Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 716: Mặt trăng này 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ai cũng nói, nữ nhân mười tám tuổi là thay đổi hẳn, những nữ cô nhi mà Tư Tưđã chọn từ người dân lưu vong trên đường, sao mới nuôi ở Tô Châu thành chưađược mấy ngày mà mỗi người đều trổ mã, trở nên lộng lẫy như hoa? Tuy nétmặt vẫn còn trẻ con, chưa hết vẻ ngây thơ, khổ nỗi lại tự mang ý vị thanh xuân,khiến người ta không khỏi thích thú.Đặc biệt là sân sau này xưa nay luôn cấm nam giới đi vào. Đám nha đầu đangnghe Lương Điểm Điểm kể lại câu chuyện ban ngày, cực kỳ hứng thú, cho nênđều không mấy chú ý tới tư thế cử chỉ. Có người nằm trên giường ưỡn bờ môngnhỏ đầy ngây thơ. Có người cầm cây quạt ra vẻ thanh thuần, chân dài thẳng tắp,qua lớp vải mỏng, phơi bày đủ loại vẻ đẹp căng tràn sức sống.Nhị thiếp của Đại hoàng huynh đang ngồi trên ghế nghe kể chuyện. Tuy banngày đã thấy cảnh tượng đó từ xa, nhưng được kể qua bờ môi thơm của LươngĐiểm Điểm lại càng gia tăng vẻ kinh tâm động phách. Chẳng qua cô nươngLương Điểm Điểm này cũng không trực tiếp chứng kiến sự việc trong lầu, vìphần mô tả Phạm Nhàn, kể về y gặp nguy cơ mà không sợ hãi dũng mãnh hơnngười, tất cả không khỏi phóng đại, thành công tạo ra hình ảnh một chàng traitrẻ hoàn mỹ mà Khánh Quốc vốn không hề có.Các cô nương trong sân ánh mắt sáng nóng lên, ngại ngùng ngưỡng mộ Khâmsai đại nhân nhưng lại không thể mở miệng cũng không dám mở miệng. Ngaycả Mã Tác Tác nghiêng đầu nhìn về phía trước, ánh mắt cũng toát lên sắc tháilạ.Phạm Nhàn nuốt từng ngụm nước miếng, biết nếu cứ xem tiếp không khéomình sẽ phạm không ít sai lầm trong việc sinh hoạt. Những tiểu cô nương nàyvẫn đang dậy thì, nhưng tiểu tẩu tử và Lương Điểm Điểm là hai mỹ nhân yêukiều trời sinh. Môi đỏ như son, ánh mắt có thần, thấy mà thất thần, sao lại đểthấy... Y đang chuẩn bị ho khan hai tiếng nhắc nhở mọi người thì nghe thấy mộtcô nương trong sân sau vô tình nói một câu, bèn ngậm miệng, bình tĩnh đứngtrong góc khuất ánh sáng.Tang Văn nghi hoặc nhìn y một cái, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.Tiểu nha đầu kia mới chỉ mười hai, mười ba tuổi, hai mắt mở tròn xoe. ngây thơhỏi: “Các tỷ tỷ, sao vẫn chưa thấy thiếu nãi nãi?”Do tình hình thời thế, đoàn người của Phạm Nhàn đã lưu lại trong Hoa Viênmấy tháng, chưa chuyển đến Hàng Châu. Mấy ngày qua, Tư Tư dẫn đám tiểunha đầu sống trong Hoa Viên, các nha đầu này đã sớm biết tên tuổi và thân phậnân nhân của mình. Có thể trở thành nha hoàn trong nhà của Khâm sai đại nhân,đương nhiên là chuyện rất may mắn. Nhưng đã khá lâu rồi mà họ chưa vẫn chưagặp thiếu nãi nãi, khiên cho các cô gái cảm thấy kỳ quái.Lương Điểm Điểm nghe câu này, hơi kinh ngạc, không nói gì. Những tiểu nhađầu này không biết chứ cô là người kinh đô, đương nhiên biết chuyện hôn ướcnáo động ầm ĩ từ nhỏ giữa hai nhà Phạm Lâm. Tiểu thư nhà họ Lâm là con gáitư sinh của Trưởng công chúa. Chuyện này từng là bí mật mà chỉ có giới quyềnquý trong triều đình mới biết, nhưng dần dần dà lại trở thành lời đồn thổi trongdân gian. Tuy chưa được chứng thực, nhưng cũng không mấy ai không tin. Màthiên hạ đều biết từ rất lâu rồi Phạm đại nhân và phe Dương đã trở thành kẻ thùkhông đội trời chung, chuyện này...Có nha đầu mắng một câu, phê phán: "Chuyện của chủ nhân, chúng ta có tưcách gì mà bàn tán. Nếu bị Tư Tư nghe thấy, cẩn thận cái miệng của ngươiđấy!"Nha đầu lúc trước cười hì hì nói: "Hì hì, thực ra... Hỉ Nhi chỉ muốn xem thử,thiếu nãi nãi xứng đôi với thiếu gia trông như thế nào, có phải là nhan sắc thiêntiên không."Trong lòng các cô bé, đương nhiên Phạm Nhàn là nhân vật tuyệt vời nhất,đương nhiên cũng tò mò không biết Lâm Uyển Nhi là người như thế nào.“Nghe nói vị thiếu nãi nãi này này cũng là một tiểu thư khuê các hiền thục.“Lương Điểm Điểm đột nhiên đảo mắt một cái, nở nụ cười yêu kiều nói: "Cóđiều nghe nói vẻ ngoài ấy không nổi bật, e rằng còn không bằng Tư Tư cônương."“Cái này thì cũng đúng, có mấy ai xứng đôi với thiếu gia...”“Hi hì, thật không biết sau này... Đúng rồi, chẳng phải trong Hoa Viên chúng tavẫn có một cô nương ở đó sao? Thế mà ngày thường chẳng thấy mặt được mấylần, đúng là kiêu ngạo.”Lương Điểm Điểm như cười như không nói: "Nghe nói... cũng là một hồngnhan tri kỷ của đại nhân, nhưng không phải là người lâu năm như Tư Tư cônương, mà là không danh không phận."“Câm miệng!” Nha hoàn loáng thoáng biết được thân phận của Hải Đường,không tiện mắng Lương Điểm Điểm, chỉ có thể căng thẳng quát lên với tiểu nhađầu kia: "Muốn chết hay sao, quý nhân cấp độ đó có cần tỏ ra kiêu ngạo cho cáithứ chết tiệt như ngươi xem không."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ai cũng nói, nữ nhân mười tám tuổi là thay đổi hẳn, những nữ cô nhi mà Tư Tưđã chọn từ người dân lưu vong trên đường, sao mới nuôi ở Tô Châu thành chưađược mấy ngày mà mỗi người đều trổ mã, trở nên lộng lẫy như hoa? Tuy nétmặt vẫn còn trẻ con, chưa hết vẻ ngây thơ, khổ nỗi lại tự mang ý vị thanh xuân,khiến người ta không khỏi thích thú.Đặc biệt là sân sau này xưa nay luôn cấm nam giới đi vào. Đám nha đầu đangnghe Lương Điểm Điểm kể lại câu chuyện ban ngày, cực kỳ hứng thú, cho nênđều không mấy chú ý tới tư thế cử chỉ. Có người nằm trên giường ưỡn bờ môngnhỏ đầy ngây thơ. Có người cầm cây quạt ra vẻ thanh thuần, chân dài thẳng tắp,qua lớp vải mỏng, phơi bày đủ loại vẻ đẹp căng tràn sức sống.Nhị thiếp của Đại hoàng huynh đang ngồi trên ghế nghe kể chuyện. Tuy banngày đã thấy cảnh tượng đó từ xa, nhưng được kể qua bờ môi thơm của LươngĐiểm Điểm lại càng gia tăng vẻ kinh tâm động phách. Chẳng qua cô nươngLương Điểm Điểm này cũng không trực tiếp chứng kiến sự việc trong lầu, vìphần mô tả Phạm Nhàn, kể về y gặp nguy cơ mà không sợ hãi dũng mãnh hơnngười, tất cả không khỏi phóng đại, thành công tạo ra hình ảnh một chàng traitrẻ hoàn mỹ mà Khánh Quốc vốn không hề có.Các cô nương trong sân ánh mắt sáng nóng lên, ngại ngùng ngưỡng mộ Khâmsai đại nhân nhưng lại không thể mở miệng cũng không dám mở miệng. Ngaycả Mã Tác Tác nghiêng đầu nhìn về phía trước, ánh mắt cũng toát lên sắc tháilạ.Phạm Nhàn nuốt từng ngụm nước miếng, biết nếu cứ xem tiếp không khéomình sẽ phạm không ít sai lầm trong việc sinh hoạt. Những tiểu cô nương nàyvẫn đang dậy thì, nhưng tiểu tẩu tử và Lương Điểm Điểm là hai mỹ nhân yêukiều trời sinh. Môi đỏ như son, ánh mắt có thần, thấy mà thất thần, sao lại đểthấy... Y đang chuẩn bị ho khan hai tiếng nhắc nhở mọi người thì nghe thấy mộtcô nương trong sân sau vô tình nói một câu, bèn ngậm miệng, bình tĩnh đứngtrong góc khuất ánh sáng.Tang Văn nghi hoặc nhìn y một cái, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.Tiểu nha đầu kia mới chỉ mười hai, mười ba tuổi, hai mắt mở tròn xoe. ngây thơhỏi: “Các tỷ tỷ, sao vẫn chưa thấy thiếu nãi nãi?”Do tình hình thời thế, đoàn người của Phạm Nhàn đã lưu lại trong Hoa Viênmấy tháng, chưa chuyển đến Hàng Châu. Mấy ngày qua, Tư Tư dẫn đám tiểunha đầu sống trong Hoa Viên, các nha đầu này đã sớm biết tên tuổi và thân phậnân nhân của mình. Có thể trở thành nha hoàn trong nhà của Khâm sai đại nhân,đương nhiên là chuyện rất may mắn. Nhưng đã khá lâu rồi mà họ chưa vẫn chưagặp thiếu nãi nãi, khiên cho các cô gái cảm thấy kỳ quái.Lương Điểm Điểm nghe câu này, hơi kinh ngạc, không nói gì. Những tiểu nhađầu này không biết chứ cô là người kinh đô, đương nhiên biết chuyện hôn ướcnáo động ầm ĩ từ nhỏ giữa hai nhà Phạm Lâm. Tiểu thư nhà họ Lâm là con gáitư sinh của Trưởng công chúa. Chuyện này từng là bí mật mà chỉ có giới quyềnquý trong triều đình mới biết, nhưng dần dần dà lại trở thành lời đồn thổi trongdân gian. Tuy chưa được chứng thực, nhưng cũng không mấy ai không tin. Màthiên hạ đều biết từ rất lâu rồi Phạm đại nhân và phe Dương đã trở thành kẻ thùkhông đội trời chung, chuyện này...Có nha đầu mắng một câu, phê phán: "Chuyện của chủ nhân, chúng ta có tưcách gì mà bàn tán. Nếu bị Tư Tư nghe thấy, cẩn thận cái miệng của ngươiđấy!"Nha đầu lúc trước cười hì hì nói: "Hì hì, thực ra... Hỉ Nhi chỉ muốn xem thử,thiếu nãi nãi xứng đôi với thiếu gia trông như thế nào, có phải là nhan sắc thiêntiên không."Trong lòng các cô bé, đương nhiên Phạm Nhàn là nhân vật tuyệt vời nhất,đương nhiên cũng tò mò không biết Lâm Uyển Nhi là người như thế nào.“Nghe nói vị thiếu nãi nãi này này cũng là một tiểu thư khuê các hiền thục.“Lương Điểm Điểm đột nhiên đảo mắt một cái, nở nụ cười yêu kiều nói: "Cóđiều nghe nói vẻ ngoài ấy không nổi bật, e rằng còn không bằng Tư Tư cônương."“Cái này thì cũng đúng, có mấy ai xứng đôi với thiếu gia...”“Hi hì, thật không biết sau này... Đúng rồi, chẳng phải trong Hoa Viên chúng tavẫn có một cô nương ở đó sao? Thế mà ngày thường chẳng thấy mặt được mấylần, đúng là kiêu ngạo.”Lương Điểm Điểm như cười như không nói: "Nghe nói... cũng là một hồngnhan tri kỷ của đại nhân, nhưng không phải là người lâu năm như Tư Tư cônương, mà là không danh không phận."“Câm miệng!” Nha hoàn loáng thoáng biết được thân phận của Hải Đường,không tiện mắng Lương Điểm Điểm, chỉ có thể căng thẳng quát lên với tiểu nhađầu kia: "Muốn chết hay sao, quý nhân cấp độ đó có cần tỏ ra kiêu ngạo cho cáithứ chết tiệt như ngươi xem không."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ai cũng nói, nữ nhân mười tám tuổi là thay đổi hẳn, những nữ cô nhi mà Tư Tưđã chọn từ người dân lưu vong trên đường, sao mới nuôi ở Tô Châu thành chưađược mấy ngày mà mỗi người đều trổ mã, trở nên lộng lẫy như hoa? Tuy nétmặt vẫn còn trẻ con, chưa hết vẻ ngây thơ, khổ nỗi lại tự mang ý vị thanh xuân,khiến người ta không khỏi thích thú.Đặc biệt là sân sau này xưa nay luôn cấm nam giới đi vào. Đám nha đầu đangnghe Lương Điểm Điểm kể lại câu chuyện ban ngày, cực kỳ hứng thú, cho nênđều không mấy chú ý tới tư thế cử chỉ. Có người nằm trên giường ưỡn bờ môngnhỏ đầy ngây thơ. Có người cầm cây quạt ra vẻ thanh thuần, chân dài thẳng tắp,qua lớp vải mỏng, phơi bày đủ loại vẻ đẹp căng tràn sức sống.Nhị thiếp của Đại hoàng huynh đang ngồi trên ghế nghe kể chuyện. Tuy banngày đã thấy cảnh tượng đó từ xa, nhưng được kể qua bờ môi thơm của LươngĐiểm Điểm lại càng gia tăng vẻ kinh tâm động phách. Chẳng qua cô nươngLương Điểm Điểm này cũng không trực tiếp chứng kiến sự việc trong lầu, vìphần mô tả Phạm Nhàn, kể về y gặp nguy cơ mà không sợ hãi dũng mãnh hơnngười, tất cả không khỏi phóng đại, thành công tạo ra hình ảnh một chàng traitrẻ hoàn mỹ mà Khánh Quốc vốn không hề có.Các cô nương trong sân ánh mắt sáng nóng lên, ngại ngùng ngưỡng mộ Khâmsai đại nhân nhưng lại không thể mở miệng cũng không dám mở miệng. Ngaycả Mã Tác Tác nghiêng đầu nhìn về phía trước, ánh mắt cũng toát lên sắc tháilạ.Phạm Nhàn nuốt từng ngụm nước miếng, biết nếu cứ xem tiếp không khéomình sẽ phạm không ít sai lầm trong việc sinh hoạt. Những tiểu cô nương nàyvẫn đang dậy thì, nhưng tiểu tẩu tử và Lương Điểm Điểm là hai mỹ nhân yêukiều trời sinh. Môi đỏ như son, ánh mắt có thần, thấy mà thất thần, sao lại đểthấy... Y đang chuẩn bị ho khan hai tiếng nhắc nhở mọi người thì nghe thấy mộtcô nương trong sân sau vô tình nói một câu, bèn ngậm miệng, bình tĩnh đứngtrong góc khuất ánh sáng.Tang Văn nghi hoặc nhìn y một cái, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.Tiểu nha đầu kia mới chỉ mười hai, mười ba tuổi, hai mắt mở tròn xoe. ngây thơhỏi: “Các tỷ tỷ, sao vẫn chưa thấy thiếu nãi nãi?”Do tình hình thời thế, đoàn người của Phạm Nhàn đã lưu lại trong Hoa Viênmấy tháng, chưa chuyển đến Hàng Châu. Mấy ngày qua, Tư Tư dẫn đám tiểunha đầu sống trong Hoa Viên, các nha đầu này đã sớm biết tên tuổi và thân phậnân nhân của mình. Có thể trở thành nha hoàn trong nhà của Khâm sai đại nhân,đương nhiên là chuyện rất may mắn. Nhưng đã khá lâu rồi mà họ chưa vẫn chưagặp thiếu nãi nãi, khiên cho các cô gái cảm thấy kỳ quái.Lương Điểm Điểm nghe câu này, hơi kinh ngạc, không nói gì. Những tiểu nhađầu này không biết chứ cô là người kinh đô, đương nhiên biết chuyện hôn ướcnáo động ầm ĩ từ nhỏ giữa hai nhà Phạm Lâm. Tiểu thư nhà họ Lâm là con gáitư sinh của Trưởng công chúa. Chuyện này từng là bí mật mà chỉ có giới quyềnquý trong triều đình mới biết, nhưng dần dần dà lại trở thành lời đồn thổi trongdân gian. Tuy chưa được chứng thực, nhưng cũng không mấy ai không tin. Màthiên hạ đều biết từ rất lâu rồi Phạm đại nhân và phe Dương đã trở thành kẻ thùkhông đội trời chung, chuyện này...Có nha đầu mắng một câu, phê phán: "Chuyện của chủ nhân, chúng ta có tưcách gì mà bàn tán. Nếu bị Tư Tư nghe thấy, cẩn thận cái miệng của ngươiđấy!"Nha đầu lúc trước cười hì hì nói: "Hì hì, thực ra... Hỉ Nhi chỉ muốn xem thử,thiếu nãi nãi xứng đôi với thiếu gia trông như thế nào, có phải là nhan sắc thiêntiên không."Trong lòng các cô bé, đương nhiên Phạm Nhàn là nhân vật tuyệt vời nhất,đương nhiên cũng tò mò không biết Lâm Uyển Nhi là người như thế nào.“Nghe nói vị thiếu nãi nãi này này cũng là một tiểu thư khuê các hiền thục.“Lương Điểm Điểm đột nhiên đảo mắt một cái, nở nụ cười yêu kiều nói: "Cóđiều nghe nói vẻ ngoài ấy không nổi bật, e rằng còn không bằng Tư Tư cônương."“Cái này thì cũng đúng, có mấy ai xứng đôi với thiếu gia...”“Hi hì, thật không biết sau này... Đúng rồi, chẳng phải trong Hoa Viên chúng tavẫn có một cô nương ở đó sao? Thế mà ngày thường chẳng thấy mặt được mấylần, đúng là kiêu ngạo.”Lương Điểm Điểm như cười như không nói: "Nghe nói... cũng là một hồngnhan tri kỷ của đại nhân, nhưng không phải là người lâu năm như Tư Tư cônương, mà là không danh không phận."“Câm miệng!” Nha hoàn loáng thoáng biết được thân phận của Hải Đường,không tiện mắng Lương Điểm Điểm, chỉ có thể căng thẳng quát lên với tiểu nhađầu kia: "Muốn chết hay sao, quý nhân cấp độ đó có cần tỏ ra kiêu ngạo cho cáithứ chết tiệt như ngươi xem không."

Chương 716: Mặt trăng này 2