Đêm đó, hắn gõ cửa phòng ta, ta mới dần cảm nhận được rằng đây không phải là mơ. Tiêu Hoán không dám trực tiếp bước vào. Ánh trăng phản chiếu bóng hắn lên cánh cửa, giọng nói có vẻ đáng thương: “Đại Nha, nếu nàng không mở cửa, ta sẽ c.h.ế.t cóng mất.” Ta nghiến răng nghiến lợi, nghĩ bụng, dù hắn có c.h.ế.t cóng thì cũng chẳng sao. Mất tích suốt một năm, chẳng gửi về một lời nhắn. Ở ngôi làng này, ta đã sớm thành “góa phụ”, ai ngờ hắn lại còn sống. Ta ném cái giỏ tre đựng kim chỉ vào cửa, khiến hắn giật mình thụt lùi một bước. “Không phải đã làm Thái tử rồi sao? Quay về làm gì?” Ta mắng hắn, nhưng mắt không kiềm được mà đỏ hoe. Ta lấy gậy chặn chặt cửa, Tiêu Hoán lại trèo qua cửa sổ vào. Bộ áo gấm của hắn bị xộc xệch, nhìn có phần lếch thếch. Thấy ta, ta còn chưa khóc, hắn đã “oa” một tiếng bật khóc như trẻ con. Tiêu Hoán giống như con ch.ó nhỏ nhào tới ôm chặt lấy ta, vai áo ta bị nước mắt của hắn làm ướt đẫm. “Đại Nha, nàng không thể bỏ rơi ta được!” “Gần kinh thành, tai mắt của bọn…
Chương 8
Nguyệt Thị Cố Hương Minh - Trường NhaiTác giả: Trường NhaiTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Nữ CườngĐêm đó, hắn gõ cửa phòng ta, ta mới dần cảm nhận được rằng đây không phải là mơ. Tiêu Hoán không dám trực tiếp bước vào. Ánh trăng phản chiếu bóng hắn lên cánh cửa, giọng nói có vẻ đáng thương: “Đại Nha, nếu nàng không mở cửa, ta sẽ c.h.ế.t cóng mất.” Ta nghiến răng nghiến lợi, nghĩ bụng, dù hắn có c.h.ế.t cóng thì cũng chẳng sao. Mất tích suốt một năm, chẳng gửi về một lời nhắn. Ở ngôi làng này, ta đã sớm thành “góa phụ”, ai ngờ hắn lại còn sống. Ta ném cái giỏ tre đựng kim chỉ vào cửa, khiến hắn giật mình thụt lùi một bước. “Không phải đã làm Thái tử rồi sao? Quay về làm gì?” Ta mắng hắn, nhưng mắt không kiềm được mà đỏ hoe. Ta lấy gậy chặn chặt cửa, Tiêu Hoán lại trèo qua cửa sổ vào. Bộ áo gấm của hắn bị xộc xệch, nhìn có phần lếch thếch. Thấy ta, ta còn chưa khóc, hắn đã “oa” một tiếng bật khóc như trẻ con. Tiêu Hoán giống như con ch.ó nhỏ nhào tới ôm chặt lấy ta, vai áo ta bị nước mắt của hắn làm ướt đẫm. “Đại Nha, nàng không thể bỏ rơi ta được!” “Gần kinh thành, tai mắt của bọn… Hắn uống say, dường như nghĩ rằng, chỉ cần một đêm uống cạn chén rượu này, có thể xóa sạch mọi yêu hận kéo dài suốt năm năm qua.Làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ.A Từ đã hơi ngà ngà say, ta định gọi người đưa nàng về nghỉ ngơi. Nhưng khi ta quay đầu, lại thấy Thái tử đang nhìn chằm chằm vào A Từ.Khuôn mặt hắn đỏ bừng vì hơi men, ánh mắt mờ mịt, m.ô.n.g lung.Dưới ánh trăng bàng bạc, hắn nhìn khuôn mặt của A Từ trong ánh sáng dịu dàng ấy, mơ hồ thốt lên: “Nếu A Từ có thể giúp chúng ta đối phó Ngụy Hoài Sở...”Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia GiaLàm sao một người căm ghét Ngụy Hoài Sở như A Từ lại có thể bị hắn lợi dụng?Chẳng lẽ là như Tống tiểu thư sao?Trở thành nữ nhân của hắn, làm phi tử trong tương lai?Như thể có ai đó cầm gậy đánh mạnh vào đầu ta, cơn say biến mất, chỉ còn lại nỗi kinh hoàng và ghê tởm.Ta không nhớ rõ mình đã run rẩy bước đi như thế nào.Cuối cùng, Thái tử đi theo ta trở về phòng.Khi hắn phát hiện ta sẵn sàng hòa giải, mọi chuyện giữa hắn và A Từ dường như bị ném ra khỏi đầu.Trời tờ mờ sáng, ta ngồi dậy từ trên giường.Những vệt đỏ kéo dài lên tận cổ, dù nước lạnh cũng không thể rửa trôi cảm giác ghê tởm cứ bám riết lấy ta.Trong tiếng nước chảy, ta gần như nghẹn ngào.May mắn thay, ta vẫn còn ở đây.A Từ của ta đã làm Thái tử phi suốt năm năm, nhưng nàng cũng chỉ vừa mới qua tuổi cập kê. Vậy mà Lục tỷ tỷ của nàng, giờ đây đã chẳng thể bảo vệ nàng lâu hơn nữa.Hơn một tháng sau, ta và Đỗ Tài nhân đồng thời có tin vui.Thái tử ban thưởng rất nhiều thứ, nói rằng đứa trẻ này sẽ không có chuyện gì xảy ra, bảo ta hãy yên tâm.A Từ dọn qua ở cùng ta.Nàng không nói gì cả, chỉ dẫn người lục soát khắp nơi trong viện của ta, khiến nơi này không còn chút kẽ hở.Đỗ Tài nhân bị nàng giữ lại ở góc xa nhất của Đông cung, không thể đến gần.Thật ra, ta không còn muốn vì bất kỳ ai mà sinh con nữa.Nhưng ta không phải chỉ sống cho bản thân mình. Ngụy Hoài Sở là kẻ không ra gì, A Từ không có chỗ dựa, ta và nàng đều cần một đứa trẻ, dù là nam hay nữ.Mẹ chồng phái đến thêm nhiều người hơn lần trước. A Từ kiểm tra tất cả một lượt, đến khi đêm đã khuya mới lén vào phòng ta.Nàng nằm trên giường của ta, không chịu rời đi, như nhiều năm trước, gối đầu lên đầu gối ta, đưa tay sờ lên bụng ta.“Lục tỷ tỷ, Thanh Tiêu bảo với muội, đêm cập kê ấy, Thái tử cứ nhìn muội mãi. Có phải tỷ cố ý đưa hắn đi không?”"Phải không? Tỷ cố ý đưa hắn đi, đúng không?"Giọng nàng rất nhỏ, như nghẹn lại, mang theo chút thổn thức không dễ nhận ra.A Từ của chúng ta đã trưởng thành rồi.Ta khẽ vỗ nhẹ lên lưng nàng, không nói lời nào.Nếu nhất định phải có một người làm những việc bản thân không mong muốn, ta chỉ hy vọng người đó không phải là Ngụy Từ.Đầu gối ta lặng lẽ ướt một mảng.Nàng dần chìm vào cơn buồn ngủ, nhưng vẫn cố chấp lặp đi lặp lại một câu: "Muội sẽ đưa tỷ đi, Lục tỷ tỷ."Dưới bầu trời này, có mảnh đất nào chẳng thuộc về bậc quân vương?Đông cung, hoàng cung, phủ Tả Úy hay kinh thành, nơi nào cũng là cạm bẫy ăn thịt người.Nàng dần không còn lên tiếng nữa, chìm vào giấc ngủ.Ta đưa tay lau khô khóe mắt ướt đẫm của nàng, đặt nàng nằm ngay ngắn trên giường, rồi ngồi bên cạnh ngắm nhìn thật lâu.Năm ấy, nàng gọi ta một tiếng tỷ tỷ. Từ đó về sau, ta sẽ mãi mãi là tỷ tỷ của nàng.Gần đây, Thái tử dường như bận rộn hơn rất nhiều.Ngày thường, rất khó để nhìn thấy hắn.Mẹ chồng có chút bất an, bà đã dặn dò ta không dưới vài lần, bảo ta phải cất kỹ Hắc Vũ Lệnh, nếu không cần thiết, tuyệt đối không để lộ ra ngoài, ngay cả với Thái tử cũng vậy.Ta nghi ngờ, có phải bà đã biết được điều gì. Số người bà phái đến bảo vệ ta tăng gấp đôi, cảm giác bất an trong lòng ta cũng ngày càng lớn.Vài ngày sau, trong buổi săn mùa thu, linh cảm xấu của ta trở thành hiện thực.Khi trường săn hỗn loạn, A Từ là người đầu tiên rút kiếm, bảo vệ ta rời đi. Tiếng la hét, tiếng than khóc và những âm thanh đau đớn xé tai vang lên khắp nơi.“Người đâu! Thích khách nhắm vào Hoàng thượng!”“Lục Lương đệ, đi mau!”Ta hoang mang quay đầu lại, vượt qua ánh mắt lạnh lùng và nghiêm nghị của A Từ, nhìn thấy lửa cháy lan mười dặm núi, cả khu rừng chìm trong biển lửa.Thích khách đến bất ngờ, ai đã nhân lúc hỗn loạn này mà ra tay?Tim ta đập thình thịch như trống, trong đầu đột nhiên hiện lên hình bóng của mẹ chồng.Vì sao bà đưa Hắc Vũ Lệnh cho ta? Vì sao bà lại phái nhiều người đến bảo vệ ta như vậy?Ta còn chưa kịp rời đi, Thái tử đã xuất hiện. Ta bị động thai, trên váy có vết máu, hắn vừa hoảng sợ vừa lo lắng.
Hắn uống say, dường như nghĩ rằng, chỉ cần một đêm uống cạn chén rượu này, có thể xóa sạch mọi yêu hận kéo dài suốt năm năm qua.
Làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ.
A Từ đã hơi ngà ngà say, ta định gọi người đưa nàng về nghỉ ngơi. Nhưng khi ta quay đầu, lại thấy Thái tử đang nhìn chằm chằm vào A Từ.
Khuôn mặt hắn đỏ bừng vì hơi men, ánh mắt mờ mịt, m.ô.n.g lung.
Dưới ánh trăng bàng bạc, hắn nhìn khuôn mặt của A Từ trong ánh sáng dịu dàng ấy, mơ hồ thốt lên: “Nếu A Từ có thể giúp chúng ta đối phó Ngụy Hoài Sở...”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Làm sao một người căm ghét Ngụy Hoài Sở như A Từ lại có thể bị hắn lợi dụng?
Chẳng lẽ là như Tống tiểu thư sao?
Trở thành nữ nhân của hắn, làm phi tử trong tương lai?
Như thể có ai đó cầm gậy đánh mạnh vào đầu ta, cơn say biến mất, chỉ còn lại nỗi kinh hoàng và ghê tởm.
Ta không nhớ rõ mình đã run rẩy bước đi như thế nào.
Cuối cùng, Thái tử đi theo ta trở về phòng.
Khi hắn phát hiện ta sẵn sàng hòa giải, mọi chuyện giữa hắn và A Từ dường như bị ném ra khỏi đầu.
Trời tờ mờ sáng, ta ngồi dậy từ trên giường.
Những vệt đỏ kéo dài lên tận cổ, dù nước lạnh cũng không thể rửa trôi cảm giác ghê tởm cứ bám riết lấy ta.
Trong tiếng nước chảy, ta gần như nghẹn ngào.
May mắn thay, ta vẫn còn ở đây.
A Từ của ta đã làm Thái tử phi suốt năm năm, nhưng nàng cũng chỉ vừa mới qua tuổi cập kê. Vậy mà Lục tỷ tỷ của nàng, giờ đây đã chẳng thể bảo vệ nàng lâu hơn nữa.
Hơn một tháng sau, ta và Đỗ Tài nhân đồng thời có tin vui.
Thái tử ban thưởng rất nhiều thứ, nói rằng đứa trẻ này sẽ không có chuyện gì xảy ra, bảo ta hãy yên tâm.
A Từ dọn qua ở cùng ta.
Nàng không nói gì cả, chỉ dẫn người lục soát khắp nơi trong viện của ta, khiến nơi này không còn chút kẽ hở.
Đỗ Tài nhân bị nàng giữ lại ở góc xa nhất của Đông cung, không thể đến gần.
Thật ra, ta không còn muốn vì bất kỳ ai mà sinh con nữa.
Nhưng ta không phải chỉ sống cho bản thân mình. Ngụy Hoài Sở là kẻ không ra gì, A Từ không có chỗ dựa, ta và nàng đều cần một đứa trẻ, dù là nam hay nữ.
Mẹ chồng phái đến thêm nhiều người hơn lần trước. A Từ kiểm tra tất cả một lượt, đến khi đêm đã khuya mới lén vào phòng ta.
Nàng nằm trên giường của ta, không chịu rời đi, như nhiều năm trước, gối đầu lên đầu gối ta, đưa tay sờ lên bụng ta.
“Lục tỷ tỷ, Thanh Tiêu bảo với muội, đêm cập kê ấy, Thái tử cứ nhìn muội mãi. Có phải tỷ cố ý đưa hắn đi không?”
"Phải không? Tỷ cố ý đưa hắn đi, đúng không?"
Giọng nàng rất nhỏ, như nghẹn lại, mang theo chút thổn thức không dễ nhận ra.
A Từ của chúng ta đã trưởng thành rồi.
Ta khẽ vỗ nhẹ lên lưng nàng, không nói lời nào.
Nếu nhất định phải có một người làm những việc bản thân không mong muốn, ta chỉ hy vọng người đó không phải là Ngụy Từ.
Đầu gối ta lặng lẽ ướt một mảng.
Nàng dần chìm vào cơn buồn ngủ, nhưng vẫn cố chấp lặp đi lặp lại một câu: "Muội sẽ đưa tỷ đi, Lục tỷ tỷ."
Dưới bầu trời này, có mảnh đất nào chẳng thuộc về bậc quân vương?
Đông cung, hoàng cung, phủ Tả Úy hay kinh thành, nơi nào cũng là cạm bẫy ăn thịt người.
Nàng dần không còn lên tiếng nữa, chìm vào giấc ngủ.
Ta đưa tay lau khô khóe mắt ướt đẫm của nàng, đặt nàng nằm ngay ngắn trên giường, rồi ngồi bên cạnh ngắm nhìn thật lâu.
Năm ấy, nàng gọi ta một tiếng tỷ tỷ. Từ đó về sau, ta sẽ mãi mãi là tỷ tỷ của nàng.
Gần đây, Thái tử dường như bận rộn hơn rất nhiều.
Ngày thường, rất khó để nhìn thấy hắn.
Mẹ chồng có chút bất an, bà đã dặn dò ta không dưới vài lần, bảo ta phải cất kỹ Hắc Vũ Lệnh, nếu không cần thiết, tuyệt đối không để lộ ra ngoài, ngay cả với Thái tử cũng vậy.
Ta nghi ngờ, có phải bà đã biết được điều gì. Số người bà phái đến bảo vệ ta tăng gấp đôi, cảm giác bất an trong lòng ta cũng ngày càng lớn.
Vài ngày sau, trong buổi săn mùa thu, linh cảm xấu của ta trở thành hiện thực.
Khi trường săn hỗn loạn, A Từ là người đầu tiên rút kiếm, bảo vệ ta rời đi. Tiếng la hét, tiếng than khóc và những âm thanh đau đớn xé tai vang lên khắp nơi.
“Người đâu! Thích khách nhắm vào Hoàng thượng!”
“Lục Lương đệ, đi mau!”
Ta hoang mang quay đầu lại, vượt qua ánh mắt lạnh lùng và nghiêm nghị của A Từ, nhìn thấy lửa cháy lan mười dặm núi, cả khu rừng chìm trong biển lửa.
Thích khách đến bất ngờ, ai đã nhân lúc hỗn loạn này mà ra tay?
Tim ta đập thình thịch như trống, trong đầu đột nhiên hiện lên hình bóng của mẹ chồng.
Vì sao bà đưa Hắc Vũ Lệnh cho ta? Vì sao bà lại phái nhiều người đến bảo vệ ta như vậy?
Ta còn chưa kịp rời đi, Thái tử đã xuất hiện. Ta bị động thai, trên váy có vết máu, hắn vừa hoảng sợ vừa lo lắng.
Nguyệt Thị Cố Hương Minh - Trường NhaiTác giả: Trường NhaiTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Nữ CườngĐêm đó, hắn gõ cửa phòng ta, ta mới dần cảm nhận được rằng đây không phải là mơ. Tiêu Hoán không dám trực tiếp bước vào. Ánh trăng phản chiếu bóng hắn lên cánh cửa, giọng nói có vẻ đáng thương: “Đại Nha, nếu nàng không mở cửa, ta sẽ c.h.ế.t cóng mất.” Ta nghiến răng nghiến lợi, nghĩ bụng, dù hắn có c.h.ế.t cóng thì cũng chẳng sao. Mất tích suốt một năm, chẳng gửi về một lời nhắn. Ở ngôi làng này, ta đã sớm thành “góa phụ”, ai ngờ hắn lại còn sống. Ta ném cái giỏ tre đựng kim chỉ vào cửa, khiến hắn giật mình thụt lùi một bước. “Không phải đã làm Thái tử rồi sao? Quay về làm gì?” Ta mắng hắn, nhưng mắt không kiềm được mà đỏ hoe. Ta lấy gậy chặn chặt cửa, Tiêu Hoán lại trèo qua cửa sổ vào. Bộ áo gấm của hắn bị xộc xệch, nhìn có phần lếch thếch. Thấy ta, ta còn chưa khóc, hắn đã “oa” một tiếng bật khóc như trẻ con. Tiêu Hoán giống như con ch.ó nhỏ nhào tới ôm chặt lấy ta, vai áo ta bị nước mắt của hắn làm ướt đẫm. “Đại Nha, nàng không thể bỏ rơi ta được!” “Gần kinh thành, tai mắt của bọn… Hắn uống say, dường như nghĩ rằng, chỉ cần một đêm uống cạn chén rượu này, có thể xóa sạch mọi yêu hận kéo dài suốt năm năm qua.Làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ.A Từ đã hơi ngà ngà say, ta định gọi người đưa nàng về nghỉ ngơi. Nhưng khi ta quay đầu, lại thấy Thái tử đang nhìn chằm chằm vào A Từ.Khuôn mặt hắn đỏ bừng vì hơi men, ánh mắt mờ mịt, m.ô.n.g lung.Dưới ánh trăng bàng bạc, hắn nhìn khuôn mặt của A Từ trong ánh sáng dịu dàng ấy, mơ hồ thốt lên: “Nếu A Từ có thể giúp chúng ta đối phó Ngụy Hoài Sở...”Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia GiaLàm sao một người căm ghét Ngụy Hoài Sở như A Từ lại có thể bị hắn lợi dụng?Chẳng lẽ là như Tống tiểu thư sao?Trở thành nữ nhân của hắn, làm phi tử trong tương lai?Như thể có ai đó cầm gậy đánh mạnh vào đầu ta, cơn say biến mất, chỉ còn lại nỗi kinh hoàng và ghê tởm.Ta không nhớ rõ mình đã run rẩy bước đi như thế nào.Cuối cùng, Thái tử đi theo ta trở về phòng.Khi hắn phát hiện ta sẵn sàng hòa giải, mọi chuyện giữa hắn và A Từ dường như bị ném ra khỏi đầu.Trời tờ mờ sáng, ta ngồi dậy từ trên giường.Những vệt đỏ kéo dài lên tận cổ, dù nước lạnh cũng không thể rửa trôi cảm giác ghê tởm cứ bám riết lấy ta.Trong tiếng nước chảy, ta gần như nghẹn ngào.May mắn thay, ta vẫn còn ở đây.A Từ của ta đã làm Thái tử phi suốt năm năm, nhưng nàng cũng chỉ vừa mới qua tuổi cập kê. Vậy mà Lục tỷ tỷ của nàng, giờ đây đã chẳng thể bảo vệ nàng lâu hơn nữa.Hơn một tháng sau, ta và Đỗ Tài nhân đồng thời có tin vui.Thái tử ban thưởng rất nhiều thứ, nói rằng đứa trẻ này sẽ không có chuyện gì xảy ra, bảo ta hãy yên tâm.A Từ dọn qua ở cùng ta.Nàng không nói gì cả, chỉ dẫn người lục soát khắp nơi trong viện của ta, khiến nơi này không còn chút kẽ hở.Đỗ Tài nhân bị nàng giữ lại ở góc xa nhất của Đông cung, không thể đến gần.Thật ra, ta không còn muốn vì bất kỳ ai mà sinh con nữa.Nhưng ta không phải chỉ sống cho bản thân mình. Ngụy Hoài Sở là kẻ không ra gì, A Từ không có chỗ dựa, ta và nàng đều cần một đứa trẻ, dù là nam hay nữ.Mẹ chồng phái đến thêm nhiều người hơn lần trước. A Từ kiểm tra tất cả một lượt, đến khi đêm đã khuya mới lén vào phòng ta.Nàng nằm trên giường của ta, không chịu rời đi, như nhiều năm trước, gối đầu lên đầu gối ta, đưa tay sờ lên bụng ta.“Lục tỷ tỷ, Thanh Tiêu bảo với muội, đêm cập kê ấy, Thái tử cứ nhìn muội mãi. Có phải tỷ cố ý đưa hắn đi không?”"Phải không? Tỷ cố ý đưa hắn đi, đúng không?"Giọng nàng rất nhỏ, như nghẹn lại, mang theo chút thổn thức không dễ nhận ra.A Từ của chúng ta đã trưởng thành rồi.Ta khẽ vỗ nhẹ lên lưng nàng, không nói lời nào.Nếu nhất định phải có một người làm những việc bản thân không mong muốn, ta chỉ hy vọng người đó không phải là Ngụy Từ.Đầu gối ta lặng lẽ ướt một mảng.Nàng dần chìm vào cơn buồn ngủ, nhưng vẫn cố chấp lặp đi lặp lại một câu: "Muội sẽ đưa tỷ đi, Lục tỷ tỷ."Dưới bầu trời này, có mảnh đất nào chẳng thuộc về bậc quân vương?Đông cung, hoàng cung, phủ Tả Úy hay kinh thành, nơi nào cũng là cạm bẫy ăn thịt người.Nàng dần không còn lên tiếng nữa, chìm vào giấc ngủ.Ta đưa tay lau khô khóe mắt ướt đẫm của nàng, đặt nàng nằm ngay ngắn trên giường, rồi ngồi bên cạnh ngắm nhìn thật lâu.Năm ấy, nàng gọi ta một tiếng tỷ tỷ. Từ đó về sau, ta sẽ mãi mãi là tỷ tỷ của nàng.Gần đây, Thái tử dường như bận rộn hơn rất nhiều.Ngày thường, rất khó để nhìn thấy hắn.Mẹ chồng có chút bất an, bà đã dặn dò ta không dưới vài lần, bảo ta phải cất kỹ Hắc Vũ Lệnh, nếu không cần thiết, tuyệt đối không để lộ ra ngoài, ngay cả với Thái tử cũng vậy.Ta nghi ngờ, có phải bà đã biết được điều gì. Số người bà phái đến bảo vệ ta tăng gấp đôi, cảm giác bất an trong lòng ta cũng ngày càng lớn.Vài ngày sau, trong buổi săn mùa thu, linh cảm xấu của ta trở thành hiện thực.Khi trường săn hỗn loạn, A Từ là người đầu tiên rút kiếm, bảo vệ ta rời đi. Tiếng la hét, tiếng than khóc và những âm thanh đau đớn xé tai vang lên khắp nơi.“Người đâu! Thích khách nhắm vào Hoàng thượng!”“Lục Lương đệ, đi mau!”Ta hoang mang quay đầu lại, vượt qua ánh mắt lạnh lùng và nghiêm nghị của A Từ, nhìn thấy lửa cháy lan mười dặm núi, cả khu rừng chìm trong biển lửa.Thích khách đến bất ngờ, ai đã nhân lúc hỗn loạn này mà ra tay?Tim ta đập thình thịch như trống, trong đầu đột nhiên hiện lên hình bóng của mẹ chồng.Vì sao bà đưa Hắc Vũ Lệnh cho ta? Vì sao bà lại phái nhiều người đến bảo vệ ta như vậy?Ta còn chưa kịp rời đi, Thái tử đã xuất hiện. Ta bị động thai, trên váy có vết máu, hắn vừa hoảng sợ vừa lo lắng.