâmtrạng phức tạp nhìn Phạm Nhàn, một lúc lâu sau mới nói nhỏ: “Đại nhân vẫncòn nghi ngờ tại hạ.““Đừng nói những lời khoa trương đó.” Phạm Nhàn đáp: “Ngươi hiểu, ta cũnghiểu, ngươi không tin ta, đương nhiên ta cũng không tin ngươi. Hạ Tê Phi mớilà người ta thật sự tin tưởng. Một ngày hắn còn chưa vào Minh Viên tham gianghị sự, hiệp nghị giữa ngươi và ta vẫn chưa coi là đã được thực hiện.“Nếp nhăn của Minh Thanh Đạt dường như càng sâu hơn, hít sâu một hơi nói:“Từ nhỏ Thanh Thành đã có hiềm khích với ta, chỉ e hắn hận ta tới thấu xương.Thôi được, tuân theo mệnh lệnh của Khâm sai đại nhân, ta sẽ nhường nhịn.Nhưng, lão thái quân vừa mới qua đời... đang lúc tâm trạng mọi người rất kíchđộng, ai cũng đều biết Thanh Thành là tâm phúc của đại nhân, để hắn nhận tổquy tông, ta sợ không thể kiềm chế được phản ứng của hàng vạn người trongtộc.“Phạm Nhàn lắc đầu nói thẳng: “Giờ là lúc sao rồi? Toàn bộ Giang Nam đềuđang oán hận ta, ngươi nghĩ ta còn quan tâm đến lời phản đối của mấy vạnngười trong tộc ngươi à? Tình hình hiện tại là do ngươi tạo thành, đương nhiêntrong tộc phản đối ngươi cũng phải giải quyết. Ta chỉ quan tâm đến kết quả, cònquá trình, đó là việc ngươi phải suy nghĩ.“Sắc mặt Minh Thanh Đạt có vẻ ưu tư, nói: “Việc này... thật ra hơi khó khăn.““Không có gì là khó cả.” Phạm Nhàn cười nhạo nhìn hắn. “Những mưu kế củangươi khiến bản quan cũng phải tán thưởng. Lão thái quân đã được chôn cất,Giám Sát viện cũng không có quyền điều tra cái gì, nhưng ta vẫn phái ngườitheo dõi ngôi mộ đó. Ngươi gặp khó khăn, dù sao cũng tốt hơn là bản quan gặpkhó khăn. Nếu như bản quan thật sự gặp khó khăn đến mức không thể chịuđựng nữa, thì cả đời này ngươi sẽ đầy rẫy khó khăn.“Phía Giám Sát viện đã nắm đủ nhược điểm liên quan đến Minh Thanh Đạt, nếuMinh Thanh Đạt còn có ý gì đồ khác, trước khi những ngày tháng tốt lành củaPhạm Nhàn qua đi, chắc chắn Minh Thanh Đạt sẽ là người đầu tiên bị ngàn đaobăm vằm. Chuyện tới nước này, đương nhiên Minh Thanh Đạt cũng hiểu, tuymưu tính lão luyện của mình giúp bản thân lên làm chủ nhân thật sự của Minhgia, nhưng cũng là đặt mông ngồi lên trên núi lửa. Đặc biệt là chiêu cuối cùnglừa dối Khâm sai đại nhân, tuy khiến cho Giám Sát viện không thể đe dọa Minhgia, nhưng cũng thật sự chọc giận Phạm Nhàn.Phạm Nhàn lột bỏ lớp mặt nạ, bắt đầu tiến hành uy hiếp trắng trợn.

Chương 689: Ta ngồi trên lầu ngắm lòng dân 2