Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 718: Mặt trăng này 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn mỉm cười, không đánh thức cô mà tự lấy khăn lau khô nước trênchân, nhẹ nhàng đi tới sau lưng, khoác tấm áo choàng của mình lên người TưTư, lo cô sẽ bị cảm lạnh.Đứng sau lưng Tư Tư một lúc, ngắm từng sợi tóc rối bời sau phần gáy trắng trẻocủa cô gái này, y cũng thở dài bó tay. Nhớ lại năm xưa cùng Tư Tư chép sách ởĐạm Châu, lúc đó ung dung thoải mái tự do đến mức nào, hoàn toàn khôngvướng bận gì về chuyện khác, chỉ có một cây đèn, một nghiên mực, một chiếcbút cùn, một thị nữ yêu kiều. Hai người cùng ngồi chép Thạch Đầu Ký, tuykhông có thêm hương liệu, nhưng những chữ viết nắn nót đó cũng mang mùithơm.Y suy nghĩ một hồi, nhẹ nhàng đặt tay phải lên sau gáy Tư Tư, xoa nhẹ giúp cô,thi triển chân lực trên vài huyệt đạo, điều chỉnh thân thể, giúp cô ngủ say hơnrồi mới cẩn thận từng chút một bế Tư Tư lên, đặt vào giường, đắp tấn chănmỏng. Vội vàng y yên lòng vỗ má cô hai cái, kéo giầy ra khỏi phòng.Khoảnh khắc đóng cửa lại, dường như y còn thấy Tư Tư đang ngủ say nở mộtnụ cười an ổn và thích ý.o O oKhoác áo, lê giày, ưỡn thẳng vai. Phạm Nhàn không buồn để ý tới hình tượng đidạo trong Hoa Viên, cứ như muốn mượn làn gió đêm phất qua xung quanh thổitan puất ức trong lòng. Hoa Viên và thương nhân buôn muối Dương Kế Mỹdâng tặng tuy hoa mỹ, nhưng tiếc là không cách nào thanh lọc trong lòng y.Lòng hắn nặng trĩu biết bao điều, Ngũ Trúc thúc không còn bên cạnh, Uyển Nhicũng vắng mặt, không có nơi nào để kể chuyện, không có nơi nào để thảo luận,không có nơi nào để phát tiết.Không ai biết, vì sao y lại hành động cấp tốc như vậy tại Giang Nam, khôngngần ngại tiến hành một loạt thay đổi lớn. Kể cả bằng hữu của y, thuộc hạ của y,kẻ thù của y, người thân của y... tất cả mọi người, có vẻ như đều suy đoán sailầm về Phạm Nhàn.Và chính loại suy đoán ấy khiến là thứ Phạm Nhàn tức giận nhất.Mọi người đều cho rằng Phạm Nhàn có thể trở nên vô tình trong trận chiếntranh quyền lực, vì vậy cho dù vô tình hay cố ý họ đều quên mất mối liên hệ vôcùng mật thiết giữa y và Trưởng công chúa. Họ chỉ chờ xem y sẽ đè bẹp TínDương như thế nào, nhưng không ai ngờ Phạm Nhàn không chỉ muốn đè bẹp. Ymuốn làm điều đó một cách thật đẹp đẽ.Phạm Nhàn không hề có tình cảm với Trưởng công chúa, nhưng tình yêu của ydành cho Uyển Nhi lại rất sâu đậm. Và dù sao đi nữa, Uyển Nhi cũng là con gáiruột của Trưởng công chúa.Mọi người đều quên điều đó.Mọi người đều cố ý quên điều đó.Phạm Nhàn rất tức giận, rất phiềm muộn, tuy y đã âm thầm sắp xếp mọi thứ tối,nhưng vẫn thấy tức giận.Nếu có một ngày, Trưởng công chúa thật sự chết dưới tay của y, thế thì UyểnNhi sẽ ra sao?o O oKhông có nơi nào để kể chuyện, không có nơi nào để kể chuyện.Phạm Nhàn không thể ngừng bước chân.Dù là trong quan trường, hay là trên giang hồ, thậm chí trong Hoa Viên, đều lànhư vậy. Y sải bước đi quanh bể nước thanh tĩnh, đi qua hành lang vắng lặng,chỉ đơn thuần là theo bản năng, dọc theo con đường đá quen thuộc đến phía saucùng của hoa viên, nơi có gian thư phòng yên ắng.Y ngẩng đầu nhìn cánh cửa kia, không thể nhịn cười tự giễu, tại sao lại đến đây?Trong "Thế Thuyết Tân Ngữ", có câu: Vương Hiến Chi ở Sơn âm, vì nhớ bạnmình là Đới An Đạo, đã ngồi thuyền suốt đêm tuyết để tới thăm. Khi nắng sớmmờ mờ, Vương đến trước cửa nhà Đớii, chưa gõ cửa đã quay người đi. Ngườihầu giật mình, Vương nói: "Ta đến vì hứng khởi, cạn hứng là đi, sao phải gặpĐới?"Phạm Nhàn không có cái tác phong danh sĩ kỳ quặc đó, cũng không thích chơitrò trong lòng biết mà không nói, càng không trơ trẽn ra vẻ với hai người Từ Sư.Nếu y đã đến, thì rõ ràng là bản thân đã có một thói quen, khi thật sự đối mặtvới khó khăn về tâm lý, y sẽ tìm đến cô để bàn bạc, tìm kiếm một biện pháp, ítnhất là một biện pháp có thể khiến tâm hồn mình thanh thản.Vì vậy y bước lên bậc đá, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa dưới ánh trăng.Thư phòng không khóa, suốt nửa năm qua, cô vẫn ở trong đó, yên lặng, mộtmình, trong chốn xa xôi vắng vẻ của Hoa Viên.Hải Đường đã tỉnh từ khi y đến cửa. Cô đã ngồi dậy khỏi giường, khoác trênngười một tấm áo sam bằng vải bông, ngồi đầu giường, nhìn y như cười nhưkhông.Trong thư phòng thắp đèn, chỉ có ánh trăng mờ ảo từ ngoài soi vào, nhưng vớicảnh giới của hai người bọn họ đương nhiên có thể thấy rõ mọi thứ trong phòng,cũng thấy rõ sắc mặt lẫn nhau.Trời đêm hơi lạnh, Phạm Nhàn xoa tay, quay người đóng cửa, lê giày tới bêngiường Hải Đường. Y không hề khách sáo, vén một góc chăn gấm chui vào,ngồi ở đầu giường khác, nhìn Hải Đường qua chiếc giường.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn mỉm cười, không đánh thức cô mà tự lấy khăn lau khô nước trênchân, nhẹ nhàng đi tới sau lưng, khoác tấm áo choàng của mình lên người TưTư, lo cô sẽ bị cảm lạnh.Đứng sau lưng Tư Tư một lúc, ngắm từng sợi tóc rối bời sau phần gáy trắng trẻocủa cô gái này, y cũng thở dài bó tay. Nhớ lại năm xưa cùng Tư Tư chép sách ởĐạm Châu, lúc đó ung dung thoải mái tự do đến mức nào, hoàn toàn khôngvướng bận gì về chuyện khác, chỉ có một cây đèn, một nghiên mực, một chiếcbút cùn, một thị nữ yêu kiều. Hai người cùng ngồi chép Thạch Đầu Ký, tuykhông có thêm hương liệu, nhưng những chữ viết nắn nót đó cũng mang mùithơm.Y suy nghĩ một hồi, nhẹ nhàng đặt tay phải lên sau gáy Tư Tư, xoa nhẹ giúp cô,thi triển chân lực trên vài huyệt đạo, điều chỉnh thân thể, giúp cô ngủ say hơnrồi mới cẩn thận từng chút một bế Tư Tư lên, đặt vào giường, đắp tấn chănmỏng. Vội vàng y yên lòng vỗ má cô hai cái, kéo giầy ra khỏi phòng.Khoảnh khắc đóng cửa lại, dường như y còn thấy Tư Tư đang ngủ say nở mộtnụ cười an ổn và thích ý.o O oKhoác áo, lê giày, ưỡn thẳng vai. Phạm Nhàn không buồn để ý tới hình tượng đidạo trong Hoa Viên, cứ như muốn mượn làn gió đêm phất qua xung quanh thổitan puất ức trong lòng. Hoa Viên và thương nhân buôn muối Dương Kế Mỹdâng tặng tuy hoa mỹ, nhưng tiếc là không cách nào thanh lọc trong lòng y.Lòng hắn nặng trĩu biết bao điều, Ngũ Trúc thúc không còn bên cạnh, Uyển Nhicũng vắng mặt, không có nơi nào để kể chuyện, không có nơi nào để thảo luận,không có nơi nào để phát tiết.Không ai biết, vì sao y lại hành động cấp tốc như vậy tại Giang Nam, khôngngần ngại tiến hành một loạt thay đổi lớn. Kể cả bằng hữu của y, thuộc hạ của y,kẻ thù của y, người thân của y... tất cả mọi người, có vẻ như đều suy đoán sailầm về Phạm Nhàn.Và chính loại suy đoán ấy khiến là thứ Phạm Nhàn tức giận nhất.Mọi người đều cho rằng Phạm Nhàn có thể trở nên vô tình trong trận chiếntranh quyền lực, vì vậy cho dù vô tình hay cố ý họ đều quên mất mối liên hệ vôcùng mật thiết giữa y và Trưởng công chúa. Họ chỉ chờ xem y sẽ đè bẹp TínDương như thế nào, nhưng không ai ngờ Phạm Nhàn không chỉ muốn đè bẹp. Ymuốn làm điều đó một cách thật đẹp đẽ.Phạm Nhàn không hề có tình cảm với Trưởng công chúa, nhưng tình yêu của ydành cho Uyển Nhi lại rất sâu đậm. Và dù sao đi nữa, Uyển Nhi cũng là con gáiruột của Trưởng công chúa.Mọi người đều quên điều đó.Mọi người đều cố ý quên điều đó.Phạm Nhàn rất tức giận, rất phiềm muộn, tuy y đã âm thầm sắp xếp mọi thứ tối,nhưng vẫn thấy tức giận.Nếu có một ngày, Trưởng công chúa thật sự chết dưới tay của y, thế thì UyểnNhi sẽ ra sao?o O oKhông có nơi nào để kể chuyện, không có nơi nào để kể chuyện.Phạm Nhàn không thể ngừng bước chân.Dù là trong quan trường, hay là trên giang hồ, thậm chí trong Hoa Viên, đều lànhư vậy. Y sải bước đi quanh bể nước thanh tĩnh, đi qua hành lang vắng lặng,chỉ đơn thuần là theo bản năng, dọc theo con đường đá quen thuộc đến phía saucùng của hoa viên, nơi có gian thư phòng yên ắng.Y ngẩng đầu nhìn cánh cửa kia, không thể nhịn cười tự giễu, tại sao lại đến đây?Trong "Thế Thuyết Tân Ngữ", có câu: Vương Hiến Chi ở Sơn âm, vì nhớ bạnmình là Đới An Đạo, đã ngồi thuyền suốt đêm tuyết để tới thăm. Khi nắng sớmmờ mờ, Vương đến trước cửa nhà Đớii, chưa gõ cửa đã quay người đi. Ngườihầu giật mình, Vương nói: "Ta đến vì hứng khởi, cạn hứng là đi, sao phải gặpĐới?"Phạm Nhàn không có cái tác phong danh sĩ kỳ quặc đó, cũng không thích chơitrò trong lòng biết mà không nói, càng không trơ trẽn ra vẻ với hai người Từ Sư.Nếu y đã đến, thì rõ ràng là bản thân đã có một thói quen, khi thật sự đối mặtvới khó khăn về tâm lý, y sẽ tìm đến cô để bàn bạc, tìm kiếm một biện pháp, ítnhất là một biện pháp có thể khiến tâm hồn mình thanh thản.Vì vậy y bước lên bậc đá, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa dưới ánh trăng.Thư phòng không khóa, suốt nửa năm qua, cô vẫn ở trong đó, yên lặng, mộtmình, trong chốn xa xôi vắng vẻ của Hoa Viên.Hải Đường đã tỉnh từ khi y đến cửa. Cô đã ngồi dậy khỏi giường, khoác trênngười một tấm áo sam bằng vải bông, ngồi đầu giường, nhìn y như cười nhưkhông.Trong thư phòng thắp đèn, chỉ có ánh trăng mờ ảo từ ngoài soi vào, nhưng vớicảnh giới của hai người bọn họ đương nhiên có thể thấy rõ mọi thứ trong phòng,cũng thấy rõ sắc mặt lẫn nhau.Trời đêm hơi lạnh, Phạm Nhàn xoa tay, quay người đóng cửa, lê giày tới bêngiường Hải Đường. Y không hề khách sáo, vén một góc chăn gấm chui vào,ngồi ở đầu giường khác, nhìn Hải Đường qua chiếc giường.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn mỉm cười, không đánh thức cô mà tự lấy khăn lau khô nước trênchân, nhẹ nhàng đi tới sau lưng, khoác tấm áo choàng của mình lên người TưTư, lo cô sẽ bị cảm lạnh.Đứng sau lưng Tư Tư một lúc, ngắm từng sợi tóc rối bời sau phần gáy trắng trẻocủa cô gái này, y cũng thở dài bó tay. Nhớ lại năm xưa cùng Tư Tư chép sách ởĐạm Châu, lúc đó ung dung thoải mái tự do đến mức nào, hoàn toàn khôngvướng bận gì về chuyện khác, chỉ có một cây đèn, một nghiên mực, một chiếcbút cùn, một thị nữ yêu kiều. Hai người cùng ngồi chép Thạch Đầu Ký, tuykhông có thêm hương liệu, nhưng những chữ viết nắn nót đó cũng mang mùithơm.Y suy nghĩ một hồi, nhẹ nhàng đặt tay phải lên sau gáy Tư Tư, xoa nhẹ giúp cô,thi triển chân lực trên vài huyệt đạo, điều chỉnh thân thể, giúp cô ngủ say hơnrồi mới cẩn thận từng chút một bế Tư Tư lên, đặt vào giường, đắp tấn chănmỏng. Vội vàng y yên lòng vỗ má cô hai cái, kéo giầy ra khỏi phòng.Khoảnh khắc đóng cửa lại, dường như y còn thấy Tư Tư đang ngủ say nở mộtnụ cười an ổn và thích ý.o O oKhoác áo, lê giày, ưỡn thẳng vai. Phạm Nhàn không buồn để ý tới hình tượng đidạo trong Hoa Viên, cứ như muốn mượn làn gió đêm phất qua xung quanh thổitan puất ức trong lòng. Hoa Viên và thương nhân buôn muối Dương Kế Mỹdâng tặng tuy hoa mỹ, nhưng tiếc là không cách nào thanh lọc trong lòng y.Lòng hắn nặng trĩu biết bao điều, Ngũ Trúc thúc không còn bên cạnh, Uyển Nhicũng vắng mặt, không có nơi nào để kể chuyện, không có nơi nào để thảo luận,không có nơi nào để phát tiết.Không ai biết, vì sao y lại hành động cấp tốc như vậy tại Giang Nam, khôngngần ngại tiến hành một loạt thay đổi lớn. Kể cả bằng hữu của y, thuộc hạ của y,kẻ thù của y, người thân của y... tất cả mọi người, có vẻ như đều suy đoán sailầm về Phạm Nhàn.Và chính loại suy đoán ấy khiến là thứ Phạm Nhàn tức giận nhất.Mọi người đều cho rằng Phạm Nhàn có thể trở nên vô tình trong trận chiếntranh quyền lực, vì vậy cho dù vô tình hay cố ý họ đều quên mất mối liên hệ vôcùng mật thiết giữa y và Trưởng công chúa. Họ chỉ chờ xem y sẽ đè bẹp TínDương như thế nào, nhưng không ai ngờ Phạm Nhàn không chỉ muốn đè bẹp. Ymuốn làm điều đó một cách thật đẹp đẽ.Phạm Nhàn không hề có tình cảm với Trưởng công chúa, nhưng tình yêu của ydành cho Uyển Nhi lại rất sâu đậm. Và dù sao đi nữa, Uyển Nhi cũng là con gáiruột của Trưởng công chúa.Mọi người đều quên điều đó.Mọi người đều cố ý quên điều đó.Phạm Nhàn rất tức giận, rất phiềm muộn, tuy y đã âm thầm sắp xếp mọi thứ tối,nhưng vẫn thấy tức giận.Nếu có một ngày, Trưởng công chúa thật sự chết dưới tay của y, thế thì UyểnNhi sẽ ra sao?o O oKhông có nơi nào để kể chuyện, không có nơi nào để kể chuyện.Phạm Nhàn không thể ngừng bước chân.Dù là trong quan trường, hay là trên giang hồ, thậm chí trong Hoa Viên, đều lànhư vậy. Y sải bước đi quanh bể nước thanh tĩnh, đi qua hành lang vắng lặng,chỉ đơn thuần là theo bản năng, dọc theo con đường đá quen thuộc đến phía saucùng của hoa viên, nơi có gian thư phòng yên ắng.Y ngẩng đầu nhìn cánh cửa kia, không thể nhịn cười tự giễu, tại sao lại đến đây?Trong "Thế Thuyết Tân Ngữ", có câu: Vương Hiến Chi ở Sơn âm, vì nhớ bạnmình là Đới An Đạo, đã ngồi thuyền suốt đêm tuyết để tới thăm. Khi nắng sớmmờ mờ, Vương đến trước cửa nhà Đớii, chưa gõ cửa đã quay người đi. Ngườihầu giật mình, Vương nói: "Ta đến vì hứng khởi, cạn hứng là đi, sao phải gặpĐới?"Phạm Nhàn không có cái tác phong danh sĩ kỳ quặc đó, cũng không thích chơitrò trong lòng biết mà không nói, càng không trơ trẽn ra vẻ với hai người Từ Sư.Nếu y đã đến, thì rõ ràng là bản thân đã có một thói quen, khi thật sự đối mặtvới khó khăn về tâm lý, y sẽ tìm đến cô để bàn bạc, tìm kiếm một biện pháp, ítnhất là một biện pháp có thể khiến tâm hồn mình thanh thản.Vì vậy y bước lên bậc đá, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa dưới ánh trăng.Thư phòng không khóa, suốt nửa năm qua, cô vẫn ở trong đó, yên lặng, mộtmình, trong chốn xa xôi vắng vẻ của Hoa Viên.Hải Đường đã tỉnh từ khi y đến cửa. Cô đã ngồi dậy khỏi giường, khoác trênngười một tấm áo sam bằng vải bông, ngồi đầu giường, nhìn y như cười nhưkhông.Trong thư phòng thắp đèn, chỉ có ánh trăng mờ ảo từ ngoài soi vào, nhưng vớicảnh giới của hai người bọn họ đương nhiên có thể thấy rõ mọi thứ trong phòng,cũng thấy rõ sắc mặt lẫn nhau.Trời đêm hơi lạnh, Phạm Nhàn xoa tay, quay người đóng cửa, lê giày tới bêngiường Hải Đường. Y không hề khách sáo, vén một góc chăn gấm chui vào,ngồi ở đầu giường khác, nhìn Hải Đường qua chiếc giường.