Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 722: Phù hộ cho lê dân trong thiên hạ 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hai người thảo luận mãi mà vẫn không có manh mối nào, thế nhưng Hải Đườngđột nhiên nói một câu: “Có một khả năng, không biết ngươi đã nghĩ tới chưa?”“Cái gì?” Phạm Nhàn tò mò hỏi.“Có thể Hoàng Đế đã sớm biết mối quan hệ giữa gia Diệp gia và Quân Sơn hội,vì vậy Diệp Lưu Vân không cần lo lắng chuyện Hoàng đế biết hắn đã từng ratay.” Hải Đường nói một cách nghiêm túc.Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi, lắc đầu: “Vẫn là không thể giải thích được.”o O oChuyện về Diệp Lưu Vân đã nói xong, nên nói về điều gì tiếp theo? Nhà cũ ởKinh Đô, hay Lâm Uyển Nhi? Rõ ràng đấy không phải vấn đề thích hợp để tròchuyện trên giường, ít nhiều gì thì Phạm Nhàn đều sẽ cảm thấy hối hận, cho dùHải Đường có tấm lòng rộng rãi như bầu trời, nhưng dẫu sao cũng không phải làngười vô tri vô giác.Chỉ có thể nằm như vậy, hơi thở quấn lấy nhau, hơi ấm lan tỏa, có lúc tiếp xúc,dù chưa đến mức đến tiêu hồn nhưng cũng khiến cho nhiệt độ trong chăn chậmrãi tăng lên.""Nói về Thần Miếu đi."" Có lẽ Phạm Nhàn đã hạ quyết tâm, điềm nhiên nói.Ánh mắt Hải Đường lóe lên vẻ dịu dàng và cảm động. Cô mỉm cười nói: ""Lúcở Tây Hồ Hàng Châu, ngươi đã nói chỉ bàn về thế sự.""""Thần Miếu là chuyện của ta."" Phạm Nhàn cười nói: ""Tương lai nó cũng sẽlà chuyện của ngươi.""Cây nói này lộ rõ sự thân thiết và tín nhiệm, khiến Hải Đường không khỏi ấmáp. Tuy nàng là Thánh Nữ của Bắc Tề, ra vào cung đình không ai ngăn cản, địavị cao quý; nhưng đi đâu tìm một tri kỷ, tìm một bằng hữu chân chính, tìm mộtngười có thể đối xử với mình một cách bình đẳng không hề có khúc mắc?o O o""Chữ 'chớ'?"" Hải Đường nhẹ nhàng ngồi dậy. Đầu ngón tay của cô vẽ lênkhông trung, lên lên xuống xuống, vẽ ra vài nét nửa vòng tròn, cau mày thậtchặt. ""Biểu tượng trên Thần Miếu có ý gì?""Lúc này, Phạm Nhàn đã kể lại tỉ mỉ lại câu chuyện của Tiếu n trong hang núi,chẳng qua còn phải để ý đến tâm trạng của cô nương nhà người ta nên y đã giấuphần Khổ Hà đại sư ăn thịt người.Hải Đường lẳng lặng lắng nghe, nhưng khi Phạm Nhàn lại chuyện của của Tiếun tại Bắc Nguỵ năm xưa, trong mắt cô lại lóe lên một chút cảm xúc phức tạp.Đến phần cuối, cô hoàn toàn không hiểu về những biểu tượng đó nên mới mởmiệng đặt câu hỏi.""Làm sao ta biết được?"" Phạm Nhàn đau đầu nói: ""Xem ra cuối cùng sẽ cómột ngày nào đó, phải đến Thần Miếu xem thử.""Đôi mắt sáng trong như làn nước mùa thu của Hải Đường lộ vẻ kiên nghị: ""Tamuốn đi.""Phạm Nhàn mỉm cười: ""Ta biết chuyện này rất cám dỗ với cô, vì vậy cô nhấtđịnh phải hứa với ta... phải kiềm chế bản thân không được lén lút đi mộtmình.""Hắn chỉ vào đầu mình: ""Bản đồ lộ trình của Tiếu n năm xưa... đều được cất ởđây.""""Cô gái nhỏ chạy ra từ miếu là ai?"" Hải Đường hỏi, thực ra cô đã loángthoáng đoán được không ít.Tuy câu trả lời không làm cô bất ngờ, nhưng vẫn khiến cô không khỏi thở dàimột tiếng.""Mẹ ta."" Phạm Nhàn nói một cách tự hào.o O oSau đó đề tài lại chuyện sang Diệp gia năm xưa, thi thoảng lại nhắc tới phongthái của thúc thúc mù. Càng nghe những chi tiết đó, ánh mắt Hải Đường cànglóe lên vẻ mong chờ.“Năm xưa là thời đại thế nào?” Cô nương này thở dài: “Tứ đại tông sư đều xuấthiện trong thời đại đó, mà ngoài ra còn có hai nhân vật cực kỳ chói mắt là mẫuthân ngươi và đại sư mù.”Phạm Nhàn trêu ghẹo: “Thêm mấy ngày nữa chắc phải gọi là bà bà rồi.”Hải Đường không thèm để ý tới y, tự thở dài nói: “Đi ra từ Thần Miếu, chắchẳn...” Ánh mắt cô sáng bừng lên nói tiếp: “Chắc chắn Diệp tiểu thư là người cóthiên mạch đúng không?’“Thế nào là người có thiên mạch?” Phạm Nhàn cười lạnh một tiếng, đươngnhiên không nói mấy chuyện kỳ diệu liên quan tới xuyên không. “Thiên hạ aicũng nói cô là người có thiên mạch, cô nói xem?”Hải Đường mỉm cười nói: “Sư phụ đã nói, người mà trên có thể nhận được ýtrời, được Thần Miếu chỉ định, đó là người sở hữu thiên mạch. Ta cũng khônghiểu vì sao sư phụ lại gọi ta như vậy.""“Dựa vào cách nói này, chẳng phải Khổ Hà cũng là người sở hữu thiên mạch?Công pháp của Thiên Nhất đạo các ngươi, rõ ràng là do mẫu thân ta trộm từtrong Thần Miếu ra.”“. . . Đây là trộm chứ phải được tiên nhân trong Thần Miếu xoa đầu truyềnthụ.""“Cái này. . . đối với người học sách, lấy sách mà. . . sao lại có thể coi là trộm?”“Có phải tiểu thư Điệp gia có huyết thống đặc biệt không?” Hải Đường độtnhiên thấy hứng thú, đôi mắt sáng bừng lên nhìn chằm chằm vào gò má củaPhạm Nhàn. “Kinh mạch của ngươi cũng khác với người thường, nếu khônglàm sao tu luyện được loại công pháp bá đạo kỳ quái kia. Chắc chắn việc này cóliên quan tới thân thế của lệnh đường.""
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hai người thảo luận mãi mà vẫn không có manh mối nào, thế nhưng Hải Đườngđột nhiên nói một câu: “Có một khả năng, không biết ngươi đã nghĩ tới chưa?”“Cái gì?” Phạm Nhàn tò mò hỏi.“Có thể Hoàng Đế đã sớm biết mối quan hệ giữa gia Diệp gia và Quân Sơn hội,vì vậy Diệp Lưu Vân không cần lo lắng chuyện Hoàng đế biết hắn đã từng ratay.” Hải Đường nói một cách nghiêm túc.Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi, lắc đầu: “Vẫn là không thể giải thích được.”o O oChuyện về Diệp Lưu Vân đã nói xong, nên nói về điều gì tiếp theo? Nhà cũ ởKinh Đô, hay Lâm Uyển Nhi? Rõ ràng đấy không phải vấn đề thích hợp để tròchuyện trên giường, ít nhiều gì thì Phạm Nhàn đều sẽ cảm thấy hối hận, cho dùHải Đường có tấm lòng rộng rãi như bầu trời, nhưng dẫu sao cũng không phải làngười vô tri vô giác.Chỉ có thể nằm như vậy, hơi thở quấn lấy nhau, hơi ấm lan tỏa, có lúc tiếp xúc,dù chưa đến mức đến tiêu hồn nhưng cũng khiến cho nhiệt độ trong chăn chậmrãi tăng lên.""Nói về Thần Miếu đi."" Có lẽ Phạm Nhàn đã hạ quyết tâm, điềm nhiên nói.Ánh mắt Hải Đường lóe lên vẻ dịu dàng và cảm động. Cô mỉm cười nói: ""Lúcở Tây Hồ Hàng Châu, ngươi đã nói chỉ bàn về thế sự.""""Thần Miếu là chuyện của ta."" Phạm Nhàn cười nói: ""Tương lai nó cũng sẽlà chuyện của ngươi.""Cây nói này lộ rõ sự thân thiết và tín nhiệm, khiến Hải Đường không khỏi ấmáp. Tuy nàng là Thánh Nữ của Bắc Tề, ra vào cung đình không ai ngăn cản, địavị cao quý; nhưng đi đâu tìm một tri kỷ, tìm một bằng hữu chân chính, tìm mộtngười có thể đối xử với mình một cách bình đẳng không hề có khúc mắc?o O o""Chữ 'chớ'?"" Hải Đường nhẹ nhàng ngồi dậy. Đầu ngón tay của cô vẽ lênkhông trung, lên lên xuống xuống, vẽ ra vài nét nửa vòng tròn, cau mày thậtchặt. ""Biểu tượng trên Thần Miếu có ý gì?""Lúc này, Phạm Nhàn đã kể lại tỉ mỉ lại câu chuyện của Tiếu n trong hang núi,chẳng qua còn phải để ý đến tâm trạng của cô nương nhà người ta nên y đã giấuphần Khổ Hà đại sư ăn thịt người.Hải Đường lẳng lặng lắng nghe, nhưng khi Phạm Nhàn lại chuyện của của Tiếun tại Bắc Nguỵ năm xưa, trong mắt cô lại lóe lên một chút cảm xúc phức tạp.Đến phần cuối, cô hoàn toàn không hiểu về những biểu tượng đó nên mới mởmiệng đặt câu hỏi.""Làm sao ta biết được?"" Phạm Nhàn đau đầu nói: ""Xem ra cuối cùng sẽ cómột ngày nào đó, phải đến Thần Miếu xem thử.""Đôi mắt sáng trong như làn nước mùa thu của Hải Đường lộ vẻ kiên nghị: ""Tamuốn đi.""Phạm Nhàn mỉm cười: ""Ta biết chuyện này rất cám dỗ với cô, vì vậy cô nhấtđịnh phải hứa với ta... phải kiềm chế bản thân không được lén lút đi mộtmình.""Hắn chỉ vào đầu mình: ""Bản đồ lộ trình của Tiếu n năm xưa... đều được cất ởđây.""""Cô gái nhỏ chạy ra từ miếu là ai?"" Hải Đường hỏi, thực ra cô đã loángthoáng đoán được không ít.Tuy câu trả lời không làm cô bất ngờ, nhưng vẫn khiến cô không khỏi thở dàimột tiếng.""Mẹ ta."" Phạm Nhàn nói một cách tự hào.o O oSau đó đề tài lại chuyện sang Diệp gia năm xưa, thi thoảng lại nhắc tới phongthái của thúc thúc mù. Càng nghe những chi tiết đó, ánh mắt Hải Đường cànglóe lên vẻ mong chờ.“Năm xưa là thời đại thế nào?” Cô nương này thở dài: “Tứ đại tông sư đều xuấthiện trong thời đại đó, mà ngoài ra còn có hai nhân vật cực kỳ chói mắt là mẫuthân ngươi và đại sư mù.”Phạm Nhàn trêu ghẹo: “Thêm mấy ngày nữa chắc phải gọi là bà bà rồi.”Hải Đường không thèm để ý tới y, tự thở dài nói: “Đi ra từ Thần Miếu, chắchẳn...” Ánh mắt cô sáng bừng lên nói tiếp: “Chắc chắn Diệp tiểu thư là người cóthiên mạch đúng không?’“Thế nào là người có thiên mạch?” Phạm Nhàn cười lạnh một tiếng, đươngnhiên không nói mấy chuyện kỳ diệu liên quan tới xuyên không. “Thiên hạ aicũng nói cô là người có thiên mạch, cô nói xem?”Hải Đường mỉm cười nói: “Sư phụ đã nói, người mà trên có thể nhận được ýtrời, được Thần Miếu chỉ định, đó là người sở hữu thiên mạch. Ta cũng khônghiểu vì sao sư phụ lại gọi ta như vậy.""“Dựa vào cách nói này, chẳng phải Khổ Hà cũng là người sở hữu thiên mạch?Công pháp của Thiên Nhất đạo các ngươi, rõ ràng là do mẫu thân ta trộm từtrong Thần Miếu ra.”“. . . Đây là trộm chứ phải được tiên nhân trong Thần Miếu xoa đầu truyềnthụ.""“Cái này. . . đối với người học sách, lấy sách mà. . . sao lại có thể coi là trộm?”“Có phải tiểu thư Điệp gia có huyết thống đặc biệt không?” Hải Đường độtnhiên thấy hứng thú, đôi mắt sáng bừng lên nhìn chằm chằm vào gò má củaPhạm Nhàn. “Kinh mạch của ngươi cũng khác với người thường, nếu khônglàm sao tu luyện được loại công pháp bá đạo kỳ quái kia. Chắc chắn việc này cóliên quan tới thân thế của lệnh đường.""
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hai người thảo luận mãi mà vẫn không có manh mối nào, thế nhưng Hải Đườngđột nhiên nói một câu: “Có một khả năng, không biết ngươi đã nghĩ tới chưa?”“Cái gì?” Phạm Nhàn tò mò hỏi.“Có thể Hoàng Đế đã sớm biết mối quan hệ giữa gia Diệp gia và Quân Sơn hội,vì vậy Diệp Lưu Vân không cần lo lắng chuyện Hoàng đế biết hắn đã từng ratay.” Hải Đường nói một cách nghiêm túc.Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi, lắc đầu: “Vẫn là không thể giải thích được.”o O oChuyện về Diệp Lưu Vân đã nói xong, nên nói về điều gì tiếp theo? Nhà cũ ởKinh Đô, hay Lâm Uyển Nhi? Rõ ràng đấy không phải vấn đề thích hợp để tròchuyện trên giường, ít nhiều gì thì Phạm Nhàn đều sẽ cảm thấy hối hận, cho dùHải Đường có tấm lòng rộng rãi như bầu trời, nhưng dẫu sao cũng không phải làngười vô tri vô giác.Chỉ có thể nằm như vậy, hơi thở quấn lấy nhau, hơi ấm lan tỏa, có lúc tiếp xúc,dù chưa đến mức đến tiêu hồn nhưng cũng khiến cho nhiệt độ trong chăn chậmrãi tăng lên.""Nói về Thần Miếu đi."" Có lẽ Phạm Nhàn đã hạ quyết tâm, điềm nhiên nói.Ánh mắt Hải Đường lóe lên vẻ dịu dàng và cảm động. Cô mỉm cười nói: ""Lúcở Tây Hồ Hàng Châu, ngươi đã nói chỉ bàn về thế sự.""""Thần Miếu là chuyện của ta."" Phạm Nhàn cười nói: ""Tương lai nó cũng sẽlà chuyện của ngươi.""Cây nói này lộ rõ sự thân thiết và tín nhiệm, khiến Hải Đường không khỏi ấmáp. Tuy nàng là Thánh Nữ của Bắc Tề, ra vào cung đình không ai ngăn cản, địavị cao quý; nhưng đi đâu tìm một tri kỷ, tìm một bằng hữu chân chính, tìm mộtngười có thể đối xử với mình một cách bình đẳng không hề có khúc mắc?o O o""Chữ 'chớ'?"" Hải Đường nhẹ nhàng ngồi dậy. Đầu ngón tay của cô vẽ lênkhông trung, lên lên xuống xuống, vẽ ra vài nét nửa vòng tròn, cau mày thậtchặt. ""Biểu tượng trên Thần Miếu có ý gì?""Lúc này, Phạm Nhàn đã kể lại tỉ mỉ lại câu chuyện của Tiếu n trong hang núi,chẳng qua còn phải để ý đến tâm trạng của cô nương nhà người ta nên y đã giấuphần Khổ Hà đại sư ăn thịt người.Hải Đường lẳng lặng lắng nghe, nhưng khi Phạm Nhàn lại chuyện của của Tiếun tại Bắc Nguỵ năm xưa, trong mắt cô lại lóe lên một chút cảm xúc phức tạp.Đến phần cuối, cô hoàn toàn không hiểu về những biểu tượng đó nên mới mởmiệng đặt câu hỏi.""Làm sao ta biết được?"" Phạm Nhàn đau đầu nói: ""Xem ra cuối cùng sẽ cómột ngày nào đó, phải đến Thần Miếu xem thử.""Đôi mắt sáng trong như làn nước mùa thu của Hải Đường lộ vẻ kiên nghị: ""Tamuốn đi.""Phạm Nhàn mỉm cười: ""Ta biết chuyện này rất cám dỗ với cô, vì vậy cô nhấtđịnh phải hứa với ta... phải kiềm chế bản thân không được lén lút đi mộtmình.""Hắn chỉ vào đầu mình: ""Bản đồ lộ trình của Tiếu n năm xưa... đều được cất ởđây.""""Cô gái nhỏ chạy ra từ miếu là ai?"" Hải Đường hỏi, thực ra cô đã loángthoáng đoán được không ít.Tuy câu trả lời không làm cô bất ngờ, nhưng vẫn khiến cô không khỏi thở dàimột tiếng.""Mẹ ta."" Phạm Nhàn nói một cách tự hào.o O oSau đó đề tài lại chuyện sang Diệp gia năm xưa, thi thoảng lại nhắc tới phongthái của thúc thúc mù. Càng nghe những chi tiết đó, ánh mắt Hải Đường cànglóe lên vẻ mong chờ.“Năm xưa là thời đại thế nào?” Cô nương này thở dài: “Tứ đại tông sư đều xuấthiện trong thời đại đó, mà ngoài ra còn có hai nhân vật cực kỳ chói mắt là mẫuthân ngươi và đại sư mù.”Phạm Nhàn trêu ghẹo: “Thêm mấy ngày nữa chắc phải gọi là bà bà rồi.”Hải Đường không thèm để ý tới y, tự thở dài nói: “Đi ra từ Thần Miếu, chắchẳn...” Ánh mắt cô sáng bừng lên nói tiếp: “Chắc chắn Diệp tiểu thư là người cóthiên mạch đúng không?’“Thế nào là người có thiên mạch?” Phạm Nhàn cười lạnh một tiếng, đươngnhiên không nói mấy chuyện kỳ diệu liên quan tới xuyên không. “Thiên hạ aicũng nói cô là người có thiên mạch, cô nói xem?”Hải Đường mỉm cười nói: “Sư phụ đã nói, người mà trên có thể nhận được ýtrời, được Thần Miếu chỉ định, đó là người sở hữu thiên mạch. Ta cũng khônghiểu vì sao sư phụ lại gọi ta như vậy.""“Dựa vào cách nói này, chẳng phải Khổ Hà cũng là người sở hữu thiên mạch?Công pháp của Thiên Nhất đạo các ngươi, rõ ràng là do mẫu thân ta trộm từtrong Thần Miếu ra.”“. . . Đây là trộm chứ phải được tiên nhân trong Thần Miếu xoa đầu truyềnthụ.""“Cái này. . . đối với người học sách, lấy sách mà. . . sao lại có thể coi là trộm?”“Có phải tiểu thư Điệp gia có huyết thống đặc biệt không?” Hải Đường độtnhiên thấy hứng thú, đôi mắt sáng bừng lên nhìn chằm chằm vào gò má củaPhạm Nhàn. “Kinh mạch của ngươi cũng khác với người thường, nếu khônglàm sao tu luyện được loại công pháp bá đạo kỳ quái kia. Chắc chắn việc này cóliên quan tới thân thế của lệnh đường.""