Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 714: Hoa Viên động não 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nếu thật sự có người nghĩ ra cách, chuyện đầu tiên mà Nam Khánh và Bắc Tềmuốn làm, đó chính là cử người đi dùng phương pháp này giết chết Tứ CốKiếm, sau đó hai nước nhanh chóng chia chác của cải của Đông Di thành vàđám nữ nhân quý tộc của các quốc gia chư hầu!Trong sảnh này thì chức quan của Đặng Tử Việt là cao nhất trong số mọi người,cũng khá thân cận với Phạm Nhàn. Nhìn sắc mặt của Đại nhân, nhìn gương mặtkỳ quái của các đồng liêu, hắn cẩn thận nói: "Đại nhân... có phải bị kiếm khí đảthương không?"Phạm Nhàn ngớ người, nổi giận mắng: "Đầu óc ta chẳng làm sao cả!"Y không quan tâm chuyện các thuộc hạ khiếp sợ đến mức nào, ngược lại còn épbuộc mọi người nghĩ kế. Trong lúc nhất thời tất cả mọi người trong phòng nghịsự bức đến mức không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm kiếm một số ý tưởnghoang đường. Tuy đám người đưa ra ý tưởng nhưng trong lòng đều cảm thấybất an. Đại tông sư chẳng khác nào thần tiên, được dân chúng kính ngưỡng, còngiờ đây họ lại phải tuân theo mệnh lệnh của Đề ti đại nhân, nghĩ cách làm saohại hắn...Nhưng dẫu sao Giám Sát viện vẫn là nha môn u ám âm hiểm. Chỉ sau vài câunói, lá gan của mọi người đã thả lỏng, còn cảm giác được một niềm vui khó tả,bắt đầu tổ chức thảo luận làm sao giết được đại tông sư... Cho dù có thể khônggiết được, nhưng chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ kích thích rồi.Có người đứng ra mở đầu nói, đối với đại tông sư, chắc chắn không thể đánhbại được, do đó muốn đối phó với hắn, đầu tiên là phải làm suy yếu lực lượngcủa hắn, tăng cường lực lượng của mình, đề nghị dùng độc.Ngay lập tức có người phản đối, công lực của đại tông sư đã đạt đến mức siêuphàm, độc dược vào cơ thể sẽ lập tức tan chảy như tuyết, không có tác dụng gì.Thế là có người đề nghị, nên chọn loại thuốc kích thích đặc tính của bản thân cơthể, không phải là độc từ bên ngoài, nhưng trong thời gian ngắn có thể điềuchỉnh tâm trạng hoặc sức lực của cơ thể, sau đó sẽ tự suy yếu.Phạm Nhàn lạnh lùng xen vào: "Đó là xuân dược."Lại có người nói, muốn đoạt mạng người, phải trước tiên làm rối loạn tâm tríhọ, muốn khiến người diệt vong, phải trước tiên phải khiến họ điên cuồng. Nênbố trí một số cảnh tượng đặc biệt, kích thích tâm trạng của đại tông sư, khiếncho tâm trí hắn rơi vào hỗn loạn.Phạm Nhàn gật đầu một cái, cực kỳ tán thưởng, nhưng trong lòng lại chửi thầm,u Dương Phong phát điên lại càng lợi hại.Đặng Tử Việt suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên vỗ bàn một cái nói: “Thật rakhông khó, chỉ cần nghĩ cách bố trí một cái bẫy, khiến đối thủ không thể chạytrốn, rồi dùng nỏ doanh của Lục Xử bao vây, bắn liên tục không ngừng, tiêu haochân lực của hắn, liều cả vạn mũi tên cũng phải khiến đối thủ suy yếu... Sau đósẽ dùng Hắc Kỵ của Ngũ Xử xung kích. Dẫu sao đại tông sư cũng không phải làthần, một mình đấu với ngàn người còn có thể, một mình đấu với ngàn kỵbinh... chỉ có nước chết thôi."Phạm Nhàn nhìn hắn, hỏi: "Kế hoạch này của ngươi, đoán chừng phải chết baonhiêu người?"Đặng Tử Việt tính toán trong chốc lát, đáp: "Có lẽ nỏ doanh của Lục Xử sẽ bịdiệt sạch, chắc Hắc Kỵ còn sống sót được một phần mười."Phạm Nhàn lắc đầu nói: "Ta muốn giết người, không phải muốn người của mìnhđi chịu chết."Đặng Tử Việt hưng phấn nói: "Nếu thực sự thành công, chết bao nhiêu ngườicũng không đáng kể."Phạm Nhàn nhíu mày một cái, cười lạnh nói: "Vậy ngươi làm cách nào để khiếnđối phương bất động không trốn chạy? Đứng yên đó để ngươi bắn, để ngươixung kích? Hắn đâu phải người rơm..."Đặng Tử Việt im lặng.Mọi người vẫn tiếp tục động não, ý kiến được đưa ra cũng càng lúc càng hoangđường và vô căn cứ. Có người đề nghị bắt cóc, có người đề nghị chơi trò tuyếtlở, có người đề nghị đặt bẫy trên hầm cầu.Sau đó ý kiến phản bác cũng theo đuôi, đầu tiên là Tứ Cố Kiếm không có ngườithân nào, người thân của hắn đều bị chính hắn giết sạch rồi. Đồng thời Đông Dithành quanh năm suốt tháng không thấy bông tuyết nào. Còn đề nghị cuối cùng,ai nấy khịt mũi coi thường, không buồn để ý đến.Phạm Nhàn lạnh lùng quan sát cảnh tượng này, trong lòng thoáng an tâm. Lầnhọp bàn này trông rất hoang đường, thật ra là y muốn hóa giải tâm trạng kinhhãi của các thuộc hạ đối với chuyện Bão Nguyệt lâu ngày hôm nay. Diệp LưuVân đột nhiên xuất hiện, hiển nhiên đã khiến trong lòng những người này nảysinh ám ảnh mãnh liệt, thậm chí trên gương mặt Cao Đạt cũng khó mà thấy vẻkiên nghị lúc trước.Dẫn dắt các thuộc hạ như vậy làm việc, thì không để để mặc bọn họ chìm trongtâm trạng bất ổn như vậy được.Cho nên Phạm Nhàn mới quang minh chính đại yêu cầu mọi người bàn bạc xemlàm sao giết chết được đại tông sư.

Nếu thật sự có người nghĩ ra cách, chuyện đầu tiên mà Nam Khánh và Bắc Tề

muốn làm, đó chính là cử người đi dùng phương pháp này giết chết Tứ Cố

Kiếm, sau đó hai nước nhanh chóng chia chác của cải của Đông Di thành và

đám nữ nhân quý tộc của các quốc gia chư hầu!

Trong sảnh này thì chức quan của Đặng Tử Việt là cao nhất trong số mọi người,

cũng khá thân cận với Phạm Nhàn. Nhìn sắc mặt của Đại nhân, nhìn gương mặt

kỳ quái của các đồng liêu, hắn cẩn thận nói: "Đại nhân... có phải bị kiếm khí đả

thương không?"

Phạm Nhàn ngớ người, nổi giận mắng: "Đầu óc ta chẳng làm sao cả!"

Y không quan tâm chuyện các thuộc hạ khiếp sợ đến mức nào, ngược lại còn ép

buộc mọi người nghĩ kế. Trong lúc nhất thời tất cả mọi người trong phòng nghị

sự bức đến mức không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm kiếm một số ý tưởng

hoang đường. Tuy đám người đưa ra ý tưởng nhưng trong lòng đều cảm thấy

bất an. Đại tông sư chẳng khác nào thần tiên, được dân chúng kính ngưỡng, còn

giờ đây họ lại phải tuân theo mệnh lệnh của Đề ti đại nhân, nghĩ cách làm sao

hại hắn...

Nhưng dẫu sao Giám Sát viện vẫn là nha môn u ám âm hiểm. Chỉ sau vài câu

nói, lá gan của mọi người đã thả lỏng, còn cảm giác được một niềm vui khó tả,

bắt đầu tổ chức thảo luận làm sao giết được đại tông sư... Cho dù có thể không

giết được, nhưng chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ kích thích rồi.

Có người đứng ra mở đầu nói, đối với đại tông sư, chắc chắn không thể đánh

bại được, do đó muốn đối phó với hắn, đầu tiên là phải làm suy yếu lực lượng

của hắn, tăng cường lực lượng của mình, đề nghị dùng độc.

Ngay lập tức có người phản đối, công lực của đại tông sư đã đạt đến mức siêu

phàm, độc dược vào cơ thể sẽ lập tức tan chảy như tuyết, không có tác dụng gì.

Thế là có người đề nghị, nên chọn loại thuốc kích thích đặc tính của bản thân cơ

thể, không phải là độc từ bên ngoài, nhưng trong thời gian ngắn có thể điều

chỉnh tâm trạng hoặc sức lực của cơ thể, sau đó sẽ tự suy yếu.

Phạm Nhàn lạnh lùng xen vào: "Đó là xuân dược."

Lại có người nói, muốn đoạt mạng người, phải trước tiên làm rối loạn tâm trí

họ, muốn khiến người diệt vong, phải trước tiên phải khiến họ điên cuồng. Nên

bố trí một số cảnh tượng đặc biệt, kích thích tâm trạng của đại tông sư, khiến

cho tâm trí hắn rơi vào hỗn loạn.

Phạm Nhàn gật đầu một cái, cực kỳ tán thưởng, nhưng trong lòng lại chửi thầm,

u Dương Phong phát điên lại càng lợi hại.

Đặng Tử Việt suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên vỗ bàn một cái nói: “Thật ra

không khó, chỉ cần nghĩ cách bố trí một cái bẫy, khiến đối thủ không thể chạy

trốn, rồi dùng nỏ doanh của Lục Xử bao vây, bắn liên tục không ngừng, tiêu hao

chân lực của hắn, liều cả vạn mũi tên cũng phải khiến đối thủ suy yếu... Sau đó

sẽ dùng Hắc Kỵ của Ngũ Xử xung kích. Dẫu sao đại tông sư cũng không phải là

thần, một mình đấu với ngàn người còn có thể, một mình đấu với ngàn kỵ

binh... chỉ có nước chết thôi."

Phạm Nhàn nhìn hắn, hỏi: "Kế hoạch này của ngươi, đoán chừng phải chết bao

nhiêu người?"

Đặng Tử Việt tính toán trong chốc lát, đáp: "Có lẽ nỏ doanh của Lục Xử sẽ bị

diệt sạch, chắc Hắc Kỵ còn sống sót được một phần mười."

Phạm Nhàn lắc đầu nói: "Ta muốn giết người, không phải muốn người của mình

đi chịu chết."

Đặng Tử Việt hưng phấn nói: "Nếu thực sự thành công, chết bao nhiêu người

cũng không đáng kể."

Phạm Nhàn nhíu mày một cái, cười lạnh nói: "Vậy ngươi làm cách nào để khiến

đối phương bất động không trốn chạy? Đứng yên đó để ngươi bắn, để ngươi

xung kích? Hắn đâu phải người rơm..."

Đặng Tử Việt im lặng.

Mọi người vẫn tiếp tục động não, ý kiến được đưa ra cũng càng lúc càng hoang

đường và vô căn cứ. Có người đề nghị bắt cóc, có người đề nghị chơi trò tuyết

lở, có người đề nghị đặt bẫy trên hầm cầu.

Sau đó ý kiến phản bác cũng theo đuôi, đầu tiên là Tứ Cố Kiếm không có người

thân nào, người thân của hắn đều bị chính hắn giết sạch rồi. Đồng thời Đông Di

thành quanh năm suốt tháng không thấy bông tuyết nào. Còn đề nghị cuối cùng,

ai nấy khịt mũi coi thường, không buồn để ý đến.

Phạm Nhàn lạnh lùng quan sát cảnh tượng này, trong lòng thoáng an tâm. Lần

họp bàn này trông rất hoang đường, thật ra là y muốn hóa giải tâm trạng kinh

hãi của các thuộc hạ đối với chuyện Bão Nguyệt lâu ngày hôm nay. Diệp Lưu

Vân đột nhiên xuất hiện, hiển nhiên đã khiến trong lòng những người này nảy

sinh ám ảnh mãnh liệt, thậm chí trên gương mặt Cao Đạt cũng khó mà thấy vẻ

kiên nghị lúc trước.

Dẫn dắt các thuộc hạ như vậy làm việc, thì không để để mặc bọn họ chìm trong

tâm trạng bất ổn như vậy được.

Cho nên Phạm Nhàn mới quang minh chính đại yêu cầu mọi người bàn bạc xem

làm sao giết chết được đại tông sư.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nếu thật sự có người nghĩ ra cách, chuyện đầu tiên mà Nam Khánh và Bắc Tềmuốn làm, đó chính là cử người đi dùng phương pháp này giết chết Tứ CốKiếm, sau đó hai nước nhanh chóng chia chác của cải của Đông Di thành vàđám nữ nhân quý tộc của các quốc gia chư hầu!Trong sảnh này thì chức quan của Đặng Tử Việt là cao nhất trong số mọi người,cũng khá thân cận với Phạm Nhàn. Nhìn sắc mặt của Đại nhân, nhìn gương mặtkỳ quái của các đồng liêu, hắn cẩn thận nói: "Đại nhân... có phải bị kiếm khí đảthương không?"Phạm Nhàn ngớ người, nổi giận mắng: "Đầu óc ta chẳng làm sao cả!"Y không quan tâm chuyện các thuộc hạ khiếp sợ đến mức nào, ngược lại còn épbuộc mọi người nghĩ kế. Trong lúc nhất thời tất cả mọi người trong phòng nghịsự bức đến mức không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm kiếm một số ý tưởnghoang đường. Tuy đám người đưa ra ý tưởng nhưng trong lòng đều cảm thấybất an. Đại tông sư chẳng khác nào thần tiên, được dân chúng kính ngưỡng, còngiờ đây họ lại phải tuân theo mệnh lệnh của Đề ti đại nhân, nghĩ cách làm saohại hắn...Nhưng dẫu sao Giám Sát viện vẫn là nha môn u ám âm hiểm. Chỉ sau vài câunói, lá gan của mọi người đã thả lỏng, còn cảm giác được một niềm vui khó tả,bắt đầu tổ chức thảo luận làm sao giết được đại tông sư... Cho dù có thể khônggiết được, nhưng chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ kích thích rồi.Có người đứng ra mở đầu nói, đối với đại tông sư, chắc chắn không thể đánhbại được, do đó muốn đối phó với hắn, đầu tiên là phải làm suy yếu lực lượngcủa hắn, tăng cường lực lượng của mình, đề nghị dùng độc.Ngay lập tức có người phản đối, công lực của đại tông sư đã đạt đến mức siêuphàm, độc dược vào cơ thể sẽ lập tức tan chảy như tuyết, không có tác dụng gì.Thế là có người đề nghị, nên chọn loại thuốc kích thích đặc tính của bản thân cơthể, không phải là độc từ bên ngoài, nhưng trong thời gian ngắn có thể điềuchỉnh tâm trạng hoặc sức lực của cơ thể, sau đó sẽ tự suy yếu.Phạm Nhàn lạnh lùng xen vào: "Đó là xuân dược."Lại có người nói, muốn đoạt mạng người, phải trước tiên làm rối loạn tâm tríhọ, muốn khiến người diệt vong, phải trước tiên phải khiến họ điên cuồng. Nênbố trí một số cảnh tượng đặc biệt, kích thích tâm trạng của đại tông sư, khiếncho tâm trí hắn rơi vào hỗn loạn.Phạm Nhàn gật đầu một cái, cực kỳ tán thưởng, nhưng trong lòng lại chửi thầm,u Dương Phong phát điên lại càng lợi hại.Đặng Tử Việt suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên vỗ bàn một cái nói: “Thật rakhông khó, chỉ cần nghĩ cách bố trí một cái bẫy, khiến đối thủ không thể chạytrốn, rồi dùng nỏ doanh của Lục Xử bao vây, bắn liên tục không ngừng, tiêu haochân lực của hắn, liều cả vạn mũi tên cũng phải khiến đối thủ suy yếu... Sau đósẽ dùng Hắc Kỵ của Ngũ Xử xung kích. Dẫu sao đại tông sư cũng không phải làthần, một mình đấu với ngàn người còn có thể, một mình đấu với ngàn kỵbinh... chỉ có nước chết thôi."Phạm Nhàn nhìn hắn, hỏi: "Kế hoạch này của ngươi, đoán chừng phải chết baonhiêu người?"Đặng Tử Việt tính toán trong chốc lát, đáp: "Có lẽ nỏ doanh của Lục Xử sẽ bịdiệt sạch, chắc Hắc Kỵ còn sống sót được một phần mười."Phạm Nhàn lắc đầu nói: "Ta muốn giết người, không phải muốn người của mìnhđi chịu chết."Đặng Tử Việt hưng phấn nói: "Nếu thực sự thành công, chết bao nhiêu ngườicũng không đáng kể."Phạm Nhàn nhíu mày một cái, cười lạnh nói: "Vậy ngươi làm cách nào để khiếnđối phương bất động không trốn chạy? Đứng yên đó để ngươi bắn, để ngươixung kích? Hắn đâu phải người rơm..."Đặng Tử Việt im lặng.Mọi người vẫn tiếp tục động não, ý kiến được đưa ra cũng càng lúc càng hoangđường và vô căn cứ. Có người đề nghị bắt cóc, có người đề nghị chơi trò tuyếtlở, có người đề nghị đặt bẫy trên hầm cầu.Sau đó ý kiến phản bác cũng theo đuôi, đầu tiên là Tứ Cố Kiếm không có ngườithân nào, người thân của hắn đều bị chính hắn giết sạch rồi. Đồng thời Đông Dithành quanh năm suốt tháng không thấy bông tuyết nào. Còn đề nghị cuối cùng,ai nấy khịt mũi coi thường, không buồn để ý đến.Phạm Nhàn lạnh lùng quan sát cảnh tượng này, trong lòng thoáng an tâm. Lầnhọp bàn này trông rất hoang đường, thật ra là y muốn hóa giải tâm trạng kinhhãi của các thuộc hạ đối với chuyện Bão Nguyệt lâu ngày hôm nay. Diệp LưuVân đột nhiên xuất hiện, hiển nhiên đã khiến trong lòng những người này nảysinh ám ảnh mãnh liệt, thậm chí trên gương mặt Cao Đạt cũng khó mà thấy vẻkiên nghị lúc trước.Dẫn dắt các thuộc hạ như vậy làm việc, thì không để để mặc bọn họ chìm trongtâm trạng bất ổn như vậy được.Cho nên Phạm Nhàn mới quang minh chính đại yêu cầu mọi người bàn bạc xemlàm sao giết chết được đại tông sư.

Chương 714: Hoa Viên động não 3