Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 691: Ta ngồi trên lầu ngắm lòng dân 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Làm việc cho triều đình, thu nạp Minh Gia vào Quốc Khố, nhưng lại phải trảgiá bằng lợi ích căn bản của mình... Phạm Nhàn sẽ không làm việc ngu ngốcnhư vậy.o O o"Đây chính là lý do tại sao từ đầu ta muốn tìm Hạ Tê Phi, sau lại tìm Minh lãotứ, cuối cùng tìm đến Minh Thanh Đạt." Phạm Nhàn ôn tồn giải thích: "Ttìnhthế ở Giang Nam trông có vẻ hỗn loạn nhưng thực ra lại rõ ràng tới tàn nhẫn,Tiết Thanh là tâm phúc của bệ hạ, ở bên cạnh quan sát. Bản quan chỉ có thểkhuấy cho nước đục thêm một chút.”"Thu lấy Minh gia, thì phải làm theo cách hào mình..." Phạm Nhàn hạ thấp tầmmắt. "Nếu làm việc quá mạnh bạo, bệ hạ có thể vứt bỏ ta bất cứ lúc nào, ngươicần hiểu rõ đạo lý này."Trong lòng Đặng Tử Việt lạnh như băng, càng ngày càng không hiểu vì sao Đềti đại nhân lại không ngần ngại mở miệng nhắc đến bệ hạ trước mặt mình,không hiểu vì sao Đề Ti đại nhân lại muốn giải thích cho mình nghe những việcvi phạm cấm kỵ này, chẳng lẽ đang thăm dò mình?“Minh lão thái quân vẫn là nhân vật quan trọng trong Quân Sơn hội.” PhạmNhàn tiếp tục nói: “Nếu bà ta còn tại vị, Minh gia sẽ không để ta chinh phụcmột cách bình yên. Cho nên, tuy cái chết của bà ta mang đến cho ta một chútphiền toái, nhưng nhìn tổng thể... ta vẫn sẵn lòng chấp nhận kết quả này.“Phạm Nhàn nhìn vào hai mắt của Đặng Tử Việt, hạ giọng nói: “Ngươi đã luôntheo sát bên cạnh ta, chắc chắn cũng biết... ta cũng chẳng dễ dàng gì.“Đặng Tử Việt thầm thở dài, cúi đầu thi lễ, không nói năng gì.Phạm Nhàn đi tới bên lan can tầng cao nhất của Tân Phong quán, khẽ híp mắtnhìn đoàn người để tang trên đường phố dưới lầu, nhìn về phía linh đường đanggấp rút thi công ở đằng xa, biết toàn bộ Tô Châu đang tấp nập chuẩn bị tang lễcho bà lão kia, không biết bao nhiêu như vậy quyền quý đã tập trung tại đây,đang đợi tới linh đường lễ bái.Đặng Tử Việt đứng sau lưng y, nhìn xuống cảnh dưới lầu, thở dài nói: “Có quánhiều cách để đối phó với Minh gia, nhưng tình hình hiện tại... dường nhưkhông phải tốt nhất.“Phạm Nhàn bình thản đáp: “Cho nên mới nói, lúc cuối Minh Thanh Đạt ám toánta một đòn... ngày sau ta sẽ đòi lại.“ Ngày này giờ này ở Giang Nam, lão tháiquân Minh gia tử vong một cách kỳ lạ, Minh Thanh Đạt âm thầm đầu quân choPhạm Nhàn, mặt sáng thì có thể Minh gia và Tín Dương vẫn vẻ bình yên, nhưngthật ra trong tối lại hoàn toàn khác so với những năm trước. Còn Phạm Nhàntrấn thủ ở Giang Nam, hai tay đã thoải mái, có thể gióng trống khua chiêngbuôn lậu Nội Khố ra ngoài mà không phải sợ Minh gia cản trở, mọi việc sẽ trởnên thuận lợi hơn rất nhiều.Cuối cùng, cái giá mà Phạm Nhàn phải trả chỉ là danh tiếng - một thứ hư vô mờảo. Còn trong mắt y, bức tử Minh lão thái quân sẽ khiến lòng dân rối loạn, chắcchắn bệ hạ sẽ tìm lý do để trách mắng mình một phen. Nhưng cái cách tự bêuxấu này lại là điều mà y muốn và thích ý chấp nhận.Thực ra có rất nhiều tin tức, tin tức ảnh hưởng đến quyết định của Phạm Nhànthì y hắn không nói với Đặng Tử Việt. Chẳng hạn như vì sao y không thể điềuđộng Hắc Kỵ, hoặc vì sao y phải cảnh giác với việc Hoàng đế có thể vứt bỏchính mình.Phạm Nhàn tự nhận thức rất rõ: trong thiên hạ hiện giờ, xuất hiện một quyềnthần trẻ tuổi với quyền to lực lớn như y, đã là một ngoại lệ. Mặc dù hiện giờHoàng đế vẫn rất tin tưởng y, nhưng ai biết được khi nào thì đế vương đột nhiênthay đổi tâm tư? Quan sát những hành động của Hoàng đế trong những nămqua, có thể thấy hắn là một người rất hay nghi ngờ, vì vậy luôn nghiêm khắcquan sát mình, đề phòng nghiêm ngặt tránh mình phát sinh bất cứ quan hệ gì vớiquân đội.Gọi Hắc Kỵ vào châu? Phạm Nhàn nở nụ cười tự mỉa mai, có nghĩ bằng môngcũng biết một khi thi triển thủ đoạn như vậy, sẽ khiến bao nhiêu người hoảngsợ.Còn những biến cố gần đây của bộ Hộ trong kinh đô, càng khiến Phạm Nhànthấy rõ hơn, trước khi hạ quyết tâm thanh trừ thế lực của Trưởng công chúa,Hoàng đế đã bắt đầu cảnh giác đối với sự tồn tại của gia tộc Lão Phạm. Ở kinhđô, Hoàng đế không thể dùng chuyện thiếu hụt của bộ Hộ để ép phụ thân từquan; ai biết nếu chuyện ở Minh gia huyên náo hơn nữa, liệu có cắt bỏ quyềnlực của mình hay không?Quyền lực, hai chữ này nghe có vẻ đơn giản, nhưng lại không khác gì ma túy.Một khi nếm thử thì khó lòng thoát khỏi. Tuy Phạm Nhàn rất tỉnh táo, nhưngcũng không nỡ để quyền lực trong tay mình giảm bớt. Một mặt là vì quen vớilợi ích của quyền lực, mặt khác là để bảo vệ mình, bảo vệ người khác, y cầnquyền lực trong tay mình.Lùi một bước để tiến hai bước, tạm thời để danh tiếng tổn thất trước đã.o O o
Làm việc cho triều đình, thu nạp Minh Gia vào Quốc Khố, nhưng lại phải trả
giá bằng lợi ích căn bản của mình... Phạm Nhàn sẽ không làm việc ngu ngốc
như vậy.
o O o
"Đây chính là lý do tại sao từ đầu ta muốn tìm Hạ Tê Phi, sau lại tìm Minh lão
tứ, cuối cùng tìm đến Minh Thanh Đạt." Phạm Nhàn ôn tồn giải thích: "Ttình
thế ở Giang Nam trông có vẻ hỗn loạn nhưng thực ra lại rõ ràng tới tàn nhẫn,
Tiết Thanh là tâm phúc của bệ hạ, ở bên cạnh quan sát. Bản quan chỉ có thể
khuấy cho nước đục thêm một chút.”
"Thu lấy Minh gia, thì phải làm theo cách hào mình..." Phạm Nhàn hạ thấp tầm
mắt. "Nếu làm việc quá mạnh bạo, bệ hạ có thể vứt bỏ ta bất cứ lúc nào, ngươi
cần hiểu rõ đạo lý này."
Trong lòng Đặng Tử Việt lạnh như băng, càng ngày càng không hiểu vì sao Đề
ti đại nhân lại không ngần ngại mở miệng nhắc đến bệ hạ trước mặt mình,
không hiểu vì sao Đề Ti đại nhân lại muốn giải thích cho mình nghe những việc
vi phạm cấm kỵ này, chẳng lẽ đang thăm dò mình?
“Minh lão thái quân vẫn là nhân vật quan trọng trong Quân Sơn hội.” Phạm
Nhàn tiếp tục nói: “Nếu bà ta còn tại vị, Minh gia sẽ không để ta chinh phục
một cách bình yên. Cho nên, tuy cái chết của bà ta mang đến cho ta một chút
phiền toái, nhưng nhìn tổng thể... ta vẫn sẵn lòng chấp nhận kết quả này.“
Phạm Nhàn nhìn vào hai mắt của Đặng Tử Việt, hạ giọng nói: “Ngươi đã luôn
theo sát bên cạnh ta, chắc chắn cũng biết... ta cũng chẳng dễ dàng gì.“
Đặng Tử Việt thầm thở dài, cúi đầu thi lễ, không nói năng gì.
Phạm Nhàn đi tới bên lan can tầng cao nhất của Tân Phong quán, khẽ híp mắt
nhìn đoàn người để tang trên đường phố dưới lầu, nhìn về phía linh đường đang
gấp rút thi công ở đằng xa, biết toàn bộ Tô Châu đang tấp nập chuẩn bị tang lễ
cho bà lão kia, không biết bao nhiêu như vậy quyền quý đã tập trung tại đây,
đang đợi tới linh đường lễ bái.
Đặng Tử Việt đứng sau lưng y, nhìn xuống cảnh dưới lầu, thở dài nói: “Có quá
nhiều cách để đối phó với Minh gia, nhưng tình hình hiện tại... dường như
không phải tốt nhất.“
Phạm Nhàn bình thản đáp: “Cho nên mới nói, lúc cuối Minh Thanh Đạt ám toán
ta một đòn... ngày sau ta sẽ đòi lại.“ Ngày này giờ này ở Giang Nam, lão thái
quân Minh gia tử vong một cách kỳ lạ, Minh Thanh Đạt âm thầm đầu quân cho
Phạm Nhàn, mặt sáng thì có thể Minh gia và Tín Dương vẫn vẻ bình yên, nhưng
thật ra trong tối lại hoàn toàn khác so với những năm trước. Còn Phạm Nhàn
trấn thủ ở Giang Nam, hai tay đã thoải mái, có thể gióng trống khua chiêng
buôn lậu Nội Khố ra ngoài mà không phải sợ Minh gia cản trở, mọi việc sẽ trở
nên thuận lợi hơn rất nhiều.
Cuối cùng, cái giá mà Phạm Nhàn phải trả chỉ là danh tiếng - một thứ hư vô mờ
ảo. Còn trong mắt y, bức tử Minh lão thái quân sẽ khiến lòng dân rối loạn, chắc
chắn bệ hạ sẽ tìm lý do để trách mắng mình một phen. Nhưng cái cách tự bêu
xấu này lại là điều mà y muốn và thích ý chấp nhận.
Thực ra có rất nhiều tin tức, tin tức ảnh hưởng đến quyết định của Phạm Nhàn
thì y hắn không nói với Đặng Tử Việt. Chẳng hạn như vì sao y không thể điều
động Hắc Kỵ, hoặc vì sao y phải cảnh giác với việc Hoàng đế có thể vứt bỏ
chính mình.
Phạm Nhàn tự nhận thức rất rõ: trong thiên hạ hiện giờ, xuất hiện một quyền
thần trẻ tuổi với quyền to lực lớn như y, đã là một ngoại lệ. Mặc dù hiện giờ
Hoàng đế vẫn rất tin tưởng y, nhưng ai biết được khi nào thì đế vương đột nhiên
thay đổi tâm tư? Quan sát những hành động của Hoàng đế trong những năm
qua, có thể thấy hắn là một người rất hay nghi ngờ, vì vậy luôn nghiêm khắc
quan sát mình, đề phòng nghiêm ngặt tránh mình phát sinh bất cứ quan hệ gì với
quân đội.
Gọi Hắc Kỵ vào châu? Phạm Nhàn nở nụ cười tự mỉa mai, có nghĩ bằng mông
cũng biết một khi thi triển thủ đoạn như vậy, sẽ khiến bao nhiêu người hoảng
sợ.
Còn những biến cố gần đây của bộ Hộ trong kinh đô, càng khiến Phạm Nhàn
thấy rõ hơn, trước khi hạ quyết tâm thanh trừ thế lực của Trưởng công chúa,
Hoàng đế đã bắt đầu cảnh giác đối với sự tồn tại của gia tộc Lão Phạm. Ở kinh
đô, Hoàng đế không thể dùng chuyện thiếu hụt của bộ Hộ để ép phụ thân từ
quan; ai biết nếu chuyện ở Minh gia huyên náo hơn nữa, liệu có cắt bỏ quyền
lực của mình hay không?
Quyền lực, hai chữ này nghe có vẻ đơn giản, nhưng lại không khác gì ma túy.
Một khi nếm thử thì khó lòng thoát khỏi. Tuy Phạm Nhàn rất tỉnh táo, nhưng
cũng không nỡ để quyền lực trong tay mình giảm bớt. Một mặt là vì quen với
lợi ích của quyền lực, mặt khác là để bảo vệ mình, bảo vệ người khác, y cần
quyền lực trong tay mình.
Lùi một bước để tiến hai bước, tạm thời để danh tiếng tổn thất trước đã.
o O o
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Làm việc cho triều đình, thu nạp Minh Gia vào Quốc Khố, nhưng lại phải trảgiá bằng lợi ích căn bản của mình... Phạm Nhàn sẽ không làm việc ngu ngốcnhư vậy.o O o"Đây chính là lý do tại sao từ đầu ta muốn tìm Hạ Tê Phi, sau lại tìm Minh lãotứ, cuối cùng tìm đến Minh Thanh Đạt." Phạm Nhàn ôn tồn giải thích: "Ttìnhthế ở Giang Nam trông có vẻ hỗn loạn nhưng thực ra lại rõ ràng tới tàn nhẫn,Tiết Thanh là tâm phúc của bệ hạ, ở bên cạnh quan sát. Bản quan chỉ có thểkhuấy cho nước đục thêm một chút.”"Thu lấy Minh gia, thì phải làm theo cách hào mình..." Phạm Nhàn hạ thấp tầmmắt. "Nếu làm việc quá mạnh bạo, bệ hạ có thể vứt bỏ ta bất cứ lúc nào, ngươicần hiểu rõ đạo lý này."Trong lòng Đặng Tử Việt lạnh như băng, càng ngày càng không hiểu vì sao Đềti đại nhân lại không ngần ngại mở miệng nhắc đến bệ hạ trước mặt mình,không hiểu vì sao Đề Ti đại nhân lại muốn giải thích cho mình nghe những việcvi phạm cấm kỵ này, chẳng lẽ đang thăm dò mình?“Minh lão thái quân vẫn là nhân vật quan trọng trong Quân Sơn hội.” PhạmNhàn tiếp tục nói: “Nếu bà ta còn tại vị, Minh gia sẽ không để ta chinh phụcmột cách bình yên. Cho nên, tuy cái chết của bà ta mang đến cho ta một chútphiền toái, nhưng nhìn tổng thể... ta vẫn sẵn lòng chấp nhận kết quả này.“Phạm Nhàn nhìn vào hai mắt của Đặng Tử Việt, hạ giọng nói: “Ngươi đã luôntheo sát bên cạnh ta, chắc chắn cũng biết... ta cũng chẳng dễ dàng gì.“Đặng Tử Việt thầm thở dài, cúi đầu thi lễ, không nói năng gì.Phạm Nhàn đi tới bên lan can tầng cao nhất của Tân Phong quán, khẽ híp mắtnhìn đoàn người để tang trên đường phố dưới lầu, nhìn về phía linh đường đanggấp rút thi công ở đằng xa, biết toàn bộ Tô Châu đang tấp nập chuẩn bị tang lễcho bà lão kia, không biết bao nhiêu như vậy quyền quý đã tập trung tại đây,đang đợi tới linh đường lễ bái.Đặng Tử Việt đứng sau lưng y, nhìn xuống cảnh dưới lầu, thở dài nói: “Có quánhiều cách để đối phó với Minh gia, nhưng tình hình hiện tại... dường nhưkhông phải tốt nhất.“Phạm Nhàn bình thản đáp: “Cho nên mới nói, lúc cuối Minh Thanh Đạt ám toánta một đòn... ngày sau ta sẽ đòi lại.“ Ngày này giờ này ở Giang Nam, lão tháiquân Minh gia tử vong một cách kỳ lạ, Minh Thanh Đạt âm thầm đầu quân choPhạm Nhàn, mặt sáng thì có thể Minh gia và Tín Dương vẫn vẻ bình yên, nhưngthật ra trong tối lại hoàn toàn khác so với những năm trước. Còn Phạm Nhàntrấn thủ ở Giang Nam, hai tay đã thoải mái, có thể gióng trống khua chiêngbuôn lậu Nội Khố ra ngoài mà không phải sợ Minh gia cản trở, mọi việc sẽ trởnên thuận lợi hơn rất nhiều.Cuối cùng, cái giá mà Phạm Nhàn phải trả chỉ là danh tiếng - một thứ hư vô mờảo. Còn trong mắt y, bức tử Minh lão thái quân sẽ khiến lòng dân rối loạn, chắcchắn bệ hạ sẽ tìm lý do để trách mắng mình một phen. Nhưng cái cách tự bêuxấu này lại là điều mà y muốn và thích ý chấp nhận.Thực ra có rất nhiều tin tức, tin tức ảnh hưởng đến quyết định của Phạm Nhànthì y hắn không nói với Đặng Tử Việt. Chẳng hạn như vì sao y không thể điềuđộng Hắc Kỵ, hoặc vì sao y phải cảnh giác với việc Hoàng đế có thể vứt bỏchính mình.Phạm Nhàn tự nhận thức rất rõ: trong thiên hạ hiện giờ, xuất hiện một quyềnthần trẻ tuổi với quyền to lực lớn như y, đã là một ngoại lệ. Mặc dù hiện giờHoàng đế vẫn rất tin tưởng y, nhưng ai biết được khi nào thì đế vương đột nhiênthay đổi tâm tư? Quan sát những hành động của Hoàng đế trong những nămqua, có thể thấy hắn là một người rất hay nghi ngờ, vì vậy luôn nghiêm khắcquan sát mình, đề phòng nghiêm ngặt tránh mình phát sinh bất cứ quan hệ gì vớiquân đội.Gọi Hắc Kỵ vào châu? Phạm Nhàn nở nụ cười tự mỉa mai, có nghĩ bằng môngcũng biết một khi thi triển thủ đoạn như vậy, sẽ khiến bao nhiêu người hoảngsợ.Còn những biến cố gần đây của bộ Hộ trong kinh đô, càng khiến Phạm Nhànthấy rõ hơn, trước khi hạ quyết tâm thanh trừ thế lực của Trưởng công chúa,Hoàng đế đã bắt đầu cảnh giác đối với sự tồn tại của gia tộc Lão Phạm. Ở kinhđô, Hoàng đế không thể dùng chuyện thiếu hụt của bộ Hộ để ép phụ thân từquan; ai biết nếu chuyện ở Minh gia huyên náo hơn nữa, liệu có cắt bỏ quyềnlực của mình hay không?Quyền lực, hai chữ này nghe có vẻ đơn giản, nhưng lại không khác gì ma túy.Một khi nếm thử thì khó lòng thoát khỏi. Tuy Phạm Nhàn rất tỉnh táo, nhưngcũng không nỡ để quyền lực trong tay mình giảm bớt. Một mặt là vì quen vớilợi ích của quyền lực, mặt khác là để bảo vệ mình, bảo vệ người khác, y cầnquyền lực trong tay mình.Lùi một bước để tiến hai bước, tạm thời để danh tiếng tổn thất trước đã.o O o