Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 710: Nhất kiếm khuynh nhân lâu 6
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Bên cạnh mảnh vỡ của cái bàn do hai nắm tay của Phạm Nhàn đánh nát, trên vịtrí cao gần nửa ngược cây cột thô to, lớp sơn màu đỏ dày đặc đột nhiên nứt ramột lỗ hổng.Cây quạt giấy mà Phạm Nhàn đã ném đi khi chạy trốn, giờ không biết đã đi vềđâu.Lớp sơn trên lỗ hổng phát ra tiếng lách cách, nứt ra càng nhiều, cứ như một vếtthương thê thảm đang bị lật tung lớp da, để lộ chất gỗ bên trong.Sau đó... cả phần gỗ bên trong cũng từ từ nứt ra!Vết nứt sâu không thấy đáy, như thể đã xuyên qua toàn bộ cột to lớn kia!Thực ra không chỉ cột này, toàn bộ cột gỗ, lan can, vách che, đồ trang trí, câyhoa... dọc theo vị trí cao khoảng nửa người, trên tầng cao nhất của Bão Nguyệtlâu cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt. Vết nứt dần dần lan tràn, dần dần kéo dài, từtừ nối liền thành một, như thể chỉ trong chớp mắt đã có quỷ thần vẽ một nétmực ở nơi đó.Nhưng vệt này không phải vẽ bằng mực, mà là vẽ bằng kiếm.Tiếng vỡ vụn vang lên, chao đảo đầu tiên là một chậu hoa đặt góc tầng thượngcủa Bão Nguyệt lâu. Chậu hoa rơi xuống sàn nhà, vỡ thành mảnh nhỏ.Tiếp theo là một tiếng động lớn.o O oĐường phố đã dọn trống từ lâu, chỉ còn Phạm Nhàn cùng vài chục thuộc hạ thântín bao vây xung quanh. Nghe tiếng động, mọi người vô thức ngẩng đầu nhìnlên bên phải.Sau đó, ai nấy trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Phạm Nhàn cũng không ngoại lệ.Ánh mắt mọi người đầy khiếp sợ và kinh hãi, cái miệng há hốc để lộ hàm răngbên trong, hoặc trắng noãn hoàn hảo, hoặc đầy vết ố trà, hoặc thiếu đi mấy chiếcrăng hàm. Cho nên khi bụi gỗ dần dần phủ đầy trời thổi vào trong miệng họ,bọn họ vẫn không có phản ứng gì.Bão Nguyệt lâu đã sập!Hay nói chính xác hơn, phải là tầng thượng của Bão Nguyệt lâu đã sập.Nói càng chính xác hơn nữa, thì là một nửa tầng thượng của Bão Nguyệt lâu lúcnày đang mang dáng vẻ quyết liệt, dựa theo một thiết kế hoàn hảo, sập xuốngmột cách chỉnh tề, làm dấy lên khói bụi đầy trời!Khi tro bụi lắng xuống cũng là lúc mọi người cũng thấy rõ, tầng thượng củaBão Nguyệt lâu như bị một thanh thiên kiếm cắt qua từ giữa, toàn bộ phần trênsụp đổ, chỉ còn lại nửa phần vách tường và trang trí hết sức chỉnh tề.Cắt rất ngay ngắn, mặt cắt trơn nhẵn, cứ như bị một thanh đại kiếm chia đôi.Đương nhiên, lúc này mọi người đều hiểu, đây thật sự là bị một “người“ dùngmột thanh kiếm chia đôi.Trong lòng mọi người lại xuất hiện cảm giác ban đầu - người này, không phải làngười.o O oPhạm Nhàn là người đầu tiên trên con đường khép miệng lại. Y nhìn cổng thànhđã không còn bóng người, lại quay đầu nhìn về phía nửa tầng lầu tàn khuyết củamình, không nhịn được vỗ mạnh lên mặt, thuyết phục bản thân đây là chuyệnthật sự xảy ra.Khi mọi người của Giám Sát viện và nhóm Hổ Vệ khôi phục tinh thần, ánh mắtnhìn về phía Phạm Nhàn đều rất kỳ quá; mang đầy kinh hãi và nghĩ lại mà sợ.Ngoài ra còn có cả vẻ khó hiểu, tự hỏi trong lòng Đề ti đại nhân làm thế nàosống sót?Câu hỏi này... chính Phạm Nhàn cũng không rõ lắm.“Đặng Tử Việt.” Giọng nói của Phạm Nhàn hơi khàn khàn, mắt đỏ lên thiếu sứcsống, y vừa ho vừa nói: “Ngươi tới bên kia một chuyến.“Rõ ràng lúc này Đặng Tử Việt vẫn đang trong trạng thái ngây ngốc, mãi đến khiPhạm Nhàn tức giận nói lại lần hai, hắn mới tỉnh lại, khẩn trương đáp lời.Phạm Nhàn gọi hắn đến trước mặt, nhỏ giọng nói: “Nếu như... ta nói nếu như,có người đầu hàng, thế thì nhất định phải bảo vệ tính mạng của đối phương.“Đặng Tử Việt hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Đề ti đại nhân.Trong mắt Phạm Nhàn lóe lên vẻ sợ hãi, nói: “Đưa người đó về... không, cứ đểHắc Kỵ đưa thẳng về kinh đô.“Y thở dài trong lòng, đừng dính líu gì tới mình nữa. Chuyện của bề trên cácngài thì bề trên các ngài tự đi mà giải quyết, bản thân y không thể chịu nổi dàyvò tinh thần như vậy nữa.Đặng Tử Việt nhận lệnh, quay đầu lại nhìn thoáng qua nửa căn lầu còn sót lại,không nhịn được nuốt từng ngụm nước bọt, run rẩy hỏi: “Đại nhân, rốt cuộcngười kia là ai?“Phạm Nhàn lườm hắn một cái, nói: “Chẳng phải Cao Đạt đã nói là Tứ Cố Kiếmà?“Đặng Tử Việt không hổ danh là người tâm phúc xuất thân từ Nhị Xử, trực tiếpphản bác: “Trong báo cáo của viện ghi rõ ràng, Tứ Cố Kiếm vẫn ở Đông Dithành...“Phạm Nhàn nhanh chóng ngắt lời hắn, nổi giận nói: “Nhìn căn lầu nát này đi!Đối phương là đại tông sư! Quạ đen của chúng ta có thể theo dõi được hànhtung của hắn hay sao?“Đặng Tử Việt không hiểu vì sao Phạm Nhàn lại nổi giận, vội vàng nhận lệnh,lập tức tìm ngựa rời thành, nhanh chóng tới gặp Hắc Kỵ.
Bên cạnh mảnh vỡ của cái bàn do hai nắm tay của Phạm Nhàn đánh nát, trên vị
trí cao gần nửa ngược cây cột thô to, lớp sơn màu đỏ dày đặc đột nhiên nứt ra
một lỗ hổng.
Cây quạt giấy mà Phạm Nhàn đã ném đi khi chạy trốn, giờ không biết đã đi về
đâu.
Lớp sơn trên lỗ hổng phát ra tiếng lách cách, nứt ra càng nhiều, cứ như một vết
thương thê thảm đang bị lật tung lớp da, để lộ chất gỗ bên trong.
Sau đó... cả phần gỗ bên trong cũng từ từ nứt ra!
Vết nứt sâu không thấy đáy, như thể đã xuyên qua toàn bộ cột to lớn kia!
Thực ra không chỉ cột này, toàn bộ cột gỗ, lan can, vách che, đồ trang trí, cây
hoa... dọc theo vị trí cao khoảng nửa người, trên tầng cao nhất của Bão Nguyệt
lâu cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt. Vết nứt dần dần lan tràn, dần dần kéo dài, từ
từ nối liền thành một, như thể chỉ trong chớp mắt đã có quỷ thần vẽ một nét
mực ở nơi đó.
Nhưng vệt này không phải vẽ bằng mực, mà là vẽ bằng kiếm.
Tiếng vỡ vụn vang lên, chao đảo đầu tiên là một chậu hoa đặt góc tầng thượng
của Bão Nguyệt lâu. Chậu hoa rơi xuống sàn nhà, vỡ thành mảnh nhỏ.
Tiếp theo là một tiếng động lớn.
o O o
Đường phố đã dọn trống từ lâu, chỉ còn Phạm Nhàn cùng vài chục thuộc hạ thân
tín bao vây xung quanh. Nghe tiếng động, mọi người vô thức ngẩng đầu nhìn
lên bên phải.
Sau đó, ai nấy trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Phạm Nhàn cũng không ngoại lệ.
Ánh mắt mọi người đầy khiếp sợ và kinh hãi, cái miệng há hốc để lộ hàm răng
bên trong, hoặc trắng noãn hoàn hảo, hoặc đầy vết ố trà, hoặc thiếu đi mấy chiếc
răng hàm. Cho nên khi bụi gỗ dần dần phủ đầy trời thổi vào trong miệng họ,
bọn họ vẫn không có phản ứng gì.
Bão Nguyệt lâu đã sập!
Hay nói chính xác hơn, phải là tầng thượng của Bão Nguyệt lâu đã sập.
Nói càng chính xác hơn nữa, thì là một nửa tầng thượng của Bão Nguyệt lâu lúc
này đang mang dáng vẻ quyết liệt, dựa theo một thiết kế hoàn hảo, sập xuống
một cách chỉnh tề, làm dấy lên khói bụi đầy trời!
Khi tro bụi lắng xuống cũng là lúc mọi người cũng thấy rõ, tầng thượng của
Bão Nguyệt lâu như bị một thanh thiên kiếm cắt qua từ giữa, toàn bộ phần trên
sụp đổ, chỉ còn lại nửa phần vách tường và trang trí hết sức chỉnh tề.
Cắt rất ngay ngắn, mặt cắt trơn nhẵn, cứ như bị một thanh đại kiếm chia đôi.
Đương nhiên, lúc này mọi người đều hiểu, đây thật sự là bị một “người“ dùng
một thanh kiếm chia đôi.
Trong lòng mọi người lại xuất hiện cảm giác ban đầu - người này, không phải là
người.
o O o
Phạm Nhàn là người đầu tiên trên con đường khép miệng lại. Y nhìn cổng thành
đã không còn bóng người, lại quay đầu nhìn về phía nửa tầng lầu tàn khuyết của
mình, không nhịn được vỗ mạnh lên mặt, thuyết phục bản thân đây là chuyện
thật sự xảy ra.
Khi mọi người của Giám Sát viện và nhóm Hổ Vệ khôi phục tinh thần, ánh mắt
nhìn về phía Phạm Nhàn đều rất kỳ quá; mang đầy kinh hãi và nghĩ lại mà sợ.
Ngoài ra còn có cả vẻ khó hiểu, tự hỏi trong lòng Đề ti đại nhân làm thế nào
sống sót?
Câu hỏi này... chính Phạm Nhàn cũng không rõ lắm.
“Đặng Tử Việt.” Giọng nói của Phạm Nhàn hơi khàn khàn, mắt đỏ lên thiếu sức
sống, y vừa ho vừa nói: “Ngươi tới bên kia một chuyến.“
Rõ ràng lúc này Đặng Tử Việt vẫn đang trong trạng thái ngây ngốc, mãi đến khi
Phạm Nhàn tức giận nói lại lần hai, hắn mới tỉnh lại, khẩn trương đáp lời.
Phạm Nhàn gọi hắn đến trước mặt, nhỏ giọng nói: “Nếu như... ta nói nếu như,
có người đầu hàng, thế thì nhất định phải bảo vệ tính mạng của đối phương.“
Đặng Tử Việt hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Đề ti đại nhân.
Trong mắt Phạm Nhàn lóe lên vẻ sợ hãi, nói: “Đưa người đó về... không, cứ để
Hắc Kỵ đưa thẳng về kinh đô.“
Y thở dài trong lòng, đừng dính líu gì tới mình nữa. Chuyện của bề trên các
ngài thì bề trên các ngài tự đi mà giải quyết, bản thân y không thể chịu nổi dày
vò tinh thần như vậy nữa.
Đặng Tử Việt nhận lệnh, quay đầu lại nhìn thoáng qua nửa căn lầu còn sót lại,
không nhịn được nuốt từng ngụm nước bọt, run rẩy hỏi: “Đại nhân, rốt cuộc
người kia là ai?“
Phạm Nhàn lườm hắn một cái, nói: “Chẳng phải Cao Đạt đã nói là Tứ Cố Kiếm
à?“
Đặng Tử Việt không hổ danh là người tâm phúc xuất thân từ Nhị Xử, trực tiếp
phản bác: “Trong báo cáo của viện ghi rõ ràng, Tứ Cố Kiếm vẫn ở Đông Di
thành...“
Phạm Nhàn nhanh chóng ngắt lời hắn, nổi giận nói: “Nhìn căn lầu nát này đi!
Đối phương là đại tông sư! Quạ đen của chúng ta có thể theo dõi được hành
tung của hắn hay sao?“
Đặng Tử Việt không hiểu vì sao Phạm Nhàn lại nổi giận, vội vàng nhận lệnh,
lập tức tìm ngựa rời thành, nhanh chóng tới gặp Hắc Kỵ.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Bên cạnh mảnh vỡ của cái bàn do hai nắm tay của Phạm Nhàn đánh nát, trên vịtrí cao gần nửa ngược cây cột thô to, lớp sơn màu đỏ dày đặc đột nhiên nứt ramột lỗ hổng.Cây quạt giấy mà Phạm Nhàn đã ném đi khi chạy trốn, giờ không biết đã đi vềđâu.Lớp sơn trên lỗ hổng phát ra tiếng lách cách, nứt ra càng nhiều, cứ như một vếtthương thê thảm đang bị lật tung lớp da, để lộ chất gỗ bên trong.Sau đó... cả phần gỗ bên trong cũng từ từ nứt ra!Vết nứt sâu không thấy đáy, như thể đã xuyên qua toàn bộ cột to lớn kia!Thực ra không chỉ cột này, toàn bộ cột gỗ, lan can, vách che, đồ trang trí, câyhoa... dọc theo vị trí cao khoảng nửa người, trên tầng cao nhất của Bão Nguyệtlâu cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt. Vết nứt dần dần lan tràn, dần dần kéo dài, từtừ nối liền thành một, như thể chỉ trong chớp mắt đã có quỷ thần vẽ một nétmực ở nơi đó.Nhưng vệt này không phải vẽ bằng mực, mà là vẽ bằng kiếm.Tiếng vỡ vụn vang lên, chao đảo đầu tiên là một chậu hoa đặt góc tầng thượngcủa Bão Nguyệt lâu. Chậu hoa rơi xuống sàn nhà, vỡ thành mảnh nhỏ.Tiếp theo là một tiếng động lớn.o O oĐường phố đã dọn trống từ lâu, chỉ còn Phạm Nhàn cùng vài chục thuộc hạ thântín bao vây xung quanh. Nghe tiếng động, mọi người vô thức ngẩng đầu nhìnlên bên phải.Sau đó, ai nấy trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Phạm Nhàn cũng không ngoại lệ.Ánh mắt mọi người đầy khiếp sợ và kinh hãi, cái miệng há hốc để lộ hàm răngbên trong, hoặc trắng noãn hoàn hảo, hoặc đầy vết ố trà, hoặc thiếu đi mấy chiếcrăng hàm. Cho nên khi bụi gỗ dần dần phủ đầy trời thổi vào trong miệng họ,bọn họ vẫn không có phản ứng gì.Bão Nguyệt lâu đã sập!Hay nói chính xác hơn, phải là tầng thượng của Bão Nguyệt lâu đã sập.Nói càng chính xác hơn nữa, thì là một nửa tầng thượng của Bão Nguyệt lâu lúcnày đang mang dáng vẻ quyết liệt, dựa theo một thiết kế hoàn hảo, sập xuốngmột cách chỉnh tề, làm dấy lên khói bụi đầy trời!Khi tro bụi lắng xuống cũng là lúc mọi người cũng thấy rõ, tầng thượng củaBão Nguyệt lâu như bị một thanh thiên kiếm cắt qua từ giữa, toàn bộ phần trênsụp đổ, chỉ còn lại nửa phần vách tường và trang trí hết sức chỉnh tề.Cắt rất ngay ngắn, mặt cắt trơn nhẵn, cứ như bị một thanh đại kiếm chia đôi.Đương nhiên, lúc này mọi người đều hiểu, đây thật sự là bị một “người“ dùngmột thanh kiếm chia đôi.Trong lòng mọi người lại xuất hiện cảm giác ban đầu - người này, không phải làngười.o O oPhạm Nhàn là người đầu tiên trên con đường khép miệng lại. Y nhìn cổng thànhđã không còn bóng người, lại quay đầu nhìn về phía nửa tầng lầu tàn khuyết củamình, không nhịn được vỗ mạnh lên mặt, thuyết phục bản thân đây là chuyệnthật sự xảy ra.Khi mọi người của Giám Sát viện và nhóm Hổ Vệ khôi phục tinh thần, ánh mắtnhìn về phía Phạm Nhàn đều rất kỳ quá; mang đầy kinh hãi và nghĩ lại mà sợ.Ngoài ra còn có cả vẻ khó hiểu, tự hỏi trong lòng Đề ti đại nhân làm thế nàosống sót?Câu hỏi này... chính Phạm Nhàn cũng không rõ lắm.“Đặng Tử Việt.” Giọng nói của Phạm Nhàn hơi khàn khàn, mắt đỏ lên thiếu sứcsống, y vừa ho vừa nói: “Ngươi tới bên kia một chuyến.“Rõ ràng lúc này Đặng Tử Việt vẫn đang trong trạng thái ngây ngốc, mãi đến khiPhạm Nhàn tức giận nói lại lần hai, hắn mới tỉnh lại, khẩn trương đáp lời.Phạm Nhàn gọi hắn đến trước mặt, nhỏ giọng nói: “Nếu như... ta nói nếu như,có người đầu hàng, thế thì nhất định phải bảo vệ tính mạng của đối phương.“Đặng Tử Việt hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Đề ti đại nhân.Trong mắt Phạm Nhàn lóe lên vẻ sợ hãi, nói: “Đưa người đó về... không, cứ đểHắc Kỵ đưa thẳng về kinh đô.“Y thở dài trong lòng, đừng dính líu gì tới mình nữa. Chuyện của bề trên cácngài thì bề trên các ngài tự đi mà giải quyết, bản thân y không thể chịu nổi dàyvò tinh thần như vậy nữa.Đặng Tử Việt nhận lệnh, quay đầu lại nhìn thoáng qua nửa căn lầu còn sót lại,không nhịn được nuốt từng ngụm nước bọt, run rẩy hỏi: “Đại nhân, rốt cuộcngười kia là ai?“Phạm Nhàn lườm hắn một cái, nói: “Chẳng phải Cao Đạt đã nói là Tứ Cố Kiếmà?“Đặng Tử Việt không hổ danh là người tâm phúc xuất thân từ Nhị Xử, trực tiếpphản bác: “Trong báo cáo của viện ghi rõ ràng, Tứ Cố Kiếm vẫn ở Đông Dithành...“Phạm Nhàn nhanh chóng ngắt lời hắn, nổi giận nói: “Nhìn căn lầu nát này đi!Đối phương là đại tông sư! Quạ đen của chúng ta có thể theo dõi được hànhtung của hắn hay sao?“Đặng Tử Việt không hiểu vì sao Phạm Nhàn lại nổi giận, vội vàng nhận lệnh,lập tức tìm ngựa rời thành, nhanh chóng tới gặp Hắc Kỵ.