Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 742: Bầu trời sao vẫn vậy 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn thấy cô nghiêm túc, nhíu mày suy tư, đưa tai lại gần, lắng nghe thêtử thì thầm bên tai, tâm tình càng trĩu nặng. Trên mặt y không có biểu hiện gìkhác, vẫn bình tĩnh như thường. Y an ủi thê tử: "Ta cứ nghĩ có việc gì lớn màkhiến nàng vội vàng xuống Giang Nam... Đám trưởng bối trong cung quen thóiđánh giá người khác rồi, không cần quá quan tâm."Trong thời gian ở kinh đô, cặp phu thê trẻ tuổi này đã cực kỳ ăn ý với nhau, hơnnữa đã từng thảo luận rõ ràng —— hiện giờ Uyển Nhi là thê tử, là phụ nữ, trongmột mối quan hệ phức tạp như thế này, Phạm Nhàn yêu thương cô, không muốncô phải dính dáng quá nhiều vào những chuyện u ám này, cho dù thực tế UyểnNhi có thể giúp đỡ y rất nhiều.Ví dụ như ngày Đại hoàng tử ghé thăm Phạm phủ, cuộc trò chuyện về đêm giữahai người.Dẫu đã hứa như vậy, nhưng Uyển Nhi không thể giả vờ như không có chuyện gìxảy ra xung quanh mình, càng không thể bịt mắt mình, giả như không thấy hônphu của mình đang giương cung bạt kiếm với người mẹ không mấy thân thiếtcủa mình.Tâm tư của một cô nương rất khó đoán, nhưng trong việc này, cô luôn muốn tìmcách bảo vệ Phạm Nhàn, mà không để mọi chuyện tiến triển đến mức không thểkhắc phục.Nhưng điều này rất khó. Phạm Nhàn rất khó hiểu được, Uyển Nhi cũng vậy.Vì thế cô không còn cách nào khác ngoài việc cẩn thận tìm hiểu thông tin ở TứXứ trong thời gian ở kinh đô, giúp Phạm Nhàn phân tích những điều huyền diệutrong chuyện chính trị của các vị phu nhân, dựa vào địa vị đặc biệt của mình, côcó quyền tự do ra vào cung, giúp Phạm Nhàn đang ở tận Giang Nam liên lạc vớimọi người trong cung, loại bỏ một số trở ngại có thể loại bỏ được.Phạm Nhàn biết những chuyện này, cũng biết y không thể ngăn cản thê tử củamình, vì vậy y chỉ có thể để cô làm. Hơn nữa, có những thời điểm thực sự cầnUyển Nhi ở giữa hòa hoãn các bên, giống như cuộc viếng thăm cung đình sausự cố trong kỳ thi mùa xuân.o O oDo Phạm Nhàn phản đối, năng lực của Uyển Nhi không thể phát huy hoàn toàn,bản năng của cô trong chính trị và cung đình cũng bị kìm hãm. Tuy nhiên, điềunày không có nghĩa là cô không hiểu những việc đó, vì vậy khi biết chuyện xảyra trong cung, cô dứt khoát quyết định đến Giang Nam.Trái với suy đoán của mọi người, thiếu nãi nãi của Phạm phủ đến Giang Namkhông phải để gặp thánh nữ của Bắc Tề tên là Đóa Đóa mà chỉ muốn nhắc nhởtrực tiếp với Phạm Nhàn về một số việc.“Các vị trưởng bối trong cung... có thể ảnh hưởng tới rất nhiều thứ.” Uyển Nhilo lắng nhìn về phía Phạm Nhàn, thì thầm: "Thái hậu là cô ruột của Hoàng hậu,mối quan hệ giữa hai người này là không tách rời... Hoàng hậu đã sắp xếp ngườitiến cung kể cho Thái hậu nghe câu chuyện Thạch Đầu Ký, trong chuyện này ẩnchứa nhiều nguy hiểm, chàng không thể lơ là."Phạm Nhàn im lặng, trong lòng dâng lên nỗi tức giận. Ban đầu, khi ở Đạm Châuchép "Thạch Đầu Ký", chỉ vì muốn tìm chút trò chơi cho bản thân và Tư Tư,làm chút chuyện tiêu khiển cho Nhược Nhược, đồng thời cũng để thỏa mãn mộtchút sở thích văn chương của mình, không mấy để ý. Bởi vì tuy y biết rõ, văn từnăm xưa của lão Tào thực sự có phần vi phạm cấm đoán, nhưng nghĩ đến việcđây là hai quốc gia, hai thế giới hoàn toàn khác nhau, có làm sao cũng khôngphạm phải cấm kỵ, y cũng hơi chủ quan.Nào đâu có ngờ, thân thế và tao ngộ của mình sau này lại biến đổi lớn như vậy,mỗi từ mỗi câu mỗi từ trong "Hồng Lâu Mộng"... như thể đang diễn tả nỗikhông cam lòng và oán hận của chính mình.Đặc biệt là bài thơ liên quan tới Xảo Tỷ.Ai cũng có thể viết cuốn sách này, nhưng không thể là mình... Khổ nỗi bây giờmọi người trong thiên hạ đều tin tưởng, cuốn sách này là do mình viết.Nỗi oán hận trong sách, có vẻ như đang nói rằng mình không cam lòng khôngphục về chuyện Diệp năm xưa... Hoàng hậu đã sắp xếp người tiến cung đọcsách cho lão Thái hậu, với bản tính mẫn cảm và đa nghi của Thái hậu, chẳng lẽlại không nghĩ rằng mình có lòng dạ khác?Trong hoàng tộc, mọi việc đều xoay quanh chữ "tâm". Nếu trong lòng có ngờvực thì người cũng trở nên đáng nghi, nếu trong lòng muốn diệt thì người cũngcó thể bị trừ.Phạm Nhàn chìm vào suy nghĩ một hồi, nhận ra đây đúng là vấn đề mà mìnhsắp phải đối mặt. Nếu Thái Hậu thật sự cho rằng mình không cam tâm, muốnđòi lại công bằng cho chuyện năm xưa, thế thì bà lão đang tạm thời im lặng kiasẽ không còn tồn tại nữa. Hiện giờ Khánh quốc dùng chữ hiếu để cai trị thiênhạ, nếu Thái hậu nói gì, thể nào vị Hoàng đế lão tử của mình cũng phải thể hiệnthái độ.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn thấy cô nghiêm túc, nhíu mày suy tư, đưa tai lại gần, lắng nghe thêtử thì thầm bên tai, tâm tình càng trĩu nặng. Trên mặt y không có biểu hiện gìkhác, vẫn bình tĩnh như thường. Y an ủi thê tử: "Ta cứ nghĩ có việc gì lớn màkhiến nàng vội vàng xuống Giang Nam... Đám trưởng bối trong cung quen thóiđánh giá người khác rồi, không cần quá quan tâm."Trong thời gian ở kinh đô, cặp phu thê trẻ tuổi này đã cực kỳ ăn ý với nhau, hơnnữa đã từng thảo luận rõ ràng —— hiện giờ Uyển Nhi là thê tử, là phụ nữ, trongmột mối quan hệ phức tạp như thế này, Phạm Nhàn yêu thương cô, không muốncô phải dính dáng quá nhiều vào những chuyện u ám này, cho dù thực tế UyểnNhi có thể giúp đỡ y rất nhiều.Ví dụ như ngày Đại hoàng tử ghé thăm Phạm phủ, cuộc trò chuyện về đêm giữahai người.Dẫu đã hứa như vậy, nhưng Uyển Nhi không thể giả vờ như không có chuyện gìxảy ra xung quanh mình, càng không thể bịt mắt mình, giả như không thấy hônphu của mình đang giương cung bạt kiếm với người mẹ không mấy thân thiếtcủa mình.Tâm tư của một cô nương rất khó đoán, nhưng trong việc này, cô luôn muốn tìmcách bảo vệ Phạm Nhàn, mà không để mọi chuyện tiến triển đến mức không thểkhắc phục.Nhưng điều này rất khó. Phạm Nhàn rất khó hiểu được, Uyển Nhi cũng vậy.Vì thế cô không còn cách nào khác ngoài việc cẩn thận tìm hiểu thông tin ở TứXứ trong thời gian ở kinh đô, giúp Phạm Nhàn phân tích những điều huyền diệutrong chuyện chính trị của các vị phu nhân, dựa vào địa vị đặc biệt của mình, côcó quyền tự do ra vào cung, giúp Phạm Nhàn đang ở tận Giang Nam liên lạc vớimọi người trong cung, loại bỏ một số trở ngại có thể loại bỏ được.Phạm Nhàn biết những chuyện này, cũng biết y không thể ngăn cản thê tử củamình, vì vậy y chỉ có thể để cô làm. Hơn nữa, có những thời điểm thực sự cầnUyển Nhi ở giữa hòa hoãn các bên, giống như cuộc viếng thăm cung đình sausự cố trong kỳ thi mùa xuân.o O oDo Phạm Nhàn phản đối, năng lực của Uyển Nhi không thể phát huy hoàn toàn,bản năng của cô trong chính trị và cung đình cũng bị kìm hãm. Tuy nhiên, điềunày không có nghĩa là cô không hiểu những việc đó, vì vậy khi biết chuyện xảyra trong cung, cô dứt khoát quyết định đến Giang Nam.Trái với suy đoán của mọi người, thiếu nãi nãi của Phạm phủ đến Giang Namkhông phải để gặp thánh nữ của Bắc Tề tên là Đóa Đóa mà chỉ muốn nhắc nhởtrực tiếp với Phạm Nhàn về một số việc.“Các vị trưởng bối trong cung... có thể ảnh hưởng tới rất nhiều thứ.” Uyển Nhilo lắng nhìn về phía Phạm Nhàn, thì thầm: "Thái hậu là cô ruột của Hoàng hậu,mối quan hệ giữa hai người này là không tách rời... Hoàng hậu đã sắp xếp ngườitiến cung kể cho Thái hậu nghe câu chuyện Thạch Đầu Ký, trong chuyện này ẩnchứa nhiều nguy hiểm, chàng không thể lơ là."Phạm Nhàn im lặng, trong lòng dâng lên nỗi tức giận. Ban đầu, khi ở Đạm Châuchép "Thạch Đầu Ký", chỉ vì muốn tìm chút trò chơi cho bản thân và Tư Tư,làm chút chuyện tiêu khiển cho Nhược Nhược, đồng thời cũng để thỏa mãn mộtchút sở thích văn chương của mình, không mấy để ý. Bởi vì tuy y biết rõ, văn từnăm xưa của lão Tào thực sự có phần vi phạm cấm đoán, nhưng nghĩ đến việcđây là hai quốc gia, hai thế giới hoàn toàn khác nhau, có làm sao cũng khôngphạm phải cấm kỵ, y cũng hơi chủ quan.Nào đâu có ngờ, thân thế và tao ngộ của mình sau này lại biến đổi lớn như vậy,mỗi từ mỗi câu mỗi từ trong "Hồng Lâu Mộng"... như thể đang diễn tả nỗikhông cam lòng và oán hận của chính mình.Đặc biệt là bài thơ liên quan tới Xảo Tỷ.Ai cũng có thể viết cuốn sách này, nhưng không thể là mình... Khổ nỗi bây giờmọi người trong thiên hạ đều tin tưởng, cuốn sách này là do mình viết.Nỗi oán hận trong sách, có vẻ như đang nói rằng mình không cam lòng khôngphục về chuyện Diệp năm xưa... Hoàng hậu đã sắp xếp người tiến cung đọcsách cho lão Thái hậu, với bản tính mẫn cảm và đa nghi của Thái hậu, chẳng lẽlại không nghĩ rằng mình có lòng dạ khác?Trong hoàng tộc, mọi việc đều xoay quanh chữ "tâm". Nếu trong lòng có ngờvực thì người cũng trở nên đáng nghi, nếu trong lòng muốn diệt thì người cũngcó thể bị trừ.Phạm Nhàn chìm vào suy nghĩ một hồi, nhận ra đây đúng là vấn đề mà mìnhsắp phải đối mặt. Nếu Thái Hậu thật sự cho rằng mình không cam tâm, muốnđòi lại công bằng cho chuyện năm xưa, thế thì bà lão đang tạm thời im lặng kiasẽ không còn tồn tại nữa. Hiện giờ Khánh quốc dùng chữ hiếu để cai trị thiênhạ, nếu Thái hậu nói gì, thể nào vị Hoàng đế lão tử của mình cũng phải thể hiệnthái độ.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn thấy cô nghiêm túc, nhíu mày suy tư, đưa tai lại gần, lắng nghe thêtử thì thầm bên tai, tâm tình càng trĩu nặng. Trên mặt y không có biểu hiện gìkhác, vẫn bình tĩnh như thường. Y an ủi thê tử: "Ta cứ nghĩ có việc gì lớn màkhiến nàng vội vàng xuống Giang Nam... Đám trưởng bối trong cung quen thóiđánh giá người khác rồi, không cần quá quan tâm."Trong thời gian ở kinh đô, cặp phu thê trẻ tuổi này đã cực kỳ ăn ý với nhau, hơnnữa đã từng thảo luận rõ ràng —— hiện giờ Uyển Nhi là thê tử, là phụ nữ, trongmột mối quan hệ phức tạp như thế này, Phạm Nhàn yêu thương cô, không muốncô phải dính dáng quá nhiều vào những chuyện u ám này, cho dù thực tế UyểnNhi có thể giúp đỡ y rất nhiều.Ví dụ như ngày Đại hoàng tử ghé thăm Phạm phủ, cuộc trò chuyện về đêm giữahai người.Dẫu đã hứa như vậy, nhưng Uyển Nhi không thể giả vờ như không có chuyện gìxảy ra xung quanh mình, càng không thể bịt mắt mình, giả như không thấy hônphu của mình đang giương cung bạt kiếm với người mẹ không mấy thân thiếtcủa mình.Tâm tư của một cô nương rất khó đoán, nhưng trong việc này, cô luôn muốn tìmcách bảo vệ Phạm Nhàn, mà không để mọi chuyện tiến triển đến mức không thểkhắc phục.Nhưng điều này rất khó. Phạm Nhàn rất khó hiểu được, Uyển Nhi cũng vậy.Vì thế cô không còn cách nào khác ngoài việc cẩn thận tìm hiểu thông tin ở TứXứ trong thời gian ở kinh đô, giúp Phạm Nhàn phân tích những điều huyền diệutrong chuyện chính trị của các vị phu nhân, dựa vào địa vị đặc biệt của mình, côcó quyền tự do ra vào cung, giúp Phạm Nhàn đang ở tận Giang Nam liên lạc vớimọi người trong cung, loại bỏ một số trở ngại có thể loại bỏ được.Phạm Nhàn biết những chuyện này, cũng biết y không thể ngăn cản thê tử củamình, vì vậy y chỉ có thể để cô làm. Hơn nữa, có những thời điểm thực sự cầnUyển Nhi ở giữa hòa hoãn các bên, giống như cuộc viếng thăm cung đình sausự cố trong kỳ thi mùa xuân.o O oDo Phạm Nhàn phản đối, năng lực của Uyển Nhi không thể phát huy hoàn toàn,bản năng của cô trong chính trị và cung đình cũng bị kìm hãm. Tuy nhiên, điềunày không có nghĩa là cô không hiểu những việc đó, vì vậy khi biết chuyện xảyra trong cung, cô dứt khoát quyết định đến Giang Nam.Trái với suy đoán của mọi người, thiếu nãi nãi của Phạm phủ đến Giang Namkhông phải để gặp thánh nữ của Bắc Tề tên là Đóa Đóa mà chỉ muốn nhắc nhởtrực tiếp với Phạm Nhàn về một số việc.“Các vị trưởng bối trong cung... có thể ảnh hưởng tới rất nhiều thứ.” Uyển Nhilo lắng nhìn về phía Phạm Nhàn, thì thầm: "Thái hậu là cô ruột của Hoàng hậu,mối quan hệ giữa hai người này là không tách rời... Hoàng hậu đã sắp xếp ngườitiến cung kể cho Thái hậu nghe câu chuyện Thạch Đầu Ký, trong chuyện này ẩnchứa nhiều nguy hiểm, chàng không thể lơ là."Phạm Nhàn im lặng, trong lòng dâng lên nỗi tức giận. Ban đầu, khi ở Đạm Châuchép "Thạch Đầu Ký", chỉ vì muốn tìm chút trò chơi cho bản thân và Tư Tư,làm chút chuyện tiêu khiển cho Nhược Nhược, đồng thời cũng để thỏa mãn mộtchút sở thích văn chương của mình, không mấy để ý. Bởi vì tuy y biết rõ, văn từnăm xưa của lão Tào thực sự có phần vi phạm cấm đoán, nhưng nghĩ đến việcđây là hai quốc gia, hai thế giới hoàn toàn khác nhau, có làm sao cũng khôngphạm phải cấm kỵ, y cũng hơi chủ quan.Nào đâu có ngờ, thân thế và tao ngộ của mình sau này lại biến đổi lớn như vậy,mỗi từ mỗi câu mỗi từ trong "Hồng Lâu Mộng"... như thể đang diễn tả nỗikhông cam lòng và oán hận của chính mình.Đặc biệt là bài thơ liên quan tới Xảo Tỷ.Ai cũng có thể viết cuốn sách này, nhưng không thể là mình... Khổ nỗi bây giờmọi người trong thiên hạ đều tin tưởng, cuốn sách này là do mình viết.Nỗi oán hận trong sách, có vẻ như đang nói rằng mình không cam lòng khôngphục về chuyện Diệp năm xưa... Hoàng hậu đã sắp xếp người tiến cung đọcsách cho lão Thái hậu, với bản tính mẫn cảm và đa nghi của Thái hậu, chẳng lẽlại không nghĩ rằng mình có lòng dạ khác?Trong hoàng tộc, mọi việc đều xoay quanh chữ "tâm". Nếu trong lòng có ngờvực thì người cũng trở nên đáng nghi, nếu trong lòng muốn diệt thì người cũngcó thể bị trừ.Phạm Nhàn chìm vào suy nghĩ một hồi, nhận ra đây đúng là vấn đề mà mìnhsắp phải đối mặt. Nếu Thái Hậu thật sự cho rằng mình không cam tâm, muốnđòi lại công bằng cho chuyện năm xưa, thế thì bà lão đang tạm thời im lặng kiasẽ không còn tồn tại nữa. Hiện giờ Khánh quốc dùng chữ hiếu để cai trị thiênhạ, nếu Thái hậu nói gì, thể nào vị Hoàng đế lão tử của mình cũng phải thể hiệnthái độ.

Chương 742: Bầu trời sao vẫn vậy 2