Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 712: Hoa Viên động não 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Cách thành Tô Châu khoảng hai mươi dặm, trước một thung lũng, một trangviên không có gì đặc biệt đang lẳng lặng chờ đợi hoàng hôn buông xuống.Theo hoàng hôn đến, đêm đen hàng lâm, bốn trăm kỵ binh Hắc Kỵ cưỡi ngựađã bịt miệng, gót ngựa bọc vải, không chút tiếng động mà như sát thần trongđêm tối, hoàn thành việc bao vây trang viên.`Sau đó là trận chém giết đẫm máu, Hắc Kỵ ngoài trang viên bắn tên lửa vào bêntrong, người trong cũng tự châm lửa.Khói lửa bốc lên, sinh mệnh tắt lịm, trang viên bị phá hủy không còn gì.o O oHắc Kỵ thuộc Ngũ Xử Giám Sát viện, là phân bộ có vũ lực cường hãn nhấtnhưng không có ai ngồi trong nha môn, chỉ luôn luôn chờ ở ngoài kinh đô, đợiTrần Bình Bình điều động. Mãi tới sau này Giám Sát viện có thêm một Đề ti đạinhân trẻ tuổi, Hắc Kỵ mới chia thành hai, năm trăm người đi theo Phạm Nhànhành động. Từ đó cũng có thể thấy Trần Bình Bình coi trọng Phạm Nhàn nhưthế nào.Năm trước, khi Phạm Nhàn đi sứ Bắc Tề, Hắc Kỵ đã hộ tống y đến biên giớiquốc gia, đồng thời khi ở ngoài Vụ Độ hà ngoại đã thành công tiêu diệt quânđội do Thượng Sam Hổ phái đến cứu viện Tiếu n. Qua đó có thể thấy vũ lựchùng hậu đến mức nào.Hắc Kỵ đã luôn chờ ở Giang Bắc, hôm nay cuối cùng cũng có đất dụng võ.Nhưng phó thống lĩnh của Hắc Kỵ đang cưỡi ngựa dưới chân núi lại không cóvẻ gì là hưng phấn.Đối với bọn họ, đây chỉ là một công việc đơn giản mà thôi.Người thống lĩnh bốn trăm Hắc Kỵ hiện giờ chính là phó thống lĩnh của NgũXử, họ Kinh không có tên.Kinh thống lĩnh ngồi yên trên lưng ngựa, nhìn vào thế lửa hừng hực trong trangviên, tay phải từ từ đặt lên mặt mình, tháo chiếc mặt nạ màu đen che trên mặtra, để lộ gò trắng trẻo và đôi mắt lạnh lùng vô tình dưới tấm mặt nạ.Nhiệm vụ mà Đề ti đại nhân giao phó đã hoàn thành, nhưng hắn cũng khôngngờ rằng trong trang viên nhỏ bé này lại có vũ lực cường đại đến vậy, khiến HắcKỵ cũng phải chịu một ít tổn thương. Điều đáng sợ nhất là dường như tất cả mọingười trong trang viên đều biết mình chỉ còn một con đường chết, liều mạngphản kháng, không một ai đầu hàng.Kinh thống lĩnh không biết ai đang ở trong trang viên, hắn chỉ đang thực hiệnmệnh lệnh của Đề ti đại nhân. Hơn nữa người trong trang viên cũng tự đốt lửa,một số chứng cứ không thể lộ ra ngoài sáng, chắc cũng bị thiêu hủy.Hắn thả dây cương, tiếng móng ngựa vang lên lộp cộp, chậm rãi tới gần vùngđất đang cháy, các kỵ binh dưới trướng đang cứu chữa thương binh và dọn dẹphiện trường. Hai mắt hắn nghiêm nghị quan sát mọi chuyện, đột nhiên mi mắthắn hơi nhúc nhích một chút.Năm kỵ binh lao qua ngọn lửa, làm lóe lên tia lửa giữa nền đen, như những kỵsĩ ma quỷ từ cõi muốn minh.Trên năm con ngựa này, ngoại trừ kỵ sĩ mặc giáp đen toàn thân còn có thêm mộtsố người bị trói chặt như bánh tét.Kinh thống lĩnh đưa tay phải lên mặt, trước khi năm kỵ binh này tới hắn đã đeolại chiếc mặt nạ màu đen, bờ môi mỏng hé mở, giọng nói lạnh như băng vanglên, có vẻ bất ngờ, cũng có vẻ lấy làm lạ: “Người sống?“Năm kỵ sĩ kia tiến tới bên cạnh hắn, bẩm báo: “Năm người này nấp dưới đáydưới giếng, đã đầu hàng.“Ngay cả Kinh thống lĩnh vốn lạnh lùng, lúc này trong lòng cũng cảm thấy mộtchút vui vẻ bất ngờ, khóe môi hắn khẽ nhúc nhích một chút, để lộ một nụ cườilạnh nhạt: “Chắc Đề ti đại nhân sẽ rất vui mừng.“Với khí thế liều mạng ngọc đá cùng tan của trang viên này mà vẫn bắt đượcngười sống, đúng là chuyện không dễ dàng gì. Kinh thống lĩnh nhìn năm tù binhbị trói trên ngựa, trong lòng lại cảm thấy kỳ quái.“Về Tô Châu.“Trên mặt nạ màu đen phản xạ ngọn lửa vàng óng, trông đầy lạ lẫm, toát lên ý vịkhiến người ta không rét mà runKinh thống lĩnh dưới tấm mặt nạ lạnh lùng phát ra mệnh lệnh, ngoài trang viênlập tức vang lên tiếng ngựa hí, móng ngựa dồn dập, lại xếp thành hàng ngũchỉnh tề, như ba cơn lũ màu đen lượn qua trang viên hừng hực ánh lửa, lao chéoxuống con đường dưới núi, hòa vào màn đêm.Hắc Kỵ như xuống núi như u linh, không bao lâu sau đã gặp được đoàn ngườiĐặng Tử Việt, nhận được mệnh lệnh mới nhất của Đề ti đại nhân.Kinh thống lĩnh vẫn im lặng, bố trí một tiểu đội kỵ binh áp giải tù binh về kinhđô, còn mấy trăm sát thần đêm tối còn lại vẫn không vào thành, lẳng lặng khôngchút tiếng động vượt sông, lại trở về doanh trại ở Giang Bắc.o O oĐến lúc Đặng Tử Việt báo cáo lại Hoa Viên, Phạm Nhàn chỉ gật đầu một cái tỏý đã biết, sau đó vào thư phòng viết một bức mật tấu dâng lên Hoàng đế bệ hạ,giao cho thuộc hạ trong viện cưỡi khoái mã đưa về kinh đô, bản thân y thì đimột mình tới sảnh chính của
Cách thành Tô Châu khoảng hai mươi dặm, trước một thung lũng, một trang
viên không có gì đặc biệt đang lẳng lặng chờ đợi hoàng hôn buông xuống.
Theo hoàng hôn đến, đêm đen hàng lâm, bốn trăm kỵ binh Hắc Kỵ cưỡi ngựa
đã bịt miệng, gót ngựa bọc vải, không chút tiếng động mà như sát thần trong
đêm tối, hoàn thành việc bao vây trang viên.
`
Sau đó là trận chém giết đẫm máu, Hắc Kỵ ngoài trang viên bắn tên lửa vào bên
trong, người trong cũng tự châm lửa.
Khói lửa bốc lên, sinh mệnh tắt lịm, trang viên bị phá hủy không còn gì.
o O o
Hắc Kỵ thuộc Ngũ Xử Giám Sát viện, là phân bộ có vũ lực cường hãn nhất
nhưng không có ai ngồi trong nha môn, chỉ luôn luôn chờ ở ngoài kinh đô, đợi
Trần Bình Bình điều động. Mãi tới sau này Giám Sát viện có thêm một Đề ti đại
nhân trẻ tuổi, Hắc Kỵ mới chia thành hai, năm trăm người đi theo Phạm Nhàn
hành động. Từ đó cũng có thể thấy Trần Bình Bình coi trọng Phạm Nhàn như
thế nào.
Năm trước, khi Phạm Nhàn đi sứ Bắc Tề, Hắc Kỵ đã hộ tống y đến biên giới
quốc gia, đồng thời khi ở ngoài Vụ Độ hà ngoại đã thành công tiêu diệt quân
đội do Thượng Sam Hổ phái đến cứu viện Tiếu n. Qua đó có thể thấy vũ lực
hùng hậu đến mức nào.
Hắc Kỵ đã luôn chờ ở Giang Bắc, hôm nay cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Nhưng phó thống lĩnh của Hắc Kỵ đang cưỡi ngựa dưới chân núi lại không có
vẻ gì là hưng phấn.
Đối với bọn họ, đây chỉ là một công việc đơn giản mà thôi.
Người thống lĩnh bốn trăm Hắc Kỵ hiện giờ chính là phó thống lĩnh của Ngũ
Xử, họ Kinh không có tên.
Kinh thống lĩnh ngồi yên trên lưng ngựa, nhìn vào thế lửa hừng hực trong trang
viên, tay phải từ từ đặt lên mặt mình, tháo chiếc mặt nạ màu đen che trên mặt
ra, để lộ gò trắng trẻo và đôi mắt lạnh lùng vô tình dưới tấm mặt nạ.
Nhiệm vụ mà Đề ti đại nhân giao phó đã hoàn thành, nhưng hắn cũng không
ngờ rằng trong trang viên nhỏ bé này lại có vũ lực cường đại đến vậy, khiến Hắc
Kỵ cũng phải chịu một ít tổn thương. Điều đáng sợ nhất là dường như tất cả mọi
người trong trang viên đều biết mình chỉ còn một con đường chết, liều mạng
phản kháng, không một ai đầu hàng.
Kinh thống lĩnh không biết ai đang ở trong trang viên, hắn chỉ đang thực hiện
mệnh lệnh của Đề ti đại nhân. Hơn nữa người trong trang viên cũng tự đốt lửa,
một số chứng cứ không thể lộ ra ngoài sáng, chắc cũng bị thiêu hủy.
Hắn thả dây cương, tiếng móng ngựa vang lên lộp cộp, chậm rãi tới gần vùng
đất đang cháy, các kỵ binh dưới trướng đang cứu chữa thương binh và dọn dẹp
hiện trường. Hai mắt hắn nghiêm nghị quan sát mọi chuyện, đột nhiên mi mắt
hắn hơi nhúc nhích một chút.
Năm kỵ binh lao qua ngọn lửa, làm lóe lên tia lửa giữa nền đen, như những kỵ
sĩ ma quỷ từ cõi muốn minh.
Trên năm con ngựa này, ngoại trừ kỵ sĩ mặc giáp đen toàn thân còn có thêm một
số người bị trói chặt như bánh tét.
Kinh thống lĩnh đưa tay phải lên mặt, trước khi năm kỵ binh này tới hắn đã đeo
lại chiếc mặt nạ màu đen, bờ môi mỏng hé mở, giọng nói lạnh như băng vang
lên, có vẻ bất ngờ, cũng có vẻ lấy làm lạ: “Người sống?“
Năm kỵ sĩ kia tiến tới bên cạnh hắn, bẩm báo: “Năm người này nấp dưới đáy
dưới giếng, đã đầu hàng.“
Ngay cả Kinh thống lĩnh vốn lạnh lùng, lúc này trong lòng cũng cảm thấy một
chút vui vẻ bất ngờ, khóe môi hắn khẽ nhúc nhích một chút, để lộ một nụ cười
lạnh nhạt: “Chắc Đề ti đại nhân sẽ rất vui mừng.“
Với khí thế liều mạng ngọc đá cùng tan của trang viên này mà vẫn bắt được
người sống, đúng là chuyện không dễ dàng gì. Kinh thống lĩnh nhìn năm tù binh
bị trói trên ngựa, trong lòng lại cảm thấy kỳ quái.
“Về Tô Châu.“
Trên mặt nạ màu đen phản xạ ngọn lửa vàng óng, trông đầy lạ lẫm, toát lên ý vị
khiến người ta không rét mà run
Kinh thống lĩnh dưới tấm mặt nạ lạnh lùng phát ra mệnh lệnh, ngoài trang viên
lập tức vang lên tiếng ngựa hí, móng ngựa dồn dập, lại xếp thành hàng ngũ
chỉnh tề, như ba cơn lũ màu đen lượn qua trang viên hừng hực ánh lửa, lao chéo
xuống con đường dưới núi, hòa vào màn đêm.
Hắc Kỵ như xuống núi như u linh, không bao lâu sau đã gặp được đoàn người
Đặng Tử Việt, nhận được mệnh lệnh mới nhất của Đề ti đại nhân.
Kinh thống lĩnh vẫn im lặng, bố trí một tiểu đội kỵ binh áp giải tù binh về kinh
đô, còn mấy trăm sát thần đêm tối còn lại vẫn không vào thành, lẳng lặng không
chút tiếng động vượt sông, lại trở về doanh trại ở Giang Bắc.
o O o
Đến lúc Đặng Tử Việt báo cáo lại Hoa Viên, Phạm Nhàn chỉ gật đầu một cái tỏ
ý đã biết, sau đó vào thư phòng viết một bức mật tấu dâng lên Hoàng đế bệ hạ,
giao cho thuộc hạ trong viện cưỡi khoái mã đưa về kinh đô, bản thân y thì đi
một mình tới sảnh chính của
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Cách thành Tô Châu khoảng hai mươi dặm, trước một thung lũng, một trangviên không có gì đặc biệt đang lẳng lặng chờ đợi hoàng hôn buông xuống.Theo hoàng hôn đến, đêm đen hàng lâm, bốn trăm kỵ binh Hắc Kỵ cưỡi ngựađã bịt miệng, gót ngựa bọc vải, không chút tiếng động mà như sát thần trongđêm tối, hoàn thành việc bao vây trang viên.`Sau đó là trận chém giết đẫm máu, Hắc Kỵ ngoài trang viên bắn tên lửa vào bêntrong, người trong cũng tự châm lửa.Khói lửa bốc lên, sinh mệnh tắt lịm, trang viên bị phá hủy không còn gì.o O oHắc Kỵ thuộc Ngũ Xử Giám Sát viện, là phân bộ có vũ lực cường hãn nhấtnhưng không có ai ngồi trong nha môn, chỉ luôn luôn chờ ở ngoài kinh đô, đợiTrần Bình Bình điều động. Mãi tới sau này Giám Sát viện có thêm một Đề ti đạinhân trẻ tuổi, Hắc Kỵ mới chia thành hai, năm trăm người đi theo Phạm Nhànhành động. Từ đó cũng có thể thấy Trần Bình Bình coi trọng Phạm Nhàn nhưthế nào.Năm trước, khi Phạm Nhàn đi sứ Bắc Tề, Hắc Kỵ đã hộ tống y đến biên giớiquốc gia, đồng thời khi ở ngoài Vụ Độ hà ngoại đã thành công tiêu diệt quânđội do Thượng Sam Hổ phái đến cứu viện Tiếu n. Qua đó có thể thấy vũ lựchùng hậu đến mức nào.Hắc Kỵ đã luôn chờ ở Giang Bắc, hôm nay cuối cùng cũng có đất dụng võ.Nhưng phó thống lĩnh của Hắc Kỵ đang cưỡi ngựa dưới chân núi lại không cóvẻ gì là hưng phấn.Đối với bọn họ, đây chỉ là một công việc đơn giản mà thôi.Người thống lĩnh bốn trăm Hắc Kỵ hiện giờ chính là phó thống lĩnh của NgũXử, họ Kinh không có tên.Kinh thống lĩnh ngồi yên trên lưng ngựa, nhìn vào thế lửa hừng hực trong trangviên, tay phải từ từ đặt lên mặt mình, tháo chiếc mặt nạ màu đen che trên mặtra, để lộ gò trắng trẻo và đôi mắt lạnh lùng vô tình dưới tấm mặt nạ.Nhiệm vụ mà Đề ti đại nhân giao phó đã hoàn thành, nhưng hắn cũng khôngngờ rằng trong trang viên nhỏ bé này lại có vũ lực cường đại đến vậy, khiến HắcKỵ cũng phải chịu một ít tổn thương. Điều đáng sợ nhất là dường như tất cả mọingười trong trang viên đều biết mình chỉ còn một con đường chết, liều mạngphản kháng, không một ai đầu hàng.Kinh thống lĩnh không biết ai đang ở trong trang viên, hắn chỉ đang thực hiệnmệnh lệnh của Đề ti đại nhân. Hơn nữa người trong trang viên cũng tự đốt lửa,một số chứng cứ không thể lộ ra ngoài sáng, chắc cũng bị thiêu hủy.Hắn thả dây cương, tiếng móng ngựa vang lên lộp cộp, chậm rãi tới gần vùngđất đang cháy, các kỵ binh dưới trướng đang cứu chữa thương binh và dọn dẹphiện trường. Hai mắt hắn nghiêm nghị quan sát mọi chuyện, đột nhiên mi mắthắn hơi nhúc nhích một chút.Năm kỵ binh lao qua ngọn lửa, làm lóe lên tia lửa giữa nền đen, như những kỵsĩ ma quỷ từ cõi muốn minh.Trên năm con ngựa này, ngoại trừ kỵ sĩ mặc giáp đen toàn thân còn có thêm mộtsố người bị trói chặt như bánh tét.Kinh thống lĩnh đưa tay phải lên mặt, trước khi năm kỵ binh này tới hắn đã đeolại chiếc mặt nạ màu đen, bờ môi mỏng hé mở, giọng nói lạnh như băng vanglên, có vẻ bất ngờ, cũng có vẻ lấy làm lạ: “Người sống?“Năm kỵ sĩ kia tiến tới bên cạnh hắn, bẩm báo: “Năm người này nấp dưới đáydưới giếng, đã đầu hàng.“Ngay cả Kinh thống lĩnh vốn lạnh lùng, lúc này trong lòng cũng cảm thấy mộtchút vui vẻ bất ngờ, khóe môi hắn khẽ nhúc nhích một chút, để lộ một nụ cườilạnh nhạt: “Chắc Đề ti đại nhân sẽ rất vui mừng.“Với khí thế liều mạng ngọc đá cùng tan của trang viên này mà vẫn bắt đượcngười sống, đúng là chuyện không dễ dàng gì. Kinh thống lĩnh nhìn năm tù binhbị trói trên ngựa, trong lòng lại cảm thấy kỳ quái.“Về Tô Châu.“Trên mặt nạ màu đen phản xạ ngọn lửa vàng óng, trông đầy lạ lẫm, toát lên ý vịkhiến người ta không rét mà runKinh thống lĩnh dưới tấm mặt nạ lạnh lùng phát ra mệnh lệnh, ngoài trang viênlập tức vang lên tiếng ngựa hí, móng ngựa dồn dập, lại xếp thành hàng ngũchỉnh tề, như ba cơn lũ màu đen lượn qua trang viên hừng hực ánh lửa, lao chéoxuống con đường dưới núi, hòa vào màn đêm.Hắc Kỵ như xuống núi như u linh, không bao lâu sau đã gặp được đoàn ngườiĐặng Tử Việt, nhận được mệnh lệnh mới nhất của Đề ti đại nhân.Kinh thống lĩnh vẫn im lặng, bố trí một tiểu đội kỵ binh áp giải tù binh về kinhđô, còn mấy trăm sát thần đêm tối còn lại vẫn không vào thành, lẳng lặng khôngchút tiếng động vượt sông, lại trở về doanh trại ở Giang Bắc.o O oĐến lúc Đặng Tử Việt báo cáo lại Hoa Viên, Phạm Nhàn chỉ gật đầu một cái tỏý đã biết, sau đó vào thư phòng viết một bức mật tấu dâng lên Hoàng đế bệ hạ,giao cho thuộc hạ trong viện cưỡi khoái mã đưa về kinh đô, bản thân y thì đimột mình tới sảnh chính của