Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 720: Phù hộ cho lê dân trong thiên hạ 23
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn và Hải Đường, địa vị của hai người trong quốc gia của mình đãđịnh sẵn rằng, nếu họ phá vỡ tình hình hiện tại quang minh chính đại sóng vaiđứng bên nhau, cả hai đều phải đối mặt với áp lực khó mà tưởng tượng nổi.Bên phía Nam Khánh còn dễ xử lý hơn một chút. Tuy Hoàng đế Khánh Quốckhông thích Phạm Nhàn lại có thêm ngoại viện, nhưng với lòng tự tin mạnh mẽcủa Hoàng đế, chắc hẳn hắn sẽ nghĩ lái sang: dựa theo tình hình của PhạmNhàn, liệu có thể khiến cho thực lực của Bắc Tề tiếp tục suy yếu hay không.Phạm Nhàn có thể dùng lý do này để thuyết phục người phụ thân mà y khôngmấy thân thiết.Còn theo dân chúng Nam Khánh thấy, Phạm Nhàn cưới Hải Đường cũng làchuyện đại hỉ tranh thủ được thể diện cho nhân sĩ Khánh quốc. Đã được lợi nhưvậy, ai lại không muốn làm?Nhưng bên phía Bắc Tề, lực cản lại tương đối lớn. Tạm thời chưa bàn đến việccác thần dân Bắc Tề luôn tự hào xưng là chính thống liệu có thể chấp nhậnchuyện niềm kiêu hãnh của quốc gia mình, Thánh nữ Hải Đường, Thiên Mạchgiả thế hệ này, lại gả cho những kẻ nam man mà họ coi thường từ sâu trong đáylòng. Cả Hoàng thái hậu và Khổ Hà, đều sẽ ngăn chặn chuyện này xảy ra.Trao đổi học sinh du học, hai bên có thể thương lượng. Nhưng việc gả cô nươngnày rõ ràng là Bắc Tề chịu thiệt. Làm sao mà chịu được?Về phần kẻ tiểu hoàng đế kia, thậm chí Phạm Nhàn cũng phải thán phục thủđoạn của hắn, càng không dám hy vọng hắn sẽ buông tay. Phạm Nhàn cười tựchế giễu nói: ""Cô đến Giang Nam, tiểu hoàng đế nhà ngươi nhờ ngươi đếngiám sát ta kiếm bạc... Nếu như côtrở thành thiếu phụ nhà ta, chúng ta mở cửahàng phu thê, tùy tiện tiêu tiền của hắn, hắn không tức chết sao?""Hải Đường mỉm cười nói: ""Nếu hắn nghe câu này của ngươi, mới là tức chết.""Phạm Nhàn thở dài, nói: ""Thực ra sau khi cô gả cho ta. Đại gia đình chúng tacùng nhau đi đến một nơi yên tĩnh sống nốt cuộc đời còn lại, cũng coi là khả thi.Kệ triều đình hai nước muốn giận thế nào thì giận.""Hải Đường nhìn y như cười như không: ""Ngươi cam lòng à?""Phạm Nhàn trầm mặc trong chốc lát, nhìn cô với vẻ không chịu kém cạnh:""Chẳng lẽ cô cam lòng?""Hai người làm ăn nhìn nhau, đều biết rằng trong lòng người kia đều có nhữngràng buộc, đều mang một chút thiện ý với thế gian này. Mặc dù thiện ý củaPhạm Nhàn xuất phát ra từ lòng ích kỷ, thiện ý của Hải Đường xuất phát từ bảntính lương thiện, nhưng cho dù là ai cũng không thể quay người từ bỏ, đứngtrên tận tầng mây lạnh nhạt nhìn mọi chuyện trên thế gian.Đều là người trong cõi đời, làm sao có thể tách khỏi trần tục?Trong phòng lại trở nên tĩnh lặng , giữa bầu trời đêm trên Hoa Viên, vầngkhuyết cong cong đột nhiên hé lộ qua đám mây mờ nhạt như sương khói. Ánhsáng nhẹ nhàng tăng lên, chiếu lên trên bức tường và trong ao nước của trạchviện, phản xạ vào phòng, khiến cho trên chiếc giường lớn này, một tấm chăngấm, hai con người vi diệu, đều được bao phủ bởi một quầng sáng.Hải Đường lẳng lặng nhìn y, đột nhiên mỉm cười nói: ""Quan trọng là, ngươi đãlấy vợ.""o O oPhạm Nhàn trầm mặc trở lại, biết khó mà đáp lại câu nói này. Sống lại trên thếgian này gần hai chục năm, nhưng y chưa từng nghe nói về tập tục cưới haingười vợ. Mặc dù lúc ở vách núi, y và Ngũ Trúc thúc từng nói về ba đại biểu vàtam đại tôn chỉ, trong đó có một điều là muốn cưới rất rất nhiều vợ; nhưng khinước đã đến chân, y mới phát hiện muốn trở thành một tay chơi đa tình độchưởng chư vị mỹ nhân, trên thực tế... là cực kỳ khó khăn.Then chốt là tiêu chuẩn của mình quá cao... Y thở dài một cách vô sỉ, Uyển Nhithì không cần phải nói, nàng ấy là quận chúa nương nương được sủng ái nhấttrong cung, còn Hải Đường trước mặt mà mình không cam lòng buông tay cũngcó địa vị vô cùng cao quý ở Bắc Tề. Vừa rồi đã liệt kê được nhiều trở ngại nhưvậy, nếu để Hải Đường qua cửa làm thiếp?Phạm Nhàn rùng mình một cái, bản thân cũng cảm thấy không thể chấp nhậnchuyện này được. Hơn nữa y tin rằng người của Bắc Tề chắc chắn sẽ phát điên,không khéo hai nước còn khai chiến lần nữa.""Có lạnh không?"" Hải Đường mỉm cười nhìn y, hai tay kéo chiếc chăn, cẩnthận từng chút một để che kín bả vai.Phạm Nhàn cười khổ thở dài: ""Là trong lòng nuội lạnh.""Đêm thật sự hơi lạnh, cùng nằm dưới tấm chăn lớn, nhưng dường như không đủche cho hai thân người. Hải Đường kéo một cái, thân trên của Phạm Nhàn lại hởra ngoài, y co rúm lại, kéo chăn về.""Xoạt"" một tiếng, Hải Đường bị bất ngờ, phát hiện chăn đã bị y cướp mất, côtức giận nhìn y một cái, rồi lại giật về.Phạm Nhàn cười hì hì, không nói năng gì, tiếp tục giành giật.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn và Hải Đường, địa vị của hai người trong quốc gia của mình đãđịnh sẵn rằng, nếu họ phá vỡ tình hình hiện tại quang minh chính đại sóng vaiđứng bên nhau, cả hai đều phải đối mặt với áp lực khó mà tưởng tượng nổi.Bên phía Nam Khánh còn dễ xử lý hơn một chút. Tuy Hoàng đế Khánh Quốckhông thích Phạm Nhàn lại có thêm ngoại viện, nhưng với lòng tự tin mạnh mẽcủa Hoàng đế, chắc hẳn hắn sẽ nghĩ lái sang: dựa theo tình hình của PhạmNhàn, liệu có thể khiến cho thực lực của Bắc Tề tiếp tục suy yếu hay không.Phạm Nhàn có thể dùng lý do này để thuyết phục người phụ thân mà y khôngmấy thân thiết.Còn theo dân chúng Nam Khánh thấy, Phạm Nhàn cưới Hải Đường cũng làchuyện đại hỉ tranh thủ được thể diện cho nhân sĩ Khánh quốc. Đã được lợi nhưvậy, ai lại không muốn làm?Nhưng bên phía Bắc Tề, lực cản lại tương đối lớn. Tạm thời chưa bàn đến việccác thần dân Bắc Tề luôn tự hào xưng là chính thống liệu có thể chấp nhậnchuyện niềm kiêu hãnh của quốc gia mình, Thánh nữ Hải Đường, Thiên Mạchgiả thế hệ này, lại gả cho những kẻ nam man mà họ coi thường từ sâu trong đáylòng. Cả Hoàng thái hậu và Khổ Hà, đều sẽ ngăn chặn chuyện này xảy ra.Trao đổi học sinh du học, hai bên có thể thương lượng. Nhưng việc gả cô nươngnày rõ ràng là Bắc Tề chịu thiệt. Làm sao mà chịu được?Về phần kẻ tiểu hoàng đế kia, thậm chí Phạm Nhàn cũng phải thán phục thủđoạn của hắn, càng không dám hy vọng hắn sẽ buông tay. Phạm Nhàn cười tựchế giễu nói: ""Cô đến Giang Nam, tiểu hoàng đế nhà ngươi nhờ ngươi đếngiám sát ta kiếm bạc... Nếu như côtrở thành thiếu phụ nhà ta, chúng ta mở cửahàng phu thê, tùy tiện tiêu tiền của hắn, hắn không tức chết sao?""Hải Đường mỉm cười nói: ""Nếu hắn nghe câu này của ngươi, mới là tức chết.""Phạm Nhàn thở dài, nói: ""Thực ra sau khi cô gả cho ta. Đại gia đình chúng tacùng nhau đi đến một nơi yên tĩnh sống nốt cuộc đời còn lại, cũng coi là khả thi.Kệ triều đình hai nước muốn giận thế nào thì giận.""Hải Đường nhìn y như cười như không: ""Ngươi cam lòng à?""Phạm Nhàn trầm mặc trong chốc lát, nhìn cô với vẻ không chịu kém cạnh:""Chẳng lẽ cô cam lòng?""Hai người làm ăn nhìn nhau, đều biết rằng trong lòng người kia đều có nhữngràng buộc, đều mang một chút thiện ý với thế gian này. Mặc dù thiện ý củaPhạm Nhàn xuất phát ra từ lòng ích kỷ, thiện ý của Hải Đường xuất phát từ bảntính lương thiện, nhưng cho dù là ai cũng không thể quay người từ bỏ, đứngtrên tận tầng mây lạnh nhạt nhìn mọi chuyện trên thế gian.Đều là người trong cõi đời, làm sao có thể tách khỏi trần tục?Trong phòng lại trở nên tĩnh lặng , giữa bầu trời đêm trên Hoa Viên, vầngkhuyết cong cong đột nhiên hé lộ qua đám mây mờ nhạt như sương khói. Ánhsáng nhẹ nhàng tăng lên, chiếu lên trên bức tường và trong ao nước của trạchviện, phản xạ vào phòng, khiến cho trên chiếc giường lớn này, một tấm chăngấm, hai con người vi diệu, đều được bao phủ bởi một quầng sáng.Hải Đường lẳng lặng nhìn y, đột nhiên mỉm cười nói: ""Quan trọng là, ngươi đãlấy vợ.""o O oPhạm Nhàn trầm mặc trở lại, biết khó mà đáp lại câu nói này. Sống lại trên thếgian này gần hai chục năm, nhưng y chưa từng nghe nói về tập tục cưới haingười vợ. Mặc dù lúc ở vách núi, y và Ngũ Trúc thúc từng nói về ba đại biểu vàtam đại tôn chỉ, trong đó có một điều là muốn cưới rất rất nhiều vợ; nhưng khinước đã đến chân, y mới phát hiện muốn trở thành một tay chơi đa tình độchưởng chư vị mỹ nhân, trên thực tế... là cực kỳ khó khăn.Then chốt là tiêu chuẩn của mình quá cao... Y thở dài một cách vô sỉ, Uyển Nhithì không cần phải nói, nàng ấy là quận chúa nương nương được sủng ái nhấttrong cung, còn Hải Đường trước mặt mà mình không cam lòng buông tay cũngcó địa vị vô cùng cao quý ở Bắc Tề. Vừa rồi đã liệt kê được nhiều trở ngại nhưvậy, nếu để Hải Đường qua cửa làm thiếp?Phạm Nhàn rùng mình một cái, bản thân cũng cảm thấy không thể chấp nhậnchuyện này được. Hơn nữa y tin rằng người của Bắc Tề chắc chắn sẽ phát điên,không khéo hai nước còn khai chiến lần nữa.""Có lạnh không?"" Hải Đường mỉm cười nhìn y, hai tay kéo chiếc chăn, cẩnthận từng chút một để che kín bả vai.Phạm Nhàn cười khổ thở dài: ""Là trong lòng nuội lạnh.""Đêm thật sự hơi lạnh, cùng nằm dưới tấm chăn lớn, nhưng dường như không đủche cho hai thân người. Hải Đường kéo một cái, thân trên của Phạm Nhàn lại hởra ngoài, y co rúm lại, kéo chăn về.""Xoạt"" một tiếng, Hải Đường bị bất ngờ, phát hiện chăn đã bị y cướp mất, côtức giận nhìn y một cái, rồi lại giật về.Phạm Nhàn cười hì hì, không nói năng gì, tiếp tục giành giật.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn và Hải Đường, địa vị của hai người trong quốc gia của mình đãđịnh sẵn rằng, nếu họ phá vỡ tình hình hiện tại quang minh chính đại sóng vaiđứng bên nhau, cả hai đều phải đối mặt với áp lực khó mà tưởng tượng nổi.Bên phía Nam Khánh còn dễ xử lý hơn một chút. Tuy Hoàng đế Khánh Quốckhông thích Phạm Nhàn lại có thêm ngoại viện, nhưng với lòng tự tin mạnh mẽcủa Hoàng đế, chắc hẳn hắn sẽ nghĩ lái sang: dựa theo tình hình của PhạmNhàn, liệu có thể khiến cho thực lực của Bắc Tề tiếp tục suy yếu hay không.Phạm Nhàn có thể dùng lý do này để thuyết phục người phụ thân mà y khôngmấy thân thiết.Còn theo dân chúng Nam Khánh thấy, Phạm Nhàn cưới Hải Đường cũng làchuyện đại hỉ tranh thủ được thể diện cho nhân sĩ Khánh quốc. Đã được lợi nhưvậy, ai lại không muốn làm?Nhưng bên phía Bắc Tề, lực cản lại tương đối lớn. Tạm thời chưa bàn đến việccác thần dân Bắc Tề luôn tự hào xưng là chính thống liệu có thể chấp nhậnchuyện niềm kiêu hãnh của quốc gia mình, Thánh nữ Hải Đường, Thiên Mạchgiả thế hệ này, lại gả cho những kẻ nam man mà họ coi thường từ sâu trong đáylòng. Cả Hoàng thái hậu và Khổ Hà, đều sẽ ngăn chặn chuyện này xảy ra.Trao đổi học sinh du học, hai bên có thể thương lượng. Nhưng việc gả cô nươngnày rõ ràng là Bắc Tề chịu thiệt. Làm sao mà chịu được?Về phần kẻ tiểu hoàng đế kia, thậm chí Phạm Nhàn cũng phải thán phục thủđoạn của hắn, càng không dám hy vọng hắn sẽ buông tay. Phạm Nhàn cười tựchế giễu nói: ""Cô đến Giang Nam, tiểu hoàng đế nhà ngươi nhờ ngươi đếngiám sát ta kiếm bạc... Nếu như côtrở thành thiếu phụ nhà ta, chúng ta mở cửahàng phu thê, tùy tiện tiêu tiền của hắn, hắn không tức chết sao?""Hải Đường mỉm cười nói: ""Nếu hắn nghe câu này của ngươi, mới là tức chết.""Phạm Nhàn thở dài, nói: ""Thực ra sau khi cô gả cho ta. Đại gia đình chúng tacùng nhau đi đến một nơi yên tĩnh sống nốt cuộc đời còn lại, cũng coi là khả thi.Kệ triều đình hai nước muốn giận thế nào thì giận.""Hải Đường nhìn y như cười như không: ""Ngươi cam lòng à?""Phạm Nhàn trầm mặc trong chốc lát, nhìn cô với vẻ không chịu kém cạnh:""Chẳng lẽ cô cam lòng?""Hai người làm ăn nhìn nhau, đều biết rằng trong lòng người kia đều có nhữngràng buộc, đều mang một chút thiện ý với thế gian này. Mặc dù thiện ý củaPhạm Nhàn xuất phát ra từ lòng ích kỷ, thiện ý của Hải Đường xuất phát từ bảntính lương thiện, nhưng cho dù là ai cũng không thể quay người từ bỏ, đứngtrên tận tầng mây lạnh nhạt nhìn mọi chuyện trên thế gian.Đều là người trong cõi đời, làm sao có thể tách khỏi trần tục?Trong phòng lại trở nên tĩnh lặng , giữa bầu trời đêm trên Hoa Viên, vầngkhuyết cong cong đột nhiên hé lộ qua đám mây mờ nhạt như sương khói. Ánhsáng nhẹ nhàng tăng lên, chiếu lên trên bức tường và trong ao nước của trạchviện, phản xạ vào phòng, khiến cho trên chiếc giường lớn này, một tấm chăngấm, hai con người vi diệu, đều được bao phủ bởi một quầng sáng.Hải Đường lẳng lặng nhìn y, đột nhiên mỉm cười nói: ""Quan trọng là, ngươi đãlấy vợ.""o O oPhạm Nhàn trầm mặc trở lại, biết khó mà đáp lại câu nói này. Sống lại trên thếgian này gần hai chục năm, nhưng y chưa từng nghe nói về tập tục cưới haingười vợ. Mặc dù lúc ở vách núi, y và Ngũ Trúc thúc từng nói về ba đại biểu vàtam đại tôn chỉ, trong đó có một điều là muốn cưới rất rất nhiều vợ; nhưng khinước đã đến chân, y mới phát hiện muốn trở thành một tay chơi đa tình độchưởng chư vị mỹ nhân, trên thực tế... là cực kỳ khó khăn.Then chốt là tiêu chuẩn của mình quá cao... Y thở dài một cách vô sỉ, Uyển Nhithì không cần phải nói, nàng ấy là quận chúa nương nương được sủng ái nhấttrong cung, còn Hải Đường trước mặt mà mình không cam lòng buông tay cũngcó địa vị vô cùng cao quý ở Bắc Tề. Vừa rồi đã liệt kê được nhiều trở ngại nhưvậy, nếu để Hải Đường qua cửa làm thiếp?Phạm Nhàn rùng mình một cái, bản thân cũng cảm thấy không thể chấp nhậnchuyện này được. Hơn nữa y tin rằng người của Bắc Tề chắc chắn sẽ phát điên,không khéo hai nước còn khai chiến lần nữa.""Có lạnh không?"" Hải Đường mỉm cười nhìn y, hai tay kéo chiếc chăn, cẩnthận từng chút một để che kín bả vai.Phạm Nhàn cười khổ thở dài: ""Là trong lòng nuội lạnh.""Đêm thật sự hơi lạnh, cùng nằm dưới tấm chăn lớn, nhưng dường như không đủche cho hai thân người. Hải Đường kéo một cái, thân trên của Phạm Nhàn lại hởra ngoài, y co rúm lại, kéo chăn về.""Xoạt"" một tiếng, Hải Đường bị bất ngờ, phát hiện chăn đã bị y cướp mất, côtức giận nhìn y một cái, rồi lại giật về.Phạm Nhàn cười hì hì, không nói năng gì, tiếp tục giành giật.