Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 698: Vị khách lạ đến thành Tô Châu 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tổng đốc khu vực Giang Nam, Tiết Thanh cũng không phản đối kế hoạch củaPhạm Nhàn, dù sao mà nếu xin ý chỉ từ kinh đô, về mặt thời gian có lẽ sẽ khôngkịp.Hôm nay là ngày an táng Minh lão thái quân, cũng là thời điểm năm trăm HắcKỵ âm thầm vượt qua Đại Giang, chuẩn bị tới tàn sát tanh mau một nơi nào đó.Đội ngũ đưa tang đã đi qua con phố dưới Bão Nguyệt lâu, Phạm Nhàn chú ýthấy một số nhân vật quyền quý rất cẩn thận rút khỏi hàng ngũ. Những nhân sĩGiang Nam này vừa không muốn đắc tội với Minh gia, vừa không dám làm mấtmặt Khâm sai đại nhân, vì vậy đưa đến cửa thành là tự mình quay về.“Hăng hái thật đấy...”Tay nắm đại quyền, sợ gì lòng dân ra sao? Tuy Phạm Nhàn không thấy lânglâng, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn cũng bắt đầu cảm nhận được, cái thứ quyềnlực này, đúng là như ma túy, chẳng trách triết học Tây phương có một câu đượcThiếu Long trích lại, thường xuất hiện trên diễn đàn, cái gì đó tuyệt đối, dẫn đếncái nào đó tuyệt đối.(Hạng Thiếu Long trong Tâm Tần Ký của Huỳnh Dị, trích từ lời của Huân tướcActon (1834 - 1902): quyền lực tuyệt đối dẫn đến tha hóa tuyệt đối.)Nhưng Phạm Nhàn hiểu rõ, bản thân mình không cần tha hóa, hắn không hề xấuhổ nghĩ, cảnh giới tinh thần của mình cũng tương đối cao, chính vì thế lại khôngnhịn được thở dài lần thứ ba.Trong truyện kịch, lúc này nên có người đến hỏi góp chuyện: “Vì sao đạinhân...“Đáng tiếc, còn phải mất nửa năm nữa Vương Khải Niên mới có thể về NamKhánh, Đặng Tử Việt ở bên cạnh sắc mặt kỳ quái chọn lựa lời nói suốt nửangày, mới rặn ra một câu: “Đại nhân... hình như tâm trạng không tệ.“o O oPhạm Nhàn bật cười nói: “Đương nhiên là tâm trạng không tệ rồi, bà già nàychết rất gọn gàng nhanh chóng, ngồi trên tầng cao nhìn mụ ta vào mồ, làm saolại không vui cho được.“Đặng Tử Việt thầm nghĩ thế thì có cái gì mà vui, không thể nhịn được mởmiệng can gián: “Dân chúng Giang Nam...“Mới nói được bốn chữ Phạm Nhàn đã ngăn lại, cười lạnh nói: “Đừng lặp lạimấy lời đàm tiếu này, dân tâm dân ý cái gì chứ, không tới vài tháng đám báchtính này sẽ quên sạch. Cái gì mà người tốt, chỗ tốt, chỉ nhớ được vài ngày thôi,chung quy vẫn không thể đấu nổi với việc nấu ăn nhà không dầu, làm cơm nhàkhông gạo. Bách tính... bách tính là loại người dễ quên nhất trên đời.“Những lời có ý ám chỉ, rõ ràng nói đến thân thế của Phạm Nhàn, đến Diệp giamà từ lâu đã bị mưa rơi gió thổi, trở thành Nội Khố của cung đình hoàng thất.Năm đó Diệp gia còn uy phong hơn gấp mười so với Minh gia ngày nay, lựclượng hơn gấp mười, ân đức với dân cũng hơn gấp mười. Nhưng khi trời cao trởmặt, tan cửa nát nhà, chẳng phải vạn dân trong thiên hạ vẫn câm như hến, có aidám đứng lên đòi lại công bằng cho Diệp gia?Đặng Tử Việt kinh ngạc ngậm miệng lại, biết đã động vào nỗi đau nhiều nămcủa Đại nhân Đề Ti, không dám nói thêm. Mà cuối cùng hắn cũng hiểu, vì saomỗi lần nhắc đến dân ý dân tâm Đề ti đại nhân lại cười lạnh, hoàn toàn thờ ơ.“Chúng ta làm thần tử, chỉ là thần tử của bệ hạ, không phải thần tử của nhữngbách tính này.” Phạm Nhàn nói một câu hoàn toàn ngược lại với việc phục vụnhân dân.Tình thế như hiện tại, Phạm Nhàn còn có gì không hài lòng? Minh gia giờ đâynhư con khỉ trong lòng bàn tay của y, Giang Nam chắc chắn sẽ ổn định, Hạ TêPhi đã truyền tin từ Giang Bắc về, vài ngày trước đã liên hệ với nhị đệ, trậnsóng gió bộ hộ trong kinh đô đã ổn, bên phía Hàng Châu đang gấp rút hái thuốc,tam đại phường của Nội Khố đang khí thế ngất trời, được các chưởng quầyKhánh Dư đường quan sát kỹ lưỡng, nghiêm túc chăm chú hoạt bát...Về phần quan trường, mối quan hệ giữa Phạm Nhàn và Tiết Thanh ngày càngchặt chẽ, còn trong cung, sự tín nhiệm của bệ hạ đối với y hắn vẫn chưa hềgiảm. Đặc biệt sau sự việc với Minh gia, Phạm Nhàn đã tự gây tổn hại thanhdanh của mình, hiển nhiên lại khiến Hoàng đế càng thêm tiếc thương đứa con tưsinh tình nguyện cô độc như y.Nhìn từ mọi mặt đều cục diện đại thắng của mình, còn Quân Sơn hội... khóemôi Phạm Nhàn nở một nụ cười lạnh lẽo, không biết lão thọt trong Trần Viênngoài kinh đô đang nghĩ gì, dù sao Phạm Nhàn cũng không định điều tra quánhiều về vấn đề này, người ta nói nuôi hổ, chính là như vậy.Muốn tiêu diệt hoàn toàn Quân Sơn hội. Đầu tiên là việc này khó rất thực hiện,dù cho Phạm Nhàn nổi cơn điên cuồng dám liều lĩnh tổn thất quá nửa lực lượngtrong tay mình; y cũng không chắc mình có thể thành công. Chỉ cần nhìn vị Nhịtế tự Khánh Miếu mạnh mẽ vô song, Tam Thạch đại sư mà còn là quân tốt thí bịQuân Sơn hội ném đi, có thể tưởng tượng được tổ chức trên danh nghĩa rất lỏnglẻo này này, lại ẩn chứa thực lực đáng sợ tới mức nào.
Tổng đốc khu vực Giang Nam, Tiết Thanh cũng không phản đối kế hoạch của
Phạm Nhàn, dù sao mà nếu xin ý chỉ từ kinh đô, về mặt thời gian có lẽ sẽ không
kịp.
Hôm nay là ngày an táng Minh lão thái quân, cũng là thời điểm năm trăm Hắc
Kỵ âm thầm vượt qua Đại Giang, chuẩn bị tới tàn sát tanh mau một nơi nào đó.
Đội ngũ đưa tang đã đi qua con phố dưới Bão Nguyệt lâu, Phạm Nhàn chú ý
thấy một số nhân vật quyền quý rất cẩn thận rút khỏi hàng ngũ. Những nhân sĩ
Giang Nam này vừa không muốn đắc tội với Minh gia, vừa không dám làm mất
mặt Khâm sai đại nhân, vì vậy đưa đến cửa thành là tự mình quay về.
“Hăng hái thật đấy...”
Tay nắm đại quyền, sợ gì lòng dân ra sao? Tuy Phạm Nhàn không thấy lâng
lâng, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn cũng bắt đầu cảm nhận được, cái thứ quyền
lực này, đúng là như ma túy, chẳng trách triết học Tây phương có một câu được
Thiếu Long trích lại, thường xuất hiện trên diễn đàn, cái gì đó tuyệt đối, dẫn đến
cái nào đó tuyệt đối.
(Hạng Thiếu Long trong Tâm Tần Ký của Huỳnh Dị, trích từ lời của Huân tước
Acton (1834 - 1902): quyền lực tuyệt đối dẫn đến tha hóa tuyệt đối.)
Nhưng Phạm Nhàn hiểu rõ, bản thân mình không cần tha hóa, hắn không hề xấu
hổ nghĩ, cảnh giới tinh thần của mình cũng tương đối cao, chính vì thế lại không
nhịn được thở dài lần thứ ba.
Trong truyện kịch, lúc này nên có người đến hỏi góp chuyện: “Vì sao đại
nhân...“
Đáng tiếc, còn phải mất nửa năm nữa Vương Khải Niên mới có thể về Nam
Khánh, Đặng Tử Việt ở bên cạnh sắc mặt kỳ quái chọn lựa lời nói suốt nửa
ngày, mới rặn ra một câu: “Đại nhân... hình như tâm trạng không tệ.“
o O o
Phạm Nhàn bật cười nói: “Đương nhiên là tâm trạng không tệ rồi, bà già này
chết rất gọn gàng nhanh chóng, ngồi trên tầng cao nhìn mụ ta vào mồ, làm sao
lại không vui cho được.“
Đặng Tử Việt thầm nghĩ thế thì có cái gì mà vui, không thể nhịn được mở
miệng can gián: “Dân chúng Giang Nam...“
Mới nói được bốn chữ Phạm Nhàn đã ngăn lại, cười lạnh nói: “Đừng lặp lại
mấy lời đàm tiếu này, dân tâm dân ý cái gì chứ, không tới vài tháng đám bách
tính này sẽ quên sạch. Cái gì mà người tốt, chỗ tốt, chỉ nhớ được vài ngày thôi,
chung quy vẫn không thể đấu nổi với việc nấu ăn nhà không dầu, làm cơm nhà
không gạo. Bách tính... bách tính là loại người dễ quên nhất trên đời.“
Những lời có ý ám chỉ, rõ ràng nói đến thân thế của Phạm Nhàn, đến Diệp gia
mà từ lâu đã bị mưa rơi gió thổi, trở thành Nội Khố của cung đình hoàng thất.
Năm đó Diệp gia còn uy phong hơn gấp mười so với Minh gia ngày nay, lực
lượng hơn gấp mười, ân đức với dân cũng hơn gấp mười. Nhưng khi trời cao trở
mặt, tan cửa nát nhà, chẳng phải vạn dân trong thiên hạ vẫn câm như hến, có ai
dám đứng lên đòi lại công bằng cho Diệp gia?
Đặng Tử Việt kinh ngạc ngậm miệng lại, biết đã động vào nỗi đau nhiều năm
của Đại nhân Đề Ti, không dám nói thêm. Mà cuối cùng hắn cũng hiểu, vì sao
mỗi lần nhắc đến dân ý dân tâm Đề ti đại nhân lại cười lạnh, hoàn toàn thờ ơ.
“Chúng ta làm thần tử, chỉ là thần tử của bệ hạ, không phải thần tử của những
bách tính này.” Phạm Nhàn nói một câu hoàn toàn ngược lại với việc phục vụ
nhân dân.
Tình thế như hiện tại, Phạm Nhàn còn có gì không hài lòng? Minh gia giờ đây
như con khỉ trong lòng bàn tay của y, Giang Nam chắc chắn sẽ ổn định, Hạ Tê
Phi đã truyền tin từ Giang Bắc về, vài ngày trước đã liên hệ với nhị đệ, trận
sóng gió bộ hộ trong kinh đô đã ổn, bên phía Hàng Châu đang gấp rút hái thuốc,
tam đại phường của Nội Khố đang khí thế ngất trời, được các chưởng quầy
Khánh Dư đường quan sát kỹ lưỡng, nghiêm túc chăm chú hoạt bát...
Về phần quan trường, mối quan hệ giữa Phạm Nhàn và Tiết Thanh ngày càng
chặt chẽ, còn trong cung, sự tín nhiệm của bệ hạ đối với y hắn vẫn chưa hề
giảm. Đặc biệt sau sự việc với Minh gia, Phạm Nhàn đã tự gây tổn hại thanh
danh của mình, hiển nhiên lại khiến Hoàng đế càng thêm tiếc thương đứa con tư
sinh tình nguyện cô độc như y.
Nhìn từ mọi mặt đều cục diện đại thắng của mình, còn Quân Sơn hội... khóe
môi Phạm Nhàn nở một nụ cười lạnh lẽo, không biết lão thọt trong Trần Viên
ngoài kinh đô đang nghĩ gì, dù sao Phạm Nhàn cũng không định điều tra quá
nhiều về vấn đề này, người ta nói nuôi hổ, chính là như vậy.
Muốn tiêu diệt hoàn toàn Quân Sơn hội. Đầu tiên là việc này khó rất thực hiện,
dù cho Phạm Nhàn nổi cơn điên cuồng dám liều lĩnh tổn thất quá nửa lực lượng
trong tay mình; y cũng không chắc mình có thể thành công. Chỉ cần nhìn vị Nhị
tế tự Khánh Miếu mạnh mẽ vô song, Tam Thạch đại sư mà còn là quân tốt thí bị
Quân Sơn hội ném đi, có thể tưởng tượng được tổ chức trên danh nghĩa rất lỏng
lẻo này này, lại ẩn chứa thực lực đáng sợ tới mức nào.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tổng đốc khu vực Giang Nam, Tiết Thanh cũng không phản đối kế hoạch củaPhạm Nhàn, dù sao mà nếu xin ý chỉ từ kinh đô, về mặt thời gian có lẽ sẽ khôngkịp.Hôm nay là ngày an táng Minh lão thái quân, cũng là thời điểm năm trăm HắcKỵ âm thầm vượt qua Đại Giang, chuẩn bị tới tàn sát tanh mau một nơi nào đó.Đội ngũ đưa tang đã đi qua con phố dưới Bão Nguyệt lâu, Phạm Nhàn chú ýthấy một số nhân vật quyền quý rất cẩn thận rút khỏi hàng ngũ. Những nhân sĩGiang Nam này vừa không muốn đắc tội với Minh gia, vừa không dám làm mấtmặt Khâm sai đại nhân, vì vậy đưa đến cửa thành là tự mình quay về.“Hăng hái thật đấy...”Tay nắm đại quyền, sợ gì lòng dân ra sao? Tuy Phạm Nhàn không thấy lânglâng, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn cũng bắt đầu cảm nhận được, cái thứ quyềnlực này, đúng là như ma túy, chẳng trách triết học Tây phương có một câu đượcThiếu Long trích lại, thường xuất hiện trên diễn đàn, cái gì đó tuyệt đối, dẫn đếncái nào đó tuyệt đối.(Hạng Thiếu Long trong Tâm Tần Ký của Huỳnh Dị, trích từ lời của Huân tướcActon (1834 - 1902): quyền lực tuyệt đối dẫn đến tha hóa tuyệt đối.)Nhưng Phạm Nhàn hiểu rõ, bản thân mình không cần tha hóa, hắn không hề xấuhổ nghĩ, cảnh giới tinh thần của mình cũng tương đối cao, chính vì thế lại khôngnhịn được thở dài lần thứ ba.Trong truyện kịch, lúc này nên có người đến hỏi góp chuyện: “Vì sao đạinhân...“Đáng tiếc, còn phải mất nửa năm nữa Vương Khải Niên mới có thể về NamKhánh, Đặng Tử Việt ở bên cạnh sắc mặt kỳ quái chọn lựa lời nói suốt nửangày, mới rặn ra một câu: “Đại nhân... hình như tâm trạng không tệ.“o O oPhạm Nhàn bật cười nói: “Đương nhiên là tâm trạng không tệ rồi, bà già nàychết rất gọn gàng nhanh chóng, ngồi trên tầng cao nhìn mụ ta vào mồ, làm saolại không vui cho được.“Đặng Tử Việt thầm nghĩ thế thì có cái gì mà vui, không thể nhịn được mởmiệng can gián: “Dân chúng Giang Nam...“Mới nói được bốn chữ Phạm Nhàn đã ngăn lại, cười lạnh nói: “Đừng lặp lạimấy lời đàm tiếu này, dân tâm dân ý cái gì chứ, không tới vài tháng đám báchtính này sẽ quên sạch. Cái gì mà người tốt, chỗ tốt, chỉ nhớ được vài ngày thôi,chung quy vẫn không thể đấu nổi với việc nấu ăn nhà không dầu, làm cơm nhàkhông gạo. Bách tính... bách tính là loại người dễ quên nhất trên đời.“Những lời có ý ám chỉ, rõ ràng nói đến thân thế của Phạm Nhàn, đến Diệp giamà từ lâu đã bị mưa rơi gió thổi, trở thành Nội Khố của cung đình hoàng thất.Năm đó Diệp gia còn uy phong hơn gấp mười so với Minh gia ngày nay, lựclượng hơn gấp mười, ân đức với dân cũng hơn gấp mười. Nhưng khi trời cao trởmặt, tan cửa nát nhà, chẳng phải vạn dân trong thiên hạ vẫn câm như hến, có aidám đứng lên đòi lại công bằng cho Diệp gia?Đặng Tử Việt kinh ngạc ngậm miệng lại, biết đã động vào nỗi đau nhiều nămcủa Đại nhân Đề Ti, không dám nói thêm. Mà cuối cùng hắn cũng hiểu, vì saomỗi lần nhắc đến dân ý dân tâm Đề ti đại nhân lại cười lạnh, hoàn toàn thờ ơ.“Chúng ta làm thần tử, chỉ là thần tử của bệ hạ, không phải thần tử của nhữngbách tính này.” Phạm Nhàn nói một câu hoàn toàn ngược lại với việc phục vụnhân dân.Tình thế như hiện tại, Phạm Nhàn còn có gì không hài lòng? Minh gia giờ đâynhư con khỉ trong lòng bàn tay của y, Giang Nam chắc chắn sẽ ổn định, Hạ TêPhi đã truyền tin từ Giang Bắc về, vài ngày trước đã liên hệ với nhị đệ, trậnsóng gió bộ hộ trong kinh đô đã ổn, bên phía Hàng Châu đang gấp rút hái thuốc,tam đại phường của Nội Khố đang khí thế ngất trời, được các chưởng quầyKhánh Dư đường quan sát kỹ lưỡng, nghiêm túc chăm chú hoạt bát...Về phần quan trường, mối quan hệ giữa Phạm Nhàn và Tiết Thanh ngày càngchặt chẽ, còn trong cung, sự tín nhiệm của bệ hạ đối với y hắn vẫn chưa hềgiảm. Đặc biệt sau sự việc với Minh gia, Phạm Nhàn đã tự gây tổn hại thanhdanh của mình, hiển nhiên lại khiến Hoàng đế càng thêm tiếc thương đứa con tưsinh tình nguyện cô độc như y.Nhìn từ mọi mặt đều cục diện đại thắng của mình, còn Quân Sơn hội... khóemôi Phạm Nhàn nở một nụ cười lạnh lẽo, không biết lão thọt trong Trần Viênngoài kinh đô đang nghĩ gì, dù sao Phạm Nhàn cũng không định điều tra quánhiều về vấn đề này, người ta nói nuôi hổ, chính là như vậy.Muốn tiêu diệt hoàn toàn Quân Sơn hội. Đầu tiên là việc này khó rất thực hiện,dù cho Phạm Nhàn nổi cơn điên cuồng dám liều lĩnh tổn thất quá nửa lực lượngtrong tay mình; y cũng không chắc mình có thể thành công. Chỉ cần nhìn vị Nhịtế tự Khánh Miếu mạnh mẽ vô song, Tam Thạch đại sư mà còn là quân tốt thí bịQuân Sơn hội ném đi, có thể tưởng tượng được tổ chức trên danh nghĩa rất lỏnglẻo này này, lại ẩn chứa thực lực đáng sợ tới mức nào.